Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Nói Một Ai

Chương 39

Tác giả: Harlan Coben

Brutus nhập bọn cùng chúng tôi trên vỉa hè. Tôi nói, “Chào buổi sáng.” Anh ta không đáp gì. Tôi vẫn chưa nghe thấy anh chàng này nói chuyện. Tôi chui vào ghế sau. Tyrese ngồi cạnh tôi và cười ngoác. Tối qua anh đã giết một người. Thật ra anh đã làm thế để bảo vệ mạng tôi, nhưng cái cách cư xử như thường của anh, tôi không chắc anh có nhớ là đã kéo cò không. Tôi hơn ai hết phải hiểu được những thứ anh đã trải qua, nhưng tôi không hiểu được. Tôi không thích thú ủng hộ gì mấy cái chuẩn mực đạo đức đâu. Tôi thấy những thứ xám xịt. Tôi lớn tiếng kêu gọi. Elizabeth quan điểm đạo đức thì rõ ràng hơn. Nàng sẽ khiếp hãi khi một mạng sống bị cướp đi. Không quan trọng gì với nàng chuyện gã kia đang cố bắt cóc, tra tấn, và rất có khả năng giết tôi. Hoặc có thể không. Tôi thực sự không biết nữa. Sự thật cay đắng là, tôi không biết tất cả mọi thứ về nàng. Và nàng chắc chắn không biết tất cả mọi thứ về tôi.

Nghề y của tôi khăng khăng tôi không bao giờ được lên tiếng kêu gọi đạo đức kiểu đó. Đây là một quy luật lựa chọn chữa trị cực kỳ đơn giản: người bị thương nặng nhất sẽ được điều trị trước. Không quan trọng người đó là ai hay họ đã làm gì. Bạn điều trị hầu hết những người bị thương trầm trọng. Đó là một lý thuyết tốt đẹp, và tôi hiểu cần phải có kiểu suy nghĩ như thế. Nhưng nếu, giả sử thôi nhé, cháu Mark của tôi được đưa vào cấp cứu khi bị dao đâm và một tên biến thái gây tội với rất nhiều người đã đâm nó đến cùng lúc với một viên đạn đe dọa mạng sống nằm trong não hắn, thì, thôi nào. Bạn lớn tiếng kêu gọi, và trong tận cùng sâu thẳm trái tim bạn, bạn biết kêu gọi là một việc quá dễ dàng.

Bạn có thể cãi tôi đang đặt mình vào bờ dốc trơn khủng khiếp. Tôi sẽ đồng ý với bạn, mặc dù tôi có thể đáp trả lại rằng phần lớn cuộc sống là ở ngoài kia. Vấn đề là, có hậu quả khi bạn sống trong những thứ xám xịt – không phải chỉ những thứ lý thuyết làm ô uế tâm hồn thôi đâu, mà là những cái cụ thể, cơ bản, cái hủy hoại không nhìn trước được mà những lựa chọn như thế bỏ lại. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói sự thật vào ngay lúc đầu. Và nó khiến tôi sợ khủng khiếp.

“Hơi bị ít tiếng, bác sĩ nhỉ.”

“Ừ,” tôi nói.

Brutus thả tôi xuống trước căn hộ của Linda và Shauna trên Riverside Drive.

“Chúng tôi sẽ ở ngay đây thôi,” Tyrese nói. “Cần bất cứ thứ gì thì anh biết số của tôi rồi đấy.”

“Phải.”

“Anh có Glock rồi chứ?”

“Rồi.”

Tyrese đặt một tay lên vai tôi. “Bọn nó hoặc anh, bác sĩ,” anh nói. “Chỉ việc tiếp tục kéo cò thôi.”

Không có gì xám xịt ở đó.

