Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó

Quyển 2 – Chương 18: Năm tháng như dòng nước chảy

Tác giả: Đồng Hoa
Chọn tập

Tôi chọn Thanh Hoa Kinh Quản (Tsinghua SEM, học về kinh tế), để bố tôi điền giúp vào đơn nguyện vọng, trúng tuyển đương nhiên không thể trì hoãn.

Quan Hà đi Hàng Châu, quê hương của bố cô ấy, mẹ cô ấy chắc cũng rất hài lòng. Vừa nhận được giấy trúng tuyển, cô ấy và mẹ mình đã rời khỏi nơi này.

Ngày hôm sau khi cô ấy rời đi, tôi nhận được một bức thư của cô ấy, xem dấu bưu điện thấy thư được gửi một ngày trước. Khi bố tôi đưa thư cho tôi, cười nói: “Đúng là trẻ con! Muốn nói gì sao không gặp mặt mà nói? Hôm qua không phải con đã đến nhà cô bạn này tạm biệt rồi à?”

Bố tôi nói sai rồi, chính bởi chúng tôi không phải trẻ con, nên chúng tôi mới bắt đầu quanh co lòng vòng, giáp mặt thì thế này, quay lưng lại thế khác.

Không biết vì sao, tôi lại thấy không muốn đọc bức thư này, vì viết thư có nghĩa là không muốn nói ra trước mặt.

Cuối cùng, tôi vẫn mở thư ra đọc.

Kì Kì:

Khi cậu nhận được bức thư này, tớ cũng đã rời đi, hơn nữa tớ biết, tớ vĩnh viễn sẽ không quay trở về.

Còn nhớ học kỳ một lớp 12, tớ thi với kết quả kém nhất, mẹ trách tớ không chịu cố gắng, làm cho mẹ và bố phải thất vọng, nói là sớm biết rằng tớ là người không biết cố gắng như vậy, mẹ làm sao phải hy sinh vì tớ nhiều như thế, lúc đó tớ buồn khổ đến mức còn muốn tự sát, vậy mà cậu lại chạy tới nói với tớ cậu vẫn rất hâm mộ tớ, lúc ấy tớ không hề tin, bởi vì rõ ràng là tớ luôn hâm mộ cậu.

Bây giờ cậu có cảm thấy khiếp sợ không? Đó chính là cảm giác lúc ấy của tớ!

Cậu cho tớ một điều khiếp sợ, tớ cũng cho cậu một điều khiếp sợ, chúng ta huề nhau!

Từ nhỏ, mẹ đã nói với tớ phải thật nỗ lực, phải thật ưu tú, bởi vì mẹ hy sinh rất nhiều vì tớ, mẹ làm tất cả đều vì tớ. Dưới sự thúc giục của mẹ, tớ vẫn luôn nỗ lực làm một đứa trẻ ưu tú.

Hồi tiểu học mặc dù hai ta học cùng lớp, nhưng cậu có vẻ rất trầm tính, tớ không có ấn tượng gì với cậu, chỉ nhớ cậu và Trương Tuấn là hai học sinh được cô giáo quý mến, học toán rất giỏi, khi lên cấp Hai, nhìn thấy cậu đoạt hết giải này đến giải khác trong các cuộc thi biện luận và diễn thuyết, tớ cảm thấy hơi bất ngờ, rất khó liên tưởng hình ảnh khéo ăn nói của cậu với cô bạn học cùng lớp hồi tiểu học với tớ, tớ nghe nói cậu chơi ở bên ngoài, có một đống bạn bè ngoài xã hội, đại khái xuất phát từ lòng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, nên đôi khi tớ cũng thầm hâm mộ cậu.

Lớp 9, không ng được học cùng lớp, thẳng thắn mà nói, cảm xúc của tớ giao tạp cả vui sướng lẫn buồn bực, cậu là người đứng thứ nhất trong lớp, tớ là người đứng thứ hai, lúc ấy tớ không phục lắm, bắt đầu tận lực tiếp cận cậu, không phải có câu nói “Muốn chiến thắng một người, trước hết hãy hiểu về người đó” sao? Và tớ đang thực hành câu nói ấy. Dưới áp lực của tớ, rốt cuộc cậu cũng nhận tớ làm bạn. Cậu sống rất ngông nghênh, không cần quan tâm giáo viên và các bạn khác có thích mình hay không, nhìn có vẻ lạnh lùng vô tư, nhưng thật ra cũng là người có tình, kiêu ngạo, lần đầu tiên tớ bắt đầu thưởng thức một cô gái.

