Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó

Quyển 1 – Chương 3

Tác giả: Đồng Hoa
Chọn tập

[ Bởi vì ý thức được tầm quan trọng của giáo viên trong cuộc đời học sinh, truyền thống văn hóa Trung Quốc vẫn luôn nhấn mạnh đạo đức tôn sư trọng đạo, tôn kính giáo viên ở Trung Quốc từ lâu đã bay lên thành tiêu chuẩn đạo đức, nhưng người ta lại quên, vì giáo viên có tầm quan trọng vô cùng lớn trong cuộc đời của học sinh, nên thực ra giáo viên cũng cần tôn trọng học sinh của mình.

Có thể tôn trọng một sinh mệnh, thì mới có thể dẫn đường chính xác cho sinh mệnh đó.]

Tôi gặp cậu ấy

Gần kết thúc năm lớp ba, vì trường học ngày càng nhận thêm nhiều học sinh, nên nghe đồn còn phải phân chia lớp một lần nữa, chỗ sâu nhất trong lòng tôi bắt đầu khẩn cầu, mau mau đổi cô Triệu đi thôi!

Đầu mỗi tuần chúng tôi lại có lễ chào cờ, sau nghi thức chào cờ, hiệu trưởng có thể khen ngợi những gì tiến bộ, phê bình những thứ lạc hậu, sau đó học sinh nào có thành tích xuất sắc trong lớp sẽ được thầy hiệu trưởng khen ngợi và được tặng cờ đỏ. [1]

[1] Các bạn học sinh được tặng cờ đỏ như thế này:

Tuần này cũng vậy, nghi lễ vẫn diễn ra như trước, tôi cúi đầu không để ý, dù sao thì ai được tặng cờ đỏ trước cờ tôi cũng chẳng quan tâm.

Sau khi phát cờ đỏ xong, giọng thầy hiệu trưởng lại nghiêm túc nói về hành vi trộm cắp, hành vi vi phạm pháp luật gì gì đó, có thể bị vào nhà giam, vân vân, trường hợp nghiêm trọng còn bị xử bắn cơ!

Một nam sinh bị hiệu trưởng gọi lên đài, hiệu trưởng bắt đầu công bố những tội mà cậu ta phạm phải: trộm xe đạp, trộm ví tiền của giáo viên, cùng với học sinh lớp trên đi trấn tiền của học sinh lớp dưới, xúi giục học sinh lớp dưới trộm tiền của bố mẹ, kéo bè kéo lũ đánh nhau, dùng xích xe đạp đánh bị thương một nam sinh lớp sáu, cho người lớn tuổi viết thư tình cho nữ sinh. . . một cô bé mới mười một tuổi, dường như tội cậu ta phạm phải đã không thể tha thứ được, có thể trực tiếp đưa vào ngục giam, tiến hành cải tạo lao động, học sinh trong trường nghe thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều nhìn chằm chằm nam sinh đó, nhưng, điều làm tôi tập trung để ý không phải là những tội lỗi đó, mà là vẻ mặt của nam sinh trên đài kia.

Cậu ta có vóc dáng cao lớn hơn các bạn cùng tuổi, bởi vì cậu ta cao gầy, nên bộ đồng phục màu xanh trên người cậu ta trông rộng thùng thình, tóc cậu ta cắt húi cua, vì tóc rất cứng nên sợi nào cũng dựng thẳng đứng lên, liếc mắt nhìn một cái, đã thấy giống như đầu con nhím rồi. Cậu ta lười biếng đứng ở đó, cúi đầu giống như đang nhận sai, nhưng đôi khi ngẩng đầu lên, trên khóe môi cậu ta lại mang ý cười rõ ràng.

Chẳng lẽ cậu ta không để ý đến ánh mắt của mọi người? Chẳng lẽ cậu ta không biết xấu hổ? Cậu ta đang đứng trước toàn trường nha! Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể lý giải được.

