Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó

Quyển 2 – Chương 1

Tác giả: Đồng Hoa
Chọn tập

Lời mở đầu: Quá khứ trầm mặc bị chôn vùi

(Tiểu Dương: đây là chương mở đầu, giống chương 1 của phần I, cũng là lời tác giả. Những chương sau câu chuyện sẽ tiếp tục với lời kể của La Kì Kì.)

Khi còn trẻ chúng ta thường thiếu kiên nhẫn, không hiểu được điều đáng quý trọng nhất, luôn là điều ẩn giấu sâu nhất.

Vài năm qua đi, bỗng nhiên quay đầu lại mới hiểu mình đã bỏ lỡ điều gì.

Vào giây phút đó, chỉ có dòng nước mắt nóng bỏng chảy quanh mắt, tuổi xuân đã qua đi không thể quay trở lại.

Đêm hôm qua, La Kì Kì ngủ rất muộn, khi tỉnh lại đã là buổi trưa.

Ăn xong bữa sáng kiêm bữa trưa, La Kì Kì quyết định đến trường Nhất Trung xem một chút.

Gọi xe taxi, hơn hai mươi phút sau đã đến trường trung học Nhất Trung —— ngôi trường cô đã học tập suốt sáu năm. (từ lớp 7 đến lớp 12)

Trên con đường đến trường đã thay đổi rất nhiều, La Kì Kì có cố gắng đến mấy cũng không thể phân biệt được mình đang ở chỗ nào. Nhưng khi xe taxi đi gần đến trường, cô cười mang theo cảm xúc vui sướng.

Trường học không hề thay đổi gì, vẫn là chiếc cổng sắt màu đen, vẫn là tấm bảng hiệu màu trắng, chữ màu đen. Hai bên là bồn hoa, trồng đầy hoa tường vi, có thể xanh tươi từ mùa xuân đến mùa thu. Biến đổi duy nhất có lẽ là cây cối hai bên đường ngoài trường đã phát triển cao lớn hơn, càng lớn, càng tỏa nhiều bóng mát, làm cho người ta vừa mới xuống xe, đã cảm thấy mình đang đứng dưới bóng râm mát mẻ.

Cũng giống như những năm trước cô học ở đây, vào giờ học cổng trường không mở, chỉ mở một cửa nhỏ gần phòng bảo vệ, trong phòng bảo vệ có một người ngồi trực. Có điều trước đây là một ông già, bây giờ lại là một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi.

Trước cổng có một tấm bảng, cấm người ngoài trường đi vào, nếu cần tìm người, phải chờ ở cổng.

La Kì Kì cười cười, thoải mái đi tới.

Bảo vệ đứng lên, đang muốn hỏi cô là ai, có chuyện gì, La Kì Kì cười gật đầu với cậu ta, thân quen hỏi: “Hôm nay cậu không đọc báo à?”

Bảo vệ trả lời theo bản năng: “Đã đọc xong rồi.”

Vừa nói chuyện, La Kì Kì đã đi vào sân, đi về hướng phòng làm việc của giáo viên.

Bảo vệ nhìn theo bóng lưng La Kì Kì, trong đầu tập trung ghi nhớ dung mạo của cô, thầm nghĩ mình phải nhớ kỹ, cô giáo này rất lịch sự, lần sau không được hỏi cô ấy như người xa lạ nữa, giờ đây công việc khó tìm, không y tiện đắc tội với người ta được.

La Kì Kì đi vòng sang đường khác, đi về phía phòng học của trường trung học cơ sở Nhất Trung, đi một vòng quanh sân trường rồi ngồi xuống băng ghế đá gần rừng cây bạch dương nghỉ ngơi, cách một đoạn nữa, chính là sân vận đng của trường, có rất nhiều bàn đánh bóng bàn.

Vừa đúng giờ ra chơi, đám học sinh ùa ra khỏi cửa lớp như thủy triều, khắp nơi đều là tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, sân trường vốn yên tĩnh mà trong phút chốc tựa như đã thay đổi một thế giới.

Trong rừng cây, có mấy nam sinh đang lén hút thuốc lá, ở một góc hành lang, có một nam sinh và một nữ sinh đang nắm tay nhau nói chuyện.

La Kì Kì mím môi mỉm cười, mười mấy năm trước, cô cũng giống những học sinh này.

Sau khi cười xong, lại không nhịn được thở dài, thời gian trôi qua thật nhanh!

Có mấy cô gái đang cầm que kem, vừa đi vừa tranh cãi, cô gái xinh đẹp nhất hiển nhiên là người có thế lực nhất, mấy cô gái còn lại toàn giúp đỡ cô gái ấy. Khi đi qua chỗ La Kì Kì, mấy cô gái tò mò nhìn cô mấy lần, đột nhiên La Kì Kì rất muốn nói với họ rằng, chớ quấy rầy, hãy đối tốt với nhau, thời gian các em có được ngắn hơn rất nhiều thời gian các em muốn.

Mười phút sau, chuông vào học vang lên, tất cả học sinh lại chạy về lớp học như cơn thủy triều, tất cả tiếng ồn ào cũng biến mất.

Chỉ có gió thổi bên rừng bạch dương, phát ra âm thanh xào xạc.

Bàn đánh bóng phía trước trống không, nhưng dường như cô lại nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác đỏ đứng giữa bàn đánh bóng ấy, đội chiếc mũ len màu trắng, chóp mũi bị lạnh đã đỏ cả lên.

Khi cô vẫn còn học ở ngôi trường này, tại sao không nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm, đưa mắt nhìn sân trường này.

La Kì Kì nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi.

Học sinh của trường trung học cơ sở này đều là ngoại trú, không cần tự học buổi tối, nên học sinh đều đã ra về hết.

Cô đứng lên, đi ra ven rừng, đến bên bàn đánh bóng. Bê tông xây thành bàn đánh bóng nên nó vẫn như xưa, không nhìn ra dấu vếtăm tháng, ít nhất là trong trí nhớ của La Kì Kì, nó vẫn giống như đúc so với khi cô bị phạt đứng.

Cô cười, đi dọc theo bàn đánh bóng, tiến vào khu phòng dạy học, cô quẹo trái, bên trái hẳn là phòng học, phía bên phải hẳn là văn phòng giáo viên.

