Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Nói Một Ai

Chương 7

Tác giả: Harlan Coben

Những ly champage thon thon kêu leng keng hòa nhịp với bản sonata của Mozart. Tiếng đàn nhạc xen lẫn với tiếng truyện trò khẽ khàng trong bữa tiệc. Griffin Scope lách mình uyển chuyển qua những bộ tuxedo đen và những bộ váy lung linh rực rỡ. Mọi người luôn luôn dùng một từ để miêu tả Griffin Scope: tỉ phú. Ngoài từ đó, họ có thể gọi ông là doanh nhân hoặc nhân vật quyền thế hoặc nói ông dáng cao, hay là một người chồng, hay một người ông, hay ông đã bảy mươi tuổi. Họ có thể nhận xét về cá tính ông, hay bảng phả hệ, hay nguyên tắc làm việc của ông. Nhưng chữ cái đầu tiên – trên báo chí, tivi, danh sách của mọi người – luôn luôn là chữ T. Tỉ phú. Tỉ phú Griffin Scope.

Griffin lọt lòng đã giàu. Ông của ông là tư bản công nghiệp từ lúc sơ kỳ; cha ông phát đạt cơ đồ. Griffin nhân nó thêm một cơ số lần. Hầu hết các đế chế gia tộc tan rã sau thế hệ thứ ba. Gia tộc Scope không thế. Phần lớn là nhờ sự giáo dục của họ. Griffin chẳng hạn, không đến học ở một trường tư nhân danh tiếng như Exeter hay Lawrenceville, như vô số những kẻ cùng địa vị. Cha ông khăng khăng không những cho Griffin đến học ở trường công mà còn ở một thành phố trung tâm gần nhất, Newark. Cha ông có văn phòng ở đó, hơn nữa, tạo ra một giấy phép cư trú giả không phải là vấn đề.

Hồi đó, khu phía Đông Newark chưa phải là một khu dân cư tồi tệ – không giống như bây giờ, khi một gã điên cũng hiếm khi muốn lái xe ngang qua. Nơi đó là của tầng lớp lao động, cổ xanh – dữ dằn hơn là nguy hiểm.

Griffin yêu khu ấy.

Bạn bè thân thiết của ông từ hồi trung học vẫn là bạn bè ông năm mươi năm sau. Lòng trung thành là một phẩm chất rất hiếm; khi tìm thấy nó, Griffin đảm bảo chắc chắn để đền đáp lại. Rất nhiều khách tối nay đến từ những ngày ở Newark. Một số thậm chí còn làm việc cho ông, mặc dù ông cố gắng giải thích không bao giờ là ông chủ thường ngày của họ.

Buổi tiệc đêm nay kỷ niệm thứ quý giá nhất trong trái tim Griffin Scope, dành cho Hội từ thiện tưởng nhớ Brandon Scope, đặt theo tên đứa con trai bị ám sát của Griffin. Griffin đã bắt đầu lập quỹ này bằng một trăm triệu dollar quyên góp. Bạn bè nhanh chóng đóng góp cho đến bây giờ. Griffin không đần độn. Ông biết rất nhiều tiền quyên tặng là nhằm cầu cạnh, xin ân huệ. Nhưng còn có nhiều thứ khác nữa. Trong suốt quãng đời quá ngắn ngủi của mình, Brandon Scope làm mọi người cảm động. Sinh ra với quá nhiều may mắn và tài năng, cậu bé Brandon hầu như sở hữu sự cuốn hút siêu nhiên. Mọi người bị cậu lôi cuốn.

Đứa con trai kia của ông, Randall, là một cậu bé ngoan đã trưởng thành, một người đàn ông tuyệt vời. Nhưng Brandon… Brandon là phép lạ.

Nỗi đau lại tràn ngập một lần nữa. Nó luôn luôn ở đó, dĩ nhiên. Qua những cái bắt tay và vỗ vỗ vào lưng nhau, nỗi đau ở bên ông, gõ nhẹ lên vai Griffin, thì thầm vào tai, nhắc nhở ông: họ là cộng sự trong đời.

“Bữa tiệc tuyệt vời, Griff.”

Griffin cám ơn và bước tới. Những người phụ nữ trang điểm hấp dẫn và diện váy làm nổi bật bờ vai trần gợi cảm; họ vừa vặn hoàn hảo với mấy bức tượng băng – sở thích của vợ Griffin, Allison – đang chầm chậm tan trên khăn trải bàn vải lanh nhập khẩu. Bản sonata của Mozart đã nhường chỗ cho một bản khác của Chopin. Phục vụ bàn đeo bao tay trắng, đi quanh nâng khay bằng bạc đựng tôm Malaysia, thịt thăn Omaha và một món thập cẩm ăn bằng tay kỳ lạ, luôn có cảm giác trong thành phần có cà chua phơi khô.

