Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó

Quyển 2 – Chương 9: Muốn có được phong cảnh gì trong cuộc sống

Tác giả: Đồng Hoa
Chọn tập

Hơn sáu giờ sáng tôi tỉnh dậy, ngồi trước bàn học, sửa sang lại những thứ mình mang về từ chuyến đi vừa rồi. Vé vào Tử Cấm Thành, vé vào Di Hoà Viên, vé vào Lao Sơn, vé vào Xà Quán, còn có vài vỏ sò mà tôi và Trương Tuấn kiếm được trên bờ biển Thanh Đảo…

Vé vào những nơi ở Bắc Kinh chỉ có một tấm, nhưng từ khi đi Trường Thành, tất cả các loại vé đều có hai tấm, Trương Tuấn hoàn toàn không quan tâm đến chút việc nhỏ nhặt này, vé vào cửa tùy tay đưa cho tôi, cậu nhất định sẽ nghĩ tôi đã ném đi rồi, nhưng tôi lại cẩn thận cất đi tất cả những tấm vé ấy.

Tôi không muốn chụp ảnh, nhưng tôi cũng biết những giờ phút đó quý giá cỡ nào, vì vậy tôi chọn cách của riêng mình, vĩnh viễn nhớ kỹ chúng.

Tôi vuốt phẳng những tấm vé rồi gói vào, để trong một hộp giấy, lại nhét hộp xuống dưới giường.

Mỗi lúc vào phòng, phát hiện mình ngày nào cũng ngủ trên những thứ ấy, tôi không nhịn được, vụng trộm nở nụ cười.

Một quả thông, một mảnh đá.

Đây là quà cho Tiểu Ba. Cất chúng vào một cái phong bì da trâu, chuẩn bị viết thư.

Lúc cầm bút, tôi cảm thấy trong lòng có rất nhiều cảm xúc, rất nhiều lời muốn nói với anh ấy, muốn kể cho anh ấy nghe những gì mình đã nhìn được và nghe thấy ở thế giới bên ngoài, nhưng khi đặt bút, mới phát hiện trăm câu nghìn chữ, lại không thể viết ra được cái gì.

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tôi chỉ viết một câu.

“Bắc Kinh Trường Thành nhặt quả thông, Thanh Đảo Lao Sơn một mảnh đá.”

(Ở Vạn Lý Trường Thành, Bắc Kinh, khi đi đường hoang dã, Kì Kì cúi xuống nhặt quả thông. Ở Lao Sơn, Thanh Đảo đã nhặt một mảnh đá.)

Tôi ngẩng đầu nhìn bản đồ dán trên tường, có lẽ sẽ có một ngày, tôi có thể đi qua khắp nghìn núi muôn sông, có lẽ đến lúc đó, anh ấy sẽ không từ chối một người đã bay cao bay xa là tôi.

Chín giờ sáng, Lâm Y Nhiên và Thẩm Viễn Triết theo lời hẹn từ trước, tới tìm tôi cùng đến trường xem thành tích thi cuối kỳ.

Trên bảng danh sách, tuy tờ giấy đã nhem nhuốc, nhưng chữ viết vẫn rất rõ ràng.

Trong cả khối, Quan Hà đứng thứ 9, Lâm Y Nhiên đứng thứ 10. Tôi đứng thứ 19, Trương Tuấn đứng thứ hơn bảy mươi, Thẩm Viễn Triết đứng thứ hơn sáu mươi.

Sau khi nhìn thành tích của mình, tôi thấy nặng nề gần như tuyệt vọng. Thành tích toán lý thì cao, nhưng vấn đề vẫn ở môn tiếng Anh, 73 điểm.

Tôi chưa bao giờ ngừng nỗ lực, lại gần như không thấy được chút khởi sắc nào. Mặc dù có lời lẽ chí lý “Kiên trì chính là thành công”, nhưng khi mình rơi vào đó, chỉ cảm thấy càng kiên trì càng tuyệt vọng. Nếu tôi hoàn toàn bỏ cuộc, dựa vào chút thông minh và trí nhớ để vượt qua kỳ thi này, chỉ sợ cũng không kém thành tích này bao nhiêu. Sẽ không có cảm giác càng kiên trì nỗi lực lại càng thất vọng.

Thẩm Viễn Triết đề nghị mọi người cùng đi uống nước giải khát, tâm tình tôi kém đến mức không thể đi cùng cho có lệ được, tùy tiện tìm cái cớ từ chối.

Một mình đi trên con đường nhựa khô nóng, không cần phải làm bộ mỉm cười, không cần phải làm bộ như mình không quan tâm điều gì. Trong đầu suy nghĩ mông lung, bước đi thật nhanh về phía trước, đi mãi không ngừng, có cảm giác mê mang không biết mình đang đi đường nào.

Trong mắt người ngoài, đứng trong top hai mươi của khối đã là kết quả tốt rồi, mê mang và buồn bã của tôi dường như thật vớ vẩn. Nhưng đây không chỉ là thành tích, mà điều tôi không rõ chính là, tại sao tôi cố gắng như vậy, mà lại không có thu hoạch gì.

Tôi bắt đầu nghi ngờ tương lai của mình, tôi không có dung mạo đẹp đẽ, không có gia thế, không có tài phú. Tương lai của tôi chỉ có thể dựa vào ý chí và sự chăm chỉ của tôi thôi, nếu nỗ lực mà không có thu hoạch, cũng chẳng khác nào tôi căn bản không thể dựa vào nỗ lực của mình để quyết định tương lai, vậy rốt cuộc tương lai của tôi, cuộc đời của tôi bị nắm giữ trong tay ai đây? Nếu không thể chính mình nắm giữ, tại sao tôi còn phải nỗ lực chăm chỉ?

Không biết đi được bao lâu, tôi đứng dưới đám cây cối rậm rạp.

Vì đang là ban ngày, nên quán karaoke còn chưa kinh doanh, bốn cô nhân viên tham mát mẻ, ngồi dưới tán cây râm mát, đang chơi mạt chược, dung nhan thay đổi lại thay đổi, thanh xuân lại vĩnh viễn tương tự như thế.

Nếu tôi quyết định học trường kỹ thuật, hiện giờ tôi có thể đã bắt đầu đi thực tập. Có thể dùng tiền lương thực tập àn nhã chơi mạt chược. Bố mẹ không cần lo lắng tôi có yêu sớm hay không, mà còn giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi cũng không cần khổ sở buồn rầu vì môn tiếng Anh đáng ghét.

Cũng không phải lén lút khi thích một nam sinh, sau giờ làm việc, chỉ cần nghĩ xem nên đi nhảy hay đi chơi mạt chược, phải đi gặp bạn trai hay bạn gái.

Nếu tôi từ bỏ những việc vất vả để học tiếng Anh, dựa vào một chút thông minh và một chút nỗ lực, thành tích chắc hẳn cũng có thể chấp nhận được, còn có thể dành nhiều thời gian để nghiên cứu thời trang, ăn mặc đẹp đẽ đầu tóc chải chuốt, đi chơi cùng Đồng Vân Châu, cuộc sống nhất định cũng sẽ vui vẻ thú vị.

Mấy cô gái kia tiếp tục đánh mấy ván mạt chược, mà tôi vẫn tiếp tục đứng dưới đám cây cối ngẩn người, họ nửa tò mò, nửa cảnh giác hỏi, “Em gái, em tìm người à?”

Tôi hoảng hốt nhìn họ, im lặng một lúc rồi hỏi mấy cô gái ấy: “Tiểu Ba có ở đây không?”

Một cô gái xoa xoa bài, nói: “Tiểu Ba à, không có người này…” Một cô gái khác đánh vào tay cô gái đó, “Không phải là ông chủ Hứa đấy chứ? Hình như cũng có tên ấy.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, “Rốt cuộc em tìm ai?”

Tôi cười cười, xoay người rời đi.

Haizz, cuộc sống, luôn có nhiều loại phong cảnh, nhưng rốt cuộc bản thân mình muốn phong cảnh gì?

Tôi có thể lựa chọn bỏ cuộc, cũng có thể lựa chọn kiên trì, nhưng kết quả thế nào lại là chuyện của nhiều năm sau, tôi sẽ không nuối tiếc chứ?

Trước đây, không hiểu, bây giờ đã nỗ lực, đã thất vọng. Mới hiểu được ý của Trần Kính năm đó, hai chữ “Kiên trì” khó viết hơn bất cứ chữ gì trên thế giới.

Chạy tới bờ sông, khi sắp phải về nhà, lại đột nhiên nhớ có món quà nhỏ muốn tặng Tiểu Ba, nhưng…

Nếu tôi lựa chọn bỏ cuộc, thì món quà này tuyệt đối không thể tặng. Tôi nhìn ánh sáng lấp lánh trên dòng sông, ngây ngốc nghĩ ngợi, rốt cuộc phong cảnh như thế nào mới là điều tôi muốn.

