Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Eo Thon Nhỏ

Chương 70

Tác giả: Khương Chi Ngư

Nguồn:

Editor: Trà Đá.

Đường Nhân không ngờ Lục Trì lại đồng ý.

Bây giờ bọn họ mới học một học kỳ năm nhất, còn phải ba năm nữa mới ra trường, với tính cách của Lục Trì thì phải sau khi tốt nghiệp anh mới đồng ý làm mấy chuyện này.

Đường Nhân hơi bất ngờ khi nghe anh đồng ý.

Thấy vẻ mặt sững sờ của cô, Lục Trì duỗi tay nắm lấy tay cô, tay cô lạnh buốt, anh lại cầm tay cô bỏ vào trong túi áo ấm của anh.

Lục Trì nhíu mày nói: “Nhưng mà không có quà.”

Đến nhà người khác ít ra cũng phải mang quà tới, huống chi đây còn là nhà bạn gái, tối thiểu cũng phải để lại ấn tượng tốt.

Đường Nhân không thèm để ý: “Có sao đâu, nhà tớ không để ý mấy cái này đâu.”

Hơn nữa ba mẹ cô cũng biết Lục Trì, mang quà hay không mang quà cũng có gì quan trọng đâu.

Lục Trì lại lắc đầu, thái độ ngang bướng: “Nhất định phải có quà.”

Anh rủ mắt xuống, nói: “Thôi để lần sau đi.”

Đường Nhân trợn hai mắt, lầm bầm: “Bày vẽ quá vậy… Đi siêu thị mua là được rồi, nhà tớ có ai để ý mấy cái này đâu.”

Lục Trì lắc đầu, hôn trán cô một cái: “Sau khi nhà cậu ăn cơm tất niên xong thì tớ lại đến.”

Đường Nhân đứng đó không biết nói gì, vừa giận vừa khó chịu.

Người gì đâu mà nguyên tắc thấy sợ, không mang quà thì gì đâu mà to tát.

Anh nâng mặt cô lên, mềm giọng giải thích: “Tớ… Muốn để lại ấn tượng tốt với ba mẹ cậu.”

Đường Nhân cũng không thể ép: “Thôi được rồi, lúc đó nhớ điện thoại trước cho tớ.”

Lục Trì nói: “Ừ.”

Sau khi nhìn Đường Nhân vào nhà rồi anh mới xoay người rời đi.

~

Đường Nhân đẩy cửa ra: “Mẹ, sủi cảo nè.”

“Mua có mỗi hộp sủi cảo thôi mà lâu vậy con?” Giọng nói Tưởng Thu Hoan truyền ra từ nhà bếp.

Chưa tới mấy giây đã thấy bà xuất hiện ở phòng khách.

Đường Quân đầu tóc rối bời đi từ trên lầu xuống, ngáp một cái nói: “Chắc chắn là gặp Lục Trì rồi, lúc nãy con đứng ở cửa sổ thấy hết đó mẹ.”

May là Lục Trì không làm gì quá đáng với em gái anh ta, không thì anh ta sẽ chạy như bay xuống đuổi đánh.

Tưởng Thu Hoan nghi ngờ hỏi: “Là sao? Sao Lục Trì không vào nhà chơi một chút?”

Đường Nhân cười ha ha: “Con có mời vào, nhưng cậu ấy nói cậu ấy không mang quà tới nên không chịu vào, nói là sẽ quay lại sau khi nhà mình ăn cơm tất niên xong.”

Đường Quân nói: “Em tưởng ai cũng như em sao.”

Tưởng Thu Hoan nhận lấy hộp sủi cảo, vừa đi vừa nói: “Vậy thì đợi lát nữa gặp, vừa hay nói chuyện một chút.”

Con gái bà ồn ào bát nháo, từ cao trung đến bây giờ bà chỉ nói vài câu với Lục Trì, bây giờ gặp mặt chính thức một lần cũng không tệ.

