Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Thiên Thần Nổi Giận

Chương 49

Tác giả: Sidney Sheldon

Joshua nằm trên một chiếc bàn kim loại nhỏ, thân hình cậu bất động vĩnh viễn. Trông cậu như đang ngủ ngon lành, khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai của cậu chứa đầy những giấc mơ bí mật và xa xăm.

Jennifer đã thấy vẻ mặt đó hàng nghìn lần khi Joshua chui vào trong chăn ấm với cô. Cô ngắm nhìn khuôn mặt cậu con trai bé bỏng, lòng tràn ngập một tình yêu mãnh liệt đến phát khóc lên được. Và biết bao nhiêu lần cô đã phải đắp lại chăn để cậu khỏi lạnh.

Giờ đây sự lãnh lẽo nằm sâu trong người Joshua. Cậu sẽ chẳng bao giờ ấm lại được nữa. Cặp mắt trong sáng kia sẽ chẳng bao giờ còn mở ra nhìn cô được nữa. Cô sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười trên môi cậu, nghe giọng nói của cậu và cảm thấy vòng tay nhỏ bé nhưng rắn chắc của cậu bên mình nữa. Cậu nằm trần truồng dưới tấm vải che phủ.

Jennifer nói với bác sĩ:

– Tôi muốn ông đắp cho cháu một cái chăn. Nó sẽ lạnh mất.

– Nó không thể…. – và bác sĩ nhìn vào đôi mắt Jennifer. Những gì mà ông thấy trong đó buộc ông nói – Vâng tất nhiên rồi, bà Parker ạ. – Ông quay sang mấy cô y tá và nói – Lấy chăn lại đây!

Có khoảng gần chục người trong phòng và phần lớn họ mặc áo choàng trắng. Tất cả dường như cố nói chuyện với Jennifer nhưng cô không thể nghe được họ nói gì. Cô thấy môi họ mấp máy nhưng không nghe được âm thanh nào. Cô muốn quát đuổi họ đi nhưng sợ làm cho Joshua hốt hoảng.

Có ai đó lắc mạnh tay cô làm cô hết ù tai, và bỗng nhiên cô nghe được mọi tiếng ồn ào trong căn phòng, và dường như mọi người đều tranh nhau nói cùng một lúc. Bác sĩ Morris đang nói:

– … Cần phải mổ tử thi.

Jennifer lặng lẽ đáp lại:

– Nếu ông chạm vào con trai tôi một lần nữa. Tôi sẽ giết ông.

Và cô mỉm cười với mọi ngườì xung quanh vi không muốn họ nổi cáu với Joshua.

Một cô y tá thuyết phục Jennifer ra khỏi phòng nhưng cô lắc đầu từ chối.

– Tôi không thể để nó ở đây một mình. Biết đâu có người sẽ tắt đèn. Joshua sợ bóng tối.

Có ai đó giữ chặt tay Jennifer và cô cảm thấy một mũi kim tiêm cắm vào mình. Một phút sau cảm giác êm ái và yên ổn xâm chiếm lấy cô và cô thiếp đi.

Khi Jennifer thức dậy, trời đã sẩm tối. Cô đang ở trong một phòng nhỏ của bệnh viện và người ta đã thay quần áo của cô bằng bộ đồ bệnh nhân. Cô đứng dậy, thay quần áo và đi tìm bác sĩ Morris. Lúc này, cô hết sức bình tĩnh.

Bác sĩ Morns nói:

– Chúng tôi sẽ tổ chức lễ tang giúp bà, bà Parker ạ. Bà không phải lo…

– Tôi sẽ tự lo liệu lấy.

– Tốt lắm. – Ông ta ngập ngừng, lúng túng. – Về chuyện khám nghiệm tử thi tôi biết là sáng nay bà không định nói như vậy. Tôi…

– Ông nhầm.

