[Thời gian là khoảnh khắc, rất ngắn ngủi, vì vậy, tình yêu và sự ấm áp, luôn hết sức vội vàng, chưa kịp quý trọng, đảo mắt đã qua đời.
Thời gian lại là vĩnh hằng, dài dòng, vì thế, tình yêu và sự ấm áp, luôn khắc sâu trong đáy lòng, suốt đời suốt kiếp, không thể quên.]
Ông ngoại qua đời
Không biết bắt đầu lưu hành từ lúc nào, nhưng đến khi tôi biết được, thì thấy cả nam và nữ trong lớp đều đang chơi trượt patin. Vừa đến giờ hoạt động ngoại khóa, các bạn ấy đã chạy vội ra sân bê tông trước lớp trượt patin. Vào thời đó giày trượt patin còn rất đơn giản, chỉ có bốn bánh xe và một tấm sắt bên trên, không có lớp da mềm và dây đai. Tấm sắt có thể co duỗi điều chỉnh kích thước lớn nhỏ, không cần cởi giày, chỉ cần cố định giày trượt patin bên ngoài giày của mình là có thể trượt.
Những bạn có giày trượt patin trong lớp không nhiều, vì vậy mà mọi người đều vây quanh vài bạn học, sắp xếp thành đội thay nhau chơi. Những trò chơi thời thượng này, Trương Tuấn không bao giờ bị tụt hậu, khi các nam sinh khác còn run rẩy trượt trên đôi giày patin, thì cậu ấy đã biết trượt rất giỏi rồi. Cậu ấy lập tức trở thành nam sinh được nữ sinh hoan nghênh nhất, bởi vì các bạn ấy vừa muốn mượn giày trượt của cậu, vừa muốn cậu dạy mình chơi.
Tôi đứng từ xa nhìn họ nhanh nhẹn trượt nhảy trên sân bê tông, trong chỗ sâu nhất nơi đáy lòng tôi có khát vọng, nhưng biểu hiện bên ngoài lại là không có một chút hứng thú nào, tôi không muốn vì một đôi giày trượt patin mà lấy lòng bất luận kẻ nào, cho dù người đó là Trương Tuấn, hoặc người đó thật sự là Trương Tuấn.
Sau khi mẹ nhận được một bức điện báo, đột nhiên nói muốn về nhà, dặn tôi và em gái phải nghe lời bố, tôi hỏi mẹ có thể cho tôi cùng về không, nhưng mẹ nói tôi phải đi học, không thể trốn học được. Tối đó tôi thức khuya viết một bức thư rất dài, kể cho ông ngoại nghe rằng mọi chuyện của tôi đều rất tốt, tôi có cô giáo Cao đối xử rất tốt với tôi, khích lệ tôi thông minh, các bạn học đều yêu quý tôi, tôi có rất nhiều bạn bè, tôi đã đọc được rất nhiều cuốn sách, tôi sẽ lớn nhanh thôi, chờ đến khi trưởng thành, tôi sẽ đi thăm ông, cùng đi câu cá với ông. . . Ngày hôm sau, mẹ liền vội vàng rời đi. Tôi mong ngóng mẹ trở về, tưởng tượng những gì ông ngoại sẽ gửi cho tôi, có lẽ là một đôi giày trượt patin chăng, vậy thì tôi sẽ cố gắng tập chơi thật giỏi, làm cho Trương Tuấn bất ngờ.
Hơn một tuần sau, mẹ tiều tụy trở về, cả người gầy rộp đi, tôi quấn quít lấy mẹ hỏi: “Ông ngoại có đọc thư của con không ạ? Ông có cho con quà gì không? Ông có nói gì không mẹ. . width=”48″ align=”justify”>Bố túm tôi sang một bên, nói cho tôi biết: “Ông ngoại con bị ung thư thực quản, đã qua đời rồi, mẹ con rất thương tâm, đừng quấn quít bên mẹ nói về ông ngoại nữa.” Tôi đờ đẫn nhìn bố, bố cho tôi năm đồng tiền, “Con đi chơi đi, đói bụng thì mua cái gì đấy mà ăn.”