Tôi bước ra khỏi xe. Các bà mẹ và các cô trông trẻ đi ngang qua, đẩy những cái xe nôi trẻ em rắc rối có thể gập lại, thay đổi hình dạng, đu đưa, phát ra nhạc, chạy tới trước rồi sau và chở được hơn một đứa trẻ, cộng với một hàng phân loại những tã, khăn lau, snack Gerber, hộp nước quả (cho những đứa lớn hơn), quần áo để thay, chai lọ, thậm chí cả dụng cụ sơ cấp cứu. Tôi biết tất cả những thứ này từ nghề nghiệp của chính mình (được hưởng Trợ cấp Y tế không bao giờ ngăn cản ai đó không có tiền mua một xe đẩy trẻ em Peg Perego), và tôi thấy cảnh tượng bình thường giản dị này sống chung trong cùng một hiện thực với hoạn nạn vừa đây của tôi là thứ gì đó như tiên dược.

Tôi quay lại về phía khu nhà. Linda và Shauna đang chạy lại chỗ tôi. Linda đến trước. Chị vòng tay ôm tôi. Tôi ôm chị. Cảm giác thật dễ chịu.

“Em ổn chứ?” Linda nói.

“Em ổn,” tôi nói.

Lời khẳng định của tôi không ngăn được Linda thỉnh thoảng sau đấy vẫn lặp đi lặp lại câu hỏi bằng nhiều cách khác nhau. Shauna đứng lại cách đó vài mét. Tôi nhìn thấy ánh mắt cô qua vai chị tôi. Shauna chùi nước mắt. Tôi mỉm cười với cô.

Chúng tôi tiếp tục ôm và hôn trong suốt quãng thời gian đi thang máy. Shauna ít nồng nhiệt hơn mọi khi, giữ trạng thái hơi tách biệt. Người ngoài có thể cho rằng như thế là hợp lý, rằng Shauna đang để cho chị gái và em trai được riêng tư trong lần tái hợp dịu dàng này. Người ngoài đó không hiểu sự khác nhau giữa Shauna và Cher. Shauna nhất quán khủng khiếp. Cô dễ cáu giận, hay đòi hỏi, hài hước, rộng lượng và chung thủy vượt lên trên mọi giới hạn. Cô không bao giờ đeo mặt nạ hay giả vờ. Nếu từ điển đồng nghĩa phản nghĩa của bạn có một mục từ trái nghĩa và bạn tìm cụm “bẽn lẽn”, hình ảnh phồn thực của cô sẽ liếc xéo bạn ngay. Shauna sống bằng khuôn mặt thật của mình. Cô sẽ không lùi một bước nếu tát vào mặt cô bằng một tẩu chì.

Thứ gì đó bên trong tôi bắt đầu bị kích động.

Khi đến căn hộ, Linda và Shauna liếc nhìn nhau. Tay Linda buông khỏi tôi. “Shauna muốn nói chuyện riêng với em trước,” chị nói. “Chị sẽ ở trong bếp. Em muốn ăn sandwich không?”

“Cám ơn chị,” tôi nói.

Linda hôn tôi và siết chặt một lần nữa, như thể để chắc chắn rằng tôi vẫn ở đó và bằng xương bằng thịt. Chị vội ra khỏi phòng. Tôi nhìn Shauna. Cô vẫn giữ khoảng cách. Tôi chìa tay ra theo kiểu “sao nào”.

“Tại sao cậu bỏ chạy?” Shauna hỏi.

“Tớ nhận một cái email nữa,” tôi nói.

“Tại tài khoản Bigfoot?”

“Phải.”

“Sao nó lại đến quá muộn như thế?”

“Cô ấy sử dụng mật mã,” tôi nói. “Nó khiến tớ mất thời gian mới nghĩ ra.”

“Mật mã kiểu gì?”

Tôi giải thích về Bat Lady và Teenage Sex Poodles.

Khi tôi nói xong, cô nói, “Đó là lý do tại sao cậu sử dụng máy tính ở cửa hàng Kinko? Cậu nghĩ ra khi đi dạo với Chloe?”

“Ừ.”

“Thế chính xác cái email đó viết gì?”

