Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Nói Một Ai

Chương 45

Tác giả: Harlan Coben

Chúng tôi đỗ xe tại một bãi đậu xe đã bỏ hoang ở trường tiểu học Riker Hill và đi qua khoảng sân, tay trong tay. Ngay cả trong bóng tối, tôi có thể nhìn thấy rất ít thứ đã thay đổi kể từ những ngày Elizabeth và tôi nô đùa nơi đây. Tay bác sĩ nhi trong tôi không thể không chú ý tới những khía cạnh an toàn mới. Xích đu đã được nối bằng dây xích và ghế ngồi vững chắc hơn. Lớp đệm mềm mại được trải rất dày bên dưới khung chơi leo trèo của bọn trẻ phòng trường hợp có đứa ngã. Như sân chơi bóng rổ, khu đá bóng, chỗ nhảy lò cò theo ô có sơn lên mặt đường trải nhựa và cái sân bốn hình vuông, chúng vẫn y hệt hồi xưa khi chúng tôi còn nhỏ.

Chúng tôi đi qua cửa sổ phòng lớp hai của cô Sobel, nhưng nó như từ cái thuở hồng hoang rồi nên tôi nghĩ cả hai đứa chẳng cảm thấy nhớ nhung luyến tiếc gì nhiều lắm. Chúng tôi đi vào trong rừng, vẫn tay trong tay. Cả hai đứa đều không đi con đường này hai mươi năm nay rồi, nhưng chúng tôi vẫn biết đường. Mười phút sau, chúng tôi đứng trên sân sau nhà Elizabeth ở Goodhart Road. Tôi quay sang nàng. Nàng đăm đăm nhìn ngôi nhà ấu thơ, mắt rơm rớm.

“Mẹ em không biết gì ư?” tôi hỏi nàng.

Nàng lắc đầu. Nàng quay sang tôi. Tôi gật đầu và từ từ buông tay nàng ra.

“Anh có chắc là nên làm thế này không?” nàng hỏi.

“Không lựa chọn nào khác,” tôi nói.

Tôi không cho nàng cơ hội cãi lại. Tôi bước đi và tiến về phía ngôi nhà. Khi đến cánh cửa kéo bằng kính, tôi khum tay lại quanh mắt và hé nhìn vào. Không có dấu hiệu nào của Hoyt. Tôi thử cửa sau. Nó không khóa. Tôi xoay nắm đấm cửa và bước vào trong. Không ai ở đó. Tôi toan bước ra thì thấy một tiếng tách nhỏ trong gara. Tôi đi qua bếp vào phòng giặt. Tôi chầm chầm mở cửa gara.

Hoyt Parker ngồi ở ghế trước trong chiếc Buick Skylark của ông. Động cơ tắt. Ông cầm một ly rượu trong tay. Khi tôi mở cửa, ông giơ súng lên. Rồi, nhìn thấy tôi, ông hạ nó xuống bên sườn. Tôi bước hai bước xuống nền xi măng và với tay cầm cửa xe. Cửa không khóa. Tôi mở cửa và chui vào trong ngồi cạnh ông.

“Anh muốn gì, Beck?” Trong giọng ông có vị rượu.

Tôi ngồi lại trong ghế. “Bảo Griffin Scope thả thằng bé ra,” tôi nói.

“Bố không biết anh đang nói chuyện gì,” ông đáp lại, không một mảy may tin tưởng.

“Hối lộ, tiền biếu, tiền nhận ngoài. Chọn cái dành cho mình đi, Hoyt. Giờ con biết sự thật rồi”

“Anh không biết đếch gì.”

“Cái đêm đó ở hồ,” tôi nói. “Khi bố cố thuyết phục Elizabeth không đến chỗ cảnh sát.”

“Chúng ta đã nói chuyện này rồi.”

“Nhưng bây giờ con tò mò, Hoyt ạ. Điều mà bố thực sự sợ – là bọn chúng sẽ giết cô ấy hay bố cũng sẽ bị bắt nốt?”

Mắt ông lờ đờ đảo sang tôi. “Con bé sẽ chết nếu bố không thuyết phục nó chạy trốn.”