Tôi xoay người chạy về hướng quán karaoke.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, bốn cô gái đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi, tôi ấy phong bì da trâu ra đưa cho họ, họ xem xét tên trên phong bì.

Tôi nói: “Đây là thứ đưa cho Hứa Tiểu Ba, chính là ông chủ nhỏ của các chị đấy, biết không?”

Bốn cô gái lập tức gật đầu, tôi xoay người rời đi.

Thoải mái bước chậm về nhà, về tới nhà, lấy một tờ giấy trắng ra, viết xuống mấy chữ lên trên: kế hoạch nghỉ hè.

Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày giành một giờ học tiếng Anh, học mười từ mới, nửa giờ học ngữ pháp, thời gian còn lại, mới có thể tự do sắp xếp.

Tôi kiên quyết mà nặng nề ký tên “La Kì Kì” của mình ở dưới tờ kế hoạch. Đây là lời thề tôi đặt ra cho mình, trong khoảng thời gian dài không có hy vọng, buồn tẻ không có niềm vui, đây là điều duy nhất tôi có thể ước thúc và tiếp thêm quyết tâm cho mình.

Ép phần giấy có bốn chữ kế hoạch nghỉ hè xuống tấm kính bàn học, ngoại trừ ba chữ “La Kì Kì”, bởi vì nét chữ cứng cáp, lộ dấu vết, những chỗ khác đều là giấy trắng.

Đây vốn chỉ là kế hoạch tôi viết cho mình xem, không phải cho người khác xem.

Cúi đầu nhìn tờ giấy trắng, trong lòng có nỗi thương cảm và cô đơn không rõ, tất cả vất vả nỗ lực, tất thống khổ giãy giụa, chỉ có bản thân tôi mới biết được. Trong mắt người lớn, thanh xuân xán lạn rực rỡ, hoàn toàn không thoải mái như họ tưởng tượng.

Không nhịn được lại viết hai chữ “trường cung” (cung tên) trên tờ giấy trắng, tràn ngập cả tờ giấy, hết tờ này lại đổi sang tờ khác. Đây là tật xấu mấy năm nay vô tình đã hình thành trong tôi, mỗi khi khổ sở, đều thích viết “trường cung”, dường như chỉ có vậy mới có thể vứt bỏ tất cả những đau buồn.

Dưới sự la hét ầm ĩ của cậu bạn Mã Lực, đón gió tẩy trần là giả, sống phóng túng là thật. Tôi và Dương Quân, Mã Lực, Ngô Hạo, Mã Đề cùng tụ hội một lần.

Khi tụ hội, vẻ mặt Ngô Hạo thần bí nói với tôi: “Tớ nghe các bạn tham gia trại hè nói cậu và Trương Tuấn…”

Tôi khoa trương làm động tác được quan tâm mà run sợ: “Không ngờ mới nói nhiều hơn hai câu, đã có được vinh hạnh làm bạn gái của Trương Tuấn, thật là mừng quá!” Tôi cười hì hì, “Học kỳ trước, sau giờ tự học tối tớ đi về nhà cùng lớp trưởng, người ta có nói tớ và Thẩm Viễn Triết có vấn đề đâu!”

Tôi chỉ chỉ Mã Đề, “Lúc đầu còn ngồi cùng bàn với Mã Đề, không phải các cậu còn cho rằng bọn tớ là kẻ thù à! Nói bọn tớ không phải oan gia không tụ đầu.”

Mã Đề oán hận nói: “Cái gì? Sao có thể gắn tên tớ với tên La Kì Kì được, tớ là người không có thẩm mỹ như vậy sao?”

Tôi không chút khách khí đánh một quyền lên lưng cậu ta, cậu ta khoa trương kêu la thảm thiết: “Nói cậu ấy thầm mến Trương Tuấn tớ còn tin, chứ nói Trương Tuấn thích cậu ấy, tớ kiên quyết không tin!”

Lòng tôi đột nhiên căng thẳng, cơ bắp trên mặt đều căng cứng, lại thấy mọi người đều đang cười.

Trong tiếng cười hi hi ha ha, chuyện về Trương Tuấn liền thoải mái cho qua. Ở lứa tuổi này của chúng tôi, nam sinh nữ sinh có mặt mày bộ dáng đẹp một chút đều không tránh khỏi những lời đồn đãi to nhỏ như thế, những lời đồn kiểu như vậy của Trương Tuấn vốn tung bay đầy trời, tin đồn về bạn gái của cậu thêm một cái tên tôi vào cũng không nhiều hơn, thiếu một cái tên tôi cũng chẳng ít đi.

Kết thúc buổi tụ hội, Mã Lực chờ mọi người đều đi về, thần thần bí bí gọi tôi ra một bên: “Cậu nói thật đi, cậu và Trương Tuấn rốt cuộc có quan hệ gì?”

Tôi lại thấy lo lắng, nhưng làm bộ như không sờ được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, “Không phải mới vừa giải thích à? Chỉ là bạn học bình thường thôi!”

Không sờ được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng: câu này được dùng với ý làkhông hiểu sao lại nói như vậy, mờ mịt không hiểu gì.

“Làm trò, bạn học bình thường mà buổi tối còn cố ý đưa cậu về nhà?”

“Cậu có ý gì?”

“Hồi đầu năm lớp 10, chúng mình không phải có mâu thuẫn nhỏ sao? Tớ tìm vài người ở bên ngoài, bảo họ đến nói chuyện với cậu, kết quả là lúc đầu ai cũng đồng ý được được, thế mà quay đầu một cái đã đổi ý, sau đó tớ biết Trương Tuấn đã “tiếp đón” bọn họ.”

Tôi không nói nên lời, vô cùng kinh ngạc, còn cót cảm giác vui sướng kỳ lạ.

Mã Lực còn tưởng rằng đã dọa tôi, vỗ vỗ bả vai tôi, nháy nháy mắt nói: “Yên tâm, tớ sẽ không nói với ai đâu, cậu bây giờ đã có người bảo vệ, tớ cũng không dám đắc tội với Trương Tuấn!”

“Biến mau!” Tôi đánh đẩy cậu ta đi.

Có lẽ bởi vì lời nói của Mã Lực. Nên tôi lại một lần nữa dấy lên hy vọng với Trương Tuấn, nhưng sau trại hè hơn một tuần trôi qua, Trương Tuấn cũng không xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Lý trí của tôi có thể chấp nhận chuyện Trương Tuấn sẽ không đến tìm mình, cũng không cần quan tâm người khác sẽ nghĩ thế nào, chỉ cần ngẫm lại bản thân mình là người thế nào là được. Nhưng thương cảm và mất mát không thể dùng lý trí để phân tích và khống chế.

Có một ngày, bố mẹ tôi đã đi làm, em gái phải luyện đàn điện tử nhưng lại vụng trộm chạy đi xem TV, tuy tôi đã tỉnh, nhưng vẫn khép hờ đôi mắt.

Em gái gõ cửa phòng tôi, “Chị, có người tìm chị đấy.”

Tôi tưởng là Dương Quân hay bọn Mã Lực, không chú ý nói: “Sớm như vậy, có lầm hay không thế?”

Rửa mặt lung tung một phen, đầu tóc vẫn còn rối, tôi lết dép lê đi ra phòng khách, nhìn thấy Trương Tuấn đang ngồi trên sofa, tinh thần khoan khoái, mi anh mục tuấn. (mi là lông mày, mục là mắt, đại loại là mặt mày đẹp trai, sáng sủa.)

Tôi lập tức quay người trốn vào phòng ngủ, đứng trước gương chải gọn gàng đầu tóc, thay quần áo, lại cảm thấy mình thật thần kinh, vật lộn một lúc, cuối cùng vuốt lại tóc rồi đi ra ngoài.

Trương Tuấn đứng lên, nhưng vì em tôi đang ở đây, nên chỉ im lặng nhìn tôi.

Em tôi vẫn đang hết sức chăm chú xem đến một ngàn lần “Tân Bạch Nương tử truyền kỳ”, không chút để ý đến người bên cạnh.

“Tân Bạch Nương tử truyền kỳ” này là bản phim truyền hình Đài Loan năm 1992, dựa theo truyền thuyết dân gian Bạch Xà truyện.

Tôi thấy cứ ngồi im trong phòng khách thế này cũng không hay, vì thế nói: “Chúng ta

Đi xuống lầu, trầm mặc đi dọc theo con đường nhỏ, đến bờ sông, hai người ghé vào thành cầu, cúi đầu nhìn nước sông đang chảy ào ào vội vã.