Tôi không hiểu tại sao Shauna lại hỏi tất cả những câu hỏi này. Như những điều tôi vừa nói ở trên ấy, Shauna là một người theo kiểu toàn cảnh hoàn toàn. Chi tiết không phải là điểm mạnh của cô; chúng chỉ khiến làm rối trí và loạn hết cả lên thôi. “Cô ấy muốn tớ gặp cô ấy tại Washington Square Park năm giờ hôm qua,” tôi nói. “Cô ấy cảnh báo tớ rằng tớ sẽ bị bám đuôi. Và rồi cô ấy bảo dù có chuyện gì chăng nữa, cô ấy yêu tớ.”

“Và đó là lý do tại sao cậu bỏ chạy?” cô hỏi. “Để cậu không bị lỡ cuộc hẹn đó?”

Tôi gật đầu. “Hester bảo sớm nhất tớ không thể được bảo lãnh ra tù trước nửa đêm.”

“Cậu có đến công viên kịp giờ không?”

“Có.”

Shauna bước lại gần tôi. “Và?”

“Cô ấy không xuất hiện.”

“Vậy mà cậu vẫn tin rằng Elizabeth gửi cho cậu email đó?”

“Không có lời giải thích nào khác,” tôi nói.

Cô mỉm cười khi tôi nói câu đó.

“Sao?” tôi hỏi.

“Cậu nhớ Wendy Petino bạn tớ chứ?”

“Bạn người mẫu,” tôi nói. “Lắm vụn như một cái bánh nướng Hy Lạp.”

Shauna mỉm cười khi nghe câu miêu tả. “Cô ấy đưa tớ cùng đi ăn trưa một lần” – cô làm dấu ngoặc kép bằng hai ngón tay – “với thầy mo của cô ấy. Cô tuyên bố ông ta có thể đọc được ý nghĩ và nói trước được tương lai và những thứ kiểu thế. Ông ta đang giúp cô nói chuyện với người mẹ đã quá cố của cô. Mẹ Wendy đã tự sát khi cô mới sáu tuổi.”

Tôi để cô nói tiếp, không ngắt lời bằng một ý hiển nhiên “ý cậu là gì thế?”. Shauna giờ đang dài dòng, nhưng tôi biết cô rút cục cũng đi vào vấn đề thôi.

“Rồi bọn tớ dùng xong bữa trưa. Bồi bàn mang cà phê đến. Thầy mo của Wendy – tên ông ta là Omay gì đó – ông ta nhìn tớ chằm chằm bằng đôi mắt tọc mạch, sáng rỡ như thế này này, cậu biết kiểu đó rồi đấy, và ông ta nói cho tớ một ít thứ mà ông ta cảm thấy – ông ấy nói thế đấy, cảm thấy – rằng có lẽ tớ là người đa nghi và rằng tớ nên nói chuyện với linh hồn tớ. Cậu biết tớ rồi đấy. Tớ bảo ông ta là một lão dở hơi thần kinh và tớ phát mệt lên với lão vì đã ăn cắp tiền của bạn tớ. Omay không hề nổi giận, dĩ nhiên, làm tớ thấy rất khó chịu. Tuy nhiên, ông ta đưa cho tớ một cái card nhỏ và bảo tớ viết bất cứ cái gì lên đó – thứ gì đó quan trọng trong cuộc sống của tớ, một cuộc hẹn hò, họ của người tình, bất cứ thứ gì tớ muốn. Tớ xem cái card. Nó trông giống như một cái card trắng bình thường, nhưng tớ vẫn hỏi liệu tớ dùng cái của tớ được không. Ông ta bảo tùy tớ. Tớ lấy cácvidít của tớ ra và lật ngược lại. Ông ta đưa cho tớ một cái bút, nhưng một lần nữa tớ quyết định dùng bút của mình – phòng khi đó là một cây bút bịp hay kiểu thế, tớ biết làm sao được, nhỉ? Ông ta cũng chẳng có ý kiến gì về việc đó. Rồi tớ viết tên cậu ra. Chỉ Beck thôi. Ông ta lấy cái card. Tớ theo dõi tay ông ta xem có tráo hay làm gì đó không, nhưng ông ta chỉ chuyển cái card cho Wendy. Ông ta bảo cô ấy cầm nó. Ông ta túm lấy tay tớ. Ông ta nhắm mắt lại và bắt đầu run rẩy như thể đang lên cơn động kinh và tớ thề là cảm thấy thứ gì đó chạy qua người tớ. Rồi Omay mở mắt ra và nói, ‘Beck là ai’?”

