Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó

Quyển 1 – Chương 10

Tác giả: Đồng Hoa
Chọn tập

[Tối nay

mưa phùn bay lất phất ngoài cửa sổ

ở dưới ánh đèn nhẹ nhàng mở ra cuốn sổ ghi chép về bạn học

cho rằng vĩnh sẽ không quên khuôn mặt ấy

nhưng nó cũng mờ đi rồi

cho rằng đã sớm vứt bỏ tờ giấy kia

nhưng lại kẹp nó vào trang sách

tối nay

mưa phùn bay lất phất ngoài cửa sổ

cũng giống như năm đó

chúng ta vẫy tay từ biệt

mưa bụi đầy trời hát một bài hát

năm đó chúng ta nghe không hiểu

vội vàng rất vội vàng.]

Thi đua toán học

Trong thành phố có rất nhiều học, trường chúng tôi chỉ có năm học sinh được tham gia cuộc thi toán học, tôi và Trương Tuấn đã chiếm hai chỗ rồi, không ít giáo viên có những ý kiến khác. Vì để tôi và Trương Tuấn tham gia cuộc thi này, cô giáo Cao phải chịu áp lực rất lớn, gần như đã lấy sự nghiệp của mình ra để đặt cược, nhưng cô chỉ nói với chúng tôi, cố gắng hết sức là tốt rồi, thi đua chính là một phần trong quá trình học tập, chỉ cần cảm thấy bản thân đã cố gắng hết sức, thì có đoạt giải hay không cũng không quan trọng.

Kẻ sĩ có thể chết vì tri kỉ!

Tôi không ngại làm học sinh hư, cũng hoàn toàn không cần cuộc thi toán học gì hết, nhưng tôi vô cùng, vô cùng sợ hãi mình sẽ làm cô Cao thất vọng, càng sợ vì mình không có khả năng, nên để cho người khác xúc phạm cô, vì vậy tâm lý của tôi bị mắc nghẹn ở một chỗ, cảm thấy chỉ có đoạt giải mới có thể báo đáp ơn dạy dỗ của cô Cao.

Một tháng trước kỳ thi, mỗi một ngày, tôi đều phải học tập cùng một nam sinh tôi thích nhưng cậu ấy lại không thích tôi, cô Cao còn muốn chúng tôi tham khảo ý kiến của nhau, cố gắng phát huy tư duy của mình.

Cách đó không lâu, đấy vẫn là chuyện ngọt ngào nhất trong lòng tôi, nhưng hiện tại, đau đớn và tuyệt vọng lúc nào cũng cứa rách, cắn nát trái tim tôi, mà tôi vẫn cắn răng, nỗ lực lắng nghe từng chữ cậu ấy nói, tôi nói với bản thân rằng mình nhất định phải đoạt giải!

Mỗi một ngày, tôi đều làm bài tập như phát điên, tôi từ bỏ tất cả những chuyện khác trong cuộc sống, mỗi sáng, tôi vừa mở mắt ra, chính là cuộc thi, buổi tối khi nhắm mắt lại, vẫn là cuộc thi. Khoảng thời gian đó, cho dù tôi nằm mơ cũng không an ổn, trong giấc mơ không phải là những bài tập toán ùn ùn kéo tới, mà chính là Trương Tuấn và Quan Hà, trong giấc mơ của tôi, họ luôn nói nói cười cười, còn thân ảnh của tôi thì không thấy đâu.

Thời gian đó tôi đã dốc toàn sức lực, thời gian đó tôi không có chút niềm tin nào với chính bản thân mình, hoàn toàn không biết mình có thể đoạt giải hay không, ba ngày trước cuộc thi tôi đều mơ thấy mình thi trượt, người trên toàn thế giới này đều cười nh tôi và cô giáo Cao. Tôi thường hoảng sợ tột độ rồi tỉnh lại từ trong mơ, đối với tôi mà nói, cuộc thi này hoàn toàn không phải chỉ là một cuộc thi. Nó hàm chứa tâm tư báo ân của tôi, còn hàm chứa sự so đo và chứng minh của tôi với bản thân mình, nếu thi không đoạt giải thì chính là một tận thế. Áp lực của tôi người ngoài khó có thể tưởng tượng được.

