Diệp Vô Tâm thản nhiên ngồi xuống trước màn hình laptop, cô mở điện thoại của mình ra rồi nhanh chóng kết nối hệ thống hai thiết bị lại với nhau.
Đây là hệ thống kết nối với vệ tinh nhân tạo đã được giới khoa học của chính phủ nghiên cứu ra. Diệp Vô Tâm cô chỉ là mượn tạm về, sau đó là “sao y nguyên mẫu” để sử dụng. Nhưng cái tài của cô nằm ở chỗ đã biến một hệ thống trên “pc” thành phần mềm có thể tích hợp trên điện thoại, vì vậy có thể mang theo bên mình bất kỳ lúc nào.
Hệ thống máy vừa khởi động, màn hình liền hiện lên một hệ thống truy quét. Dữ liệu của Huyền Vũ gửi sang vẫn còn lưu trong laptop nên không cần mất thêm nhiều thời gian. Diệp Vô Tâm chỉ dùng một phút để tra, cô nhịp nhịp mười đầu ngón tay trên bàn phím rồi chậm rãi thở dài
Thấy thái độ của cô, Thanh Long có chút nóng lòng liền buộc miệng hỏi ngay “Cô tra được gì rồi?”
Diệp Vô Tâm gập màn hình laptop lại, rời khỏi ghế, cô tùy tiện vác túi xách lên vai. Cô vừa tiến về phía cửa vừa vứt lại hai chữ “Sim rác”
Sim rác đối với cô chính là loại sim không chính chủ, loại sim này tuy đã bị cấm sử dụng nhưng đâu đó vẫn còn một vài nơi sản xuất trái phép, vùng sóng bao phủ cũng đều là lợi dụng sóng viễn thông của các nhà mạng khác. Người nào sử dụng loại sim này thì chắc chắn không phải người tầm thường.
Thanh Long thấy cô có ý rời đi liền nói với theo “Không còn manh mối gì nữa sao?”
Diệp Vô Tâm không hề đứng lại, cô vẫn tiếp tục đi nhưng vẫn đáp lời Thanh Long “Ở Đế Thành”
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng cũng đủ để đoán ra ý của Diệp Vô Tâm nói kẻ ra tay đang trú ẩn ở Đế Thành
Sắc mặt của Vương Minh Hàn vẫn bình thản đến kỳ lạ, anh đứng lên từ từ tiến về phía ban công, hai tay đặt trong túi quần, ánh mắt trầm ngâm nhìn theo bóng lưng cô gái vừa rời khỏi. Lúc đó cũng là lúc đồng hồ lớn đặt giữa thành phố cũng điểm 6 giờ
Diệp Vô Tâm vừa bước ra khỏi cổng lớn khách sạn Rose, một chiếc BMW màu đen đã đợi sẵn ở đó, cô đảo mắt nhìn vào bên trong, người tài xế đưa ngón cái hướng về phía sau. Diệp Vô Tâm hiểu ý ngay, cô không nói không rằng mà mở cửa sau xe ngồi vào.
Chiếc xe chạy một đường thẳng tấp đến một khu nghỉ mát sang trọng. Suốt cả quãng đường, cả hai không hề giao tiếp với nhau một lời nào. Mỗi người một việc, không ai động chạm đến ai.
Vừa đến nơi, chiếc xe dừng lại chậm chậm, người tài xế thận trọng bước xuống mở cửa xe cho Diệp Vô Tâm. Cô nhẹ nhàng bước ra một cách đầy vẻ sang trọng. Trước khi tiến thẳng về phía khu khách mời, cô và người tài xế còn đảo mắt nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng với cái nhìn đó thì giữa họ đã giao tiếp được nhiều điều rồi.
Nhiệm vụ lần này là Diệp Vô Tâm phải trà trộn vào đám người có mặt ở khu nghỉ mát, sau đó tiếp cận đối tượng và hạ sát hắn ta. Người tài xế này Diệp Vô Tâm cũng không phải dạng quen biết, nhưng từ những dấu hiệu mà cô quan sát được thì chứng minh rằng anh ta biết sử dụng súng.
Vì thế khi vừa gặp anh ta, cô đã biết người này ắt hẳn cũng là một trong vô số thuộc hạ của Ngụy Hồng. Anh ta đang hoạt động ở khu vực nước M. Sự xuất hiện của người này ắt hẳn cũng do Chân Ly an bày
“Có bao nhiêu người” Diệp Vô Tâm thản nhiên hỏi một câu.
“Khoảng hơn ba mươi người, độ tuổi ngoài hai mươi” Người đàn ông này cũng bình thản đáp lại
Diệp Vô Tâm khẽ gật đầu rồi cả hai chậm rãi tiến thẳng vào trung tâm buổi tiệc.