Cô ngồi xuống đi văng. Tôi cũng ngồi.

“Này nhé, tớ biết người ta tay chân có thể khéo léo lắm, nhưng mà tớ có mặt ở đó. Tớ theo dõi ông ta từng li từng tí. Và tớ gần như đã tin. Omay có khả năng đặc biệt. Như cậu đã nói đấy, không có sự giải thích nào khác. Wendy ngồi đó mỉm cười thỏa mãn. Tớ không thể hiểu tại sao.”

“Ông ta đã tìm hiểu cậu,” tôi nói. “Ông ta biết về tình bạn của bọn mình.”

“Không có ý gì đâu nhé, nhưng tại sao ông ta không đoán tớ viết tên con trai tớ hay tên Linda? Làm thế nào ông ta biết tớ sẽ chọn cậu?”

Cô có lý. “Vậy giờ cậu là tín đồ rồi à?”

“Chắc thế, Beck ạ. Tớ nói tớ gần như đã tin mà. Ol’Omay đã đúng. Tớ là một người đa nghi. Có thể tất cả chỉ cho thấy rõ ông ta là một ông đồng bà cốt, trừ việc tớ biết ông ta không phải thế. Bởi vì không có những thứ như ông đồng bà cốt – cũng chỉ giống như không có thứ gì như ma quỷ cả.” Cô dừng lại. Không khôn khéo chút nào cả, Shauna thân yêu của tôi.

“Vì vậy tớ đi tìm hiểu một chút,” cô nói tiếp. “Làm người mẫu nổi tiếng có lợi thế là bạn có thể gọi cho ai cũng được và họ sẽ nói chuyện với bạn. Vì thế tớ gọi cho một tay ảo thuật này mà tớ đã gặp ở Broadway vài năm trước. Ông ta nghe câu chuyện xong thì phá lên cười. Tớ bảo có gì mà buồn cười thế. Ông ta hỏi tớ một câu: Có phải cái lão thầy mo kia làm việc này sau khi ăn không? Tớ ngạc nhiên. Chuyện đấy thì có liên quan quái gì nhỉ? Nhưng tớ bảo phải, làm thế nào ông biết? Ông ta hỏi bọn tớ có uống cà phê không. Một lần nữa tớ bảo có. Thế lão kia có uống cà phê đen không? Thêm một lần nữa tớ bảo có.” Shauna giờ đây mỉm cười. “Cậu có biết lão kia làm thế nào không, Beck?”

Tôi lắc đầu. “Không tí manh mối.”

“Khi lão kia đưa cái card cho Wendy, nó được đưa qua tách cà phê của lão ta. Cà phê đen, Beck ạ. Nó phản chiểu như một cái gương ấy. Đó là cách lão ta thấy tớ đã viết cái gì. Đó chỉ là một trò bịp lừa mấy đứa bò lạc thôi. Đơn giản, nhỉ? Đưa cái card qua tách cà phê đen và nó như là đưa qua một tấm gương. Tớ gần như đã tin lão ta. Cậu có hiểu điều tớ đang nói đây không?”

“Có,” tôi nói. “Cậu nghĩ tớ cả tin như Flaky Wendy.”

“Đúng và không đúng. Thấy không, một phần trò bịp của Omay là dựa trên sự mong muốn, Beck ạ. Wendy rơi vào trò bịp bởi vì cô ấy muốn tin tất cả cái trò dớ dẩn đó.”

“Và tớ muốn tin rằng Elizabeth còn sống.”

“Còn hơn bất kỳ kẻ đang chết dần chết mòn trên sa mạc muốn tìm một ốc đảo,” cô nói. “Nhưng đó thực ra cũng không phải là ý của tớ.”