Vị trí thứ nhất của cậu chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, sau đó thành tích của cậu vẫn luôn kém tớ, nhưng tớ cũng không cảm thấy mình giỏi giang hơn, vì tớ biết cậu vốn không tham gia trận thi đua này, mà chỉ có mình tớ tham gia. Rồi, tớ là thật lòng thưởng thức cậu, thích cậu, nếu không có chuyện sau này, thì thật tốt! Trí nhớ của tớ vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc đẹp đẽ nhất đó.

Sau khi vào cấp Ba, tớ cảm thấy cậu thay đổi, học tập đối với cậu mà nói, không còn không quan trọng nữa, tuy cậu không học cùng lớp với tớ, nhưng mỗi lần tham gia các kỳ thi, tớ đều coi cậu là đối thủ.

Cậu liên tục tiến bước, cho đến khi đứng ở vị trí cao nhất.

Nhìn một người giỏi hơn mình, đứng cao hơn mình, biết bản thân không thể đuổi theo, tớ không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận mình không bằng cậu, quá trình này rất thống khổ. Trong quá trình thống khổ ấy, trọng lượng của tình bạn càng ngày càng vơi đi, mà trọng lượng của đối thủ càng ngày càng nặng hơn. Tớ bắt đầu điên cuồng ghen tị cậu, ghen tị cậu học tập tốt hơn tớ, ghen tị Trương Tuấn thích cậu, ghen tị cậu không để tâm đến mọi chuyện, ghen tị tất cả mọi người đều chú ý đến cậu, tất cả giáo viên và các bạn đều đối tốt với cậu, ngay cả những bạn hồi tiểu học từng thích tớ cũng chỉ nói về cậu, bỏ qua tớ.

Ghen tị khiến tớ làm rất nhiều chuyện đáng xấu hổ. Lúc đầu chỉ là những hành động nhỏ, như vào buổi sinh nhật Trương Tuấn, sau khi tớ hát, tớ cố ý để cậu hát tiếp, đơn giản là tớ biết cậu hát không hay bằng tớ, nhưng Trương Tuấn lại làm cho chuyện vốn xấu hổ trở nên lãng mạn, hóa ra bây giờ cậu mới là tiêu điểm mà mọi người ngắm nhìn, không ai thèm quan tâm Quan Hà là người thế nào. Lòng ghen tị của tớ làm tớ càng chạy càng xa, tớ bắt đầu nhắm mục tiêu vào Trương Tuấn.

Đối với sự ưu tú của cậu, người cảm thấy áp lực không chỉ có tớ, mà còn có cả Trương Tuấn. Cậu rất sùng bái, tín ngưỡng Trương Tuấn, nhưng cậu lại xem nhẹ sự tự ti, yếu đuối của cậu ấy.

Tớ kể hết áp lực học tập của mình với Trương Tuấn, giãi bày mọi cảm giác thất bại, suy sụp, cậu ấy cảm động lây, an ủi tớ, toàn tâm toàn ý khuyên giải tớ, thậm chí tớ còn kể cho cậu ấy nghe chuyện về bố tớ, làm cho cậu ấy càng đồng tình hơn. Kích phát ý muốn bảo vệ của cậu ấy.

Tớ còn kể với cậu ấy những lời cậu nói, nói cậu không tin tình yêu, cho rằng tình yêu chính là ảo giác. Ở trước mặt cậu ấy tớ đã nói cậu coi trọng nhất chỉ có học tập, cậu tuyệt đối sẽ không làm bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của mình.

Tớ cố ý, vô tình làm kẻ phá đám, mà khi nhận ra, tớ còn không thừa nhận, tớ nói với mình rằng tớ và Trương Tuấn chỉ là bạn tốt quan tâm đến nhau, tất cả những gì tớ nói với cậu ấy cũng là lời nói thật. Bây giờ tớ không muốn biện giải vì mình nữa, tớ tự nhận mình đã từng không từ thủ đoạn muốn phá hỏng chuyện của hai cậu.