Nơi này được xem là thiên đường của những kẻ gọi là hào hoa phong nhã, buổi tiệc tổ chức ở khu vực hồ bơi lớn.
Cô vừa đến nơi liền nhìn thấy đám thanh niên, thanh nữ ăn mặc gợi cảm, trầm mình dưới dòng nước, tiếng nhạc mang âm điệu dồn dập lấn át cả màng nhĩ của cô
Diệp Vô Tâm nhíu mày mà quan sát. Sự xuất hiện của cô lại vô tình thu hút khá nhiều ánh mắt trầm trồ của mấy tên thanh niên ở đây
“Ơ kìa…lại là người đẹp nào nữa xuất hiện đây?” Một tên trong đám hô to vừa nói vừa tỏ ý trêu ghẹo.
Vài kẻ còn bị chính sắc đẹp của cô hớp mất hồn vía, đôi mắt ất ơ mơ hồ tựa như đắm chìm nhìn theo
Diệp Vô Tâm khẽ cong nhẹ khóe môi, ánh mắt linh hoạt đảo quanh nơi này. Chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, đó là quá mức “xa hoa” rồi
Từ xa một vài người bước đến, một trong số đó nâng ly rượu lên trước mặt cô
“Tiểu thư có nhã ý nếm thử loại rượu này không?”
Diệp Vô Tâm quan sát ngũ quan của người này, trông có vẻ vô cùng anh tuấn, đôi mắt của anh ta lại chất chứa đầy vẻ hào hoa khó lòng mà ẩn giấu
Cô nhận ra ngay người này. Đàm Tôn Khải, người được mệnh danh là công tử làng chơi, cũng chính là kẻ mà Diệp Vô Tâm cô phải hạ sát
Nhận được lời mời từ chính “nạn nhân”, Diệp Vô Tâm không từ chối, cũng vì vậy mà cô rất thản nhiên nhận lấy ly rượu từ tay Đàm Tôn Khải, một hơi liền uống cạn.
Muốn lấy mạng một kẻ ăn chơi thì trước tiên cô phải biết ăn chơi đã
Tiếng reo hò bắt đầu nổi lên từ đám người trẻ tuổi có mặt ở đây, cảm thấy thái độ ngưỡng mộ từ đám bạn của mình, Đàm Tôn Khải rất hài lòng với cô gái xinh đẹp ẩn danh vừa xuất hiện này
Đàm Tôn Khải vỗ tay tán thưởng rồi tiến đến gần Diệp Vô Tâm, nói vào tai cô bằng một giọng rất nhỏ
“Đàm Tôn Khải tôi thấy thích cô rồi, không biết danh xưng thế nào?”
Diệp Vô Tâm thản nhiên đến kỳ lạ, vòng hai tay qua cổ anh ta, ánh mắt trực diện nhìn xuyên qua đôi mắt của người đàn ông, dáng vẻ của cô lại phong tình vạn chủng đến mức khiến những người ở đây phải ao ước một lần được chạm nhẹ vào thôi thì bắt bọn họ có chết cũng mãn nguyện
“Tôi họ Diệp”
Đàm Tôn Khải bị cử chỉ quyến rũ đê mê của cô khiến hồn vía như bị người ta hút vào nhốt trong một chiếc bình mà khó lòng thoát ra được
“Diệp tiểu thư, cô rất xinh đẹp. Nhưng mà tôi lại thấy nơi này không phù hợp với bản chất tôn quý của cô. Hay là để Tôn Khải đưa cô đến một nơi khác yên tĩnh hơn. Có được không?”
Vừa gặp liền muốn tìm cách “thịt” bà đây mà, Diệp Vô Tâm cô là ai, lại quá quen thuộc với thể loại người này.
