Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Eo Thon Nhỏ

Chương 59

Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Trà Đá.

Sao lại có thể đáng yêu như vậy!

Đường Nhân bị bộ dáng đáng thương của Lục Trì làm cho tâm trí náo loạn, cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự yêu tớ sao?”

Lục Trì ngoan ngoãn trả lời: “Yêu yêu yêu.”

Nói liên tiếp ba lần ngọt như đường.

Đường Nhân nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái, từ tốn nói: “Tớ cũng cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu cậu.”

Lục Trì thích thú cười rộ lên, đuôi mắt khẽ nhếch.

Đường Nhân yêu cái bộ dáng này của anh quá, không nhịn được hôn anh thêm một cái nữa.

Hôm nay Lục Trì say rượu có vẻ khác với lần trước, chỉ có việc anh ngoan ngoãn nghe lời cô là giống y chang.

Triệu Như Băng ở một bên cũng không nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Trong phòng rất ồn ào, mặc dù ở khoảng cách gần thì cũng phải hét to mới nghe thấy được.

Cô ta ném hạt dưa trong tay đi, bỏ qua phía bên bàn các bạn học đang tụ tập.

Một lúc sau, Lục Trì động đậy.

Anh giơ tay cầm lấy bàn tay cô đang ôm gò má anh, rồi nhẹ nhàng ngậm ngón tay cô vào miệng, đầu lưỡi mềm mại chạm phải đầu ngón tay, ướt át tê dại.

Đường Nhân gần như muốn rên lên, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế thu tay về.

Bên trong còn có những người khác, nếu để người khác thấy thì sau này không hay cho lắm.

Nghĩ đến điều này, cô ôm lấy mặt anh dặn dò: “Sau này chỉ khi nào có tớ ở bên cạnh mới được uống rượu thôi biết không?”

Lục Trì nhìn cô nửa ngày trời mới trả lời lại: “Được.”

Đường Nhân xoa xoa đầu anh, quyết định thưởng cho anh một cái, dùng nước rửa tay, sau đó đè ngón tay lên môi anh.

Lục Trì đưa đầu lưỡi ra, nhưng không liếm, tâm tình có vẻ không tốt.

Đường Nhân nhìn thấy bộ dáng này của anh thì lập tức xao động, cười rộ lên, an ủi: “Thôi tính sau đi, bây giờ về nhà nhé.”

“Ừ.” 

Chờ đến lúc tiệc tan, mọi người mới phát hiện ra Đường Nhân và Lục Trì đã biến mất.

“Đi toilet sao?”

“Về trước rồi, Đường Nhân trông có vẻ không khỏe.”

“Tớ có nhắn tin hỏi thì bọn họ nói về trước rồi.”

Ngày hai mươi ba tháng sáu.

Trời vừa sáng, Tưởng Thu Hoan và Đường Vưu Vi đã ngồi trước màn hình tivi nghe những chuyên gia phân tích về tin tức thi đại học năm nay.

Lúc Đường Nhân xuống nhà, thì đã thấy hai người ngồi trước tivi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Lần cuối cùng cô thấy vẻ mặt ba mẹ cô nghiêm trọng là lúc cô còn học sơ trung, bởi vì đánh nhau nên bị mời phụ huynh, sau khi về nhà thì bày ra vẻ mặt này.

Tưởng Thu Hoan thở dài.

Sau khi nghe chuyên gia phân tích, thì bà cảm thấy thành tích của con gái nhà mình chắc sẽ không cao, mặc dù lần trước nói là không sao, nhưng trong lòng vẫn mang chút hoang mang.

Hy vọng lát nữa tra điểm sẽ không bị dọa ngất.

Đường Nhân thấy bộ dáng này của bọn họ, đành phải thất thiểu quay về phòng, chờ đến giờ tra điểm rồi xuống.

Đúng chín giờ, bản tin phân tích vừa kết thúc, thì hệ thống tra điểm cũng được mở ra.

Cô ngồi trước máy vi tính, lần đầu tiên có cảm giác hồi hộp đến như vậy.

Nếu như điểm thi không tốt, thì không thể học cùng một trường với Lục Trì, nếu vậy thì cô sẽ đăng ký học trường đại học cùng thành phố, càng gần càng tốt.

Sau khi đã chuẩn bị tâm lý xong, cô gõ số báo danh của mình vào màn hình, cuối cùng bấm nút xác nhận.

Ai ngờ một giây sau, hệ thống bị sập.

Đường Nhân thiếu chút nữa đá máy vi tính một cước, vào lúc quan trọng thế này lại bị sập hệ thống.

Cô vào lại trang tra điểm một lần nữa, cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại lên tổng đài, nhập số báo danh của mình vào.

“Văn 138, Toán 141, Anh 146, Lý 287, tổng điểm 712.”

Điểm số được báo một cách từ tốn, sau khi biết rõ điểm từng môn, cô tập trung vào phần cuối cùng, sau khi nghe được tổng điểm thì không nhịn được khẽ giương môi.

Thành tích lần này cao hơn so với những lần thi thử.

Xưa nay trong tỉnh vẫn tự ra đề thi thử, không dựa theo đề cả nước, Đường Nhân cũng chỉ làm theo thói quen, ai ngờ lần thi chính thức lại cao hơn hai mươi mấy điểm, có khả năng là do đề môn toán năm nay dễ hơn.

Nhớ lại ba lần thi thử ở tỉnh, điểm thi cao nhất của cô cũng chỉ sáu trăm mấy, ai ngờ lần này thi chính thức lại vượt xa hơn mong đợi.

Cô yên tâm, nhắn tin cho Lục Trì.

Đường Nhân lại chạy xuống lầu, tiếng bước chân của cô khiến ba mẹ cô đang ngồi trên ghế sofa cùng quay đầu lại, ánh mắt hai người nhìn cô chằm chằm.

Một giây sau, Tưởng Thu Hoan hỏi: “Nhân Nhân, tra điểm được chưa?”

Vẻ mặt Đường Nhân không chút thay đổi: “Dạ rồi.”

Thấy bộ dáng này của cô, trong lòng hai người lại thấp thỏm, tâm lý chuẩn bị nãy giờ bỗng chốc biến thành cát bụi.

Đường Nhân chen vào ngồi giữa hai người, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Tổng điểm là 712.”

Tưởng Thu Hoan trừng to hai mắt, không tin.

Đường Vưu Vi hoàn hồn, vỗ đùi: “Tốt! Không hổ danh là con gái ba! Ha ha ha ha! Có thể là thủ khoa cũng không chừng.”

“Ba à, ba suy nghĩ quá nhiều rồi.” Đường Nhân nói, “Còn con rể của ba nữa chi.”

“Con rể cái gì, người ta có tên gọi đàng hoàng sao không gọi.” Đường Vưu Vi trừng cô, “Con hỏi Lục Trì thi được bao nhiêu điểm chưa?”

Đường Nhân định lắc đầu, thì điện thoại di động vang lên. Cô mở ra, là tin nhắn từ Lục Trì.

Lục lục lục: “Không tốt lắm, 728.”

Tưởng Thu Hoan lén nhìn trộm, nhịn không được nói: “Nè nè, 728 mà còn kêu không tốt, vậy chắc cũng xem thường thành tích của Nhân Nhân nhà mình rồi.”

Đường Vưu Vi sờ sờ cằm: “Thời gian qua cậu bé này có thành tích rất xuất sắc, cả trường học đều trông chờ cậu ta dành được thủ khoa.”

Trước kỳ thi tốt nghiệp, các giáo viên thật sự đều muốn tìm Lục Trì nói chuyện, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học nên không dám làm.

Hiện tại đạt được thành tích này, thì có khả năng cao sẽ thành thủ khoa, hy vọng đừng có ai cao điểm hơn là được.

Chỉ sợ đột nhiên xuất hiện một con ngựa đen.

Buổi chiều là thời gian điền nguyện vọng các trường đại học.

Bên ngoài trời rất nóng, mặt trời chói chang tren đỉnh đầu, Đường Nhân vốn không muốn lên trường, nhưng nghĩ lại có thể gặp Lục Trì nên lại ráng sức đi.

Cô đến sớm, Lục Trì còn chưa đến, trong phòng học đều là các bạn học đang hỏi thăm thành tích và nguyện vọng trường muốn đăng ký.

Lần này Lộc Dã làm bài tốt hơn rất nhiều so với những lần thi thử, vẻ mặt hớn hở, ca hát không ngừng.

Thấy Đường Nhân đi vào, không nhịn được hỏi: “Đường Nhân, cậu bao nhiêu điểm?”

Đường Nhân cười cười, không lên tiếng.

Đường Minh quay đầu: “Chắc chắn phải cao điểm hơn cậu rồi, tớ nghe phong phanh là trường mình có hai người đạt hơn bảy trăm điểm.”

“F*ck, sao cậu biết? Hai người lận á? Đường Nhân và Lục Trì sao?” Lộc Dã kinh ngạc, hỏi liên tiếp không ngừng.

Đường Minh gãi gãi đầu; “Tớ cũng nghe nói vậy thôi, vừa rồi đi ngang qua văn phòng nên tớ đứng lại nghe lén, tự dưng có thầy giáo đẩy cửa ra nên tớ bỏ chạy.”

Hai người cũng hài lòng với số điểm đã đạt được, tâm tình rất tốt nên chưa bao lâu đã quên hỏi chuyện Đường Nhân.

Đường Nhân chống cằm, cô nhất định phải học cùng một trường đại học với Lục Trì.

Cô không có hứng thú xem chuyên ngành của các trường đại học.

Đang nghĩ ngợi, bên cạnh có người ngồi xuống, cô nghiêng đầu, thấy Lục Trì đang ngồi bên cạnh, hôm nay anh không đeo kính, cực kỳ mê người.

Có lẽ bởi vì thời tiết quá nóng, nên anh cởi bỏ bớt một nút áo sơ mi, lộ ra làn da trắng sáng.

Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, làn da cũng theo nhịp thở khẽ phập phồng lên xuống, khiến người nhìn phải miệng đắng lưỡi khô.

Đường Nhân liếm liếm môi, thật sự muốn đè anh ra ngay tại đây.

“Đừng có nhìn tớ nữa.” Lục Trì quay sang, suýt nói lắp, vươn tay che mắt cô.

Đường Nhân nhẹ kéo tay anh xuống, hỏi: “Cậu muốn đăng ký trường nào?”

Lục Trì suy nghĩ một chút: “Mới quyết định một trường, còn lại chưa chắc lắm.”

Bây giờ nguyện vọng được điền ba trường, mỗi trường đều có rất nhiều chuyên ngành, anh thật sự chỉ nhắm vào một trường thôi sao.

Đường Nhân lại: “Trường nào?”

Lục Trì nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Đại học S.”

Đại học S là đại học tổng hợp, ở thủ đô, cách thành phố bọn họ đang ở rất xa, nhưng lại là đại học danh tiếng, xếp hạng thứ nhất cả nước.

Dựa theo thành tích của Lục Trì, thì hoàn toàn có thể đậu đại học S.

Đường Nhân suy nghĩ một hồi, dựa theo thành tích của cô cũng có thể vào được đại học S, hàng năm cũng rất ít người đạt hơn 700 điểm, hơn nữa trong trường cũng có rất nhiều chuyên ngành.

Cô đến trường học chủ yếu là xác nhận chuyện này.

“Cậu thì sao?” Anh hỏi.

“Ờ thì… Cũng giống cậu.” Đường Nhân cười nói.

Sau đó, cô “Haiza” một tiếng: “Tớ thua cậu có mấy điểm. Vậy mà cậu còn nói tớ là cậu thi không tốt, có phải muốn chọc tức tớ đúng không?”

Khóe môi Lục Trì khẽ cong lên.

Hai người ngồi phía trước nghe thấy trợn mắt nhìn nhau.

Chủ nhiệm Chu Thành cầm giấy đăng ký nguyện vọng tiến vào lớp: “Đây là bản điền mẫu. Các em điền thử trên giấy cho quen, có vấn đề gì thì tìm thầy.”

Chu Thành bắt đầu phát bảng mẫu xuống.

Đường Nhân cầm bút, tra xét điểm trúng tuyển của đại học S những năm trước, năm ngoái điểm đậu cao nhất là 730 điểm, thấp nhất vẫn hơn 690 điểm.

Tính toán một chút, thì xem ra năm nay cũng không chênh lệch nhiều.

Cô vẫn chưa động bút, đợi Lục Trì điền trường gì vào bảng nguyện vọng.

Lục Trì viết tên trường đại học, nhưng không viết tên chuyên ngành, nghiêng đầu nói: “Cậu viết của cậu đi.”

Đường Nhân le lưỡi, suy nghĩ một chút, cô giỏi nhất môn tiếng anh, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng tìm ra được chuyên ngành cô có hứng thú nhất.

Cô không che giấu, Lục Trì dễ dàng nhìn thấy sự lựa chọn của cô, một lúc sau, anh bắt đầu nghiêm túc điền chuyên ngành mình muốn theo học.

Đường Nhân nhìn thấy hơi bất ngờ, chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô, anh không chọn những ngành liên quan đến vật lý, mà lại chọn y khoa.

Sau khi chờ cả lớp điền xong, Chu Thành thu lại, thông báo cả lớp có thể ra về, mấy ngày nữa lên lại trường để điền vào bảng nguyện vọng trên máy tính.

“Các em không được để người khác biết được thông tin cá nhân của mình, cũng không được tin những trường đại học trái phép, hàng năm đều có học sinh bị lừa, nguyện vọng bị thay đổi, chuyện này liên quan đến cả đời, nhất định phải cẩn thận.”

Chữ cuối cùng vừa được nói ra, trong phòng học đồng loạt trả lời.

Trên mặt Chu Thành lộ ra vẻ vui mừng, không ít người đã gọi điện thoại thông báo điểm thi của mình cho ông ta biết, không tính đến chuyện xuất sắc thế nào, nhưng điểm số đã chứng minh được sự cố gắng suốt thời gian qua.

Đường Nhân nói nhỏ với Lục Trì.

Nghĩ lại có thể học chung một trường đại học, tâm tình cô đang rất tốt.

Lục Trì thật sự giành được thủ khoa.

Hình ảnh của anh cộng với điểm thi đã được công bố, Đường Nhân dặn đi dặn lại, trường học mới không công khai tấm hình đó ra ngoài.

Nhưng trên bảng vàng danh dự lại có hình ảnh của anh.

Ngày hôm sau, báo chí muốn tới phỏng vấn, ban đầu chỉ phỏng vấn thủ khoa, nhưng cả thủ khoa và á khoa đều học chung một trường, cho nên cũng thuận tiện hơn nhiều.

Thầy giám thị dặn dò: “Lần này có cả đài truyền hình tới nữa, không được nói lung tung.”

Lục Trì ngoan ngoãn gật đầu.

Thầy giám thị chuyển hướng sang Đường Nhân: “Nhất là em, Đường Nhân. Ở trong trường làm trò thì thầy không nói đến, nhưng lần này em đại diện cho toàn trường đó.”

Đường Nhân cười tủm tỉm gật đầu.

Rất nhanh sau đó, có một nam nữ phóng viên tiến vào, đi cùng còn có cả nhiếp ảnh gia và nhân viên đài truyền hình.

Nữ phóng viên vừa vào phòng thì hơi kinh ngạc nhìn hai học sinh xuất sắc ở trước mặt.

Đầu tiên, cô ta hỏi thầy giám thị: “Bạn Lục Trì và Đường Nhân bình thường ở trường cũng đạt thành tích xuất sắc ạ?”

Thầy giám thị tươi cười rất chuẩn mực: “Đúng vậy, hai em ấy luôn đạt thành tích nhất và nhì cả ba lần thi thử của tỉnh tổ chức, bình thường cũng rất hăng say học tập, đều có phương pháp riêng của mình. Có thể đạt được thành tích này cũng là điều rất hiển nhiên.”

Nghe thấy lời nói hoa mỹ của thầy giám thị mà Đường Nhân suýt nữa phụt cười.

Sau khi được hỏi mấy vấn đề, thầy giám thị dùng hết khả năng để hướng bọn họ như những học sinh ngoan, nhìn bộ dáng của phóng viên chắc cũng tin lời thầy ấy nói.

Đến lượt Lục Trì và cô được phỏng vấn thì toàn là những câu hỏi đơn giản hơn rất nhiều.

Trên thực tế Lục Trì rất ít nói, cho nên cũng trả lời những câu hỏi của phóng viên rất ngắn gọn, đến phóng viên còn cảm thấy bối rối.

Cuối cùng phải chuyển hướng sang Đường Nhân.

Đường Nhân nở một nụ cười xinh đẹp động lòng người: “Có thể đạt được thành tích tốt như vậy cũng nhờ Lục Trì phụ đạo cho em, đời học sinh của em may mắn nhất là được gặp cậu ấy.”

Lục Trì nghiêng đầu nhìn cô.

Sao nghe thấy có điểm gì đó là lạ? Phóng viên sinh lòng nghi ngờ, nhưng vẫn chuyên nghiệp nở nụ cười kết thúc bài phỏng vấn, được thầy giám thị tiễn ra tới cổng trường.

Tối hôm đó, đoạn phỏng vấn được phát trên đài truyền hình.

Hầu hết các học sinh đều bị ba mẹ ép buộc ngồi nghe làm cách nào đạt được thủ khoa, hy vọng con cái mình sau này cũng học hành tài năng như vậy.

Sau khi thấy Lục Trì và Đường Nhân xuất hiện, không ít người ngỡ ngàng.

Lục Trì không đeo mắt kính, khuôn mặt đẹp trai được bày ra, trên tivi nhìn càng tuấn tú hơn, cũng không kém so với những minh tinh đang nổi hiện nay, thậm chí còn đẹp trai hơn một bậc.

Đường Nhân ngồi bên cạnh anh cũng không kém cạnh, nhan sắc xinh đẹp, lúc cười lên mặt mày cong cong, đôi mắt sáng như sao.

Học sinh trường tư nhân Gia Thủy chứng kiến thấy thần thái tự nhiên của hai người, trai tài gái sắc, nhịn không được nhớ lại lần kiểm điểm trước toàn trường lần đó.

Thật sự vẫn còn khắc sâu trong ký ức mọi người.

Một vài người thi ở Nhất Trung đã từng thấy qua hai người họ thì lập tức bị tức nghẹn.

Đối mặt với những lời chỉ trích của người nhà như là “Nhìn người ta rồi xem lại bản thân mình xem.” Hay “Con nhà người ta vừa học giỏi lại xinh xắn.”

Ngẫm lại lúc thấy hai người bọn họ tình chàng ý thiếp ở bên ngoài phòng thi, còn tưởng rằng hai người chắc học tệ lắm đây, hiện tại kết quả lại là: Một thủ khoa một á khoa?

Có người còn dán mắt vào màn hình quan sát chăm chú, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Đang trong lúc phỏng vấn còn lén lút khều ngón tay nhau.

Thật sự là quá to gan!

Bình luận
× sticky