Nhìn thái độ của hai đứa thì có lẽ tiến xa hơn nữa.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, chứ ai mà biết được tương lai, Tưởng Thu Hoan chỉ muốn tiếp xúc nghiêm túc một lần với Lục Trì.

Chuyện yêu đương của con gái, dù sao cũng phải tận mắt thấy mới yên tâm được.

Đường Vưu Vi cũng từ trên lầu đi xuống, tò mò hỏi: “Sắp hết năm đến nơi rồi mà ai còn đến nữa vậy?”

Đường Nhân đi tới gần nói: “Con rể ba đó.”

Đường Vưu Vi gật đầu: “A con rể ba hả… Lục Trì đến sao? Sao còn chưa vào, đang ở bên ngoài hả?”

Thấy phản ứng của ông, Đường Nhân bật cười to.

Sau khi cười đã đời, cô mới bình tĩnh giải thích cho ông: “Lục Trì nói sau khi nhà mình ăn cơm tất niên xong sẽ đến.”

Đường Vưu Vi có ấn tượng tốt với Lục Trì: “Cùng nhau ăn bữa cơm có làm sao, cậu bé này coi bộ cũng bướng bỉnh nhỉ.”

Chỉ sợ trong lòng Lục Trì căng thẳng.

Dì Tôn bắt đầu dọn thức ăn lên bàn ăn, bọn họ không nói chuyện nữa, ngoan ngoãn giúp nhau bày biện thức ăn.

Đường Nhân tranh thủ nhắn tin cho Lục Trì: Ba mẹ đang chờ cậu tới đó ha ha ha.

Cô không nhắn “Ba mẹ tớ”, vì dù sao sau này cũng là người một nhà, Lục Trì muốn chạy cũng không được.

Chưa được bao lâu, Lục Trì hồi âm: Vậy hả.

Đường Quân gõ đầu cô: “Không lo ăn đi.”

Đường Nhân trừng anh ta, không khách khí nói: “Đang thất tình đừng có quấy rầy người khác yêu đương.”

Đường Quân: “…”

Thật sự muốn chọc anh ta tức chết quá.

Vừa bắt đầu bữa cơm thì trên ti vi cũng bắt đầu ca nhạc mừng xuân.

Mặc dù mấy tiết mục mừng xuân lúc nào cũng giống nhau, trông rất nhàm chán nhưng dù sao cũng có không khí.

Trên bày có cực kỳ nhiều món, đều là món người trong nhà thích ăn, còn có đủ loại ngụ ý.

Đường Nhân đi học xa nhà, mặc dù ăn uống cũng thoải mái, nhưng so ra vẫn không ngon bằng cơm nhà, đêm nay chính là đại tiệc.

Thậm chí Đường Quân còn lấy ra một chai rượu đỏ, rót mỗi người một ly.

Cơm nước xong xuôi đã hơn chín giờ tối.

Trong nhà bật máy sưởi, nên Đường Nhân cũng không mặc áo ấm dày.

Cô nằm trên ghế sofa xem chương trình ca múa nhạc mừng xuân mới, xoa xoa cái bụng tròn vo, nhắn tin cho Lục Trì.

~

Đường Đường Đường: Ăn xong rồi.

Lục Trì cất di động, quay đầu lại nói: “Mẹ, con đi đây.”

Vương Tử Diễm dừng tay một lúc, nở nụ cười tươi tắn: “Đi đi con, nhớ lễ phép, đừng để lại ấn tượng xấu.”

Chờ sau khi Lục Trì đi rồi, thì căn nhà này trở nên yên tĩnh.

Nhà bọn họ chỉ có hai mẹ con ăn cơm tất niên, trên bàn bày nhiều món ăn nhưng trong nhà rất vắng vẻ, Lục Trì là người ít nói, Vương Tử Diễm cũng không phải người hay nói nhiều.

Một bữa cơm tất niên cực kỳ yên lặng.

Nhà người khác đều vui vẻ đón mừng năm mới, nhà bọn họ chỉ có hai mẹ con, cũng cố gắng chuẩn bị tươm tất coi như cũng vui vẻ… Ít ra không có chuyện gì phải bận tâm lo lắng.

Vương Tử Diễm cười cười, tiếp tục xem chương trình ca nhạc mừng xuân.

Lúc Lục Trì đến nhà Đường Nhân thì cũng đã chín giờ bốn mươi.

Bầu trời bên ngoài phát sáng do mọi người đốt pháo hoa, đủ mọi màu sắc, cùng với tiếng nổ vui tai, không khí đón năm mới lúc nào cũng rộn ràng.

Đường Nhân chạy ra cửa đón anh, tranh thủ hôn anh một cái.

Lục Trì thấy cô nhiệt tình như vậy, nên mặc kệ hành động của cô, một lúc sau mới buông cô ra, kiên nhẫn hỏi: “Không phải là muốn tớ vào nhà sao?”

Đường Nhân hoàn hồn, lại nhón chân hôn anh một cái nữa, môi cô có chút lạnh, ngược lại mặt anh lại ấm, nhiệt độ chênh lệch khá lớn.

Trong ánh mắt của anh lộ ra tia quyến luyến không dễ phát hiện.

Sau đó Đường Nhân gật đầu: “Vào nhà thôi.”

Trong sân đầy tuyết chưa được quét, giẫm lên phát ra tiếng xốp xốp, hòa lẫn với tiếng pháo nổ phía xa xa.

Trước khi mở cửa, Đường Nhân nhịn không được nói: “Nếu như anh hai tớ mặt nặng mày nhẹ với cậu, thì cậu cứ mặc kệ ổng, gần đây anh ấy đang thất tình, nên tính tình không bình thường.”

Lục Trì ngoan ngoan đáp: “Ừ.”

Trong đầu anh nhớ lại lúc cao trung, chắc anh trai cô không thích em gái mình bị một nam sinh khác cướp mất.

Đây cũng là thói quen của con người, Lục Trì có thể hiểu được.

Anh cúi đầu xem cô mở cửa, vô tình thấy cái cô trắng như tuyết của cô lộ ra, yết hầu anh khẽ động, sau đó phải dời tầm mắt đi chỗ khác.

Đường Nhân nghiêng đầu nói: “Thay dép trong nhà đi nè.” Vừa nói cô vừa thuận tay lấy cho anh một đôi dép trong nhà.

Lục Trì thay dép theo lời cô nói.

Tưởng Thu Hoan và Đường Vưu Vi đã ngồi sẵn ở ghế sofa, đều muốn xem Lục Trì nửa năm qua trưởng thành như thế nào.

Lục Trì theo Đường Nhân đi vào trong, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Nếu hiệu trưởng Đường không hài lòng ở anh, thì Đường Nhân chắc chắn không lay chuyển được ông, sau này cũng không được tốt lắm…

Đường Nhân kéo Lục Trì đi về phía phòng khách, giới thiệu rành mạch: “Ba mẹ, đây là Lục Trì, bạn trai con.”

Đường Quân ho khan một tiếng, bị cô liếc xéo một cái.

Lục Trì đặt quà lên bàn, đứng thẳng người, không kiêu ngạo không hống hách, cúi đầu chào: “Chú, dì. Cháu xin lỗi vì đã quấy rầy gia đình ạ.”

Hai người đều biết anh, cũng làm dáng một chút.

Chưa được bao lâu, thì hai người lại trở về bộ dáng như trước kia, nhà họ Đường cũng không câu nệ quy củ, ở nhà cũng thoải mái.

Rốt cuộc, Đường Vưu Vi lên tiếng: “Lục Trì, vào đây với chú một chút.”

Nói xong, ông đứng dậy đi về phía phòng làm việc.

Đường Nhân định đứng lên, đã bị Tưởng Thu Hoan giữ lại: “Ba con muốn nói chuyện riêng với Lục Trì, con đi theo làm cái gì.”

Lục Trì nhìn Đường Nhân một cái, ý bảo cô không sao, sau đó đi theo Đường Vưu Vi.

Có gì nà phải nói chuyện riêng, Đường Nhân cũng muốn nghe.

Kết quả chưa đi được mấy bước, đã bị Tưởng Thu Hoan ngăn cản: “Cẩn thận không ba con phát hiện ra đó, xuống bếp phụ mẹ với dì Tôn rửa chén.”

Dì Tôn đã về nhà ăn bữa cơm tất niên vào buổi sáng, rồi sao đó quay lại đây phụ giúp.

“Cho con nghe một chút thôi.” Cô chạy tới trước cửa phòng làm việc của Đường Vưu Vi, áp sát tai vào của cũng không nghe thấy gì hết, rốt cuộc cô chán nản đi vào phòng bếp.

Dì Tôn đang rửa mâm, thấy cô vào, cười nói: “Nhân Nhân sao vậy?”

Đường Nhân lập tức tươi cười: “Con vào giúp dì rửa chén.”

Trong nhà chỉ có vài người, chén bát không nhiều, cô đứng trước bồn rửa chén, trong đầu suy nghĩ không biết ba cô muốn nói gì với Lục Trì.

Đường Nhân chắc chắn ba cô rất thích Lục Trì, dù sao tính cách của anh cũng rất tốt, lại thông minh, là một đứa trẻ ngoan trong mắt người lớn.

Chỉ sợ điều không hài lòng là gia cảnh nhà Lục Trì.

Đương Vưu Vi đương nhiên biết rõ sự tình gia đình Lục Trì, chuyện ly hôn của ba mẹ Lục Trì cũng khá ồn ào.

~

Đường Nhân rửa chén xong xuôi mới thấy Lục Trì đi ra.

Đường Vưu Vi đi đằng trước, Lục Trì theo sau, vẻ mặt hai người rất bình thường. Đường Nhân nhìn ngó nửa ngày cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Đường Quân ngồi trên ghế sofa đứng lên, định kéo Lục Trì ra nói chuyện, nhưng chưa gì đã bị Tưởng Thu Hoan đuổi về phòng.

Còn bà và Đường Vưu Vi lấy cớ ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm, trong phòng khách chỉ còn Lục Trì và Đường Nhân.

Đường Nhân nhịn không được hỏi: “Hiểu trưởng Đường nói gì với cậu vậy?”

Vừa nghĩ tới chuyện ba cô và Lục Trì nói chuyện riêng không cho cô biết, khiến cô bức rức trong lòng.

Lục Trì mím môi không nói cho cô biết.

Đường Nhân duỗi tay cào anh, nhưng anh mặc áo ấm dày, cào nửa ngày cũng không có tác dụng.

Cuối cùng cô vẫn là người chủ động thu tay về, nghĩ một lúc, lại lên tiếng: “Có muốn tham quan phòng tớ không?”

Lục Trì nghiêng đầu, trông thấy hai mắt cô sáng lấp lánh, không biết cô đang có âm mưu gì, anh dừng lại một chút, không trả lời.

Đường Nhân tiếp túc dụ dỗ: “Yên tâm, trong nhà còn có ông anh bóng đèn, tớ không dám làm gì cậu đâu.”

Lục Trì: “…”

Anh nghe ra chút ý tứ giấu đầu hở đuôi.

Mặc dù Đường Nhân rất muốn lột sạch quần áo của anh ra, nhưng cô ráng kiềm chế… Còn không kiềm chế nổi thì thuận theo tự nhiên vậy.

Cô nhỏ giọng nói: “Đi không nè? Đi không nè?”

Lục Trì cúi đầu, nhìn chằm chằm cái tay không yên phận của cô, suy nghĩ một chút, cuối cùng đáp: “Được.”

Bình luận