Sau khi quẹo phải, ánh mắt cô nhìn thấy tổ tiếng Anh đầu tiên, La Kì Kì đứng bên cửa sổ, cúi người nhìn vào bên trong, không biết thầy chậu châu báu còn dạy học ở đây không. Kéo rèm cửa sổ nhìn vào trong, tối như mực, cái gì cũng không thấy rõ lắm, cô không nhìn trộm nữa, trực tiếp đi qua văn phòng, đến phòng học.

Phòng học lại có thể nhìn rất rõ ràng, bên trong tất cả đều thay đổi.

Cô nhớ trước đây rèm cửa sổ phòng học màu xanh, bây giờ đã đổi thành cửa chớp; trước đây không có quạt điện, bây giờ đã có hai chiếc quạt trần to; bên góc bục giảng, có đặt một chiếc tivi lớn, đại khái là phương tiện giảng dạy truyền thông; tất cả bàn học cũng thay đổi, cô nhớ rõ chiếc bàn học trước đây có ngăn kéo cố định mở rộng, nhét cặp sách vào trong, còn bây giờ ngăn bàn có thể kéo ra kéo vào. Đại khái là vì không có nhiều học sinh, nên các bàn kê tách nhau, không có hai người ngồi cùng một bàn.

La Kì Kì cười thở dài, không ngồi cùng bàn, sẽ để mất rất nhiều niềm vui thú vị

Cô xoay người đi ra trước cửa lớp thứ nhất, trước đây ở chỗ này có một cái ao nhỏ và những mái đình, khu vườn nhỏ xây theo kiến trúc Trung Quốc, nhưng giờ đã không còn nữa, ao nước đã bị lấp, mái đình cũng bị phá, đổi thành một bồn hoa hình tròn.

Một đoạn thơ chợt hiện ra trong đầu:

Lạc Dương thành đông đào lý bay

Dập dìu qua lại, rụng nhà ai?

Cô gái Lạc Dương xinh biết mấy

Gặp những hoa rơi cứ tiếc hoài.

Năm nay hoa rụng, dung nhan đổi

Năm sau hoa nở còn ai đợi?

Mấy độ ruộng dâu hóa biển xanh

Bao lần tùng bách khô thành c

Thành đông người cũ vắng xa rồi

Người nay trong gió ngắm hoa rơi

Năm năm tháng tháng hoa còn đó

Tháng tháng năm năm khách đổi dời

Bài thơ “Vịnh lão đầu bạc” của Lưu Hi Di. Phần II-Chương 7 Kì Kì đã ngâm bài thơ này trước lớp, Kì Kì được cô giáo Từng Hồng luyện tập trước khi tham thi cuộc thi diễn thuyết.

Thực ra, không cần nói tháng tháng năm năm khách đổi dời, một vài năm tuổi hoa cũng thay đổi rồi. Cô nhìn xung quanh, đã không thể nhận ra, năm đó cô từng đứng ở chỗ nào nói chuyện phiếm với Lâm Lam, Lí Sân, Nghê Khanh. Nhưng vì vị trí các phòng học không thay đổi, nên cô cũng có thể đoán mình đã gặp lại Hiểu Phỉ ở chỗ nào.

Nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy một cô gái đeo kính cận, buộc tóc đuôi ngựa, và một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài, mặt đối mặt đi tới, khi gặp thoáng qua, tầm mắt của họ cùng thay đổi, bước chân chậm lại, chần chừ quay đầu, trong phút chốc, trên mặt nở rộ ra nụ cười xán lạn nhất.

Họ rất vui vẻ, rất hưng phấn, hoàn toàn không biết, vận mệnh đang chờ đợi họ là gì.

La Kì Kì mở choàng mắt, vùng thoát khỏi ký ức trong quá khứ. Đi đến bên dãy cầu thang khác, lại bước vào, trực tiếp đi lên tầng ba.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng nói cười, cô hơi ngạc nhiên, đi đến nơi phát ra âm thanh ấy, mở cửa lớp 9-4 ra, xuyên thấu qua cửa kính cửa sổ, cô thấy bên trong có ba bốn học sinh, đang làm bảng tin.

Nhìn khuôn mặt trẻ trung của những học sinh ấy, từng đợt sóng nhẹ nhàng bắt đầu nổi lên trong lòng cô.

Một học sinh phát hiện ra cô, đang quay đầu nhìn, làm mấy học sinh còn lại cũng quay đầu nhìn cô, La Kì Kì bình thản đi vào, nhẹ giọng hỏi: “Chị xem bảng tin của các em một lúc, được không?”

“Chị là cô giáo ạ?”

“Không phải.”

Vài học sinh bối rối, nhìn nhau, một nam sinh tùy tiện nói: “Vậy chị xem

Cô đứng ở cửa, dựa vào vách tường, nhìn bọn họ.

Trong mắt cô chứa rất nhiều quyến luyến, rất nhiều dịu dàng, có lẽ mấy học sinh kia cảm thấy cô rất kỳ lạ, nên đều vừa làm việc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái.

La Kì Kì chăm chú nhìn họ một lúc, mới đi xem bảng tin họ làm. Tuy nhiên cô đứng ở góc nghiêng, cũng không thể nhìn rõ nội dung trên tấm bảng, chỉ có thể nhìn rõ những học sinh đang đứng trước bảng.

Cô sửng sốt, thử đi lên trước một chút, vẫn không nhìn rõ lắm, năm đó bàn học nhiều, rất khó đi qua. Cô nhẹ nhàng đi ra giữa vài bước, phát hiện càng tới gần giữa lớp, lại càng nhìn bảng tin rõ hơn.

La Kì Kì lại nhẹ nhàng đi về chỗ mình vừa đứng, tấm lưng từ từ dựa vào vách tường, nhìn bảng tin từ góc độ này, chỉ thấy rõ những nam sinh và nữ sinh đang bận rộn trước tấm bảng, cô nhìn họ, nước mắt chậm rãi đảo quanh hốc mắt, hóa ra… Hóa ra là như vậy.

