Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Eo Thon Nhỏ

Chương 37

Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Trà Đá.

Lục Trì chưa kịp trả lời, trên lầu có một người vội vội vàng vàng chạy xuống cầu thang.

Nam sinh kia chạy cực kỳ nhanh, không kịp phanh lại, la oai oái.

Ánh mắt Lục Trì mau lẹ, anh duỗi tay kéo Đường Nhân qua một bên, nam sinh kia lách lẹ qua khe hở chạy xuống, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

“Ai vậy?” Đường Nhân nhíu mày.

Cô cũng không thường xuyên lên tầng năm, cho nên không biết nhiều.

Lục Trì không lên tiếng, tiếp tục đi lên trên.

May thay cầu thang của trường học không dốc lắm, lên tới tầng năm rất nhanh, mà lớp đặc biệt lại nằm rất gần cầu thang.

Mới vừa đi lên, đã thấy bảng tên treo phía trước: Lớp đặc biệt.

Đây chính là lớp học chính thức của bọn họ ở kỳ học cuối, kể cả vẻ vang hay thất bại sau này cũng không còn quan hệ với lớp cũ nữa, mà chỉ thuộc về lớp đặc biệt này.

Đường Nhân nhìn chằm chằm bảng tên lớp một lát, sau đó đi vào lớp.

Trong phòng học đã có một số học sinh, bàn ghế được sắp đặt kỳ quái, chỗ này một bàn, chỗ kia một bàn, còn có chỗ vẫn chưa có bàn nào.

Một nửa học sinh lớp đặc biệt đều từ lớp tự nhiên chuyển tới, kể cả Lộc Dã và Đường Minh, hai người này bình thường hay trêu chọc quậy phá, nhưng thành tích thật sự rất đáng ngưỡng mộ, lần này lọt vào top 20 người đứng đầu.

Đường Nhân đi tới phía cuối lớp học, thấy Lục Trì đã đứng đó, đi tới đặt sách vở xuống, hỏi: “Tớ ngồi cùng bàn với ai, không phải cậu thì không được.”

Lộc Dã ngồi phía trước quay đầu lại: “Ai da, lại gặp người quen.”

Đường Nhân không để ý đến anh ta, duỗi tay mở cuốn tập ở bàn bên cạnh ra, thấy tên trên cuốn tập là Lục Trì, thấy chữ viết ngay ngắn chỉnh tề của anh mới yên tâm.

Giống y như người.

“Hi hi hi.” Cô cười, Lục Trì biết tự giác sao.

Lục Trì cầm tay cô, lật lại, thấy trên làn da trắng nõn ửng đỏ.

Thấy anh nhíu mày, Đường Nhân lên tiếng: “Chắc là va quẹt vào đâu đó.”

Cô cũng không để ý, cũng chẳng có cảm giác đau, vết thương này đối với cô mà nói thì chẳng là gì, cô rút tay về tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Lộc Dã liên tục len lén nhìn bọn họ, nhìn thấy bộ dáng căng thẳng của Lục Trì và Đường Nhân, khẳng định có chuyện.

Quả nhiên sau một giây anh ta thấy Lục Trì sờ soạng dưới ngăn bàn, lấy ra một chai thuốc sát trùng và băng cá nhân…

Anh đi học cũng mang theo cái này sao?

Đường Nhân cũng “A” một tiếng: “Sao cậu lại có thuốc sát trùng ở đây?”

Lục Trì rũ mắt, mắt kính che hơn phân nửa tâm tình, thấp giọng nói: “Mang… Mang từ nhà… Nhà tới.”

Đường Minh vừa đúng lúc từ bên ngoài trở về, lần này anh ta ngồi cùng bàn với Lộc Dã, Đường Nhân đưa lưng về phía anh ta nên không nhận ra, anh ta chỉ thấy thuốc sát trùng trên tay Lục Trì.

“Lục Trì, phòng y tế trường học ở ngay đó, cậu còn mang theo thuốc sát trùng làm gì, cậu lười vừa vừa phải phải thôi. Gần như vậy cũng không muốn nhấc chân đi à?” Đường Minh cắn trái táo, có chút kỳ quái.