Mặc dù đang là ban ngày, nhưng trên cầu không có ai đi qua, khi tôi học cấp hai người ta đã xây một cây cầu mới vững chắc hơn, cây cầu xây không hợp lý và cũ kĩ này đã không được dùng nhiều nữa, nhưng bất cứ lúc nào đi qua sông, tôi đều thích đi qua cây cầu này, nguyên nhân cũng không chỉ vì nó gần nhà tôi.

Trương Tuấn nói: “Lúc chúng mình còn nhỏ, cây cầu này còn có rất nhiều người đi lại, bây giờ nó đã thành cầu bỏ hoang rồi.”

“Đúng vậy! Nó tương đối hẹp mà tất cả đều là bậc thang, mỗi lần qua cầu, còn phải dắt xe đạp, xe máy thì không thể đi qua, đương nhiên không có người đi rồi.”

“Bình thường cậu hay làm gì?”

“Cũng không làm gì, chỉ ngủ với đọc sách thôi.”

“Đọc sách gì?”

“Đôi khi là sách giáo khoa, đôi khi là sách giải trí.”

“Cậu bắt đầu chăm chỉ như vậy từ bao giờ, nghỉ hè mà còn đọc sách.”

Tôi không biết nói gì, lại trầm mặc, giữa hai người thật vất vả mới có chuyện để nói giờ không khí lại tẻ ngắt.

“La Kì Kì…” Đột nhiên cậu gọi tôi, tôi quay ra nhìn, cậu nghẹn một lúc, mới nói ra một câu, “Cậu có hối hận không?”

“Không!” Tôi trả lời nhanh chóng, dừng lại, cố lấy dũng khí hỏi cậu: “Còn cậu? Có hối hận không?” Tôi sợ cậu hối hận, nhưng cậu lại không hề như vậy.

“Đương nhiên không.” Vẻ mặt của cậu cuối cùng cũng khoa trương, quăng một hòn đá xuống sông, cười nói, “Ngày kia sẽ công bố kết quả thi vào đại học của Nhất Trung, chúng ta cùng đi xem nhé!”

Phàm là những học sinh muốn thi vào đại học, sẽ chú ý đến chuyện này, hơn nữa quan trọng là đi cùng cậu, tôi lập tức đồng ý: “Ừ.”

Cậu nở nụ cười: “Vậy chín giờ sáng tớ chờ cậu, không gặp không về.”

“Được.”

Hai người im lặng đứng đó, tôi hỏi: “Cậu còn chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tớ về nhà đây.” Nhiệm vụ với môn tiếng Anh của tôi hôm nay còn chưa hoàn thành.

Trong mắt cậu hiện lên nỗi thất vọng, lại cười nói: “Ừ, tớ cũng đang có việc cần hoàn thành.”

Lúc ấy tuổi còn nhỏ, không nhìn thấy thất vọng trong mắt cậu, chỉ thấy nụ cười của cậu, vì vậy, tôi cũng cười rộ lên, vẫy vẫy tay với cậu ấy, chạy bước nhỏ về nhà.

Vì học tập mà đột nhiên tản ra những màu xám và sức ép nặng nề, thanh xuân triển lộ nên những niềm vui và ánh sáng chỉ trong phút chốc, vì niềm vui và ánh sáng đó rất trôi nổi, nên không thể chắc chắn, nhưng trong nháy mắt nó vẫn thật rõ ràng.

Đặt đồng hồ báo thức sáu rưỡi dậy, rời giường, đọc một giờ tiếng Anh trước, rồi mới ăn sáng và vội vàng tắm rửa một cái, bắt đầu chăm chút một ít đến vẻ ngoài.

Đúng lúc mẹ đang sấy tóc. Thấy tôi đang vuốt thẳng tóc trước gương, nên mẹ lấy máy sấy làm thẳng tóc cho tôi, dùng keo xịt tóc để định hình, nhìn qua vừa bóng vừa thẳng, mẹ còn tìm hai chiếc kẹp tóc gắn ngọc trai giả, dạy tôi kẹp nó vào tóc cho đẹp.

Sau đó mẹ vội đi làm, em tôi vẫn còn đang ngủ, tôi lén lút vào phòng của nó rồi đến bên tủ quần áo, tìm một chiếc váy màu xanh lam, xứng với chiếc áo sơ mi cổ trắng. Trước khi ra khỏi nhà còn nghĩ đi nghĩ lại, cái xấu nổi lên, mượn luôn đôi giày xăng đan màu trắng mà em tôi thích nhất.

Khi đến đầu cầu, Trương Tuấn đã đợi ở đó rồi. Cậu ấy mặc một chiếc quần trắng, áo T-shirt hai màu xanh trắng, đứng trên bãi cỏ bên rừng bạch dương.

Cây cao to xanh tươi, hương cỏ nhẹ nhàng thơm mát, ánh sáng buổi sớm chiếu xuyên qua rừng cây, chiếu vào người cậu, cậu liền sạch sẽ nhẹ nhàng, khoan khoái như trời xanh mây trắng, cây xanh và ánh mặt trời làm tinh thần phấn chấn hơn nhiều, tôi nhìn đến ngây người. Tuy ai cũng nói Trương Tuấn đẹp trai, nhưng đại khái biết nhau từ nhỏ, nên cũng không để ý nhiều cậu có vẻ ngoài thế nào, hôm nay mới chính thức nhận ra cậu đúng là anh tuấn bức người.

Cậu cúi đầu, lại nhìn quanh hướng nhà tôi, không hề mất kiên nhẫn mà còn mỉm cười

Tôi xuyên qua rừng bạch dương đến gần cậu, lòng hư vinh của con gái lại nổi lên, một thiếu niên xuất trúng như vậy thật sự đang chờ tôi.

Cậu nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu thấy tôi, ánh mắt sáng lên.

Hai chúng tôi đứng trong rừng bạch dương, mà lại không biết làm gì, tôi nói: “Xin lỗi, tớ đến muộn.” Thực ra, là tôi tránh ở một bên nhìn cậu.

Cậu cười nói: “Không sao, chúng ta đi thôi!”

Tôi hỏi cậu: “Cậu thích màu gì?”

“Màu lam, màu trắng, màu đen, cậu thì sao?”

“Màu xanh lá, màu xanh lam, màu trắng, tớ thích cây, cỏ, hoa, cảm thấy nếu không có chúng thì cái gì cũng không có, chúng tựa như sinh mệnh; thích trời xanh, cảm thấy đó là màu sắc rộng lớn nhất; mà màu trắng…”

“màu trắng đơn giản nhất, cũng phức tạp nhất; bao dung nhất, cũng bắt bẻ nhất.”

Hai người nhìn nhau cười, có vui sướng khi suy nghĩ tương thông.

Cậu nói: “Nhưng cậu rất ít mặc quần áo màu trắng.”

“Dễ bẩn nên rất phiền, cậu thấy có đúng không.”

Cậu không cười nổi: “Lý do này với con gái đúng là đáng ngạc nhiên.”

Hai người nói nói cười cười đi đến cổng trường Nhất Trung, đã có rất nhiều phụ huynh đứng chờ yết bảng. Cậu khẽ huýt sáo, tỏ vẻ sợ hãi than. Tôi lại nhớ tới Tiểu Ba, có chút khó chịu, chen chúc trong đám người chờ đợi kết quả thi vào đại học, đối với chúng tôi, có lẽ làm theo những điều hiển nhiên thì thấy khó chịu, nhưng nếu không làm trong lòng sẽ vĩnh viễn hối tiếc.

Tôi và Trương Tuấn mua hai chai nước, ngồi trên ghế cạnh vườn hoa, vừa chờ vừa nói chuyện.

Tôi thấy hơi lạ vì phản ứng vừa rồi của cậu, liền hỏi: “Trước đây cậu không tới cổng trường xem à? Năm trước khi có thành tích thi vào trường, cũng đông người như thế này.”

“Đây là lần đầu tiên tớ đến xem kết quả thi

Tôi lại nghĩ tới Quan Hà nói cậu đi Thượng Hải chơi, liền hỏi: “Chơi ở Thượng Hải có vui không?”

“Cũng không tệ lắm, nhưng không vui bằng ở Bắc Kinh và Thanh Đảo.”

Trong mắt cậu có ý cười, tôi cố ý làm như nghe không hiểu, uống nước, nhìn hết bên này rồi nhìn sang bên kia, chỉ là không nhìn cậu, nhưng ngọt ngào trong ánh mắt lại không giấu được.

“Trương Tuấn, La Kì Kì.”

Quan Hà mặc váy liền màu tím đứng trước mặt chúng tôi, chắc vì đây là lần đầu tiên thấy tôi và Trương Tuấn nói cười với nhau, nên cô ấy rất kinh ngạc.