Cô không dám nhìn lại nữa, vội vàng rời đi: “Cảm ơn các em. Nên vẽ màu tối một chút sẽ đẹp hơn, bây giờ là chạng vạng, nhưng giáo viên xem bảng tin vào ban ngày, lúc ánh nắng mặt trời sáng chói nhất.”

Nam sinh và nữ sinh vội vàng nhìn chằm chằm bảng tin của lớp mình, nam sinh cao gầy đeo kính vỗ xuống bàn một cái: “Rất có lý, giờ chúng em sẽ sửa, cảm ơn chị…” Đến khi họ nghiêng đầu, đã không thấy cô gái có khí chất đặc biệt ấy đâu.

Họ kinh ngạc nhìn nhau, rất nhanh đã bỏ chi tiết nhỏ nhặt ấy ra khỏi đầu, lại bắt đầu hi hi ha ha, vừa nói vừa cười làm tiếp bảng tin.

La Kì Kì đứng trước cửa lớp 9-7, yên lặng đứng đó một lúc rồi đi xuống cầu thang cạnh lớp 9-8.

Khi ra đến cổng trường, bảo vệ nhiệt tình chào hỏi: “Muộn thế này mới về sao?”

La Kì Kì cười nói: “Hai ngày trước bận chút việc, chưa kịp sửa bài kiểm tra, ngày mai sẽ phát bài thi, nên tôi mới vội sửa.”

Nói đoạn, cô đi ra khỏi cổng trường.

Vẫy một chiếc taxi, lái xe hỏi: “Cô đi đâu?”

Cô nghĩ nghĩ nói: “Chú à, tôi muốn đi ăn thịt dê nướng, nhưng không thông thuộc nơi này, chú biết chỗ nào bán thịt dê nướng không? Không phải khách sạn, mà chỉ là quán nhỏ ven đường thôi.”

Lái xe cười đáp lời, đưa cô đi tìm quán thịt dê nướng.

La Kì Kì gọi một chai bia, ba mươi xiên thịt dê nướng, dặn chủ quán cho mười lăm xiên hạt tiêu bình thường, mười lăm xiên thật nhiều hạt tiêu!

Thịt dê nướng dính đầy hạt tiêu vừa đưa vào miệng, cô đã bị cay đến ho khan, nhưng cô vẫn ăn một miếng thịt, uống một ngụm bia, nước mắt chậm rãi trào ra ngoài hốc mắt.

Quán chủ buồn cười đưa khăn tay cho tôi, Kì Kì vừa lau nước mắt vừa nói: “Cay quá, cay đến chảy cả nước mắt!”

Ăn xong thịt dê nướng, cô trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Buổi tối ngủ không ngon, suy nghĩ vẫn quanh quẩn trong những chuyện quá khứ, tiếng cười tiếng khóc của tuổi thanh xuân không ngừng vang lên bên tai cô, dù cô đang trong giấc mơ cũng không ngừng thở dài.

Mười giờ sáng hôm sau thức dậy, cô rửa mặt và ăn cơm xong, gọi một chiếc taxi.

Lái xe hỏi: “Cô đi đâu?”

Cô nói: “Trường trung học Nhất Trung.”

