Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Thiên Thần Nổi Giận

Chương 13

Tác giả: Sidney Sheldon

Đã ba tuần qua kể từ khi Jennifer ăn tối với Adam tại nhà hàng Lutece.

Cô cố gắng không nghĩ về anh nhưng mọi việc đều làm cho cô nhớ đến Adam: những câu nói tình cờ, gáy của một người lạ hoặc một cái cravát giống như cái anh đã từng đeo. Có nhiều người đang cố hẹn hò với cô. Những khách hàng, những luật sư mà cô đã từng phản bác tại tòa án và cả viên chánh án của phiên tòa, buổi tối đã mời cô nhưng Jennifer không muốn ai cả.

Các luật sư đã mời cô đi dự các buổi mà được người ta gọi mỉa mai là “ăn ngủ”, nhưng cô không hề thích thú.

Sự độc lập của cô là sự thách đố đối với đàn ông.

Ken Bailey luôn ở đó nhưng điều này không làm cho Jennifer bớt cô đơn. Chỉ có một người có thể làm được điều đó thật đáng nguyền rủa anh ta?

Anh ta đã gọi điện tới vào một buổi sáng thứ hai.

– Anh nghĩ rằng, anh cần thử liệu xem em có thời gian rỗi để đi ăn trưa hôm nay không?

Cô không rỗi rãi nhưng cô nói:

– Tất nhiên em rỗi.

Jennifer đã tự thề rằng nếu Adam điện thoại lại cô sẽ tỏ ra thân mật nhưng có khoảng cách, nhã nhặn nhưng chắc chắn sẽ không sẵn lòng.

Nhưng lúc nghe giọng nói của Adam, cô đã quên hết mọi điều và nói tất nhiên là em rỗi.

Đó là từ cuối cùng trên thế giới này mà lẽ ra cô không nên nói.

Họ ăn trưa tại một quán ăn nhỏ ở khu Hoa kiều, và họ nói chuyện liên tục hai giờ mà tưởng chừng như mới có hai phút. Họ nói chuyện về luật, về chính trị, về sân khấu và đã giải quyết tất cả những vấn đề phức tạp trên thế giới. Adam rất thông minh, hiểu biết và tinh nhanh. Anh thực sự rất quan tâm đến việc Jennifer đang làm và đã sung sướng tự hào trước những thành công của cô. Anh ấy có quyền như vậy, Jennifer thầm nghĩ. Nếu không có anh ấy thì mình đã về Kelso, bang Washington rồi.

Khi Jennifer trở lại văn phòng, Ken Bailey đang đợi cô.

– Ăn trưa ngon chứ?

– Vâng cảm ơn anh.

– Adam Warner sẽ là một khách hàng phải không? – Giọng của anh cố thản nhiên.

– Không, Ken ạ Chúng tôi chỉ là bạn thôi. – Đó là sự thực.

Tuần tiếp theo Adam mời Jennifer ăn trưa tại phòng ăn riêng của Công ty luật của anh. Jennifer có ấn tượng trước khu nhà văn phòng hiện đại và đồ sộ.

Adam đã giới thiệu cô với những thanh niên khác của công ty, và Jennifer cảm thấy đôi chút tự hào vì dường như họ đã biết mọi điều về cô. Cô đã gặp Steward Needham một người góp cổ phần lâu năm. Ông ta có thái độ lịch thiệp xa cách với Jennifer và cô nhớ ra rằng Adam đã lấy cháu gái ông ta.

Adam và Jennifer ăn trưa trong phòng ăn được đóng panô bằng gỗ, do một đầu bếp và hai người hầu bàn phụ trách.

– Đây là nơi các bên góp cổ phần đã đưa ra các vấn đề khó khăn của họ.

Jennifer tự hỏi liệu có phải anh đang nói đến cô không. Cô thật khó lòng tập trung vào bữa ăn được.

Jennifer nghĩ về Adam cả buổi chiều hôm đó. Cô biết rằng cô phải quên anh đi và không được gặp anh nữa. Anh đã thuộc về một người đàn bà khác.

