Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó

Quyển 1 – Chương 5

Tác giả: Đồng Hoa
Chọn tập

[ Chị em: chính là hôm nay ầm ĩ, ngày mai lại cười, gần thì thấy phiền, xa thì thấy nhớ, không gặp thì thắc thỏm lo âu, khi gặp lại chán ghét, bản thân có thể bắt nạt, nhưng người khác thì không thể bắt nạt.]

Lần đầu tiên trong đời bị thương

Một buổi chiều, tôi ngồi đọc sách trong quán game, xung quanh chỉ có âm thanh của máy chơi game đang vận hành, cùng với tiếng mắng mỏ oán giận đôi khi lại vang lên của n

gười chơi bị thua.

Tôi thích ý nâng cốc nước cam lên uống, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc. Tiếng la khóc như rung chuyển cả trời đất, kinh động quỷ thần kia quá mức quen thuộc, mỗi khi nó vang lên là lại làm cho bố mẹ tôi mặt mày biến sắc, một mềm lòng, hai tha thứ, ba không chỗ nào không đáp ứng.

Không phải là cô em gái yếu ớt kia của tôi, thì còn có thể là ai?

Tôi trấn định buông cái cốc xuống, làm như không nghe không thấy, cúi đầu, tiếp tục đọc sách. Tuy nhiên, thế giới bên ngoài, tiếng la khóc của em gái không thể gọi được bố mẹ, không ai chiều chuộng thỏa mãn tất cả nguyện vọng của nó, vì vậy mà vài phút sau, cô em tôi vẫn đang khóc thút thít, hơn nữa lại còn khóc rất khí thế dường như không kịp thở, bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.

Ô Tặc thật sự không chịu nổi tiếng khóc lóc đinh tai nhức óc đó, xốc rèm cửa lên, nhìn ra bên ngoài. Tuy đầu tôi vẫn cúi xuống trang sách, nhưng tầm mắt lại không nhịn được mà hướng về phía bên ngoài.

Hai nữ sinh mặc đồng phục cấp hai, nữ sinh để tóc mái đẩy em tôi xuống bên đường. Có lẽ đang trấn tiền tiêu vặt của em gái, có lẽ là em gái đắc tội với bạn học nào đó, bạn học đó mới mời “Chị cả” đến giáo huấn. Bạn của em gái tôi run rẩy đứng sang một bên, một câu cũng không dám nói. Hai nữ sinh kia thì đang hung tợn “hỏi chuyện” em tôi, nhưng nó lại không chút để ý đến lời bọn chúng nói, chỉ ngửa đầu nhìn trời, mở miệng khóc lớn, tình cảnh cực kỳ quái thú.

Theo phong cách của em tôi, mấy cô nàng kia chắc còn chưa nói xong ý đồ của mình, vừa lộ ra một chút hung tợn với nó, thì nó đã bắt đầu ngửa mặt lên trời khóc lớn rồi. Hai cô nàng kia còn chưa chiếm được cái gì ngon ngọt, thì cũng đã khiến cả đám người đến vây xem. Chúng hét lớn ra lệnh lần nữa, bắt em gái tôi im miệng, không được khóc, nhưng chúng không thể hiểu nổi em gái tôi, nó chẳng những không nghe chúng, mà ngược lại khóc càng lớn tiếng hơn.

Trong đó có một nữ sinh hơi béo phỏng chừng cảm thấy ngay cả một con nhóc mà cũng không quản được, thì mặt mũi của bản thân sẽ bị đả kích nghiêm trọng, xấu hổ nhục nhã, thế nên cô ta giương tay tát em tôi một cái.

Tôi vẫn tự nói với mình “Không quan hệ gì đến tôi hết”, nhưng khi nhìn thấy cái tát của cô nàng kia, tôi đã bừng tỉnh, tôi tức giận giống như con trâu đực xông thẳng ra ngoài. Dựa vào lời của Ô Tặc sau đó, anh ấy chỉ cảm thấy có một luồng sát khí thổi vù vù bên cạnh mình, chờ đến khi anh thấy rõ ràng, thì tôi đã đánh ngã một nữ sinh.

Tôi trực tiếp dúi đầu hướng về phía nữ sinh béo kia, đụng trúng bộ ngực của cô nàng, nữ sinh lứa tuổi này, bộ ngực đang trong thời kỳ phát triển, lần này bị đụng phải, đau đến mức cô nàng phải lập tức ngồi xổm xuống. Nữ sinh còn lại sửng sốt trong chốc lát rồi mới có phản ứng, vốn đang đánh giá tôi là thần thánh phương nào, nhưng vừa thấy vóc dáng tôi nhỏ bé hơn mình, thì khí thế lại bừng bừng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giương tay muốn đấm tôi, nhưng tôi đã nhanh nhẹn né tránh rồi tiếp tục đánh, vừa dùng đầu đâm cô ta, vừa dùng đầu gối hých cô ta. Vóc dáng cô ta cao hơn tôi, nên thuận tiện túm tóc tôi, giật mạnh lên trên, lần đầu tiên tôi đánh nhau cũng lập tức học tập thực tế, túm tóc cô ta, dùng sức kéo xuống dưới.

Ngay lúc đó tôi có cảm giác đau đơn toàn thân, tâm tính quật cường không sợ hãi lại nổi lên, thử mọi cách để đánh cô ta, cô ta túm tóc tôi, tôi đây cũng dùng sức túm tóc cô ta, cô ta bóp cổ tôi, thì tôi đây sẽ càng ra sức bóp cổ cô ta, khi hai đứa lăn xuống đất, cô ta có ý đồ dùng móng tay cào mặt tôi, tôi cũng không chút yếu thế cào lại cô ta, thậm chí còn dùng hàm răng, hung tợn cắn xuống, mặc kệ cô ta đánh thế nào, giãy giụa thế nào, tôi cũng không nhả ra, mùi máu trong miệng ngày càng đậm, mà tôi vẫn không buông tha, tiếp tục dùng sức cắn.

Đột nhiên, lúc đó cô ta bắt đầu lên tiếng khóc lớn, tiếng kêu khóc còn lớn hơn em gái tôi.

Ô Tặc và Tiểu Ba mỗi người bắt lấy một đứa, tách hai đứa tôi ra, tôi bị Tiểu Ba lôi ra, hai chân vẫn không ngừng đá loạn, đá vào nữ sinh đã bị tôi đánh đến khóc lớn đó.

Ô Tặc và Tiểu Ba đều ngây ngốc nhìn tôi, cứ như đang nhìn một con quái vật nhỏ bé vậy.

Trên mặt, trên cổ tôi đều có vết máu, kính mắt đã bị đánh nát, tóc gần tai cũng bị túm giật ra một mảng, mà trên cổ tay cô nàng kia thì có một miếng thịt lớn suýt nữa bị cắn đứt, máu không ngừng chảy, bạn cô ta sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cũng đã bật khóc, tôi thản nhiên lau vết máu tươi ở khóe miệng, nhìn chúng cười lạnh.

Anh Lí nhìn thoáng qua vết thương của cô gái kia, thần sắc biến đổi mạnh mẽ, lập tức ngồi lên xe máy của mình đưa cô ta đến bệnh viện.

Em gái tôi lúc này đã ngừng khóc, si ngốc đứng một bên. Tiểu Ba đưa tôi vào quán game, vừa dùng cồn i-ốt đổ lên miệng vết thương của tôi, vừa nhìn cô em cùng đi vào, hỏi: “Cô bé này là gì của em thế?”

Tôi hừ lạnh, không tình nguyện nói: “Em gái em.”

“Em có em gái? !”

“Mày có chị gái? !”