Chào cờ xong, nữ sinh xung quanh không ngừng thì thầm buôn chuyện, tôi đi sau mấy cô bạn đó, cũng nghe ra vài điều về cậu nam sinh kia. Cậu ta học cùng khối với chúng tôi, nhưng vì cậu ta bị đúp hai lớp, nên lớn tuổi hơn chúng tôi. Tôi còn nghe được cả già trẻ trong nhà cậu ta, bố mẹ cậu hơn bốn mươi tuổi mới sinh cậu, cậu có những bốn chị gái, nghe nói gia đình rất giàu có, giày thể thao của cậu hiệu Nike, cổ tay cậu đeo đồng hồ hiệu Swatch, được anh rể mua từ nước ngoài mang về.

Cuối thập niên tám mươi, đầu thập niên chín mươi, nước ngoài vẫn là một danh từ vô cùng xa xôi, cái gì mà thương hiệu nọ thương hiệu kia, thương hiệu đó viết tắ tôi nghe đều không hiểu gì, tôi chỉ nghi hoặc nghĩ rằng, đã có tiền rồi sao còn phải đi trộm, đi vơ vét tài sản của người khác chứ?

Hành vi của cậu ta, vẻ mặt của cậu ta, đối với tôi mà nói thì giống như điều bí ẩn. Trong nỗi hoang mang và khó hiểu, tôi nhớ rõ tên của nam sinh hư đó —— Trương Tuấn, chỉ có điều, tôi tin tưởng, ngày hôm đó, người nhớ rõ tên cậu ta không chỉ có mình tôi.

Lên lớp bốn, lại phải phân lớp một lần nữa, và đã xảy ra hai chuyện bất hạnh, chuyện thứ nhất, giáo viên toán của tôi vẫn là cô Triệu, chuyện thứ hai, cô ấy chẳng những là giáo viên toán của tôi, mà còn kiêm luôn chức chủ nhiệm lớp.

Trương Tuấn được phân cùng lớp với tôi, nhưng hai đứa chúng tôi gần như chẳng nói với nhau câu nào, tuy rằng chúng tôi có rất nhiều điểm giống nhau, ví dụ như, tôi và cậu ấy thường thay phiên nhau chiếm vị trí thứ nhất từ dưới lên trong bảng thành tích học tập của lớp; giờ lên lớp, chúng tôi cũng không nghe giảng, cậu ấy luôn ngủ mà tôi thì ngẩn người, chính vì vậy mà hai đứa thường xuyên bị cô Triệu ném phấn vào đầu.

Tuy nhiên, cậu càng có nhiều điểm khác với tôi hơn. Tuy thành tích của cậu kém, nhưng nam sinh trong khối đều chơi cùng cậu, thậm chí vì những nam sinh không tốt đều nghe lời cậu, nên nữ sinh cũng không chán ghét cậu, bởi vì cậu thường mời các cô nàng đó ăn kem, uống đồ uống lạnh, cậu kể chuyện cười, có thể làm cho các cô nàng đó cười nghiêng cười ngả. Khi đến lớp, cậu luôn ngủ, nhưng chỉ cần tiếng chuông tan học vang lên một cái, tinh thần cậu liền hưng phấn dạt dào, chạy vọt ra sân thể dục cùng mọi người, đá bóng, đánh bóng rổ, mà tôi thì luôn tìm một chỗ ngồi một mình, trốn đi đọc sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, tôi lại thấy được những nữ sinh đang chơi nhảy dây, nam sinh chơi đá bóng.

Trong nhà cô đơn tịch mịch, tôi đã quen rồi, dù sao tôi cũng có thể đọc sách, trong sách có rất nhiều điều tuyệt vời; em gái khó tính, thích đâm thọc, tôi có thể né tránh nó, mọi thứ đều là “Chị nhường em gái” ; cô Triệu không hài lòng về tôi, dù sao cũng chỉ là vài phút tra tấn trong giờ toán học thôi, tôi đã quen rồi và có thể chịu đựng mà mặt không chút đổi sắc.

