Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Eo Thon Nhỏ

Chương 43

Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Trà Đá.

Lục Trì vừa ngẩng đầu đã thấy Đường Nhân đưa tay vẫy vẫy.

Cô nở nụ cười sáng rực, ánh nắng mùa đông chiếu lên người cô, khiến cô càng thêm tỏa sáng.

“Trì Trì, về nhà thôi con.”

Cuối cùng Vương Tử Diễm cũng thu hồi tầm mắt, quay đầu nói, trong giọng nói tràn trề sự thoải mái.

Ban nãy là bà cố ý nói lời đó.

Lục Dược Minh khiến bà đau khổ, thì bà cũng sẽ khiến ông ta khó chịu, cũng chỉ có một mình Khâu Hoa cảm thấy trước đây là bà ép ông ta.

Vương Tử Diễm cười lạnh.

Nếu không muốn thì sao lại đồng ý kết hôn với bà? Gia đình Lục Dược Minh cũng không nghèo, mặc dù kém hơn gia đình bà, nhưng vẫn tốt hơn gấp mấy lần người bình thường.

Hiện tại bà thật sự muốn xem cuộc sống tương lai của Khâu Hoa và Lục Dược Minh sẽ như thế nào.

Không còn khúc mắc ư?

Không thể nào, Khâu Hoa vẫn một mực cho rằng năm đó Lục Dược Minh bị bà bỏ thuốc, bị bà bức, tin chắc chỉ có bọn họ là tình cảm chân thật, bị chia rẽ, bằng không sẽ chẳng ở bên ngoài hơn mười năm qua.

Trên thực tế, chuyện xảy ra vào ngày hôm đó chỉ có một mình Lục Dược Minh biết.

“Dạ.” Lục Trì trả lời.

Nhưng ánh mắt anh vẫn liên tục liếc qua phía bên đối diện, ánh mắt rơi trên khuôn mặt sáng rỡ kia, cùng với cái eo thon khiến anh nhung nhớ.

Hôm nay Đường Nhân mặc áo ngắn, phối hợp với thân váy dài trên đầu gối, càng tôn lên cái eo thon nhỏ của cô, mặc dù cô khoác áo ấm dày ở bên ngoài, nhưng cũng không ngăn được cái eo thon nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện của cô.

Vương Tử Diễm nhìn theo ánh mắt của anh: “Con đang nhìn cô gái bên kia đường hả?”

Lục Trì bỗng dưng nghiêng đầu sang chỗ khác: “Dạ không.”

Anh trực tiếp nhấc chân rời đi, không quay đầu lại.

Vương Tử Diễm nhìn chằm chằm cô gái ở bên kia đường, cảm giác có chút quen thuộc, cảm thấy như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng bà nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.

Đường Nhân nhìn hai người ở bên kia đường, không ngừng suy nghĩ tại sao mẹ Lục Trì lại nhìn cô chằm chằm như vậy.

Chẳng lẽ nhớ lại chuyện lần trước cô xen vào việc của người khác?

Cô xách túi to túi nhỏ, trong lòng rối bời, chậm chạp đi bộ về nhà.

Thời gian nghỉ trôi qua rất nhanh, chưa kịp nhận ra thì năm mới đã tới.

Vào buổi sáng cuối năm, Đường Nhân bị tiếng pháo nổ ở đằng xa đánh thức.

Mặc dù bây giờ trong thành phố không cho phép đốt pháo, nhưng trên thực tế thì có rất nhiều người không tuân theo, vẫn châm ngòi đốt pháo.

Bị đánh thức dậy khi trời còn sớm khiến Đường Nhân cảm thấy không thoải mái, nhưng khi đã tỉnh hoàn toàn thì cô lại cảm nhận được bầu không khí cuối năm, một năm yên tĩnh thanh bình sắp qua.

Mặc dù nhà cô ăn cơm tất niên vào buổi tối, nhưng cũng không quá muộn, tám chín giờ tối đã xong.

Một nhà ăn uống no say xong nằm trên ghế sofa.

Đường Nhân lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào Wechat, nhắn tin cho Lục Trì: “Năm mới vui vẻ.”, sau đó nằm chờ anh trả lời.

Lần trước bọn họ gặp nhau ở phía trước cục dân chính, cuối cùng ngày hôm sau cũng không gặp nhau được, lần này nhất định phải lôi anh ra khỏi nhà cho bằng được.

Lục Trì đang làm bài tập nghỉ đông, di động rung lên, anh mở ra thì thấy tin nhắn của Đường Nhân.

Đường Đường Đường: Năm mới vui vẻ.

Anh đang gõ tin nhắn trả lời, thì lại nhận được tin nhắn mới từ cô.

Đường Đường Đường: Đêm nay đi đón năm mới đi.

Lục Trì lập tức hiểu ý cô.

Trong thành phố có quảng trường rất rộng, năm nào cũng có chương trình đón năm mới ở đó.

Ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì mọi người sẽ tụ tập ở quảng trường, uống trà nói chuyện phiếm rồi nhảy múa, sau đó đến gần nửa đêm sẽ cũng nhau đếm ngược đón năm mới, cực kỳ náo nhiệt.

Lục Trì liếc mắt nhìn đống bài tập, trả lời: “Được.”

Đường Nhân kích động như muốn nhảy lên, bên kia đột nhiên gởi thêm tin nhắn mới: Mười giờ ở quảng trường.

Anh không nói rõ địa điểm, nói cách khác là anh muốn cô đi tìm anh sao?

Đường Đường Đường: Ở nơi đông người như vậy sao!!!

Ba cái dấu chấm than liên tiếp đủ chứng minh được sự kinh ngạc của Đường Nhân. Nếu như cô đang ở trước mặt anh, sợ rằng cô sẽ bày ra cái vẻ mặt bất mãn với anh.

Lục Trì mím môi khẽ cười, trong phòng chỉ có một mình anh, không có người biết.

Anh trả lời: Ừ.

Thật lâu sau vẫn chưa thấy cô trả lời, anh nghĩ có lẽ Đường Nhân đang cảm thấy khó chịu.

Mãi một lúc lâu sau, di động mới rung lên lần nữa.

Đường Đường Đường: Được rồi được rồi, để xem tớ có tìm ra cậu trong đám đông đó hay không.

Lúc gởi xong tin nhắn này, Đường Nhân ném di động, nằm trên ghế sofa hít thở sâu.

Lục Trì quá nguy hiểm, bây giờ đã bắt đầu học được cách trêu đùa cô, khiến cho cô bị giật mình, sao có thể bắt cô đi tìm anh ở cái quảng trường rộng lớn như vậy chứ.

Nhiều người như vậy, trời lại tối, mắt nào mà tìm cho ra.

Nhưng chính cô lại có cảm giác là mình sẽ tìm ra anh, nếu như vừa tới đã có thể phát hiện ra anh, vậy thì do ý trời rồi, anh cũng sẽ không thoát được mối duyên phận này đâu.

Đường Nhân cười, Lục Trì muốn làm khó dễ cô sao, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

Trên ti vi còn đang phát những tiết mục đón chào năm mới, mặc dù trông sắc đặc sắc, nhưng quả thực không hứng thú nổi.

Cô sờ sờ cái bụng ba mình, đột nhiên mở miệng: “Tối nay con ra ngoài đón năm mới nhé.”

Đường Vưu Vi từ tốn hỏi: “Đi với ai?”

Đường Nhân há mồm: “Đương nhiên là đi cùng với con rể ba rồi, ha ha ha.”

Sau khi nói xong câu này, Đường Vưu Vi và Đường Quân ngồi trên ghế sofa đều trừng mắt nhìn cô.

Ở trong mắt bọn họ, nam sinh tiếp cận Đường Nhân trước cửa nhà xa vài mét thôi là đã không tốt rồi.

Đằng này lại ở tận quảng trưởng, cách nhà Đường Nhân cũng mười mấy phút lái xe.

Hằng năm cả nhà cô đều nhốn nháo đi đón năm mới, chỉ là không ở ngoài quá khuya, dù sao cũng không có nhiều điều thú vị.

Nhưng năm nay lại khác, đêm nay cô đi đón năm mới cùng Lục Trì!

Mới hơn mười giờ, mà trên quảng trường đã cực kỳ đông người, buôn bán đủ thứ, nhiều người tập trung ở giữa quảng trường khiêu vũ.

“Bây giờ còn sớm, anh về nhà ngủ một giấc đây, gần đến giờ anh ra đây tìm em.”

“Anh có ý gì vậy, phải cùng nhau đón năm mới thì mới có ý nghĩa chứ!”

Đường Nhân ngồi ở trên băng ghế đá ngoài quảng trường, suy nghĩ Lục Trì có thể ở đâu.

Đèn đường màu vàng mờ mờ cộng thêm đủ loại ánh sáng bảy sắc, khiến quảng trường trông rất rực rỡ, mặc dù đã khuya nhưng vẫn rất đông vui.

Cô đi xuyên qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở phía tây quảng trường.

Cô nhớ chỗ này, lần trước bọn họ nói chuyện có nhắc đến chỗ này.

Chính là lần trước trong tiệm mỳ, cô ép hỏi anh thích cái gì, cuối cùng Lục Trì trả lời là một cửa hàng ở góc phía tây quảng trường.

Cửa tiệm kia rất bình thường, Đường Nhân đã từng đi ngang qua không ít lần, nhưng chừa từng đi vào thử, cũng không biết hương vị bên trong như thế nào, nếu không phải vì chuyện lần này thì chắc có lẽ cô đã quên rồi.

Có lẽ là ý trời.

Cô tiến tới gần, nhìn thấy toàn cảnh phía trong cửa tiệm.

Ở bên trong bày rất nhiều bàn ghế, hoặc là tốp ba tốp năm, hoặc là tình nhân, hoặc là gia đình.

Đường Nhân không đi vào bên trong, mà chỉ đứng ở chỗ không xa nhìn vào.

Cô quả nhiên đoán không sai, Lục Trì đang ở bên trong, ngồi ở một góc, nhìn vào có thể phát hiện ra anh ngay lập tức, có lẽ là sợ cô không trông thấy.

Một bé trai tiến tới, khẽ vỗ vỗ lên tay cô.

Sau đó lí nhí mở miệng: “Chị gái, chị mua kẹo bông không?”

Đường Nhân cúi đầu, là một cậu bé chừng bảy tám tuổi, vẻ mặt non nớt đáng yêu, trong tay cầm rất nhiều kẹo bông, có thể che kín cả đầu cậu bé.

Cô nhéo nhéo má cậu bé: “Cho chị hai cây.”

Khuôn mặt cậu bé tràn ngập niềm vui, lập tức rút ra hai cây kẹo bông to thật to, còn nói: “…Hơi lạnh rồi…”

Đường Nhân cười: “Không sao.”

Trên quảng trường có không ít cậu bé cô bé còn nhỏ tuổi đi bán này nọ, phần lớn đều là giúp ba mẹ, giống như cậu bé này, cô còn nhớ lần trước đã từng gặp qua.

“Đợi chút, em trai, em tên gì?”

“Em là A Bác.”

Đường Nhân ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “A Bác, em giúp chị chuyện này được không? Không phiền chứ.”

A Bác rối rắm trong chốc lát, suy nghĩ thấy chị gái này đã mua tận hai cây kẹo bông, những người khác lại không mua, gật gật đầu: “Dạ được.”

“Em thấy anh trai ngồi bên trong không, người quàng cái khăn choàng cổ màu xanh đậm ý.” Đường Nhân chỉ chỉ Lục Trì, “Giúp chị đưa cây kẹo bông này cho anh ý nhé.”

Cô lại thấp giọng dặn dò thêm một câu nói.

A Bác nghe xong gật đầu, xoay người đi vào trong cửa tiệm.

Lục Trì nhìn di động.

Lần này không biết anh có gây khó dễ cho Đường Nhân hay không, dù sao quảng trường cũng quá lớn.

Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy người bên ngoài đi tới đi lui, thấy ai cũng như ai, không thấy dáng vẻ tự tin cùng gương mặt tươi cười của cô đâu.

Lục Trì mở di động ra, chuẩn bị nhắn tin cho cô.

Đúng lúc này, cánh tay đột nhiên bị ai đó kéo kéo, là một cậu bé đang đứng trước mặt anh, đưa tới cho anh một cây kẹo bông, mắt nhìn anh chằm chằm.

“Khăn quàng cổ màu xanh đậm…” Cậu bé tiến sát tới nhìn kĩ một lần nữa, “Đã tìm ra.”

Lục Trì nghi ngờ hỏi: “Có… Có chuyện gì sao?”

A Bác bật cười một tiếng, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ: “Có chị gái kia nhờ em đưa cây kẹo bông này cho anh.”

Cậu bé đưa cho anh một cây kẹo bông màu hồng, vừa lớn vừa thơm.

Lục Trì nhận lấy, trong nháy mắt khẳng định người đó chắc chắn là Đường Nhân, anh nhìn ra ngoài cửa, vẫn không thấy người đâu.

“Chị gái đó nhờ em nói với anh.” A Bác gãi gãi đầu, “Cây kẹo bông màu hồng cực kỳ hợp với tâm hồn thiếu nữ Lục Trì.”

Lục Trì còn chưa kịp trả lời, thì đã nghe cậu bé nói tiếp, “Anh trai, anh tên là Lục Trì sao? Nghe đáng yêu lắm.”

“…” Đường Nhân thật sự là quá trời quá đất.

