Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Eo Thon Nhỏ

Chương 13

Tác giả: Khương Chi Ngư

Nhà Lục Trì là một tòa biệt thự, cách trường tư nhân Gia Thủy khá xa.

“Mẹ.” Lục Trì đứng ở trước cửa nhà, do dự kêu một tiếng.

Trong nhà không bật đèn, toàn bộ rèm cửa đã bị kéo lại hết, cực kỳ tối, không khí có chút áp bức, giống như nhà giam vậy.

Lục Trì chuẩn bị tâm lý, bật đèn lên quả nhiên thấy mẹ anh đang ngồi trên ghế sofa, đầu cúi thấp, đầu tóc có chút loạn.

Trên sàn nhà lênh láng nước từ bình hoa bị vỡ, khắp nơi trong nhà cũng loạn hết cả lên.

“Trì Trì.” Vương Tử Diễm ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn.

Lúc này Lục Trì mới phát hiện ra trên mặt bà có vết máu, anh kinh hoảng một chút, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ tủ thuốc, mím môi khử trùng cho bà. Rồi sau đó lại bôi thuốc, dán băng gạc cá nhân lên vết thương.

Một loạt các động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, không có chút vụng về nào.

“Ly…. Ly hôn đi!” Lần đầu tiên giọng nói của Lục Trì nặng nề đến vậy.

Vương Tử Diễm ngây người, sau một hồi lâu thì lắc lắc đầu, không thể ly hôn được, ly hôn rồi thì bà sẽ không có cái gì hết, bà không muốn nhường chồng bà cho người phụ nữ bỉ ổi kia, tuyệt đối không thể ly hôn.

Lục Trì hoàn toàn muốn bùng nổ rồi.

Từ lúc anh học tiểu học đến cao trung, ba mẹ anh vẫn cứ mãi dây dưa bao nhiêu năm như vậy, hai bên cũng không còn tình cảm nữa, vậy thì tấm giấy hôn thú có lợi ích gì.

“Trì Trì, mẹ thật sự không thể ly hôn được!” Vương Tử Diễm nhận thấy tâm tình Lục Trì thay dổi, bà lập tức mở miệng: “Ông ta có lỗi với mẹ trước, mẹ không thể cứ để yên như vậy được! Mẹ phải để cho con đàn bà bỉ ổi kia làm tiểu tam cả đời!”

Sắc mặt Lục Trì trắng bệch, anh liên tục hít sâu tự dằn lòng mình lại, phải mất một lúc sau mới hồi phục lại bình thường, anh mở miệng chậm rãi: “Cho nên… Nên bị đánh…. Đánh cũng không sao hả mẹ?”

Gương mặt Vương Tử Diễm cứng đờ, vết thương ở trên mặt vẫn còn mới, nên có chút đau, bà ngượng ngùng sờ trên mặt: “Trì Trì, ông ngoại con cũng mất rồi, mẹ ly hôn rồi lấy ai nuôi con, bây giờ căn nhà này vẫn là của ông ta.”

Lục Trì mím môi, sắc mặt anh khó coi đến cực hạn.

Anh không nói thêm gì nữa, anh bắt đầu dọn dẹp hết đồ đạc vương vãi khắp nhà từ phòng khách đến phòng bếp, sau đó nhìn về phía Vương Tử Diễm đang ngồi trên ghế salon, rồi trực tiếp trở về phòng.

Tiếng đóng cửa phòng phát ra một tiếng “Rầm” to đến mức khiến Vương Tử Diễm khẽ run lên.

~

Lục Trì nằm ngã xuống giường, nhắm mắt lại.

Trước đây không lâu anh đã biết hôn nhân của ba mẹ anh là do mẹ anh uống say rồi mang thai anh, mà trước đám cưới hai tháng, thì phát hiện ra bạn gái của ba anh đã mang thai.

Cuộc hôn nhân này rõ ràng là không nên có, nghiêm túc mà nói, mẹ anh mới là tiểu tam…

Cuối học kỳ trước anh mới biết được chân tướng của sự thật.

