Khi Jennifer bước vào văn phòng của mình buổi sáng hôm sau, cô thấy hàng xếp báo ngổn ngang trên bàn làm việc. Hình ảnh của cô được đăng trên trang nhất của tất cả các tờ báo đó. Một bó hoa hồng nhung tuyệt đẹp được cắm trong một chiếc bình hoa trên bàn. Jennifer mỉm cười. Adam đã có cả thời gian để gửi hoa tặng cô nữa.
Cô mở tấm thiếp chúc mừng. Bên trong ghi:
Xin chúc mừng.
Ký tên: Michael Moretti.Điện thoại nội bộ rung chuông và Cynthia nói:
– Ngài Adam muốn nói chuyện với chị.
Jennifer vồ lấy ống nghe. Cô cố giữ giọng bình tĩnh:
– Chào anh yêu.
– Em lại thành công, thật tuyệt.
– Em gặp may thôi mà.
– Chính khách hàng của em mới là người gặp may vì có em là luật sư của họ. Chắc em thấy sung sướng lắm nhỉ!
Thắng kiện làm cô thấy thích thú. Ở bên Adam cô mới thấy sung sướng.
– Vâng ạ.
– Anh có một việc quan trọng muốn nói với em, – Adam tiếp tục.
– Em có thể đi uống với anh chiều nay được không?
Tim Jennifer như quặn lại. Chỉ có một điều Adam sẽ phải nói với cô: “Anh sẽ không bao giờ còn gặp cô nữa”.
– Vâng, vâng, tất nhiên là được rồi…
– Tại nhà hàng Mario lúc sáu giờ, được chứ?
– Vâng ạ.
Cô đưa bó hoa hồng cho Cynthia.
Adam đã chờ cô tại cửa hàng. Anh ngồi ở một chiếc bàn phía cuối phòng. Anh ấy chắc không lúng túng nếu mình lên cơn thần kinh đâu, Jennifer tự nhủ. Được rồi cô sẽ cố không khóc ít nhất là trước mặt Adam.
Nhìn qua khuôn mặt hốc hác của Adam cô có thể biết được điều gì đã xảy ra với anh và quyết định sẽ cố cư xử thật thoải mái.
Jennifer ngồi xuống và Adam cầm tay cô.
– Mary Beth đồng ý để anh ly dị cô ta, – Adam nói và Jennifer nhìn anh không chớp, lặng người đi một lát. Chính Mary Beth bắt đầu câu chuyện. Họ vừa về nhà sau một bữa ăn tối để quyên tiền mà Adam là nhân vật chính. Buổi tối hôm đó rất thành công. Mary Beth im lặng suốt trên đường về nhà, trông cô có một vẻ căng thẳng kỳ lạ.
Adam nói:
– Anh nghĩ buổi tối hôm nay kết thúc rất tốt đẹp có phải vậy không?
– Vâng, Adam ạ.
Và cả hai không nói thêm gì nữa đến tận khi họ về tới nhà.
– Em có cần đội mũ ngủ không đấy. – Adam hỏi.
– Không cám ơn anh. Có lẽ chúng ta cần nói chuyện với nhau một lát.
– Vậy à? Về chuyện gì vậy?
Cô nhìn anh và nói.
– Về quan hệ giữa anh và Jennifer Parker.
Điều đó thật giống như một cú đấm vào giữa mặt.
Adam choáng váng một lúc không biết nên nhận hay không.
– Em biết chuyện đó từ lâu rồi. Em chưa nói gì vì em còn muốn quyết định xem sẽ làm gì?
– Mary Beth, anh…
– Để em nói nốt hẵng. Em biết rằng quan hệ giữa chúng ta không được tốt đẹp như mong muốn. Có lẽ em đã không là một người vợ tốt của anh.
– Không, em chẳng có lỗi gì hết. Anh…
– Khoan nào, Adam. Điều này thật khó xử cho em. Em đã quyết định. Em sẽ không cản đường anh nữa.
Anh nhìn cô ngạc nhiên:
– Anh không…
– Em quá yêu anh nên không muốn làm anh khổ. Trước mặt anh là một tương lai chính trị sáng lạn. Em không muốn có gì làm hỏng sự nghiệp của anh. Rõ ràng là em không làm cho anh hoàn tòan hạnh phúc. Nếu Jennifer Parker có thể làm anh hạnh phúc, em muốn anh có cô ấy.
Anh chợt thấy không tin vào tai mình nữa, dường như tòan bộ câu chuyện này diễn ra dưới nước vậy.