“Đàm tiên sinh có lòng rồi, nếu đã vậy thì tôi cũng không nỡ từ chối. Nơi này thật sự rất ồn”
“Vậy mình đi thôi” Đàm Tôn Khải cười đắc ý, vòng tay qua eo của cô rồi cả hai cùng rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám thanh niên ở đây
…
Tại một căn phòng cao cấp trong khu nghỉ mát
Bản tính cầm thú của người đàn ông như được bộc phát. Đàm Tôn Khải thẳng thế mà hôn vào cổ Diệp Vô Tâm, cô lại như trêu như đùa mà tránh né anh ta
“Đàm tiên sinh, anh đừng vội như vậy”
“Diệp tiểu thư, không thể trách tôi, vì cô quá mê người” Đàm Tôn Khải vừa nói vừa giữ lấy eo của cô trong phạm vi của mình. Đôi môi của anh ta không ngừng hôn vào cổ của Diệp Vô Tâm
Diệp Vô Tâm vừa giả vờ kêu rên, giọng kêu có phần nữ nhi khiến dục vọng người đàn ông lên cao trào
Hơi thở của Đàm Tôn Khải trở nên gấp rút, đôi mắt lừ lừ đê mê dán chặt trên cơ thể của Diệp Vô Tâm
Diệp Vô Tâm chậm rãi đưa tay lên chiếc kẹp tóc cài trên đầu, thì bất chợt điện thoại của cô reo lên liên hồi. Diệp Vô Tâm tránh để hành động bị bại lộ liền giả vờ kêu ca
“Ah…Đàm tiên sinh, tôi có điện thoại”
“Mặc kệ” Đàm Tôn Khải nhanh chóng từ chối ý định rời đi của Diệp Vô Tâm, anh lại tiếp tục hành sự của mình. Diệp Vô Tâm tuy mang bộ dạng lẳng lơ với anh ta nhưng thực chất cô khống chế tình huống rất tốt, tuyệt đối không để bản thân bị chịu thiệt.
“Hay là tôi nghe điện thoại trước đã” Nói dứt lời, cô mạnh tay dùng sức đẩy ngã Đàm Tôn Khải xuống giường. Vẻ mặt của anh ta khó tin nhất chính là sức mạnh của cô gái xem có vẻ chân yếu tay mềm này
Diệp Vô Tâm cũng biết mình có hơi lố tay rồi, cô giả vờ mỉm cười vỗ về Đàm Tôn Khải “Đàm tiên sinh, tôi vào nhà vệ sinh một chút sẽ quay lại ngay”
Cô nói xong liền một mạch chạy thẳng vào nhà vệ sinh vì lúc nãy cô đảo mắt nhìn vào màn hình điện thoại, số gọi đến chính là của Chân Ly
Diệp Vô Tâm kiểm tra quanh, khi chắc chắn nơi này an toàn cô liền nhận cuộc gọi. Ở bên kia điện thoại, Chân Ly nói với một giọng điệu như bị nước sôi luộc chín
“Tiểu Diệp, nhiệm vụ bị hủy bỏ, em tuyệt đối không được giết anh ta”
Diệp Vô Tâm “…” Cô không tin vào tai mình rồi. Cô nghe lầm chăng
Chân Ly nói như cô gắng ngăn cản “Em không nghe nhầm đâu. Nhiệm vụ bị hủy bỏ. Nè….đừng nói là em giết anh ta luôn rồi chứ?”
Diệp Vô Tâm nghiến răng nghiến lợi “Sao chị không để em chôn xác anh ta xong rồi chị nói luôn”
Chân Ly vừa mừng vừa lo “Nói tóm lại là em hạ sát Đàm Tôn Khải chưa?”
Diệp Vô Tâm bực nhọc trách khứ “Em chưa hạ sát anh ta, nhưng người hạ sát em là chị”
“Gì chứ? Em đang ở đâu?” Chân Ly không hiểu lời của Diệp Vô Tâm nói vì cô không biết rằng Diệp Vô Tâm dùng cách đưa con mồi lên giường rồi giết anh ta
“Phòng ngủ của Đàm Tôn Khải” Diệp Vô Tâm khó chịu đáp lời Chân Ly
Chân Ly khả kinh, trợn mắt hỏi lại “Sao? Phòng ngủ? Không được rồi Tiểu Diệp, nhiệm vụ lần này của chúng ta bị kẻ nào đó mua rồi tiết lộ ra ngoài, cha của Đàm Tôn Khải đang trên đường tới tìm em, mau rời khỏi đó ngay”
Diệp Vô Tâm nhíu mày nghe Chân Ly báo hung tin, sau đó cô vội tắt máy ngay. Cùng lúc này, cô nghe bên ngoài có tiếng đạp cửa. Cô áp tai vào của nhà vệ sinh
“Cha? Sao cha lại tới đây?” Đàm Tôn Khải thấy cha mình đột nhiên xuất hiện ở nơi này, anh có chút bàng hoàng thắc mắc hỏi
Cha của Đàm Tôn Khải nói như đang quát con trai mình “Cô gái kia đâu?”
Đàm Tôn Khải không hiểu cha mình đang nói ai, anh ngơ ngác hỏi lại “Ai chứ?”
“Là cô gái xinh đẹp lạ mặt vừa cùng con vào đây” Cha của Đàm Tôn Khải có vẻ lo lắng.
Vừa lúc này, Diệp Vô Tâm nhìn thấy một cửa thông gió, cô chốt chặt cửa phòng vệ sinh, dùng bản năng tiềm tàng của mình đập vỡ cửa thông gió, len người thoát khỏi căn phòng này.
