Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Thiên Thần Nổi Giận

Chương 55

Tác giả: Sidney Sheldon

Phòng dành cho khách thăm tại nhà tù Changi rất nhỏ, trống trải, có tường rửa trắng, gồm một cái bàn dài có ghế gỗ rắn chắc đặt ở hai bên. Jennifer ngồi trên ghế chờ đợi. Cô ngước lên nhìn khi cánh cửa mở và Stefan Bjork bước vào, theo sau là một người lính gác mặc quân phục.

Bjork trạc tuổi ba mươi, là một người đàn ông cao lớn có khuôn mặt sưng sỉa với đôi mắt lồi. “Tình trạng viêm tuyến giáp” Jennifer thầm nghĩ. Có những vết bầm rõ nét trên gò má và trán hắn. Hắn ngồi xuống đối diện với Jennifer.

– Tôi là Jennifer Parker, luật sư của anh. Tôi sẽ cố gắng đưa anh ra khỏi đây.

Hắn nhìn cô và đáp:

– Cô nên làm điều đó sớm đi.

Đó có thể vừa là lời đe doạ vừa là lời cầu xin.

Jennifer nhớ lại lời nói của Michael:

“Anh muốn em nộp tiền bảo lãnh cho hắn được tại ngoại trước khi hắn bắt đầu khai báo”.

– Họ đối xử với anh tốt cả chứ?

Hắn nhìn trộm người lính gác đứng cạnh cửa và đáp:

– Vâng. Tốt.

– Tôi vừa đệ đơn xin bảo lãnh cho anh tại ngoại.

– Có còn cơ hội nào không? – Bjork khó có thể che giấu được hy vọng trong giọng nói của hắn.

– Tôi nghĩ rằng cũng có thể được. Nhiều nhất mất hai đến ba ngày là cùng.

– Tôi phải ra khỏi nơi này.

Jennifer nhỏm dậy.

– Tôi sẽ gặp lại anh sớm.

– Cám ơn, – Stefan đáp. Hắn chìa tay ra.

Người lính gác quát:

– Không được.

Cả hai người đều quay lại.

– Không được chạm đến nhau.

Stefan Bjork liếc nhìn Jennifer và sau đó nói hơi lạc giọng:

– Làm nhanh đi.

Khi Jennifer trở lại khách sạn có thư nhắn qua điện thoại là thanh tra Touh đã gọi điện tới. Trong khi cô đang đọc bức thư đó, chuông điện thoại lại reo.

Viên thanh tra gọi tới.

– Trong khi cô chờ đợi, cô Parker ạ, tôi nghĩ rằng cô có thể muốn tham quan quanh thành phố chúng tôi.

Phản ứng đầu tiên của Jennifer là từ chối, nhưng cô chợt nhận ra rằng cô không thể làm được điều gì, cho đến khi cô đưa được Bjork an tòan ra khỏi đây bằng máy bay. Cho đến lúc đó, điều quan trọng là phải giữ được thiện chí với thanh tra Touh.

Jennifer đáp:

– Cám ơn ông. Tôi rất thích thú được như vậy.

Họ dừng chân ăn trưa tại Kempachi, và sau đó thẳng hướng ra vùng ngoại ô, đi đường Bukit Timah lên phía bắc về phía Malaysia, qua những làng mạc nhỏ bé rực rỡ với những gian hàng thực phẩm và các cửa hàng khác nhau. Mọi người dường như ăn mặc lịch sự và sung túc. Jennifer và thanh tra Touh đã dừng lại ở nghĩa trang Kranji và đài tưởng niệm những người hy sinh trong chiến tranh, rồi leo lên các bậc đá qua những cánh cổng màu xanh để ngỏ. Trước mặt họ là một cây thánh giá bằng cẩm thạch to lớn đặt trên nền chiếc cột khổng lồ. Nghĩa trang trông như là một biển những cây thánh giá màu trắng.

– Đối với chúng tôi cuộc chiến tranh đó thật là tồi tệ, – Thanh tra Touh nói. – Chúng tôi đã mất hết những người bạn và những người thân trong gia đình.

Jennifer không đáp. Trong suy nghĩ, cô như thấy lại ngôi mộ ở Sands Point. Nhưng cô không dám nghĩ tiếp về những gì đã nằm dưới gò đất nhỏ đó.