Trong hai ngày tiếp sau đó, Jennifer làm đủ mọi thủ tục ma chay. Cô đến ban tang lễ địa phương và bố trí ngày đưa đám. Cô chọn một chiếc quan tài trắng nhỏ phủ xa tanh trắng. Cô rất tỉnh táo, mắt ráo hoảnh và sau này khi nghĩ lại những chuyện đó cô không còn nhớ được gì hết. Dường như có một người khác đã nhập vào thân thể cô và hành động thay cho cô. Cô ở trong một trạng thái choáng váng nặng, và chính điều đó tránh cho cô khỏi phát điên lên.

Khi cô bắt đầu rời văn phòng ban tang lễ, một nhân viên hỏi:

– Nếu bà muốn chôn cùng với con trai một vài bộ quần áo, bà có thể mang đến đây và chúng tôi sẽ mặc cho cháu.

– Tôi sẽ tự tay mặc cho Joshua.

Ông ta nhìn cô ngạc nhiên.

– Nếu bà muốn tất nhiên là được rồi, nhưng…. – Ông ta nhìn cô đi ra, tự hỏi liệu cô có biết mặc quần áo cho một xác chết như thế nào không.

Jennifer lái xe về nhà. Cô đỗ xe ở trước cổng và mở cửa bước vào. Bà Mackey đang ở trọng bếp, mắt đỏ hoe, mặt méo xệch vì đau khổ.

– Ôi bà Parker! Tôi không thể tin được…

Jennifer dường như không nhìn thấy hay nghe thấy bà. Cô bước ngang qua bà Mackey và đi lên phòng Joshua. Mọi thứ vẫn vậy. Chẳng có gì thay đổi, chỉ thiếu có Joshua. Sách vở, đồ chơi, bóng chầy, dụng cụ lướt ván tất cả vẫn ở đó, chờ đợi cậu.

Jennifer đứng ở ngưỡng cửa, nhìn vào căn phòng cố nhớ xem vì sao cô đến đây. A đúng rồi. Quần áo cho Joshua. Cô bước tới cạnh tủ quần áo. Ở đó có một chiếc áo vét màu xanh thẫm mà cô mua cho nó vào lần sinh nhật trước của nó. Joshua đã mặc chiếc áo này vào buổi tối mà cô dẫn nó đi ăn ở Lutece. Cô nhớ lại rất rõ buổi tối đó Joshua trông thật người lớn và Jennifer đã buồn rầu nghĩ. Rồi một ngày kia, nó sẽ ngồi đây với cô gái mà nó sẽ lấy làm vợ. Bây giờ ngày ấy sẽ chẳng bao giờ đến nữa. Sẽ không còn lớn lên được nữa. Không có cô gái nào. Không còn cuộc sống.

Cạnh chiếc áo vét xanh là mấy chiếc quần bò, bít tất và áo phông, một cái có dòng chữ tên đội bóng chầy của Joshua. Jennifer đứng đó sờ soạng suốt lượt các bộ quần áo, không còn có cảm giác về thời gian nữa.

Bà Mackey xuất hiện bên cạnh cô.

– Bà không sao chứ, bà Parker?

Jennifer lịch sự đáp:

– Tôi khoẻ, cám ơn chị Mackey.

– Tôi có thể giúp gì được bà không?

– Không đâu, tôi sắp mặc quần áo cho Joshua. Chị nghĩ nó sẽ thích mặc bộ nào? – giọng cô vui vẻ và phấn chấn nhưng mắt cô thì chẳng còn thần sắc gì hết.

Bà Mackey nhìn vào mắt cô và hết hồn.

– Bà phải nằm nghỉ một lát đi. Để tôi gọi bác sĩ nhé.

Jennifer lướt tay qua những bộ quần áo treo trong tủ. Cô lấy bộ quần áo thể thao từ trên mắc xuống.

– Tôi nghĩ Joshua thích bộ này. Bây giờ nó còn cần gì nữa không nhỉ?

Bà Mackey tuyệt vọng đứng nhìn Jennifer bước đến bên tủ com-mốt và lấy ra quần áo lót, bít tất và một chiếc sơ mi.

Joshua cần những thứ này vì nó sắp đi nghỉ ở xa. Một kỳ nghỉ rất lâu.