Nếu mọi ngày cứ trôi qua như vậy, thì cuộc sống cũng có thể coi là bình yên. Tuy nhiên, cuộc sống luôn thích đùa chúng ta. Khi bạn tuyệt vọng, chỉ còn chút hy vọng đang nhen nhóm, thì cuộc sống sẽ bùng lên một ngọn lửa, khiến bạn không thể ngừng hy vọng; khi bạn bình tĩnh, cuộc sống lại có thể tung ra những viên đá lạnh chọc bạn nổi điên, làm bạn bực bội.

~~~~~

Một buổi chiều hè, tất cả mọi chuyện đều diễn ra thường thường như trước. Trong giờ giải lao, ngoài các bạn phải trực nhật ra thì các bạn khác đều chạy đến sân thể dục chơi, vì thích ánh sáng gần cửa sổ, nên tôi ngồi gần cửa sổ đọc sách và thi thoảng ngẩng đầu lên, tôi lại có thể ngắm nhìn phía xa xa.

Kết thúc giờ giảo lao, các bạn trong lớp đều chạy vội vào lớp chuẩn bị giờ học tiếp theo, Chu Vân nói với cô Triệu rằng bút máy của mình đã bị mất, cô bạn đó ấm ức nói, chiếc bút máy ấy là bố mình đặc biệt mua tặng, trước giờ giải lao vẫn còn dùng, thế mà bây giờ lại không thấy nó đâu nữa. Cô Triệu cho rằng sự việc này rất nghiêm trọng, nhất định phải xử lý nghiêm túc, vì vậy cô ấy bắt đầu tra hỏi đám học trò, trong giờ giải lao, có bạn nào ở lại phòng học.

Người đáng nghi nhất chính là Trương Tuấn, nhưng tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, cậu ấy đã chạy ùa ra sân thể dục cùng một đám nam sinh chơi đá bóng rồi, có vô số người có thể làm chứng. Khi cô Triệu hỏi cậu ấy, cậu hiên ngang trực tiếp đặt cặp sách của mình lên bàn, nói với cô Triệu: “Cô có thể điều tra.” Trước sự thản nhiên và tự tin của cậu ấy, cô Triệu lập tức bác bỏ nghi ngờ của mình.

Cuối cùng, trong lớp chỉ còn hai ba bạn đáng nghi, cô Triệu điều tra từng người một, cô ấy yêu cầu tôi đưa bút máy ra, chỉ cần đưa ra đây, thì lúc này cô có thể tha thứ cho tôi!

Tôi không thể tin nổi những gì tai mình đã nghe được, lúc ấy, tôi đứng dựa vào cửa sổ, ánh mặt trời sáng lạn ấm áp chiếu lên người tôi, nhưng toàn thân tôi lại rét run.

Cô Triệu đứng ở bục giảng chỉ trích tôi, hơn ba mươi ánh mắt của các bạn học trong lớp đều đang nhìn tôi chằm chằm, mỗi một đôi mắt tựa như một thanh kiếm sắc bén, đâm vào người tôi đau đớn.

Tôi cố nén nước mắt nói: “Thưa cô, em không lấy ạ… em không lấy bút máy của bạn ấy.”

Nhưng cô Triệu không tin, trong lòng cô ấy, những học sinh ở lại trong lớp, chỉ có tôi là học sinh hư, cũng chỉ có tôi mới có thể làm chuyện xấu như vậy, tôi là học sinh hư như vậy, giờ giải lao không ra ngoài chơi mà cứ ở trong lớp học, nói mình đọc sách, đó chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi, không hợp tình hợp lý chút nào.

Cô ấy khiển trách tôi hết câu này đến câu khác, bắt tôi giao tang vật ra, mà tôi thì đau đớn biện bạch hết câu này đến câu khác, tôi không trộm.