Trước kia anh chỉ biết là chuyện tình cảm của ba mẹ anh không hạnh phúc, thường xuyên gây gổ, anh vừa xuất hiện, thì ba mẹ anh lập tức im lặng không nói lời nào, cuối học kỳ vừa rồi anh mới nghe được toàn bộ câu chuyện.

Cho nên lúc đó anh mới muốn chuyển đến trường tư nhân.

Lâu sau đó, Lục Trì xoay người xuống khỏi giường, anh mở cặp sách ra, lấy bài thi môn vật lý ra, trên tờ giấy vẫn còn nét chữ.

Điện thoại của anh để trên bàn, anh nhìn qua, duỗi tay lấy điện thoại. Ngơ ngác một hồi lâu, anh mở màn hình, đăng nhập vào Weibo.

Không có bất kỳ tin tức nào.

Lục Trì mím môi lại, chuyển tới trang tìm kiếm, nhanh chóng bấm chữ, một loạt danh sách tìm kiếm hiện ra. Anh lướt qua danh mục tìm kiếm nhưng mỗi câu trả lời đều không đúng.

Lục Trì từ từ kéo xuống, cuối cùng phát hiện ra một thứ.

[……Có người nói ý nghĩa của hoa hải đường là yêu mến, trân trọng.]

~

Đường Nhân và Tô Khả Tây đi một chuyến đến tiệm cắt tóc, chờ cắt xong tóc thì trời cũng đã gần tối.

“Cắt tóc ngắn rồi nhưng vẫn chưa quen được.” Tô Khả Tây gãi gãi đầu nói thầm.

Trước kia Tô Khả Tây cũng để tóc ngắn, nhưng về sau theo đuổi Lục Vũ, bị từ chối vì lý do người ta thích con gái tóc dài, nên cô ta dùng cả kỳ nghỉ đông để nuôi tóc dài. Vừa mới quay lại trường cho học kỳ mới thì Lục Vũ đã âm thầm chuyển trường rồi.

“Mấy ngày nữa là quen thôi mà.” Đường Nhân chui vào trong xe.

“Ừ.” Tô Khả Tây gật gật đầu, dù sao bây giờ được là chính mình vẫn là điều thích nhất.

Một lát sau, Tưởng Thu Hoan dừng xe ở bên cạnh trường Tam Trung.

“Buổi tối nhớ về sớm một chút, nếu không thì đừng mơ có thịt cua đồng mà ăn nhé.” Bà hạ cửa kính xe xuống, dặn dò: “Buổi tối không an toàn.”

Đường Nhân phất tay, chậm chạp đi đi vào bên trong ngõ hẻm bên cạnh.

Cửa chính trường Tam Trung ở phía bên trong ngõ hẻm, không hẹp không rộng, nếu không có tên tuổi, thì không ai biết chỗ này có trường cao trung cả, hơn nữa cũng đã từng là trường điểm của thành phố.

Nhưng về sau không biết rõ như thế nào lại trở nên tụt dốc, biến thành nơi tụ tập của những học sinh yếu kém. Ngược lại thì trường Nhất Trung lại phát triển không ngừng, danh tiếng dần dần vang hơn, nhà nào gia đình nào cũng muốn con mình vào học ở Nhất Trung.

Tam Trung là trường công, tan học trễ, buổi tối còn có giờ tự học. Đối diện cổng trường có nhiều hộ gia đinh sinh sống xung quanh, nhưng lại có không ít học sinh đứng hút thuốc.

Mắt Đường Nhân nhìn qua phía bên kia.

Mấy nam sinh thấy vậy thì huýt sáo không ngừng.

Tô Khả Tây nhíu mày, nhìn quanh xem xét vài lần, nói nhỏ: “Đám người Tam Trung này không phải được đồn đại rất bảnh sao.”

“Chỗ này chỉ là nghĩa địa của tình yêu thôi.” Đường Nhân nói bậy.

Tô Khả Tây không thể phủ nhận. Nói thật, đám Tam Trung này so với Nhị Trung thì chỉ đáng xách dép, cũng không biết nên nói yêu đương như thế nào, nếu khoảng cách nhà ở gần đó, thì đoán chừng các chị em đều chạy đến Nhị Trung rồi.