Lục Trì cũng không phải người lười biếng.

Lộc Dã đưa mắt ra hiệu với anh ta.

Đường Minh không thấy, ánh mắt liên tục nhìn người nữ sinh đưa lưng về phía mình, lên tiếng hỏi: “Bạn học mới tới này là ai vậy?”

Vừa dứt lời, Đường Nhân quay đầu nhìn anh ta.

Đường Minh lập tức bị sặc, lùi lại một bước, mặt đỏ ửng: “Đường Nhân… Ha ha ha ha, cậu ngồi cùng bàn với Lục Trì sao… Được được…. Hoan nghênh hoan nghênh!”

Chẳng trách được Lục Trì quan tâm như thế, thì ra là Đường Nhân.

Lộc Dã trợn hai mắt, Đường Minh thật sự đạt tới cảnh giới của sự ngu ngốc rồi, phá hư khoảng thời gian riêng tư của người ta.

Lục Trì không lên tiếng, cúi đầu lấy tay Đường Nhân đặt lên bàn.

Anh rất cẩn thận, dùng bông gòn thoa thuốc sát trùng, chỗ bị thương hơi nóng rát, cô hơi cử động.

Có lẽ anh cảm thấy cô đau, cho nên chỉ dám chấm nhẹ nhẹ lên vết thương.

Một lát sau, Lục Trì mới lấy băng cá nhân, nhẹ nhàng dán lên miệng vết thương, bối rối dùng tay xoa bóp tay cho cô.

Băng cá nhân cực kỳ đáng yêu, không phù hợp với tính cách Lục Trì, nhưng lại cực kỳ hợp với Đường Nhân.

Đường Nhân sờ sờ xem xét, thu tay lại, nhìn anh cười ha ha.

Lục Trì cảm thấy cô cười đến có chút ngốc rồi.

~

Trên đường quay về lớp từ toilet, Đường Nhân đụng mặt Triệu Như Băng.

Cô ta đang vất vả chuyển bàn ghế, dừng lại trên cầu thang, thở phì phò, bây giờ đang là thời gian lên lớp, bạn học của cô ta đều đang ở trong lớp, cũng không biết tại sao giờ mới chuyển bàn.

Thấy Đường Nhân, sắc mặt Triệu Như Băng có chút khó coi.

Điều cô ta không mong muốn nhất đó là chạm mặt Đường Nhân, mà trong lúc đang chật vật như thế này lại gặp phải cô, đột nhiên có cảm giác thảm hại.

Nhất là mấy lần trước đều bị mất mặt, càng khiến cô ta không muốn đối mặt với Đường Nhân.

Mặc dù lần này biết rõ sẽ học chung một lớp, nhưng cô ta đã chuẩn bị tâm lý, không tiếp xúc hay có bất kỳ trao đổi gì với Đường Nhân, dù sao chỉ học chung lớp một học kỳ cuối.

Đường Nhân nhún vai, trực tiếp đi về phòng học, được vài bước lại lui lại, hỏi: “Có muốn tớ…”

Lời còn chưa nói hết đã bị Triệu Như Băng cắt ngang: “Không cần!”

“Tớ còn chưa nói xong mà cậu đã biết rồi sao?” Đường Nhân cười như không cười, trực tiếp duỗi tay kéo cái ghế qua, xách lên một cách nhẹ nhàng.

Triệu Như Băng hừ một tiếng, bê bàn đi lên lầu.

Cô ta đi lên phía trước lấy lại cái ghế, đặt ở trên bàn, không sợ mệt tiếp tục đi về phía trước, không muốn chung đụng với Đường Nhân.

Đường Nhân cũng biết rõ bản thân xen vào việc của người khác, lúc đi ngang qua nghe được một tiếng “Cảm ơn”.

Cô quay đầu lại, thì Triệu Như Băng đã quay đầu đi không nhìn cô.

Cô đột nhiên phát hiện ra Triệu đại tiểu thư cũng được.

