Trên đường đi ăn trưa, Jennifer dừng lại trước cửa phòng xử án vắng lặng. Cô không thể cưỡng lại ý muốn bước vào đó một lát.
Mỗi bên cánh gà có 15 hàng ghế dành cho những người dự xử án. Đối diện với ghế quan tòa là hai chiếc bàn dài, chiếc bên trái có hàng chữ nguyên cáo, chiếc bên phải dành cho bị cáo. Lô của hội đồng xử án gồm hai hàng ghế, mỗi hàng có tám cái. Đây là một căn phòng xử án bình thường, Jennifer nghĩ, đơn giản thậm chí còn xấu xí nữa, nhưng đó là trái tim của tự do. Căn phòng này cũng như tất cả các phòng xử án tương tự, thể hiện sụ khác nhau giữa văn minh và dã man. Quyền được xét xử tại tòa án là cốt lỗi của tất cả các quốc gia tự do. Jennifer nghĩ đến những nơi khác trên thế giới, nơi không có phòng xử án, nơi mà những công dân bình thường bị dựng cổ vào lúc nửa đêm, bị tra tấn và thủ tiêu mà không có lý do cụ thể nào hết.
Nếu như có lúc nào đó, các tòa án ở Mỹ bị tước bỏ quyền lực của mình, Jennifer nghĩ, nếu công dân của nước Mỹ bị tước quyền được xét xử bởi một tòa án, lúc ấy nước Mỹ sẽ không còn là một quốc gia tự do nữa.
Giờ đây, cô là một bộ phận của hệ thống pháp luật và cô rất tự hào về điều đó. Cô sẵn sàng làm mọi thứ để tôn trọng và bảo vệ hệ thống đó.
Khi Jennifer bước ra khỏi phòng xử án, cô để ý thấy có những tiếng ồn ào từ xa vọng lại. Chúng trở nên rõ ràng và to hơn khi Jennifer tiếp tục đi. Chuông báo động bắt đầu réo. Jennifer nghe thấy tiếng chân chạy vội vã dọc hành lang và nhìn thấy nhiều cảnh sát súng lăm lăm trong tay lao ra phía cửa ra vào của khu xử án. Chắc Michael Moretti trốn mất rồi, Jennifer sực nghĩ. Cô bước vội ra ngoài hành lang, khung cảnh ở đó cực kỳ hỗn loạn. Mọi người chạy đi chạy lại rối rít, quát tháo, ra lệnh giữa tiếng ồn của chuông báo động. Lính gác chặn hết các cửa ra. Các phóng viên đang gọi điện về tòa báo cũng ùa ra hành lang để xem điều gì đã xảy ra. Jennifer nhìn thấy chưởng lý Robert Di Silva ở phía cuối căn phòng. Ông ta đang giận dữ ra lệnh cho một toán cảnh sát, mặt ông trông tái nhợt.
Trời đất! Jennifer nghĩ, ông ta chắc sắp bị đau tim.
Cô xô đẩy đám đông để đi về phía ông ta, hy vọng có thể giúp ông phần nào. Khi cô đến gần, một viên cảnh sát canh giữ Camillo Stela nhìn lên và trông thấy cô.
Anh ta chỉ tay về phía cô và chỉ năm giây sau Jennifer Parker thấy mình bị giữ lại, trói giật cánh khuỷu và bị tuyên bố bắt giữ.
Có bốn người trong phòng của chánh án Lawrence Waldman: Chánh án Waldman, chưởng lý Robert Di Silva, Thomas Colfax và Jennifer.
– Cô có quyền yêu cầu một luật sư hiện diện ở đây trước khi cô tuyên bố bất cứ điều gì, – chánh án Waldman thông báo cho Jennifer, – và cô có quyền không trả lời nếu cô…”
– Tôi không cần luật sư, thưa ngài. Tôi có thể giải thích những gì đã xảy ra.
Robert Di Silva ghé sát Jennifer đến nỗi cô có thể thấy rõ mạch máu ở thái dương ông ta đang đập mạnh:
– Ai đã đưa tiền cho cô để cô đưa cái bọc đó cho Camillo Stela?
– Đưa tiền cho tôi? Làm gì có ai đưa tiền cho tôi, – giọng Jennifer run lên vì phẫn uất.
Di Silva nhặt chiếc phong bì to trên bàn của chánh án Waldman:
– Không ai đưa tiền cho cô. Cô chỉ đến chỗ nhân chứng của tôi và đưa cho anh ta cái này sao?
Ông ta rũ mạnh chiếc phong bì và xác một con chim hoàng yến rơi xuống bàn. Nó đã bị bẻ gãy cổ.
Jennifer nhìn chằm chằm vào con chim chết, hoảng sợ:
– Tôi… một người của ngài đã đưa nó cho tôi.
– Người nào của tôi?
– Tôi… tôi không biết.
– Thế mà cô lại biết rằng đó là người của tôi. – Giọng ông ta đầy vẻ hoài nghi.