Tối đó, Jennifer cùng Ken Bailey đi xem vở “Hai rồi lại hai” vở diễn mới của Richard Rodgers.

Khi họ bước vào khoảng hành lang rộng, đám đông đang ồn ào, náo nhiệt và Jennifer đã quay ra xem chuyện gì đang xảy ra. Một chiếc xe ôtô đen và dài tiến đến bên hè phố và một cặp bước ra khỏi ôtô.

– Chính ông ta đấy! – một người đàn bà kêu lên và mọi người bắt đầu xúm quanh ôtô. Người lái xe vạm vỡ bước sang một bên và Jennifer trông thấy Michael Moretti cùng vợ y. Chính là đám đông đang tập trung vào Michael. Y trông như một anh hùng dân gian, đẹp trai như một tài tử điện ảnh, đầy can đảm như trí tưởng tượng của mọi người. Jennifer đứng ở hành lang quan sát khi Michael Moretti cùng vợ đi qua đám đông.

Michael đi sát qua cách Jennifer khoảng một mét và trong giây lát mắt họ gặp nhau. Jennifer chú ý thấy đôi mắt y đen đến nỗi cô không thể thấy con người của y. Một lúc sau y biến mất vào trong rạp hát.

Jennifer không thể thích thú ngồi xem được. Hình ảnh của Michael Moretti đã mang lại dòng ký ức bẽ bàng trước đây. Jennifer đề nghị Ken đưa cô về nhà ngay khi hết hồi thứ nhất.

Adam gọi điện cho Jennifer vào ngày hôm sau và Jennifer đã tự vạch quyết tâm phải từ chối lời mời của anh. “Cảm ơn anh Adam, nhưng em thực sự rất bận”. Cô tự nhủ.

Nhưng Adam lại nói:

– Anh phải đi nước ngoài một thời gian.

Câu nói như một cú đấm thốc vào bụng.

– Anh phải đi bao… bao lâu?

– Chỉ vài tuần thôi. Anh sẽ gọi điện cho em khi anh trở về.

– Thế nhé! – Jennifer cố nói vui vẻ. – Chúc anh đi tốt đẹp.

Cô cảm giác như bị chết điếng. Cô hình dung Adam đang trên bãi biển ở Rio, được các cô gái nửa trần truồng vây quanh hay ở trong nhà chòi tại thành phố Mexicô, uống nước trái cây cùng cô gái mắt đen vừa đến tuổi cập kê, hay ở nhà gỗ tại Thuỵ Sĩ đang làm tình với… Thôi đi! Jennifer tự nhủ. Lẽ ra cô phải hỏi anh sẽ đi đâu. Có thể là chuyến đi vì công việc đến một nơi gớm ghiếc nào đó, mà anh không có thời gian dành cho phụ nữ, có thể là giữa sa mạc nơi anh sẽ làm việc 24 giờ một ngày.

Lẽ ra cô nên đề cập đến vấn đề đó, tất nhiên là phải tự nhiên hơn như là anh phải đi máy bay lâu không? Anh nói được ngoại ngữ nào không? Nếu như anh đến Paris, nhớ mua cho em ít chè Verveine. Em nghĩ rằng việc săn bắn có lẽ vất vả lắm nhỉ. Anh có mang vợ cùng đi không? Ồ, mình lẩn thẩn rồi hay sao?

Ken bước vào phòng và nhìn cô chằm chằm.

– Em đang nói gì với chính mình vậy. Em vẫn khoẻ chứ?

– Không! – Jennifer như muốn hét lên. “Tôi cần bác sĩ. Tôi muốn tắm nước lạnh. Tôi cần Adam Warner”. Nhưng cô nói:

– Tôi vẫn khoẻ. Chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi!

– Sao em không đi ngủ sớm vào tối nay đi?

Cô tự hỏi không hiểu Adam cũng sẽ đi ngủ sớm hay không.

Cha Ryan gọi điện tới.

– Tôi vừa đến gặp Connie Ganett. Cô ấy nói với tôi là cô đã đến đó vài lần.