Cô ấy thẹn quá hóa giận, quát lớn ra lệnh tôi đứng lên bục giảng, bắt tôi đứng trước mặt cả lớp, bắt đầu tìm kiếm từ đầu đến chân tôi, tôi chỉ cảm thấy nhục nhã không thể chịu nổi, nước mắt chảy xuống không thể kìm nén, tôi mặc kệ cô ấy tùy ý sờ soạng trên người mình.

Các học sinh trong lớp đều im ắng nhìn tôi trên bục giảng, ánh mắt họ tàn nhẫn như đang xem trò hay, bọn họ đều đang hưng phấn chờ mong giây phút tìm ra tang vật. Cô Triệu đẩy tôi đi, dưới đôi mắt đẫm lệ tôi mờ hồ nhìn thấy một ánh mắt trầm tĩnh khác thường trong lớp học, đôi mắt đó không chứa sự hưng phấn chờ mong, mà trong ánh nhìn lạnh lùng kia có vẻ như còn mang theo sự đồng tình, kèm theo cả sự khinh miệt và một chút thương hại.

Cô Triệu đẩy tôi đến cái bàn tôi ngồi rồi lục tung túi sách của tôi, nhưng vẫn không tìm ra cái bút máy đó, dưới sự xấu hổ, tiếng cô ấy chửi mắng tôi càng lúc càng lớn.

Không tìm ra tang vật, cô ấy không thể định tội tôi, nhưng vẫn hung tợn cảnh cáo tôi, “Đừng tưởng rằng lần này không bắt được em, là em có thể dễ dàng lừa dối qua mặt tôi, em chính là tên trộm! Là một ‘Kẻ cắp’ !”

Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, chốc lát sau lại nóng bừng bừng, hai chữ “Kẻ cắp” kia giống như bị người ta dùng miếng sắt nung đỏ ấn thật sâu lên trán tôi. Sự thật cũng chứng minh, trong một đoạn thời gian dài, hai chữ đó thật sự đã khắc lên trán tôi.

Cô Triệu còn thêm hoa thêm lá thêm mắm thêm muối khoác lác với các thầy cô khác rằng tôi là tên trộm, đám học sinh cũng nhất trí nhận định tôi chính là tên trộm, khi bọn họ nhắc đến tên tôi, không hề nói tên tôi nữa, mà đều bảo tôi là “Kẻ cắp”, thậm chí có nữ sinh còn đứng ngay trước mặt tôi, dùng giọng điệu khinh bỉ không cao cũng chẳng thấp nói hai chữ “Kẻ cắp”, tôi chỉ có thể ấm ức lặng lẽ cúi đầu thật sâu, trầm mặc tránh nhanh ra chỗ khác, mấy cô nàng đó thì khoa trương cười to sau lưng tôi.

Nam sinh không làm trò xấu như vậy giống nữ sinh, sẽ không gọi tôi là “Kẻ cắp”, tuy nhiên, khi bọn họ nghe thấy người gọi hai chữ “Kẻ cắp”, thì tầm mắt của bọn họ lại sắc bén như thanh kiếm đồng loạt đâm về phía tôi.

Trong một thời gian rất dài, tôi cứ nghe thấy hai chữ ấy, thì lại hận sao mình không thể chết ngay lập tức đi, lập tức biến mất trên thế giới này.

Sáng sớm khi rời giường, thậm chí tôi còn sợ hãi, tôi sợ giáo viên, tôi sợ các bạn học sinh. Đến trường, đối với tôi mà nói, trở thành chuyện khủng bố nhất.

Ai nói “Nhân chi sơ, tính bản thiện” ? Các bạn đã nhìn thấy lũ trẻ tàn nhẫn hành hạ động vật nhỏ đến chết chưa? Bọn họ có thể chọc con chim nhỏ cho đến chết. Trong bản tính con người ẩn chứa thú tính, thực ra trẻ em trên thế giới có không ít đứa tàn nhẫn vô cùng.

Một tháng sau chuyện trộm bút máy, lần thứ hai cô Triệu tiến hành giẫm đạp lên tâm trí tôi, hoàn toàn sỉ nhục tôi.

Lúc ấy, lớp đang học vào buổi chiều, các bạn học đều cúi đầu làm bài tập, cô Triệu ở trên bục giảng chữa bài tập về nhà, đang sửa sửa chữa chữa, đột nhiên cô ấy gọi tên tôi, “La Kì Kì!”

Lòng tôi chợt run sợ, ngay lập tức nghĩ có phải bài tập đó mình làm sai rồi không, nhưng không nghĩ tới cô ấy lại cười lạnh, mỉa mai nói: “Mặt trời mọc đằng tây rồi, vì bài tập của em không sai một lỗi nào!”

Thành tích của tôi không tốt, nhưng một ngày nào đó, không biết vì sao bài tập toán tôi lại làm đúng hết. Ở trong suy nghĩ của tôi, làm bài tập đúng là một chuyện tốt, dù cô Triệu không biểu dương tôi, thì ít nhất cũng sẽ không trách móc tôi, trái tim tôi trùng xuống một chút, cúi đầu trấn tĩnh.

Cô ấy hỏi: “Em chép bài tập của ai?”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, sửng sốt trong chốc lát, mới trả lời:”Em không chép bài tập ạ.”

Cô Triệu lại hỏi tôi hai ba lần nữa, tôi đều trả lời là không chép, cô ấy không còn kiên nhẫn nữa, bảo tôi đứng lên bục giảng.

Tôi đi lên đứng cách cô ấy một mét, tôi sợ hãi, đôi chân cứng đờ không thể nhúc nhích, cô ấy xoay người tôi đối diện với mình, ngón tay kẹp vở bài tập của tôi, lớn tiếng chất vấn: “Bài tập này em có thể làm đúng? Bài tập này em có thể làm đúng sao? Nếu em có thể làm đúng, vậy thì heo mẹ cũng có thể trèo cây.”

Vài nam sinh không thể nhịn nổi, cười lớn lên, mặt tôi phút chốc trở nên nóng bỏng, xấu hổ và giận dữ cùng nảy ra, lần đầu tiên lớn tiếng kêu lên, “Là em tự làm đúng!”

Trong lòng cô Triệu, tôi là con bé trầm mặc ít lời, nhẫn nhục chịu đựng, cô ấy bị tôi rống to làm kinh ngạc ngây người, tôi cũng bị chính bản thân mình làm cho hoảng s

Chỉ sau một cái chớp mắt, cô Triệu đã phản ứng lại, lửa giận bị kích động lớn hơn nữa, cô ấy nắm chặt tay lại, liên tục đẩy đẩy lên bả vai tôi, “Em lặp lại lần nữa! ? Em có lá gan lặp lại lần nữa không? ! Là tự em làm cơ à? Học tập không tốt cũng không nói đến làm gì, nhưng chính là trí lực của em có vấn đề, ngay cả đạo đức của em cũng có vấn đề, trộm này trộm nọ, lại còn nói dối, ý nghĩ xấu đầy mình.”

Cô ấy đẩy tôi, thân thể tôi cứ thất tha thất thểu bị đẩy về phía sau, đến khi vượt qua chiều dài cánh tay cô ấy, cô ấy lại thuận tay túm tôi lại, bắt đầu một vòng du du đẩy đẩy mới, “Em lặp lại lần nữa! ? Em có lá gan lặp lại lần nữa không? ! Không phải em chép bài sao…”

Tôi trầm mặc chịu đựng, tùy ý để cô ấy không ngừng nhục mạ, tôi giống như con chim non trong tay bọn trẻ, căn bản không có khả năng đối kháng vận mệnh đang tra tấn mình, chỉ có thể để cô ấy đẩy tới đẩy lui, thân thể ngày càng nhỏ bé méo mó.

Dưới bục giảng là vô số cái đầu, với đủ loại ánh mắt đang ngưng tụ trên người tôi, có sợ hãi, có lạnh lùng, có khinh bỉ, có đồng tình. . . Đột nhiên, trong lúc đó, không biết vì sao, tôi cảm thấy mình đã chịu đựng đủ rồi, tôi hoàn toàn chịu đủ rồi! Tôi quật cường đón ánh mắt của cô Triệu, lớn tiếng nói: “Em không chép bài tập! Em không chép bài tập!”

Cô Triệu ngây người.

Tôi khiêu chiến uy nghiêm của cô ấy trước mặt các học sinh trong lớp, cô ấy vốn là một phụ nữ nóng tính, lúc này đang thở hổn hển, thuận tay cầm lấy vở bài tập của tôi xé nát trước mặt tôi, tay kia vẫn đẩy tôi, “Tôi đã dậy nhiều học trò như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy học trò nào hư hỏng như em! Bài tập này không phải em đi chép, thì chữ Triệu tên tôi cho em viết ngược đó. . .”

Tôi bị cô ấy đẩy lui từng bước về phía sau, cho đến khi kề sát bảng đen, mà cô ấy vẫn không ngừng đẩy tôi. Ngay lúc đó tôi có cảm giác, toàn bộ thế giới đều đang chấn động, tôi chỉ nhìn thấy trang giấy trắng tinh của quyển vở bài tập đang bay bay giữa không trung, mà tôi thì bị áp sát vào bảng đen, không có đường lui, tôi không ngừng lặp đi lặp lại câu nói: “Em không chép bài! Em không chép bài! Em không chép bài!. . .”

m thanh của tôi càng ngày càng lớn, thôi hét đến khàn cả giọng.

Cuối cùng, vở bài tập của tôi bị xé nát, trang giấy phân tán khắp nơi, nhẹ nhàng bay bay trên bục giảng. Cô Triệu không có thứ g để phát tiết nữa, không thể không dừng lại, tôi vẫn quật cường nhìn chằm chằm cô ấy, một câu lại một câu gầm rú: “Em không chép bài! Em không chép bài. . .”

Lúc đó ý nghĩ của tôi thực điên cuồng, cô ấy đánh tôi! Ngoài việc ỷ mình là giáo viên mà đánh tôi, cô còn có thể làm cái gì? Nếu cô có lá gan lớn, thì hôm nay tốt nhất là cô hãy đánh chết tôi ở chỗ này!

Tôi không biết cô Triệu có nhìn ra sự điên cuồng trong ánh mắt tôi không, nhưng dù sao cô ấy cũng ngừng tay. Sau khi ngơ ngác đứng trên bục giảng, cô Triệu hung tợn nói: “Đứa trẻ như em tôi không có cách nào dạy! Tôi sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ em!”

Cảm giác rất kỳ lạ, tuy rằng biểu tình của cô ấy vẫn nghiêm khắc như trước, nhưng tôi thấy cô ấy chỉ là người mạnh miệng mà thôi, giây phút đó, con sông sợ hãi của tôi với cô ấy đã cạn khô không còn một giọt nước nào, cái còn lại chỉ là khinh thường, tôi sửa sang lại mái tóc mình một chút, hừ lạnh một tiếng, “Xin cứ tự nhiên! Cô có biết số điện thoại của bố em không? Nếu cô không biết thì cứ hỏi em nhé!” Nói xong, không đợi cô ấy nói thêm câu gì, tôi ung dung bước xuống bục giảng, đi về chỗ ngồi của mình, loạt soạt loạt soạt bắt đầu thu dọn mọi thứ, sếp sách vở vào cặp sách xong, tôi đeo cặp lên lưng, nghênh ngang rời khỏi lớp học.

Nhóm bạn trong lớp đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, lúc này đây, tôi không cúi đầu giống như trước, không né tránh ánh mắt của họ nữa, mà tôi vừa đi vừa lạnh lùng nhìn thẳng và những ánh mắt đó. Cứ nhìn đi! Không phải rất thích nhìn sao? Tôi đây sẽ để các người nhìn cho rõ, nhìn cho đủ! Bọn họ thấy tầm mắt tôi quét về phía mình thì đều tránh né, nhưng Trương Tuấn không hề né tránh tầm mắt tôi, cậu ấy ngồi ung dung trên ghế, nhàn nhã xoay xoay chiếc bút máy trong tay, ánh mắt trầm tĩnh nhìn tôi, khóe miệng hình như đang cong lên.

Khi tôi ra khỏi lớp, dứt khoát không sợ, nhưng đến khi thực sự chạy ra khỏi trường học mang đến cho tôi vô số nhục nhã, thì tôi lại mờ mịt. Người lớn đều đi làm, trẻ con đều đến trường, ngã tư đường vắng vẻ lạnh lẽo, tôi có thể đi đâu đây?

Lưng đeo cặp sách, tôi bi thương mê mang bước đi, đi qua vài quán game. Tôi biết đó là nơi bố mẹ và thầy cô nghiêm cấm không cho đến, trong mắt bố mẹ ở đó tụ tập toàn những “Tên côn đồ”, những “Du côn” trong miệng thầy cô, và “Xã hội đen” trong miệng các bạn học sinh, trước đây, tôi luôn tránh xa nơi đó, nhưng hôm nay, tựa như lá gan của tôi vô cùng lớn, tôi muốn tới tìm hiểu một chút.

Tôi chọn một quán game lớn nhất rồi đi vào, bên trong có mùi kh thuốc dày đặc, rất nhiều nam sinh đang ngồi trước máy chơi game, chơi đến khí thế ngất trời, phần lớn là học sinh từ cấp hai đến cấp ba, cá biệt còn có học sinh tiểu học. Bọn họ đều rất chuyên chú, khi nhìn thấy nữ sinh như tôi đi vào quán game, tuy họ thấy kỳ lạ, nhưng cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, rồi lại chuyên tâm vào trò chơi của mình.

Chỉ trong nháy mắt, tôi liền thích nơi chướng khí mù mịt này, bởi vì ở đây, không ai nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

Mười mấy năm trước, những trò chơi điện tử còn rất đơn giản, không có gì ngoài bắn máy bay, vào mê cung, giết quái vật và mấy trò chơi người máy đơn giản khác, tôi đứng cạnh nhìn nửa ngày, nhìn mãi mà vẫn không hiểu tại sao nam sinh lại thích mấy trò chơi cầm súng đi giết người như thế, cảm thấy thực nhàm chán, lại nghe thấy bên trong có tiếng hoan hô, tôi liền đi đến khoảng sân bên trong phòng.

Trong khoảng sân rộng rãi chỉ có hai bàn bi-a. Một bàn có nhiều người đứng quanh, những người đó đứng xem với vẻ khẩn trương kích động, sau này tôi mới biết đó là họ đang đánh bạc. Bàn còn lại chỉ có hai người chơi bi-a và một người xem.

Để thu hút khách, bàn bi-a ở những quán khác đều đặt trước cửa, vậy mà quán này lại giấu mãi bên trong, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ đứng xem ở bàn bi-a ít người. Có một người chơi cúi người xuống, vừa ngắm bi vào lỗ, vừa cười nói với người đứng xem bên cạnh “Kinh doanh tốt quá nhỉ, còn được bạn nhỏ học tiểu học lưng đeo cặp sách ghé thăm.”