Đường Nhân sờ sờ cằm, đi vào lớp từ cửa sau, liếc mắt thấy Triệu Như Băng ngồi ở hàng đầu tiên, bên cạnh bục giảng.

Cô lập tức sinh lòng khâm phục.

Vị trí này không thể lén lút làm gì hết, xem ra cô ta chỉ một lòng tập trung học tập.

Ngoại trừ cô ta có đặt chút tâm tư trên người Lục Trì.

Nghĩ đến đây, Đường Nhân có chút mất hứng, lén lút trừng mắt nhìn Lục Trì.

Nếu có thể khóa anh ở nhà, không để người khác trông thấy, chỉ thuộc về một mình cô thì thật là tốt.

Lục Trì vừa mới quay đầu lại đã nhận được cái trừng mắt từ cô, có chút không hiểu, suy nghĩ không biết bản thân đã trêu chọc gì cô.

Một lát sau cô cũng gạt phăng cái suy nghĩ kia đi, chống cằm ngồi ngẩn người.

Triệu Như Băng đang sắp xếp sách vở.

Những nữ sinh chơi thân với cô ta cũng không có ai vào được lớp này, bây giờ cô không biết nữ sinh nào trong lớp, cuối cùng cũng chỉ có cô ta một mình.

Cô ta nhớ lại hành động vừa rồi của Đường Nhân.

Đường Nhân giống như không để cô ta ở trong lòng, lần trước còn khiêu khích cô ta, lần này lại có thể đưa tay ra giúp đỡ, nhất định là không có ghi hận.

Hoàn toàn tương phản với cô ta.

Cái hình ảnh hai người Lục Trì và Đường Nhân che chung một cái ô thật sự khiến Triệu Như Băng không thể quên được.

Trong lớp có phòng chat chung, Lục Trì cũng có mặt trong đó.

Triệu Như Băng nhìn chằm chằm cái tên Lục Lục Lục cả đêm, cuối cùng vẫn không dám nhấn vào.

Bây giờ nghĩ lại, ở trước mặt Đường Nhân, cô ta chẳng đáng một xu, cả một chút xíu dũng khí cũng không có.

Cô ta khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Đường Nhân chọn ngồi bên cạnh Lục Trì là điều mà Triệu Như Băng đã sớm đoán ra, chỉ là cô ta lại thấy một màn trái với tưởng tượng.

Là Lục Trì nhìn Đường Nhân, mà không phải Đường Nhân quấn quít lấy Lục Trì.

Triệu Như Băng có chút không tin, lại có chút buồn bã.

Đã từng có người nói với cô ta thế này, loại người mặt dày theo đuổi người ta tới cùng sẽ có kết cục không hay, cô ta cũng thầm hy vọng.

Nhưng bây giờ những dấu hiệu đó xem ra… Lại đang đi theo một chiều hướng phát triển tốt hơn.

~

Hết một tiết đầu chỉ để chuyển phòng học.

Cho đến tiết thứ hai thì giáo viên mới chậm rãi đến lớp, đó là giáo viên chủ nhiệm của lớp đặc biệt.

Giáo viên chủ nhiệm mới khoảng chửng 40 tuổi, đeo mắt kính, bộ dáng ôn hòa, có một số học sinh trong lớp thầm thở phào nhẹ nhõm

Bọn họ sợ nhất chính là gặp phải giáo viên chủ nhiệm lớp nghiêm khắc, học hành đã gian khổ rồi, chủ nhiệm lớp lại còn nghiêm khắc thì đời học sinh cũng hết vui.

“Các bạn học, hoan nghênh các em đến lớp đặc biệt, tôi là Chu Thành, chủ nhiệm lớp của các em, về sau có chuyện gì thì có thể đến văn phòng ở hành lang đối diện tìm tôi.”

Tầng này còn có hành lang đối diện bao gồm các phòng thí nghiệm, văn phòng nằm ở hành lang đối diện, gần toilet.

Chu Thành đảo mắt quanh lớp một lần, đại khái cũng có ấn tượng đối với các học sinh.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi cuối lớp.