– Vâng, thưa cha. – Nhưng các cuộc thăm viếng chỉ nhằm giảm bớt cảm giác tội lỗi, bởi vì cô không thể giúp gì cả. Thật là đáng bực.

Jennifer lao mình vào công việc nhưng mấy tuần lễ tưởng chừng như kéo dài lê thê. Cô hầu như ngày nào cũng ở tòa án, và hầu như mọi tối đều đọc lại các bản tóm tắt phiên tòa.

– Bớt làm đi em. Em sẽ tự giết mình đó, – Ken khuyên cô.

Nhưng Jennifer cần phải vắt kiệt sức mình cả về tinh thần và thể xác. Cô không muốn có thời gian để suy nghĩ. Mình là người điên rồi, cô thầm nghĩ. Một kẻ điên thật sự. Mãi bốn tuần sau Adam mới gọi lại.

– Anh vừa về tới nhà đây, – anh nói. Giọng nói của anh làm cô run lên vì sung sướng. – Chúng ta có thể gặp nhau để ăn trưa ở đâu đó được không?

– Vâng. Em mong như vậy, Adam ạ. – Cô nghĩ rằng mình đã giữ thái độ đàng hoàng. Chỉ nói đơn giản là “em mong như vậy, Adam ạ” thôi

– Gặp ở Phòng cây sồi ở Plaza được chứ?

– Được ạ.

Đó là một phòng ăn giống như chỉ dành cho công chuyện và thiếu vẻ lãng mạn, chứa đầy những kẻ buôn bán đổi chác, những người môi giới chủ ngân hàng đều tuổi trung niên giầu có. Từ lâu nó đã là một trong pháo đài còn lại chỉ dành riêng cho đàn ông, và gần đây mới mở cửa cho đàn bà.

Jennifer đến sớm và kiếm chỗ ngồi. Vài phút sau, Adam xuất hiện. Jennifer ngắm nhìn vóc dáng cao gầy đó đang tiến về phía cô và bỗng nhiên mồm miệng cô như khô cứng. Anh trông rám nắng và Jennifer tự hỏi liệu những câu chuyện hoang tưởng của cô về Adam với các cô gái trên bãi biển có phải là sự thực không.

Anh mỉm cười với cô và cầm tay cô. Trong giây phút đó Jennifer đã biết rằng những lập luận của cô về Adam Warner hay những người đã có vợ đều không đáng phải để ý đến. Cô không thể tự làm chủ mình.

Như thể là ai đó đang dẫn dắt cô, nói với cô điều cô nên làm, nói với cô điều cô phải làm. Cô không thể giải thích chuyện gì đang xảy ra với cô bởi vì cô chưa từng trải qua những việc như vậy. Hãy gọi đó là phản ứng hoá học chẳng hạn, cô thầm nghĩ. Hoặc gọi là nghiệp chướng hay là thiên đường. Tất cả những điều Jennifer biết, là cô muốn ở trong vòng tay Adam Warner hơn bất cứ những gì cô từng muốn trong cuộc đời. Ngắm nhìn anh, cô hình dung đến lúc anh đang làm tình với cô ôm cô trong tay, cơ thể rắn chắc của anh ở trên cô, bên trong cô, và cô cảm thấy mặt mình đỏ dần lên.

Adam nói giọng xin lỗi:

– Xin lỗi anh báo quá gấp. Một khách hàng vừa mới hủy bỏ bữa ăn trưa hôm nay.

Jennifer thầm cầu nguyện cho ông khách hàng đó.

– Anh mang cho em cái này đây, – Adam nói. Đó là chiếc khăn quàng bằng lụa ánh màu vàng và xanh rất đáng yêu. Khăn này ở Milan.

À đó là nơi anh ấy đã đến. Các cô gái Italia.

– Đẹp quá, anh Adam ạ. Em cảm ơn anh.

– Em đã đến Milan chưa?

– Chưa ạ, nhưng em đã được xem các bức ảnh về nhà thờ ở đó. Thật là tuyệt vời.

– Anh không thích xem phong cảnh lắm. Nguyên lý của anh là nếu như anh đã thấy một nhà thờ, tức là anh đã thấy mọi nhà thờ khác.