Tiếng Tiểu Ba sợ hãi than và tiếng bạn học của em gái sợ hãi than đồng thời buột ra khỏi miệng, tôi nghếch đầu lên, em gái cúi đầu xuống. Bởi vì thành tích học tập của tôi không tốt, ngoại hiệu lại là”Kẻ cắp”, cô em yếu ớt và sĩ diện này tuy học cùng trường với tôi, nhưng cũng không nói với người khác là mình có chị gái, đôi khi gặp tôi ở sân trường, cũng luôn quay đầu chạy vội đi nơi khác, giả vờ không nhìn thấy tôi, tôi cũng vui vẻ không tiếp nhận cô em gái này, dù sao tôi cũng không thích nó.

Tôi bảo em gái về nhà trước, còn mình thì ngồi trong quán game ngẩn người, họa lần này không hề nhỏ, tôi còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với bố mẹ như thế nào.

Ô Tặc đột nhiên đem một con dao đến, cổ tay run run mở lưỡi dao ra, “Phương pháp em đánh nhau không đúng.”

Anh ấy múa với dao vài tư thế cho tôi xem, đang muốn lên lớp giảng giải thì Tiểu Ba đã túm lấy cổ tay anh ấy, nhẹ nhàng lật lại, liền đoạt lấy con dao trong tay anh. Ngón tay khẽ dùng lực, con dao đã khép lại. Hiển nhiên, nếu đây là đánh nhau, cho dù Ô Tặc có dao, cũng không đánh lại Tiểu Ba.

Tiểu Ba quăng dao lại cho Ô Tặc, tức giận hỏi: “Anh bị thần kinh hả?”

Ô Tặc cười hắc hắc, “Còn hơn là dùng miệng đánh nhau như cô bé này.” Lại quay đầu chọc tôi: “Em nhận Tiểu Ba làm anh trai đi, để cậu ta dạy em đánh nhau, về sau khẳng định không ai dám động đến em đâu.”

Tôi làm bộ xem thường, không để ý tới anh ấy, bây giờ tôi đang sầu lo phải đối mặt với bố mẹ thế nào đây, chứ không phải là đánh nhau thế nào.

Chần chừ mãi đến lúc không thể chần chừ được nữa, tôi mới trở về nhà. Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, bố mẹ cô nàng kia đang nổi giận đùng đùng ngồi trong phòng khách nhà tôi, mẹ cô nàng giống như con ếch bị dội nước sôi, một mặt đập bàn đập ghế, một mặt lớn giọng la hét mắng chửi bố mẹ tôi. Bố mẹ liên tiếp giải thích với họ.

Nhìn thấy tôi tiến vào, tiếng mẹ cô nàng kia chửi bậy càng to càng rõ, tựa như bố mẹ tôi mà không đem tôi đi chặt đầu, thì không đủ để phát tiết sự phẫn nộ của dân chúng. Tôi không để ý đến bà ấy, mà lớn tiếng đem đầu đuôi gốc ngọn sự thật đều nói ra. Tôi phát triển đầy đủ tình tiết, đầu voi đuôi chuột, dùng sách lược tránh nặng tìm nhẹ, trọng điểm chính là cường điệu nói cô nàng kia đã bắt nạt em gái tôi như thế nào, đã đánh em gái tôi như thế nào, em gái đứng bên cạnh thì rưng rưng gật đầu, hơn nữa trên mặt còn có dấu ấn năm đầu ngón tay, có thể nói chứng cớ chắc chắn.

Tiếng của bà taỏ đi, nghiêng cổ nói: “Con gái của tôi sẽ không làm chuyện như vậy.”

Tôi không phản bác quan điểm của bà ấy, mà theo giọng điệu của bà ấy, bắt đầu trần thuật lại, ban đầu con gái bà ấy vẫn đứng bên cạnh, nhưng vì đồng bạn xúi giục, cuối cùng cũng có ý đồ đánh tôi, mà tôi thì hoàn toàn xuất phát từ hành động tự vệ, dù sao tôi là đúng, và con bà ấy cũng không có sai lầm gì lớn, tất cả đều đổ lỗi cho cô bạn của con bà ấy.

Khí thế của người phụ nữ kia đã yếu đi rất nhiều, ngồi trên so nhà tôi, vừa lau nước mắt vừa nói con gái mình bị thương đến động mạch, chảy rất nhiều máu, bác sĩ nói chỉ đưa đến bệnh viện chậm một chút thôi, thì tính mạng cũng bị nguy hiểm.