Ông nói chuyện với Linda Beck, quý cô trẻ đang quản lý quỹ từ thiện Brandon. Cha Linda cũng là bạn học cũ hồi ở Newark, và cô, thật giống với rất nhiều người khác, đã ràng buộc với những cổ phần khổng lồ của nhà Scope. Cô bắt đầu làm việc cho rất nhiều công ty khác nhau của gia đình Scope khi còn học trung học. Cả cô và em trai cô đều được học bổng của gia đình Scope chi trả học phí.

“Cô trông tuyệt lắm,” ông bảo với cô, mặc dù thật ra ông nghĩ trông cô mệt mỏi.

Linda Beck mỉm cười với ông. “Cám ơn, ngài Scope.”

“Đã bao nhiêu lần tôi bảo cô gọi tôi là Griff rồi nhỉ?”

“Vài trăm,” cô nói.

“Shauna khỏe không?”

“Không khỏe lắm, tôi e là thế.”

“Cho tôi gửi lời hỏi thăm.”

“Vâng, cám ơn ông.”

“Chúng ta có lẽ nên gặp nhau vào tuần tới.”

“Tôi sẽ gọi thư ký của ngài.”

“Tốt.”

Griffin hôn nhẹ má cô, và đó là lúc ông nhìn thấy Larry Gandle đứng ở phòng đợi. Larry trông mệt mỏi và nhếch nhác, nhưng vả chăng, gã trông vẫn luôn như vây. Bạn có thể phủ vội một bộ áo quần cắt may do Joseph Abboud thiết kế lên người gã, và một giờ sau trông gã sẽ vẫn như vừa mới tham gia ẩu đả.

Larry Gandle không được cho là sẽ có mặt ở đây.

Ánh mắt hai người gặp nhau. Larry gật đầu một cái và quay đi. Griffin đợi vài giây rồi theo sau người bạn trẻ ra hành lang.

Cha Larry, Edward, cũng là bạn học của Griffin từ những ngày xa xưa ở Newark. Edward Gandle chết vì bị trụy tim đột ngột mười hai năm trước. Đáng tiếc kinh khủng. Edward vốn là người rất tốt. Kể từ đó, con trai ông đảm đương vai trò người thân tín nhất của gia đình Scope.

Hai người đàn ông bước vào phòng đọc của Griffin. Từng có lúc phòng đọc này là một căn phòng tuyệt vời với những giá sách bằng gỗ sồi, gỗ gụ đi từ sàn đến trần và những quả địa cầu cổ. Hai năm trước, Allison, trong một cơn cảm hứng hậu hiện đại, quyết định căn phòng cần được hiện đại hóa hoàn toàn. Đồ gỗ cũ bị lôi ra ngoài và bây giờ căn phòng là một màu trắng, gọn đẹp, tiện nghi với tất cả sự ấm áp của một phòng làm việc nhỏ. Allison tự hào về căn phòng đến nỗi Griffin không nỡ lòng mà nói với bà ông ghét nó đến dường nào.

“Tối nay xảy ra vấn đề gì à?” Griffin hỏi.

“Không,” Larry nói.

Griffin mời Larry ngồi. Larry từ chối và bắt đầu bước đi bước lại.

“Tồi tệ?” Griffin hỏi.

“Chúng ta phải đảm bảo chắc chắn không có những hồi kết để mở.”

“Dĩ nhiên.”

Có kẻ đã tấn công Randall, con trai của Griffin – do vậy, Griffin tấn công lại. Đó là một bài học ông không bao giờ quên. Bạn không khoanh tay lại khi bạn hay người bạn yêu thương đang bị hành hung. Và bạn không hành động như chính phủ với những “đáp trả phù hợp” và tất cả những thứ vớ vẩn đó. Nếu kẻ nào đó làm hại bạn, lòng nhân từ và thương hại phải đặt qua một bên. Bạn loại bỏ kẻ thù. Bạn thiêu hủy cả trái đất. Kẻ nào chế giễu tư tưởng này, kẻ nghĩ mình là Machiavelli một cách không cần thiết, thường thường lại là kẻ sẽ gây nên những sự hủy diệt quá mức.

Cuối cùng, nếu bạn loại trừ mọi vấn đề một cách nhanh gọn, ít máu phải đổ.

“Vậy có gì không ổn?” Griffin hỏi.

Larry vẫn bước đi bước lại. Gã xoa xoa cái phần đầu hói phía trước. Griffin không thích nhìn thấy thế. Larry không phải là người dễ bị kích động. “Tôi chưa bao giờ nói dối ngài, Griff,” gã nói.

