Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó

Quyển 1 – Chương 25

Tác giả: Đồng Hoa
Chọn tập

Cô gái xinh đẹp làm người ta yêu thích, cô gái mạnh mẽ khiến người ta tôn trọng, còn cô gái vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, cô ấy sẽ chiến thắng tất cả.

Bí mật của Quan Hà

Suốt kỳ nghỉ đông, cuộc sống của tôi hỗn loạn không chịu nổi, chuyện bình thường duy nhất là tôi đi chúc tết cô giáo Cao.

Cô giáo Cao biết Trương Tuấn bị phân vào lớp kém, cũng biết thành tích thi cuối kỳ của tôi xuống dốc thảm hại, cô rất buồn. Cô nói với tôi, tuy cô đã dạy rất nhiều học trò, nhưng cô vẫn thấy tôi và Trương Tuấn là hai học trò đặc biệt nhất của mình, làm một cô giáo, sợ nhất là thấy rõ học trò của mình có tài năng, mà lại lãng phí tài năng đó.

Trương Tuấn bị phân vào lớp kém, cô cũng không lo lắng, cô nói Trương Tuấn có nghị lực kiên cường hơn nhiều so với những người khác, ngoài mặt thì làm như mọi chuyện đều không có gì, cứ như nước chảy bèo trôi, nhưng thực tế trong lòng cậu luôn có chủ ý, không muốn người khác can thiệp vào.

Cô ấy lại rất lo lắng về tôi, tôi ngoài mặt thì quật cường lạnh lùng, tựa như rất khó để người khác ảnh hưởng đến mình, nhưng thực ra lòng tôi lại vô cùng nhảy cảm, rất dễ bị người khác làm ảnh hưởng. Thành tích lúc lên lúc xuống của tôi, đủ để chứng minh phán đoán của cô, cô nói cô không trông mong tôi thi lên trung học phổ thông với thành tích nổi trội xuất sắc, nhưng cô cũng chắc chắn tôi có thể thi vào một trường trung học trọng

Ra khỏi nhà cô giáo Cao, thấy Trương Tuấn dừng xe máy ở dưới tầng, cậu hơi cúi cong thắt lưng, cúi đầu, không nhìn thấy tôi, tôi bước đi nhanh hơn, định lướt qua người cậu một cách nhanh nhất.

“Này!”

Bước chân của tôi vẫn chưa ngừng, chỉ dừng một chút, không chắc có phải cậu đang gọi mình hay không.

“Này!”

Lại là một tiếng gọi nữa, tôi không chắc chắn quay đầu.

“Cát Hiểu Phỉ rất thông minh, cũng rất kiên cường, cô ấy sẽ sống tốt.” Cậu đứng bên xe máy, nhn tôi.

Lúc này tôi mới chắc chắn cậu ấy đang nói chuyện với mình, cảm thấy tất cả buồn khổ đều chảy vọt tới hốc mắt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt tôi.

Dường như cậu muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Cậu đừng quá đau buồn.”

Tôi sợ mình mở miệng, nước mắt sẽ chảy ào ra, chỉ gật gật đầu, xoay người bước đi.

Cảm giác phía sau luôn luôn có một đôi mắt nhìn tôi, vì thế, tôi đi bước sau nhanh hơn bước trước, muốn chạy thoát thật nhanh.

Học kỳ mới bắt đầu, đây cũng là học kỳ cuối cùng ở trường trung học cơ sở của chúng tôi.

Chuyện của Hiểu Phỉ tuy rằng vang xa khắp nơi, nhưng từ khi cậu ấy biến mất, tất cả đều nhanh chóng trở lại bình thường. Trong một giờ ra chơi, khi ánh mặt trời xuyên thấu qua những chiếc lá xanh non, các nam sinh chạy chơi dưới sân thể dục đều có sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn bồng bột, các nữ sinh vừa ăn kem vừa cười, khúc kha khúc khích trao đổi với nhau những tin đồn. Không cần nghe, tôi cũng biết họ đang nói cái gì. Bởi vì, hai năm trước, tôi đã ở bên mấy cô gái đó. Không phải cùng một người, nhưng đối với những cô gái mới lớn, luôn là những câu chuyện tương tự.