Ý cười của tôi cứng lại, Trương Tuấn ngồi dịch về phía tôi, để dành chỗ cho Quan Hà ngồi.

Quan Hà ngồi cạnh cậu, nói: “Tớ không biết hôm nay cậu đến xem bảng, nếu không đã mang đĩa của Lâm Ức Liên đi.”

“Không sao, tớ cũng không nghe, tớ có rất nhiều đĩa của cô ấy, nếu cậu muốn nghe, lúc nào rỗi đến nhà tớ chọn.”

“Vậy thì tốt quá!”

Nghe cuộc trò chuyện ngọt ngào quen thuộc, chẳng mấy khi có được niềm vui lan tỏa cả lồng ngực lại biến mất trong thoáng chốc.

Quan Hà nói thầm: “Sao hôm nay yết bảng muộn thế nhỉ?”

Đang nói, chợt nghe thấy tiếng pháo bùm bùm vang lên, trong tiếng pháo, từ văn phòng của trường có bốn, năm giáo viên đi ra, bắt đầu dán kết quả. Quan Hà kinh ngạc nói: “Năm trước không nổ pháo.”

Trương Tuấn nói: “Năm nay trạng nguyên và bảng nhãn đều là trường mình, xét tổng thành tích trường mình cũng đứng đầu tỉnh, đương nhiên phải chúc mừng rồi.” (trạng nguyên là đỗ đầu, bảng nhãn là đứng thứ hai.)

Trước cổng trường đã bắt đầu ồn ào: “Trần Kính là Trạng Nguyên! Trần Kính là Trạng Nguyên! Lưu Đào đứng thứ hai toàn tỉnh…”

Phụ huynh và các học sinh chen chúc xem kết quả, không khí thật hỗn loạn.

Tôi hỏi Trương Tuấn: “Cậu đã biết từ trước mà không nói với chúng tớ một tiếng?”

Trương Tuấn cười nói: “Như vậy không phải mất hứng thú à?”

Quan Hà nhìn phía cổng trường, suy nghĩ xuất thần, nhất định cô ấy đang nghĩ đến thành tích của mình. Từ khi lên trung học phổ thông, thành tích tốt nhất của cô ấy chỉ là đứng thứ chín trong cả khối, đối với người từ nhỏ đã quen đứng thứ nhất, khẳng định trong lòng rất khó chịu.

Chân công tử, Cổ công tử cũng đến đây, một đám người vừa xem náo nhiệt vừa nói chuyện phiếm, đề tài đương nhiên đều xoay quanh nhân vật tiêu điểm của ngày hôm nay – Trần Kính. Tin tức của Chân công tử cũng thật nhanh nhạy: “Nghe nói Trần Kính đã liên hệ với trường Thanh Hoa, vào khoa kiến trúc của Thanh Hoa; Lưu Đào cũng vào Thanh Hoa, khoa máy tính.”

Đám người đang ồn ào hơn, hóa ra là Lưu Đào đến xem bảng, các vị phụ huynh đều đang nhìn anh ấy, phát ra đủ âm thanh yêu thích và ngưỡng mộ, bố của Lưu Đào miệng cười không ngừng, Quan Hà rất ngạc nhiên: “Không biết Trần Kính có đến xem bảng không.”

Tôi thốt ra: “Khẳng định sẽ không.”

Quan Hà kinh ngạc liếc mắt nhìn tôi: “Vì sao? Cậu quen anh ấy à?”

Trương Tuấn giải thích: “Hồi tiểu học chúng tớ từng học cùng lớp với Trần Kính, Kì Kì còn ngồi cùng bàn với cậu ấy, mãi đến khi cậu ấy nhảy lớp.”

Quan Hà tiếc hận: “Đáng tiếc tớ đã tới chậm, lỡ mất cơ hội học cùng lớp với trạng nguyên.”

Ngoài cổng trường có người đang cười, có người đang khóc, diễn ra đủ loại bi hài của cuộc sống, nhưng dù sao cũng không liên quan đến chúng tôi, một lúc sau, hứng thú của chúng tôi với kết quả thi đại học cũng không còn.

Đám Cổ công tử nháo lên muốn rủ mọi người đi chơi bowling, trượt patin, Trương Tuấn nói với Quan Hà và tôi: “Cùng đi nhé.”

Quan Hà mỉm cười lắc đầu, Trương Tuấn cười nói: “Tớ mời mọi người, cậu phải nể mặt tớ chứ!”

Chân công tử lập tức chụm tay làm thành hình cái loa, nhìn các bạn xung quanh kêu: “Trương Tuấn mời, có ai muốn đi chơi bowling, trượt patin không?”

Một đám người hưởng ng, Trương Tuấn đạp Chân công tử một phát, cười nói với Quan Hà: “Mọi người đều đi, cùng đi nhé!”

Quan Hà vẫn đang mỉm cười từ chối.

Trò bowling vừa mới nổi, đánh một ván sẽ mất mười tệ, đối với học sinh mà nói, đó thật là một trò xa xỉ.

Tôi thấy thực ra Quan Hà rất muốn đi, sự kiêu ngạo của cô ấy khiến tôi mệt mỏi, nhưng tôi nguyện vì cô ấy mà từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, tôi cười khuyên cô ấy: “Đi thôi, mọi người cùng chơi, tớ cũng chưa chơi bowling bao giờ, vừa lúc đi học hỏi một chút.”

Chân công tử càng không ngừng thở dài: “Quan đại mỹ nữ, nể mặt anh em chúng tớ đi.”

Quan Hà rốt cuộc cũng gật gật đầu.

Mười người ngồi trên xe buýt, chậm rãi nhằm thẳng hướng quán bowling, Trương Tuấn dẫn tôi đi trước.

Vì bây giờ không phải ngày cuối tuần, nên có ưu đãi, tám tệ một ván. Mọi người chia làm ba tổ, mỗi tổ chơi một ván. Trương Tuấn, Chân công tử, Cổ công tử dẫn đầu mỗi tổ.

Trương Tuấn dạy tôi chơi, cậu để tôi cầm bóng, thử quả nhẹ nhất tôi mới miễn cưỡng cầm được, cậu nắm nhẹ cổ tay tôi nói: “Chỉ cần một đầu ngón tay tớ cũng đẩy ngã được cậu, cậu phải tăng cường luyện tập thể dục vào, nếu không phát triển chân tay với đầu óc không cân đối đâu.”

Tôi trừng mắt đáp lại cậu, cậu cười bắt đầu dạy tôi chơi bóng, nhưng mà tôi thật sự tương đối ngốc, thử vài lần vẫn không tìm được cảm giác

Quan Hà lại chơi rất tốt, mới bắt đầu không lâu mà đã đánh đổ được khá nhiều ky (kegen), mọi người đều vỗ tay hoan hô, Trương Tuấn nhìn cô ấy mỉm cười.

Trong lòng tôi có cảm giác trống rỗng, ở ngoài mặt lại làm như không để ý cái gì, nhưng thật ra vẫn đang dè dặt quan sát.

Từ khi Quan Hà phân đến nhóm của Chân công tử, Trương Tuấn luôn để ý Quan Hà, mới đầu Chân công tử chỉ mải chơi, Trương Tuấn cố ý nói nhỏ mấy câu với Chân công tử, tuy không ai nghe được họ nói gì, nhưng theo thái độ biến hóa của Chân công tử là có thể đoán ra, khẳng định có liên quan đến Quan Hà.

Tâm tình của tôi ngày càng xuống dốc, càng chơi càng không được gì, trên mặt lại vẫn vui vẻ tươi cười. Trương Tuấn bất lực với tôi: “Cái đầu nhỏ của cậu hình như chả phát triển gì cả, chúng mình phải định ra một kế hoạch phát triển đầu óc của cậu thôi.”

Chân công tử cũng lắc lắc đầu cười nhạo tôi: “Quan Hà cũng là lần đầu tiên học, vậy mà học nhanh hơn cậu nhiều.”

Trương Tuấn nói với Chân công tử: “Thôi, bớt càu nhàu đi! Có phải ai cũng đột nhiên thông minh đâu? Chúng ta phải để La Kì Kì nhớ nhất công lớn này.”

Tôi cũng tự cười mình chân tay vụng về với họ, trong lòng lại thấy bi ai tự thương xót mình, không cần so sánh như vậy làm gì! Tôi vốn vẫn bại bởi Quan Hà! Không tranh đấu cũng không có thắng thua, cũng không phải khổ sở!

Sau đó tôi thật sự không muốn chơi nữa, bởi vì mỗi lần tung bóng, Chân công tử lại cười nhạo tôi, tôi cũng cười nhạo mình cùng cậu ta, chờ người khác đạp đổ tôi, không bằng tự mình rúc vào chỗ bụi bậm trước đi.