“Vậy ý cậu là gì?”

“Tớ biết chỉ vì cậu không thể thấy có một lời giải thích nào khác không có nghĩa là lời giải thích đó không tồn tại. Điều đó chỉ có nghĩa là cậu không thể thấy mà thôi.”

Tôi ngả người ra sau và vắt chéo chân. Tôi nhìn cô. Cô quay đi tránh ánh mắt tôi, cô chưa bao giờ làm thế cả. “Chuyện gì đây, Shauna?”

Cô không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cậu không nói rõ ràng hợp lý gì cả,” tôi nói.

“Tớ nghĩ tớ nói rõ ràng bỏ mẹ…”

“Tớ biết ý cậu nói gì. Như thế này không giống cậu. Trên điện thoại cậu bảo cần nói chuyện với tớ. Riêng. Và để làm gì? Để nói cho tớ rằng cô vợ đã chết của tớ, sau rốt, vẫn chết?” Tôi lắc đầu. “Tớ không tin.”

Shauna không phản ứng.

“Nói tớ nghe đi,” tôi nói.

Cô quay lại. “Tớ sợ,” cô nói bằng giọng khiến tôi dựng cả tóc gáy.

“Sợ cái gì?”

Câu trả lời không đến ngay lập tức. Tôi có thể nghe thấy tiếng Linda sột soạt trong bếp, tiếng bát đĩa ly tách leng keng, tiếp bộp phát khi chị mở tủ lạnh. “Cái lời cảnh báo dài dòng mà tớ vừa nói với cậu,” Shauna cuối cùng tiếp tục nói. “Nó là dành cho tớ không kém gì dành cho cậu cả.”

“Tớ không hiểu.”

“Tớ đã thấy cái này.” Giọng cô im bặt đi. Cô hít một hơi thật sâu và cố một lần nữa. “Tớ đã thấy một thứ mà lý trí của tớ không thể nào giải thích nổi. Cũng giống như trong câu chuyện của tớ với Omay. Tớ biết có giải thích khác, nhưng tớ không thể tìm thấy được.” Tay cô bắt đầu cử động, ngón tay bồn chồn sờ mấy cái cúc áo, kéo những sợi chỉ tưởng tượng xuống khỏi bộ vest của cô. Rồi cô nói: “Tớ bắt đầu tin cậu, Beck ạ. Tớ nghĩ có thể Elizabeth vẫn còn sống.”

Tim tôi nhảy vọt lên cổ họng.

Cô đứng bật dậy. “Tớ đi pha mimosa đây. Làm cùng không?”

Tôi lắc đầu.

Cô nhìn ngạc nhiên. “Cậu chắc cậu không muốn…”

“Nói tớ biết cậu thấy gì, Shauna.”

“Hồ sơ khám nghiệm tử thi của cô ấy.”

Tôi suýt ngã ngửa. Phải mất một lúc tôi mới tìm được giọng mình. “Bằng cách nào?”

“Cậu có biết Nick Carlson của FBI không?”

“Anh ta đã thẩm vấn tớ,” tôi nói.

“Anh ta nghĩ cậu vô tội.”

“Với tớ nghe không có vẻ thế.”

“Giờ thì có. Khi tất cả bằng chứng bắt đầu chỉ vào cậu, anh ta nghĩ mọi thứ rõ ràng quá mức.”

“Anh ta bảo cậu thế?”

“Ừ.”

“Và cậu tin anh ta?”

“Tớ biết nghe có vẻ ngây thơ, nhưng phải, tớ tin anh ta.”

Tôi tin lời nhận xét của Shauna. Nếu cô bảo Carlson có thể tin được, anh ta hoặc là một kẻ nói dối tuyệt hảo hoặc đã thông tỏ vụ mưu hại đổ vấy tội kia. “Tớ vẫn không hiểu,” tôi nói. “Chuyện đó thì dính dáng gì với hồ sơ khám nghiệm tử thi?”

