Vài ngày sau, mọi việc vẫn đang nằm trong khuôn khổ của nó. Nhưng gần đây, tại cái đất Đế Thành này lại không được yên ổn mấy. Sóng gió gần như nổi lên cuồn cuộn không dứt.
Đầu tiên là thị trường kinh tế bị chấn động mạnh. Cổ phiếu tăng giảm thất thường…
Tiếp theo là Chủ tịch Tập đoàn Tống thị – Tống Chính Ngạn bị dàn cảnh tai nạn, khiến Tống thị lâm vào khủng hoảng, giá cổ phiếu lên xuống biến động đột ngột.
Những ông trùm trong giới hắc đạo lần lượt bị ám sát không rõ nguyên nhân. Nhiều bang hội lớn, nhỏ tan rã ngay sau đó.
Tại tổ chức Ngụy gia. Ngụy Hồng ung dung đứng trước cửa, trên miệng ngậm một điếu thuốc phì phò nhả khói. Trước những biến cố này, ông ta gần như không có vẻ gì ngạc nhiên.
Diệp Vô Tâm và Chân Ly cũng được triệu tập đến trước sân đứng đợi rất lâu. Đã quá quen với bầu không khí này nên không mấy ai lấy làm lạ. Lão đại của bọn họ hiếm có dịp kêu gọi đông đủ người như vậy, ắt hẳn có chuyện quan trọng cần giải quyết.
Thâm tâm của Tiểu Diệp nhà ta vẫn không ngừng âm mưu tính toán, làm cách nào để ly gián Huyết Phong, làm giảm thế lực của lão ta. Ra tay một cách dứt khoác nhất, thần không biết, quỷ không hay.
Đang mải mê thả hồn theo tâm cơ của bản thân mà cô không hề để ý đến Huyết Phong đã xuất hiện từ lúc nào. Huyết Phong bước thẳng vào tiền sảnh, tháo bỏ kính đen ra. Khí chất cương nghị vẫn hừng hực như lửa cháy
“Lão đại, thuộc hạ đã xem qua tình trạng của lão già họ Tống đó. Thật không may cho chúng ta, cú đâm xe đó mạnh như vậy lại không lấy được mạng của ông ta mà chỉ khiến ông ta hôn mê tạm thời”
Ngụy Hồng giận đỏ mặt, ném điếu thuốc xuống đất rồi giẫm mạnh chân lên “Một lũ vô dụng, có chút chuyện cũng không làm xong. Cho người xâm nhập vào bệnh viện hạ sát ông ta ngay đi”
Huyết Phong vội ngăn “Lão đại, thuộc hạ cho rằng không nên làm vậy. Vô cùng nguy hiểm”
Ngụy Hồng cáu giận hung hăng tiến đến nắm chặt lấy cổ áo Huyết Phong mà quát to “Ngươi dám kháng lệnh”
Huyết Phong cắn răng cố gắng chịu đựng, nhưng anh ta vẫn khăng khăng duy trì chủ ý của mình “Thuộc hạ không dám, xin lão đại hãy nghe đôi lời thuộc hạ giải thích”
Ngụy Hồng dù có nóng giận đến mấy cũng không thể nào tự chặt bỏ cánh tay đắc lực của mình, Huyết Phong là người mà ông ta hết lòng tin tưởng, thấy vẻ mặt kiên quyết của Huyết Phong, Ngụy Hồng cũng bắt đầu cố gắng khống chế cơn thịnh nộ trong lòng. Ông ta hất mạnh tay ra, Huyết Phong mất thăng bằng, loạng choạng ngã người ra sau
“Nói đi” Hai từ này vừa thoát ra từ miệng của Ngụy Hồng, Diệp Vô Tâm liền đoán ra ngay, lần này người được lợi thế vẫn là Huyết Phong.
Huyết Phong điều chỉnh lại quần áo trên người một chút, ngay sau đó liền cúi thấp người, ngữ khí khăng khăng quyết đoán
“Thứ nhất, Tống Chính Ngạn hiện đang được điều trị ở Bệnh Viện A, nơi này thuộc tài sản tư nhân của Phó gia….Lão đại người biết đó, Phó Quân Hạo hiện đang có mối quan hệ rất tốt với Tống gia. Hai nhà họ nếu hợp lại thì nền kinh tế thị trường sẽ bị thâu tóm toàn bộ, nếu kinh tế xảy ra vấn đề, chúng ta ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng”
Ngụy Hồng có thể bị suy nghĩ của Huyết Phong lay động, ông ta nhíu mày cẩn trọng hơn. Huyết Phong thấy khả năng này có sức thuyết phục liền nhanh miệng phân tích tiếp
“Thứ hai. Phó Quân Hạo với Vương Minh Hàn qua lại vô cùng thân thiết. Nếu người động đến Phó gia, thuộc hạ sợ sẽ phải công khai đối đầu với Vương gia. Lúc đó, thế lực bọn họ mà liên kết lại sẽ càng ngày càng lớn, chúng ta chỉ có nước chịu thiệt. Lão đại, xin người suy xét cho đại cuộc”
Ngụy Hồng càng nghe càng thấy đúng. Nếu ba gia tộc Vương, Phó, Tống đồng loạt đối phó với ông ta thì kết quả rõ ràng ngay trước mắt. Không cần đánh cũng biết thành, bại ra sao
“Huyết Phong, vậy ngươi nói xem…nên xử lý thế nào?”
Huyết Phong vui mừng vì Ngụy Hồng cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Anh ta tiến đến gần hơn một chút, giọng nói cũng trầm đi trông thấy.
“Lão đại, Tống Chính Ngạn không chết nhưng cũng không thể tỉnh lại. Đường dài mới biết ngựa hay. Thời gian còn dài, còn rất nhiều cơ hội ra tay”
“Thuộc hạ có ý này, không biết lão đại thấy sao?” Huyết Phong cẩn trọng dâng kế sách. Ngụy Hồng càng không phải nói, ông ta rất chú ý lắng nghe, Huyết Phong không chỉ là cận vệ mà còn là một quân sư từ trước đến nay của Ngụy Hồng. Sở dĩ thế lực của Ngụy gia lớn mạnh như ngày hôm nay, ít nhiều cũng không thiếu công sức của Huyết Phong
“Cứ nói” Ngụy Hồng lãnh đạm ra lệnh cho Huyết Phong
Huyết Phong nhếch miệng cười liền nói ngay “Hiện giờ người nắm giữ Tống thị cũng chỉ là một con bé tuổi đời chỉ ngoài hai mươi. Dù cho thông minh đến mấy thì kinh nghiệm cũng còn quá non nớt. Người cứ nhắm vào cô ta mà đối phó. Khi cần thì cứ trực tiếp lấy mạng cô ta. Lúc đó, há chẳng phải Tống thị như rắn mất đầu, việc sụp đổ cũng là chuyện sớm, muộn mà thôi”
Diệp Vô Tâm đứng bên dưới nghe những lời mà Huyết Phong nói, trong lòng cô lại dấy lên một cơn sóng. Hóa ra từ đầu Huyết Phong đã có tâm cơ lớn như vậy. Chẳng trách sao lại đột nhiên giao cho cô nhiệm vụ theo dõi, hạ sát Tống Tiểu Tình. Thì ra từ đầu Huyết Phong đã đặt cô làm con cờ, muốn Diệp Vô Tâm cô giúp bọn họ dọn sạch đường đi.
Diệp Vô Tâm thầm cảm thấy buồn nôn trong lòng. Huyết Phong còn bảo đây là nhiệm vụ tuyệt mật, căn dặn cô không được làm hỏng. Hóa ra, toàn bộ đều là tính toán của hắn ta. Suy cho cùng, từng người, từng người trong Ngụy gia đều là con cờ của Huyết Phong
Con người này không thể xem thường được.
Ngụy Hồng vốn là một con cáo già. Còn Huyết Phong chính là một con sói.
Ngụy Hồng khá hài lòng với kế sách của Huyết Phong, nét phấn khởi biểu hiện ra mặt
“Chẳng phải ngươi nói Tống gia với Phó gia đang có quan hệ rất tốt sao? Như vậy thì đối phó với Tống gia sẽ rất khó”
Huyết Phong nhìn thấu tâm tư của chủ nhân. Anh ta không vội vàng mà chậm rãi nói “Chúng ta không cần ra tay, chẳng phải ở Tống thị vốn đã có một con chó sẵn sàng làm việc đó rồi sao?”
Ngụy Hồng bất chợt nhớ ra một người, ông ta cười phá lên đắc ý “Ta suýt nữa thì quên mất hắn”
Cuối cùng thì Diệp Vô Tâm cũng hiểu rõ thế nào là đi một bước, tính mười bước. Lợi dụng chính người của Tống thị để đối phó với Tống thị.
