Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Eo Thon Nhỏ

Chương 44

Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Trà Đá.

Đám đông náo nhiệt dần dần tản đi.

Đường Nhân còn đang cầm trên tay túi đồ ăn mới vừa mua, lần này xem như là quên ăn, từ đầu đến cuối đều không kịp phản ứng.

Rốt cuộc Lục Trì cũng buông cô ra.

Mọi người xung quanh bắt đầu tản ra khắp nơi, chỉ còn lại hai người đứng bất động, cũng có người đưa mắt nhìn hai người bọn họ.

Đường Nhân liếm liếm môi.

Vào những giây phút cuối cùng của năm cũ, cô đã nhận được nụ hôn của Lục Trì.

Thật sự là ngoài dự đoán của cô, có thể nói là cô kinh sợ cũng đúng.

Lần trước tuy là cũng có ý như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không làm gì hết, khiến cô tiếc nuối, dù sao hành động đó cũng được coi là cô có cơ hội.

Lần này hành động của anh khiến cô thích thú.

Lục Trì thỉnh thoảng trở nên cường thế lại khiến cô sinh lòng yêu thích.

Suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy không chỉ một lần anh bộc lộ tính cách bất đồng như vậy, mà ngay từ lần đầu gặp mặt đã có rồi.

“Hôn thì cũng đã hôn rồi đó, giờ cậu tính như thế nào?”

Đường Nhân nũng nịu, đưa tay chọc chọc ngực anh.

Bây giờ nghịch ngực anh trở thành thú vui của cô, dáng người Lục Trì cao gầy, nhưng vẫn có cơ bắp, ngực cũng có chỗ cứng chỗ mềm.

Cảm giác ngón tay chọc chọc vào cực thích.

Người người chen chúc nhau, tâm trí của Đường Nhân đã tập trung hết lên người Lục Trì, không phát hiện ra có người đang chen tới, bất ngờ bị đụng.

Lục Trì nhanh tay kéo cô qua, hai người càng lúc càng gần.

Trên mặt anh có chút ửng đỏ, trong bóng đêm nhìn không rõ lắm, giọng nói cũng lí nhí: “Cậu… Cậu muốn như thế nào?”

Đường Nhân nghe anh nói, đầu tiên là nhịn không được cười ha ha, sau đó kéo kéo áo anh: “Đương nhiên là trở thành người của tớ, cả đời cũng đừng hòng chạy thoát.”

“…” Lục Trì không nghĩ là cô lại trả lời như vậy.

Đường Nhân nhướn mày: “Đùa cậu thôi.”

Lục Trì lại nghi ngờ.

Anh há miệng thở dốc, lời anh muốn nói cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.

Anh cảm thấy anh nói ra sẽ khiến Đường Nhân không vui, nên anh quăng đi.

Đường Nhân không nói nữa.

Cô muốn để Lục Trì mở miệng nói, mà không phải cô nói, bởi vì như vậy thì cô mới yên tâm.

Chỉ có bản thân anh mới biết anh thật sự muốn cái gì.

Đêm nay thật sự khiến cô sung sướng, nhưng vui bao nhiêu thì càng đáng tiếc bấy nhiêu.

Mỗi việc đều rất thuận lợi theo những gì cô nói, từng bước từng bước như vậy thì sẽ không đi đến cuối cùng.

Cô thật sự không thích kết quả như vậy.

~

Qua năm mới, trường tư nhân Gia Thủy bắt đầu năm học mới.

Đây chính là khoảng thời gian cuối cùng của thời học sinh cuối cấp ba, nên ở trường học chủ trương sẽ tập trung hết sức vào việc học tập từng giây từng phút.

Về phần về nhà? Chờ sau khi kết thúc kỳ thi đại học thì nhà trường cũng chẳng quản nữa, nhưng bây giờ thì khác.

Trường tư nhân Gia Thủy có buổi chào cờ đầu năm mới.

Lần này lớp học được sắp xếp dựa trên thành tích thi đầu học kỳ mới. Đường Nhân và Lục Trì không ngoài dự đoán đạt vị trí thứ nhất và thứ nhì toàn trường.

