Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Eo Thon Nhỏ

Chương 15

Tác giả: Khương Chi Ngư

Trên đường về, Tô Khả Tây nhắn tin cho Đường Nhân: Ha ha ha Lục Vũ đưa tớ về nhà.

Màn hình điện thoại trong nháy mắt bị bao trùm bởi những hình mặt cười nhăn răng, mỗi tin nhắn của Tô Khả Tây không giống bình thường.

Đường Nhân còn chưa kịp trả lời, thì Tô Khả Tây lại nhắn đến: Lục Vũ và Lục Trì có quan hệ gì? Anh em?

Đường Nhân: Chưa biết.

Tô Khả Tây: Tớ hỏi Lục Vũ, nhưng cậu ấy không nói, nhưng tớ cũng lờ mờ đoán ra được, rất có khả năng nguyên nhân Lục Vũ chuyển trường lại trở nên quậy phá như vậy là vì chuyện này, cậu ấy rõ ràng là con một mà…

Con ngoài giá thú nghe thật sự không hay lắm, Tô Khả Tây cũng không muốn nghĩ theo hướng này.

Lúc trước, khi Lục Vũ vẫn còn học ở tư nhân Gia Thủy thì thành tích rất tốt, lại thêm có vẻ ngoài sáng sủa, cho nên tối nào trong phòng ngủ ký túc xá cũng râm ran bàn luận về Lục Vũ.

Tô Khả Tây theo đuổi Lục Vũ mới biết được tính cách của anh ta, kiêu ngạo từ trong xương, bản thân rất có chính kiến, hơn nữa cũng rất lịch sự đối với người đối diện, hoàn toàn khác với bộ dạng như bây giờ.

Nhưng mặc kệ là kiểu nào, thì Tô Khả Tây vẫn thích.

Cũng như Lục Vũ, tính tình có thay đổi như thế nào thì cũng không bỏ được Tô Khả Tây.

Về mối quan hệ của Lục Vũ và Lục Trì, Đường Nhân không trả lời Tô Khả Tây, mà chuyển hướng đề tài, nhắn tới nhắn lui vài câu, rồi sau đó cất điện thoại di động vào.

Hôm nay được chứng kiến màn kia khiến cô chưa thể quên được.

Tính tình của Lục Trì xem ra cũng không rụt rè cho lắm, có thể kéo Lục Vũ đi, thì có thể thấy rõ bản thân anh rất cố chấp.

Mặc kệ…. Dạng này cô cũng rất thích.

Một lát sau, Tô Khả Tây nhắn tin tới: Tối nay tớ không qua nhà cậu được đâu, cậu nói với dì một tiếng nhé.

~

Về đến nhà đã hơi trễ, Đường Nhân chậm chạp đi vào nhà.

Tưởng Thu Hoan đang ở trong nhà cắm hoa, thấy Đường Nhân vào, mở miệng nói: “Đã nói về sớm một chút, con xem bây giờ là mấy giờ rồi.”

“Dạ rồi dạ rồi.”

“Tám trăm năm trước nói là trồng hoa, còn nói với mẹ là tự mình sẽ chăm cho vườn hoa, rồi giờ sao, bây giờ nguyên một nhà hoa toàn do một tay mẹ chăm.”

Tưởng Thu Hoan đặt hoa xuống, oán hận nói.

Đường Nhân cười đùa, ôm sau lưng bà: “Để con ôm một cái bù cho nè.”

Tưởng Thu Hoan đầy cô ra: “Thôi đừng nịnh tôi nữa.”

“Vậy con lên phòng đây, tự mẹ đẩy con ra đó nhé, buổi tối mẹ đừng cằn nhằn với ba đó.” Đường Nhân le lưỡi, chạy lên lầu thật nhanh.

Dì Tôn vừa đúng lúc đi từ trong bếp ra, thấy bộ dạng vui vẻ của bà chủ, cười tủm tỉm hỏi: “Nhân Nhân vẫn hoạt bát như ngày nào.”

Tưởng Thu Hoan xoay người: “Hoạt bát cái gì, chi giỏi chạy nhảy lung tung như con khỉ nhỏ.”

~

Vừa vào phòng, Đường Nhân mới phát hiện ra bản thân đã quên vụ thêm trang Weibo của Lục Trì.

Cô lôi tờ giấy từ trong túi ra, mặc dù nét chữ viết rất vội vàng, nhưng trên tờ giấy là một chuỗi số cực kỳ đẹp mắt, đẹp mắt giống như bản thân anh vậy.

Vừa nghĩ đến, thì bộ dạng kín đáo của Lục Trì hiện ra trong đầu cô.

Vừa nhìn đã biết dãy số này chính là số điện thoại, cũng coi như là gián tiếp lấy số điện thoại, đỡ phải mắc công hỏi nhiều.

Sau một hồi tìm tòi, thì trang Weibo của Lục Trì hiện ra.

Tên thân mật gọi là Lục Lục.