Có một ngày tôi cảm thấy mình thật sự không chống đỡ được nữa, chạy tới phòng game, Ô Tặc đang trông quán, Tiểu Ba sắc mặt tái nhợt đang chơi trò chơi, anh ấy đang chuẩn bị thi trung kết, hiển nhiên cũng không dễ dàng rồi.

Ô Tặc cười ha ha, “Hai đứa đúng là anh em, không hợp ý nhau cũng không đến, thế mà gần đây lại cùng đến.”

Tôi nói với Ô Tặc: “Cho em một chai bia, bây giờ em không có tiền, ghi nợ.”

Ô Tặc ngây người một chút, hai lời chưa nói đã cầm chai bia ra, mở nắp chai rồi đưa cho tôi, tôi nhận lấy liền đưa ngay lên miệng uống mấy ngụm lớn, Tiểu Ba bảo tôi qua chỗ mình, “Ra đây chơi cùng anh.”

Tôi cầm chai bia, đi tới đó. Nói là ngồi giúp anh ấy, nhưng thực tế là anh ấy dạy tôi chơi, trước đây tôi thấy mấy trò này không có chút thú vị gì, nhưng hôm nay lại thấy có hứng thú với nó, theo mỗi thao tác gõ nút trên ngón tay, lại giết được một tên quái vật, nhìn máu tươi trên màn hình văng ra khắp nơi, trong người dường như cũng thoải mái hơn, đánh xong một trận, tâm trạng kìm nén tựa như cũng vơi đi không ít, Tiểu Ba cầm chai bia của tôi lên, một hơi uống hết nửa chai, hỏi tôi, “Em làm sao vậy?”

Tôi nhìn hình ảnh nhấp nháy trên màn hình máy chơi game, nói ra sợ hãi trong lòng, “Ngày nào em cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy em thi trượt.”

“Giấc mơ là ngược đấy.”

“Thật ư?”

“Lừa em làm gì? Giấc mơ đều là ngược, mơ càng tồi tệ, thì sự thật càng tốt đẹp!”

Tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc đó đột nhiên cả người lại tràn đầy ý chí chiến đấu, nắm chặt tay, xoay người chạy ra ngoài, Ô Tặc ở phía sau kêu: “Sao em vừa tới đã đi thế? Không uống bia nữa à?”

“Không uống, em trở về làm bài tập toán đây.”

“Đừng quên trả lại tiền đấy.”

Ngày thi, khi tôi và Trương Tuấn ra khỏi trường thi, cô Cao không hỏi chúng tôi thi như thế nào, chỉ nói mời hai đứa chúng tôi đi ăn cơm, tôi rất muốn từ chối, nhưng người mời là cô Cao, vì thế tôi không thể không đi, lúc ăn cơm, tôi nghĩ mình rốt cuộc cũng sống đến bây giờ, cái thứ nghẹn trong ngực cuối cùng cũng tan ra, đầu trầm trọng vô cùng, đột nhiên bắt đầu chảy máu mũi.

Trương Tuấn luống cuống tay chân cuốn tờ giấy ăn lại rồi đưa cho tôi, nhưng tôi hoàn toàn không khống chế được bản thân, dùng sức đẩy tay cậu ấy ra, động tác rất quyết tuyệt, rất kịch liệt, không cần nói đến cậu ấy mà ngay cả cô Cao cũng ngây ngẩn cả người. Tôi lại ngửa đầu như không có việc gì, tự lấy giấy ăn cuộn lại rồi đút vào mũi.

Sau khi cuộc thi kết thúc, tôi bất hòa với Trương Tuấn, cố tình lảng tránh cậu ấy.

Trương Tuấn cũng không phải tên ngốc, đương nhiên cảm nhận được tôi không để ý đến mình, nhưng cậu ấy vẫn thường xuyên tới tìm tôi nói chuyện, đôi khi chờ tôi lúc tan học, muốn về cùng tôi, tôi lại luôn từ chối cậu ấy.

Trương Tuấn cũng rất nam tính, mỗi lần tôi không để ý đến cậu, đừng nói là dỗ tôi, mà ngay cả một câu cậu cũng không nói, luôn nổi giận đùng đùng quay đầu bước đi, cứ như cậu không muốn nói chuyện với tôi, thì tôi cũng chẳng cần cậu. Nhưng không quá hai ngày, cậu liền xuất hiện trước mặt tôi, một lúc sau lại nổi giận đùng đùng quay đầu bước đi.