Đôi khi, tôi thấy rất khó tin rằng, một người cứ biến mất như vậy, nhưng thế giới lại vẫn xoay chuyển tràn đầy sức sống, chẳng lẽ nó không cảm thấy chúng tôi đang đau lòng sao?

Trái đất sẽ không ngừng chuyển động vì bất kỳ ai, đây là một câu nói trung thực nhất, cũng là một câu nói tàn nhẫn nhất.

Trương Tuấn lại có bạn gái mới, tên là Trần Diệc Nam, là một cô gái học trong trường chúng tôi, từng là phát thanh viên cho đài phát thanh của trường, chủ biên một tờ báo.

Chúng tôi coi như cũng có quen biết, tôi từng tham gia vài cuộc thi diễn thuyết, giành được vài giải thưởng, cô ấy từng mời tôi tham gia chương trình phát thanh của trường, nhưng tôi lại nhẹ nhàng từ chối.

Bây giờ cô ấy đang là học sinh lớp 12 của lớp chuyên văn, học ngữ văn cực giỏi, nghe đồn cô ấy là nữ sinh có chút giống Lâm muội muội, [1] là người có tài hoa và cao ngạo, đôi mắt trong sáng.

[1] Lâm muội muội là Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng, là cô gái giỏi cầm kì thi họa, có tâm hồn thi phú.

Trần Diệc Nam gần như không có điểm nào giống hai côTrương Tuấn, điểm giống duy nhất chỉ là họ đều lớn tuổi hơn cậu. Mọi người đều kinh ngạc bởi cặp đôi này, không biết Trương Tuấn có điểm gì có thể thuận mắt tài nữ, chẳng lẽ cậu ấy ở bên Trần Diệc Nam để nói về thơ văn của Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thanh Chiếu, Chu Thục Chân? [2]

[2] Lý Thanh Chiếu (1084 – mất khoảng năm 1151), hiệu Dị An cư sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, (Trung Quốc). Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường, thì bà là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa là một nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa.

Chu Thục Chân: Nữ từ nhân nổi tiếng thời Tống, hiệu xưng U Thê Cư Sĩ, được biết là một tài nữ người ở Tiền Đường thời Tống, thi từ đều giỏi, đương thời chỉ có nàng mới xứng tề danh với Lý Thanh Chiếu. Tác phẩm tiêu biểu có “Đoạn Trường Tập” và “Đoạn Trường Từ” được lưu truyền, nổi tiếng nhất là “Điệp Luyến Hoa”.

Có lẽ bởi vì Hiểu Phỉ, có lẽ bởi vì lòng đã chết lặng, nên tôi không có chút cảm giác đau lòng nào, chỉ nghĩ đơn giản, Trương Tuấn là người không thể chịu đựng được sự cô đơn, nữ sinh bên cạnh cậu luôn đến rồi đi, cô gái này không biết có thể kiên trì bao lâu đây?

Tôi bắt đầu cố gắng tìm đọc những truyện trinh thám của Agatha Christie, [3] trong những câu chuyện của bà, tôi cũng lần mò theo dấu vết, tìm kiếm hung thủ. Vì Tiểu Ba đang vất vả chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học nên anh rất ít đến quán karaoke, vì vậy tôi cũng không đến đó nữa, mỗi ngày sau khi tan học, nếu không về nhà thì tôi sẽ vào thư viện.

[3] Agatha Mary Clarissa, Lady Mallowan, (15 tháng 9 năm 1890 – 12 tháng 1 năm 1976), thường được biết đến với tên Agatha Christie, là một nhà văn trinh thám người Anh còn viết tiểu thuyết lãng mạn với bút danh Mary Westmacott, nhưng vẫn được nhớ đến hơn cả với bút danh Agatha Christie và 66 tiểu thuyết trinh thám. Với hai nhân vật thám tử nổi tiếng, Hercule Poirot và Bà Marple (Miss Marple), Christie được coi là “Nữ hoàng trinh thám” (Queen of Crime) và là một trong những nhà văn quan trọng và sáng tạo nhất của thể loại này.