“Con không nghi ngờ chuyện đó,” tôi nói. “Nhưng ngoài ra vẫn là may mắn cho bố, Hoyt ạ – bắn trúng hai con chim chỉ bằng một mũi tên như thế. Bố có khả năng cứu mạng cô ấy – và bố có khả năng khỏi bị tống vào tù.”

“Và chính xác tại sao bố phải đi tù?”

“Bố đang chối là mình không nhận tiền của nhà Scope?”

Ông nhún vai. “Anh nghĩ bố là người duy nhất nhận tiền của chúng?”

“Không,” tôi nói.

“Vậy tại sao bố lại lo sợ hơn những tay cảnh sát khác?”

“Vì điều bố đã làm.”

Ông uống nốt ly rượu, nhìn quanh quất tìm cái chai, rót cho mình thêm. “Bố không biết anh đang nói chuyện quái quỷ gì.”

“Bố có biết Elizabeth điều tra chuyện gì không?”

“Những hành động phạm pháp của Brandon Scope,” ông nói. “Gái điếm. Trẻ gái chưa đến tuổi. Ma túy. Thằng đấy chơi trò Ngài xấu xa.”

“Gì nữa?” tôi nói, cố gắng không run nữa.

“Anh đang nói chuyện gì?”

“Nếu cô ấy cứ tiếp tục đào bới, cô ấy có thể khám phá ra tội ác lớn hơn.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Con nói đúng không, Hoyt?”

Mặt ông chùng xuống khi tôi nói điều đó. Ông quay đi và bắt đầu nhìn thẳng ra kính chắn gió phía trước.

“Một vụ giết người,” tôi nói.

Tôi cố nhìn theo mắt ông, nhưng tất thảy những gì tôi nhìn thấy là dụng cụ Sears Craftman nằm gọn gàng trên bảng treo đồ lề. Tua vít tay cầm màu vàng – và – nằm xếp hàng theo kích thước một cách hoàn hảo, đầu bè bên trái, đầu Phillips bên phải. Ba cái cờ lê và một cái búa nằm ở giữa.

Tôi nói, “Elizabeth không phải là người đầu tiên muốn hạ bệ Brandon Scope.” Rồi tôi dừng lại và đợi, đợi cho đến khi ông nhìn tôi. Mất một lúc, nhưng cuối cùng ông nhìn tôi. Và tôi nhìn thấy điều đó trong mắt ông. Ông không chớp mắt hay cố giấu nó đi. Tôi thấy nó. Và ông biết tôi nhìn thấy nó.

“Bố giết cha con phải không, Hoyt?”

Ông nhấp một ngụm lớn từ ly rượu, ngậm trong miệng và rồi nuốt đánh ực một cái. Một ít whiskey dây ra mặt ông. Ông không buồn chùi đi. “Tệ hơn,” ông nói, nhắm mắt lại. “Bố phản bội ông ấy.”

Một cơn điên giận sùng sục trong ngực tôi, nhưng giọng tôi vẫn bình thản một cách kinh ngạc. “Tại sao?”

“Thôi nào, David. Bây giờ anh hẳn phải tìm ra rồi chứ.”

Một cơn điên giận khác trào lên trong tôi. “Cha con làm việc với Brandon Scope,” tôi bắt đầu.

“Còn hơn thế,” ông nói xen vào. “Griffin Scope thuê cha anh dạy hắn. Họ làm việc rất thân thiết cùng nhau.”

“Như Elizabeth.”

“Ừ.”

“Và khi làm việc với hắn, cha con phát hiện ra con quái vật Brandon thực sự là thế nào. Con nói đúng không?”

Hoyt chỉ uống.

“Cha con không biết phải làm gì,” tôi nói tiếp. “Ông sợ phải nói ra, nhưng ông không thể cứ để thế. Cảm giác tội lỗi ngấu nghiến ông. Đó là lý do tại sao ông lại trở nên im lặng như thế những tháng trước khi ông mất.” Tôi dừng lại và nghĩ đến cha, sợ hãi, đơn độc, không biết bấu víu vào đâu. Tại sao tôi lại không thấy được điều đó? Tại sao tôi không nhìn lại thế giới của chính mình và thấy nỗi đau của ông? Tại sao tôi không chìa tay ra cho ông? Tại sao tôi không làm gì đó để giúp ông?