“Carlson đến gặp tớ. Anh ta muốn biết cậu muốn gì. Tớ không nói cho anh ta. Nhưng anh ta lần theo được hành động của cậu. Anh ta biết cậu yêu cầu xem hồ sơ khám nghiệm tử thi của Elizabeth. Anh ta tự hỏi tại sao. Vì vậy anh ta gọi đến văn phòng của nhân viên điều tra những vụ chết bất thường và lấy hồ sơ. Anh ta mang theo nó. Để xem thử tớ có giúp anh ta được gì không.”

“Anh ta cho cậu xem?”

Cô gật đầu.

Cổ họng tôi khô ran. “Cậu có nhìn thấy những bức ảnh chụp khi khám nghiệm tử thi không?”

“Không có cái nào, Beck ạ.”

“Sao cơ?”

“Carlson nghĩ ai đó đã ăn cắp chúng.”

“Ai?”

Cô nhún vai. “Người duy nhất nữa ký mượn hồ sơ đó là cha của Elizabeth.”

Hoyt. Mọi thứ quay vòng lại ông. Tôi nhìn cô. “Cậu có xem tí gì trong bản kết quả không?”

Lần này cô gật đầu hơi ngập ngừng hơn.

“Và?”

“Nó viết rằng Elizabeth có vấn đề với ma túy, Beck ạ. Không phải chỉ là có ma túy trong cơ thể cô ấy. Anh ta bảo những bản kết quả cho thấy đã dùng từ rất lâu rồi.”

“Không thể nào,” tôi nói.

“Có thể có, có thể không. Riêng cái đó thôi chưa đủ khiến tớ tin. Người ta có thể che giấu việc dùng ma túy. Không dễ lắm, nhưng chuyện cô ấy còn sống cũng có dễ đâu. Có thể những xét nghiệm kia sai hoặc không có được kết quả cuối cùng. Thứ gì đó. Phải có những lời giải thích, đúng không? Bằng cách nào đó nó phải được giải thích rõ ràng.”

Tôi liếm môi. “Vậy cái gì là không hợp lý?” Tôi hỏi.

“Chiều cao và cân nặng của cô ấy,” Shauna nói. “Elizabeth được khai là 1m71 và nặng chưa đầy 49 kg.”

Một cú sốc nữa trong bụng tôi. Vợ tôi cao 1m62m và nặng 57 kg. “Thậm chí còn không xấp xỉ,” tôi nói.

“Không hề.”

“Cô ấy còn sống, Shauna ạ.”

“Có thể,” cô nói, và mắt cô đảo vội về phía bếp. “Nhưng còn có thứ khác nữa.”

Shauna quay ra và gọi Linda. Linda bước vào khung cửa và đứng ở đó. Chị đột nhiên trông nhỏ bé trong cái tạp dề. Chị siết tay và lau vào phía trước tạp dề. Tôi nhìn chị tôi, bối rối.

“Chuyện gì thế?” tôi nói.

Linda bắt đầu lên tiếng. Chị kể cho tôi về những bức ảnh, Elizabeth đã đến chỗ chị để chụp chúng như thế nào, chị đã sung sướng quá mức khi giữ bí mật của nàng về Brandon Scope như thế nào. Chị không thêm thắt hay đưa ra lời giải thích nào, nhưng rồi một lần nữa, có lẽ chị không phải làm thế. Chị đứng đó và dốc toàn bộ lời ra và đợi chờ một cú đánh không thể tránh được. Tôi lắng nghe, đầu gục xuống. Tôi không thể đối diện với chị, nhưng tôi tha thứ dễ dàng. Tất cả chúng ta đều có những vết đen của mình. Tất cả chúng ta.

Tôi muốn ôm chị và bảo chị rằng tôi hiểu, nhưng tôi không tài nào làm nổi. Khi chị nói xong, tôi chỉ khẽ gật đầu và nói, “Cám ơn chị đã kể với em.”

Những lời của tôi có ý là bỏ qua. Linda hiểu. Shauna và tôi ngồi đó trong im lặng gần trọn một phút.