Cuộc sống vô cùng bình tĩnh, mà bình tĩnh của tôi ở trong mắt Quan Hà lại là cam chịu, cô ấy nỗ lực đến gần tôi, nhưng vì Hiểu Phỉ, tôi đã khóa trái cánh cửa tình bạn dẫn đến trái tim mình, tôi từ chối đón nhận ý tốt của cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn làm những điều không cần thiết, vẫn không ngừng tiếp cận tôi, dù tôi có lãnh đạm thế nào cô ấy cũng không để ý. Đôn đốc tôi làm bài tập, đôn đốc tôi nghe giáo viên giảng bài, đôn đốc tôi học tập chăm chỉ, chủ động tìm tôi chơi cùng, tất cả những buổi tụ tập bè bạn, dù lớn hay nhỏ, chỉ cần cô ấy tham gia, thì nhất định sẽ kéo tôi theo. Cô ấy làm tôi nghĩ đến nữ tu sĩ của Thiên Chúa giáo, đang nỗ lực cứu vớt con người sắp đi theo đám ma quỷ là tôi.

Tôi bất đắc dĩ bị cô ấy kéo theo vào đám bạn, trong đám đó có bạn lớp trưởng – Lí Sam đại nhân, có bạn nhà thơ Tống Thần, có bạn sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu Ngụy Vĩ, vì cậu đứng hàng thứ ba, nên chúng tôi gọi cậu là Lão Tam, còn có đại biểu môn tiếng Anh ở trường Vương Hào.

Quan Hà nỗ lực làm cho cuộc sống của tôi trở nên muôn màu muôn vẻ, tôi nỗ lực lạnh lùng thờ ơ.

Tống Thần đã sớm thấy không vừa mắt với tôi, rất khó chịu trước cái vẻ nghiêm túc, chẳng nói chẳng cười của tôi, cậu ta hỏi tôi: “Sao cậu không cười? Cậu nhìn những người phụ nữ vất vả trong xã hội cũ ấy, cậu có biết là ‘Cười một tiếng, trẻ mười năm’ không?”

Tôi nói với cậu: “Biết vì sao ‘Cười một tiếng, trẻ mười năm’ chứ? Bởi vì cười nhiều hơn, sẽ dễ tạo ra nếp nhăn, dễ lão hóa, đến khi người ta hỏi tuổi thật của cậu, sẽ bị sốc, wow, hóa ra bạn trẻ như vậy ư.”

Tống Thần không nói gì, mặc dù cậu ta có tài hoa, nhưng xét về mảng tư duy logic nói phét, thì cậu ta có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp tôi.

Tuy cậu ta không thích tôi lắm, nhưng Quan Hà quý tôi, nên cậu cũng chỉ có thể nhường tôi mấy phần.

Quan Hà không quá nhiệt tình muốn tôi hòa hợp với mình, nhưng cũng tuyệt đối không buông tay với tôi, dù sao cô ấy cũng rất cố gắng. Tôi có tấm cửa đá bảo vệ, ngàn năm không tính mở ra, Quan Hà lại tính tạo những giọt nước mưa, cho đến khi nước chảy đá mòn.

Có một ngày, tôi đã quên nguyên nhân là gì, dù sao Quan Hà cần về nhà đi lấy cái gì đó, muốn kéo tôi đi cùng. Đến nhà cô ấy, nhìn thấy chiếc đàn nhị, tôi muốn cô ấy kéo một khúc nhạc cho mình nghe, cô ấy đã kéo cho tôi nghe bài “Thảo nguyên chi dạ” [4]

[4] Thảo nguyên chi dạ: có nghĩ là đêm trên thảo nguyên hoặc đêm ở thảo nguyên.

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Thao-Nguyen-Chi-Da-Huang-Jiang-Qin/ZWZA6DAE.html

“Tớ nhớ lúc cậu mới chuyển đến lớp tớ đã kéo bài này.”

Cô ấy rất kinh ngạc: “Cậu thật sự nhớ à? Đây là bài tớ thích nhất đấy.”

