Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Thiên Thần Nổi Giận

Chương 30

Tác giả: Sidney Sheldon

Sự biến mất đột nhiên của Jennifer đã tạo nên một loạt tin đồn trong các văn phòng luật sư ở Manhattan.

Khi tin được báo ra rằng Jennifer đã trở lại làm việc, sự quan tâm còn lớn hơn nhiều. Cuộc đón tiếp dành cho Jennifer sáng hôm cô trở lại lúc nào cũng tấp nập, bởi vì các luật sư ở các văn phòng khác đã tạt qua thăm Cynthia, Dan và Ted đã treo cờ quạt dọc khắp căn phòng và căng một biểu ngữ đề “Chúc mừng sự trở lại” – có cả rượu sâm banh và bánh.

– Tổ chức vào lúc chín giờ sáng thế này à? – Jennifer phản đối.

Nhưng họ vẫn nài nỉ.

– Ở đây đã trở thành nhà điên khi vắng cô, – Dan Martin bảo với cô – Cô sẽ không định lặp lại như thế này lần nữa chứ?

Jennifer nhìn anh ta và nói:

– Không. Tôi sẽ không làm như thế nữa đâu.

Những vị khách không mời liên tục ghé qua chỉ để muốn biết chắc rằng Jennifer vẫn bình an và để chúc cô luôn khoẻ.

Cô đã lẩn tránh các câu hỏi về việc cô đi đâu bằng cách cười trừ và nói:

– Chúng tôi không được phép tiết lộ!

Cô đã gặp gỡ cả ngày với các nhân viên trong văn phòng. Hàng trăm thư nhắn qua điện thoại đã chất chồng.

Khi Ken Bailey còn lại một mình trong phòng với cô anh nói:

– Cô có biết ai đã làm chúng tôi điên đầu lên vì cứ muốn tiếp xúc với cô không?

Trái tim Jennifer chợt rộn lên:

– Ai vậy?

– Michael Moretti.

– Ô!

– Hắn kỳ dị lắm. Khi chúng tôi không bảo cho hắn ta biết cô đang ở đâu, thì hắn buộc chúng tôi phải thề rằng cô vẫn bình an.

– Hãy quên Michael Moretti đi.

Jennifer lật qua tất cả các vụ án đang được văn phòng cô giải quyết. Công việc thật tuyệt vời. Họ đã có được nhiều khách hàng quan trọng mới. Một vài khách hàng lâu năm hơn đã từ chối làm việc với bất cứ người nào khác trừ Jennifer, và đang đợi cô trở lại.

– Tôi sẽ điện thoại cho họ sớm nếu có thể được, – Jennifer hứa.

Cô đảo qua những thư nhắn bằng điện thoại còn lại. Có khoảng hơn một tá điện nhắn của ông Adam.

Lẽ ra cô nên báo cho Adam biết là cô vẫn bình an và không có chuyện gì xảy ra với cô. Nhưng cô biết rằng cô không thể chịu được khi nghe giọng nói của anh, khi biết rằng anh đang ở gần đây nhưng cô lại không thể được gặp anh, kề bên anh, ôm ấp anh và kể cho anh nghe về Joshua.

Cynthia đã ghim lại những câu chuyện trên báo mà cô ta cho rằng Jennifer quan tâm. Có một loạt chuyện được nhiều báo nói tới về Michael Moretti, gọi y là lãnh tụ mafia quan trọng nhất ở trong nước. Có cả một bức ảnh của y kèm theo chú thích bên dưới “Tôi chỉ là một người kinh doanh bảo hiểm”.

Jennifer phải mất ba tháng mới hoàn thành được các vụ án tồn đọng. Lẽ ra cô có thể giải quyết được nhanh hơn, nhưng cô khăng khăng đòi rời công sở vào lúc bốn giờ hàng ngày, bất kể cô đang làm vụ việc gì.

Joshua đang chờ đợi cô.

Các buổi sáng trước khi đến văn phòng, Jennifer đã tự chuẩn bị ăn sáng cho Joshua và dành mọi thì giờ có thể có để chơi cùng con trước khi đi.

Khi Jennifer trở về nhà vào buổi chiều, cô đã dành tất cả thời giờ của cô cho Joshua. Cô tự buộc mình để mọi công việc lại văn phòng, và từ chối không làm bất cứ vụ án nào có thể khiến cô phải xa cách con. Cô ngừng làm việc vào ngày nghỉ cuối tuần. Cô không để bất cứ điều gì xâm nhập tới thế giới riêng của cô.

Cô rất thích đọc sách to cho Joshua nghe.

Bà Mackey phản đối:

– Nó mới là đứa trẻ sơ sinh thôi, thưa bà Parker. Nó chẳng hiểu lời nào của bà đâu.

Jennifer thường trả lời rất tin tưởng:

– Joshua hiểu chứ!

Và cô tiếp tục đọc Joshua mang lại liên tiếp một loạt những chuyện thần kỳ. Khi mới ba tháng tuổi nó đã bắt đầu ư ử và cố gắng nói chuyện với Jennifer. Nó tự đùa nghịch trong nôi cùng trái bóng lớn, kêu leng keng và đồ chơi con thỏ mà Ken đã mua cho. Khi lên sáu tháng ; nó đã cố trèo ra khỏi nôi, không ngừng tìm hiểu thế giới xung quanh. Jennifer ôm con trong tay, và nó đã dùng bàn tay bé nhỏ tóm những ngón tay cô, trong khi hai mẹ con tiếp tục nói chuyện bằng cách riêng rất lâu và nghiêm túc.

Những ngày tại văn phòng của Jennifer thường đầy ắp công việc. Một buổi sáng cô nhận được điện thoại của Philip Redding, chủ tịch tổ hợp dầu mỏ lớn.

– Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể gặp nhau được không? – Ông ta nói. – Tôi có chút việc.

Jennifer không hỏi ông ta đó là việc gì. Công ty của ông ta bị buộc tội hối lộ để dành được việc kinh doanh ở Trung Cận Đông. Việc giải quyết vụ án này đem lại lệ phí rất lớn nhưng Jennifer đơn giản là không có thì giờ nữa.

– Tôi hết sức xin lỗi, – cô nói. – Tôi không được rảnh rỗi, nhưng tôi có thể tiến cử một người rất giỏi.

– Tôi được lệnh là không chấp nhận câu trả lời “không” – Philip Redding đáp lại.

– Ai bảo vậy?

Một người bạn. Chánh án Lawrence Waldman.

Jennifer không tin vào tai mình nữa.

– Chánh án Waldman bảo ông gọi tôi à?

– Ông ấy nói chỉ có cô là nhất thôi, nhưng tôi đã biết điều đó từ trước rồi.

Jennifer cầm ống nghe trong tay, suy nghĩ về những việc đã qua khi chạm trán với chánh án Waldman, với lòng tin chắc chắn dạo đó rằng ông căm ghét cô và tìm cách hãm hại cô.

– Được vậy. Chúng ta sẽ ăn sáng cùng nhau vào ngày mai nhé, – Jennifer đáp.

Gác máy xong, cô đặt điện thoại gọi cho chánh án Waldman.

Một giọng quen thuộc vang trên máy:

– Vậy đấy. Tôi lâu lắm rồi chưa được nói chuyện cùng cô, thưa quý cô.

Tôi chỉ muốn cảm ơn ông vì đã bảo Philip Redding gọi điện yêu cầu tôi.

– Tôi muốn bảo đảm rằng ông ấy ở trong tay những người giỏi.

– Tôi rất cảm kích điều đó, thưa ông.

– Thế cô có thể dự bữa cơm cùng ông già này một tối nào đó được không?

Jennifer vô cùng ngạc nhiên.

– Tôi rất vinh dự được cùng ăn tối với ông.

– Rất tốt. Tôi sẽ đưa cô đến câu lạc bộ của tôi. Hội viên tòan là loại cổ hủ cả và họ không quen gặp những người phụ nữ trẻ xinh đẹp. Cô sẽ làm họ hơi ngỡ ngàng đấy.

Chánh án Lawrence Waldman là hội viên tổ chức thế kỷ ở phố 43 phía tây và khi ông gặp Jennifer ở đó để ăn tối cô thấy rằng ông đang châm biếm những thói cổ hủ. Phòng ăn đầy chật các nhà văn, nghệ sĩ, luật sư và diễn viên.

– Tục lệ ở đây là không cần phải giới thiệu, – Chánh án Waldman giải thích với Jennifer. – Người ta cho là mọi người ở đây có thể nhận được ra ngay.

Ở những bàn khác nhau, Jennifer đã nhận ra Louis Anchincloss, George Plimpton và John Lindsay có mặt trong số nhiều người khác.

Về mặt quan hệ xã hội, Lawrence Waldman hoàn tòan khác với những điều mà Jennifer đã tưởng. Sau tuần rượu cốc tay ông bảo Jennifer:

– Tôi từng muốn thấy cô phải bị tước quyền làm luật sư, vì tôi đã nghĩ rằng cô làm ô nhục nghề nghiệp chúng ta. Giờ tôi tin rằng mình đã lầm. Tôi luôn theo dõi sát cô. Tôi nghĩ rằng cô đem lại vẻ vang cho nghề nghiệp chúng ta.

Jennifer rất hài lòng. Cô đã chạm trán với đủ các loại chánh án hoặc dễ bị mua chuộc, hoặc ngu dốt hoặc bất tài. Nhưng cô rất kính trọng Lawrence Waldman.

Ông vừa là một luật gia tài giỏi vừa là một người có nhân phẩm.

– Cám ơn ông.

– Giờ ngoài tòa án rồi, sao chúng ta lại không thể gọi nhau là Lawrence và Jennie được nhỉ?

Chỉ có bố cô là người duy nhất từng gọi cô là Jennie.

– Tôi cũng muốn như vậy, Lawrence ạ.

– Đồ ăn rất tuyệt và bữa tối hôm đó là sự khởi đầu cho những cuộc gặp gỡ hàng tháng mà cả hai đều thích thú.

Bình luận