Cứ như vậy một thời gian, không biết bắt đầu từ khi nào, Trương Tuấn không còn nói chuyện với tôi nữa, đột nhiên biến mất trong cuộc sống của tôi. Mỗi ngày lên lớp, cậu đều đến đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, vừa tan học, liền vội vàng rời khỏi trường, rất ít đứng ở trường học. Có đôi khi, tình cờ nhìn thấy cậu ấy trên đường, cậu ấy luôn đi cùng một nhóm nam sinh học trường kỹ thuật lớn hơn chúng tôi, dù chúng tôi học cùng một lớp, nhưng lại giống như đang ở hai thế giới khác nhau.

Sau đó, tôi mới nghe nói, qua tết âm lịch, Trương Tuấn mang theo hai bạn học vào một cửa hàng tạp hóa, trộm rất nhiều thuốc lá. Chuyện đó bị lộ, bố mẹ họ phải bồi thường cho chủ quán, cố gắng che giấu chuyện này.

Trương Tuấn vẫn làm theo ý mình, nhưng hai cậu bạn kia thì bị bố mẹ nghiêm khắc cảnh cáo, không cho phép chơi với Trương Tuấn nữa, họ cho rằng Trương Tuấn làm hỏng con trai nhà họ. Một thời gian sau, chuyện đó bị truyền rộng ra, gần như tất cả các bậc cha mẹ có con trai đều cấm chúng chơi với Trương Tuấn.

Lúc đầu Trương Tuấn còn không biết, vẫn chạy đến nhà người ta, nhưng các vị phụ huynh lại đóng cửa không cho cậu vào, sau đó, cậu bạn chơi tốt nhất với Trương Tuấn, Cao Phi đã nói nguyên nhân cho cậu. Trương Tuấn hiểu được, lập tức không trở lại chơi với các bạn trong lớp tôi nữa, bắt đầu chơi bời với những bạn không ghét bỏ mình.

Tôi đoán cậu khẳng định vì nguyên nhân này, nên tôi mới bất hòa với cậu, thế nên, cũng không đến tìm tôi nữa.

Giữa học kỳ hai lớp sáu, có kết quả cuộc thi toán học. Thành tích của tôi kém người được giải nhất hai điểm, giành giải nhì, thành tích của Trương Tuấn thấp hơn tôi, nhưng vẫn được giải nhì. Sau nghi thức chào cờ, hiệu trưởng tuyên bố những học sinh ưu tú của trường chúng tôi trong cuộc thi toán học, nhưng không hề nhắc đến tên Trương Tuấn mà chỉ khen ngợi

Tâm trạng chới với của tôi rốt cuộc cũng buông xuống, toàn thành phố tổng cộng có năm người đoạt giải, trường chúng tôi đã chiếm hai vị trí rồi, cô giáo Cao vừa tham gia công tác, đã giành được vinh dự lớn như vậy cho trường, đối với những thầy cô dùng thành tích để nói chuyện, thì thành tích này đủ để họ không thể bàn tán lời nào.

Vì cuộc thi toán ấy, tôi có được tấm giấy khen đầu tiên trong cuộc đời, đó chính là tờ giấy mỏng manh in màu sắc rực rỡ, dùng bút lông viết La Kì Kì đạt được giải nhì cuộc thi toán học, nhưng đối với tôi mà nói, tấm giấy khen này còn quý giá hơn vàng.

Về nhà, tôi khẩn trương và ngượng ngùng đưa giấy khen cho bố mẹ xem, bố dán giấy khen của tôi lên tường, vừa dán giấy khen vừa cổ vũ tôi hãy tiếp tục cố gắng, em gái bĩu môi ở bên cạnh nhìn.

Trong lòng tôi có rất nhiều kích động và chờ mong, tôi thích bố giờ phút này, ánh mắt vẫn nhìn tôi, nếu có thể, tôi hy vọng ngày nào cũng có thể cầm giấy khen về nhà, ngày nào cũng cho bố dán giấy khen.

Buổi tối trước khi ngủ, tôi còn nhìn giấy khen và vụng trộm vui mừng.

Sáng hôm sau rời giường, tôi lại phát hiện giấy khen đã bị ai đó dùng bút chì màu vẽ loạn đủ màu sắc, tên của tôi và giải nhì đều bị xóa sạch.