– Vâng. – Tôi thấy anh ta nói chuyện với ngài rồi sau đó anh ta đến chỗ tôi và đưa tôi chiếc phong bì. Anh ta nói rằng ngài muốn tôi đưa nó cho ông Stela. Anh ta thậm chí còn biết cả tên tôi nữa.
– Tôi cuộc là hắn biết. Hắn đã trả cô bao nhiêu tiền?
Tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Jennifer nghĩ. Mình sẽ tỉnh lại ngay bây giờ và lúc đó sẽ là 6 giờ sáng. Mình sẽ mặc quần áo và đến tuyên thệ ở phòng nhân viên của chưởng lý.
– Bao nhiêu? – Di Silva quát lên. Cơn giận dữ của ông ta mạnh đến mức làm cho Jennifer đứng bật dậy.
– Ngài buộc tội tôi về việc…
– Buộc tội cô à, – Robert Di Silva nắm chặt bàn tay. – Thưa cô, tôi chưa làm việc đó đâu. Nhưng đến khi cô ra tù, cô sẽ quá già để có thể tiêu xài số tiền đó!
– Không có tiền nong gì cả. – Jennifer nhìn ông ta một cách thách thức.
Thomas Colfax vẫn ngồi yên từ nãy đến giờ, chăm chú theo dõi câu chuyện. Bất chợt ông ta nói xen vào:
– Xin lỗi, thưa ngài chánh án, nhưng tôi e rằng chúng ta sẽ không đi đến đâu cả nếu cứ tiếp tục theo kiểu này.
– Tôi đồng ý, – chánh án Waldman đáp. Ông ta quay sang chưởng lý. – Anh đang ở đâu vậy, Bobby? Stela có còn sẵn sàng ra đối chứng nữa không?
– Đối chứng gì nữa? Hắn ta sợ phát rồ lên rồi. Hắn không còn dám ra làm chứng nữa đâu.
Thomas Colfax nói một cách trôi chảy:
– Nếu tôi không thể đối chất nhân chứng chính của bên nguyên, thưa ngài chánh án, tôi sẽ phải yêu cầu xoá bỏ phiên tòa.
Mọi người trong căn phòng đều hiểu điều đó có nghĩa như thế nào: Michael Moretti sẽ ra khỏi phòng xử án với tư cách một người tự do.
Chánh án Waldman nhìn qua chưởng lý:
– Anh có nói cho nhân chứng của mình là hắn sẽ bị xử thêm vì tội không tuân lệnh tòa không?
– Tôi đã nói rồi. Nhưng Stela sợ bọn chúng hơn là sợ chúng ta. – Ông căm phẫn nhìn sang Jennifer. – Hắn ta không tin rằng chúng ta có thể bảo vệ được hắn nữa.
Chánh án Waldman nói chậm rãi:
– Nếu vậy tôi sợ rằng tòa không có cách nào khác là phải làm theo yêu cầu của luật sư của bị cáo, và tuyên bố xoá bỏ phiên tòa.
Robert Di Silva đứng đó, lắng nghe người ta nói về thất bại của mình. Không có Stela, ông ta không thể buộc tội được. Michael Moretti bây giờ đã ở ngoài vòng kiểm soát của ông ta, nhưng Jennifer Parker thì chưa. Ông ta sẽ bắt cô phải trả giá về việc cô đã làm.
Chánh án Waldman nói:
– Tôi sẽ ra lệnh thả bị cáo và hủy bỏ phiên tòa.
Thomas Colfax đứng dậy:
– Cám ơn ngài chánh án.
Không có dấu hiệu đắc thắng nào trên khuôn mặt ông.
– Nếu không còn việc gì nữa…, – chánh án Waldman tiếp tục.
– Còn một việc nữa, – Robert Di Silva nói và quay sang Jennifer Parker. – Tôi muốn buộc tội cô ta về việc ngăn cản thực hiện công lý, đe doạ nhân chứng trong một vụ án quan trọng, về việc nhận hối lộ, về… – ông ta nghẹn giọng vì giận dữ.
Jennifer tức giận đập lại:
– Ông không thể chứng minh cho bất kỳ một lời buộc tội nào của ông, đơn giản vì chúng không đúng sự thật. Tôi… tôi có thể có tội là đã tỏ ra ngu ngốc, nhưng đó là tất cả tội lỗi của tôi. Không ai đút lót tôi để làm việc gì cả. Tôi đã cho rằng tôi cần chuyển một gói đồ hộ ông.
Chánh án Waldman nhìn Jennifer và nói:
– Dù động cơ là thế nào đi chăng nữa, hậu quả là hết sức nghiêm trọng. Tôi sẽ yêu cầu Uỷ ban kiểm tra tư cách luật gia điều tra vụ này và nếu Uỷ ban đó thấy đủ chứng cứ, họ sẽ tước quyền hành nghề luật sư của cô.
Jennifer thấy tim mình đau nhói:
– Thưa ngài chánh án tôi…
– Chúng ta hãy kết thúc ở đây, cô Parker.
Jennifer đứng lặng đi một lát, nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt đầy ác cảm quanh cô. Cô không còn có thể nói thêm gì nữa.
Xác con hoàng yến trên bàn đã nói lên tất cả mọi điều