– Vậy còn em sẽ ra sao?
Mary Beth mỉm cười:
– Em sẽ ổn thôi, Adam ạ. Đừng lo cho em. Em đã có kế hoạch riêng rồi.
– Anh… anh không biết nói gì nữa.
– Chẳng cần phải nói gì đâu. Em đã nói cho cả em và anh. Nếu em cứ cố bám lấy anh và làm anh phát sầu, điều đó chẳng tốt đẹp gì cho chúng ta cả. Em chắc rằng Jennifer rất dễ thương, nếu không anh đã chẳng bị say mê như vậy.
Mary Beth bước lại gần và quàng vai anh:
– Đừng thiểu não như vậy, Adam. Điều em làm là điều tốt đẹp cho tất mọi người.
– Em thật là vĩ đại.
– Cảm ơn anh! – Cô vuốt ve khuôn mặt anh và mỉm cười. – Anh Adam yêu quý nhất đời của em. Em sẽ luôn luôn là một người bạn tốt của anh. Mãi mãi… – Rồi cô ngả đầu vào vai anh. Anh hầu như nghe không rõ giọng cô thì thào. – Đã quá lâu rồi anh chưa ôm em trong lòng phải không, Adam. Anh không cần phải nói anh yêu em, nhưng anh – anh có muốn ôm em một lần nữa và làm tình với em không? Lần cuối cùng với nhau mà?
Giờ đây Adam nhớ lại điều đó và nói với Jennifer.
– Ly dị là đề nghị của Mary Beth.
Adam tiếp tục nói, nhưng Jennifer không còn nghe được chữ nào nữa; mọi thứ vang lên như là một bản nhạc đối với cô. Cô cảm thấy mình đang trôi nổi và bay vút lên cao cô đã chuẩn bị để nghe Adam nói anh không thể gặp cô nữa. Vậy mà bây giờ! Niềm vui quá lớn làm cô không sao cảm nhận thấy hết. Cô biết cảnh chia tay với Mary Beth đau đớn như thế nào đối với Adam, và lúc này cô thấy yêu anh hơn bao giờ hết. Cô thấy tảng đá chẹn ngực mình biến đâu mất và giờ đây cô có thể hít thở thoải mái được rồi.
Adam nói tiếp:
– Mary Beth cư xử thật là tuyệt vời. Cô ấy là một người đàn bà cao thượng. Cô ấy thấy vui mừng cho cả hai chúng mình.
– Thật là không thể tin được.
– Em không biết đâu. Từ lâu nay bọn anh sống giống như hai anh em hơn là một cặp vợ chồng. Anh chưa bao giờ nói điều này với em, nhưng… – anh ngập ngừng và thận trọng nói. – Mary Beth không có những nhu cầu nhục cảm mạnh mẽ đâu.
– Em biết.
– Cô ấy muốn gặp em.
Jennifer thấy lúng túng.
– Em nghĩ là em không làm được điều đó đâu Adam. Em thấy không ổn chút nào.
– Hãy tin anh.
– Nếu… nếu anh muốn vậy, tất nhiên rồi.
– Tốt, em yêu. Chúng ta sẽ đến vào giờ uống trà buổi sáng. Anh sẽ chờ em đến.
Jennifer nghĩ một lát.
– Có lẽ em đến một mình thì tốt hơn.
Sáng hôm sau, Jennifer lái xe đến nhà Adam. Đó là một buổi sáng yên tĩnh và không khí trong lành rất thích hợp cho một chuyến đi. Jennifer bật đài và cố quên đi sự hồi hộp vì cuộc gặp gỡ sắp tới.
Ngôi nhà của Adam làm theo kiểu cổ Hà Lan nằm bên sông Hudson, trên một thảm cỏ xanh. Jennifer lái xe lên dốc tới cửa ra vào. Cô bấm chuông và một phút sau một phụ nữ hấp dẫn trạc tuổi ba mươi ra mở cửa.
Cô cầm tay Jennifer và mỉm cười dịu dàng.
– Tôi là Mary Beth. Adam thật là không công bằng với cô Xin mời cô vào nhà.
Người vợ của Adam mặc một chiếc váy len dài, một chiếc áo lụa xẻ ngực để lộ cặp vú đã hơi chảy nhưng vẫn còn hấp dẫn. Mớ tóc vàng của chị ta được cuốn lên quanh đầu làm tăng vẻ hấp dẫn của cặp mắt xanh. Chuỗi ngọc trai quanh cổ của chị ta thật tuyệt vời. Trông chị ta toát lên vẻ quí phái cổ điển.