Cả người đứng nhất và người đứng nhì toàn trường đều ở đây, hơn nữa đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi tỉnh vừa rồi, có thể nói nếu bọn họ được hướng dẫn tốt, thì thủ khoa không ai khác ngoài một trong hai đứa.

Đến lúc đó cho dù ông ta chỉ chủ nhiệm lớp được một học kỳ, thì vẫn có thế được nhận tiền thưởng.

Bộ giáo dục tặng tiền thưởng cho trường có học sinh đạt thủ khoa cũng tương đối khá, dù sao thì ông ta cũng có công.

Huống chi thành tích của con gái của hiệu trưởng Đường cũng tốt, hai người bọn họ chỉ cần không tụt hạng ở học kỳ cuối này, thì tương lai sẽ rất sáng lạng.

“Chỗ ngồi của các em đều do các em tự chọn, thầy tạm thời không có ý kiến.” Chu Thành dời ánh mắt, nói tiếp: “Học kỳ cuối vẫn có kiểm tra đầu học kỳ, đến lúc đó nếu em nào muốn đổi chỗ ngồi thì có thể đổi, học kỳ cuối nên tôi muốn các em dành thời gian học tập nhiều hơn.”

Sau đó Chu Thành còn bổ sung thêm vài yêu cầu, rồi bắt đầu mở sách ra dạy học.

Đường Nhân nghe đến mức đầu óc không tỉnh táo.

Đêm hôm qua cô bị Tô Khả Tây lôi kéo nói chuyện trên trời dưới đất, khiến cho cô đến rạng sáng mới ngủ, ngược lại Tô Khả Tây tinh thần tỉnh táo.

Chu Thành dạy ngữ văn, hiện tại vừa đúng tiết ôn tập ngữ văn.

Giọng điệu giảng bài của thầy giáo đều đều giống như thôi miên, Đường Nhân không ý thức hai tay chống mặt nhắm nghiền hai mắt lại.

Lục Trì lơ đãng nhìn sang bên cạnh thì thấy Đường Nhân đang gật đầu như gà mổ thóc, đang ngủ say.

Chu Thành không chú ý đến bên này.

Thời gian dần trôi, tiếng chuông tan học vang lên, Đường Nhân đột nhiên dịch tay chống cằm ra, đầu bỗng chốc lệch xuống, chắc chắn sẽ đụng bàn.

Lục Trì nhanh chóng đưa tay ra.

Trán Đường Nhân lập tức đập xuống mu bàn tay anh.

Cô kêu lên một tiếng nũng nịu, giống như đang cọ sát trái tim anh, Lục Trì lập tức thu tay lại như bị điện giật, tiếp tục lật đề giống như không có việc gì.

Đường Nhân tỉnh lại, nhìn qua bên cạnh: “Vừa rồi có phải là cậu không?”

Lục Trì mắt nhìn thẳng: “Không… Không phải.”

“Sao cậu biết tớ đang nói đến cái gì? Vừa nghe đã biết là nói dối rồi.” Đường Nhân hừ hừ, “Lục Trì, cậu dạo này ghê gớm lắm nhé.”

Cô túm lấy cái tay đang cầm bút của anh qua, đặt lên trán mình.

A, cảm giác giống y như lúc nãy.

Hai tai Lục Trì khẽ ửng đỏ, anh rút tay về, giấu ra sau lưng, không nói lời nào.

Đường Nhân nhìn anh cười như không cười, sau đó ngạc nhiên thấy toàn bộ khuôn mặt anh như bị nhuộm đỏ, màu đỏ tràn từ hai bên tai lên toàn bộ khuôn mặt.

Cô tiến tới sát bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Bộ dáng đỏ mặt của cậu trông rất ngon mắt.”

Lục Trì vội vàng đẩy cô ra.

Động tác thoạt nhìn khá thô bạo, nhưng sức lực cũng không lớn lắm.

“Hứ.” Đường Nhân hất cằm lên, ngồi thẳng, ngoan ngoãn lật đề, dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều không liên quan đến cô.

Lục Trì bị bộ dáng này của cô chọc cười, đuôi mắt khẽ nhếch.