Ảnh đại diện lại là một bức tranh, một bức tranh chỉ có một thân cây đơn giản, không màu sắc, nhưng nét vẽ rất tinh tế, nhìn thấy được kỹ thuật rất tốt.

Đường Nhân phóng to bức ảnh, phát hiện ra chữ ký của Lục Trì cực kỳ nhỏ rất khó chú ý.

Tiểu nói lắp còn biết vẽ tranh, thật sự rất đa tài đa nghệ.

Đường Nhân nhếch môi, lập tức nhấn kết bạn.

Tùy tiện kết bạn như vậy thật sự không giống với tính cách của cô, dù sao thì cũng phải nói gì hay trước đã chứ, lỡ như bị cự tuyệt thì làm sao.

Cô ở trên giường lăn lộn hết nửa ngày, nhanh chóng nhắn cho anh mấy chữ, sau đó chỉ còn chờ Lục Trì đồng ý.

Không biết Lục Trì về nhà chưa…

Bên tai cô vang lên tiếng “Ngủ ngon” rất mơ hồ, cảm giác cả người đều ngứa ngay, Đường Nhân bỗng chốc lại nhếch môi cười.

Trần nhà in hình Spongebob Squarepant (Con bọt biển) cũng đang nhe răng cười với cô.

~

“Nhân nhân, xuống ăn cua đồng.” Ở lầu dưới truyền đến tiếng của dì Tôn.

Đường Nhân bò xuống giường cực nhanh, đầu tóc hỗn loạn được cột vội vàng bằng dây thun, cô xỏ dép đi ra ngoài.

Gần đến bậc thang cuối, cô ngồi lên thành cầu thang tuột xuống giống như sao băng, vững vàng tiếp đất.

Đúng lúc Tưởng Thu Hoan thấy được, lại giáo huấn: “Nói bao nhiêu lần rồi, làm như vậy rất nguy hiểm. Nếu không phải do mẹ sửa sang lại cái cầu thang, thì con nghĩ con trượt xuống đất an toàn vậy sao?”

Lúc còn bé đã bị té cầu thang vì trượt xuống như vậy, sau đó cầu thang trong nhà phải sửa sang lại hết, chọn cái an toàn nhất, từ bé tới lớn, vẫn yêu thích trượt xuống như vậy.

Đường Nhân giống y như ba cô, một khi đã thích cái gì thì không thay đổi được nữa.

Nghe thấy lời mẹ nói, Đường Nhân nháy mắt mấy cái, sau đó trực tiếp chạy đến bàn ăn.

Trên bàn ăn đã sớm bày lên món cua đồng hảo hạng, màu sắc tươi đẹp của cua đồng khiến cô chảy nước miếng, bên cạnh còn có những món ngon khác.

Dì Tôn dọn xong bát đũa, cười híp mắt nói: “Lần trước nghe con nói thức ăn ở căn tin không hợp khẩu vị con, lần này dì nấu không biết có vừa miệng con không nữa.”

Đường Nhân khen ngợi: “Tay nghề của dì Tôn mà còn gì để nói sao ạ, chắc chắn là cực kỳ ngon rồi.”

Tưởng Thu Hoan vừa đi tới, liếc cô một cái: “Lâu ngày không gặp mà mồm mép dữ ta.”

Đường Nhân nhướn mày, giống như vô tình nhắc tới: “Cũng không biết lần trước ai đó suýt làm nổ phòng bếp ta?”

Tưởng Thu Hoan: “Con cái không có lương tâm, còn không phải là vì mẹ làm cho con ăn sao.”

Dì Tôn không chen miệng vào. Hai mẹ con Đường Nhân đấu võ mồm thành thói quen rồi.

~

Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Nhân mở mắt ra nhìn Spongebob Squarepant vài giây.

Cô lấy điện thoại di động ra, không có phản hồi gì từ Lục Trì, cả những tin tức khác cũng không có.

Lớp 14 có một phòng chat [hôm nay là ngày con chó], ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm ra thì tất cả đều có mặt trong này, trước kia ai đó không cẩn thận đã thêm giáo viên chủ nhiệm vào, sau đó lập tức bị đá ra ngoài.

Đường Nhân nhấn vào, vừa đúng lúc Vu Xuân đăng lên: [Nhìn cờ, hát quốc ca.jpg]

Một đoạn quốc ca trong nháy mắt được lớp trưởng đăng lên, cả lớp học nhanh chóng hi hi ha ha thành một dãy.

Đường Nhân mở lớn, âm nhạc tràn ra khắp phòng, liên tục được hát lặp đi lặp lại cho đến khi cô thay đồ ăn mặc tử tế, sau đó cô rời khỏi phòng chat.

Sự tình có chút ngoài dự đoán, Lục Trì thật sự chưa đồng ý, mặc dù có thể là anh không để ý, nhưng ít ra cũng phải đăng nhập vào Weibo vài lần chứ.

