Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Thiên Thần Nổi Giận

Chương 6

Tác giả: Sidney Sheldon

Jennifer chuẩn bị cho phiên tòa xử Abraham Wilson hết sức cẩn thận. Cô dành không biết bao nhiêu thời gian trong các thư viện luật để xem lại các thủ tục bào chữa, và nói chuyện với khách hàng của mình để rút ra càng nhiều thông tin càng tốt. Đó không phải là một công việc dễ dàng. Ngay từ đầu Wilson đã tỏ ra bướng bỉnh và hay châm chọc.

– Cô em, muốn biết về anh à? Được thôi, anh chơi gái lần đầu khi anh mười tuổi. Lúc đó em mấy tuổi nhỉ?

Jennifer cố buộc mình làm ngơ sự thù hằn và khinh ghét của anh ta, vì cô biết rằng dưới cái vỏ đó là sự sợ hãi ghê gớm. Và Jennifer kiên trì tìm hiểu xem thời thơ ấu của Wilson như thế nào, cha mẹ của anh ta ra sao và những gì tác động đến quá trình trưởng thành của anh ta. Một vài tuần sau, Abraham Wilson bắt đầu tỏ ra quan tâm và từ quan tâm chuyển sang thích thú.

Chưa bao giờ anh ta nghĩ mình là loại người gì và tại sao lại như vậy. Các câu hỏi của Jennifer bắt đầu gợi lại ký ức của anh ta, những kỷ niệm vui buồn và đau đớn nữa. Vài lần, khi Jennifer hỏi về cha của Wilson, người thường đánh đập anh ta hết sức dã man, Wilson phải yêu cầu cô để anh ta một mình. Cô bỏ đi, nhưng một lát sau quay lại.

Nếu trước kia Jennifer có rất ít thời giờ cho riêng mình, giờ đây cô không còn chút nào nữa. Khi cô không ở chỗ Abraham, cô đến văn phòng, bảy ngày một tuần, từ sáng sớm cho đến tận nửa đêm, đọc tất cả những tài liệu mà cô tìm được về tội giết người, ngộ sát hay cố sát. Cô nghiên cứu hàng trăm quyết định của tòa án, các lời khai, tang chứng, kiến nghị v.v. Cô xem hàng chồng tài liệu về chủ ý từ trước, tự vệ và mất trí tạm thời.

Cô tìm cách để lời buộc tội giảm xuống thành ngộ sát Abraham không định giết người đó. Nhưng tòa có tin điều đó không? Vả lại đây chỉ là một phiên tòa địa phương thôi. Cư dân ở thị trấn này rất căm ghét các tù nhân. Jennifer xin chuyển phiên tòa tới xử ở Manhattan và được chấp thuận.

Jennifer cần phải quyết định một vấn đề quan trọng. Cô có nên để Abraham Wilson ra đối chứng không? Anh ta trông xấu xí thật nhưng nếu các quan tòa nghe anh ta kể, có thể họ sẽ thông cảm chút nào với anh ta chăng. Vấn đề là nếu để Abraham Wilson xuất hiện trước tòa, người ta sẽ thấy màu da cũng như quá khứ của anh ta, kể cả vụ giết người anh ta phạm phải trước đây.

Jennifer tự hỏi không biết chưởng lý Di Silva sẽ chọn ai trong số phụ tá của mình để làm đối thủ của cô. Có đến nửa tá phụ tá của ông rất giỏi về buộc tội các vụ giết người, và Jennifer cố làm quen với các thủ đoạn của họ.

Cô dành rất nhiều thời gian ở nhà tù Sing Sing, tưởng tượng lại cảnh giết người ở sân chơi, nói chuyện với những người gác và Abraham, đồng thời phỏng vấn hàng chục tù nhân chứng kiến cảnh chém giết đó.

– Raymond Thorpe tấn công Abraham Wilson bằng một con dao. – Jennifer nói – Một con dao bầu to. Anh chắc phải nhìn thấy?

– Tôi á? Tôi chả nhìn thấy dao diếc gì cả.

– Chắc chắn là anh phải thấy. Anh ở ngay đó mà.

– Thưa cô tôi chả thấy gì tất?

Không một ai trong số họ muốn dính líu vào chuyện này.

Đôi lúc Jennifer cũng đi ăn ở hiệu, nhưng cô thường chỉ ăn vội một chiếc bánh sandwich ở quán cà phê của tòa án. Cô bắt đầu sút cân và hay thấy chóng mặt.

Ken Bailey tỏ ra lo lắng cho cô. Anh dẫn cô đến quán Forlini ở đối diện với tòa án, và gọi một bữa trưa thật thịnh soạn.