Hai cô vừa tới cổng trường, thì tiếng chuông bên trong Tam Trung vang lên, tiếng ầm ĩ bên trong cũng yên tĩnh đi rất nhiều.

Đám học sinh đứng ở ngoài cổng trường dần dần chuyển hướng đi vào trong. Chỉ còn vài nam sinh đứng nhìn chằm chằm bọn Đường Nhân: “Nè, hai con nhỏ kia lạ hoắc, anh em chuẩn bị làm thịt.”

Nam sinh kia chuẩn bị đi qua, thì có một nam sinh khác kéo hắn lại nhắc: “Là Đường Nhân đó, không động vào được đâu.”

Thần sắc hắn lại quái dị một chút, nhỏ giọng nói tiếp: “Người đi bên cạnh chắc chắn là Tô Khả Tây.”

Anh Vũ đã dặn dò trước đó.

~

Nhà của Văn Nguyệt ở bên cạnh, đi vài bước đã đến.

Gia cảnh của Văn Nguyệt rất bình thường, phòng ốc cũng khá cũ kỹ, nhưng được bố trí rất ấm cúng. Hơn nữa khu này không bao lâu nữa sẽ bị phá dỡ, đoán chừng sẽ được nhận một khoảng tiền hoặc là một căn nhà mới, nói tóm lại rất có lời.

Mẹ của Văn Nguyệt biết Đường Nhân và Tô Khả Tây, bà lập tức mời vào: “Nhân Nhân và Tây Tây đến chơi nè con, dì mới mua bưởi nè, vào nếm thử đi.”

Trên bàn là những múi bưởi trắng nõn tươi ngon.

Đường Nhân tiện tay nhón lấy một múi bưởi: “Dì à, Văn Nguyệt đâu ạ, cháu nghe nói bạn ấy ngã bệnh, có sao không ạ?”

Mẹ Văn lắc lắc đầu, lại gật gật đầu: “Mấy ngày trước sốt một chút, mới vừa đỡ hôm nay, nhưng vẫn cần truyền nước muối vài lần nữa, bây giờ con bé đang nằm trong phòng xem ti vi, hai cháu vào đi.”

Chuyện lần trước mẹ Văn vẫn còn chút áy náy, may mắn là Đường Nhân không trách bà. Thành tích giỏi, tính cách tốt, lại chấp nhận làm bạn với con gái bà, nên mẹ Văn rất yên tâm.

Văn Nguyệt dựa vào giường, càng không ngừng chuyển đài, nhận thấy cửa phòng mở ra, vui vẻ nói: “Nhân Nhân, Tây Tây.”

Đường Nhân đi tới trước giường: “Há miệng.”

Văn Nguyệt lập tức há miệng, một múi bưởi nhanh chóng lọt vào miệng cô ta.

Tô Khả Tây nhanh nhảu mở miệng: “Lâu rồi không qua bên Tam Trung, lúc nãy tớ thấy bộ dáng đám Tam Trung cũng chẳng có gì thay đổi hết, không chỉ huýt sáo, mà thiếu chút nữa động thủ rồi.”

Văn Nguyệt cười cười: “Kể từ khi Lục Vũ chuyển đến Tam Trung, thì bây giờ đã tốt lên nhiều rồi đấy, không còn người nào dám tùy tiện làm loạn đâu.”

Hút thuốc đánh nhau là chuyện thường, chẳng qua là ít sử dụng vũ khí hơn trước, dù sao Văn Nguyệt cũng đã thấy vài lần.

“Lục Vũ?” Đường Nhân nhắc lại, mắt nhìn Tô Khả Tây.

“Lần trước tớ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nè, có hai nhóm người đánh nhau trước cổng trường, còn mang cả gậy sắt, tớ còn thấy có người cầm dao nữa.” Văn Nguyệt nhớ lại cảnh tượng kinh hồn ngày hôm đó.