Tại Manhattan, một cuộc họp của các cơ quan duy trì luật pháp đang được tiến hành tại đơn vị đặc nhiệm cảnh sát ở phố Hodson. Một bầu không khí hân hoan tràn ngập trong căn phòng đông đúc, có nhiều người đã từng tham gia các vụ điều tra trước kia với vẻ hoài nghi, bởi vì họ đã trải qua loại việc này từ trước. Trong nhiều năm qua họ đã có thể thu thập được những chứng cớ áp đảo chống lại những tên cướp, giết người, tống tiền nhưng lần lượt trong các vụ án, những kẻ có tài năng pháp lý đáng giá đã giúp cho những kẻ tội phạm mà họ đưa ra truy tố được tha bổng. Lần này hoàn tòan khác. Họ đã có chứng cứ từ tên cố vấn Thomas Colfax, và không ai có thể lay chuyển được hắn. Trong hơn hai mươi năm năm qua, hắn đã là kẻ tổ chức nhóm này. Hắn sẽ ra trước tòa, đưa ra tên tuổi, ngày, tháng, các vụ việc và con số. Và bây giờ họ đã được lệnh hành động.

Adam làm việc tích cực hơn bất cứ người nào trong phòng để đạt được giây phút này. Đây sẽ là bước đệm thành công để đưa anh vào Nhà Trắng. Bây giờ khi thời điểm đã đến thì mọi hy vọng như tiêu tan. Trước mắt Adam là danh sách những kẻ bị ban hội thẩm đặc biệt quyết định truy tố. Tên thứ tư trên danh sách là Jennifer Parker và lời buộc tội viết đối diện với tên cô là tội giết người và tòng phạm nửa tá tội ác khác.

Adam Warner nhìn quanh căn phòng và miễn cưỡng nói:

– Xin chúc mừng… Xin chúc mừng tất cả các bạn.

Anh cố nói tiếp nhưng không tìm được lời nói. Sự căm ghét bản thân tràn ngập trong người đã khiến cơ thể anh thấy đau đớn.

Người Tây Ban Nha nói đúng – Michael Moretti thầm nghĩ. – Sự trả thù là một món ngon nhất khi ăn nguội. – Lý do duy nhất khiến Jennifer Parker vẫn còn sống là bởi vì cô ở ngoài tầm tay y. Nhưng cô sẽ sớm quay trở về. Trong lúc này, Michael có thể thưởng thức được điều sắp sửa xảy ra với cô. Cô ta đã phản bội y giống như người đàn bà đã phản bội chồng. Vì thế y sẽ phải dành cho cô sự “chăm sóc” đặc biệt.

Tại Singapore, Jennifer lại cố gắng đặt điện thoại gọi cho Michael.

– Tôi xin lỗi, – nhân viên tổng đài trả lời cô. – Dây cáp đi Mỹ đang bận.

– Cô có thể cố gắng nối được không?

– Tất nhiên, thưa cô Parker.

Cô nhân viên ngước lên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh tổng đài và anh ta mỉm cười vẻ thông đồng.

Tại trụ sở của mình ở trung tâm thành phố, Robert Di Silva nhìn tờ lệnh bắt giữ vừa mới được chuyển đến.

Tên của Jennifer Parker có trên đó.

Cuối cùng mình cũng tóm được ả; ông ta thầm nghĩ và chợt cảm thấy hài lòng khôn tả.

Nhân viên điện thoại thông báo:

– Thanh tra Touh đang chờ cô ở hành lang, – Jennifer rất ngạc nhiên vì cô không mong đợi ông ta. Có lẽ ông có tin tức về Stefan Bjork chăng.

Jennifer dùng thang máy xuống hành lang.

– Xin lỗi tôi đã không gọi điện, – Thanh tra Touh nói. – Tôi nghĩ tốt nhất là nói trực tiếp với cô.

– Ông có tin gì à?

– Chúng ta có thể nói chuyện trong ô tô. Tôi muốn cho cô biết điều này.

Họ đi xe dọc đường Yio Chu Kang.

– Có vấn đề gì không? – Jennifer hỏi.

– Không đâu. Ngày kia vấn đề tại ngoại sẽ được tiến hành.

“Vậy thì ông ta đưa cô đi đâu vậy” – Cô tự hỏi.

Họ đi qua một loạt các tòa nhà trên đường Jalan Goatopah, và người lái xe chợt dừng lại.

Thanh tra Touh quay sang Jennifer nói:

– Tôi chắc rằng điều này sẽ làm cô thích thú.

– Gì vậy?

– Đi theo tôi. Cô sẽ thấy.

Phía bên trong ngôi nhà trông rất cũ kỹ và đổ nát, nhưng ấn tượng rất rõ nét là một mùi gì đó hoang đã, cổ xưa và thơm như xạ. Jennifer chưa từng ngửi thấy mùi này trước đây.