Ở phần I, chương 9 có nhắc đến Quan Hà, khi bạn ấy chuyển trường, vào học cùng lớp với Kì Kì và Trương Tuấn. Có Quan Hà, Kì Kì bắt đầu thấy ghen, ghen với tài hoa, vẻ đẹp của Quan Hà và ghen vì Trương Tuấn thích Quan Hà.

Tất cả những chuyện về cô ấy tôi đều nhớ. Cổ Long từng nói gì? Người hiểu bạn nhất không phải là bạn thân của bạn, mà là kẻ địch, đáng tiếc Quan Hà là học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ, không đọc truyện của Cổ Long. Bằng không, cô ấy sẽ đề phòng tôi rất cẩn thận.

Tôi hỏi cô ấy: “Cậu học kéo đàn nhị từ ai thế?” Giáo viên dạy đàn nhị không dễ tìm, ít nhất tôi cũng chưa từng thấy lớp học đàn nhị.

“Bố tớ dạy, bố thích nhất bài này và kéo bài này cũng rất hay.”

“Ồ!” Tôi nhàn nhạt gật đầu, xem bức ảnh gia đình cô ấy đặt trong phòng khách, bố cô ấy vừa già vừa béo, trên mặt có rất nhiều sẹo lồi, thật sự không nhìn ra ông là thiên tài.

Cô ấy ngồi im lặng, đột nhiên lấy ra một quyển album từ trong ngăn kéo, mở ra cho tôi xem: “Đây là ảnh của bố tớ.”

Tôi nhìn lướt qua, ngẩn người, không thể không nhìn kỹ lại. Người đàn ông trong bức ảnh có mặt mày sáng sủa, nhã nhặn nho nhã, đó là bức ảnh đen trắng, càng lộ rõ phong độ và trí thức của người đàn ông ấy.

Người này thay đổi quá lớn nhỉ? Tại sao lại khác bức ảnh chụp treo trong phòng khách đến vậy?

Tiếp tục lật xem những tấm ảnh khác, tôi thấy tất cả đều là những bức ảnh chụp khi còn trẻ, một bức ảnh hồi trung niên cũng không có, hơn nữa trong ảnh chỉ có bố, mẹ và Quan Hà, không có anh trai và chị gái của Quan Hà, tôi đang âm thầm buồn bực, bỗng, Quan Hà nói: “Người bố bây giờ của tớ là bố dượng.”

“Bố cậu mắc bệnh qua đời?

Quan Hà lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Có một năm bố đi công tác ở nơi khác, trên một đoạn đường hẹp, hai chiếc xe to đi ngược chiều nhau, đường quá chật, xe đi quá sát nhau, bố không cẩn thận thò đầu ra ngoài cửa sổ, hai lái xe đều không nhìn thấy, đầu bị kẹp rơi xuống.

Tôi nổi da gà khắp người, đây là kiểu chết đáng sợ nhất mà tôi từng được nghe. Nếu không phải chính tai mình nghe thấy, thì tôi thật muốn bịa ra một cái chết thông thường hơn, cho dù là ung thư gan hay ung thư phổi.

Tôi chỉ nghe qua một lần, cũng đủ để rất nhiều năm ngồi trên xe không dám thò đầu ra ngoài cửa sổ, thậm chí lúc vươn tay ra ngoài cửa sổ cũng phải nhìn trước nhìn sau mấy lượt, Quan Hà bị bao nhiêu rào cản tâm lý, tôi không thể tưởng tượng được.

Dường như rất nhiều năm rồi, Quan Hà không thổ lộ nỗi lòng, nên một khi mở ra, sẽ không thể dễ dàng dừng lại: “Bố tớ họ Hạ, vì bố thích hoa sen, nên đặt tên tớ là Hạ Hà, (Hà là hoa sen) hy vọng con gái mình lớn lên sẽ xinh đẹp động lòng người như bông hoa sen, phẩm chất cũng cao thượng như bông hoa sen. Sau khi bố mất, vì mẹ tớ không có việc làm, muốn nuôi sống tớ, cho tớ một môi trường giáo dục tốt, nên mẹ đã gả cho bố dượng bây giờ, họ Hạ của tớ sửa thành họ Quan.”