– Cô định tự giết mình đấy à? – anh hỏi.

– Tất nhiên là không rồi.

– Độ này cô có soi gương không?

– Ồ không.

Anh nhìn cô chăm chú và nói:

– Nếu cô còn có chút hiểu biết, cô sẽ bỏ vụ kiện này.

– Sao vậy?

– Vì những việc cô làm chỉ uổng công mà thôi, tôi đã nghe người ta bàn tán như vậy. Giới báo chí cũng định làm cho cô bẽ mặt một lần nữa đấy.

– Tôi là một luật sư. – Jennifer bướng bỉnh nói – Abraham Wilson xứng đáng được xử một cách công bằng. Tôi sẽ cố gắng để làm việc đó? – Cô thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Ken Bailey. – Đừng lo, vụ này rồi sẽ không có gì ồn ào lắm đâu.

– Vậy sao? Cô có biết ai sẽ luận tội không?

– Không.

– Robert Di Silva.

Jennifer đến cửa lối phố Loanard vào khu xử án hình sự, lách qua đám người đang tụ tập ở đó, đi qua mặt những cảnh sát mặc đồng phục, những thám tử ăn mặc kiểu híp-pi, những luật sư được nhận biết bởi các cặp họ xách theo. Cô đi tới thang máy và ấn nút lên tầng 6 gặp chưởng lý quận. Gần một năm đã trôi qua kể từ lần gặp gỡ cuối cùng giữa cô với Robert Di Silva, và cô chẳng muốn có cuộc gặp gỡ hôm nay. Cô sắp thông báo cho ông ta biết mình sẽ không cãi cho Abraham Wilson nữa.

Jennifer đi tới quyết định này sau 3 đêm thức trắng.

Cô làm như vậy vì cho rằng sẽ tốt hơn cho khách hàng của mình. Vụ Wilson thực ra không đủ quan trọng để Di Silva đích thân đứng ra buộc tội. Do vậy, lý do duy nhất để chưởng lý quan tâm đến vụ này là sự dính líu của Jennifer. Di Silva muốn trả thù. Ông ta định sẽ dạy cho Jennifer một bài học. Vì thế, Jennifer kết luận rằng cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc thôi cãi hộ cho Wilson. Cô không thể để ông ta bị hành quyết vì một lỗi lầm mà cô từng mắc phải. Nếu cô không tham gia vào vụ án, có lẽ Robert Di Silva sẽ nhẹ tay hơn đối với Wilson. Jennifer đang tìm cách cứu Abraham Wilson. Có một cảm giác kỳ lạ vì quá khứ đang sống lại khi cô ra khỏi thang máy, và tiến tới chiếc cửa quen thuộc có dòng chữ “Chưởng lý quận khu vực New York”.

Trong phòng, vẫn cô thư ký ấy ngồi bên chiếc bàn quen thuộc ấy.

– Tôi là Jennifer Parker. Tôi có hẹn với…

– Cô vào ngay đi” – Cô thư ký nói – Ngài chưởng lý đang chờ đấy!

Robert Di Silva đang đứng bên bàn nhai một điếu xì gà và ra lệnh cho hai trợ lý của mình. Ông dừng lại khi Jennifer bước vào phòng.

– Tôi đã cuộc là cô không dám đến đây.

– Tôi đã đến đây.

– Tôi tưởng là cô đã phải cúp đuôi chạy khỏi thành phố này từ lâu rồi chứ. Cô muốn gì?

Có hai chiếc ghế bành đối diện với bàn của Robert Di Silva, nhưng ông ta không mời Jennifer ngồi.

– Tôi đến đây để bàn về khách hàng của tôi, Abraham Wilson.

Robert Di Silva ngồi ngả ra sau ghế, tỏ vẻ suy nghĩ:

– Abraham Wilson… A đúng rồi. Đó là thằng cha da đen giết người. Hắn lại vừa đánh chết một người nữa trong tù. Cô sẽ không có khó khăn gì để cãi cho hắn đâu.

Ông ta liếc nhìn các trợ lý của mình và họ lập tức rời khỏi phòng.

– Thế nào, bà thầy cãi?

– Tôi muốn nói về một thoả thuận.

Robert Di Silva nhìn cô với vẻ ngạc nhiên giả tạo:

– Vậy ra cô đến đây để thoả thuận với tôi à? Cô làm tôi sửng sốt đấy. Tôi cứ tưởng rằng một luật sư tài năng như cô có thể cãi cho hắn ta trắng án được kia chứ.