Nội thất của ngôi nhà rất dễ chịu với những căn phòng rộng đầy đồ cổ và những bức tranh nổi tiếng.
Một người phục vụ bưng ra phòng khách hai tách trà. Khi anh ta đã ra khỏi phòng, Mary Beth nói:
– Tôi chắc cô yêu Adam lắm.
Jennifer vụng về đáp:
– Thưa chị Warner, tôi muốn chị biết rằng cả hai chúng tôi đều không định…
Mary Beth Warner đặt một tay lên vai Jennifer:
– Cô không cần phải nói vậy. Tôi không biết Adam đã nói điều này với cô chưa, nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôí được gìn giữ chỉ bằng sự lịch thiệp mà thôi. Adam và tôi biết nhau khi chúng tôi còn trẻ con. Tôi nghĩ là tôi đã yêu Adam lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy. Chúng tôi cũng đến những bữa tiệc, quen cùng những bạn bè và tôi cho rằng việc chúng tôi lấy nhau là chuyện đương nhiên. Đừng hiểu nhầm. Tôi vẫn rất yêu quý Adam và tôi chắc là anh ấy cũng vậy. Nhưng người ta luôn thay đổi, có phải vậy không nhỉ?
– Vâng.
Jennifer nhìn Mary Beth và lòng tràn ngập tình cảm biết ơn. Adam nói đúng, Mary Beth quả là một người đàn bà dễ thương.
– Tôi rất cảm ơn chị, – Jennifer nói.
– Và tôi cũng rất cám ơn cô, – Mary Beth thú nhận.
Chị ta cười ngượng nghịu và nói:
– Cô thấy đấy, tôi cũng rất yêu Adam. Tôi muốn ly dị ngay nhưng tôi nghĩ vì tương lai của Adam, hãy chờ đến sau cuộc bầu cử đã.
Jennifer quá xúc động đến mức quên khuấy mất cả cuộc bầu cử.
Mary Beth nói tiếp:
– Dường như mọi người chắc là Adam sẽ trúng cử thượng nghĩ sĩ, và một cuộc ly dị bây giờ sẽ rất có hại cho anh ấy. Chỉ còn 6 tháng nữa là tới cuộc bầu cử và tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho anh ấy, nếu tôi trì hoãn việc ly dị. – Chị nhìn Jennifer. – Nhưng tha lỗi cho tôi – Như vậy có ổn cho cô không?
– Ồ không sao đâu, tất nhiên là nên thế rồi, – Jennifer nói.
Cô phải thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ của mình. Tương lai của cô giờ đây gắn chặt với Adam. Nếu anh trở thành thượng nghị sĩ, cô sẽ sống cùng anh ở thủ đô Washington. Điều đó có nghĩa là phải bỏ việc hành nghề luật ở đây, nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Chẳng có gì là quan trọng ngoài việc họ có thể ở bên nhau.
Jennifer nói:
– Adam sẽ là một thượng nghị sĩ tuyệt vời.
Mary Beth ngẩng đầu lên và mỉm cười.
– Cô em gái bé bỏng của tôi ạ, rồi anh ấy sẽ trở thành tổng thống nữa cơ.
Chuông điện thoại réo khi Jennifer vừa trở về căn hộ của mình. Đó là Adam gọi:
– Em thấy Mary Beth thế nào?
– Adam, chị ấy thật là tuyệt.
– Cô ấy cũng nói như vậy về em đấy.
– Mary Beth thật là hấp dẫn và dễ thương, đúng là một mệnh phụ.
– Em cũng vậy, em yêu ạ. Em muốn tổ chức cưới ở đâu nào?
– Khách sạn Times Square, mà em cũng chả cần biết nữa. Nhưng em cho rằng chúng ta phải từ từ hẵng.
– Vậy chúng ta còn phải chờ đợi gì nữa chứ?
– Chờ đến sau kỳ bầu cử. Sự nghiệp của anh là quan trọng. Một cuộc ly dị lúc này là có hại cho anh đấy.
– Đời tư của anh…
– Sẽ trở thành sự chú ý của dư luận đấy. Chúng ta không được làm gì ảnh hưởng đến cơ hội đắc cử của anh. Chúng ta có thể chờ thêm 6 tháng nữa.
– Anh chả muốn chờ đợi một chút nào cả.
– Em cũng vậy, anh yêu ạ, – Jennifer mỉm cười – mà chúng ta cũng có phải thật sự đợi đâu nhỉ?