Huyết Phong xoay người lại trực diện nhìn thẳng vào Diệp Vô Tâm “Về việc giám sát Tống thị, thuộc hạ đã cử Diệp Vô Tâm làm việc này, lão đại…người yên tâm rồi chứ?”
Diệp Vô Tâm bị Huyết Phong ép vào thế bị động, không có thể không làm. Cô bước lên trước, sắc mặt lạnh như băng “Thuộc hạ đã nhận lệnh của Huyết Phong tiên sinh về nhiệm vụ lần này. Xin lão đại cứ yên tâm”
Ngụy Hồng hài lòng cười ha hả, tiếng cười sảng khoái thật khiến Diệp Vô Tâm câm hận. Đã mười tám năm nay, cô ngày ngày phải chịu đựng, phải kiên nhẫn, phải nhẫn nại tột cùng. Nhiều lần không chịu đựng được nữa, cô gần như mất kìm chế, thật sự chỉ muốn rút một khẩu súng ra bắn nát sọ hắn ta…Nhưng mà…cô không muốn để hắn ta chết một cách dễ dàng như thế.
Từng mạng, từng mạng của Diệp gia đâu phải chỉ để một phát súng là có thể giải quyết được…
Ánh mắt của Diệp Vô Tâm sắc lại. Nổi bi thương, hận thù in hằng sau ánh mắt ấy.
Ngụy Hồng cũng hướng mắt về phía Diệp Vô Tâm mà kỹ lưỡng dặn dò “Không được làm hỏng chuyện. Con gái của Tống Chính Ngạn là điểm yếu duy nhất, cũng là lớn nhất của lão ta. Ngươi tuyệt đối không để xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát”
Diệp Vô Tâm không thích nói nhiều, chỉ tiện thể gật đầu cho qua chuyện.
Ngụy Hồng lên kế hoạch cho đám thuộc hạ làm việc, sau đó lãnh đạm bước quay ra xe. Huyết Phong nhanh chống chạy theo, trước khi rời đi, anh ta còn quay lại nhìn Diệp Vô Tâm bằng một ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Không khó để Diệp Vô Tâm nhận ra ánh mắt kỳ lạ này…
Huyết Phong lái xe tiến thẳng vào Ngụy trạch. Vệ sĩ đứng xung quanh liền lễ phép cúi đầu chào
Ngụy Hồng không nói lời nào, chỉ yên lặng bước vào phòng riêng của ông ta. Huyết Phong hiểu ý, anh ta không cùng theo vào bên trong mà chỉ âm thầm đứng bên ngoài canh gác.
Sắc mặt của ông ta khó coi vô cùng, Ngụy Hồng ngã người ngồi uỵch xuống chiếc ghế xoay trước bàn làm việc. Sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng ông ta cũng chậm rãi ngồi dậy, tiến về kệ sách đặt bên cạnh.
Ngụy Hồng đưa tay vào, lấy ra một quyển sách màu xám nhạt, lật một trang nào đó lại lấy ra một chiếc chìa khóa. Ông ta bước đến một chiếc tủ gỗ, dùng chìa khóa mở ra một ngăn tủ. Bên trong cất giữ rất nhiều đồ vật cũ kỹ nhưng không hề có lấy một hạt bụi bám, rõ ràng là những thứ bên trong rất được trân trọng.
Ông ta chậm rãi lấy ra bên trong một bức ảnh. Trông bức ảnh khá là hoài cổ. Bên trong bức hình là ảnh một cô gái xinh đẹp kiều diễm động lòng người. Cô ta có một đôi mắt biết nói, một đôi mắt đẹp mê hoặc lòng người, bức hình chụp cô gái ấy ngồi bên một cây đàn cổ. Nét mặt dường như đang rất hạnh phúc, có thể cảm nhận được cô ta đang thả hồn vào từng phím nhạn du dương, ngây ngất.
Ngụy Hồng trầm lặng nhìn bức ảnh đang cầm trên tay, từng đường nét trên mặt ông ta gần như cô động lại. Khó có thể nhận ra bên trong thâm tâm ông ta chính là một sự đấu tranh nội tâm vô cùng gây gắt
“Tại sao? Tại sao cô lại làm vậy?”
Ngụy Hồng cô độc ngồi thừ người dưới đất, trên tay vẫn nắm chặt tấm ảnh đó. Miệng lại lẩm bẩm hỏi tại sao?
Cô gái trong bức ảnh đó rốt cuộc là ai?