“Beck?”

“Cha Elizabeth đã nói dối tớ,” tôi nói.

Cô gật đầu.

“Tớ phải nói chuyện với ông ấy.”

“Trước đây ông ấy đã không nói với cậu tí gì.”

Quá đúng, tôi nghĩ.

“Cậu có nghĩ lần này sẽ khác không?”

Tôi lơ đãng vỗ nhẹ vào khẩu Glock ở cạp quần. “Có thể,” tôi nói.

Carlson chào tôi ở hành lang. “Bác sĩ Beck?” anh ta nói.

Cùng một thời điểm phía bên kia thành phố, văn phòng công tố quận tổ chức một cuộc họp báo. Các phóng viên một cách tự nhiên tỏ thái độ nghi ngờ lời giải thích lòng vòng của Fein về tôi, và có rất nhiều những lời tuyên bố bị rút lại và chỉ tay và những thể loại kiểu đó. Nhưng tất thảy có vẻ chỉ làm vấn đề trở nên khó hiểu. Khó hiểu có ích. Khó hiểu dẫn đến việc dàn dựng lại dài dòng và việc giải thích để làm sáng tỏ và việc trình bày và vài cái “việc” khác nữa. Báo chí và công chúng của họ thích lời tường thuật đơn giản hơn.

Đó có lẽ hẳn là một chuyến đi vất vả hơn cho ngài Fein, nhưng thật tình cờ, văn phòng công tố quận cũng dùng đúng cuộc họp báo này để tung ra vài bản cáo trạng buộc tội một số thành viên cấp cao trong ban điều hành của thị trưởng cùng với một lời ngụ ý rằng “các xúc tu tham nhũng” – từ của họ – có thể vươn đến cả văn phòng của nhân vật cỡ lớn kia. Truyền thông, được trời phú cho khả năng tập trung của thằng nhãi hai tuổi, ngay lập tức tập trung vào món đồ chơi mới sáng lóa này, đá biến cái cũ vào gậm giường.

Carlson tiến về phía tôi. “Tôi muốn hỏi anh một vài câu hỏi.”

“Không phải bây giờ,” tôi nói.

“Cha anh sở hữu một khẩu súng,” anh ta nói.

Những lời của anh ta như khiến tôi bắt rễ vào nền nhà. “Cái gì?”

“Stephen Beck, cha anh, mua một khẩu Smith & Wesson ba mươi tám. Hồ sơ đăng ký cho biết ông ta mua nó vài tháng trước khi chết.”

“Cái đó thì có liên quan đến chuyện gì?”

“Tôi cho là anh thừa hưởng khẩu súng đó. Tôi nói đúng không?”

“Tôi không nói chuyện với anh.” Tôi nhấn nút thang máy.

“Chúng tôi đã có nó,” anh ta nói. Tôi quay lại, sững người. “Nó ở trong két sắt an toàn của Sarah Goodhart. Cùng với những bức ảnh.”

Tôi không thể tin điều mình đang nghe. “Tại sao anh không nói với tôi chuyện này trước đây?”

Carlson nở một nụ cười méo mó.

“Ồ phải, khi đó tôi là một gã xấu,” tôi nói. Rồi, để ra hiệu sẽ quay đi, tôi nói thêm. “Tôi không thấy có liên quan gì.”

“Chắc chắn anh có.”

Tôi nhấn nút thang máy một lần nữa.

“Anh đã đến gặp Peter Flannery,” Carlson tiếp tục. “Anh hỏi ông ta về vụ Brandon Scope bị giết. Tôi muốn biết tại sao.”

Tôi nhấn nút gọi và giữ nó. “Anh đã làm gì với cái thang máy phải không?”

“Phải. Tại sao anh gặp Peter Flannery.”

Trí óc tôi nhanh chóng nghĩ ra một vài bịa đặt. Tôi nảy ra một ý tưởng – một thứ nguy hiểm nhưng vẫn là tốt nhất trong hoàn cảnh này. Shauna tin người này. Có lẽ tôi cũng có thể. Một ít chẳng hạn. Đủ. “Bởi vì anh và tôi đều có cùng mối nghi ngờ,” tôi nói.