Anh cúi đầu hỏi: “Chị gái ấy ở… Ở đâu?”

A Bác vươn ngón tay nho nhỏ ra, chỉ chỉ vào một chỗ.

Lục Trì thuận mắt nhìn theo, khẽ nheo mắt thấy Đường Nhân đang đứng đó ăn kẹo bông, nửa gương mặt bị che kín, chỉ còn lại đôi mắt sáng ngời.

Chờ đến khi anh đi tới bên cạnh cô, thì Đường Nhân đã đổi món khác, cô đang vui vẻ ăn kem.

Đường Nhân vươn đầu lưỡi ra liếm kem.

Bây giờ đang là mùa đông, thời tiết rất lạnh, nhưng thời tiết này ăn kem mới thật sự kích thích.

Giống như mùa hè ở trong phòng bật điều hòa ăn lẩu, vừa nóng vừa lạnh. Mùa đông ở bên ngoài vừa ngắm tuyết vừa ăn kem, vừa lạnh vừa ngọt. 

Hai loại cảm giác cực kỳ kích thích.

Đường Nhân chuyên tâm liếm kem, trước mắt rơi xuống một bóng đen.

Mặt mày cô cong cong, cười nói: “A, thiếu nữ Lục Trì.”

Trên màn hình ti vi lớn ngoài quảng trường đang chiếu chương trình đón năm mới, áp đảo giọng nói của cô.

Mặc dù Lục Trì không nghe thấy, nhưng nhìn nét mặt của cô, anh chắc chắn lời cô nói ra không tốt đẹp gì.

Đường Nhân ăn hết cây kem, kéo anh đi vào bên trong quảng trường.

“Cậu đã từng ra đây đón năm mới chưa?”

“Chưa.” Lục Trì chỉnh chỉnh lại khăn quàng cổ, đáp ngắn gọn.

Đường Nhân hài lòng gật đầu, lớn lối nói: “Vậy tớ là người đầu tiên cùng cậu đón năm mới ở đây, đương nhiên cũng là người cuối cùng, về sau không cho cậu đi với người khác.”

Lục Trì quay lại, hơi cúi đầu nhìn cô.

“Mau trả lời tớ.” Đường Nhân bóp cánh tay anh, còn nói: “Không trả lời thì không xong với tớ đâu.”

“Ừm.”

Đường Nhân thỏa mãn.

Hai người đi dạo ở quảng trường không có mục đích, Lục Trì ít nói, dọc đường đi đều là Đường Nhân nói, chốc lát đòi ăn cái này, chốc sau lại đòi ăn cái kia.

Không biết qua bao lâu, trên màn hình lớn bắt đầu đếm ngược.

Tất cả mọi người ở quảng trường đều kích động, ào ào đếm ngược theo, kèm theo là tiếng thét chói tai, còn có đủ tiếng cười của con nít.

Đường Nhân nheo mắt, đột nhiên chắn trước mặt Lục Trì.

Hiện tại khăn quàng cổ của anh đang choàng trên cổ cô, cho nên từ góc độ của cô có thể nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ của anh, cực kỳ mê người.

Đường Nhân khẽ cắn lên cái cằm của anh.

Cô không dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng cắn một cái.

Lục Trì chưa kịp phản ứng, yết hầu anh khẽ nhúc nhích, hình như đầu lưỡi mềm mại của cô đã chạm phải cái cằm của anh.

Anh ngây người, Đường Nhân đã đứng trở lại, vịn vào bả vai anh, cười đến đau bụng.

Lục Trì đơ mặt.

“Năm!”

“Bốn!”

Anh đột nhiên cúi đầu xuống, giữ lấy bả vai cô, phủ môi anh lên đôi môi xinh đẹp của cô.

Không giống với nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, mà là dùng sức hôn cô.

Anh cuồng nhiệt mút lấy cánh môi cô.

Tay anh đưa ra giữ sau đầu cô, đầu lưỡi linh hoạt tiến thẳng vào trong miệng cô, ra sức khấy đảo khoang miệng cô.

Hôm nay Đường Nhân mặc áo ấm rộng dày, nhưng không gài nút, bàn tay anh có thể dễ dàng tiến vào, tay anh dừng lại nơi cái eo thon nhỏ của cô, vuốt ve một lát, lưu luyến quên về.

Vừa thon vừa mềm.

Trong lúc nhất thời, hai người chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của đối phương.

“Hai!”

“Một!”

Đường Nhân nhón chân lên.

Cô nghĩ thầm, đây đúng là món quà năm mới tốt nhất.

Bình luận
× sticky