Tô Khả Tây hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Về sau đột nhiên có một người xuất hiện, vóc dáng cao cao, nhìn rất sáng sủa. Người đó vừa đến, thì hai nhóm lập tức dừng lại, còn gọi người đó là ‘Anh Vũ’, tớ có bạn học ở Tam Trung, nói với tớ đó là Lục Vũ, là người cầm đầu Tam Trung, đám lộn xộn trong đó đều rất sợ Lục Vũ.”

Lúc đó nói Văn Nguyệt không sợ cũng không đúng, cô ta thấy có vài người mang theo vũ khí, còn tưởng rằng sẽ có chuyện đổ máu, cô ta cũng đã chuẩn bị gọi xe cứu thương, cuối cùng ai ngờ nhờ một người ra mặt mà mọi chuyện êm xuôi.

Văn Nguyệt lại cười rộ lên, hai lúm đồng tiền ở bên má lộ ra: “Nghe nói là cậu ta mới chuyển đến, vừa mới chuyển đến thì ngày hôm sau đã được nhận đầy thư tình và chocolate bánh ngọt các loại.”

Sắc mặt Tô Khả Tây đột nhiên trắng bệch.

Trước kia Lục Vũ học sơ trung ở trường tư nhân Gia Thủy, là một học sinh giỏi chuẩn mực và ngoan ngoãn, cho nên lúc đầu khi cô theo đuổi Lục Vũ thì rất hăng hái học tập. Đừng nói là đánh nhau, mà mắng chửi người khác cũng không có.

Tại sao chuyển qua Tam Trung lại thay đổi chóng mặt đến như vậy? Tô Khả Tây không dám nghĩ thêm.

Đường Nhân cầm tay Văn Nguyệt, nói: “Không nhắc đến Lục Vũ nữa, khi nào cậu quay lại trường thì để tớ đưa xe đến đón.”

Văn Nguyệt có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt trắng nõn đột nhiên ửng hồng: “Không cần làm phiền Nhân Nhân đâu, tớ đi xe buýt được rồi.”

“Nhưng cơ thể cậu chưa hoàn toàn bình phục đâu.” Đường Nhân nhướn mày.

~

Sau khi trò chuyện với Văn Nguyệt thêm một chút nữa, thì Đường Nhân và Tô Khả Tây rời đi.

Từ nhà Văn Nguyệt đi ra, thì trời đã tối đen, không nói đến âm thanh xung quanh, mà những ánh đèn mờ tối bên ven đường cũng đã được bật sáng.

“Nhân Nhân.”

Tô Khả Tây nhịn không được mở miệng nói: “Lục Vũ cậu ấy…”

“Tình hình hiện tại của Lục Vũ thật sự tớ cũng rõ lắm, cậu không biết thì sao mà tớ biết được.” Đường Nhân nắm bả vai Tô Khả Tây, “Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, hai người các cậu cũng đã chia tay rồi mà.”

Tô Khả Tây không lên tiếng, nhưng bàn tay không tự chủ sờ sờ mái tóc ngắn của mình.

Bọn họ thật sự chưa chia tay, bởi vì Lục Vũ đột ngột chuyển trường, không nói với cô ta câu nào, đến chuyện gặp mặt lần cuối còn không có nữa mà.

Bây giờ cô ta và Lục Vũ không còn bất cứ quan hệ nào với nhau.

Trên đường đi cực kỳ yên tĩnh.

Nhưng vào lúc này, ở đằng xa có một cảnh khiến Tô Khả Tây ngây người, cô ta đột nhiên kéo tay Đường Nhân: “Sao Lục Trì của cậu lại ở một chỗ với Lục Vũ thế kia?”

Vào lúc hai người bọn họ đang đi từ cuối ngõ hẻm, thì thấy ở đầu ngõ hẻm đằng kia, bên cạnh còn có nhiều ngõ hẻm khác, đều thông đến những chỗ khác nhau.

Đường Nhân nhìn sang, chỉ thấy Lục Vũ bị Lục Trì kéo đi, hai người một trước một sau đi qua một ngõ nhỏ khác.

Lục Trì kéo Lục Vũ…. Chuyện quái gì đây?

Bình luận