Tôi nhìn Hoyt. Tôi có súng trong túi. Sẽ thật đơn giản biết mấy. Chỉ việc lấy súng ra và kéo cò. Pằng. Đi luôn. Trừ một việc tôi biết từ chính trải nghiệm cá nhân như thế sẽ không giải quyết được quái gì cả. Thực tế còn là ngược lại.

“Nói tiếp đi,” Hoyt nói.

“Trong giai đoạn đó, cha quyết định kể cho một người bạn. Nhưng không phải bất kỳ bạn bè nào. Một cảnh sát, một cảnh sát làm việc trong thành phố nơi bao tội ác vẫn diễn ra.” Máu tôi sôi lên, hứa hẹn một lần nữa phun trào ra. “Bố, Hoyt ạ.”

Có thứ gì đó trên khuôn mặt ông thay đổi.

“Đến lúc này con vẫn nói đúng chứ?”

“Hầu hết,” ông đáp lại.

“Bố đã nói lại cho nhà Scope, phải không?”

Ông gật đầu. “Bố nghĩ chúng sẽ chuyển ông ấy đi hay đại loại thế. Giữ ông ấy tách xa khỏi Brandon. Bố chưa bao giờ nghĩ…” Mặt ông nhăn lại, rõ ràng căm ghét sự tự bào chữa trong giọng nói của mình. “Làm thế nào anh biết?”

“Cái tên Melvin Bartola khơi ra mọi chuyện đầu tiên. Hắn là nhân chứng cho cái được coi là một vụ tai nạn giết chết cha con, nhưng dĩ nhiên, hắn cũng làm việc cho Scope.” Nụ cười của cha tôi lóe lên trước mắt tôi. Tôi nắm chặt tay lại. “Và rồi là lời nói dối bố bảo rằng đã cứu mạng con,” tôi nói tiếp. “Bố quả thực đã quay lại cái hồ sau khi bắn Bartola và Wolf. Nhưng không phải để cứu con. Bố nhìn, bố không thấy cử động nào, và bố cho rằng con đã chết.”

“Cho rằng con đã chết,” ông lặp lại. “Không phải muốn con chết.”

“Về mặt ngữ nghĩa thôi,” tôi nói.

“Bố chưa bao giờ muốn con bị tổn thương.”

“Nhưng bố cũng không ngăn cản chuyện đó,” tôi nói. “Bố quay lại xe và bảo Elizabeth rằng con chết đuối rồi.”

“Bố chỉ đang cố thuyết phục nó biến đi,” ông nói. “Nói thế cũng có tác dụng.”

“Bố hẳn là ngạc nhiên lắm khi nghe nói con vẫn còn sống.”

“Gần như là sốc. Mà bằng cách nào con sống sót được thế?”

“Không quan trọng.”

Hoyt ngồi ngả người lại như thể kiệt quệ hoàn toàn. “Thế thật,” ông nói. Nét mặt ông trở lại bình thường và tôi ngạc nhiên khi ông nói, “Vậy con muốn biết điều gì nữa?”

“Bố không chối bất cứ việc gì ư?”

“Không.”

“Và bố biết Melvin Bartola, phải không?”

“Phải.”

“Bartola đã cảnh báo bố trước về việc sẽ giết Elizabeth,” tôi nói. “Con không biết chính xác tại sao. Có lẽ hắn có lương tri. Có lẽ hắn không muốn cô ấy chết.”

“Bartola là một kẻ có lương tri?” Ông cười khùng khục. “Làm ơn đi. Hắn là một loại cặn bã đê hèn chuyên giết người. Hắn đến gặp bố bởi vì hắn nghĩ có thể được gấp đôi. Thu từ nhà Scope và từ bố. Bố hứa sẽ trả gấp đôi và giúp hắn trốn ra nước ngoài nếu hắn giúp bố làm giả như con bé đã chết.”