Cuối cùng, cậu ấy cũng kiên trì thẳng thắn trước mặt cậu, tớ biết mình khó mà lui, sự kiêu ngạo của tớ khiến tớ không thể làm cô gái như Hoàng Vi, thật ra, xét về tình, tớ còn chẳng bằng cô ấy. Tớ thậm chí không phải vì thích Trương Tuấn, mà chỉ vì muốn cậu nhận được cảm giác thất bại, vì tớ ghét cậu!

Khi tớ còn dây dưa giữa thành công và thất bại, thật ra tớ đã thất bại rồi, tớ đã sớm lạc đường. Khi cậu nói với tớ từ nhỏ đã hâm mộ tớ, không chỉ vì chuyện học tập của tớ, mà còn cả thái độ đối nhân xử thế của tớ, tớ đột nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn. Sao tớ có thể vì thất bại trong học tập, mà lại đi làm một người thất bại? Nếu bố tớ biết được, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ vì tớ!

Tớ bắt đầu xa lánh cậu, gần gũi Trương Tuấn, khi mẹ trách móc tớ không chịu cố gắng, tớ khóc lóc ầm ĩ, nói với mẹ tớ đã bị mẹ làm cho muốn tự sát. Những ngày lớp 12 sau đó, tớ sống rất đơn giản, yên tĩnh, thậm chí tớ còn không nhìn bảng thành tích, tớ tự hỏi mình, có phải mỗi ngày đều cố gắng hết sức không? Chỉ cần cố gắng hết sức, tớ liền an tâm ngủ.

Trương Tuấn cuối cùng cũng chia tay cậu, cậu và cậu ấy đều ngậm miệng không nói gì, tớ không thể biết nguyên nhân, tớ không biết trong quá trình này tớ có sắm một vai quan trọng không, tớ thật có lỗi!

Tớ không muốn giả dối xin cậu tha thứ, để chúng ta tiếp tục làm bạn tốt! Tớ biết điều đó là không thể được! Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, khó có thể tha thứ, không bằng hãy quên đi, làm cho chúng ta từ giờ trở đi sẽ thành hai người xa lạ, đều tự trân trọng, đều tự nỗ lực!

Tuy rằng cậu cũng không cần lời chúc phúc của tớ, nhưng, tớ vẫn chúc cậu có được cuộc sống tuyệt vời nhất!

Quan Hà

Tôi đọc đi đọc lại bức thư ba lần, cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng không có cảm giác tức giận phẫn nộ, cô ấy không xin tôi tha thứ, bởi vì, chúng tôi cũng không phải thiên sứ. Cô ấy chỉ biết tôi từng hâm mộ cô ấy, mà lại không biết tôi cũng từng điên cuồng ghen tị cô ấy.

Tôi cũng không nhịn được nghĩ, nếu không có Quan Hà, tôi và Trương Tuấn có phải sẽ không chia tay? Tôi không có đáp án, bởi vì nếu không có Quan Hà, tôi sẽ không là tôi bây giờ, tôi và Trương Tuấn có lẽ sẽ không ở cùng một chỗ.

Bố mẹ tôi đều xin nghỉ làm, họ quyết định đưa tôi và em gái về quê của mẹ, viếng mộ ông ngoại, cảm ơn ông đã phù hộ cho tôi thuận lợi thi đỗ vào đại học, lại cùng đi Bắc Kinh, đưa tôi nhập học kiêm du lịch.

Bố mẹ gọi tôi và em gái lại, nói là muốn họp gia đình, tôi buồn bực khó hiểu, chuyện lớn gần đây nhất chính là tôi sắp vào đại học, chuyện này có gì phải bàn bạc?

Bố nói với tôi và em gái: “Hai năm nay, bố mẹ luôn cố gắng dùng mọi quan hệ để được về Tây An, gần đây nhận được điện thoại của bạn học cũ, việc công tác của bố cơ bản đã được ổn định, là một đơn vị có phúc lợi và đãi ngộ cũng khá tốt, chức danh cho bố cũng rất tốt. Việc làm của mẹ các con có chút vấn đề, nhưng bố mẹ đã bàn với nhau, sợ nếu để lỡ mất cơ hội này, sẽ không tìm được đơn vị tốt như thế nữa, nên quyết định để bố về đó trước, đến lúc bố ổn định, lại đón mẹ các con đến, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội.