Hơn hai mươi phút sau, cô đứng dưới khu dạy học của trường trung học phổ thông Nhất Trung.

~~~~~~~~~~

Tiểu Dương: Các bạn biết tại sao Kì Kì khóc không? Mình nói suy nghĩ của mình nhé. Đọc lại một đoạn trong chương 13.2: Tiếng hát vui vẻ các bạn sẽ hiểu. Trương Tuấn khi ấy đứng tựa vào cửa lớp, cậu đang nhìn ai vậy? Nhìn Quan Hà ư? Không, đứng ở cửa lớp chỉ nhìn rõ người đang bận rộn trước bảng thôi, cậu nhìn Kì Kì đó! Vì vậy mà Kì Kì khóc!

Tiếng hát vui vẻ

Vẫn là vậy, khí chất và phong độ của Quan Hà rất nhanh đã chi tất cả các bạn trong lớp, làm cả lớp đồng tâm học tập, lớp trưởng Lí Sam của lớp tôi cũng không phụ sự kỳ vọng của cô giáo Ngô, cậu học giỏi, ôn hòa và hào phóng với mọi người, rất nhanh đã có được sự tin cậy của các bạn, cậu và Quan Hà, một cương một nhu, quản lý lớp tôi rất chu đáo, có tổ chức.

Lớp vô cùng hài hòa, điểm duy nhất không hài hòa chính là tôi.

Cứ hai tuần trường tôi lại tổ chức cuộc thi “viết báo trên bảng đen” một lần, những lớp xuất sắc sẽ được cộng thêm điểm, nghe nói nó sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp, đặc biệt ảnh hưởng đến tiền thưởng của giáo viên chủ nhiệm, vì vậy giáo viên chủ nhiệm và ban cán bộ lớp đều rất quan tâm đến cuộc thi này.

Lí Sam nghe nói tôi biết vẽ tranh, nên mời tôi góp sức cho cuộc thi viết báo này, tôi không nghĩ ngợi nhiều liền từ chối ngay. Từ nhỏ đến lớn, tinh thần tôi khuyết thiếu nhất chính là tinh thần tập thể.

Quan Hà lại mời tôi một lần nữa, tôi nói: “Tớ chỉ học được hơn một năm thôi, còn chưa đủ khả năng.”

Quan Hà mỉm cười nói: “Tống Thần phụ trách các bài viết, tớ phụ trách viết bảng, hy vọng cậu có thể vẽ bảng cho lớp mình, thật ra người biết vẽ không khó tìm, Lí Sam cũng biết vẽ, nhưng tớ cảm thấy cậu sẽ có ý tưởng đặc biệt, chúng ta cần trang trí thật nổi bật, thu hút. Cậu cứ thử trước xem, nếu thật sự không được thì thôi.”

Tôi âm thầm thở dài, cùng là một chuyện, nhưng từ miệng cô ấy nói ra, nghe thật thoải mái. Đối với cô ấy, tôi không nói nổi tiếng từ chối, vì thế, tôi đã đồng ý.

Nhiều năm trôi qua, những chi tiết trên tấm bảng đen tôi cũng quên gần hết. Tôi chỉ nhớ mình và Quan Hà đều theo chủ nghĩa cầu toàn. Quan Hà có thể chỉ vì chút khác biệt giữa màu xanh đậm và màu xanh nhạt mà đã xóa hết cái bảng vất vả viết bốn, năm giờ, viết lại từ đầu. Tôi cũng chỉ vì một bài văn mà vẽ bốn, năm bức tranh minh họa, để mọi người góp ý, sau đó sửa đi sửa lại đến khi mình vừa lòng mới thôi.

Dưới sự hợp tác của hai đứa hơi cố chấp chúng tôi, bảng tin của lớp tôi không bao giờ đứng thứ hai, mà luôn luôn đứng thứ nhất, Lí Sam trêu chọc tôi và Quan Hà là: “Song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch”.

Thường thì khi các bạn trong lớp đã ra về, tôi, Quan Hà, Lí Sâm vẫn ở lại lớp làm việc. Khi tôi và Quan Hà tập trung làm việc, có thể quên ăn cơm, Lí Sam phải đi mua bánh mì và đồ uống cho chúng tôi.

Khi cậu mua về, sẽ mời chúng tôi ăn. Chúng tôi ngồi trên bàn học, vừa ăn vừa thưởng thức thành quả lao động của mình, đến lúc đó sẽ đến phiên Lí Sam làm việc, cậu ấy phụ trách kiểm tra, chỉnh sửa.

Tiếng hát của Quan Hà nghe rất êm tai, cũng rất thích hát, cô ấy thường ngồi trên bàn, vừa đong đưa chân vừa hát, gần như bài hát đang được thịnh hành nào cô ấy cũng hát được, Lí Sam nói bài nào, cô ấy lại hát bài ấy; mà tôi, hưởng thụ tiếng hát tuyệt vời đó, vừa uống nước, vừa nhìn Lí Sam bận rộn. Thỉnh thoảng, tôi cũng rung đùi đắc ý hát cùng Quan Hà, tuy nhiên, tôi cũng chỉ ngâm nga nhỏ nhỏ theo cô ấy thôi, giống như tiếng hát đệm.

Có một lần, chúng tôi đang vui vẻ hát, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Tuấn đứng ngoài hành lang, nhìn chúng tôi qua lớp kính cửa sổ, ánh mắt vô cùng chăm chú, cho dù tôi phát hiện ra cậu, cậu cũng không rời mắt, thoáng chốc, tôi cảm thấy kinh ngạc, nghĩ người cậu nhìn là mình, nhưng ngay sau đó tôi liền hiểu, sai rồi, cậu đang nhìn người bên cạnh tôi, Quan Hà.

Quan Hà cũng nhìn thấy cậu, vẫy tay chào hỏi cậu, Trương Tuấn liền đi vào, dựa lưng trên vách tường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn bảng tin của lớp chúng tôi.

Quan Hà vẫn hát, tôi nhảy xuống bàn, vẽ nốt bức tranh minh họa cuối cùng với Lí Sam, cố gắng bỏ qua sự tồn tại của Trương Tuấn.

Không biết tại sao Trương Tuấn không đi, Lí Sam và Quan Hà không có ý kiến gì, nên tôi cũng không thể có ý kiến, cậu ấy luôn nhìn vào bảng tin.

Có lẽ vì tiếng hát vui vẻ của Quan Hà, có lẽ vì ánh mắt Trương Tuấn luôn nhìn bảng tin, nên tôi không nảy ra một tia ghen tị nào, thậm chí còn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có cậu ở bên, cố gắng vẽ thật đẹp, đôi khi bất chợt quay đầu lại, đón lấy tầm mắt cậu, tôi vẫn vội vàng lảng tránh, nhưng không hề sắc bén như ngày xưa.