Tôi nắm chặt tiền bước ra khỏi cửa nhà, giữa trời đất vắng vẻ lạnh lẽo, tôi không biết có thể đi nơi nào. Ông ngoại qua đời? Qua đời chính là người đó biến mất khỏi thế giới ư? Rốt cuộc về sau tôi không thể nhìn thấy ông tôi nữa sao. Tôi khát vọng mình nhanh chóng lớn lên, bởi vì sau khi lớn lên tôi có thể trở lại bên cạnh ông, còn bây giờ, tôi nên làm cái gì đây? Sau khi lớn lên tôi nên làm cái gì? Tôi có thể đi nơi nào?
Tiểu Ba đang quét rác trước cửa phòng game, nhìn thấy tôi, cười hỏi: “Em làm sao vậy? Sao ánh mắt cứ nhìn thẳng thế?”
Tôi nói: “Em mời anh đi ăn thịt dê nướng.”
Thịt dê nướng:
Anh ấy sửng sốt một chút, tôi và anh ấy đều là quỷ hẹp hòi, rất ít khi tiêu tiền bừa bãi, gần như cũng không ăn đồ ăn vặt bao giờ, tôi dành tiền để thuê sách đọc, còn anh ấy thì dường như có thói quen tiết kiệm, thế mà hôm nay tôi bỗng dở chứng, hào phóng khác thường. Anh ấy quăng ngay cái chổi vào góc tường, “Được!”
Chúng tôi đến quán thịt dê nướng ở góc đường, tôi đưa năm đồng tiền cho chủ quán, “Hai mươi xiên thịt dê nướng, mười xiên ít hạt tiêu, mười xiên bỏ thật nhiều hạt tiêu ạ.”
“Thêm chút hạt tiêu vào, lại thêm chút hạt tiêu vào đi ạ. . .” Vì tôi cứ lớn tiếng muốn thêm hạt tiêu như vậy, thế nên món thịt dê nướng của tôi gần như biến thành món hạt tiêu nướng mất rồi.
Chúng tôi cầm xiên thịt dê vừa đi vừa ăn, miếng thịt vừa vào mồm, tôi đã bị cay đến run cả miệng, nhưng vẫn ăn hết miếng này đến miếng khác. Tiểu Ba cầm xiên thịt dê của mình, trầm mặc nhìn tôi.
Ăn xong thịt dê nướng, tôi vừa lau nước mắt, vừa nói: “Thực cay nha!”
Có lau thế nào thì mặt tôi vẫn không hết nước mắt, nó cứ chảy ra như vỡ đê, chảy ra toàn bộ, hơn nữa càng lau càng chảy nhiều, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhấc chân muốn chạy trốn, nhưng Tiểu Ba lại bắt được cánh tay tôi, đưa tôi đến khoảng sân sau quán.
Tôi đứng dưới giàn nho, mặt hướng vào tường, nước mắt rào rào rào rào chảy xuống, anh ấy ngồi trên bàn bi a, trầm mặc nhìn tôi.
Tôi không biết mình khóc bao lâu, chắc là cũng rất lâu, bởi vì giữa lúc đó có Ô Tặc đi vào, bị Tiểu Ba đuổi ra ngoài, còn có mấy người muốn chơi bạc, cũng bị Tiểu Ba từ chối.
Mãi đến khi nước mắt ngừng chảy, tôi dùng tay áo lau mặt, quay người lại, Tiểu Ba hỏi: “Đói chưa? Anh mời em đi ăn mì thịt bò.”
Tôi gật gật đầu, thế là hai người cùng đi ăn mì thịt bò. Ở quán mì thịt bò, tôi cúi đầu nói cho anh ấy, “Ông ngoại em qua đời.”
Anh ấy trầm mặc, tôi còn nói: “Bố mẹ nghĩ em tuổi nhỏ, không nhớ rõ cái gì, nhưng thật ra cái gì em cũng nhớ, tất cả những chuyện có liên quan đến ông ngoại, em đều nhớ rõ, bởi vì ngày nào em cũng nghĩ về ông.” Nước mắt lại đảo quanh hốc mắt tôi, tôi không dám nói nữa, bắt đầu vội vàng ăn mì.
