Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Nói Một Ai

Chương 42

Tác giả: Harlan Coben

Ông nhoài lại gần hơn. Tôi ngửi thấy hơi thở của ông. Nếp da chùng ở dưới mắt ông co lại. “Một lần nữa, Beck ạ, anh ở trên con đường đất đó với hai thi thể – chết tiệt, anh bây giờ ngồi ngay đây mà hưởng lợi sau mọi chuyện. Vậy nói bố nghe: chúng ta lẽ ra đã nên làm gì?”

Tôi không có câu trả lòi.

“Cũng có những vấn đề khác nữa,” Hoyt nói thêm ngồi ngả ra sau một chút. “Bọn bố không bao giờ hoàn toàn chắc chắn người của Scope có tin toàn bộ màn sắp đặt đó hay không. May mắn cho bọn bố, hai tên hạ tiện kia được cho là sẽ ra nước ngoài sau vụ giết người. Bọn bố tìm thấy vé máy bay Buenos Aires trên người chúng. Chúng đều là thể loại phiêu bạt, không đáng tin cậy. Nhờ thế mà có ích. Người của Scope tin, nhưng bọn chúng vẫn theo dõi bọn bố – không sát sao lắm vì bọn chúng không nghĩ con bé còn sống, nhưng bọn chúng lo rằng con bé có thể đưa cho một trong chúng ta bằng chứng buộc tội.”

“Bằng chứng buộc tội gì?”

Ông bỏ qua câu hỏi. “Nhà anh, điện thoại của anh, hẳn là cả văn phòng. Bọn chúng đã đặt máy nghe trộm trong suốt tám năm qua. Bố cũng thế.”

Điều đó giải thích cho những cái email cẩn trọng. Tôi để mắt mình thơ thẩn lướt quanh phòng.

“Bố đã gỡ sạch chúng hôm qua,” ông nói. “Căn nhà giờ sạch sẽ.”

Khi ông im lặng trong một lúc, tôi mạo hiểm đặt một câu hỏi. “Tại sao Elizabeth lại chọn thời điểm bây giờ để quay lại?”

“Bởi vì nó ngu ngốc,” ông nói và lần đầu tiên, tôi nghe thấy sự giận dữ trong giọng ông. Tôi cho ông chút thời gian. Ông bình tĩnh lại, màu đỏ tràn lên khuôn mặt đang tản đi dần. “Hai thi thể bọn bố chôn,” ông khẽ nói.

“Chúng làm sao?”

“Elizabeth theo dõi tin tức trên Internet. Khi con bé đọc được chúng bị khám phá ra, nó cũng như bố, hiểu rằng nhà Scope có thể khám phá ra sự thật.”

“Rằng cô ấy vẫn còn sống?”

“Phải.”

“Nhưng nếu cô ấy vẫn ở nước ngoài, vẫn phải vất vả và mất rất nhiều thời gian mới tìm được cô ấy.”

“Bố cũng nói với nó thế. Nhưng nó bảo chuyện đó sẽ không ngăn được bọn chúng. Bọn chúng sẽ theo sau bố. Hoặc mẹ nó. Hoặc anh. Nhưng” – một lần nữa ông dừng lại, gục đầu xuống – “bố không biết tất thảy những chuyện đó quan trọng đến mức nào.”

“Ý bố muốn nói gì?”

“Thỉnh thoảng bố nghĩ con bé muốn chuyện này xảy ra.” Ông nghịch nghịch cái ly, lắc lắc viên đá. “Nó muốn quay lại với anh, David ạ. Bố nghĩ những thi thể kia chỉ là cái cớ mà thôi.”

Tôi đợi một lần nữa. Ông uống thêm một chút. Ông lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.

“Đến phiên anh,” ông bảo tôi.

“Sao cơ?”

“Bố muốn vài câu trả lời bây giờ,” ông nói. “Chẳng hạn như nó liên lạc với anh bằng cách nào. Làm thế nào anh chạy trốn được cảnh sát. Anh nghĩ con bé đang ở đâu.”

Tôi lưỡng lự, nhưng không lâu lắm. Tôi thực sự còn có lựa chọn nào khác nữa đây? “Elizabeth liên lạc với con bằng email nặc danh. Cô ấy nói đến mật mã mà chỉ mình con mới hiểu được.”

“Mật mã kiểu gì?”

“Cô ấy nói đến những thứ liên quan trong quá khứ của bọn con.”

Hoyt gật đầu. “Con bé biết bọn chúng có thể đang theo dõi.”

“Vâng.” Tôi nhấp nhổm trong ghế. “Bố biết bao nhiêu về bọn tay chân của Griffin Scope?” tôi hỏi.

Trông ông bối rối. “Tay chân?”

“Lão ta có một tay trợ thủ châu Á cơ bắp không?”