Tôi gật đầu, bây giờ thì đã hiểu. “Vậy Bartola và Wolf bảo với người của Scope rằng chúng sẽ ẩn danh một thời gian sau khi giết người. Con tự hỏi tại sao bọn chúng biến mất không làm ai nhướng mày lên, nhưng nhờ bố, Bartola và Wolf được cho là sẽ chạy trốn.”

“Phải.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra? Bố có trả cho chúng gấp đôi không?”

“Những loại như Bartola và Wolf – lời nói của chúng không có ý nghĩa gì. Dù cho có trả cho chúng bao nhiêu chăng nữa, bố biết bọn chúng sẽ quay lại đòi thêm. Bọn chúng sẽ chán ngấy khi sống ở nước ngoài hoặc có thể bọn chúng say xỉn và khoác lác phun ra mọi chuyện trong một quán bar. Bố đã phải giải quyết cái loại rác rưởi này trong suốt đời mình. Bố không thể mạo hiểm được.”

“Vậy là bố giết chúng.”

“Phải,” ông nói không một mảy may hối hận.

Bây giờ tôi hiểu tất thảy. Tôi chỉ không hiểu bằng cách nào mọi thứ diễn ra sau đó. “Bọn chúng đang giữ một đứa bé,” tôi nói với ông. “Con hứa con sẽ nộp mình nếu chúng thả thằng nhỏ ra. Bố gọi chúng. Bố giúp tiến hành trao đổi.”

“Bọn chúng không tin bố nữa.”

“Bố đã làm cho Scope bao lâu nay,” tôi nói. “Nghĩ ra chuyện gì đó.”

Hoyt ngồi đó và nghĩ ngợi. Tôi lại nhìn bộ dụng cụ của ông, và tôi tự hỏi ông đang nhìn thấy gì. Rồi chậm rãi, ông nâng khẩu súng lên và chĩa vào mặt tôi. “Bố nghĩ bố có ý này,” ông nói.

Tôi không chớp mắt. “Mở cửa gara ra, Hoyt.”

Ông không cử động.

Tôi nhoài qua người ông tới chỗ tấm kính che nắng và nhấn cái điều khiển gara từ xa. Cánh cửa bắt đầu chạy với tiếng kêu ro ro. Hoyt nhìn nó chạy lên. Elizabeth đứng ngoài đó, không cử động. Khi nó mở ra hoàn toàn, mắt nàng nhìn đăm đăm vào mắt ông.

Ông thảng thốt.

“Hoyt?” tôi nói.

Đầu ông vụt quay sang chỗ tôi. Bằng một tay ông túm lấy tóc tôi. Ông gí súng vào mắt tôi. “Bảo nó tránh ra.”

Tôi vẫn im lặng.

“Làm đi, hoặc con sẽ chết.”

“Bố sẽ không làm thế. Không làm thế trước mặt cô ấy.”

Ông nhướng người lại gần tôi. “Làm đi, mẹ kiếp.” Giọng ông giống một lời van xin khẩn thiết hơn một câu ra lệnh thù địch. Tôi nhìn ông và cảm thấy một thứ lạ lùng xuyên qua mình. Hoyt khởi động xe. Tôi nhìn lên phía trước và ra hiệu cho nàng tránh đường. Nàng lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng bước qua một bên. Hoyt đợi cho đến khi nàng đứng hẳn ra khỏi đường đi. Rồi ông nhấn ga. Chúng tôi lao qua nàng với một cú xóc mạnh. Khi chúng tôi chạy vụt đi, tôi quay lại và nhìn ra cửa sổ đằng sau, Elizabeth mờ dần, nhạt nhòa dần, cho đến khi cuối cùng nàng mất dạng.

Một lần nữa.

Tôi ngồi lại và tự hỏi mình có bao giờ được gặp lại nàng nữa không. Tôi đã giả vờ tự tin lúc trước, nhưng tôi biết xác suất xảy ra chứ. Nàng đã đấu tranh với tôi về việc này. Tôi giải thích với nàng rằng tôi phải làm như thế. Tôi cần phải là người đứng ra bảo vệ lúc này. Elizabeth không thích điều đó, nhưng nàng hiểu.