Ăn xong, Tiểu Ba đưa tôi đến quầy bán quà vặt, “Anh muốn mua một ít quà vặt về nhà ăn, em cảm thấy cái gì ăn ngon?”
Tôi chỉ ngay về phía sô cô la không hề do dự, “Sô cô la rượu ăn rất ngon.”
“Có sô cô la rượu không ạ? Bán cho cháu nửa cân.”
Tiểu Ba mua nửa cân sô cô la rượu, ăn thử một miếng và cũng mời tôi ăn. Tôi bóc vỏ, bỏ vào trong miệng, trong lòng vẫn chua sót như trước, nhưng miệng đã tràn đầy vị thơm ngọt.
Buổi tối về nhà, mẹ đưa bản viết tay của bộ “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” cho tôi, “Đây là sách ông ngoại con chép, ông cũng để lại cho con mấy vạn. . .” Mẹ khẽ thở dài, “Mẹ đưa cho con cái này, con hãy giữ gìn cẩn thận.”
Tiều tụy và mệt mỏi khiến mẹ vừa đen vừa gầy đi, mẹ không biết nỗi bi thương của tôi, những tôi lại có thể nỗi bi thương của mẹ, tôi nhẹ giọng nói: “Mẹ ngủ sớm đi ạ.”
Mẹ sờ sờ đầu tôi, ra khỏi phòng.
Tôi mở cuốn “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” ra, bắt đầu xem, tuy đã đọc “Thư kiếm ân cừu lục”, đã xem phim truyền hình “Anh hùng xạ điêu”, nhưng Kim Dung đối với tôi mà nói, vẫn rất xa lạ, “Thần điêu hiệp lữ” tôi còn chưa đọc, vì vậy khi đọc đến đoạn Quách Tương cưỡi lừa lưu lạc giang hồ, mặc dù cảm thấy trong lòng có lưu luyến nhưng lại mơ hồ, khi đọc đến chương 3, câu đầu tiên là “Hoa nở rồi hoa tàn, hoa tàn hoa lại nở, người thiếu niên năm nào nay đã già, cô gái hồng nhan kia tóc mai cũng đã bạc. . .”
Tim đôi bỗng đau nhói, chữ viết còn đây, nhưng người thì đã không còn nữa rồi! Chưa bao giờ tôi cảm nhận được rõ sự tàn khốc vô tình của thời gian như lúc ấy.
Tôi lập tức đóng cuốn sách lại, không dám xem tiếp. Mãi đến khi vào đại học, tôi mới dám đọc hết truyện “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”, khi đó tôi mới chính thức biết được, một cô gái tôi yêu quý rất nhiều năm —— Quách Tương, thế nhưng trong câu chuyện đó, ngay cả một vai diễn phụ cô cũng không có.
Tôi vẫn đến trường rồi lại tan học như trước, nhưng ánh mắt tôi nhìn thế giới luôn có điểm gì đó không giống trước đây. Tôi thường bừng tỉnh vào giữa đêm, trốn trong chăn khóc, tôi nhớ ông ngoại da diết, nhớ khi ông mua sô cô la rượu cho tôi, nhớ tới mùi mực nhàn nhạt trên người ông, còn có ánh mắt ôn hòa và chiều chuộng của ông dành cho tôi nữa. Tôi biết, trên đời này, sẽ không có ai cưng chiều tôi như ông.
Các bạn học của tôi vẫn còn đang vô ưu vô lo, mà tôi đã hiểu được thế nào là mất đi. Trên đời này, hóa ra càng hạnh phúc bao nhiêu thì khi mất đi sẽ càng đau khổ bấy nhiêu. Ông trời cho bạn bao nhiêu thì cũng sẽ lấy đi của bạn bấy nhiêu.
Trượt patin
Cuối tuần, tôi cầm cuốn “Ngỗng trời ở rừng sao” của Quỳnh Dao đến quán game đọc, Tiểu Ba, Ô Tặc và vài người anh em đang đổ xi măng trước quán game.