Dưới sự cản trở nghiêm trọng của tôi, cho dù mỗi lần Trương Tuấn chơi đều vô cùng tốt, nhưng tổ của chúng tôi vẫn bị thua.

Chân công tử và Cổ công tử đều cười ha ha: “Tốt lắm, tốt lắm, có La Kì Kì, về sau nhất định chúng ta sẽ luôn chiến thắng.”

Trương Tuấn cười nói với Quan Hà: “Cậu chơi thật tốt, hoàn toàn không giống chơi lần đầu.”

Quan Hà vì mệt và kích động, hai má ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, trong suốt, xinh đẹp như đóa hoa sen sau cơn mưa mùa hè. Tôi đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, rất muốn về nhà, nhưng vừa rồi đã đồng ý đi ăn cơm và trượt patin cùng mọi người.

_________

Tác giả Đồng Hoa cũng rất giỏi, ở phần giới thiệu mình đã giới thiệu một ít thông tin về chị ấy.

Tác giả Đồng Hoa (còn có bút danh là Trương Tiểu Tam) được mệnh danh là ‘Nhiên tình thiên hậu’, một trong văn đàn tân ngôn tình ‘Tứ tiểu thiên hậu’. Vốn không phải học chuyên nghiệp về văn học mà tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh khoa Quản trị kinh doanh, sau lại làm phân tích tài chính và hiện đang học Thạc sĩ về kinh tế – tài chính ở Mĩ nhưng Đồng Hoa lại được biết đến như một trong những nữ tác giả nổi tiếng của Trung Quốc, nhất là mảng văn học mạng.

Khi ăn cơm, Quan Hà ngồi xuống trước, tôi cố gắng ngồi đối diện cô ấy, vì lúc này Trương Tuấn còn chưa vào nên tôi muốn biết cậu sẽ chọn ngồi ở đâu. Tôi không biết có phải tất cả các cô gái đều dùng những chi tiết nhỏ nhặt để nghiệm chứng cảm tình hay không. Thật ra, như ý hay không như ý mình cũng không thể chứng minh điều gì, bởi suy nghĩ của con trai và con gái căn bản không cùng một kênh, điều duy nhất có thể khẳng định là nếu làm như thế, chỉ có thể chứng minh đoạn tình cảm ấy của cô gái còn có niềm tin, hay đang ẩn chứa một nguy cơ.

Trương Tuấn tiến vào, nói vài câu với Cổ công tử rồi ngồi xuống cạnh tôi, vô cùng tự nhiên.

Tâm tình không vui khi chơi bowling vừa nãy giờ cuối cùng cũng phai nhạt một chút, nhưng cũng không cao hứng được bao lâu, liền nhìn thấy Trương Tuấn đưa thực đơn cho Quan Hà trước, hỏi cô ấy muốn ăn gì, lại cố ý dặn người phục vụ không cho rau thơm vào, bởi vì Quan Hà không ăn.

Lời của tôi càng ngày càng ít, nụ cười lại càng ngày càng xán lạn.

Có lẽ, chúng tôi căn bản đã ngồi sai vị trí rồi, Quan Hà phải ngồi bên cạnh Trương Tuấn, còn tôi hẳn là phải ngồi đối diện họ.

Cơm nước xong, họ bàn xem nên đi đâu chơi trượt patin. Nghe thấy họ bàn bạc, tôi mới biết từ học kỳ trước lại bắt đầu lưu hành trò trượt patin.

Bấy giờ trượt patin có hai loại phổ biến, một là trượt trong nhà, sàn gỗ, hai là trượt ngoài trời, trên nền bê tông, sàn gỗ tương tối nhỏ, nền bê tông lại rộng rãi. Họ thích tiện lợi, nên chọn khu vực có nền bê tông bên cạnh quán bowling.

Đến đó, con trai đi mua vé, giao tiền thế chấp, lấy giày, con gái đứng một bên chờ. (vì lấy giày nên phải để lại một ít tiền.)

Nhìn thấy họ mang giày đến, tôi mới phát hiện ra thời đại đã thay đổi, không còn như trước đây, phải đeo giày mới có thể đeo giày trượt patin, mà bây giờ giày trượt patin đã có kiểu dáng rất đẹp, giống giày bình thường, phải cởi giày mới đeo vào được.

Trương Tuấn đưa cho Quan Hà hai túi ni lông nhỏ, nói: “Bao vào chân rồi hãy đi giày, sạch sẽ một chút.” Lại đưa cho tôi hai cái túi ni lông.

Tôi yên lặng đeo giày. Trương Tuấn khom người muốn đeo giúp tôi, tôi lại rụt chân: “Không cần đâu, tớ đeo được.” Tuy đây là lần đầu tiên tôi đeo loại giày này, nhưng tôi cũng có mắt, vừa rồi lúc Cổ công tử đeo, tôi luôn lặng lẽ quan sát, đã học được cách buộc dây giày.

Cổ công tử, Chân công tử làm trung tâm của mọi người, vừa đeo giày xong, đã trượt đi.

Trương Tuấn nhìn qua Quan Hà, Quan Hà vươn chân ra, Trương Tuấn ngồi xổm xuống dạy cô ấy buộc dây giày, sau đó cô ấy tự buộc dây giày chân kia. Bọn họ một người là tuấn nam, một người là mỹ nữ, giống như đôi tình nhân hài hòa nhất, những người đi qua đều liếc mắt nhìn một cái.

Quan Hà lần đầu tiên trượt patin, ngay cả đứng cũng không dám, Trương Tuấn cổ vũ vươn tay, ý bảo cô ấy tin tưởng mình. Quan Hà giơ tay đặt lên tay cậu, chân run rẩy đứng lên, Trương Tuấn quay đầu nói với tôi: “Cậu ở đây chờ tớ nhé, một lúc nữa tớ sẽ trở lại đón cậu.”

Tôi nhìn cậu giúp Quan Hà trượt một vòng, vẫn không có ý trở về, tôi đứng lên. Tuy giày không giống trước, nhưng cách trượt vẫn giống nhau, trượt patin tựa như đi xe đạp, một khi đã học được, vĩnh viễn sẽ không quên.

Trên khu trượt có mở nhạc, một bài sôi nổi, lại một bài trữ tình. Chủ của khu trượt patin này rất có tâm tư, để đèn màu nhấp nháy như trong phòng khiêu vũ ở trên cao, làm cho sân trượt có ánh sáng thay đổi, lại có hệ thống đèn sáng dày đặc, cách mỗi bài hát, sẽ chọn ra một đôi trượt đẹp nhất, chiếu đèn sáng lên người họ, làm cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, thỏa mãn lòng ham hư vinh của người trẻ tuổi. Nếu là bố và con gái, âm nhạc sẽ đặc biệt trữ tình, làm cho người trượt và người xem đều thỏa mãn cảm động; nếu là đôi tình nhân trẻ, âm nhạc sẽ rất sôi động, làm cho họ trổ mọi kỹ thuật trượt patin, chi tiết như thế rất hứng thú với khách, chả trách ở đây làm ăn tốt như vậy.

Sân trượt cũng rất rộng, rất nhiều người, tôi lại cố gắng để không nhìn thấy bộ dáng Trương Tuấn và Quan Hà cầm tay nhau, thế nên rất nhanh sau đó đã không biết họ ở

Một mình tôi nghe theo tiếng nhạc, cố gắng trượt đi thật nhanh, bên cạnh có nam sinh mời tôi: “Có thể trượt với bạn không?”

Hóa ra bây giờ trượt patin cũng giống như khiêu vũ, cũng có thể mời bạn trượt cùng, tôi không từ chối, cậu ta trượt hai vòng với tôi, có ý muốn nắm tay tôi, nhưng tôi đã tránh được.

Cậu ta cũng biết lùi biết tiến, nhưng lại bắt đầu giới thiệu bản thân, hỏi tên tôi, khen tôi rất có khí chất.

Tôi mỉm cười, cậu không xem TV à? Đối với cô gái không đẹp, khi khen ngợi cô ấy sẽ khen cô ấy có khí chất.

Tôi không trả lời cậu ta về thông tin cá nhân của mình, cậu ta lại không buông tha, vẫn đang trượt bên cạnh tôi, lúc nghỉ ngơi, cũng theo tôi, nói chuyện phiếm với tôi. Tôi cũng không ghét cậu, vì vậy cũng trò chuyện vài câu trong giới hạn.