Tôi và em gái hai mặt nhìn nhau, tin tức quá lớn, cũng quá bất ngờ, chúng tôi đều chưa chuẩn bị tư tưởng.

Mẹ nói: “Bố mẹ chưa nói với các con, là sợ chuyện không thành công, mà lại làm nhiễu loạn chuyện học tập của các con, Kì Kì phải đến Bắc Kinh học, việc này không có ảnh hưởng lớn với Kì Kì, mẹ và bố con chủ yếu lo lắng cho Ái Ái, sợ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc học tập của Ái Ái. Sau khi bàn với nhau, quyết định để bố con đi trước, mẹ có thể ở cạnh giúp Ái Ái đi học, đến khi Ái Ái thi vào đại học, lại trở về Tây An, Tây An dù sao cũng là thành phố tỉnh lị, có rất nhiều trường đại học tốt, nếu Ái Ái có thể học ở đó, cũng rất tốt, Ái Ái, con nghĩ sao? Muốn ở lại học cấp Ba ở đây, hay muốn chuyển trường đến Tây An?”

(Em gái Kì Kì tên Viện Viện, Ái Ái chắc là tên khác mà bố mẹ gọi.)

Em gái do dự, mẹ còn nói: “Kì Kì từ nhỏ đã độc lập kiên cường, lại thông minh, bố mẹ không muốn hạn chế sự phát triển của con, mà Ái Ái lại trái ngược, hết ăn lại nằm, đầu óc không đủ cơ trí, có thói quen ỷ lại vào bố mẹ, bố mẹ muốn con học đại học ở Tây An, gần bên bố mẹ, có chuyện gì đều có thể tiện giúp đỡ.”

Bố mẹ và em gái tôi bàn bạc rất nhiều, học ở đây tốt, hay học ở Tây An tốt.

Tôi mỉm cười nghĩ, hóa ra đây là kết quả của thông minh, độc lập, kiên cường, không ai cảm thấy cần hỏi cảm thụ của bạn, cũng không ai cảm thấy cần quan tâm đến bạn, bởi vì bạn rất thông minh, rất độc lập, rất kiên cường. Tựa như một câu nói trong sách, khi một người con trai yêu một người con gái, sẽ cảm thấy cô ấy vừa nhỏ bé, yếu đuối vừa đáng thương, cần quan tâm đến mọi chuyện của cô ấy; khi không yêu một người con gái, liền cảm thấy cô ấy vừa thông minh vừa kiên cường, vốn không cần sự quan tâm của mình. Những lời này thật ra không chỉ áp dụng trong quan hệ tình cảm nam nữ, mà còn áp dụng cho tất cả quan hệ tình cảm khác.

Tôi bắt đầu sắp xếp lại những thứ của mình.

Bây giờ người tôi không muốn nhớ rõ nhất chính là Trương Tuấn và Tiểu Ba, vô cùng muốn quên đi tất cả những chuyện có liên quan đến họ, họ đã sớm rời đi, tôi cũng không cần phải nhớ mãi không quên. Có điều, để tôi ném hết tất cả mọi thứ có liên quan đến họ đi, tôi lại không đành lòng.

Tôi thu lại tất cả những gì có liên quan đến Trương Tuấn, quà anh tặng tôi, ảnh chụp vào ngày tốt nghiệp tiểu học, cất tất cả vào một lá thư da trâu lớn, lại bỏ vào hộp giấy, để tất cả những gì có liên quan đến Tiểu Ba, quả thông nhặt ở Vạn Lý Trường Thành, hòn đá nhặt ở Lao Sơn, tấm bản đồ trên tường, những bức vẽ hoa sen khi ở bên anh, băng đĩa của nhóm Tiểu Hổ anh tặng tôi, tất cả đều đặt vào hộp giấy, còn có những thứ Hiểu Phỉ đưa cho tôi, lá thư Quan Hà viết, cuốn sổ lưu niệm khi tốt nghiệp tiểu học

Tất cả những gì tôi muốn quên đi đều được cất vào trong hộp, cứ như làm vậy có thể đè nén tất cả năm tháng không thoải mái xuống dưới, không hề đau xót nữa.

Tôi đưa cái hộp ấy cho em gái: “Em có thể giúp chị giữ nó không? Nếu sau này chuyển nhà, chị không ở nhà, mấy thứ này sẽ nhờ em giúp chị chuyển đến Tây An.”

Em tôi nhìn cái hộp bị niêm phong dày đặc, những tờ giấy niêm phong chằng chịt, tờ nào cũng có chữ ký của tôi, nó không vui lắm: “Hừ! Nếu chị không tin em, sao lại đưa cho em giữ?”

“Em thích nghe trộm điện thoại của chị, nhìn lén chị, chị đưa cái này cho em giữ, không muốn em nhìn lén. Em có thể đồng ý không? Chị có thể tin em một lần không?”

Em tôi do dự một chút, nói: “Không xem thì không xem, chỉ là mấy quyển sách của chị thôi mà! Nhưng em phải có thù lao vì đã giữ cái này cho chị, sau khi chị đi làm, phải cho em tiền tiêu vặt.”

“Không thành vấn đề.”

Có tiền tài hứa hẹn, em gái tôi vô cùng nghiêm túc, cẩn thận để cái thùng xuống dưới gầm giường của mình.

Tôi nhìn quanh phòng mình, có cái gì tôi muốn mang đi?

Trên giá sách, có bản chép tay chuyện “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” của ông ngoại, tôi rút chúng ra, lấy một cái túi ni lông bọc cẩn thận. Đây là tôi lúc ban đầu, cũng là những kỷ niệm tốt đẹp nhất, tôi sẽ mang nó rời đi, hướng về tương lai còn chưa rõ, dù có thuận lợi hay khó khăn, chỉ cần nhìn thấy chúng, tôi sẽ nhớ, tôi đã từng được yêu thương sâu đậm.

Tôi lấy cớ mệt mỏi, lên giường nghỉ sớm.

Ngủ thật sự không an ổn, một đêm mộng mị, sáng sớm sáu giờ tôi tỉnh lại vì tiếng mưa rơi tí tách.

Tôi mặc thêm áo khoác rồi ra khỏi nhà, không mang ô, bước chậm trong cơn mưa

Đi đến bờ sông, nhìn xuống dòng sông trong xanh, lại đi qua cây cầu nhỏ, đi qua rừng cây, đến khu nhà dân, đến gần nhà Trương Tuấn.

Không dám đến gần, chỉ đứng nhìn từ xa.

Hoa loa kèn trước cửa nhà anh đã nở, màu trắng, hồng nhạt, màu tím, tất cả hòa lẫn thành khung cảnh xán lạn tươi đẹp.

Trong khi cố ý và cũng không cố ý, đã rất lâu rồi không có tin tức của anh, anh vào trường đại học nào, ở thành phố nào, học ngành gì, tôi đều không hỏi thăm. Tất cả những gì quá cụ thể đều đại diện cho tưởng niệm, tiêu diệt tất cả những thứ này, tưởng niệm sẽ không có điểm bám níu, có lẽ sẽ phai nhạt, biến mất.

Cửa sổ phòng của anh, rèm cửa sổ dày kín, không nhìn ra được bên trong có người hay không.

Có lẽ anh đang ở trong phòng đó, có lẽ anh đã rời đi.

Tuy chỉ là mưa bụi không nặng hạt, nhưng đứng lâu, tóc và áo khoác cũng đã ướt sũng, trên mặt kính là một tầng hơi nước, tôi không thấy rõ cái gì, nên tháo kính ra.

Chậm rãi trở về nhà, khi đi qua cầu, tôi dừng chân ngóng nhìn.

Kiếm thật nhiều hòn đá, quăng từng hòn từng hòn xuống mặt nước.

Lúc đang muốn nâng tay ném ra hòn đá cuối cùng, nhìn thấy một người con trai mặc quần áo thể thao màu đen đang chạy bộ dọc bờ sông, tay tôi khựng lại giữa không trung.

Tuy không đeo kính, nhưng thân ảnh của anh tôi sẽ không nhận nhầm.

Anh cũng thấy tôi, chậm rãi dừng bước.

Đại khái biết đây là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, cho nên, tôi nhìn không dời mắt, nhìn thẳng về phía anh.

Anh xuyên qua làn mưa bụi, đi về phía tôi, lại không muốn đến quá gần, đứng ở nơi hai người đều nhìn thấy nhau, nhưng lại không rõ lắm.

Tóc anh đã ướt sũng, những giọt nước nhỏ bám vào sợi tóc, có một tầng ánh sáng trong suốt.

Tôi đột nhiên nhớ tới cậu con trai cố gắng nghiêng chiếc ô to về phía tôi, người tôi không hề bị ướt tí nào, mà đầu anh lại bị ướt hết cả.

Sương mù buồn thương giống như mưa phùn, không thể nhìn rõ, mà lại che kín, trải khắp mọi nơi.

Tôi dùng sức ném hòn đá trong tay ra, xoay người rời đi.

Gọi em đi, xin hãy gọi em đi, anh chỉ cần khẽ gọi tên em một tiếng, em sẽ lập tức quay đầu chạy về phía anh.

Nhưng, vẫn không có âm thanh gì.

Trước đây từng học thêm cùng Trương Tuấn, cùng về nhà với Trương Tuấn, tôi đến trường tiểu học.

Tấm biển cổng trường vẫn giống trước, bảng hiệu màu trắng, chữ to màu đen.

Cách cổng trường, nhìn vào bên trong, bồn hoa nhiều màu, khu phòng dạy học màu trắng, cửa sổ kính, rèm cửa màu xanh lam, tất cả đều giống trước.

Tựa như chỉ cần nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy bạn đội trưởng đeo băng đỏ, đứng ở cổng trường, nghiêm túc kiểm tra các bạn vào trường có đeo khăn quàng đỏ không.

Tôi nhỏ gầy, lưng đeo cặp sách, nao núng cúi đầu, đi theo sau các bạn khác, sợ người khác để ý đến.

Nhưng, tôi đã lớn rồi.

Tôi đi thẳng về phía ngã tư đường đằng trước, những chỗ này từng rất náo nhiệt, bên phải có một chợ, bên trái có cửa hàng quần áo, khi tôi học lớp 11 chợ đã bị dỡ bỏ, đổi thành một quảng trường ngoài trời, cửa hàng cũng càng ngày càng ít.

Khi tôi nhìn thấy một quán game bị đập phá một nửa, lòng cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy bình thường.

Trước quán game từng có nền bê tông, Tiểu Ba và Ô Tặc tự tay lát, bây giờ lại đầy gạch vụn vỡ nát, thật khó nhìn ra hình dáng trước đây.

Tôi đột nhiên nhớ tới giàn nho, lập tức vọt vào bức tường bị đập dở, cúi người, tìm kiếm xung quanh những viên gạch, chỉ nhìn thấy một đống cây lá khô héo và gậy trúc, không thể nhìn thấy dấu vết của giàn nho.

Tôi ngồi trên mặt đất, nhìn bàn tay đầy bụi bẩn của mình, đột nhiên cười rộ lên, Tiểu Ba đã chuyển giàn nho đi! có thể không phải vì tôi, có lẽ chỉ là vì Ô Tặc, nhưng đó cũng là giàn nho của tôi.

Cười cười, lại muốn rơi lệ, những âm thanh tranh cãi ầm ĩ và đuổi bắt dưới giàn nho dường như còn vang rõ bên tai, trước mắt lại chỉ có những viên gạch vỡ vụn.

Tôi ngồi xổm xuống đống gạch ngẩn người, nhóm công nhân đến làm việc, kinh ngạc nhìn tôi, lúc này tôi mới biết đã chín giờ sáng rồi.

Nhanh chóng đứng lên, vội vàng chạy về nhà, mẹ nhìn thấy tôi, thần sắc lo lắng cũng dịu xuống, trách móc: “Mới sáng ra con lại chạy đi đâu? Chúng ta sắp phải lên tàu hỏa rồi.”

Tôi không nói gì, lập tức đi rửa tay.

Vòi nước chảy ào ào, tại chỗ thoát nước hình thành một vòng xoáy, nước bùn màu nâu mang theo hơi thở của quá khứ, nhớ nhung đánh vòng, bị dòng nước sạch sẽ cuốn trôi đi, càng lúc càng mờ nhạt, dần dần biến mất.

Năm tháng như dòng nước chảy, hóa ra có ý này, dòng nước mới chảy vào, dòng nước cũ sẽ chảy đi, muốn giữ lại cũng không thể được.

Chọn tập
Bình luận