Bố mẹ tôi lại bắt đầu giải thích, bố nói mọi chi phí phát sinh đều do nhà tôi gánh vác, mẹ cầm không ít thực phẩm dinh dưỡng đi ra, đưa cho bọn họ, nói là cho con gái họ bồi bổ thân mình, không khí dần dần dịu đi, cuối cùng cũng tiễn bước họ ra về.

Lần này thiếu chút nữa gây ra tai nạn chết người, bố và mẹ đều bị dọa một trận, họ nhất trí cho rằng tuy tôi dũng cảm bảo vệ em gái là đúng, nhưng đánh nhau vẫn là sai, vì vậy đã phạt tôi quỳ nửa buổi tối để giặt quần áo.

Vấn đề giữa người lớn với nhau vì bố mẹ nhân nhượng cho lợi ích toàn cục, nên đã giải quyết thuận lợi, nhưng vấn đề của bọn trẻ vẫn chưa được giải quyết. Cô gái hơi béo béo kia dựa trên tình nghĩa kim lan muốn báo thù cho bạn mình, thêm vào đó là muốn lấy lại thể diện, đi bên ngoài tìm hai đàn chị chân chính, muốn giáo huấn tôi một chút.

Ngày nào đó, tôi vừa tan học, liền phát giác có hai nữ sinh yêu tinh xinh đẹp theo dõi mình. Chưa được ăn thịt lợn thì cũng từng nghe lợn kêu to, tôi lập tức hiểu hai cô nàng kia muốn tới đánh mình, thế là nhanh chân bỏ chạy, không dám về nhà, mà nhằm thẳng phía quán game. Ý tưởng ngay lúc đó của tôi rất đơn giản, đường về nhà càng chạy càng ít người, mà trong quán game lại có nhiều người, cho dù chúng muốn đánh tôi, thì cũng không dám nặng tay.

Tôi thở hồng hộc chạy vào quán game, Tiểu Ba và Ô Tặc đều kinh ngạc nhìn tôi. Họ còn chưa kịp hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, thì hai cô nàng hot girl kia đã đi đến, một cô chặn phía trước tôi, một cô chặn phía sau tôi, hiển nhiên, lần này không muốn để tôi chạy trốn rồi. Tôi giống con sói nhỏ bị chó săn vây quanh, tuy sợ hãi, nhưng cũng không yếu thế, hai tay nắm chặt, ánh mắt to tròn trừng trừng nhìn hai đứa n width=”48″ align=”justify”>Hai cô nàng đó đang muốn lên lớp về một bài học ân oán giang hồ cho tôi, thì Ô Tặc bò ra quầy, cười đùa có chút khinh bỉ với một cô nàng, “Chị cả à, là người cùng một trường mà, nhắc nhở nhau một tiếng thôi, trước khi muốn đánh loạn thì cũng nên nghe xem ai là ông chủ ở đây.”

Một nữ sinh dung mạo và dáng người đều phát triển lườm lườm Ô Tặc, biểu tình có chút hoang mang, hiển nhiên cũng không biết Ô Tặc, Ô Tặc lập tức báo cáo tên mình, và là học sinh ở trường kỹ thuật chuyên nghiệp.

Một cô nàng đứng sau tôi nói: “Anh chỉ là đàn em thôi!”

Cô nàng xinh đẹp cười, hỏi: “Ai là chủ quán?”

Ô Tặc báo đại danh của anh Lí, cô nàng xinh đẹp lập tức lắp bắp kinh hãi, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, chỉ chỉ vào tôi, cười nói: “Nhưng mà anh cũng có không quan hệ gì với con nhóc này chứ?”

Giọng điệu cô ta thực kiều mỵ, cuối cùng xúc động nói một tiếng “Đi”, Ô Tặc thiếu chút nữa lao ra khỏi quầy, lập tức chính nghĩa nói câu, “Cô bé gấu trúc bốn mắt này hoàn toàn không có quan hệ gì với anh.” Cô nàng xinh đẹp vừa cười vừa liếc nhìn tôi, Ô Tặc lại bỏ thêm câu, “Nhưng có quan hệ với cậu ta.”