Một cô gái trẻ bước nhanh tới và hỏi:

– Ông bà có cần dẫn đường không? Tôi…

Thanh tra Touh gạt cô gái sang bên:

– Chúng tôi không cần cô. – Ông khoác tay Jennifer và họ cùng bước ra ngoài trời. Có tới nửa tá những chiếc thúng lớn bị chìm và từ đó phát ra một loạt những âm thanh trơn tuột lạ lùng. Jennifer và thanh tra Touh đến gần chiếc bể đầu tiên. Có biển báo:

– Không cho tay xuống bể. Nguy hiểm!

Jennifer nhìn xuống chiếc bể đầy các loại cá sấu đang bơi lội không ngừng, chồm lên và trượt lên nhau.

Jennifer rùng mình:

– Cái gì thế?

– Đây là trại nuôi cá sấu. Ông ta nhìn xuống những con vật bò sát đó. – Khi được ba đến sáu năm tuổi chúng bị lột da làm thành ví, thắt lưng và giầy. Cô trông thấy hầu hết chúng đều há miệng đấy. Đó là cách chúng nghỉ ngơi. Khi chúng ngậm mồm lại thì cô phải cẩn thận.

Họ đến bể chứa khác trong đó có hai con cá sấu khổng lồ.

– Đây là những con 15 năm tuổi rồi. Chúng chỉ dùng để sinh sản thôi.

Jennifer run lên.

– Trông chúng gớm ghiếc quá. Tôi không biết làm sao chúng lại chịu đựng được nhau cơ chứ.

Thanh tra Touh đáp:

– Chúng không thể chịu được đâu. Thực tế là chúng thường không phải là bạn bè của nhau.

– Chúng là loài vật từ thời tiền sử.

– Đúng vậy. Chúng tồn tại từ hàng triệu năm, có các bộ phận cơ thể thô sơ như thủa xưa.

Jennifer tự hỏi vì sao ông ta lại đưa cô đến đây. Nếu như ông thanh tra cho rằng những con vật trông khủng khiếp này làm cô quan tâm, thì ông ta đã nhầm.

– Nào chúng ta có thể đi được rồi chứ? Jennifer hỏi.

– Chờ chút đã. – Ông thanh tra ngước nhìn về phía cô gái trẻ đã gặp họ trước đấy bên trong nhà. Cô ta đang mang một chiếc khay tới gần chiếc bể đầu tiên.

– Hôm nay là ngày cho ăn, – Ông thanh tra nói. – Hãy nhìn xem.

Ông dẫn Jennifer đến gần chiếc bể đầu tiên.

– Họ cho chúng ăn cá và phổi lợn ba ngày một lần.

Cô gái bắt đầu ném thức ăn xuống bể và ngay lập tức đã tạo ra một loạt khuấy động trong bể. Những con cá sấu lao lên đớp thức ăn tươi sống đẫm máu, dùng răng nanh xé nát. Trong khi Jennifer đang nhìn, hai con cá sấu giành nhau một miếng thịt và đột nhiên chúng quay sang nhau, tấn công, cắn xé, quăng quật nhau cho đến khi bể chứa bắt đầu loang ra mầu máu.

Nhãn cầu một con bị cắn rơi ra, nhưng răng của nó vẫn ngập sâu vào hàm của kẻ tấn công, nó không chịu để đối phương thoát. Khi máu bắt đầu phun ra nhiều hơn, đỏ thẫm cả nước thì những con cá sấu khác cũng tham gia vào cuộc chiến, cắn xé hai con bị thương, rạch thủng đầu chúng cho đến khi lớp da bị lộ ra. Chúng bắt đầu ăn sống hai con đó.

Jennifer cảm thấy như ngất xỉu đi.

– Chúng ta hãy ra khỏi đây đi thôi.

Thanh tra Touh đặt tay lên cánh tay cô.

– Chờ một phút đã.

Ông đứng đó quan sát tiếp và một lúc sau ông dẫn Jennifer đi.

Tối hôm đó Jennifer nằm mơ về những con cá sấu đang cắn xé nhau ra từng mảnh. Hai con cá sấu bỗng nhiên trở thành Michael và Adam, và trong giữa cơn ác mộng Jennifer thức giấc, run rẩy. Cô không thể ngủ lại được nữa.

Cuộc công kích bắt đầu. Những người thuộc lực lượng gìn giữ pháp luật của cả liên bang và địa phương đã tiến công vào nhiều bang khác nhau và cả một số nước khác. Cuộc công kích đã được phối hợp diễn ra đồng thời.

Tại bang Ohio, một thượng nghị sĩ đã bị bắt trong khi đọc diễn văn ở một câu lạc bộ dành cho phụ nữ về vấn đề trung thực trong chính phủ.