Trong vài ngày qua, tôi biết được nàng còn sống. Tôi có đổi mạng sống của mình cho nàng sống không? Sẵn lòng. Tôi hiểu là sẽ như vậy. Một cảm giác lạ lùng, bình ổn bao lấy tôi khi tôi ngồi cùng xe với người đã phản bội cha mình. Tội lỗi đã từng đè nặng lên tôi trong suốt bao lâu nay cuối cùng cũng đã được nhấc đi. Tôi biết giờ đây mình phải làm gì – mình phải hy sinh điều gì – và tôi tự hỏi liệu có lựa chọn nào khác không, liệu có phải mọi việc được quyết định từ trước là sẽ kết thúc như thế này không.

Tôi quay sang Hoyt và nói, “Elizabeth không giết Brandon Scope.”

“Bố biết,” ông ngắt lời, và rồi ông nói một điều làm lung lay tận gốc rễ con người tôi: “Bố giết.”

Tôi cứng người.

“Brandon đánh đập Elizabeth,” ông nhanh chóng nói tiếp. “Hắn sắp sửa giết con bé đến nơi. Vì vậy bố bắn hắn khi hắn bố vào nhà. Rồi bố đổ tội cho Gonzalez, như bố nói lúc trước. Elizabeth biết bố đã làm gì. Con bé không để cho một người vô tội nhận tội. Vì vậy nó tạo ra cái bằng chứng ngoại phạm đó. Người của Scope biết chuyện đó và chúng băn khoăn. Đó chính là lúc chúng bắt đầu nghi ngờ rằng có thể EIizabeth là kẻ giết Brandon” – ông dừng lại, mắt vẫn nhìn đường, nghiền ngẫm rồi gọi lên một thứ gì đó từ sâu thẳm bên trong – “Chúa tha lỗi cho bố, bố để chúng nghĩ thế.”

Tôi đưa cho ông chiếc điện thoại di động. “Gọi đi,” tôi nói.

Ông gọi. Ông gọi cho một gã tên là Larry Gandle. Tôi đã gặp Gandle vài lần trước đây. Cha gã học cùng trường cấp ba với cha tôi. “Tôi đã có Beck,” Hoyt bảo gã. “Bọn tôi sẽ gặp anh chỗ khu nuôi ngựa, nhưng anh phải thả đứa bé ra.”

Larry Gandle nói gì đó mà tôi không nghe rõ.

“Ngay khi bọn tôi biết đứa trẻ được an toàn, bọn tôi sẽ có mặt ở đó,” tôi nghe Hoyt nói. “Và bảo với Griffin tôi đã có cái mà ông ấy muốn. Chúng ta có thể kết thúc chuyện này mà không gây tổn hại gì cho tôi hay gia đình tôi.”

Gandle nói gì đó nữa rồi tôi nghe tiếng anh ta gác máy. Hoyt đưa lại chiếc điện thoại cho tôi.

“Con có phải là một phần của gia đình bố không, Hoyt?”

Ông chĩa khẩu súng lên đầu tôi một lần nữa. “Từ từ lấy khẩu Glock của con ra, Beck. Hai ngón tay.”

Tôi làm như ông bảo. Ông nhấn nút mở cửa kính.

“Ném nó ra ngoài cửa xe.”

Tôi do dự. Ông gí họng súng vào mắt tôi. Tôi ném khẩu súng ra khỏi xe. Tôi không nghe tiếng nó rơi xuống.

Bây giờ chúng tôi lái xe trong im lặng, đợi điện thoại đổ chuông lần nữa. Khi nó kêu, tôi là người trả lời. Tyrese nói giọng nhỏ nhẹ, “Thằng bé ổn.”

Tôi gác máy, nhẹ nhõm.

“Bố đang đưa con đi đâu, Hoyt?”

“Con biết là đi đâu.”

“Griffin Scope sẽ giết cả hai chúng ta.”

“Không,” ông nói, vẫn chĩa khẩu súng vào tôi. “Không phải cả hai.”

Bình luận