Chúng tôi đều không nói câu nào, nhưng ngày hôm đó, là lần ở chung lâu nhất của tôi và Trương Tuấn từ khi biết nhau, cũng là một kỷ niệm nho nhỏ bình thản và ấm áp nhất ở trường trung học cơ sở.

Vì vậy, nhiều năm sau, tôi đã rất cố gắng muốn miêu tả lại khung cảnh năm đó. Khi ánh hoàng hôn len lỏi vào lớp học, ánh sáng nhu hòa ấm áp chiếu vào, một cô gái xinh đẹp ngồi trên bàn học, vui vẻ ca hát, một cô gái và một cậu thiếu niên đứng trước bảng tin, khi thì đứng lên, khi thì khom người, cẩn thận tô vẽ, một thiếu niên anh tuấn đứng dựa vào tường, chăm chú nhìn họ. Đáng tiếc, dù tôi có vẽ thế nào, cũng không thể vẽ ra hình ảnh đã lưu giữ trong trí nhớ.

Trước đây, tôi rất thích ngôi sao điện ảnh pad Pitt; không phải vì diễn xuất của anh, mà chỉ vì anh có khuôn mặt đẹp trai, vóc dáng hoàn mỹ, và cả khí chất đặt biệt đã thu hút tôi trên màn ảnh.

Bây giờ, tôi thích nhất ngôi sao điện ảnh Kate Winslet, không phải vì diễn xuất của cô, mà chỉ vì cô đang điên cuồng cống hiến cho ngành công nghiệp giải trí của Mỹ, cô thản nhiên nói bụng mình có nhiều thịt thừa, thản nhiên nói vì cho con bú mà ngực cô bị trễ xuống, cô thoải mái tự tin yêu quý thân thể không hoàn mỹ của mình.

(Nữ diễn viên Kate Winslet đóng phim Titanic, xem thêm thông tin về cô ở đây:

http://vi.wikipedia.org/wiki/Kate_Winslet)

Làm thế nào để thoải mái tự tin yêu quý bản thân mình khi nó không hoàn mỹ, đó chính là một cách học tập tình yêu thương.

Bắt đầu vào lớp 10

Danh sách chia lớp được công bố, tổng cộng có chín lớp, mỗi lớp trên dưới năm mươi học sinh

Quan Hà và Trương Tuấn được phân vào lớp 10-4, tôi được phân vào lớp 10-5, cùng lớp với Thẩm Viễn Triết, Đồng Vân Châu.

Lớp trưởng lớp tôi đương nhiên là Thẩm Viễn Triết, phụ trách văn nghệ đương nhiên là Đồng Vân Châu; phụ trách học tập của lớp 10-4 là Quan Hà, lớp trưởng hóa ra là. . . Trương Tuấn.

Khi tôi nghe được tin tức này, đã vô cùng sửng sốt, nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp lý. Trương Tuấn đã được hủy bỏ xử phạt quản giáo của nhà trường trước khi thi lên trung học phổ thông, kết quả thi của cậu cũng không tệ, lại từng có kinh nghiệm làm lớp trưởng, nên chọn cậu làm lớp trưởng là chuyện rất bình thường.

Khối cấp Hai và cấp Ba của trường Nhất Trung không được coi trọng như nhau, cấp Ba có ba khu nhà dạy học, mỗi khu có bốn tầng, mỗi tầng có ba phòng học, mỗi khối học ở một khu nhà, bởi vì khối 10 có chín lớp, nên tầng bốn vẫn để trống.

Lớp 10-4 và lớp 10-5 đều ở tầng hai, có nghĩa là tôi và Trương Tuấn chẳng những có chung một hành lang, mà hơn nữa còn cách nhau đúng một bức tường. Tôi không thể nói rõ cảm giác của mình khi ở gần cậu ấy như vậy. Một mặt không nghe lí trí khống chế mà mừng thầm, một mặt lại muốn né tránh.

Học sinh trường trung học phổ thông Nhất Trung có chút phức tạp, vì là trường trọng điểm của tỉnh, chất lượng giảng dạy và học tập có tiếng tăm từ lâu, nên ngoài những học sinh bình thường thi vào trường như chúng tôi, còn có những học sinh được tuyển sinh thêm.

Những học sinh được tuyển sinh này đều rất đặc biệt. Có người là vì nhà có rất nhiều tiền, dùng tiền để vào Nhất Trung học; có người là vì vô cùng có quyền, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, hiệu trưởng liền không thể không tiếp nhận; còn có một vài người có kỹ năng đặc biệt, ví dụ như ca hát, nhảy múa, thể dục, vì khả năng thiên phú của mình mà họ được vinh dự học ở trường Nhất Trung này, được trường Nhất Trung đặc biệt tiếp nhận, chính vì vậy, những học sinh trong trường trung học trọng iểm cũng không phải đều là học sinh giỏi.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 10-4 được đảm trách lớp có “quyền lực” nhất trường, mấy học sinh vào trường dựa vào “Cán bộ cao cấp” đều ở lớp 10-4, đáng chú ý nhất là cậu quý tử của phó chủ tịch tỉnh, vì cậu ta họ Cổ, nên mọi người tặng cho cậu biệt danh Cổ công tử. Cậu ta được coi là học sinh kém, nhưng cũng không đến nỗi ăn chơi trác táng. Nghe nói bố cậu rất nghiêm khắc, nên cậu cũng có nề nếp, không gây chuyện thị phi, cũng rất lễ phép với giáo viên, có điều thành tích học tập làm thế nào cũng không khá lên được.

Lớp 10-5 của chúng tôi được coi là lớp “yếu thế” trong trường, có vài người còn không có tình thương của bố mẹ. Căn cứ vào tin tức buôn chuyện của đám bạn, giáo viên của chúng tôi cũng không tốt, giáo viên toán là người luộm thuộm có tiếng trong trường; giáo viên tiếng Anh là nữ sinh viên mới tốt nghiệp, khi giảng bài vẫn còn đỏ mặt; giáo viên vật lý là một thầy giáo mập mạp, hay nhầm lẫn, khi giảng bài còn giảng liên miên chuyện ngoài lề; chủ nhiệm lớp không ngờ lại là thầy giáo dạy môn chính trị, là một chàng thư sinh trắng trẻo ăn nói nhã nhặn.

May là lớp trưởng cũng khá được, Thẩm Viễn Triết là hội trưởng hội học sinh có tiếng từ trung học cơ sở. Nói đúng ra, lớp trưởng này phải xuôi theo chiều gió chảy theo dòng nước, nhưng kết quả lại không phải như vậy.