Bất cứ màu nào còn lại trên khuôn mặt Hoyt giờ cũng đều chảy tràn ra như thể thông ra từ một vết thương hở. Ông nhìn tôi sợ hãi, gần như thể ông muốn làm dấu thánh giá. “Eric Wu,” ông nói bằng một giọng như hết hơi.

“Con gặp Ngài Wu hôm qua.”

“Không thể nào,” ông nói.

“Tại sao?”

“Anh sẽ không thể còn sống.”

“Con gặp may.” Tôi kể cho ông nghe câu chuyện. Ông trông như sắp phát khóc.

“Nếu Wu tìm thấy con bé, nếu hắn gặp con bé trước khi hắn gặp anh…” Ông nhắm mắt lại, cầu ước cho hình ảnh ấy biến đi.

“Hắn không tìm thấy cô ấy,” tôi nói.

“Làm thế nào anh chắc chắn đến thế?”

“Wu muốn biết tại sao con đến công viên. Nếu hắn đã có cô ấy rồi, tại sao còn buồn quan tâm chuyện đó?”

Ông chầm chậm gật đầu. Ông uống hết ly rượu và rót cho mình một ly nữa. “Nhưng bây giờ chúng biết con bé còn sống,” ông nói. “Điều đó có nghĩa là chúng sẽ bám theo sau chúng ta.”

“Vậy chúng ta sẽ chiến đấu lại,” tôi nói với sự gan dạ lớn hơn tôi cảm thấy rất nhiều.

“Anh không nghe bố lúc trước. Con quái vật trong thần thoại tiếp tục mọc thêm những cái đầu.”

“Nhưng cuối cùng, người anh hùng luôn luôn đánh bại con quái vật.”

Ông cười nhạo báng. Đáng thôi, tôi xin nói thêm. Tôi vẫn nhìn ông. Chiếc đồng hồ kêu ding-dong. Tôi nghĩ về nó thêm một lúc nữa.

“Bố phải kể cho con phần còn lại,” tôi nói.

“Không quan trọng.”

“Chuyện này có liên quan đến vụ Brandon Scope bị giết, phải không?”

Ông lắc đầu không tin.

“Con biết Elizabeth đã cho Helio Gonzalez chứng cớ ngoại phạm,” tôi nói.

“Không quan trọng, Beck ạ. Tin bố đi.”

“Đã ở đó, đã làm việc đó, và đã bị dính chưởng,” tôi nói.

Ông làm thêm một tợp rượu.

“Elizabeth giữ một két sắt an toàn đăng ký tên Sarah Goodhart,” tôi nói. “Họ tìm thấy những bức ảnh ở đó.”

“Bố biết,” Hoyt nói. “Đêm hôm đó bọn bố rất vội. Bố không biết con bé đã đưa chìa khóa cho chúng. Bọn bố dốc túi chúng ra, nhưng bố không kiểm tra giày chúng. Tuy nhiên, chuyện đó cũng không quan trọng. Bố không có ý định để chúng bị phát hiện.”

“Cô ấy không chỉ để ảnh trong cái hộp đó,” tôi nói tiếp.

Hoyt cẩn trọng đặt ly rượu xuống.

“Khẩu súng cũ của bố con cũng ở trong đó. Một khẩu ba mươi tám. Bố nhớ chứ?”

Hoyt nhìn đi chỗ khác và giọng ông đột nhiên mềm mỏng. “Smith & Wesson. Bố giúp ông ấy chọn nó.”

Tôi thấy mình lại bắt đầu run bắn lên. “Bố có biết Brandon Scope bị giết bằng khẩu súng đó không?”

Mắt ông nhắm chặt lại, như một đứa trẻ cầu ước cơn ác mộng tan biến đi.

“Kể cho con chuyện gì đã xảy ra, Hoyt.”

“Anh biết chuyện gì đã xảy ra.”

Tôi không chặn nổi cơn run. “Dù thế nào chăng nữa, kể cho con đi.”

Mỗi lời thốt ra như một cú đánh vào người tôi. “Elizabeth bắn Brandon Scope.”

Tôi lắc đầu. Tôi biết đó không phải là sự thật.

“Con bé làm việc chung với thằng đấy suốt, cái công việc từ thiện ấy. Chỉ là vấn đề thời gian khi nào thì con bé phát hiện ra sự thật. Rằng Brandon đang điều hành một thứ của nợ, chơi trò một thằng đầu trâu mặt ngựa đường phố. Ma túy, mại dâm, bố thậm chí còn không biết còn trò gì nữa.”

“Cô ấy chưa bao giờ kể cho con.”

“Nó không kể cho bất cứ ai, Beck ạ. Nhưng Brandon phát hiện ra. Nó đánh đập con bé chết đi sống lại để cảnh cáo. Dĩ nhiên khi đó bố không biết. Nó cũng kể cho bố câu chuyện tai nạn ôtô tệ hại.”

“Cô ấy không giết hắn,” tôi khăng khăng.