Sau này, khi Jennifer nghĩ về bữa ăn đó, cô đã cố nhớ xem họ đã nói chuyện gì, họ đã ăn gì, ai đã dừng lại bên bàn chào Adam, nhưng những gì cô có thể nhớ là sự gần gũi bên Adam, sự đụng chạm và cái nhìn của anh. Như thể anh đã bỏ bùa mê cho cô và cô đã bị thôi miên, không thể thoát ra được. Đã có lúc Jennifer nghĩ: mình biết phải làm gì. Mình sẽ ân ái với anh ấy. Chỉ một lần thôi. Nó không thể tuyệt diệu như mình tưởng tượng. Sau đó mình sẽ có thể quên được anh ấy.

Khi tay họ chẳng may chạm vào nhau, họ cảm thấy như bị điện giật. Họ ngồi đó nói chuyện về mọi chuyện nhưng những lời nói của họ như vô nghĩa. Họ ngồi bên bàn, trói mình vào cơn ôm ấp vô hình, như đang âu yếm nhau, đang ái ân dữ dội, trần truồng và say đắm.

Không ai trong họ nghĩ là họ đang ăn hay nói gì. Cơn đói khát cấp bách hơn đang giày vò họ và nó càng ngày càng tăng lên cho đến khi cả hai đều không thể chịu được nữa.

Giữa bữa ăn, Adam đặt tay mình lên trên tay Jennifer và nói hơi lạc giọng:

– Jennifer này…

Cô thầm thì:

– Vâng, chúng mình hãy ra khỏi đây đi.

Jennifer đợi trong hành lang đông đúc trong khi Adam làm thủ tục đăng ký trọ tại bàn. Người ta cho họ thuê một phòng ở khu cổ kính của khách sạn Plaza, trông ra phố 58. Họ đi bằng thang máy mặt phía sau và Jennifer tưởng chừng như dài vô tận.

Nếu Jennifer không thể nhớ gì về bữa ăn thì cô đã nhớ mọi vật trong căn phòng. Hàng năm sau, cô có thể nhớ lại được quang cảnh, màu sắc khăn trải và thảm, cũng như từng bức tranh và từng đồ vật. Cô có thể nhớ được những âm thanh của thành phố ở mãi bên dưới vang vọng vào căn phòng. Hình ảnh của buổi chiều hôm đó sẽ đọng mãi trong quãng đời còn lại của cô. Đó là một tiếng nổ chậm rãi mang nhiều màu sắc thần bí.

Đó là khi Adam cởi quần áo cho cô, là thân thể thon gày nhưng khoẻ mạnh của Adam, sự thô bạo và nhẹ nhàng của anh. Đó là tiếng cười và sự âu yếm. Sự thèm khát lẫn nhau đã lên đến cực điểm phải thoả mãn. Đến khi Adam bắt đầu ân ái với cô, những từ loé lên trong suy nghĩ của Jennifer là mình thua cuộc mất rồi.

Họ lại tiếp tục âu yếm mãi và mỗi lần đều là sự sung sướng hầu như không thể chịu đựng được.

Hàng giờ sau, khi họ nằm bên nhau yên lặng, Adam nói:

– Anh cảm thấy như là mới sống lần đầu trong đời.

Jennifer vuốt ve nhẹ bộ ngực anh và bật cười lớn.

Adam nhìn cô thắc mắc:

– Chuyện gì mà cười vậy?

– Anh biết em đã tự nhủ gì không? Là nếu như em ăn nằm với anh một lần thôi thì em có thể quên được anh đi.

Anh vặn mình lại và nhìn vào mắt cô.

– Rồi sao…

– Em đã nhầm. Em cảm thấy như thể anh là một phần của cơ thể em. Ít ra… – Cô ngập ngừng – một phần của anh là một phần cơ thể em.

Anh biết cô đang nghĩ gì.

– Chúng mình sẽ tìm cách giải quyết việc đó, – Adam nói.

– Mary Beth thứ hai sẽ đi châu Âu cùng với dì cô ấy trong một tháng.

Bình luận