Trường trung học phổ thông Nhất Trung vốn có truyền thống đấu tranh phe phái, đó chính là mâu thuẫn giữa đám “cáo già” đã học ở Nhất Trung từ trước và đám “thỏ non” mới bước chân vào Nhất Trung. Đám “cáo già” này giống như tôi, Thẩm Viễn Triết, Đồng Vân Châu, Trương Tuấn, Quan Hà, từ trung học cơ sở đã học trường Nhất Trung, còn đám “thỏ non” là học sinh từ trường khác thi vào.

Những học sinh học ở Nhất Trung từ hồi cấp Hai đều có nhà gần đây, ở thành phố này khá lâu rồi nên cũng quen thuộc; hơn nữa chúng tôi học ở Nhất Trung ba năm rồi, nên cũng quen biết giáo viên trong trường, người nhiệt tình như Thẩm Viễn Triết, các giáo viên đều biết đến cậu, cậu cũng tự nhiên tìm đến các giáo viên, nhiều học sinh đã quen nhau từ trước, thậm chí từng học cùng lớp với nhau nên dễ gần gũi thân thiết hơn. Những chuyện này trong mắt đám “thỏ non” mới vào đã biến thành đám “cáo già” chúng tôi đang kết bè kết phái, cảm thấy giáo viên thiên vị chúng tôi hơn, họ đều rất bức xúc. Nhất là những học sinh ở trọ, đại khái là vì nhà không gần trường, rời xa bố mẹ, họ sớm chiều ở chung, vô cùng đoàn kết và cũng rất bài xích đám “cáo già”, lúc nào cũng gây chuyện với chúng tôi. Năm này sang năm khác, mâu thuẫn giữa “thỏ non” và “cáo già” đã trở thành truyền thống của trường Nhất Trung chúng tôi.

Thẩm Viễn Triết bị rơi vào mâu thuẫn này, “thỏ non” mới vào không phục cậu, đoàn kết lại làm khó cậu, dựa vào số lượng thì họ tuyệt đối áp đảo chúng tôi, vì vậy mà Thẩm Viễn Triết làm lớp trưởng cũng có chút gian nan.

Lớp tôi còn có mấy học sinh dựa vào tiền để bước chân vào trường, càng có nhiều tiền lại càng lười học, kém cỏi. Hơn nữa có một nam sinh tên Mã Lực, hư hỏng đến mức hạ lưu. Ngày tiên của năm học, cậu ta đã dán chiếc gương nhỏ lên mu giày, dơ tay muốn hỏi giáo viên tiếng Anh, đến khi cô giáo tiếng Anh trẻ tuổi lại gần giảng giải, cậu ta nhìn xuống chiếc gương dưới chân để xem quần lót của cô giáo. Xem xong, cậu ta nói cho nam sinh cả lớp biết, làm những nữ sinh ngồi gần cậu ta sợ đến mức hôm sau không dám mặc váy, nữ sinh nào mặc váy đều tránh xa cậu ta cả chục mét.

Vào giờ tự học, cậu ta làm ra vẻ có chuyện muốn hỏi nữ sinh ngồi đằng trước, cố ý lấy tay vỗ vỗ sau lưng cô bạn, sau đó làm bộ hưng phấn như phát hiện ra đại lục mới, vuốt vuốt dây áo lót của cô bạn ấy, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì? Sao trên người cậu lại buộc dây? Kỳ lạ quá!” Còn cố ý hỏi nam sinh xung quanh, “Đúng là kỳ lạ thật, sao cậu ấy lại buộc dây vào người nhỉ?”

Cô bạn kia xấu hổ đến mức nước mắt tuôn rơi ròng ròng, chạy đi tìm chủ nhiệm lớp xin đổi chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp hỏi nguyên nhân, cô ấy ngượng ngùng không nói, khóc lóc không thôi, thầy giáo cũng cho đổi chỗ, nhưng lại để nữ sinh khác ngồi vào chỗ đó, lại bị Mã Lực trêu chọc đến đỏ mặt khóc ròng.

Thẩm Viễn Triết vô cùng đau đầu, cậu ấy không thể chạy đến chỗ cô giáo tiếng Anh nói cô đã bị nhìn trộm; cũng không thể nói với thầy chủ nhiệm, Mã Lực sờ dây áo lót của bạn nữ.

Học sinh trung học đã trưởng thành một nửa rồi, đã không sùng bái giáo viên như hồi nhỏ, không chỉ không sùng bái, mà ngược lại còn có chút miệt thị giáo viên, lấy việc khiêu chiến quyền uy của giáo viên làm niềm tự hào, tranh cãi giữa các học sinh, tối kỵ nhất là đi báo với giáo viên. Nếu Thẩm Viễn Triết làm như thế, có lẽ sẽ có hiệu quả tạm thời, nhưng nhất định sẽ mất đi tín nhiệm của các bạn trong lớp, thậm chí còn bị tất cả nam sinh coi thường.

Thà rằng không làm gì, cũng không thể lựa chọn hạ sách ấy được. Thẩm Viễn Triết chỉ có thể “án binh bất động” trước, để một nam sinh ngồi đằng trước Mã Lực, nhưng Mã Lực đương nhiên có vô số trò dê xồm, dù sao cứ hai ba ngày, trong lớp lại có nữ sinh đỏ mặt khóc lóc.

Tôi nợ Thẩm Viễn Triết một ơn giúp đỡ, hơn nữa thật sự không thấy ưa Mã Lực, vì vậy tôi quyết định nhiều chuyện một phen, chủ động yêu cầu đổi chỗ với nam sinh ngồi trước Mã Lực.

Tất cả nữ sinh trong lớp đều kinh hãi nhìn tôi, hoàn toàn không hiểu nổi hành động của tôi.

Vào giờ tự học, Mã Lực di chân lên để chạm vào chân tôi, tôi im lặng mặc kệ, đẩy bàn chân đã kẹp cái com-pa vào từ trước đầu nhọn của cái com-pa đâm vào chân Mã Lực, cậu ta rên rỉ chửi tục vài câu, nhanh chóng thu chân về. Tôi cười cười, tiếp tục xem sách vật lý.

Một lát sau, cậu ta bắt đầu đẩy tôi, vuốt vuốt sau lưng tôi, tôi đóng quyển sách vật lý lại, cầm nó trên tay, cười tủm tỉm quay đầu, cậu ta cợt nhả nhìn tôi, vừa định há mồm nói chuyện, tôi đã đập mạnh quyển sách vào mặt cậu ta.

Ba một tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh trong giờ tự học, cả lớp đều ngẩng đầu nhìn chúng tôi, Mã Lực cũng bị tôi làm cho ngơ ngác.

Tôi còn chưa tha cho cậu ta, vẫn đánh liên tiếp vào đầu vào mặt cậu ta, vừa đánh vừa chất vấn: “Cậu đang làm gì hả? Làm gì hả. . .”