~

Chuông vào học không vang lên, mà thay vào đó là âm nhạc tập thể dục vang lên.

Mùa đông cũng không có nhiều hoạt động ngoài trời, cho nên chỉ có thể tập thể dục vận động nhẹ nhàng trong lớp.

Từ trước đến nay Đường Nhân không có hứng thú đối với mấy hoạt động kiểu này, bình thường ở lớp 14 cũng chẳng có ai làm, khi nào có hội học sinh ngẫu nhiên đi ngang qua kiểm tra thì mới làm cho có.

Hiện tại mùa đông nên hội học sinh cũng ít kiểm tra, cho nên cô cũng không nhúc nhích.

Nhưng khi âm nhạc vừa mới vang lên, thì cô thấy toàn bộ phòng học đang làm, học sinh giỏi ngoan ngoãn Lục Trì ở bên cạnh đang nghiêm túc thực hiện.

Mùa đông nên trường học cũng không yêu cầu mặc đồng phục, chỉ khi nào thời tiết quang đãng thì mới yêu cầu học sinh mặc đồng phục để dự chào cờ.

Bây giờ thời tiết quá lạnh, cũng không có nghi thức chào cờ, cho nên học sinh cũng không mặc đồng phục đến lớp, đồng phục của Đường Nhân đã sớm bị cô cất dưới đáy tủ rồi.

Đoán chừng chắc cũng chỉ còn mỗi Lục Trì là ngoan ngoãn mặc đồng phục đến lớp.

Ánh mắt Đường Nhân quan sát Lục Trì từ trên xuống dưới một cách từ tốn.

Cơ sở hạ tầng ở trường tư nhân Gia Thủy rất tốt, hiệu trưởng Đường không ngược đãi học sinh, trong mỗi phòng đều gắn máy sưởi, cho nên trong lớp học cực kỳ ấm áp.

Hôm nay Lục Trì cũng mặc đồng phục, trông cực kỳ đứng đắn.

Đường Nhân quay đầu liếc nhìn ra bên ngoài, cửa sổ phòng học bị đọng hơi nước mờ ảo, chắc chắn thầy giáo không thể nhìn thấy gì ở bên trong.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thì lá gan cô cũng lớn hơn.

Cô lén lút đưa tay tới kéo khóa áo đồng phục của anh xuống, chưa được mấy giây đã đến chỗ ngực, áo sơ mi trắng bên trong lộ ra bên ngoài, cổ áo cực kỳ ngay ngắn chỉnh tề.

Sau đó… Tay cộ bị bắt lại.

Bởi vì tập thể dục, nên Lục Trì không mang kính.

Đôi mắt xinh đẹp của anh cứ nhìn cô chằm chặp, Đường Nhân cũng nhìn anh chằm chằm, nhịn không được liếm môi một cái. 

Yết hầu Lục Trì động động, thấp giọng nói: “Tập… Tập thể dục.”

Sắc môi tươi đẹp của anh có chút gợi cảm.

Đáng tiếc là cô không thể chạm đến… Hai za, Đường Nhân đột nhiên thở dài, rút tay về, ánh mắt ai oán nhìn áo đồng phục đang rộng mở.

Cô rất muốn xé cái áo sơ mi ở bên trong ra.

Có lẽ là ánh mắt của cô quá đáng sợ, Lục Trì duỗi tay bóp lấy mặt cô, gò má cô áp vào lòng bàn tay anh, non mềm giống như bánh gạo dẻo.

Thật sự muốn nắn bóp hai má cô.

Cuối cùng anh thu tay về, ánh mắt vô tình nhìn liếc qua gương mặt cô.

Đường Nhân nghiêng đầu nhìn vào mắt anh.

Cô cười giảo hoạt một tiếng, hỏi: “Sao cậu lại nhìn lén tớ? Coi chừng tớ méc giáo viên chủ nhiệm là cậu có âm mưu quấy rối tớ đó.”

Lục Trì: “…”

Có lẽ phải nói ngược lại thì người khác mới tin.

Bình luận
× sticky