Ở trong đám người, tôi nhìn thấy Trương Tuấn, cậu vẫn đang ở bên Quan Hà. Chờ họ lướt qua, tôi lại bắt đầu trượt, nhưng bộ dáng Trương Tuấn và Quan Hà tay nắm tay không thể xóa đi trong đầu tôi, tốc độ của tôi càng lúc càng nhanh, nam sinh bên cạnh có ý tốt nhắc nhở tôi: “Cẩn thận một chút.”

Trước mắt đột nhiên sáng ngời, chùm tia sáng rất mạnh chiếu thẳng lên người chúng tôi, tôi rất mờ mịt, tí nữa thì ngã, cậu ta vội vàng tiến lên đỡ tôi, vui vẻ nói: “Tớ đến đây chơi rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên được chiếu đèn.”

Cậu ta muốn kéo tôi trượt, tôi lại đẩy cậu ta ra: “Xin lỗi, tớ không muốn trượt nữa, bạn trượt một mình đi.”

Tôi trượt vòng sang bên cạnh, ánh đèn vẫn đuổi theo tôi. Kỹ thuật của tôi chả có điểm nào nổi bật hết, người chiếu đèn này mắt có vấn đề rồi sao? Tôi không kiên nhẫn tiếp tục trốn, người chiếu đèn có lẽ đã hiểu được ý tôi, không phải tôi đang muốn trượt, mà là muốn trốn, nên để ánh đèn rời đi.

Tôi vừa ngồi xuống, cậu con trai kia cũng đuổi đến nơi: “Khát nước không? Bạn muốn uống gì?”

Tôi còn chưa trả lời, Trương Tuấn đã đứng trước mặt tôi, mặt cậu đã đen lại, trong ánh mắt tràn ngập tức giận: “Cậu chơi thật sự rất vui vẻ?”

Tôi nhìn cậu, cậu có tư cách gì nổi nóng

“Đúng vậy, rất vui.”

Cậu nhìn tôi chằm chằm một lúc, xoay người trượt đi. Nam sinh bên cạnh hỏi: “Muốn uống gì không?”

Tôi nghiêng đầu nói với cậu ta: “Cảm ơn ý tốt của bạn, nếu tớ khát thì sẽ tự đi mua. Mặt khác, tớ rất kiên định, kiên nhẫn và thành ý của bạn không thể tác động đến tớ đâu, không bằng bạn đem những điều đó đặt lên người cô gái khác.”

Cậu ta cười nói: “Tớ hiểu, bạn đang dỗi với bạn trai?”

“Không phải.”

m nhạc sôi động vang lên, chùm tia sáng chói chiếu đến một đôi nam nữ, là Trương Tuấn và một cô gái xinh đẹp tôi không quen biết. Cô nàng mặc váy ngắn, có một đôi chân thon dài xinh đẹp, trượt patin rất giỏi, hai người tiến tiến xoay xoay, trượt patin như đang nhảy điệu Latin.

“Đó là bạn trai của bạn à?”

Tôi không nói gì. Trương Tuấn phải không? Tôi không biết.

Cậu ta cười nói: “Ở bên một nam sinh như vậy, cần có tinh thần cực kiên cường.”

Tôi đứng lên, đi trượt patin tiếp, tốc độ càng lúc càng nhanh, thầm nghĩ đá đi tất cả những gì không thoải mái. Đột nhiên, dưới chân tôi trơn trượt, quăng ngã xuống sân trượt, trong lúc buồn bã cũng quên bảo vệ bản thân, nên cứ ngã ngửa ra sau, đầu đụng mạnh vào nền bê tông, trong phút chốc trước mắt là một mảnh tối đen, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, chỉ là không thể động đậy được thân mình, nghe thấy vô số tiếng bánh xe lướt qua bên tai.

“Ấy, cẩn thận một chút.”

“Đứng dậy nhanh lên, sẽ làm vướng người khác đấy.”

“Này, em không sao chứ?”

Tôi rốt cuộc cũng được giúp đỡ, một đôi tình nhân tốt bụng đã đỡ tôi, tôi vừa định đứng lên, thân mình lại khụy xuống, trước mắt tất cả đều là ánh sao màu vàng, thì ra “bầy sao bay nhảy trước mắt” chẳng phải nói quá, mà là sự thật.

Cô gái thân thiết nói: “Có phải bị ngã đập đầu xuống không? Chị thấy em ngã mạnh lắm, vang lên một tiếng rất to.”

Hai người họ đưa tôi đến khu nghỉ ngơi, hỏi: “Có bạn em ở đây không? Muốn bọn chị đi tìm giúp em không?”

Tôi ôm đầu, thấp giọng nói: “Em đi một mình, đã không sao rồi, cảm ơn anh chị.”

Họ lại hỏi tôi vài lần, xác định đầu óc tôi vẫn tỉnh táo rồi mới tay trong tay vui vẻ trượt đi.

Nghĩ đến việc họ đỡ tôi khi tôi bị ngã, hốc mắt tôi cay cay, khi tôi bị thương, người cần an ủi tôi đang ở đâu?

Trên sân trượt, có ánh đèn sáng chói, Trương Tuấn còn đang nhẹ nhàng nhảy múa, khi thì đỡ eo, khi thì nắm tay cô gái kia. Chùm tia sáng dần dần tắt đi, cậu vừa tách ra với bạn gái, lại có cô gái khác đến tìm cậu trượt, cậu cũng không từ chối, hai người nắm tay nhau, Trương Tuấn bắt đầu trượt đi, bước chân của cô gái đó cũng di chuyển đa dạng theo tiếng nhạc.

Đầu tôi đau, trái tim lại càng đau! Thương tâm và ấm ức không kể xiết, tôi chỉ muốn rời đi nơi này thật xa.

Tôi cởi giày trượt patin, cầm lại giày của mình, đi giày vào, một mình ra khỏi sân trượt.

Nhìn lại tiền trong người, chỉ có ba đồng, buổi sáng đi ra ngoài chỉ nghĩ là đi xem kết quả thi, không nghĩ phải mang tiền, không đủ tiền gọi xe về nhà, ở đây lại không có xe buýt, tôi quyết định đi bộ về nhà.

Mua cho mình một cây kem sô cô la ba tầng loại đắt tiền nhất, tự mình yêu lấy mình.

Trên thế giới này ai cũng có thể không yêu thương tôi, nhưng tôi luôn yêu bản thân mình, thương xót bản thân mình, luôn muốn tốt cho mình. Đạo lý này là Tiểu Ba dạy tôi, nhớ đến Tiểu Ba, tôi đột nhiên muốn khóc, nhưng tôi nên mỉm cười.

Tôi vừa đi vừa ăn, miệng còn nỗ lực rên rỉ ca hát, niềm vui của tôi là do tôi tạo nên, tuyệt không thể để nó tạo nên từ người khác được, tôi muốn vui vẻ, vì thế tôi nhất định có thể vui vẻ!

Ăn kem xong, một mình tôi đi bộ trên vỉa hè, ca hát, có lúc đặt tay sau lưng, nhảy vào những ô vuông trên đường, có lúc lại chạy hăng hái, dù sao muốn cao hứng, phải không được mất hứng!

Một người đạp xe đạp lướt qua người tôi, rồi lại quay đầu nhìn tôi, đến lúc tôi nhận ra đó là Trần Kính,đã dừng lại.

“Hey!” Cậu ấy xuống xe, “Chỉ có mình cậu thôi à? Đang tản bộ?”

“Đúng vậy.” Tôi nỗ lực vui vẻ, “Buổi sáng tớ đi xem kết quả thi, chúc mừng cậu.”

Cậu không thèm để ý cười cười, “Tớ nhìn thấy kết quả thi cuối kỳ của cậu, có phải chịu đả kích rất lớn không, vẫn còn kiên trì chứ?”

Dường như chỉ có mình cậu ấy mới hiểu vì “thành tích tốt” mà tôi thật buồn khổ, tôi gật đầu thật mạnh, “Vẫn kiên trì, nhưng mà vất vả lắm, có đôi khi còn không rõ mình đang kiên trì cái gì.”

“Chờ đến lúc cậu lên được đỉnh núi, sẽ hiểu nếu trên đường đi cậu bỏ cuộc, vậy cậu sẽ vĩnh viễn không hiểu.” Cậu dừng lại, còn nói, “Trăm ngàn lần đừng từ bỏ! Có từ bỏ lần đầu, cậu sẽ sinh ra thói quen thấy khó mà lui, nhưng nếu cậu vượt qua được, thì cậu sẽ sinh ra thói quen đón sóng đón gió mà thẳng tiến, nhìn chỉ là một lựa chọn đơn giản, nhưng thực ra có sức ảnh hưởng rất lớn, làm cho cậu đi về hướng hoàn toàn khác trong cuộc đời.”