Tôi giận tím mặt, chạy vọt vào phòng em gái mà không màng thay quần áo, nhảy lên giường của nó, đến gần nó rồi đánh nó, nó bắt đầu khóc lớn kêu to.

Bố mẹ vội vàng vọt vào, kéo tôi ra. Đến khi hiểu được chuyện gì đã xảy ra, họ vừa buồn cười vừa tức giận.

Cô em tôi ôm cổ mẹ khóc không ngừng, bố mẹ cũng không trách nó, bố nói: “Kì Kì, chỉ là tờ giấy khen thôi mà! Cho dù em con làm sai cũng có thể nói rõ với em, làm sao có thể động tay động chân đánh người? Nhanh đi mặc quần áo vào, chuẩn bị đến trường. . .”

Tôi nhìn họ chằm chằm, đó không chỉ là tờ giấy khen! Không chỉ là tờ giấy khen! Nhưng bố đã vội vàng đi làm bữa sáng, mẹ vội vàng trấn an em gái, dỗ nó mặc quần áo.

Nặng nề bước chân về phòng ngủ của mình, dùng sức giật giấy khen trên tường xuống, xé rách dập nát nó, ném vào thùng rác. Dù sao cũng không ai để ý, tôi cần gì phải để ý chứ?

Tôi không cần, tôi không cần!

————•————•————

Tạm biệt thời thơ ấu

Định nghĩa về thời thơ ấu của tôi vẫn rất hoang mang, bao nhiêu tuổi thì tính là nhi đồng? Sau đó tôi quyết định căn cứ vào ngày quốc tế thiếu nhi để phân chia. Ngày quốc tế thiếu nhi thành phố chúng tôi luôn tổ chức hội diễn văn nghệ, ngày 1-6 chúng tôi đều được nghỉ, bạn nào giỏi ca múa thì tham gia hội diễn văn nghệ, lên đài cũng là vinh dự cho trường cho lớp, các bạn khác ngồi dưới xem và vỗ tay cổ vũ. Ngày 1-6 hàng năm, giáo viên phát cho mỗi bạn một cái hộp, bên trong là kẹo hoa quả cứng, thế nên tôi cứ nghĩ đến ngày 1-6, là lại nhớ đến hương vị của loại kẹo hoa quả giá rẻ đó.

Đây là ngày quốc tế thiếu nhi cuối cùng của chúng tôi, cuộc thi từ tiểu học lên trung học cơ sở dần tới rồi, sau cuộc thì đó, ai học tốt sẽ được vào trường trung học trọng điểm, ai học kém sẽ bị đào thải xuống trường trung học bình thường. Phân biệt ngay trước mắt, các bạn trong lớp đều lo buồn, cảm xúc lưu luyến và sợ hãi tràn ngập, nhưng tôi lại không có cảm giác gì, ngày nào cũng xem lịch, xem còn bao nhiêu ngày nữa thì tốt nghiệp.

Tôi là đứa không có đối mặt với đau khổ và tự ti, con đường tôi lựa chọn chính là lẩn trốn và tránh né, tôi coi trường trung học cơ sở là một thế giới mới tôi có thể bắt đầu một lần nữa.

Các bạn trong lớp dùng một cuốn sổ viết cho nhau những lời nhắn, lời nhắn trong sổ có lý tưởng trong tương lai, những việc mình muốn làm, những nơi mình muốn đi, tôi một mực viết “Không”.

Tôi mua một cuốn sổ rất đẹp, nhưng lại chậm chạm không mời ai viết, cuối cùng, tôi cũng không biết trong tiềm thức mình nghĩ gì nữa, tôi đã để Quan Hà viết lời nhắn cho mình, Quan Hà mở sổ lưu niệm của tôi ra, ngạc nhiên cười nói: “Tớ là người đầu tiên rồi!”

Tôi mỉm cười không nói chuyện, bạn ấy không biết rằng mình cũng là người cuối cùng.

Rốt cuộc, buổi liên hoan tốt nghiệp đã đến!

Rất nhiều bạn biểu diễn các tiết mục, có hát, có múa. Bởi vì gần tới ngày tốt nghiệp, nên các bạn ấy đều chuẩn bị rất kĩ cho buổi biểu diễn này, nam sinh mặc quần ống hẹp, hay quần thụng ống dài rộng màu đen, đeo găng tay da đen nhảy peakdance. Ba cậu bạn chơi khá thân với Trương Tuấn không biết làm thế nào mượn được đồng phục màu trắng, hát bài bát của nhóm Tiểu Hổ:

“Sâu trái tim bạn thành một chuỗi cuốn quanh trái tim tôi

sâu một cây cỏ may mắn

sâu một vòng tròn đồng tâm

kêu gọi tất cả chờ mong trong tương lai làm bạn với tuổi xuân

đừng để tuổi tr cô đơn

gửi may mắn của tôi đến ước mơ của bạn

làm cho vòng tròn đồng tâm của chúng ta chuyển động cùng trái đất

vĩnh viễn không ngừng xoay. . .” [1]

Tôi hốt hoảng thất thần, nữ sinh trong lớp đều khóc, còn có nam sinh cầm khăn quàng đỏ lau nước mắt. Lòng tôi vô cùng khó chịu, nhưng lại không khóc được, bi thương của tôi khắc dưới đáy lòng, nước mắt không thể phát tiết hết.

Hiệu trưởng, giáo viên phát biểu xong, chụp ảnh tốt nghiệp xong, các nhóm học sinh lục tục tan tác, tôi vẫn ngồi dựa vào cửa sổ, ngẩn người nhìn ra ngoài lớp học. Tôi vẫn thấy mình ghét nhất ngôi trường này, hận nhất là không thể rời khỏi ngôi trường này, thế nhưng kỷ niệm về nó lại có được ở những giờ phút cuối cùng.

“La Kì Kì.”

Là giọng của Trương Tuấn, tôi cần võ trang bản thân một chút mới dám quay đầu, “Chuyện gì thế?”

Cậu đứng trước mặt tôi không nói lời nào, rèm cửa sổ màu xanh da trời bay phần phật sau lưng cậu, như con sóng màu xanh, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, chiếu vào bộ quần áo trắng của cậu thật chói mắt, giống như phát ra ánh sáng nhạt. Trên bục giảng có mấy bạn đang nói chuyện, ngoài hàng hiên có tiếng cười đùa của vài bạn, nhưng tất cả những âm thanh đó đều bị gió mát ngày hè thổi tán, tôi và cậu tựa như đang ở một không gian khác, yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi và bất an.

Mũi tôi không hiểu sao lại thấy cay cay, hỏi lại một lần nữa

Cậu ấy nhìn tôi, “Có chuyện này, tôi muốn nói với cậu.”

Dưới tầm mắt chuyên chú của cậu ấy, tôi cảm thấy tim mình đập càng loạn.

“Trương Tuấn.” Quan Hà và một nữ sinh lớp khác đứng ở cửa gọi.

Trương Tuấn nhìn thấy họ, thần sắc đột nhiên trở nên co quắp bất an, sau đó lui từng bước dài. Tôi nhìn bộ dáng của cậu, lại nhìn đóa hoa sen mới nở ở cửa, Quan Hà kia, đột nhiên không muốn nghe thêm cái gì nữa, bối rối, cúi đầu đi ra khỏi phòng học, khi đi qua Quan Hà, bạn ấy rất lịch sự chúc phúc cho tôi: “Chúc cậu thuận lợi đỗ vào trường trung học trọng điểm.”

Tôi lại cứ bước đi không thể nói lên tiếng nào, có thể đỗ vào trường trung học trọng điểm hay không là do nỗ lực của bản thân tôi, không phải là do người khác chúc phúc mới được. Vừa ra phòng học, tôi liền chạy thật nhanh, vội vàng muốn tất cả những chuyện không vui vẻ của thời thơ ấu đều vĩnh viễn chôn ở sau lưng. Gió mát ngày hè lướt nhẹ qua mặt tôi, có lẽ nó thật sự có thể mang theo rất nhiều chuyện thổi đến sau lưng tôi, nhưng hình ảnh cậu thiếu niên nắm tay tôi đi về phía trước trong cơn gió lạnh vẫn im lặng khắc vào chỗ sâu nhất dưới đáy lòng tôi.

Tôi vội vàng tránh né quá khứ, khát vọng chạy về phía trước, ngay cả dũng khí vẫy tay tạm biệt quá khứ tôi cũng không có, cứ như vậy vội vàng lại vội vàng tiễn bước thời thơ ấu của tôi.

Chọn tập
Bình luận