Tầm mắt cô nàng nhìn theo ngón tay Ô Tặc, một nam sinh vừa mua trò chơi mười đồng, Tiểu Ba cúi đầu, chuyên chú giúp cậu ta mở trò chơi, cô nàng xinh đẹp nhìn một lúc, quay đầu cười cười làm bộ thật có lỗi với tôi: “Em gái, xin lỗi nhé, chị nhận nhầm người.” Nói xong, liền kéo cô nàng kia rời đi.

Ô Tặc lớn tiếng gọi: “Người đẹp, lần sau chúng ta cùng đi ăn nhé, địa điểm tùy em chọn.”

Cô nàng quay đầu, tà tà nhìn anh một cái, cười rồi bỏ đi, Ô Tặc cười như điên, tinh thần hưng phấn cả ngày.

Tôi biết họ đã giúp mình cản một nạn, tuy trong lòng hiểu được, nhưng mà lại không nói nên lời tiếng “Cảm ơn”, chỉ có thể áp dụng một cách báo ân khác —— chiều hôm đó, tôi đau lòng chịu đựng mua một lúc năm cốc nước cam, đi toilet vô số lần.

Ô Tặc khó hiểu hỏi tôi: “Em ăn đồ ăn bỏ nhiều muốn à? Sao uống nhiều nước thế? width=”48″ align=”justify”>Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, “Ai cần anh lo?”

Tiểu Ba cũng mỉm cười nhìn tôi, tôi biết anh ấy đã nhìn thấu tâm tư của mình, chỉ cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt, làm bộ như không có chuyện gì, tiếp tục đọc sách.

Sau lần qua mặt “chiến dịch” của hai nữ sinh cấp hai, hơn nữa còn đánh một cô nàng trọng thương phải vào bệnh viện này, thanh danh của tôi đã lan truyền trong trường học.

Thế giới này có nhiều chuyện cũng thực cổ quái, ví dụ như: bạn nợ người ta năm ngàn tệ, bạn là con cháu của người nào, bạn phải cầu người đó, mà khi bạn nợ người ta năm trăm ngàn tệ, người đó chính là con cháu của bạn, thì người đó phải cầu bạn. Học trò làm chuyện xấu cũng dựa vào đạo lý này, nếu bạn là học sinh nghèo, bạn học sẽ coi thường bạn, thích ở trên cao nhìn bạn ở dưới thấp, nếu bạn vượt qua một cảnh giới nào đó, vậy thì mọi chuyện sẽ đột ngột thay đổi.

Bây giờ tôi chính là đang rơi vào tình huống này, trước đây có nữ sinh dám đứng trước mặt tôi lên giọng, nói hai từ “Kẻ cắp” để tôi nghe thấy, nhưng bây giờ thì cho dù đứng sau lưng tôi, mấy cô nàng đó cũng phải thấp giọng mà nói. Trong lòng họ vẫn coi thường tôi nhưng lại không dám ra mặt, ngược lại còn rất lễ phép, rất khách khí với tôi. Có mấy nữ sinh thành tích học tập cũng không tốt còn tận lực tiếp cận tôi, tựa như muốn bái tôi làm chị cả, tôi thấy thật nực cười, cũng bắt đầu hiểu được vì sao Trương Tuấn không thiếu đồng bạn, cậu ấy đã sớm vượt qua cảnh giới của học sinh hư rồi.

Tiểu Dương: Chú thích thêm một chút: Ở Trung Quốc, cấp một từ lớp 1-6, cấp hai từ lớp 7-9, cấp ba từ lớp 10-12.

Bạn Kì Kì đang học lớp bốn, kém bạn Tiểu Ba ba tuổi, kém bạn Trương Tuấn hai tuổi vì Trương Tuấn đúp hai lớp. Bạn Kì Kì sinh năm 80 hay 81.

Chọn tập
Bình luận
× sticky