Tôi không hoàn toàn hiểu được những điều cậu ấy nói, nhưng đứng trước mặt thiên tài, tôi cũng đã quen. “Đúng rồi, tớ muốn hỏi cậu một chuyện, tớ nghe nói cậu có thể vào đại học Bắc Kinh, vì sao cậu không đi? Bắc Kinh tốt hơn Thanh Hoa à?” Bố cậu ấy làm quan trong bộ giáo dục, tôi nghĩ cậu ấy cũng biết những thông tin kín bên trong.

“Nếu vào Bắc Kinh, tớ chỉ có thể vào khoa vật lý hoặc hóa học, hai chuyên ngành này tớ đều không thích, tớ muốn học kiến trúc, nên đương nhiên vào Thanh Hoa tốt hơn rồi.”

“Ra vậy, thả nào mà cậu đi học vẽ.” Hóa ra chẳng có thông tin kín đáo nào, chỉ là một lựa chọn đơn giản của bản thân, nhưng bỏ đi 100% an toàn vào thẳng Bắc Kinh, lựa chọn tham gia kỳ thi đại học còn chưa chắc chắn kết quả, cũng không đơn giản.

“Nhà cậu ở đâu? Hình như không phải ở gần đây? Cậu tính cứ đi bộ thế này về nhà à?”

“Tớ thích đi bộ.”

Cậu cười nói: “Vậy cậu đi từ từ nhé, tớ phải về nhà.” Cậu ngồi lên xe, lại hỏi, “Cậu thật sự muốn đi bộ về nhà? Có muốn tớ đưa cậu về một đoạn không?”

Vừa mới nói tôi thích đi bộ, bây giờ còn có thể lập tức lật lọng? Tôi nói: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

“Tạm biệt!” Cậu cưỡi xe đạp rời đi.

“Chúc cậu có cuộc sống đại học vui vẻ!” Tôi hét lớn.

Cậu quay đầu lại, cười nhìn tôi vẫy vẫy tay, “Tớ ở Thanh Hoa chờ cậu.”

Trên mặt tôi cười, trong miệng lại thở dài nặng nề. Cậu ấy thật tin tưởng tôi, bản thân tôi lại chỉ thấy mây đen bao quanh, tình trường chiến trường đều thất bại.

Tôi lại đi bộ hơn nửa tiếng nữa mới về đến nhà, vừa mới tiến vào cổng, đột nhiên có một người túm lấy cánh tay tôi, tôi đang muốn kêu to, thì phát hiện là Trương Tuấn.

Cậu hét vào mặt tôi: “Cậu đi đâu? Cậu có biết mọi người đều lo lắng không? Mọi người tìm cậu khắp sân trượt, vì sao trong mắt cậu chỉ có bản thân mình, làm việc gì cũng không nghĩ một chút đến cảm nhận của người khác?”

Cậu nắm tay tôi rất đau, mà trái tim tôi lại càng đau, tôi dùng sức đẩy cậu ra, không rên một tiếng chạy về phía nhà mình.

“Kì Kì.”

Tôi không nghe, một hơi chạy lên tầng, về nhà, em gái lập tức nhảy ra, vừa kiểm tra váy và giày xăng đan, vừa tức giận nói với bố mẹ: “Bố mẹ thấy không? Chị ấy lấy trộm váy và giày của con! Này! Chị ấy còn làm bẩn váy của con nữa, là thế nào chứ? Tại sao chị muốn lấy trộm quần áo của em? Tại sao chị lại mặc trộm? Ai cho phép chị. . .”

Tôi cảm thấy bản thân mình thật nực cười, trộm mặc váy và giày của người khác, làm vui cho một người không thích mình.

“Sau này chị sẽ không mặc quần áo của em nữa.”

“Ah! Chị còn trộm kẹp tóc ngọc trai của em nữa!”

Mẹ vội nói “Đó là mẹ kẹp cho chị con, không phải chị con lấy.”

Bố cũng hoà giải: “Được rồi, chỉ mặc váy của con một chút thôi mà, không nên keo kiệt như vậy, giặt sạch đi là được.”

Em gái trừng mắt nhìn tôi, tôi đi vào phòng thay váy ra, đổi lại quần áo của mình, cũng tháo hai chiếc kẹp tóc ngọc trai xuống, trả nó. Em gái hừ mạnh một tiếng, lầm bầm, ôm quần áo đưa cho mẹ giặt.

Tôi ngồi ngơ ngác, hình ảnh trước mắt đều là Quan Hà và Trương Tuấn.

“Tôi muốn vui vẻ, tôi không muốn người khác khống chế niềm vui của mình!” Tự nhủ với bản thân, nhưng thân thể lại không còn sức lực nữa, mềm yếu ghé vào bàn.

Tấm kính dày trên bàn học ép xuống một tờ giấy trắng tinh, là kế hoạch nghỉ hè của tôi.

La Kì Kì, hôm nay mày còn chưa học thuộc từ vựng và ngữ pháp.

Mặc dù hiểu, nhưng lại không muốn làm, không có tâm trạng đọc sách.

Ngón tay tôi mơ hồ sờ qua chỗ mình ký tên trên tờ giấy.

Trên đời này, người khác có thể ruồng bỏ hứa hẹn với mình, chẳng lẽ ngay cả mình cũng muốn ruồng bỏ bản thân sao?

Tôi ngồi dậy, mở sách tiếng Anh ra, buộc đầu óc mình phải rũ bỏ tất cả suy nghĩ, bắt đầu làm bài tập ngữ pháp, làm xong bài tập, lại học thuộc mười từ vựng, mới lên giường ngủ.

Hôm sau, mới sáng sớm tôi đã ra khỏi cửa, chạy đi tìm Dương Quân.

“Có thời gian không?”

“Gì chứ?”

“Tìm một đề kiểm tra toán làm đi, thi xem ai được điểm cao hơn.”

Quả thực ý này hay, gãi đúng chỗ ngứa, Dương Quân lập tức nổi hứng, để đồng hồ ở giữa, mỗi người một tờ giấy nháp, đặt giờ báo thức, bắt đầu!

Toán học là một môn học làm cho người ta tập trung tư duy nhất, hơn nữa còn làm bài kiểm tra toán, có cả câu hỏi từ khó đến dễ, chậm rãi bắt lấy tư duy của con người.

Tôi tập trung tính tính viết viết, nửa giờ sau Dương Quân gần như đã làm xong, bắt đầu nếm thử bài khó cuối cùng, còn tôi mới làm xong trong mười phút cuối. Dương Quân trao đổi đáp án với tôi, chấm điểm cho nhau, tôi thắng.

Dương Quân không phục: “Rõ ràng tớ làm nhanh hơn cậu, thời gian làm bài khó cuối cùng cậu cũng không có

Tôi mặc kệ cậu ấy. Cầm lấy bài kiểm tra, chúng tôi cùng xem lời giải của bài khó, chúng tôi có cách lựa chọn hoàn toàn khác nhau, tôi nghĩ bài khó nhất định sẽ tốn thời gian, nên quyết định bỏ lại nó, chắc chắn những bài khác đều làm đúng, vì thế tốc độ của tôi hơi chậm; mà Dương Quân xem xong bài khó ấy, lập tức quyết định phải làm các bài khác thật nhanh để còn dành ra thời gian, kết quả là bài khó cậu đã có cơ sở hình thành, những những bài kia làm cũng có chỗ sai, cuối cùng tôi lại được điểm cao hơn cậu.

Chúng tôi có tính cách và lựa chọn không giống nhau, tôi là chủ nghĩa thực dụng, chủ nghĩa vị lợi, chỉ nhìn đến cái đích cuối cùng; mà cậu ấy thích khoa học, xuất phát từ hứng thú, không chỉ muốn điểm số, mà còn muốn có cảm giác thành tựu khi giải được bài khó. Vì vậy, sau cuộc so đo, tôi ném tất cả đáp án sang một bên, hoàn toàn không quan tâm cái bài khó kia giải thế nào, còn cậu ấy vẫn đang cúi xuống bàn siêng năng suy xét.

“La Kì Kì, cậu đừng có ngồi không.” Cậu chụp giấy bút xuống trước mặt tôi.

Nhàn rỗi cũng là chuyện của nhàn rỗi, tôi lại bắt đầu làm. Tham khảo ý tưởng của Dương Quân, rất nhanh sau đó tôi đã ném bài chứng minh của mình cho cậu ấy, cậu vừa xem vừa chỉ ra vài chỗ sai cho tôi, rốt cuộc cũng giống như người vừa ăn xong đại tiệc, cảm thấy mỹ mãn hạ bút.

“La Kì Kì, nghe nói cậu với lớp trưởng lớp 10-4 Trương Tuấn? ? ? ? ?”

Tôi cắt ngay lời nói của cậu ấy: “Cậu theo đuổi Đồng Vân Châu thế nào rồi?”

Mặt cậu lập tức xám ngoét: “Cậu ấy không quan tâm trả lời tớ, thường xuyên đi chơi cùng người khác.”

“Đối thủ của cậu là người như thế nào?”

“Lớn hơn tớ mấy tuổi, nghe nói đã bỏ học từ hồi cấp Hai, nhà anh ta mở cho quán bán băng đĩa, chính là một tên côn đồ, tớ hoàn toàn không nghĩ ra, điểm nào tớ cũng mạnh hơn anh ta, thế mà Đồng Vân Châu lại thích chơi cùng anh ta.”

Tôi cười nói: “Tớ đã sớm nói rồi mà, cậu và cậu ấy không phải người cùng một thế giới. Cậu từ nhỏ đã là đứa con ngoan của bố mẹ, học trò ngoan của giáo viên, có rất nhiều chuyện cậu không thể hiểu đâu.”

“Tớ đương nhiên có thể hiểu, không phải là con trai không xấu con gái không thương à, tựa như ấy, cậu ta ngoài đẹp mã ra, có điểm nào đáng để nữ sinh tin tưởng? Bạn gái cứ đổi liên tục, nhưng mà nữ sinh các cậu lại cứ thích cậu ta cơ.” Dương Quân huých tay tôi, “Cậu sẽ không ngốc như vậy chứ?”

Tôi cười hì hì: “Đương nhiên!”

Dương Quân vừa lòng gật gật đầu, đột nhiên thần thần bí bí hỏi: “Có muốn xem bói một chút không? Tớ vừa học được từ một sinh viên, nghe nói cũng chuẩn lắm, ở Bắc Kinh, Thượng Hải đều rất phổ biến, xem xem chúng ta bao giờ mới có thể gặp được chân mệnh thiên tử.”

Tôi đứng lên tính rời đi: “Cậu thích thì đi mà chơi, tớ không chơi mấy trò vớ vẩn ấy đâu, cái gì là của cậu thì vẫn sẽ là của cậu, không phải của cậu thì vĩnh viễn cậu cũng không có được.”

Cậu ấy đưa tôi ra ngoài, cùng đến quán ăn vặt với tôi.

Cậu vừa ăn vừa thở dài: “Thật là nhàm chán, mau mau khai giảng đi, ít nhất mỗi ngày có thể bắt nạt cậu.”

Lần đầu tiên, quan điểm của tôi và Dương Quân hoàn toàn nhất trí.

Sau khi tạm biệt Dương Quân, một mình tôi đạp xe đến bờ sông, ngồi ở bờ sông yên lặng ngẩn người, càng muốn làm tổn thương lòng mình, lấy sách tiếng Anh ra, bắt buộc bản thân đọc bài, lúc đầu trước mắt đều là bóng dáng Trương Tuấn, lại mặc kệ, buộc bản thân phải xem từng chữ một.

Đọc tiếng Anh hơn một giờ, tôi quyết định về nhà.

Còn chưa tới cổng, đã nhìn thấy Trương Tuấn đứng ngoài, dựa lưng vào vách tường, yên lặng nhìn giao lộ.

Tôi không muốn gặp cậu, núp vào một chỗ.

Nhưng tôi trốn rõ lâu mà cậu vẫn giữ cái tư thế đó, nhìn thời gian, sắp đến lúc bố mẹ tan làm rồi, chỉ có thể đi đến trước mặt cậu.

Vẻ mặt cậu rất tiều tụy: “Cậu cố ý tránh tớ à?”

“Không.”

“Tám giờ sáng tớ đã chờ cậu dưới này, bố mẹ cậu vừa đi, tớ liền đi lên tìm cậu, em gái cậu nói cậu đã ra khỏi nhà rồi.”

Tôi không nói, trong lòng tuy có cảm động, nhưng vẫn phụng phịu như trước.

Cậu nói: “Quan Hà không biết trượt patin, phải có người đỡ cậu ấy một chút, Chân công tử, Cổ công tử không xấu tính, đều lấy mình làm trung tâm, đầu tiên tớ giúp Quan Hà trượt hai vòng, rồi mới có thể nhờ họ dạy Quan Hà. Đến lúc tớ bàn xong với bọn Chân công tử, trở về tìm cậu, đã không thấy cậu đâu, tớ trượt vòng quanh sân tìm cậu, sốt ruột không yên, cuối cùng vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy ánh đèn chiếu xuống cậu và người khác đang chơi rất vui vẻ, bọn Chân công tử đều cười tớ, chỉ sốt ruột vô ích, vì thế thái độ của tớ mới không tốt.”

Tôi không nói rõ cảm giác của mình, ngày hôm qua cảm thấy sự tình thật lớn, nhưng hôm nay lại cảm thấy bản thân mình hơi keo kiệt. Quan Hà không dễ mới được ra ngoài chơi một lần, tôi chẳng những không giúp cô ấy, mà trong lòng luôn ghen tị với cô ấy, biết rõ cô ấy không biết trượt patin, mà lại không lo gì cho cô ấy, chỉ nghĩ đến bản thân mình, tôi thật xấu hổ.

Cậu nói: “Chúng ta làm hòa, được không? Nếu tớ làm sai cái gì, cậu nói cho tớ biết, tớ sẽ sửa.”

Trương Tuấn không giống người nói những lời này, nhưng cậu lại nói, vì cậu thích tôi, đúng không?

Tôi thấp giọng nói: “Bây giờ tớ phải về nhà. Buổi tối tám giờ chúng ta gặp ở đầu cầu.”

Cậu vui vẻ cười: “Được, không gặp không về.”

Cảm thấy tất cả không tính là gì, hóa ra cậu nắm giữ vui buồn của tôi như vậy, trời u ám hay nắng đẹp chỉ tại một ý niệm của cậu.

Lúc ăn cơm chiều, em gái kể cho bố nghe nhà bạn này của mình lắp điện thoại, nhà bạn kia của mình cũng lắp điện thoại, vì tiện cho việc làm bài tập về nhà, mãnh liệt yêu cầu nhà chúng tôi cũng lắp điện thoại.

Vào thời điểm đó, tiền cước điện thoại cố định là một ngàn năm trăm tệ, cũng gần bằng một tháng lương của mẹ tôi, mẹ vốn tiết kiệm nên thấy tiếc khoản tiền ấy. Bố tôi do dự, em gái túm tôi, ý bảo tôi hỗ trợ. Tôi không muốn giúp nó, bài tập dựa vào điện thoại mà làm ra được? Nhưng đột nhiên nghĩ tới Trương Tuấn, lúc xuống tàu hỏa, đám Chân công tử, Hoàng Vi, Thẩm Viễn Triết trao đổi số điện thoại với nhau, Trương Tuấn viết số điện thoại nhà mình cho tôi, lại kích động hỏi số điện thoại nhà tôi, tôi chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Nhà tớ không lắp điện thoại.”

Tim tôi dựng lên, lập tức giúp em gái cùng xin bố lắp điện thoại.

Dưới sự tấn công tập thể của tôi và em gái, bố mẹ cũng đồng ý yêu cầu của chúng tôi, đưa ra điều kiện, tôi phải tiếp tục duy trì thành tích hiện tại, mà em gái phải cố gắng đứng trong top 10 của lớp, em tôi không hề nghĩ ngợi, đồng ý cái rụp. Trước sự dụ hoặc của điện thoại, nó đã hóa thân thành siêu nhân, không gì là không làm được.

Sau khi lắp điện thoại chủ, bố cầm một chiếc điện thoại từ đơn vị về, tuyên bố chúng tôi ai có thể hoàn thành nhiệm vụ học tập liền lắp máy nội bộ trong phòng cho người đó, em gái tôi làm nũng với bố, lắp điện thoại cho mình trước, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ học tập, không đợi em tôi hối lộ bố thành công, tôi đã thừa dịp họ không ở nhà, tự mình nối dây điện thoại, thành công trang bị điện thoại đến phòng của mình.

Bố mẹ vô cùng kinh ngạc, khen tôi có năng lực chủ động, em tôi lại tức giận đến mắt nước lưng tròng, tôi cười nói: “Học một bài học đi, nhớ kỹ dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.”

Mẹ an ủi em gái, hứa hẹn chỉ cần nó đứng trong top 10 của lớp, sẽ lập tức lắp máy nội bộ cho nó, mà nếu thành tích của tôi trượt xuống, liền lập tức thu lại máy nội bộ.

Bây giờ ngẫm lại, trong khi trưởng thành chúng tôi không phải chịu khổ bao giờ, vậy mà lại hưởng thụ quá xa xỉ, hiểu được mọi thứ đều không dễ dàng có được, vì thế, sau này chúng tôi đều rất hiếu thuận với bố mẹ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky