Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chương 56: Bước Đi Không Ngờ Tới

Tác giả: Bỉ Ngạn Lưu Tình
Chọn tập

Diệp Vô Tâm cùng Chân Ly rời khỏi tổ chức, vì quá ức cho thắc mắc của bản thân, Chân Ly châm một điếu thuốc thản nhiên hút để lấy lại bình tĩnh

Diệp Vô Tâm ngửi thấy mùi khói thuốc liền che mũi lại, phản ứng này có phần khác lạ khiến Chân Ly không thể không chú ý “Em làm sao vậy Tiểu Diệp”

Diệp Vô Tâm lắc đầu “Không muốn giảm tuổi thọ”

Chuyện này phải nhắc đến việc cô đang dần nghĩ cho tương lai, cô tự hứa với lòng, sau khi trả thù xong, cô sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh để làm một người vợ tốt, một người mẹ tốt, vì vậy cô không muốn chạm tay vào những thứ này nữa. Ngay cả Vương Minh Hàn cũng bị cô ép phải cai nghiện thuốc lá mới cho anh đụng vào người cô.

Chân Ly vội vàng lắc đầu “Chị không hỏi chuyện này”

Diệp Vô Tâm nhướng mày sau đó chợt “À” một tiếng

“Chị nói đến việc lúc nãy”

Thấy Chân Ly gật gật đầu như thể nói trúng ý, Diệp Vô Tâm cong môi cười bình thản đáp “Người đó không phải anh ấy”

Chân Ly ngẩn người ra, bộ dạng khá ngốc nghếch “Ủa…. Ủa… Là sao?”

Diệp Vô Tâm thở dài bước đi vài bước liền bị Chân Ly một mực kéo lại “Giải thích rõ ràng đi”

Diệp Vô Tâm xỉa tay vào trán Chân Ly hết cách nói “Não của chị lại đi ngủ rồi à? Sao lắm lời thế?”

Chân Ly nũng nịu làm ra vẻ khó chịu “Giải thích một cái là em chết liền hay sao ý”

Diệp Vô Tâm vừa đi vừa nói, Chân Ly lỏn tỏn chạy theo sau

“Lúc nãy khi bước vào, em quả thật bị làm cho kinh sợ, nhưng em đã bình tĩnh để phán đoán. Vương Minh Hàn là người duy nhất có thể công khai chống lại Ngụy gia cho nên để bắt được anh ấy là điều không dễ dàng gì. Thêm vào đó, lúc em đứng quan sát, anh ta không bị bịt miệng nhưng lại không hé răng nói nửa lời, liệu có phải là do đang sợ người khác nhận ra giọng nói. Nên em đã tương kế tựu kế, lúc em cúi xuống trước mặt Ngụy Hồng, em đã liếc mắt nhìn vào vị trí dưới cằm của người này, dưới cằm của Vương Minh Hàn có một cái sẹo nhỏ hình dáng giống như một cái lưỡi liềm, nếu nhìn không kỹ lưỡng sẽ rất khó để ý thấy”

Nói đếm đây, Chân Ly như được thông não. Cô “À” lên một tiếng liền tiếp lời

“Còn người đàn ông kia thì không có vết sẹo phải không?”

Diệp Vô Tâm làm một biểu cảm hài lòng khẽ gật đầu “Đúng vậy, đến khi em đứng gần người đàn ông đó thì em lại càng chắc chắn không phải là Vương Minh Hàn. Nếu như không có vết sẹo kia, dựa vào cảm giác của mình khi nhìn vào ánh mắt thì em vẫn có thể nhận ra anh ấy. Ánh mắt của anh ấy khi nhìn em chính là thứ mê hoặc nhất trên đời này”

Chân Ly chợt nhận ra trong lời nói của Diệp Vô Tâm mỗi khi nhắc đến vị Vương lão đại đó lại đột nhiên trở nên ngọt ngào, cô còn cảm giác được niềm hạnh phúc hiếm thấy chợt lóe lên trong mắt của Diệp Vô Tâm.

Chân Ly cũng biết rõ cô em gái này đã động lòng phàm rồi. Chân Ly cực kỳ ấn tượng với câu cuối cùng Diệp Vô Tâm nói

Ánh mắt của anh ấy khi nhìn em chính là thứ mê hoặc nhất trên đời này.

Diệp Vô Tâm vẫn cứ như vậy mà bước đi thẳng, Chân Ly lại đuổi theo

“Vậy nếu như người đàn ông kia là Vương Minh Hàn thật thì sao? Em sẽ không làm như lúc nãy chứ?”

Diệp Vô Tâm đến lúc này mới dừng hẳn bước chân đang hiên ngang tung hoành của mình lại, đáy mắt có phần lặng đi. Mãi một lúc, không biết là suy nghĩ gì, cô mới chậm rãi đáp

“Nếu thật sự là anh ấy, nếu như em không còn lựa chọn nào khác thì em vẫn sẽ làm như vậy. Em sẽ giết anh ấy”

Chân Ly cả kinh, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng nói ngọt ngào của Diệp Vô Tâm đọng lại trong tai mình

“Nhưng em sẽ cùng chết với anh ấy”

Diệp Vô Tâm sẽ giết Vương Minh Hàn. Nhưng Tiểu Diệp sẽ cùng chết với anh.

Ngày hôm sau, những tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, nhưng từ chuyện hôm qua cho thấy, Diệp Vô Tâm phải cảnh giác Ngụy Hồng vì cô nhận thấy rằng, Ngụy Hồng đã bắt đầu nghi ngờ điều gì đó ở cô nên mới dùng một kẻ giả mạo Vương Minh Hàn để thử cô.

Càng nghĩ Diệp Vô Tâm lại càng lo lắng không nguôi. Bất chợt điện thoại của cô reo vang, cô biết chắc không phải là Vương Minh Hàn bởi vì cô đã đưa số điện thoại của anh vào chế độ yên lặng. Dù anh gọi hàng trăm cuộc cô cũng không biết và không nghe thấy, liếc nhìn liền thấy Huyết Phong gọi đến. Cô ngạc nhiên ấn nút nhận cuộc gọi

“Tiểu Diệp, Ngụy Hồng đã nghi ngờ em, tôi đã nhìn thấy đoạn video cắt từ camera an ninh ở sân bay nước M nằm trong email của Ngụy Hồng. Có lẽ ông ta sẽ sớm tìm em. Nhưng mà em không cần lo, tôi nhất định sẽ bảo vệ em”

Diệp Vô Tâm hít vào một hơi lạnh, biểu cảm trên gương mặt cũng từ từ lắng xuống “Tôi có thể ứng phó”

Vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Huyết Phong, Diệp Vô Tâm chạy ngay vào phòng điều khiển. Cô ngồi vào ghế liền mở hệ thống gián điệp được gắn trên vệ tinh nhân tạo. Hệ thống gián điệp truy nhập dữ liệu quét nhanh liền kết nối với hệ thống camera ở sân bay nước M

Diệp Vô Tâm thấy đoạn ghi hình khoảng ba mươi phút đã bị cắt mất. Cô nhíu mày mở hệ thống khôi phục. Hơn mười ngàn con số 1 0 nhảy trên màn hình.

Một lúc truy nhập kết quả nhận được chính là ba từ “Lỗi hệ thống”

Diệp Vô Tâm nhanh chớp liền múa lượn mười đầu ngón tay trên bàn phím, tạo lậo một chương trình khôi phục mini. Sau khi viết xong chương trình, Diệp Vô Tâm liền kích hoạt “Run”.

Sau một lúc truyền tải, kết quả nhận lại vẫn là ba từ “Lỗi hệ thống”

Diệp Vô Tâm tức giận đập tay lên bàn phím. Cô xóa hết dữ liệu trong máy liền rời đi. Nhưng khi bước ra khỏi cửa phòng điều khiển, một lần nữa Diệp Vô Tâm lại nhận thấy chuông điện thoại của mình đang reo inh ỏi

Cô lấy điện thoại từ trong chiếc áo khoác ra, màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Ngụy Hồng.

Cô cau mày khó ở miễn cưỡng nghiến răng một cái.

Cái gì mà nhanh vậy. Chuyện xui xẻo lúc nào cũng đến nhanh như vậy

“Lão đại”

“Ngươi đến tổ chức đi, ta có vài chuyện ta muốn hỏi ngươi”

Diệp Vô Tâm ngắt máy, nghiến răng giữ bình tĩnh. Sau đó cũng nhanh chóng rời đi.

Tổ chức Ngụy gia

Hôm nay Ngụy Hồng ngồi trên chiếc ghế chủ thượng, Huyết Phong nghiêm túc đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống bên dưới.

Diệp Vô Tâm từ ngoài bước vào liền nhận ra bầu không khí có gì đó khác lạ

Ngụy Hồng nhìn Diệp Vô Tâm đứng bên dưới, ông ta không nhanh không chậm mà lạnh giọng hỏi cô

“Diệp Vô Tâm, có người nói ngươi đang có ý muốn phản bội tổ chức. Nhưng ta lại không tin nên muốn ngươi ra đây giải thích một tiếng”

Diệp Vô Tâm quỳ xuống đất, từng từ từng ngữ nói ra đều vô cùng cẩn thận

“Lão đại, phản bội tổ chức là tội nặng nhất trong tất cả các đại tội. Lòng trung thành của thuộc hạ có trời đất làm chứng, nếu kẻ nào cho rằng thuộc hạ là có mưu đồ phản bội thì hãy đem bằng chứng ra đây. Nếu quả thật chứng minh được thuộc hạ hai lòng với tổ chức thì Diệp Vô Tâm này bằng lòng chịu xử phạt như quy định”

Ngụy Hồng đưa tay lên ra hiệu cho cô “Ngươi không cần nóng vội, lần này chỉ là muốn ngươi nói ra cho những kẻ không hiểu chuyện phải biết rõ lòng dạ của ngươi. Phản bội tổ chức chắc chắn sẽ không thể sống sót được. Diệp Vô Tâm…ngươi là một đứa trẻ thông minh, ta biết rằng ngươi sẽ không chọn con đường dại đột đó”

“Thuộc hạ sẽ không như vậy” Diệp Vô Tâm dứt khoát đáp lời.

Ngụy Hồng ngoắc tay ra ám hiệu, một tên thuộc hạ từ bên ngoài bước vào trên tay còn mang theo một cái laptop

Diệp Vô Tâm vừa nhìn liền biết hành động tiếp theo mà Ngụy Hồng muốn làm. Đó chính là cho cô xem đoạn video

Quả thật không xê xích đi đâu được. Ngụy Hồng liền phát đoạn video cắt từ camera ở sân bay cho tất cả mọi người cùng xem. Sau đó nữa, ông ta chậm rãi bước xuống chỗ mà Diệp Vô Tâm cô đang quỳ

“Diệp Vô Tâm, ngươi xem thử người trong đoạn video kia có giống ngươi hay không?”

Diệp Vô Tâm hiển nhiên biết rõ chuyện này sẽ có đường đi nước bước như thế nào, cô mỉm cười trực diện nhìn thẳng vào mắt ông ta “Lão đại, người đó không phải là thuộc hạ”

Ngụy Hồng nhếch miệng cười lạnh lùng “Thật vậy sao? Nhưng ta lại nhìn thấy bảy phần rất giống ngươi”

Diệp Vô Tâm vẫn kiên quyết “Người đó chắc chắn không phải là thuộc hạ”

Ngụy Hồng cúi người xuống nhìn cô gái đang quỳ trước mặt mình “Vậy ngươi nói cho ta biết người trong đoạn video kia là ai?”

Diệp Vô Tâm khẽ lắc đầu, cô còn bảo bản thân không biết người này và cô chắc chắn rằng người đó không phải cô, dù cho chiều cao có khá tương đồng, nhưng kính đen đã che mất nửa khuôn mặt thì sao lại khẳng định người đó là cô chứ?

Đúng là đoạn video kia khiến Diệp Vô Tâm có phần lo lắng vì cô sợ sẽ để lộ sơ hở, thứ cô sợ nhất chính là gương mặt của mình bị camera trực diện quay thẳng vào. Nhưng may mắn lại mỉm cười với cô khi mà từ đầu đến cuối, cô xem xét tỉ mỉ và để ý rằng không hề có một giây nào cô để lộ mặt của mình trước camera. Mãi khi đoạn video kết thúc, cô lại càng chắc chắn rằng bản thân nhất định có đường thoát.

Thứ cô đợi bây giờ chính là một cuộc gọi đến dành cho Ngụy Hồng. Diệp Vô Tâm thản nhiên quỳ bên dưới, cô đếm ngược từng giây, từng giây. Mãi đến khi cô đếm đến giây số một thì nụ cười trên môi càng lúc càng lộ rõ.

Xong xuôi rồi. Thời gian của cô chính xác đến cực độ.

Cùng với nụ cười của Diệp Vô Tâm, vừa lúc này, Tiểu Hắc lại gọi cho Ngụy Hồng, Huyết Phong mang điện thoại của Ngụy Hồng đến trước mặt ông ta “Lão đại, ngài có điện thoại”

Ngụy Hồng nhận lấy cuộc gọi từ Tiểu Hắc “Có chuyện gì?”

“Lão đại, Đàm Tùng Vận và cô gái giúp đỡ ông ta bỏ trốn đã xuất hiện ở Đế Thành, hiện giờ đã thăm dò được vị trí”

Ngụy Hồng lãnh đạm ra lệnh “Mau bám theo”

Ngụy Hồng ngắt cuộc gọi với Tiểu Hắc liền đảo mắt nhìn Diệp Vô Tâm. Cô không quá tỏ vẻ tự tin nên đã giữ khư khư cái bộ dạng lạnh lùng như tảng băng, sắc mặt có hề có một chút gì khác thường. Cứ như một cỗ máy không hề có cảm xúc.

Ngụy Hồng đúng thật là không có bằng chứng để buộc tội Diệp Vô Tâm đã giúp Đàm Tùng Vận bỏ trốn. Nhưng ông ta lại biết một tin tức khác cũng khá là có giá trị

“Diệp Vô Tâm, ngươi đúng thật là miệng lưỡi sắc bén. Nhưng ta lại có một tin này khá thú vị, ngươi có muốn nghe không?”

Diệp Vô Tâm cung kính đáp lời “Cúi mong lão đại chỉ bảo”

Ngụy Hồng bước đến trước mặt cô, ông ta từ từ khụy một gối xuống đất, cơ thể đối diện với cô. Ngụy Hồng đưa tay nâng cằm Diệp Vô Tâm lên, đáy mắt khẽ lướt qua gương mặt xinh đẹp ấy. Huyết Phong đứng bên cạnh nhíu chặt đôi lông mày nhìn chằm chằm vào hành động này của ông ta, anh siết chặt bàn tay mình lại thành nắm đấm, siết chặt đến mức nổi cả gân xanh.

“Chậc chậc, bây giờ mới có cơ hội nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp này của ngươi. Chẳng trách sao tên tiểu tử Vương Minh Hàn kia lại chết mê chết mệt dưới nhan sắc này. Quả là không tồi chút nào”

Diệp Vô Tâm lại bị chính câu nói này làm cho cả kinh. Ngay cả việc này ông ta cũng tra được, nhưng mà…tốt nhất là án binh bất động để xem tình hình thế nào.

Diệp Vô Tâm mặc kệ ông ta nói bóng gió, ngậm chặt miệng trước đã

Ngụy Hồng hất mạnh bàn tay đang giữ cằm của Diệp Vô Tâm một cái làm cô không thể giữ được thăng bằng mà ngã xuống đất. Huyết Phong vừa tính chạy đến thì lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cô nên đành đứng khựng lại

“Diệp Vô Tâm, hay cho ngươi lại dám qua lại với Vương Minh Hàn, xem ra ngươi sắp không biết an phận rồi” Ngụy Hồng không cần hỏi gì thêm nữa, trực tiếp buộc tội cô

Diệp Vô Tâm bình tĩnh ngồi dậy, vẫn là tư thế quỳ trước ông ta, cô chậm rãi nói “Thuộc hạ đúng thật là có qua lại với Vương Minh Hàn”

Nghe đến đây, Huyết Phong bị dọa cho sợ, anh hận đến mức không thể lập tức bay đến bụm miệng cô. Huyết Phong vội lên tiếng ngăn cản “Diệp Vô Tâm, ngươi đừng tùy tiện nói lung tung”

Diệp Vô Tâm lắc đầu “Thuộc hạ không nói lung tung, thuộc hạ đúng thật là có qua lại với Vương Minh Hàn, nhưng cũng đều là vì cơ nghiệp của lão đại”

Ngụy Hồng quay phắt người nhìn thẳng vào Diệp Vô Tâm

“Ngươi nói là vì ta, vì ta chỗ nào chứ?”

Diệp Vô Tâm bình thản giải thích “Thuộc hạ tiếp cận với Vương Minh Hàn cũng chỉ vì muốn nắm tin tức nội bộ của Vương gia, qua đó có thể giúp lão đại dễ dàng giải quyết gia tộc họ Vương này. Thuộc hạ làm bất cứ việc gì cũng đều nghĩ cho ngài. Nếu lão đại không tin thì thuộc hạ không còn bất kỳ lời nào để giải thích. Thuộc hạ cũng chỉ muốn giúp lão đại nhanh chóng tiến hành kế hoạch thâu tóm hắc đạo của mình, ngoài ra không hề có tình cảm riêng biệt gì khác”

Huyết Phong nghe thấy liền hiểu ý cô muốn nói, anh lập tức tiếp lời “Phải đó lão đại, ngài đừng quên là cô ta đã dùng thuốc tẩy não của chúng ta, ngoài sự nhẫn tâm tuyệt đối ra thì con người này không hề có tình cảm”

Ngụy Hồng nhìn sang bộ dạng đang cố giúp đỡ của Huyết Phong, ông ta lại bật cười “À…Huyết Phong, ngươi xem ra có vẻ rất muốn bảo vệ Diệp Vô Tâm thì phải”

Huyết Phong vội vàng quỳ xuống “Không giấu gì lão đại, người thuộc hạ để mắt đến chính là Diệp Vô Tâm. Chẳng phải lần trước người bảo muốn thuộc hạ lập gia đình sao? Bây giờ thuộc hạ nói người thuộc hạ muốn kết hôn chính là Diệp Vô Tâm. Vì vậy, lão đại người cứ yên tâm về phía của cô ấy, thuộc hạ dám đem tính mạng mình ra bảo đảm cô ấy nhất định không phản bội lại tổ chức”

“Như lời ngươi nói thì cô ta không hề có tình cảm”

Huyết Phong dứt khoát gật đầu

Ngụy Hồng kênh kiệu nhìn Huyết Phong, ông ta không biết suy nghĩ sâu xa gì, cuối cùng lại bật cười “Được thôi, muốn ta tin tưởng Diệp Vô Tâm cũng được, nhưng cô ta phải đồng ý gả cho ngươi, có như vậy mới chứng minh được cô ta không hề có tình cảm cá nhân với tên tiểu tử họ Vương đó. Huống hồ, ngươi nói Diệp Vô Tâm không hề có tình cảm thì dù gả cho ai cũng không phải là vấn đề gì to tác”

Diệp Vô Tâm bần thần nhìn Huyết Phong, cô nhíu mày như muốn ra hiệu gì đó nhưng Huyết Phong lại lơ đi những ám hiệu này, anh lớn tiếng nói với Ngụy Hồng “Dạ phải lão đại, chuyện này thuộc hạ có thể hoàn toàn cam đoan”

Nói đến đây, Huyết Phong bước đến đỡ Diệp Vô Tâm đứng dậy, cô nhìn chằm chằm vào anh ta và không một lần chớp mắt.

Tên Huyết Phong này lại muốn làm gì. Bề ngoài nhìn thì như hắn đang cố giúp cô thoát khỏi cái chết nhưng bên trong thì lại mang dáng vẻ như hắn đang muốn trục lợi cho bản thân thì phải

Huyết Phong thấy cô như muốn phản ứng liền nhanh chóng siết chặt eo cô một cái, anh khẽ lắc đầu nhè nhẹ. Ý tứ chính là bảo cô đừng nói gì thêm nữa cả.

Sau khi định liệu mọi thứ theo sắp xếp của Ngụy Hồng, một tháng sau sẽ là ngày Diệp Vô Tâm cùng Huyết phong bước đến lễ đường.

Càng nghĩ Diệp Vô Tâm lại càng không muốn, người cô muốn cùng nắm tay bước lên lễ đường chỉ có anh mà thôi.

Vương Minh Hàn

Cô tính tới tính lui, khó nhất vẫn là không tính ra được việc này. Nước cờ này, cô phải đi như thế nào đây.

Chọn tập
Bình luận