“Ta biết điều đó.”

“Nhưng có một số lần để… giữ bí mật.”

“Giữ bí mật?”

“Người tôi thuê chẳng hạn. Tôi không bao giờ nói tên với ngài. Tôi cũng chưa bao giờ nói tên với họ.”

“Những thứ đó là tiểu tiết mà.”

“Vâng, đúng.”

“Chuyện gì vậy, Larry?”

Gã ngừng bước. “Tám năm trước, ngài có nhớ chúng ta đã thuê hai tên để tiến hành một việc.”

Mặt Griffin tái mét. Ông nuốt nước bọt. “Và chúng tiến hành một cách đáng ngưỡng mộ.”

“Vâng. Có lẽ thế.”

“Ta không hiểu.”

“Chúng tiến hành việc của chúng. Hay, ít nhất, một phần của việc đó. Mối đe dọa rõ ràng đã bị khử đi rồi.”

Mặc dù ngôi nhà được quét dò thiết bị nghe trộm hàng tuần, hai người đàn ông này không bao giờ đề cập đến những cái tên. Một quy tắc của gia đình Scope. Larry Gandle thường tự hỏi liệu quy tắc này là vì cẩn trọng hay bởi vì nó khiến cho những việc mà bọn gã đôi khi bị buộc phải làm trở thành việc không thuộc trách nhiệm cá nhân. Gã cho là cái sau.

Griffin cuối cùng ngồi sụp xuống một chiếc ghế, như thể ai đó đã đẩy ông vậy. Giọng ông nhẹ nhàng. “Tại sao bây giờ anh lại khơi chuyện đó lên?”

“Tôi biết việc đó hẳn phải làm ngài đau đớn đến thế nào.”

Griffin không trả lời.

“Tôi đã trả cho hai tên kia rất hậu,” Larry nói tiếp.

“Ta không hề nghi ngờ điều đó.”

“Vâng.” Hắn hắng giọng. “Ừm, sau sự kiện đó, chúng được cho là sẽ lặn đi một thời gian. Để đề phòng.”

“Tiếp đi.”

“Chúng ta không có tin tức gì về chúng nữa.”

“Bọn chúng đã nhận đủ tiền rồi, phải không?”

“Vâng.”

“Vậy thì có gì ngạc nhiên? Có thể chúng bỏ trốn với kho báu mới tìm thấy. Có thể chúng đi khắp nước hay thay đổi nhân dạng.”

“Đó là thứ mà chúng ta luôn luôn cho là sẽ như vậy.”

Larry nói.

“Nhưng?”

“Thi thể của chúng được tìm thấy tuần trước. Chúng đã chết.”

“Ta vẫn chưa thấy vấn đề ở đâu. Bọn chúng là những tên hung bạo. Chúng có thể gặp một kết cục hung bạo.”

“Thi thể lâu rồi.”

“Lâu?”

“Chúng đã chết ít nhất là năm năm. Và chúng được tìm thấy chôn cạnh cái hồ nơi… nơi sự kiện kia xảy ra.”

Griffin há miệng, ngậm lại, cố một lần nữa. “Ta không hiểu.”

“Nói một cách thẳng thắn, tôi cũng không.”

Quá nhiều. Tất cả thế này là quá nhiều. Griffin đã phải tranh đấu để không rơi nước mắt suốt cả tối nay, với bữa tiệc tưởng nhớ Brandon và tất cả những thứ khác. Giờ đây bi kịch vụ án mạng Brandon đột ngột trào lên. Tất cả những gì ông có thể làm là không đổ sụp xuống.

Griffin ngước nhìn người thân tín của mình. “Chuyện này không thể quay trở lại.”

“Tôi biết, Griff.”

“Chúng ta phải tìm bằng được chuyện gì đã xảy ra. Ý ta là tất cả mọi thứ.”

“Tôi vẫn theo dõi những kẻ có quan hệ với ả. Đặc biệt là chồng ả. Chỉ để phòng. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp toàn bộ lực lượng của chúng ta theo dõi chúng.”

“Tốt,” Griffin nói. “Dù phải mất gì đi nữa, việc này cũng phải bị chôn vùi. Ta không quan tâm kẻ nào sẽ bị chôn vùi cùng với nó.”

“Tôi hiểu.”

“Và, Larry?”

Gandle đợi.

“Ta biết tên một đứa anh thuê.” Ông muốn nói Eric Wu. Griffin Scope dụi dụi mắt và bắt đầu quay lại với đám khách khứa. “Dùng hắn.”

Bình luận