Tôi hỏi họ làm cái gì, Ô Tặc nói đây là chủ ý của Tiểu Ba, đổ xi măng trước cửa sẽ dễ dàng quét tước hơn, lại dễ giữ sạch sẽ, đến mùa hè, chỉ cần làm một cái mái che nắng, là có thể kiêm bán đồ uống lạnh luôn.
Đứng cạnh nhìn một lúc
rồi tôi chạy vào sân sau đọc sách. Đọc xong truyện “Ngỗng trời ở rừng sao”, tôi ngẩng đầu nhìn giàn nho ngẩn người. Chàng trai trong tiểu thuyết thật sự tồn tại sao? Liệu có thể có một người yêu tôi như vậy không? Nghĩ đến Trương Tuấn, tôi có niềm vui cũng có phiền muộn, còn có cả ảo tưởng và chờ mong giấu kín nữa. Có lẽ tương lai sẽ có một ngày, cậu ấy có thể yêu tôi, cũng giống như nam chính yêu nữ chính trong tiểu thuyết.
Ngày hôm sau tôi lại đến quán game, xi măng trước cửa cũng đã khô. Ô Tặc và Tiểu Ba đang trượt patin, hai người cũng trượt đến trình độ cao rồi, tôi giật mình trừng mắt nhìn họ.
Có người đến chơi game, Ô Tặc cởi giày trượt patin, bảo tôi: “Gấu trúc bốn mắt, anh đi trông quán đây, cho em chơi.”
Tôi nhìn đôi giày patin hơi cũ trước mặt, trong niềm vui sướng vô hạn cũng có cả cảm giác luống cuống chân tay. Tiểu Ba ngồi xuống cạnh tôi, giúp tôi điều chỉnh giày cho vừa chân, “Thử một chút xem.”
Tôi cẩn thận như đeo đôi giày thủy tinh, dè dặt cẩn trọng đeo giày trượt patin vào, cảm giác bánh xe dưới lòng bàn chân cứ trơn trượt đi, sợ đến mức không dám đứng lên. Tiểu Ba giơ tay ra, tôi bám vào tay anh ấy, run rẩy đứng lên, anh truyền dạy kinh nghiệm cho tôi, “Đầu tiên học trượt ngón chân, một chân cố gắng giữ thăng bằng để trượt, chân kia đẩy người về phía trước, mới đầu không giữ được thăng bằng tốt đâu, hai chân phải hơi cong, cố gắng đè thấp trọng tâm xuống, nhớ là thân mình phải nghiêng về phía trước, như vậy cho dù ngã sấp xuống, cũng có cánh tay chống đỡ, sẽ không bị thương ở đầu. . .”
Được anh ấy đỡ, tôi bắt đầu học cách trượt patin, khổ nỗi cái bộ não nhỏ này của tôi lại ngốc nghếch cực độ, không học được kĩ thuật cơ bản, thường xuyên chao đảo. Có lúc, Tiểu Ba có thể đỡ tôi, nhưng cũng có lúc anh ấy chẳng những không đỡ được tôi mà còn bị tôi kéo ngã sấp xuống. Ô Tặc ngồi ở cửa cười to, “Gấu trúc bốn mắt sao lại ngốc như vậy? Anh chỉ trượt ba lượt là đã biết trượt rồi, em cứ như thế này thì còn muốn học tới khi nào?”
Tôi lườm anh ta, thế mà anh ta vẫn cười giễu tôi như trước. Tiểu Ba an ủi tôi, “Từ từ sẽ được thôi.” width=”48″ align=”justify”>Trong tiếng cười nhạo của Ô Tặc, chúng tôi hết ngã trái rồi lại ngã phải, tôi bị ngã đến xanh tím cả cánh tay, Tiểu Ba bị tôi làm liên lụy cũng bị thương theo. Ô Tặc lắc đầu cười, “Đáng sợ quá a! Lúc Tiểu Ba học cũng chỉ ngã hai lần là học được, bây giờ đi dạy cô bé ngốc như em còn bị ngã nhiều hơn khi tự học nữa chứ, anh thì có đánh chết cũng không đi dạy con gái trượt patin.”