Thành tích của Lộc Dã lần này cũng không tệ, đứng ở vị trí thứ chín toàn trường.

Mặc dù thành tích thi thử không được như ý, có chút ngoài dự đoán của anh ta, nhưng dù sao nhân tài ở bên ngoài trường cũng rất nhiều, nhưng so sánh với học sinh toàn trường thì vẫn giỏi hơn nhiều.

Trọn vẹn bốn buổi thi, Lộc Dã đều thấy hai người một trước một sau nộp bài, đương nhiên là Đường Nhân và Lục Trì luôn luôn rời khỏi phòng thi cùng nhau.

Thật sự giống cái kiểu phu xướng phụ tùy*.

*Phu xướng phụ tùy: (Nghĩa đen) Tùy nghĩa là theo. Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo. (Nghĩa bóng) Một quan niệm phong kiến cho là người phụ nữ phải luôn luôn phục tùng người chồng.

Lộc Dã nhìn thấy phải trợn mắt há mồm.

Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra trong kỳ nghỉ đông? Sao anh ta có cảm giác mối quan hệ giữa Đường Nhân và Lục Trì có gì đó khác khác? Hay là anh ta nhầm?

Anh ta cảm thấy chắc có hẹn ước ngầm rồi.

Thậm chí Lộc Dã đôi khi còn tận mắt nhìn thấy Lục Trì chép lại những điểm chính trong bài giảng trên lớp cho Đường Nhân, hoặc là âm thầm mang theo chút quà vặt cho cô.

Đường Nhân trông cũng rất bình thường, nhưng Lộc Dã lại cảm giác được có gì đó khác khác.

Dù sao anh ta cũng chỉ là người trần mắt thịt sao có thể nhìn thấu.

Nhưng hai người lại không giống là một cặp đôi đang yêu đương, cái loại cảm giác không thể nào giải thích nổi này khiến cho anh ta cũng như đám học sinh quần chúng vây xem cực kỳ tò mò.

Còn hai nhân vật chính thì chẳng quan tâm.

~

Thời gian trôi rất nhanh.

Mỗi ngày đến lớp lại cảm thấy cực kỳ gian nan, kim giây chậm chạp nhích từng chút một, nhưng nhìn lại đã thấy một ngày sắp trôi qua.

Thấm thoát cũng đã tới đầu tháng ba, chỉ còn nửa tháng nữa là thi thử lần hai, ở các phòng học cũng bắt đầu tắt đèn trễ hơn, học sinh ở lại lớp tự học cũng ngày một nhiều hơn.

Cuộc thi thử lần hai toàn tỉnh còn chưa bắt đầu, thì chương trình 100 ngày động viên bắt đầu.

Trên thực tế thì mỗi trường cũng đều có hoạt động như vậy, dùng để cổ vũ khích lệ học sinh tham gia kỳ thi đại học, cũng như khiến bọn họ thả lỏng một chút.

Chương trình vừa được phát động thì đã có mấy học sinh muốn lên sân khấu phát biểu, trong đó Lục Trì và Đường Nhân là hai cái tên được trông chờ nhất, dù sao cũng là học sinh đứng nhất và đứng ba toàn tỉnh.

Trước khi bắt đầu một ngày, giáo viên phụ trách đến lớp đặc biệt, đọc tên những học sinh được nhà trường lựa chọn.

Thầy giáo cười tít mắt nhìn Lục Trì: “Ngày mai Lục Trì sẽ là người đầu tiên lên phát biểu, hôm nay viết xong bài phát biểu rồi đưa thầy xem qua trước, đỡ phải phạm lỗi.”

Lục Trì nhẹ nhàng gật đầu. 

Thầy phụ trách lại chuyển hướng sang Triệu Như Băng: “Em là người thứ hai lên phát biểu, cũng phải chuẩn bị cho tốt, hai em đều là học sinh ưu tú của trường, từ lúc bắt đầu đã đạt thành tích vượt trội, nhất định phải là tấm gương cho các em học sinh lớp dưới, nếu có thể chia sẻ bí quyết học tập thì càng tốt.”

Ngoài miệng thì Triệu Như Băng vâng dạ, nhưng trong lòng thì bĩu môi.

Nói cho dễ nghe thì những bài phát biểu trước kia bọn họ nghe làm gì có bí quyết học tập gì, chỉ toàn những lời lẽ nhàm chán, còn cái gọi là phương pháp học tập thì phải luyện tập rất nhiều, làm gì có ai muốn chỉ vẽ cho ai.

Giống như trước đây Triệu Như Băng đã từng vô tình nghe thấy những anh chị lớp trên nói chuyện với nhau, nói cái gì mà chỉ có thằng ngu mới chỉ bí quyết học tập của mình cho người khác biết, làm như vậy chỉ khiến tăng thêm địch thủ mà thôi.

Cô ta ngẫm nghĩ thấy cũng không sai.

“Hai em đều là những học sinh thích hợp để cổ vũ tinh thần cho các học sinh, thầy biết các em phải chịu áp lực rất lớn, nhưng áp lực càng lớn thì càng phải nỗ lực.”

Lục Trì chậm rãi mở miệng: “Người thứ hai không… Không phải là Đường Nhân sao ạ?”

Sắc mặt thầy phụ trách có chút không tốt: “Đường Nhân phát biểu không được đâu, mấy lần trước đã quậy phá rồi, không được đâu.”

Nhắc đến chuyện này, thầy phụ trách nhớ lại chuyện lần trước trước mặt học sinh toàn trường cùng các thầy cô giáo mà cô đã dám làm chuyện tày đình rồi, nếu không vì thành tích của cô xuất sắc thì chắc chắn đã bị xử phạt nặng rồi.

“Em phát biểu như thế nào mà không tốt hả thầy?”

Giọng nói của Đường Nhân ở phía sau lưng truyền tới.

Thầy phụ trách không nghĩ tới nhân vật chính lại xuất hiện ở sau lưng, mở miệng: “Lần trước em đã đứng trước toàn trường tuyên bố câu gì thầy vẫn còn nhớ rất rõ đấy.”

Đường Nhân cười hì hì nhìn Lục Trì: “Em không ngờ là thầy vẫn còn nhớ rõ, em chỉ cố ý nói cho một người biết thôi mà.”

Thầy phụ trách: “…”

Thầy phụ trách xua tay: “Em đừng nghĩ lần này mình được lên phát biểu, đừng có quậy phá nữa.”

Triệu Như Băng đứng ở bên cạnh làm người tàng hình.

Đường Nhân bĩu môi: “Em viết xong bài phát biểu rồi, thầy xem qua chút đi ạ.”

Thầy phụ trách chần chừ.

Nhân lúc thầy phụ trách đang suy nghĩ, Đường Nhân chuyển bước chân tới gần Lục Trì, đúng lúc anh để hai tay sau lưng, nên cô lén lút cầm tay anh.

Lục Trì giật mình, rút tay về, nhìn cô với vẻ hơi bất mãn.

Đường Nhân nhìn anh cười.

Triệu Như Băng cắn cắn môi.

Cuối học kỳ trước, cô ta đã cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ không giống lúc trước, bao gồm luôn hai lần gặp ở bên ngoài trường, đều khiến cô ta cảm thấy kỳ lạ.

Nói là cặp đôi cũng không phải, nhưng sự chung đụng giữa hai người lại khiến người khác cảm thấy kỳ quái.

“Vậy em cam đoan là mình sẽ đọc đúng những gì mình viết hả.” Thầy phụ trách thỏa hiệp, “Thầy muốn xem qua bài phát biểu của em trước.”

“Dạ.” Đường Nhân gật đầu, làm bộ ngoan ngoãn.

~

Sau năm mới, tất cả mọi người đã không còn mặc áo ấm dày nữa.

Chương trình 100 ngày động viên này coi như là buổi chào cờ đầu tiên của năm học mới, vừa đúng lúc rơi vào thứ hai, còn gì tốt hơn.

Sau khi nghi thức chào cờ kết thúc, thầy phụ trách và thầy hiệu trưởng lên phát biểu cổ vũ học sinh cuối cấp.

Bọn họ đều hi vọng các học sinh sẽ đạt được thành tích tốt nhất, như vậy thì danh tiếng của trường càng bay xa, học sinh đăng ký học nhiều.

Đó chính là điểm chênh lệch giữa trường tư nhân và trường công.

Lục Trì là học sinh đầu tiên lên phát biểu.

Anh mới đứng trước bục phát biểu, phía dưới đã xôn xao nhỏ giọng bàn luận.

“Đó là… Lục Trì sao? Không đeo kính thôi mà trông khác quá vậy?”

“Bây giờ là lúc trước khác nhau một trời một vực… Tóc lại dài, mắt lại đẹp như con gái.”

“Đường Nhân có biết hay không?”

Lộc Dã đứng ở phía dưới, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán thì chỉ cười nhạt.

Trong tay Lục Trì là bài phát biểu, nội dung đã được thầy phụ trách duyệt qua.

Anh đảo mắt xuống phía dưới, nhìn rõ hết tất cả học sinh có mặt ở đó, mắt thường cũng có thể phát hiện ra được hầu hết mọi người đang chăm chú theo dõi anh.

Lục Trì hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn nhìn bên kia.

Đường Nhân đang ngồi trên ghế, tay phải che nửa bên mặt, cười với anh, miệng cô đang làm hình dáng khi phát âm, tuy rằng anh không thấy rõ là cô nói cái gì.

Lục Trì thu hồi tầm mắt, hơi hơi nhắm mắt, vài giây sau mở bừng mắt ra, bắt đầu phát biểu với tốc độ bình thường, cũng có thể nói là đọc bài phát biểu do chính anh tự soạn, chẳng qua là lưu loát hơn rất nhiều.

Lộc Dã và hầu hết học sinh toàn trường nhớ lại bài phát biểu cách đây mấy tháng trước của Lục trì, tất cả đều bị ấn tượng với cái tật nói lắp của anh, không ngờ hôm nay anh lại có thể phát biểu một cách trôi chảy như vậy.

Lúc này có vài nữ sinh khoa Văn với ánh mắt sáng trưng như sao.

“Ai da, hôm nay Lục Trì đẹp trai bất ngờ, tớ muốn theo đuổi cậu ấy quá!”

“Vậy thì phải đánh bại Đường Nhân trước, coi chừng bị cậu ấy lột sạch da đó nhé.”

“Nhưng hai người bọn họ đã nói lời yêu đương gì đâu, Đường Nhân làm sao có thể chiếm giữ làm của riêng được, tớ đã quyết định theo đuổi Lục Trì, ai biết được Lục Trì thích mẫu con gái như tớ thì sao.”

Mấy nữ sinh xôn xao.

Sau đó rất nhanh, tin tức về Lục Trì nhanh chóng bị truyền khắp toàn trường.

Anh cơ bản thích đeo kính, nhìn kiểu gì cũng là con mọt sách, bộ dáng lạnh lùng.

Hôm nay anh vừa xuất hiện đã khiến không ít học sinh bị bất ngờ.

Càng tới gần ngày thi đại học, mọi người càng muốn buông thả.

Một bài phát biểu cũng chỉ vài phút, kết thúc nhanh chóng.

Vào lúc đến lượt Đường Nhân đi lên phát biểu, thì cũng là lúc Lục Trì đi xuống khỏi bục phát biểu.

Dáng đứng của anh cực kỳ mẫu mực, khác hẳn so với người lười nhác, cả người đều toát ra vẻ hơn người, lúc đi xuống hơi lộ ra chút thận trọng.

Cả người anh như một cái cây bạch dương nhỏ được người ta vun đắp chăm sóc, thẳng tắp lại uyển chuyển.

Đương nhiên người chăm cây không ai khác chính là Đường Nhân.

Hai người chạm mặt với nhau, Đường Nhân nhận lấy micro trong tay Lục Trì, chưa đợi cô đi qua, anh đột nhiên hơi cong cong môi.

Nụ cười nhẹ nhàng, mặt mày cong cong đẹp mê người.

Đường Nhân cảm thấy nụ cười này của anh sẽ khiến cô phải nhớ kỹ cả đời.

Lục Trì chắc chắn là cố ý.

Bình luận
× sticky