Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Nói Một Ai

Chương 47

Tác giả: Harlan Coben

Chúng tôi mai táng Hoyt bốn ngày sau đó. Hàng nghìn cảnh sát mặc đồng phục đến bày tỏ sự kính trọng. Thông tin chi tiết những gì đã xảy ra tại khu nhà Scope chưa được tiết lộ ra, và tôi không chắc chúng có bao giờ được tiết lộ. Ngay cả mẹ Elizabeth cũng không đòi nghe câu trả lời, nhưng có lẽ là do bà sướng điên lên khi con gái đã chết của mình quay trở về. Nó khiến bà không muốn đặt quá nhiều câu hỏi hay nhìn quá kỹ lưỡng vào những kẽ nứt. Tôi có thể thấu hiểu.

Bây giờ, Hoyt Parker hy sinh như một anh hùng. Và có lẽ đó là sự thật. Tôi không phải là quan tòa giỏi nhất.

Hoyt đã viết ra cả một lời thú tội dài, cơ bản là nói lại những điều ông đã nói với tôi lúc ở trong xe. Carlson đưa cho tôi xem.

“Cái này kết thúc mọi chuyện chưa?” tôi hỏi.

“Chúng tôi vẫn phải tiến hành buộc tội Gandle, Wu và vài tên khác nữa,” anh ta nói. “Nhưng khi Griffin Scope đã chết rồi, mọi người giờ đây ai cũng rụt lại cả.”

Con quái vật trong thần thoại, tôi nghĩ. Bạn không chặt đầu nó. Bạn đâm thẳng vào tim nó.

“Anh đã thông minh khi đến gặp tôi lúc chúng bắt cóc thằng bé,” Carlson nói với tôi.

“Tôi còn có lựa chọn nào khác?”

“Rất tốt.” Carlson bắt tay tôi. “Bảo trọng, bác sĩ Beck.”

“Anh cũng thế,” tôi nói.

Bạn có thể muốn biết thế Tyrese có đi xuống Florida hay không và chuyện gì xảy ra với TJ và Latisha. Bạn có thể tự hỏi thế Shauna và Linda có ở cùng nhau và việc đó có ý nghĩa thế nào với Mark. Nhưng tôi không thể nói bất cứ chuyện nào trong số trên vì tôi không biết.

Câu chuyện này kết thúc tại đây, bốn ngày sau khi Hoyt Parker và Griffin Scope chết. Đã muộn. Quá muộn. Tôi nằm trên giường cùng Elizabeth, ngắm cơ thể nàng phập phồng trong giấc ngủ. Tôi ngắm nàng suốt. Tôi hầu như không nhắm mắt lại. Những giấc mơ của tôi đã bướng bỉnh đảo ngược hoàn toàn. Giờ đây trong những giấc mơ, tôi mơ thấy mình mất nàng – nàng lại chết một lần nữa và tôi lại cô độc. Vì vậy tôi ôm nàng rất nhiều. Tôi thèm khát và không thể rời ra nổi. Nàng cũng thế. Nhưng bọn tôi sẽ giải quyết được thôi.

Như thể cảm thấy mắt tôi dán trên người, Elizabeth quay sang. Tôi mỉm cười với nàng. Nàng mỉm cười lại và tôi thấy tim mình bay vút lên. Tôi nhớ cái ngày ở hồ. Tôi nhớ mình đang thả trôi trên cái bè đó. Và tôi nhớ mình đã quyết định nói với nàng sự thật.

“Chúng mình cần nói chuyện,” tôi nói.

“Em không nghĩ thế đâu.”

“Chúng mình đã không hay khi giữ bí mật với nhau, Elizabeth ạ. Nó chính là thứ đầu tiên gây nên cái đống lộn xộn này. Nếu chúng mình nói với nhau mọi thứ…” tôi không nói hết.

Nàng gật đầu. Và tôi nhận ra rằng nàng biết. Rằng nàng luôn luôn biết.

“Bố em,” tôi nói. “Ông luôn nghĩ rằng em giết Brandon Scope.”

“Em đã nói với bố thế.”

“Nhưng cuối cùng…” tôi dừng lời, bắt đầu lại. “Khi anh nói trong xe rằng em không giết hắn, em có nghĩ bố nhận ra sự thật không?”

“Em không biết,” Elizabeth nói. “Em thích nghĩ rằng có lẽ bố đã nhận ra.”

“Vậy bố đã hy sinh thân mình cho chúng ta.”

“Hay bố cố ngăn anh làm như thế,” nàng nói. “Hay có thể bố chết mà vẫn nghĩ em giết Brandon Scope. Chúng mình sẽ không bao giờ thực sự biết. Và điều đó cũng không quan trọng.”

Chúng tôi nhìn nhau.

“Em biết,” tôi nói, ngực nhô lên. “Ngay từ đầu. Em…”

Nàng bảo tôi im lặng bằng một ngón tay đặt lên môi tôi. “Được rồi.”

“Em bỏ tất cả những thứ đó vào hộp két sắt an toàn,” tôi nói, “vì anh.”

“Em muốn bảo vệ anh,” nàng nói.

“Đó là tự vệ,” tôi nói, một lần nữa nhớ lại cảm giác khẩu súng trong tay mình, tiếng nổ kinh tởm khi tôi kéo cò súng.

“Em biết,” nàng nói, vòng tay quanh cổ tôi và kéo tôi lại gần. “Em biết.”

Bạn thấy đấy, tôi chính là người ở nhà khi Brandon Scope đột nhập vào nhà chúng tôi tám năm trước. Tôi chính là người nằm một mình trên giường khi hắn lẻn vào mang theo con dao. Chúng tôi vật lộn. Tôi vớ lấy khẩu súng của cha tôi. Hắn xông lên đâm. Tôi nổ súng và giết chết hắn. Và rồi, trong cơn hoảng loạn, tôi bỏ chạy. Tôi cố tập trung suy nghĩ, tìm cách xem mình phải làm gì. Khi bình tĩnh trở lại, khi tôi trở về nhà, thi thể đã biến mất. Khẩu súng cũng vậy. Tôi muốn kể với nàng. Tôi định kể khi ở hồ. Nhưng cuối cùng, tôi chẳng nói điều gì cả. Cho đến tận bây giờ.

Như tôi bảo bạn lúc trước rồi đấy, nếu tôi nói sự thật ngay từ lúc ban đầu…

Nàng kéo tôi lại gần hơn.

“Em ở đây,” Elizabeth thì thầm.

Ở đây. Với tôi. Sẽ mất một lúc mới chấp nhận được điều đó. Nhưng tôi sẽ làm được. Chúng tôi ôm nhau và chìm vào giấc ngủ. Chúng tôi sẽ thức dậy cùng nhau sớm mai. Và buổi sáng ngày mai của ngày mai nữa. Khuôn mặt nàng là thứ đầu tiên tôi nhìn thấy mỗi ngày. Giọng nói nàng là thứ đầu tiên tôi nghe thấy. Và tôi biết, mình luôn chỉ cần có vậy.

Hết

Bình luận