– Robert Di Silva, tôi biết vụ này có vẻ như đã rõ ràng – Jennifer bắt đầu nói, – nhưng vẫn còn những tình tiết giảm nhẹ. Abraham Wilson đã…

Chưởng lý Di Silva ngắt lời:

– Để tôi nói bằng ngôn ngữ luật pháp cho cô hiểu. Hãy để những tình tiết giảm nhẹ xuống dưới đít cô ấy! – Ông ta đứng dậy, giọng run lên vì giận dữ. – Thoả thuận với cô ư, thưa cô? Cô đã làm hại sự nghiệp của tôi, cô biết không? Có một xác chết và thằng cha mà cô cãi hộ sẽ bị xử tử vì chuyện đó. Cô có nghe tôi nói không? Tôi sẽ đích thân làm cho thằng cha ấy lên ghế điện.

– Tôi đến đây để báo cho ngài biết tôi sẽ rút khỏi vụ này. Xin ngài hãy giảm tội xuống còn ngộ sát. Wilson đã bị tù chung thân. Ngài có thể…

– Không có lôi thôi gì hết. Hắn ta phạm tội giết người, rất đơn giản và rõ ràng!

Jennifer cố kìm cơn giận:

– Tôi tưởng chánh án mới là người quyết định việc đó chứ?

Robert Di Silva méo mó cười.

– Cô không thể biết thật là thú vị như thế nào, khi có một chuyên gia như cô đến giảng giải về luật ở văn phòng của tôi đâu.

– Chúng ta có thể quên chuyện riêng được không?

– Không thể được chừng nào tôi còn sống. Gửi lời chào tay bồ Michael Moretti của cô hộ tôi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Jennifer ngồi uống cà phê với Ken Bailey.

– Tôi chẳng còn biết làm gì nữa. – Jennifer thú nhận. – Tôi tưởng là nếu mình rút khỏi vụ kiện, Abraham Wilson có thể có cơ hội tốt hơn. Nhưng Di Silva không chịu thoả thuận, ông ta không phải săn đuổi Wilson mà là tôi.

Ken Bailey trầm ngâm nhìn cô:

– Có lẽ ông ta muốn doạ cô chăng.

– Chẳng cần ông ta doạ tôi cũng đang sợ rồi đấy. – Cô nhấp một ngụm cà phê và thấy đắng ngắt. – Vụ này thật dở. Anh hãy nhìn Abraham Wilson mà xem. Những gì mà tòa sẽ làm là chỉ việc nhìn anh ta và họ sẽ buộc tội.

– Khi nào vụ án bắt đầu?

– Bốn tuần nữa.

– Tôi có thể giúp gì cô không?

– Ồ anh hãy thoả thuận với Di Silva đi.

– Cô có nghĩ rằng có khả năng giúp Wilson giải tội không?

– Theo cách nhìn bi quan, tôi đang cố gắng chống chọi với vị chưởng lý giỏi nhất nước, một người cực thù ghét tôi, và khách hàng của tôi là một người da đen đã phạm tội giết người, nay lại phạm tội đó một lần nữa ngay trước mặt 120 nhân chứng.

– Dở quá nhỉ. Vậy cách nhìn lạc quan thì sao?

– Tôi có thể bị xe chẹt chiều nay.

Chỉ còn ba tuần nữa là đến ngày xử án.

Jennifer thu xếp để Abraham Wilson được chuyển đến nhà tù ở đảo Riker. Anh ta bị nhốt trong trại cấm cố đàn ông, khu rộng nhất và kỉên cố nhất của nhà tù. Chín mươi lăm phần trăm bạn tù của anh ta cũng đang chờ bị xét xử vì các tội như: giết người, đốt nhà, hãm hiếp, cướp có vũ trang.

Ô tô riêng không được phép lên đảo và Jennifer đến đó bằng xe bus. Tới khu kiểm tra, Jennifer xuất trình giấy tờ và được đưa đến khu cầm cố, nơi Abraham Wilson sẽ gặp cô. Đi dọc theo hành lang dài tới nơi gặp Wilson, Jennifer nghĩ: Đây thật giống như một phòng đợi để sang địa ngục. Có hơn một trăm tù nhân trong mỗi xà lim, họ nói chuyện ồn ào suốt ngày đêm.

Khi Jennifer ngồi đối diện với Abraham Wilson, cô nghĩ: tính mạng của người đàn ông này đang nằm trong tay mình đây. Nếu anh ta phải chết, đó là do mình không giúp gì được anh ta.

– Tôi sẽ cố làm mọi việc tôi có thể làm được! – Jennifer hứa.

Ba ngày trước khi vụ án Abraham Wilson bắt đầu, Jennifer được biết chánh án phiên tòa sẽ là ngài Lawrence Waldman, người đã từng là chánh án trong vụ Michael Moretti và đã tìm cách để tước quyền luật sư của cô.

Bình luận