Mã Lực bắt đầu phản ứng lại, vung tay gạt tay tôi, Thẩm Viễn Triết chạy nhanh ra chỗ tôi, tôi nói: “Các cậu đừng giúp tớ, có lý có thể đi khắp thiên hạ! Nếu cậu ta dám động tay, hôm nay chúng ta sẽ đến trước mặt hiệu trưởng nói rõ ràng, tớ sẽ hỏi thầy hiệu trưởng thay cho các phụ huynh, thầy ấy thấy tiền quan trọng, hay danh dự của trường Nhất Trung này quan trọng, để xem các phụ huynh có chịu cho con cái mình ở gần thằng cặn bã như cậu ta không?”

Không cho Thẩm Viễn Triết giúp tôi, nhưng tôi còn có chút lo lắng, tôi là con gái, cho dù đánh nhau với Mã Lực, nam sinh mới vào trường Nhất Trung cũng ngại ra tay giúp, mà nếu Thẩm Viễn Triết xông vào giúp, cũng rất có thể biến thành mâu thuẫn mới với đám học sinh từ trường khác vào, đến lúc đó, rõ ràng bên có lý là chúng tôi, nhưng vì kéo bè kéo lũ đánh nhau, nên có lý cũng trở thành vô lý.

Mã Lực nắm chặt tay đứng yên, tôi nhìn cậu ta nói: “Đừng tưởng rằng con gái rất sợ cậu, chỉ là mọi người không thèm hạ lưu như cậu thôi, nhưng mà da mặt tôi dày có tiếng rồi, nếu cậu dám đánh tôi, thì tôi cũng không để yên đâu, có muốn đi gặp hiệu trưởng bây giờ không?” Tôi hùng hổ đứng trước mặt cậu ta, “Đánh nhau không? Không đánh thì tôi đi đọc sách đây!”

Mã Lực giận dữ đến nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn không dám động tay động chân. Tôi cầm sách vật lý vỗ vỗ: “Nếu sau này cậu còn dám bắt nạt con gái, tôi thấy một lần sẽ đánh một lần, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”

Nói xong, tôi xoay người ngồi xuống, mở sách giáo khoa ra tiếp tục xem.

Mã Lực cũng trở về chỗ ngồi của mình, cúi đầu xuống mặt bàn, gần như không nhìn thấy mặt, không biết đang đọc sách hay là

Cả lớp lặng ngắt như tờ, cả giờ tự học đó, đều bị vây quanh không khí áp suất thấp.

Sau giờ tự học, tôi bắt đầu thu dọn sách vở, khi con trai con gái đi qua bàn tôi, đều làm ra vẻ lơ đãng liếc nhìn tôi một cái. Từ khi khai giảng đến giờ, tôi vẫn lặng lẽ ngồi một góc không để ai chú ý đến, có lẽ phần lớn các bạn trong lớp còn không nhớ tên tôi, nhưng kể từ tối nay, tôi đã đưa mình ra trước ánh mắt của mọi người.

Vừa ra khỏi phòng học, Thẩm Viễn Triết đuổi theo từ phía sau: “La Kì Kì.”

Tôi quay đầu: “Chuyện gì thế?”

“Không có gì, chỉ muốn chào cậu một tiếng, tuy đã từng nghe nói về cậu, nhưng từ khi khai giảng chúng ta còn chưa nói chuyện, cũng không tính là chính thức quen biết.”

Tôi mỉm cười, ai bảo chúng ta chưa nói chuyện bao giờ?

(Phần II-Chương 3 hai bạn ấy đã nói chuyện với nhau lần đầu tiên.)

Vừa đi đến cửa lớp 10-4, đã nhìn thấy Trương Tuấn và Quan Hà đang nói nói cười cười đi ra ngoài.

Cảnh này đã dàn dựng cả trăm ngàn lần trong lòng tôi, nhưng không thể giống cảm giác khi nhìn tận mắt, tim tôi nhói đau, vội bước đi nhanh hơn.

Quan Hà lại gọi tôi: “La Kì Kì, Kì Kì…”

Định giả như không nghe thấy, nhưng Thẩm Viễn Triết đã dừng bước, quay đầu thoáng nhìn, cười nói: “Quan Hà đang gọi cậu đấy.”

Tôi làm như vừa mới biết, tươi cười xán lạn quay đầu, Trương Tuấn cười chào hỏi Thẩm Viễn Triết, làm như không thấy tôi, tôi đương nhiên cũng làm như không nhìn thấy cậu.

Quan Hà thân thiết hỏi: “Thế nào? Thích lớp mới không?”

Tôi cười tươi gần như chảy ra cả mật: “Rất thích, còn cậu thì sao?”

Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, rời khỏi phòng học, mới vừa đi đến sân trường, phía sau đã có người đuổi theo, là một học sinh ở trọ mới đến Nhất Trung học, tuy là con trai, nhưng bộ dạng có vẻ giống con gái, nên cậu ta có là “Tú Tú”, Thẩm Viễn Triết cười hỏi cậu ta: “Có việc gì à?” (Từ tú trong biệt danh của cậu kia nghĩa là xinh đẹp.)

Tú Tú nhìn tôi nói: “Cậu cẩn thận một chút, sau giờ tự học buổi tối tốt nhất không nên về nhà một mình, vừa nãy Mã Lực tuyên bố chỉ là cậu ta không muốn ra tay trong trường thôi, cậu ta sẽ “giáo huấn” cậu bên ngoài.”

Thẩm Viễn Triết hơi ngạc nhiên, tôi lại nở nụ cười, xem ra con người đều có chuẩn tắc thiện ác, hàng rào giữa học sinh trong và ngoài trường Nhất Trung cũng không phải quá rõ ràng.

Tú Tú sốt ruột nói: “Tớ nói thật đấy, tớ đi đây, cậu phải cẩn thận một chút.” Nói xong, cậu ta xoay người đi về ký túc xá.

Quan Hà kinh ngạc hỏi: “Kì Kì, sao thế? Có chuyện gì à?”

Tôi không để tâm, thờ ơ nói: “Giờ tự học tớ đánh đấm một trận với một đứa con trai, không có gì to tát đâu.”

Quan Hà trợn mắt, tràn đầy kinh ngạc, tôi không dám nhìn biểu tình của Trương Tuấn, trong lòng có cảm giác bi thương chết lặng. Tôi vẫn hâm mộ phong thái thanh cao tao nhã của Quan Hà, thậm chí còn âm thầm bắt chước từng động tác nhỏ nhặt, từng cách nói năng của cô ấy, nhưng hôm nay tôi đã thật sự hiểu, tôi vĩnh viễn không thể biến thành cô ấy được.

Đến cổng trường, Thẩm Viễn Triết nói: “Tớ đưa cậu về nhà.”

Tôi khéo léo từ chối: “Không cần đâu.”