– Chị có nghĩ là nó sẽ đủ ấm trong bộ này không?

Bà Mackey oà lên khóc.

– Đừng, tôi xin bà. Cứ để mọi thứ ở đấy tôi sẽ lo liệu cho.

Nhưng Jennifer đã mang tất cả những thứ đó xuống nhà.

Joshua nằm trong nhà xác. Người ta đặt cậu lên một chiếc bàn dài nên trông người cậu càng bé nhỏ.

Khi Jennifer quay trở lại với quần áo của Joshua, nhân viên nhà xác cố gắng một lần nữa.

– Tôi đã nói với bác sĩ Morris. Thưa bà Parker, chúng tôi cùng nhất trí rằng, mọi việc sẽ tốt đẹp hơn nếu bà để chúng tôi lo liệu việc này cho. Chúng tôi làm rất quen và…

Jennifer mỉm cười với ông ta:

– Ra ngoài đi.

Ông này nuốt nước bọt và nói:

– Vâng, thưa bà Parker.

Jennifer chờ cho đến lúc ông ta ra khỏi phòng và quay sang con trai.

Cô nhìn vào khuôn mặt như đang ngủ của cậu và nói:

– Bé yêu. Mẹ sẽ giúp con mặc quần áo bây giờ đây. Con sẽ mặc bộ thể thao chơi bóng chầy nhé. Con có thích không hả.

Cô bỏ tấm vải phủ người cậu và nhìn thân hình trần truồng đã teo tóp lại, rồi bắt đầu mặc quần áo cho cậu.

Cô xỏ quần đùi vào người cậu và rùng mình vì giá lạnh từ da thịt cậu. Người cậu rắn như một viên ngọc.

Jennifer cố tự nhủ rằng đống thịt lạnh lẽo vô hồn này không phải là con trai cô, Joshua đang ở một nơi khác, ấm áp và hạnh phúc, nhưng cô không thể làm cho mình tin điều đó được. Joshua đang nằm trên chiếc bàn này.

Người Jennifer bắt đầu run lên. Dường như cái lạnh lẽo ở bên trong Joshua đã truyền sang cô, làm cô buốt đến tận xương tuỷ. Cô tự nhủ: Dừng lại! Dừng lại! Dùng lại! Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!

Cô thở thật sâu, ngắt quãng và khi đã bình tĩnh hơn cô tiếp tục mặc quần áo cho con trai, vừa làm vừa nói chuyện với nó. Cô kéo chiếc quần đùi lên rồi mặc quần dài và khi cô nhấc nó dậy để mặc áo sơ mi, đầu nó ngoặt sang một bên và cộc vào bàn. Jennifer gào lên:

– Mẹ xin lỗi, Joshua tha lỗi cho mẹ? – Và cô bắt đầu khóc Phải mất gần ba tiếng đồng hồ Jennifer mới mặc xong quần áo cho Joshua. Cậu mặc bộ đồng phục bóng chầy, tất trắng, giầy thể thao, chiếc mũ lưỡi trai bóng chầy che mặt cậu, nên cuối cùng Jennifer đặt nó lên ngực cậu.

– Con có thể mang theo nó bé yêu của mẹ ạ.

Khi nhân viên lễ tang đến và nhìn vào căn phòng, Jennifer đang đứng bên xác chết, cầm tay Joshua và nói chuyện với nó.

Ông ta bước tới gần và nhẹ nhàng nói:

– Bây giờ bà để chúng tôi lo liệu cho cháu.

Jennifer nhìn con một lần cuối cùng.

– Cẩn thận nhé. Nó bị đau ở đầu.

Tang lễ thật đơn giản. Chỉ có Jennifer và bà Mackey đứng nhìn chiếc quan tài trắng nhỏ bé được hạ xuống nấm mộ mới đào. Jennifer định báo cho Ken Bailey vì Ken và Joshua rất quý nhau, nhưng Ken không còn chỗ trong cuộc sống của họ nữa.

Khi xẻng đất đầu tiên được hất xuống mộ, bà Mackey lên tiếng:

– Thôi, về đi nào, tôi sẽ đưa bà về nhà.

Jennifer lịch sự đáp:

– Tôi khoẻ chị ạ. Joshua và tôi sẽ không cần chị giúp nữa đâu, chị Mackey. Tôi sẽ đưa chị thêm tiền công làm trong một năm và giới thiệu chỗ làm khác cho chị. Joshua và tôi cảm ơn chị về tất cả mọi điều.

Bà Mackey đứng đó nhìn Jennifer quay gót ra đi.

Cô bước thật cẩn thận, người thẳng đứng như thể cô đang đi xuống theo một hành lang dài vô tận, chỉ đủ rộng cho một người đi vừa.

Ngôi nhà thật yên lặng và tĩnh mịch. Cô lên phòng Joshua đóng cửa lại và nằm xuống giường của cậu, ngắm nhìn tất cả những đồ của cậu, những thứ mà cậu đã từng thích. Cả thế giới của cô bây giờ ở trong căn phòng này. Cô chẳng còn chỗ nào khác để đi nữa.

Chẳng còn biết làm gì nữa. Chỉ còn có Joshua. Jennifer bắt đầu nhớ lại ngày cậu ra đời và những kỷ niệm với cậu từ đó. Joshua chập chững đi những bước đầu tiên…

Joshua nói ô tô, – ô tô và Mẹ, đi chơi với đồ chơi của mẹ đi… Joshua đến trường một mình lần đầu tiên, một cậu bé tí xíu và dũng cảm. Joshua nằm liệt giường vì quai bị, người run bần bật…. Joshua ghi bàn và giành phần thắng cho đội bóng của mình… Joshua đi bơi thuyền… Joshua cho con voi ở vườn bách thú ăn… Joshua hát bài “Sáng nữa đi, vầng trăng mùa thu gặt” vào dịp ngày lễ dành cho các bà mẹ. Các kỷ niệm cứ thế hiện lên như một bộ phim chiếu trong đầu cô.

Chúng dừng lại vào ngày Jennifer và Joshua chuẩn bị đi Acapulco.

Acapulco… nơi cô đã gặp Adam và làm tình với anh.

Cô đã bị trừng phạt vì chỉ nghĩ đến bản thân mình.

Tất nhiên rồi, Jennifer nghĩ, Đó là hình phạt đối với mình. Đó là địa ngục của mình.

Và cô lại bắt đầu từ đầu, từ cái ngày Joshua chào đời Joshua chập chững đi những bước đầu tiên… Joshua nói ô tô và Mẹ, đi chơi với đồ chơi của mẹ đi…

Thời gian cứ thế trôi đi. Đôi lúc Jennifer nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ một nơi xa xăm nào đó của căn phòng vọng lại, và một lần cô nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, nhưng những tiếng động đó chẳng có ý nghĩa gì với cô hết. Cô không cho phép ai làm gián đoạn suy nghĩ của mình về con trai. Cô ở lỳ trong phòng không ăn uống gì hết, lạc trong thế giới riêng biệt với Joshua. Cô không còn cảm giác về thời gian nữa, không còn biết mình đã nằm như thế bao lâu rồi.

Năm ngày sau đó Jennifer lại nghe thấy tiếng chuông cửa và tiếng ai đó đập cửa, nhưng cô không để ý. Ai ở ngoài đó cũng mặc và người ta sẽ phải bỏ đi để cô ở đó một mình. Cô láng máng nghe thấy tiếng kính vỡ và một lát sau cánh cửa phòng Joshua bật mở.

Michael Moretti sừng sững hiện ra trên bậc cửa. Hắn liếc nhìn thân hình gầy rộc, mắt trũng sâu đang trừng trừng nhìn hắn từ trên giường và kêu lên:

– Trời đất ơi! – Michael Moretti phải dùng hết sức mới lôi được Jennifer ra khỏi phòng. Cô chống cự điên cuồng, cào cấu hắn. Nick Vito đang ở dưới nhà và cả hai người phải vất vả lắm mới đẩy Jennifer vào được ô tô.

Jennifer không biết họ là ai và vì sao họ đến đó. Cô chỉ biết là họ đang bắt cô phải xa con trai mình. Cô cố gắng nói để họ biết là cô sẽ chết nếu họ làm như thế, nhưng cuối cùng mệt mỏi quá, cô không thể chống cự lại được nữa và ngủ thiếp đi.

Khi Jennifer thức giấc, cô đang ở trong một căn phòng sạch sẽ sáng sủa có cửa sổ nhìn ra hồ và rặng núi phía xa. Một cô y tá đang ngồi trên ghế bên giường cô, đọc tạp chí. Cô ta nhìn lên khi Jennifer mở mắt.

– Tôi đang ở đâu thế này? – Cổ họng cô đau nhói khi nói.

– Cô đang ở chỗ bạn bè, cô Parker ạ. Ông Moretti đã đưa cô đến đây. Ông ấy rất lo lắng cho cô. Ông chắc sẽ rất vui khi biết cô đã tỉnh lại.

Cô y tá bước vội ra khỏi phòng. Jennifer nằm đó, đầu óc trống rỗng, và không thiết nghĩ ngợi gì hết.

Nhưng trí nhớ của cô dần dần phục hồi và không còn cách nào để trốn tránh chúng. Jennifer đã nhận thức được rằng cô định tự tử, mặc dù thật sự không có can đảm để làm việc đó. Cô chỉ muốn chết và sẵn sàng đón nhận lấy cái chết. Michael đã cứu cô. Thật là mỉa mai.

Không phải Adam mà lại là Michael. Cô nghĩ rằng sẽ không công bằng nếu trách cứ Adam. Cô đã giấu anh sự thật, không cho anh biết gì về đứa con trai đã ra đời và giờ đây đã chết của họ. Joshua đã chết rồi.

Jennifer bây giờ có thể đương đầu với sự thật phũ phàng đó. Nỗi đau thật cay đắng và nhức nhoi, và cô biết nó sẽ luôn ở trong cô cho đến hết đời. Nhưng cô có thể chịu đựng được. Cô phải chịu đựng. Đó là công lý đòi hỏi phải được trả giá.

Jennifer nghe thấy tiếng chân bước và ngẩng lên. Michael đã vào trong phòng. Hắn đứng đó đăm đăm nhìn cô. Hắn đã như điên như dại khi thấy Jennifer biến mất. Hắn suýt hóa rồ vì lo sợ có điều gì không hay xảy ra với Jennifer.

Hắn bước tới bên giường và nhìn xuống cô.

– Sao em không nói cho anh biết? – Michael ngồi xuống cạnh giường – Anh xin lỗi em. – Cô cầm tay hắn.

– Cảm ơn anh đã đưa em tới đây. Em nghĩ là em đã hơi điên.

– Đúng thế thật đấy.

– Em đã ở đây bao lâu rồi?

– Bốn ngày. Bác sĩ phải truyền đạm cho em đấy.

Jennifer cố gật đầu. Cô thấy mình hết hơi sức.

– Họ đang mang thức ăn đến. Bác sĩ bảo anh phải vỗ béo cho em.

– Em không đói đâu. Em chẳng nghĩ là em sẽ lại ăn uống được.

– Em sẽ phải ăn.

Và thật đáng ngạc nhiên, Michael nói đúng. Khi cô y tá mang đến một cái khay đựng trứng luộc lòng đào, bánh mì nướng và nước chè, Jennifer tự nhiên thấy đói. Michael đứng đó nhìn cô ăn và khi Jennifer ăn xong, Michael nói:

– Anh phải về New York có chút việc. Mấy hôm nữa anh lại đến.

Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.

– Thứ sáu tới anh sẽ gặp em.

Hắn vuốt nhẹ trên mặt cô.

Anh muốn em khoẻ thật mau. Em nghe thấy chứ?

Jennifer nhìn hắn và đáp:

– Vâng, em có nghe thấy.

Bình luận
× sticky