Bên ngoài đám vệ sinh của Đàm gia dùng mọi cách để phá cửa, tìm cách xông vào bắt giữ Diệp Vô Tâm
Ra đến khuôn viên cô mới phát hiện nơi này bị bao vây bởi vô số vệ sĩ của Đàm gia. Diệp Vô Tâm nhíu mày phán đoán.
Lúc nãy vào đây, cô có quan sát thấy bên trong khuôn viên khu nghỉ mát có một dãy cây trồng để làm hàng rào trang trí. Nơi này vốn dĩ thông ra bên ngoài, chỉ có điều…
Chỉ có điều thế nào?
Chỉ có điều muốn ra ngoài phải chui người qua một cái lỗ nằm sát mặt đất. Người thiên hạ đồn rằng đó là “lỗ chó”
Diệp Vô Tâm “…” Có phần đen mặt. Cô miễn cưỡng chạy đến đó xem thì quả thật là có một cái lỗ chó
Đường đường là một đại sát thủ không ngờ cũng có ngày hôm nay.
“Cô ta kìa. Mau đuổi theo”
Tiếng truy hô của vài tên vệ sĩ đã ép Diệp Vô Tâm phải quyết đoán trong suy nghĩ của mình. Một giây sau liền thu người chui qua cái lỗ cứu sinh muôn thuở đó.
Diệp Vô Tâm vừa hoàn tất tất trình chui qua cái lỗ ấy, cô bực nhọc phủi đất cát trên người, vẻ mặt không chút gì là dễ chịu
Vẫn chưa định hình mọi thứ, Diệp Vô Tâm lại nghe thấy tiếng truy hô của đám vệ sĩ phiền toái
“Đuổi theo….Cô ta ở đằng kia”
Diệp Vô Tâm nghiến răng mắng bừa “Đệch…cái đám người này. Bám dai quá vậy”
Quá mức khó chịu cho hoàn cảnh lần này Diệp Vô Tâm vì ức quá mà mắng Chân Ly cho hả giận “Chân Ly thối tha, đều tại chị, về Đế Thành tôi sẽ cho chị một trận”
Diệp Vô Tâm bực nhọc cúi xuống tháo bỏ hai chiếc giày cao gót. Trang phục mà Diệp Vô Tâm mặc đa phần đều là đầm body đen. Ngặt nổi hôm nay cũng không ngoại lệ, vì để thoát thân, Diệp Vô Tâm tiện tay xé bỏ luôn phần váy ôm sát phía dưới.
Phía mà cô tẩu thoát không may lại là đường lớn. Nhưng nơi này là khuh nghỉ mát nên hầu như rất ít xe chạy ngang đây.
Diệp Vô Tâm dùng hết tốc lực, hai tay cầm hai chiếc giày, chân trần chạy trên mặt đất.
“Đứng lại…Đứng lại…” Đám vệ sĩ phía sau vẫn không buông tha cho cô, đám người này cứ thấy Diệp Vô Tâm là sẽ bán mạng mà đuổi theo
Tôi có thù giết cha các người hay sao vậy? Cứ bám lấy tôi không buông
Diệp Vô Tâm vừa chạy vừa than rằng hôm nay cô chắc chắn ra đường không xem ngày. Ăn trưa thì bị lính đánh thuê ám sát. Đi làm nhiệm vụ thì bị hủy giữa chừng. Bây giờ bị phát hiện còn bị đuổi thế này. Đúng là….
Phía sau đột nhiên xuất hiện thêm vài chiếc xe màu đen, đám vệ sĩ phía sau cũng nhanh chóng leo lên mấy chiếc xe đó.
Diệp Vô Tâm một khắc liền hiểu ra “Tiêu rồi….không xong rồi”
Mấy chiếc xe lập tức phóng đến đuổi về hướng của cô. Vừa lúc này, một chiếc xe màu trắng thắng gấp trước mặt Diệp Vô Tâm, cửa xe được người bên trong nhanh chóng đẩy ra
“Mau lên xe”
Diệp Vô Tâm ngoái đầu nhìn lại mấy chiếc xe màu đen đang chạy tới, đúng là không còn sự lựa chọn nào, một giây sau liền nhảy vào trong chiếc xe màu trắng đó
Cánh cửa xe đóng gầm lại liền lập tức phi như bay trên con đường quốc lộ lớn
Diệp Vô Tâm ngoáy đầu nhìn ra phía sau, bọn chúng vẫn không ngừng bám sát theo. Nhưng ít ra bây giờ, cô không phải chạy bộ. Diệp Vô Tâm liên tục thở hơi ra như lấy lại sức…