Chẳng lẽ anh thật sự không có ý kia?

Đường Nhân có hơi thất vọng.

Lục Trì vậy mà dám không đồng ý cô, cô hí mắt, xem ra cô phải dạy dỗ anh lại một chút mới được. Một ngày nào đó phải khiến anh hét to xin đầu hàng.

Cô bò xuống giường rửa mặt, sau đó đi xuống lầu.

Tưởng Thu Hoan đang ngồi bên bàn ăn húp cháo, thấy cô xuống, vô tình mở miệng: “Tí nữa ba mẹ sẽ đi ra cục dân chính. Ba con thật khiến mẹ thất vọng quá.”

Đường Nhân cũng không ngẩng đầu lên, húp ực một miếng cháo, mơ hồ trả lời: “Dạ.”

Không phải là cô lạnh lùng, mà cái câu này của mẹ cô đã nghe đến nỗi thuộc lòng từ lúc sơ trung rồi, lúc nào cũng có một câu không thay đổi, đến bây giờ cũng chưa bao giờ thành công.

Một lát sau, cô vẫn nghi ngờ nói: “Thật hả mẹ?”

“Ừ.”

Thấy bộ dáng quyết tâm của mẹ, ngược lại Đường Nhân càng không tin.

~

Lúc bát cháo bị tiêu diệt xong, thì Đường Vưu Vi đi từ trên lầu xuống, cái bụng bia nhô lên, chậm rì rì đi tới bàn ăn: “Con gái ngoan có nhớ ba không, tối qua ba về trễ quá không gặp được con.”

Đường Nhân nghiêng người, vỗ vỗ lên cái bụng bia của ông, nói: “Mẹ nói muốn đi đến cục dân chính với ba.”

“Đi thì đi.” Đường Vưu Vi trừng mắt.

Vừa dứt lời, Tưởng Thu Hoan vừa vặn đi ra sau khi thay quần áo xong, nghe được câu này, hai người dường như trở thành kẻ thù, đứng ở trước cửa mang giày không nói với nhau lấy một câu, một trước một sau đi ra cửa.

“Chậc chậc.” Đường Nhân buồn cười.

Người ngoài không biết còn tưởng rằng lần này thật sự sẽ ly hôn.

Quả nhiên.

Hơn một tiếng sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa.

Đường Nhân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên là ba mẹ cô, một chút cũng không nằm ngoài dự đoán của cô.

“Quên mang theo giấy hôn thú.” Tưởng Thu Hoan nói không một chút lúng túng.

Đường Vưu Vi đứng bên cạnh mang theo một cái túi thật to, trên mặt mang theo vẻ mặt tươi cười.

“Mẹ, không phải là mẹ cố ý không mang theo sao?” Đường Nhân không thèm để ý, chọc phá: “Không phải lần nào về nhà mẹ cũng diễn trò này với ba sao?”

Đường Vưu Vi cười hề hề đi vào toilet.

Tưởng Thu Hoan trừng mắt với cô.

~

Ở nhà nằm hơn một ngày, hơn một giờ chiều trước khi về trường học, Đường Nhân lại liếc nhìn di động, vẫn không có bất cứ tin tức nào.

Nói cự tuyệt là cự tuyệt, thật sự không có ý muốn đáp lại một chút nào sao?

Tờ giấy ghi chú vẫn còn để trên bàn, cô nhấn dãy số vào di động, sau đó nhấn gọi. Một chuỗi tút tút thật dài, cuối cùng cũng có sự thay đổi.

“Alo?” Giọng nói trầm thấp mát lạnh truyền tới.

Tâm tình của Đường Nhân tốt lên, cười nói: “Cậu thật sự không có ý định đồng ý kết bạn với tớ hả?”

Bên kia di động không có tiếng trả lời.

“Cậu xác định không thêm tớ hả?” Đường Nhân nhíu mày, sau đó lại nhẹ nhàng mở miệng, “Cậu còn muốn biết đáp án về vấn đề tớ nói tối qua không?”

Nhắc tới cái này, Lục Trì yên lặng một chút, rồi chần chừ mở miệng: “Không phải tớ đã nói… Nói rồi sao?”

“A…” Đường Nhân kéo dài giọng, “Câu ngủ ngon kia hả? Không tính.”

“…”

Lục Trì nắm chặt di động, cảm giác như anh đã sa vào một cái bẫy quỷ dị, mà người thiết lập cái bẫy chính là Đường Nhân.

Đầu bên kia điện thoại nói tiếp: “Tớ không tính cái đó là lời gì ngọt ngào quá, cậu nói câu nào ngọt hơn đi, rồi tớ sẽ cho cậu biết đáp án. Tớ muốn câu đó phải ngọt thật ngọt, ngọt chết tớ mới được, tớ còn có thể tặng cậu thêm một nụ hôn không biết chừng.”

Lục Trì: “…”

Anh mới là người không cần cái nụ hôn đó.

Bình luận
× sticky