Trượt hơn một giờ, ngay cả đứng dậy tôi cũng thấy khiếp đảm. Ô Tặc nhe răng, càng không ngừng đả kích tôi, trêu chọc tôi, “Quá ngu ngốc, thế mà anh Lí còn nói em thông minh, thông minh cái rắm ấy!”
Tôi không hé răng, cởi giày ra, yên lặng ngồi trong sân đọc sách, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Trương Tuấn nắm tay nữ sinh khác nhanh nhẹn trượt patin.
Tiểu Ba đi vào nhìn tôi, “Giận Ô Tặc à?” Ô Tặc đứng ở cửa, nhìn tôi.
Tôi hừ một tiếng, khinh thường bĩu môi, “Em có thể nhớ toàn bộ “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, anh ấy có thể chứ?”
(Xuân giang hoa nguyệt dạ là một thi phẩm của Trương Nhược Hư.)
Ô Tặc “xì” một tiếng, giơ nắm đấm về phía tôi, xoay người đi vào phòng, Tiểu Ba cười, hỏi tôi: “Em còn can đảm học trượt patin tiếp không?”
Tôi cũng cười, “Sao lại không chứ? Einstein cũng phải làm đến cái ghế thứ ba, mới miễn cưỡng có thể coi là được, người khác học ba lần thì được, em cùng lắm thì học mười lần, trăm lần!”
“Được, ngày mai anh tiếp tục dạy em.”
“Không cần anh dạy.”
Tiểu Ba hoang mang khó hiểu, tôi nói: “Những gì có thể nói anh đều nói cho em rồi, bây giờ chỉ cần sự luyện tập của em thôi.”
Tiểu Ba yên lặng nhìn tôi, cười nói: “Vậy cũng được, giày trượt patin để trong sân, lúc nào em muốn trượt thì cứ đến lấy nhé.”
Tôi không nhớ rõ rốt cuộc mình đã bị ngã bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ khoảng thời gian ấy, khi đi trên đường tôi luôn phải xoa xoa chà xát bàn tay, trên bàn tay đều là vết thương, có một lần bị ngã, ngón tay cái bị thương, rất lâu sau, cũng không đứng thẳng được, nhưng tôi vẫn không ngừng luyện tập.
Sự cứng cỏi và chấp nhất của tôi, làm cho Ô Tặc rất là giật mình, nhìn tôi ngã thảm quá, anh ta còn cố ý nói với Tiểu Ba, muốn Tiểu Ba khuyên nhủ tôi. Thực ra, chẳng phải tôi rất thích trượt patin, chỉ là vì trong đầu tôi có một loạt hình ảnh, những hình ảnh đó chính là Trương Tuấn nắm tay tôi nhanh nhẹn lướt đi.
Dưới những vất vả khi học trượt patin, đau buồn vì ông ngoại qua đời dần dần lắng đọng xuống chỗ sâu nhất trong lòng tôi, thân thể mệt mỏi làm cho tôi vừa nằm lên giường đã ngủ li bì, không tỉnh lại rồi khóc vào lúc nửa đêm nữa.
Mấy tháng sau, vì tài năng có hạn, tôi vẫn không thể trượt patin một cách điêu luyện, nhưng cũng gọi là biết trượt rồi. Đang lúc tôi quyết định bắt đầu tập trượt, đang lúc tôi quyết định chọn một thời điểm thích hợp, khoe khoang một chút ở trường học, thì đột nhiên phát hiện, các bạn học sinh đã không trượt patin nữa. Nó chỉ như một cơn gió, đột nhiên tới, cũng đột nhiên đi, phản ứng của tôi luôn chậm hơn rất nhiều so với những người khác, khi người ta đã chơi giỏi lắm rồi, tôi mới chú ý đến, mà chờ đến khi tôi học được, thì mọi người đã chán không chơi nữa.
Tôi vốn có một lòng nhiệt huyết, nhưng lại không có chỗ để dùng, mờ mịt từ bỏ đôi giày trượt patin, học Tiểu Ba trượt patin tự nhiên lại không giải quyết được gì.