Một người đánh trúng bi vào lỗ, rồi mới quay sang liếc nhìn tôi một cái, nói với tôi: “Em gái, đã đến giờ tan học rồi, nên trở về nhà đi, nếu không bố mẹ ở nhà sẽ phát hiện em trốn học đấy.”

Vóc dáng anh ta rất cao, không nhìn ra tuổi, tuy rằng miệng lưỡi trơn tru, nhưng thần sắc lại nghiêm nghị. Ngày hôm đó tôi như ăn phải thuốc súng, mặc kệ người ta có ý tốt hay ý xấu gì, tôi cũng buột miệng chém trả, “Ai là em gái anh? Nếu mắt anh bị cận thị, thì nhanh đi cắt kính mà đeo đi thôi.”

Ba người đều quay đầu nhìn tôi, người chơi bi-a khác đang định nói chuyện thì anh ta lại nhún nhún vai, nói với đồng bạn:”Đừng chấp bạn nhỏ làm gì!” Nói rồi anh ta cúi người tiếp tục chơi bóng, ngắm đường bóng, thử bi, đẩy bi, quả bóng bi-a đi một đường gọn gàng rơi trúng lỗ. Anh ta đứng thẳng dậy, đặt cây cơ trên vai, vừa nhìn đường bóng tiếp theo, vừa cười chế giễu tôi, tựa như đang hỏi: “Đây là chuyện người cận thị có thể làm được à?”

Tên đứng cạnh bàn bi-a xem họ chơi khoảng hơn hai mươi tuổi, anh ta cúi người nhặt quả bóng rơi trên mặt đất, áo bị xô lên, tôi nhìn thấy hình xăm trên người anh ta ( vào những năm đó, hình xăm tuyệt đối không phổ biến, có tác dụng làm đẹp như hiện nay), đột nhiên tôi có cảm giác bất an, không rên một tiếng, vội vàng chạy ra cửa.

(Tiểu Dương: tất cả những câu trong ngoặc tròn, chữ màu đen đều là của tác giả.)

Về đến nhà, tôi vốn nghĩ cô Triệu sẽ hung tợn tố cáo chuyện của tôi với bố mẹ, để bố mẹ có thể sửa chữa tôi một chút, nhưng bố tôi lại lấy bài tập ngày đó ra, để tôi làm một lần nữa, sau khi bố nhìn tôi làm xong, không nói gì chỉ để tôi đi ăn cơm. Cơm nước xong, bố mẹ vào phòng ngủ nói chuyện một lúc lâu, chắc họ đang thảo luận nên xử lý tôi như thế nào.

Trước khi đi ngủ, mẹ nhẹ nhàng nói: “Dù nguyên nhân là gì đi nữa thì con chống đối cô giáo cũng là chuyện không đúng, ngày mai khi đến trường, con hãy nói lời xin lỗi cô Triệu đi, còn nữa, chiếc bút máy này là bố con đi Bắc Kinh mua về, bây giờ tặng nó cho con, về sau muốn cái gì thì cứ nói với bố mẹ.”

Tôi biết cô Triệu nói với bố mẹ là tôi trộm bút máy, nhưng mẹ không bận tâm đến tự tôn của tôi, không hỏi tôi một câu, tôi cũng lười nhiều lời, chỉ kéo chăn nằm xuống, mẹ còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng em gái lại gọi to từ trong nhà vệ sinh “Mẹ”, thế là mẹ lập tức đứng dậy, đặt bút máy lên bàn học rồi vội vàng đi ra ngoài.

Tôi nghe thấy tiếng cười truyền đến từ nhà vệ sinh, dùng chăn che kín đầu, ban ngày bị cô Triệu nhục mạ, ra sức đẩy đẩy đánh đánh, tôi không hề khóc, nhưng lúc này không biết vì sao, nước mắt tôi lại tuôn ra ào ào. Nếu ông ngoại ở đây, ông có thể đau lòng vì tôi không, có thể nói lời khẳng định với cô Triệu “Kì Kì tuyệt đối không trộm đồ của người khác” không, có phải tôi có thể khóc trong lòng ông không?

Chọn tập
Bình luận
× sticky