Quan Hà nhẹ nhàng khuyên tôi: “Để Thẩm Viễn Triết đưa cậu về một đoạn, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”

(Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: đại ý là không sợ chuyện lớn không làm được mà chỉ sợ điều không may.)

Tôi thật sự không muốn dây dưa với cô ấy, nhưng chủ yếu là không muốn đối mặt với Trương Tuấn, nên lập tức sửa miệng: “Được.”

Đến lúc tôi và Thẩm Viễn Triết rời xa bọn họ, đi đến chỗ rẽ, tôi nói với Thẩm Viễn Triết: “Tớ chợt nhớ ra tối nay còn có chuyện phải làm, muốn đi một mình.”

Thái độ của tôi rất kiên quyết, Thẩm Viễn Triết không có cách nào, chỉ có thể dặn dò tôi mau chóng về nhà, cố gắng đi chỗ có nhiều người xung quanh. Nếu gặp chuyện gì, phải hét to lên, đừng sợ bọn chúng. Tôi cười nghe theo cậu ấy, nếu tôi là người sợ phiền phức, thì đã không đi trêu chọc Mã Lực rồi.

Hai người vẫy tay tạm biệt trên đường. Tôi đeo cặp sách, bước nhanh vào bóng đêm.

Từ trường Nhất Trung về nhà tôi có hai đường, một đường tuy hơi xa, nhưng rất náo nhiệt, xung quanh có rất nhiều cửa hàng, còn đi qua chợ đêm, trước đây tôi toàn đạp xe về nhà theo đường ấy, bây giờ tôi bắt đầu đi đường gần hơn, cũng không đi xe đạp như trước.

Cả đoạn đường đều là đường nhỏ, một bên là nhà dân, một bên là rừng cây, vô cùng hoang vắng, bây giờ đã hơn mười giờ tối rồi, trên đường gần như chỉ có tôi.

Tôi vừa đi, vừa ngửa đầu nhìn sao trên trời, trong đầu vẫn đang nghĩ đi nghĩ lại bài tập vật lý hôm nay, đáp án đã biết rồi nên tôi chỉ suy nghĩ để hiểu rõ hơn cách giải bài ấy, và cũng thầm ôn tập lại những kiến thức, đây là việc tôi nghĩ khi ở một mình.

Hơn hai mươi phút đi bộ về nhà, cũng đủ để tôi nghiên cứu rõ ràng toàn bộ một phương pháp làm bài. Tuy Thẩm Viễn Triết là chàng bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ sinh, được cậu ấy đưa về nhà cũng là một vinh hạnh, nhưng từ ngày tôi quyết định theo học trung học phổ thông, mục tiêu duy nhất của tôi chính là thi vào trường đại học.

Gần đến cửa nhà, lại bỗng cảm thấy đằng sau có người, tôi nhanh chóng quay đầu, không thấy gì. Tôi lắc đầu, dù Mã Lực muốn gọi người, cũng cần chút thời gian chứ.

Về đến nhà, tôi ăn táo trước, sau đó lại ép mình ăn hai quả hạch đào ghét ăn nhất, ai bảo ăn nó tốt cho trí nhớ chứ? Thân thể là cách mạng tư bản, đầu óc yếu kém không có trí tuệ, thì cũng không cần bàn đến chuyện học tập.

Rửa mặt xong, vừa ngâm chân vừa cầm quyển sách tiếng Anh học thuộc từ vựng, chỉ khoảng mười phút, không lâu, nhưng chỉ cần kiên trì, cho dù mỗi ngày học hai từ mới, một năm trôi qua cũng học được hơn sáu trăm từ.

Sau khi ngâm chân, tôi lên giường đi ngủ.

Chuyện về Mã Lực căn bản không đáng phải suy nghĩ. Thực ra, tôi còn mong cậu ta thật sự đi kiếm được vài tên lưu manh, làm cho chuyện về tôi nổi tiếng, lọt vào lỗ tai Tiểu Ba, tôi cũng không tin anh ấy thật sự không quan tâm đến mình, đáng tiếc, đám người đi ra cũng có quy củ của giang hồ, chỉ vì cái chuyện bé tí này, có tên lưu manh chân chính nào lại không biết xấu hổ mà ra tay chứ? Mã Lực có nhiều tiền, cùng lắm là kiếm được vài tên côn đồ chạy đến cảnh cáo tôi một chút, có dám tát tôi một cái không cũng là cả một vấn đề.

Ngày hôm sau, Mã Lực vẫn nhìn tôi cười, tôi cũng nhìn cậu ta cười.

Buổi tối về nhà, tôi lại cảm thấy có người đang bám theo mình, toàn thân đề phòng chờ đối phó với tên lưu manh Mã Lực mời đến, nhưng tôi vẫn an toàn đi thẳng về nhà, chẳng xảy ra chuyện gì cả, tôi thầm cười nghĩ rằng mình đúng là bị quỷ ám rồi.

Sáng sớm, lúc Mã Lực thấy tôi, nhìn tôi chằm chằm mấy lần, dường như đang quan sát xem tôi có bị “cảnh cáo” không, thấy tôi đang cười tươi roi rói, nụ cười của cậu ta cũng có vẻ miễn cưỡng.

Mỗi tối trên đường về nhà, tôi đều cảm thấy có người đi sau mình, nhưng dù tôi đột nhiên quay đầu nhìn, hay vụng trộm liếc mắt một cái, cũng đều không thấy ai. Tuy nhiên cảm giác kỳ lạ này không thể biến mất, trong lòng tôi lại có cảm giác chờ mong.

Rốt cuộc, tôi không nhịn nổi nữa, đi thẳng không quay đầu lại, làm như cái gì cũng biết cả rồi, vô cùng tự tin bình thản nói: “Tiểu Ba, anh ra ngoài đi, em đã nhìn thấy anh rồi.”

Tôi tin rằng mình đã đánh lừa được ai đó, nhưng mà vẫn chẳng thấy bóng người nào. Trả lời tôi chỉ có tiếng gió thổi vào rừng cây.

Mấy lần sau, tôi bắt đầu hiểu là do mình đa tâm quá, làm sao có nhiều cảnh tượng trong tiểu thuyết hay trong phim như vậy được? Từ khi hiểu là vậy, tôi lại thấy buồn buồn, Tiểu Ba thật sự đã rời xa cuộc sống của tôi.

Rất nhanh, một tuần trôi qua, vẫn không có ai tới gây chuyện với tôi, Mã Lực cũng không gây khó dễ cho tôi nữa, bắt đầu làm lương dân trong lớp tôi. Đương nhiên cậu ta vẫn quậy phá, nhưng không làm mấy chuyện bắt nạt con gái nữa, sau này không ngờ chúng tôi lại trở thành bạn khá thân, thật sự làm cho người ta cảm thán về sự nhất thời, tình cờ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky