Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Eo Thon Nhỏ

Chương 14

Tác giả: Khương Chi Ngư

Đi chưa được mấy bước, Lục Vũ dùng lực hất tay Lục Trì ra, thong thả ung dung châm một điếu thuốc, hút một ngụm khói rồi nhả khói thẳng vào mặt Lục Trì, khiến anh ho sặc sụa.

Lục Trì vươn tay cố giật lấy điếu thuốc trong tay Lục Vũ.

Lục Vũ giơ tay tránh thoát, hung hăng hút hết lần này tới lần khác, không đếm xỉa nói: “Mày lấy thân phận gì mà quản tao?”

Lục Trì cau mày: “Tôi là…. Là…”

Lời còn chưa dứt, thì đã bị tiếng cười giễu cợt của Lục Vũ cắt đứt.

Trong mắt Lục Vũ như có ngọn lửa sôi trào không biết tên, anh ta vừa đè nén cảm xúc vừa nói: “Đến con trai của tiểu tam mà mày cũng biết, vậy mẹ mày có biết không?”

Lục Trì khẽ cứng đờ người.

Lúc chuyện này lộ ra, thì Lục Trì mới biết được Lục Vũ là anh trai cùng cha khác mẹ với anh, lớn hơn anh hai tháng, là một học trò ngoan, nhưng cũng không lâu sau đó thì biết tin Lục Vũ chuyển trường, còn tham gia đánh nhau uống rượu trốn học.

Nhưng trong chuyện này thì mẹ anh mới là người sai, không nên say rượu đến mức mất lý trí rồi bức hôn người ta, khiến cho Lục Vũ bị mất đi cái hạnh phúc gia đình mà vốn dĩ anh ta phải được nhận lấy.

Lục Vũ nhìn chằm chằm Lục Trì với vẻ thích thú: “Không có lời nào để nói sao? Đừng giả bộ làm người tốt nữa, nếu có thời gian rảnh vậy thì về nhà chăm mẹ mày đi.”

Một lúc lâu sau, Lục Trì lắc đầu, vội vàng giải thích: “Chuyện này không…. Không phải lỗi…. Lỗi của cậu.”

“Hừm.” Lục Vũ cúi xuống, vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm giẫm mấy cái.

Lục Vũ nhướn mày: “Lục Trì, mày đừng có theo tao nữa, nếu không thì đừng trách tao không khách khí.”

Nói xong, Lục Vũ lập tức xoay người đi về phía trước.

Lục Trì bị Lục Vũ nói như vậy thì đứng bất động tại chỗ, dáng người cao lớn vững chãi, nhưng lại lộ ra vẻ cô độc.

~

Lúc Đường Nhân và Tô Khả Tậy vừa chạy tới, thì cũng đúng lúc Lục Vũ vừa mới xoay người rời đi.

Lục Trì đưa lưng về phía bọn họ, bóng dáng cô độc dưới ánh đèn đường lờ mờ lại càng thêm cô tịch.

“Con mọt sách.” Đường Nhân kêu lên một tiếng.

Lục Trì nghiêng người, sau khi thấy Đường Nhân thì có chút giật mình, anh đẩy mắt kính, trên mặt lộ vẻ không quan tâm, sau đó cũng đi về phía trước giống Lục Vũ, bước chân càng lúc càng nhanh.

Thiếu chút nữa là bỏ chạy rồi.

Đường Nhân thầm mắng trong lòng một tiếng, rồi hét to: “Cậu thử bước thêm một bước nữa xem, có tin tớ xử cậu không!”

Vừa nói xong câu đó, thì Lục Trì lập tức dừng chân, xoay người lại, khóe miệng giật giật.

Có lẽ là nghe được giọng nói ở phía sau, cho nên Lục Vũ đang đi ở phía trước quay đầu lại nhìn thoáng qua, có một chút kinh ngạc, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu bỏ chạy sang chỗ khác.

“Lục Vũ, cậu đứng lại đó!” Tô Khả Tây nhịn không được kêu lên. Cô ta kéo tay Đường Nhân, trực tiếp đuổi theo.

Lục Vũ xoay người, lớn lối nói: “Mẹ nó! Tô Khả Tây, cậu dám bước tới đây xem!”

Tô Khả Tây không nghĩ Lục Vũ sẽ chửi bậy, cho nên cô ta hơi ngừng lại, sau đó một giây lại trực tiếp chạy về phía Lục Vũ.

“Cậu ấy…” Lục Trì nhìn thấy Tô Khả Tây chạy về phía Lục Vũ.

Đường Nhân nói: “Yên tâm, Lục Vũ không dám làm gì cậu ấy đâu.”

Vừa dứt lời, Lục Trì đã thấy Lục Vũ bỏ chạy, bị Tô Khả Tây đuổi theo, hai người bắt đầu giằng co một hồi trong ngõ hẻm.

Lần đầu tiên Lục Trì thấy bộ dáng này của Lục Vũ.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Đường Nhân có chút nghi ngờ, hơn nữa hai người lại cùng họ, chẳng lẽ có quan hệ gì sao?

Cô cẩn thận hỏi: “Cậu có quan hệ bà con với Lục Vũ sao?”

Lục Trì trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng trả lời: “Anh… Anh em.”

Giọng nói của anh có chút run, Đường Nhân khẽ mở to hai mắt.

Dựa theo những gì cô biết, gia cảnh của Lục Vũ giàu có bậc trung, không nghe nói là có anh em gì, lúc Tô Khả Tây theo đuổi Lục Vũ thì có biết một số thông tin về anh ta, nhưng học kỳ này cô mới nghe được cái tên Lục Trì này.

Cảnh tượng vừa rồi không thể nói bọn họ là anh em thân thiết được, chỉ sợ bên trong còn có ẩn tình gì đó.

Cô không tiếp tục hỏi chuyện này nữa, mà nói sang chuyện khác: “Về nhà rồi có nhớ đến tớ không vậy?”

Nghe được câu hỏi này, Lục Trì lập tức lắc đầu, con mắt sau cặp kính còn xẹt qua một tia ngượng ngùng.

Đường Nhân thoáng nhìn qua tai anh, sau đó huýt sao to rõ ở trong ngõ hẻm.

~

Tô Khả Tây liên tục đuổi theo tới cuối ngõ hẻm.

Cuối ngỏ hẻm này có một hồ nước nhỏ, trong hồ đầy hoa sen. Trước kia rất có giá trị, nhưng sau này lại muốn phá dỡ nó, hồ sen không có ai trông coi, lâu lâu chỉ có người bên công ty vệ sinh đến đây quét dọn.

Lục Vũ chạy trước khá xa, lại có ý định ngừng lại.

Tô Khả Tây chạy một hồi thì đuối, hai mắt nhìn thấy có hồ nước, đột nhiên la lớn: “Lục Vũ, cậu đứng lại đó!”

Không có phản ứng nào.

“Cậu không đứng lại thì tớ nhảy xuống đó!” Tô Khả Tây đứng gần mép hồ nước, giọng nói uy hiếp.

Vẫn không có lời đáp lại.

Bên trong hẻm không ồn ào, đèn đường không nhiều, bóng lưng Lục Vũ cũng sẽ nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Không còn cách nào khác, Tô Khả Tây đành phải làm liều, cô ta khẽ cắn răng, để điện thoại di động lại trên thành hồ nước, rồi trực tiếp nhảy xuống, nước hồ vào đầu mùa thu thật sự rất mát mẻ.

Âm thanh rơi xuống nước trong màn đêm yên tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng.

Lúc Lục Vũ quay đầu lại, thì không thấy gì ở sau lưng hết, cả giọng nói là thân hình nhỏ nhắn của Tô Khả Tây cũng biến mất.

“Tô Khả Tây?” Lục Vũ gọi to.

Lần này đến phiên anh ta không nhận được câu trả lời.

Lục Vũ chạy lại, chỉ thấy điện thoại di động để trên thành hồ, nhưng không thấy Tô Khả Tây đâu. Nhớ lại câu nói lúc nãy của cô ta, Lục Vũ thầm mắng một tiếng.

Lục Vũ nhanh chóng cởi áo đồng phục, dũng mãnh nhảy vào trong nước, nước hồ lạnh buốt nhanh chóng ôm lây thân thể anh ta, Lục Vũ lau mặt, mượn ánh sáng đèn đường lần mò đến chỗ Tô Khả Tây.