“Bố dượng bây giờ có tốt với cậu không?”

Quan Hà thờ ơ nói: “Ông ấy không ngược đãi tớ. Ông ấy hơn mẹ tớ nhiều tuổi, vợ trước đã qua đời, có một con trai, hai con gái, chỉ cần tớ nghe lời một chút, chịu khó một chút, ông ấy sẽ không làm gì khiến tớ khó xử, chỉ là mấy người anh chị không dễ ở chung lắm, có điều mấy năm nay tớ cũng quen rồi.”

Tôi bắt đầu hiểu sự trưởng thành và hiểu biết của Quan Hà từ đâu mà đến, ẩn nhẫn khép mình từ đâu mà đến, phong độ hoàn mĩ, ứng xử lịch sự từ đâu mà đến, đơn giản là cô ấy không có nhà, cô ấy luôn luôn ăn nhờ ở đậu, mẹ cô ấy hầu hạ một ông già để chi trả tiền ăn học cho cô ấy, vì thế, khi những đứa trẻ khác còn đang hồn nhiên nũng nịu với bố, cô ấy đã phải học cách lấy lòng bố dượng, lấy lòng các anh các chị.

Quan Hà mỉm cười: “Các bạn học nhìn bộ dáng của tớ, đều nghĩ gia đình tớ rất khá giả, thật ra, họ không biết, từ nhỏ tớ đã làm rất nhiều việc, tớ làm bánh sủi cảo, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh, rất nhiều quần áo chị tớ không cần nữa, mẹ dùng bàn tay khéo léo của mình, dùng máy may sửa lại cho tớ, chiếc quần chiếc áo đó trở nên xinh đẹp hơn, thực ra tớ chỉ có vài bộ quần áo là của chính mình.”

Vì mỉm cười nên khóe miệng Quan Hà cong cong, làm cho người ta thấy một loại kiên cường khác. Tôi nói: “Cậu là người có dáng vẻ xinh đẹp, có khí chất, những bộ quần áo đó là vì cậu mặc lên, nên các bạn học mới chú ý.”

Quan Hà cười, lại không nhìn ra đó là lớp mặt nạ hay là thật lòng. Cô ấy nhìn vào mắt tôi, nói: “Bởi vì từ nhỏ đã phải nhìn sắc mặt người ta để đoán biết ý nghĩ, nên tớ là người rất nhạy cảm. Từ khi chúng mình ngồi cùng bàn, tớ liền cảm thấy chúng mình có điểm giống nhau, chẳng qua tớ còn muốn chăm sóc mẹ, nên mới phải nhu thuận lấy lòng mọi người, làm tất cả mọi người đều thích tớ, còn cậu lại có thể chống đối một cách cực đoan, tùy hứng làm những việc mình muốn làm.”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, cô ấy cười cười, nắm tay tôi, dẫn tôi ra ngoài, nửa đùa nửa thật nói: “Đừng nói với người khác nhà tớ ở đâu và như thế nào nhé, tớ không muốn người khác biết mình là cô bé Lọ Lem, tớ thích làm cô công chúa nhỏ.”

Tôi gật gật đầu, trịnh trọng nói: “Tớ sẽ không nói với bất cứ kẻ nào.”

Tuy ngoài mặt tôi biểu hiện rất thờ ơ, thậm chí ngay cả một lời an ủi Quan Hà cũng không nói, nhưng tất cả lạnh lùng của tôi đều đã dập nát hoàn toàn trước mặt Quan Hà, ngay cả cô giáo Ngô cũng nhận ra, trong lớp, người duy nhất tôi không nói từ “không” chính là Quan Hà. Nếu tôi là Tôn Ngộ Không, thì Quan Hà chính là vòng kim cô của tôi, dù tôi có ầm ĩ thế nào, cô ấy cũng luôn có cách làm tôi nghe

Tôi bắt đầu thật sự bước vào vòng xoáy bạn bè với Quan Hà, chơi cờ vua với Lí Sam, chơi chữ và đấu võ mồm với Tống Thần, chơi cờ tướng với Vương Hào, giúp bạn gái của Ngụy Lão Tam một tay để bắt nạt cậu ta, ép cậu ta ăn cà tím nướng tiêu, ăn một miếng xong, còn phải nói “Ngon thật đấy”, thứ sáu học xong, mọi người lại cùng đi hát karaoke… Bất tri bất giác, tôi đã không còn là “người ngoài” trong lớp nữa, mà đã dần trở thành một thành viên trong đại gia đình lớp 9-4, tôi có thể cãi nhau ầm ĩ với mọi người, trêu đùa, đấu võ mồm với mọi người, mỗi ngày, mỗi tuần đều có hoạt động, nó lấy đi khoảng thời gian cô đơn của tôi.

~~~~~~~~~~

Tiết học được vạn người chờ mong

Học sinh kém khẳng định là không thích lên lớp, học sinh giỏi có lẽ sẽ thích lên lớp, nhưng dù là học sinh giỏi thích lên lớp, chỉ sợ không phải tiết nào cũng hứng thú. Tuy nhiên, có một tiết học, dù là học sinh giỏi hay học sinh kém, dù là nam sinh hay nữ sinh, đều âm thầm chờ đợi từ lâu. Cho dù không hề đề cập tới, nhưng trong lòng khẳng định đều đang chờ mong được giáo viên giảng giải.

Tiết học được vạn người chờ mong này, chính là —— sức khỏe sinh sản.

Năm đó tư tấn rất không phát triển, không có sách, càng không có internet, phụ huynh lại không hề đề cập đến vấn đề giới tính nam nữ, dường như cứ nhắc đến nó là sẽ xảy ra chuyện gì không tốt.

Trên TV cũng chỉ có hình ảnh mơ hồ, ngôn ngữ mơ hồ, đối với sự thay đổi của thân thể mình, chúng tôi đều có rất nhiều tò mò và hoang mang, hơn nữa lại chịu ảnh hưởng từ thái độ của người lớn, nên chúng tôi cũng cảm thấy chú ý đến vấn đề này là không có đạo đức, không lành mạnh, không tích cực, không hướng về phía trước; nhưng về phương diện khác, chúng tôi lại khát vọng gia nhập hàng ngũ người trưởng thành, làm rõ tất cả những vấn đề bố mẹ, giáo viên, thậm chí toàn bộ xã hội đều lảng tránh.

Sách sức khỏe sinh sản vừa được phát, đại khái từng học sinh đều lén lút giở đến trang cuối cùng, tìm đọc tất cả những chuyện về giới tính nam nữ, nhưng hình ảnh in đen trắng không rõ ràng, ngôn ngữ khoa học khô cằn không thể giải thích hết những băn khoăn của chúng tôi.

Thật vất vả mọi người mới đợi đến tiết học một chương có nội dung quan trọng nhất, chúng tôi nghĩ rằng giáo viên sức khỏe sinh sản sẽ giống giáo viên ngữ văn, phân tích giảng giải từng câu từng chữ một, giảng sao cho chúng tôi dễ hiểu nhất; và cũng giống bao giáo viên những môn học khác, hận không thể nhét kiến thức vào đầu chúng tôi, giải thích rõ ràng từng ý nhỏ. Nhưng cô giáo biết ăn nói và xinh đẹp dạy môn sức khỏe sinh sản lại nói với chúng tôi rằng, chương này chúng tôi phải tự học.

Chúng tôi hai mặt nhìn nhau, chúng tôi đã tự học từ lâu rồi! Nhưng vì tự học mà vẫn không hiểu, nên mới chờ nghe cô giảng! Cô giáo cũng không để ý nhiều như vậy, sau khi bảo lớp trưởng trông lớp, liền trở về văn phòng, thậm chí ngay cả những câu hỏi sau giờ tự học cũng không có ý trả lời.

Các bạn trong lớp người này nhìn người kia, người kia lại nhìn người này, học sinh ngoan giỏi liền giở sách vở toán, vật lý và tiếng Anh ra, bắt đầu nghiêm túc học tập, chuẩn bị cho kỳ thi vào trung học phổ thông sắp tới. Có mấy nam sinh cười hì hì, ném quyển sách sức khỏe sinh sản vào thùng rác, đây là môn học không thi, chương này không được giảng giải, vậy thì quyển sách cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tôi nhìn chằm chằm vào quyển sách sức khỏe sinh sản, yên lặng ngẩn người, có lẽ những băn khoăn, nghi hoặc trong lòng tôi còn nhiều hơn bất cứ ai, tôi muốn biết rốt cuộc giữa nam và nữ sẽ xảy ra chuyện gì hơn bất cứ ai.

Thực ra, đến tận lúc đó, tôi cũng không thật sự hiểu tại sao Hiểu Phỉ lại mang thai, tại sao bọn họ đều nói là ngủ thì có thai? Nói là không hiểu chút nào, cũng không đúng, tôi đã xem những bộ phim Hong Kong và Đài Loan có cảnh nam nữ hôn môi, thân mật cởi quần áo, thực ra tôi cũng có mơ hồ, có điều, trong phim luôn diễn đến cảnh họ cởi quần áo, sờ tới sờ lui, sau đó hình ảnh liền cắt, cởi xong quần áo rồi thì sẽ thế nào? Sách giáo khoa nói t*ng trùng kết hợp với trứng sẽ thụ thai, chẳng lẽ cứ cởi sạch quần áo sau đó ôm nhau, cùng nhau ngủ một giấc là t*ng trùng sẽ kết hợp với trứng ư? Sẽ mang thai ư?

Tôi cảm thấy khát vọng muốn hiểu rõ chuyện này vì hai nguyên nhân: một là vì Hiểu Phỉ, cậu ấy không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không dám hỏi, nhưng tôi lại rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì; một nguyên nhân nữa là vì sợ hãi, tôi sợ mình không hiểu biết thì làm sao có thể tự bảo vệ bản thân được. Nhưng, với một lòng chờ mong được cô giáo giải đáp tất cả băn khoăn, trấn an tất cả lo âu của tôi, chúng tôi lại bị một câu “tự học” làm mất hết hy vọng. Sự chờ mong với người lớn của tôi lại thất bại một lần nữa.

Quan Hà đã yên lặng ôn toán, cô ấy thấy tôi nhìn chằm chằm quyển sách sức khỏe sinh sản mà ngẩn người, nghiêng đầu nhìn tôi vài lần.

“Cậu nghĩ gì thế? Không vui à?”

“Không có gì.” Tôi trầm mặc một lúc, lại đột nhiên hỏi, “Cậu có biết làm thế nào để mang thai không? Nam sinh làm thế nào để nữ sinh mang thai?”

Quan Hà vốn trầm ổn lại lập tức đỏ mặt, tầm mắt cô ấy quét nhanh xung quanh chúng tôi, thấy không ai để ý, mới thấp giọng nói: “Không biết.”

Tôi nghĩ rằng, mình đã xem không ít phim Hong Kong và Đài Loan mà còn không biết, chỉ sợ mấy phim đó Quan Hà còn chưa xem, làm sao cô ấy biết được? Những tác phẩm nổi tiếng thế giới cũng không có mấy chuyện này. Đương nhiên, tôi có thể đi hỏi chị Xinh Đẹp, nhưng nếu vậy nhất định Ô Tặc cũng biết tôi đang để ý đến chuyện này, sau đó Tiểu Ba cũng sẽ biết. Trời ạ! Không bằng bảo tôi đi chết đi!

Dường như Quan Hà nhìn thấu tâm tư của tôi, trầm mặc một lát, lại nh giọng nói: “Dù sao dắt tay nhau, ôm một chút, hôn một chút, đều không có việc gì, đừng cởi quần áo là được.” Nói xong, cô ấy liền lập tức vùi đầu đọc sách, hiển nhiên, thảo luận về đề tài này, làm cô ấy rất bất an, cô ấy cũng không muốn bàn thêm gì nữa.

Tôi đứng lên, học bộ dáng của vài nam sinh, quăng quyển sách sức khỏe sinh sản vào thùng rác.

Chọn tập
Bình luận