Tại New Olleans, một hoạt động in sách quốc gia bất hợp pháp đã bị đóng cửa.

Tại Amsterdam, hoạt động buôn lậu kim cương đã bị chặn đứng.

Một viên quản lý ngân hàng ở Galy, bang Indiana bị bắt vì tội nhận chuyển tiền cho Mafia.

Tại thành phố Kansas, một nhà chứa hàng giảm giá lớn nhất đầy hàng hóa ăn cắp đã bị đột kích.

Tại Phoenix, bang Anzona, nửa tá thám tử thuộc đội chống tệ nạn đã bị bắt.

Tại Naples, một nhà máy chế biến cocain đã bị chiếm giữ.

Tại Detroi, một băng trộm ô tô trên tòan quốc đã bị tóm gọn.

Không thể liên lạc với Jennifer bằng điện thoại, nên Adam Warner đã phải đến văn phòng của cô.

Cynthia nhận ra anh ngay.

– Tôi xin lỗi, ông thượng nghị sĩ Warner ạ, cô Parker đã đi ra nước ngoài rồi.

– Cô ấy đang ở đâu vậy?

– Tại khách sạn Shangri-la ở Singapore.

Adam phấn chấn hẳn lên. Anh có thể điện thoại cho cô và bảo cô đừng về nước.

Người canh giữ khách sạn vào phòng khi Jennifer chuẩn bị ra khỏi phòng tắm.

– Xin lỗi. Mấy giờ hôm nay bà sẽ thanh toán?

– Tôi có thanh toán hôm nay đâu. Ngày mai tôi mới rời kia mà.

Người giữ khách sạn bối rối. – Tôi được báo là chuẩn bị căn phòng này cho người sẽ đến vào đêm khuya hôm nay.

– Ai bảo cô làm vậy?

– Ông quản lý ạ.

Phía dưới nhà có một cú điện thoại từ nước ngoài gọi đến tổng đài. Lúc này nhân viên khác đang làm nhiệm vụ và cũng có một người đàn ông khác đứng cạnh cô.

Cô nhân viên nói thì thầm.

– Từ thành phố New York gọi cho cô Jennifer Parker?

Cô nhìn dò hỏi người đàn ông đứng bên cạnh. Anh ta lắc đầu.

– Tôi xin lỗi. Cô Parker đã dọn đi rồi.

Cuộc càn quét tiếp tục

Các vụ bắt bớ đã diễn ra ở Honduras, Salvado, Thổ Nhĩ Kỳ và Mehico.

Lưới đã được buông khắp những kẻ cờ bạc, giết người, cướp nhà băng và những kẻ đốt phá. Đã có các vụ trấn áp ở Fort Lauderdale, thành phố Atlantic và Palm Springs.

Các cuộc bắt bớ vẫn tiếp tục.

Ở New York, Robert Di Silva đã theo dõi sát sao những tiến triển đã đạt được. Tim ông ta dường như đập nhanh hơn, khi nghĩ về chiếc lưới đã khép dần lại quanh Jennifer Parker và Michael Moretti.

Michael Moretti đã trốn thoát được mạng lưới của cảnh sát bằng một dịp may hiếm có. Nhân ngày giỗ của bố vợ, Michael và Rosa đã đến nghĩa trang thăm viếng.

Sau khi họ rời nhà năm phút, một xe ô tô chở đầy nhân viên FBI đã đến nhà Michael Moretti, và một chiếc xe khác đổ đến văn phòng y. Khi họ biết rằng y không có ở cả hai nơi, các nhân viên đành phải ngồi đợi.

Jennifer chợt nhận ra mình đã quên không đặt chỗ máy bay cho Stefan Bjork trở lại Mỹ. Cô gọi điện đến hãng Hàng không Singapore.

– Tôi là Jennifer Parker. Tôi đã mua vé chuyến bay “112” của hãng đi London chiều mai. Tôi muốn đặt thêm chỗ nữa.

– Cám ơn. Xin cô cầm máy một chút?

Jennifer đợi và sau vài phút một giọng nói vang lên trên đường dây.

– Có phải cô Parker đó không? P-A-R-K-E-R à?

– Vâng.

– Chỗ của cô đã bị huỷ bỏ, thưa cô Parker.

Jennifer cảm thấy hơi bị sốc.

– Đã huỷ bỏ à? Ai làm vậy, – Tôi không biết. Cô đã bị xoá khỏi danh sách hành khách của chúng tôi.

– Chắc có sự nhầm lẫn nào đó. Tôi muốn cô ghi tên tôi lại vào danh sách đó.

– Xin lỗi, thưa cô Parker. Chuyến bay 112 đã hết chỗ rồi.

Thanh tra Touh là người sẽ thu xếp lại mọi việc, Jennifer quyết định như vậy. Cô đồng ý ăn tối với ông ta. Lúc đó cô sẽ biết điều gì đang xảy ra.

Ông đến đón cô sớm.

Jennifer đã nói cho ông thanh tra biết về những việc lộn xộn tại khách sạn của cô và việc đặt chỗ máy bay.

Ông nhún vai.

– Sự thiếu sót nổi tiếng của chúng tôi đấy tôi e là như vậy. Tôi sẽ xem xét điều đó.

– Thế còn Stefan Bjork thì sao?

– Mọi việc đã được thu xếp. Sáng mai ông ta sẽ được thả.

Thanh tra Touh nói điều gì đó với người lái xe bằng tiếng Trung Quốc và chiếc ô tô đã quay ngoắt hình chữ U.

– Cô chưa thấy đường Kallang nhỉ. Cô sẽ thấy nó cực kỳ thú vị đấy.

Xe ô tô rẽ trái đến phố Lavender và đi qua một khu nhà, rồi lại rẽ phải đến Kallang Bahru. Có những tấm biển lớn quảng cáo cho các công ty bán vòng hoa và quan tài. Qua một vài khu nhà chiếc xe lại ngoặt tiếp.

– Chúng ta ở đâu vậy?

Thanh tra Touh quay sang Jennifer và lặng lẽ đáp:

– Chúng ta đang ở trên phố không có tên.

Chiếc xe bắt đầu đi chậm lại. Dọc hai bên phố từng hàng, từng hàng một chỉ có tên của những cửa hàng lo đám ma hiện ra: Tan Kee Seng, Clin Noh, Ang Yung Long, Goh Soon. Phía trước mặt có một đám ma đang được cử hành. Tất cả những người đưa ma đều mặc đồ trắng và một ban nhạc đang chơi ba loại nhạc cụ: Kèn tuba, Sắc-xô và trống. Một xác chết được đặt trên bàn, bao quanh là các vòng hoa và một bức ảnh lớn của người chết, đặt trên giá quay ra phía trước. Những người đưa ma ngồi xung quanh đang ăn uống.

Jennifer quay sang viên thanh tra hỏi:

– Gì vậy?

– Đây là nhà xác. Những người địa phương gọi chúng là nhà chết. Từ xác rất khó đọc đối với họ. – Ông ta nhìn Jennifer và nói – Nhưng chết cũng chỉ là một phần của cuộc đời phải không nhỉ?

Jennifer nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lẽo của ông ta và bỗng nhiên run sợ.

Họ đi đến Golden Phoenix, và mãi cho đến khi họ ngồi xuống ghế, Jennifer mới có dịp để thắc mắc.

– Thanh tra Touh, lý do gì khiến ông đưa tôi tới trại nuôi cá sấu và nhà chết?

Ông nhìn cô bình thản và đáp:

– Tất nhiên là có lý do chứ. Tôi nghĩ rằng cô quan tâm tới những việc đó mà. Đặc biệt là bởi vì cô đã đến đây để đòi tự do cho khách hàng của cô, ông Bjork. Nhiều thanh niên của chúng tôi đang chết dần chết mòn vì ma tuý được mang vào đất nước chúng tôi, cô Parker ạ. Lẽ ra tôi đã đưa cô đến bệnh viện nơi chúng tôi đang cố gắng điều trị cho họ, nhưng tôi cảm thấy rằng sẽ có nhiều thông tin cho cô hơn khi được xem nơi mà họ sẽ kết thúc cuộc đời.

– Tất cả những điều đó không có liên quan gì đến tôi.

– Tuỳ theo ý kiến riêng của mỗi người thôi. – Tất cả những thiện cảm đã biến mất trong giọng nói của ông.

Jennifer nói:

– Nghe đây ông thanh tra Touh, tôi chắc rằng ông được trả lương tốt để…

– Trên thế giới này không ai có đủ tiền để trả tôi đâu!

Ông ta đứng dậy, gật đầu cho ai đó và Jennifer quay lại. Hai người đàn ông trong bộ đồ xám tiến lại gần bàn.

– Cô Jennifer Parker phải không?

– Vâng, chính tôi.

Họ không cần phải lôi thẻ FBI ra. Jennifer đã biết trước khi họ cất tiếng.: FBI, chúng tôi đã có các giấy tờ về dẫn độ và lệnh bắt giữ cô. Chúng tôi sẽ đưa cô trở lại New York trên chuyến bay lúc nửa đêm.

Bình luận