“Đó là cái gì?”

“Cả hai chúng ta đều tự hỏi có phải KillRoy là kẻ giết vợ tôi hay không.”

Carlson khoanh tay lại. “Và Peter Flannery thì có liên quan gì đến chuyện đó?”

“Anh đang lần theo các hành động của tôi, phải không?”

“Phải.”

“Tôi quyết định cũng làm như thế với Elizabeth. Từ tám năm trước. Họ và số điện thoại của Flannery có trong sổ ghi chép công việc hàng ngày của cô ấy.”

“Tôi hiểu rồi,” Carlson nói. “Và anh biết được gì từ chỗ ông Flannery.”

“Không có gì,” tôi nói dối. “Đó là một ngõ cụt.”

“Ồ, tôi không nghĩ vậy,” Carlson nói.

“Điều gì khiến anh nói thế?”

“Anh có quen thuộc với việc xét nghiệm đạn súng không?”

“Tôi có xem trên TV.”

“Nói một cách đơn giản, mỗi khẩu súng tạo nên một vết hằn duy nhất trên viên đạn mà nó bắn ra. Vết xước, đường rạch khía là duy nhất đối với khẩu súng đó. Như dấu vân tay.”

“Tôi cũng biết đến thế.”

“Sau khi anh đến văn phòng của Flannery, tôi đã cho người xét nghiệm đạn của khẩu ba mươi tám chúng tôi tìm thấy trong két sắt an toàn của Sarah Goodhart thì sẽ khớp với cái nào? Biết tôi tìm thấy gì không?”

Tôi lắc đầu, nhưng tôi biết.

Carlson dần dứ rồi mới nói, “Khẩu súng của cha anh, khẩu mà anh thừa hưởng, đã giết Brandon Scope.”

Một cánh cửa mở ra, một bà mẹ và cậu con trai độ tuổi choai choai bước vào sảnh. Cậu thanh niên kia đang lải nhải, vai rũ xuống kiểu bất tuân của độ tuổi dậy thì. Môi bà mẹ mím lại, đầu ngẩng cao trong tư thế không-muốn-nghe-gì-cả. Họ tiến về phía thang máy. Carlson nói gì đó vào cái điện đàm cầm tay. Chúng tôi đều bước ra xa khỏi cửa thang máy, mắt nhìn đăm đăm trong im lặng.

“Đặc vụ Carlson, anh có nghĩ tôi là kẻ giết người không?”

“Sự thật?” anh ta nói. “Tôi không còn chắc nữa.”

Tôi thấy lời đáp của anh ta thật đáng tò mò. “Dĩ nhiên, anh ý thức được rằng, tôi không bị bắt buộc phải nói chuyện với anh. Thực ra, tôi có thể gọi Hester Crimstein ngay bây giờ và tránh khỏi tất cả những thứ mà anh đang cố làm đây.”

Anh ta khó chịu, nhưng không buồn đốp lại. “Ý anh là gì?”

“Cho tôi hai tiếng.”

“Để làm gì?”

“Hai tiếng,” tôi nhắc lại.

Anh ta cân nhắc. “Với một điều kiện.”

“Gì?”

“Nói cho tôi biết Lisa Sherman là ai.”

Cái tên thực sự làm tôi bối rối. “Tôi không biết cái tên đó.”

“Anh và cô ta được giả định sẽ bay đi khỏi đất nước này tôi qua.”

Elizabeth.

“Tôi không biết anh đang nói chuyện gì,” tôi nói. Thang máy kêu vang. Cửa xịch mở. Bà mẹ mím môi và cậu thanh niên tuổi dậy thì vai rũ xuống bước vào trong. Bà ta nhìn chúng tôi. Tôi ra hiệu cho bà giữ cửa.

“Hai tiếng,” tôi nói.

Carlson miễn cưỡng gật đầu. Tôi nhảy vào thang máy.

Bình luận