Vào lúc Lục Vũ chạm vào được cơ thể của Tô Khả Tây, thì anh ta không nhận ra bản thân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau một lúc, Lục Vũ kéo cơ thể Tô Khả Tây lên bờ rồi đặt cô ta nằm ngang xuống đất, thấy hai mắt Tô Khả Tây nhắm chặt, trong mắt Lục Vũ lập tức căng thẳng, anh ta vỗ vỗ vào mặt Tô Khả Tây, sau khi bối rối khoảng vài giây thì Lục Vũ quyết định chuẩn bị ấn lên ngực Tô Khả Tây làm hô hấp nhân tạo.

Lúc này, Tô Khả Tây đột nhiên mở mắt.

Lục Vũ: “…”

Sớm không tỉnh, trễ không tỉnh. Có nhất thiết phải tỉnh dậy vào lúc này không.

Anh ta giả bộ lạnh nhạt, thu tay lại, đang chuẩn bị đứng lên thì bị Tô Khả Tây giữ tay lại, giọng nói yếu ớt: “Lục Vũ…”

“Không được gọi tên tớ, cậu đừng đuổi theo tớ nữa, về nhà đi.” Lục Vũ trầm giọng nói.

Tô Khả Tây mếu máo: “Nhưng tớ là bệnh nhân mà.”

Lục Vũ châm biếm: “Có bệnh nhân nào mà nhìn khỏe như cậu không?”

“Kệ tớ.” Tô Khả Tây nằm trên đất giả chết, “Tớ vì cậu mà nhảy xuống hồ nước, vậy mà cậu cũng không có phản ứng gì sao, lương tâm của cậu ở đâu hả?”

“Tớ không có lương tâm đấy.”

Tô khả Tây đảo mắt, che miệng lại ho hai tiếng.

Vài giây im lặng.

“Bó tay với cậu luôn đó.” Lục Vũ bất lực, lấy áo đồng phục phủ lên người Tô Khả Tây, sau đó bế Tô Khả Tây lên.

Tô Khả Tây nhỏ giọng nói: “Thật ra… Tớ biết bơi.”

Lục Vũ thốt lên: “Tô Khả Tây, đầu óc cậu bị hỏng rồi hả? Bộ cậu không biết cho dù biết bơi cũng có thể chết đuối không?”

Lục Vũ hăng say mắng cô ta, nhưng khóe môi Tô Khả Tây lại khẽ cong lên, hai tay cô ta vòng quanh cổ Lục Vũ, cơ thể cô ta dán chặt vào ngực Lục Vũ, tiếng tim đập bồn chồn giống nhau, khiến Tô Khả Tây đỏ mặt.

“Lục Vũ, cậu thừa nhận đi, cậu còn thích tớ đúng không?”

“Ông đây nói vẫn còn muốn cậu thì cậu tin không?”

“Cái này thì tớ phải xem xét lại đã.”

“Hứ.”

~

Hơn tám giờ tối, Đường Nhân nhận được điện thoại của tài xế lái xe.

Cô nhắn tin cho Tô Khả Tây, cũng may đối phương trả lời lại rất nhanh, dường như tâm tình đang rất tốt, Đường Nhân cũng phần nào yên tâm.

Tên tiểu tử Lục vũ kia trở nên xấu tính, nhưng cũng không dám động đến Tô Khả Tây, trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây.

“Đi thôi.” Đường Nhân nghiêng đầu nói với Lục Trì.

Lục Trì đanh mặt, đứng bên cạnh cô không nói lời nào.

Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Đường Nhân có chút không hiểu, vừa nãy còn đang rất tốt, sao đột nhiên lại nhìn ngạo mạn đến vậy?

Thấy Đường Nhân nhìn mình chằm chằm, Lục Trì nhíu mày nói: “Tớ… Tớ có người… Người đến đón rồi.”

“Tớ cũng vậy. Nếu không thì tớ đi chung xe với cậu cũng được.” Đường Nhân nhướn mày, “Cậu thích cái nào hơn? Tớ thích vế sau hơn đó.”

Lục Trì: “…”

Sắc trời đã tối đen như mực.

Học sinh trong trường Tam Trung đang bắt đầu giờ tự học, cho nên ở ngoài ngõ hẻm cũng không có nhiều người đi lại, giờ phút này chỉ có hai người bọn họ. Đúng lúc đi đến cuối một con hẻm khác thì thấy có một đôi tình nhân.

Hai người đứng ở chân tường hôn môi, hôn đến nỗi khó mà tách rời.

Đường nhân nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng.

Cái này nếu ở trường tư nhân Gia Thủy thì đoán chừng sẽ bị thầy chủ nhiệm bắt tại trận.

Ngược lại Lục Trì lại chú ý đến tay của nam sinh kia nhích tới nhích lui luồn vào trong áo nữ sinh nọ, thỉnh thoảng lại xốc lên.

Anh lập tức dời mắt đi, không may vừa vặn nhìn trúng Đường Nhân ở bên cạnh thấp hơn anh một cái đầu, ngũ quan của cô cực kỳ tinh xảo dưới ánh đèn lờ mờ, lại còn có cái eo thon kia…

“Yêu tớ rồi hả?”

Giọng nói trêu chọc của Đường Nhân vang lên ở bên tai, Lục Trì hoàn hồn, nhẹ ho một tiếng, mím môi không nói lời nào.

“Cậu không nói gì thì tớ cũng biêt rõ, lúc nãy mới nhìn tớ đúng không?”

“Không có.” Lục Trì nhẹ nhàng phủ nhận.

Bên trong đầu óc anh có chút loạn, cô nói là muốn địa chỉ Weibo của anh, cuối cùng cũng không thấy thêm vào…

Lúc hai người đi ngang qua đôi tình nhân, thì bọn họ vẫn còn đang hôn, Đường Nhân cảm thấy kỳ lạ, sao có thể hôn lâu như vậy, nghe nói hôn lâu quá sẽ bị miệng thối, cũng không biết có phải là thật hay không.

Khi Đường Nhân và Lục Trì đi bộ ra đến đường cái, thì thấy hai tài xế lái xe đang đứng gần ở một chỗ, hơn nữa nhìn giống như đang cãi vã. Hai người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi năm mươi đứng gây gổ, từ chỗ này nhìn sang thấy hình ảnh này rất khôi hài.

Đường Nhân nhìn một lát, rồi gọi to: “Chú Trương.”

Chú Trương vội vàng nghiêng đầu đáp một tiếng, sau đó lại quay đầu lại trừng mắt nhìn tài xế nhà họ Lục, đối phương cũng không cam lòng trừng mắt nhìn lại.

Lục Trì gật đầu với tài xế lái xe của nhà mình.

Ra đến đầu ngõ, Đường Nhân đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cậu có biết bây giờ người ta gọi cậu là gì không?”

Hỏi xong câu đó thì chính cô không nhịn được cười thành tiếng, cười một cách thỏa mãn, mấy giây sau thì hai má bắt đầu hơi đỏ ửng lên, khiến gương mặt cô càng thêm xinh đẹp.

Lục Trì không hiểu, thuận miệng hỏi: “Là… Là sao?”

Đường Nhân ngừng cười, đầu lưỡi động động, giọng nói hơi khàn khàn mê hoặc: “Cậu nói câu gì đó ngọt ngào với tớ đi, rồi tớ sẽ nói cho cậu biết.”

Lục Trì không thèm để ý tới cô nữa, anh xoay người rời đi, không có ý chờ đợi cô.

Ai da, đùa giỡn thôi mà, chưa gì đã ngượng ngùng rồi.

Khóe miệng Đường Nhân cong cong, đi theo phía sau anh, hai tay nhét vào trong túi áo. Chờ Lục Trì lên xe rồi, cô mới đi về phía xe nhà mình.

Đúng lúc này, cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, lộ ra cái đầu nhỏ của Lục Trì, mái tóc đen lưa thưa che trán, giọng nói mơ hồ không rõ: “Muộn rồi, ngủ ngon.”

Sau đó lập tức rụt đầu trở về.

Đường Nhân phục hồi lại tinh thần, cái này cũng được coi là lời ngon ngọt sao?

Ngọt đến mức khiến lòng người phát run.

Bình luận
× sticky