“Đó là tự vệ. Vì con bé vẫn theo đuổi việc điều tra, Brandon đã đột nhập vào nhà anh và lần này hắn mang theo một con dao. Hắn lại gần con bé… và nó bắn hắn, tự vệ hoàn toàn.”

Tôi không thể ngăn việc mình lắc đầu liên tục.

“Con bé khóc gọi bố. Bố chạy xe đến nhà anh. Khi bố đến đó,” ông dừng lại, nín thở, “hắn đã chết rồi. Elizabeth cầm khẩu súng trong tay. Con bé muốn bố gọi cảnh sát. Bố thuyết phục nó đừng làm thế. Tự vệ hay không, Griffin Scope cũng sẽ giết nó và còn tệ hơn. Bố bảo nó cho bố vài giờ. Con bé run bần bật, nhưng cuối cùng đồng ý.”

“Bố đã chuyển cái xác,” tôi nói.

Ông gật đầu. “Bố biết về Gonzalez. Cái thằng du côn đó đang trên đà tạo ra một cuộc sống đầy tội lỗi. Bố đã gặp đủ loại như thế nên biết. Nó trên thực tế có dính líu vào một vụ án mạng rồi. Còn ai tốt hơn để chụp mũ cho?”

Mọi chuyện đang trở nên rõ ràng. “Nhưng Elizabeth không để cho việc đó xảy ra.”

“Bố đã không tính đến chuyện đó,” ông nói. “Con bé nghe tin về vụ bắt bớ, và rồi nó quyết định tạo ra cái bằng chứng ngoại phạm kia. Để cứu Gonzalez khỏi” – dấu ngoặc kép bằng tay mỉa mai – “sự bất công nghiêm trọng.” Ông lắc đầu. “Vô ích. Nếu con bé để cho cái thằng chết tiệt bị chụp mũ, mọi chuyện đáng lẽ đã kết thúc rồi.”

Tôi nói, “Người của Scope phát hiện được việc cô ấy làm giả chứng cớ ngoại phạm.”

“Phải, kẻ nào đó ở trong tiết lộ thông tin đó cho chúng. Rồi chúng bắt đầu cử người của chúng đến lân la, và phát hiện ra việc điều tra của con bé. Phần còn lại thì rõ rồi.”

“Vậy cái đêm đó ở hồ,” tôi nói. “Là trả thù.”

Ông ngẫm nghĩ. “Phải, một phần. Và một phần đó là việc che giấu sự thật về Brandon Scope. Hắn là một anh hùng đã chết. Duy trì di sản đó có ý nghĩa rất lớn với cha hắn.”

Và tôi nghĩ, với chị gái tôi.

“Con vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại giữ những thứ đó trong két sắt an toàn,” tôi nói.

“Bằng chứng,” ông nói.

“Của cái gì?”

“Rằng nó giết Brandon Scope. Và rằng nó làm thế để tự vệ. Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, Elizabeth không muốn ai khác chịu trách nhiệm cho việc nó đã làm. Ngây thơ, con sẽ nói thế phải không?”

Không, tôi không thấy thế. Tôi ngồi đó và cố gắng hiểu sự thật. Nhưng không thể. Dù sao vẫn chưa thể. Bởi vì đây không hoàn toàn là sự thật. Tôi biết điều đó rõ hơn ai hết. Tôi nhìn bố vợ mình, nước da nhăn nheo, mái tóc mỏng, cái bụng chùng xuống, cơ thể vẫn còn gây ấn tượng nhưng đã xuống cấp. Hoyt nghĩ ông biết chuyện gì đã thực sự xảy đến cho con gái ông. Nhưng ông không hề biết mình sai lầm như thế nào.

Tôi nghe tiếng sấm. Mưa quật vào cửa sổ như những cú đấm nhỏ.

“Bố đáng lẽ đã có thể nói cho con biết,” tôi nói.

Ông lắc đầu, và lần này nói nhiều hơn. “Và anh lẽ ra sẽ làm gì hả, Beck? Đi theo nó? Cùng nhau chạy trốn? Bọn chúng sẽ phát hiện ra sự thật và giết cả đôi. Bọn chúng theo dõi anh. Bọn chúng giờ vẫn theo dõi. Chúng ta không nói với một ai. Ngay cả với mẹ Elizabeth. Và nếu anh cần bằng chứng chúng ta đã làm điều đúng đắn, hãy nhìn xung quanh anh. Tám năm sau. Tất cả những gì con bé làm là gửi cho anh vài cái email nặc danh. Và nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.”

Một cánh cửa xe sập đánh rầm. Hoyt vụt đến cửa sổ như một con mèo lớn. Ông hé nhìn ra ngoài một lần nữa. “Cùng cái xe con đến. Hai gã da đen bên trong.”

“Họ đến đây vì con.”

“Anh chắc họ không làm việc cho Scope?”

“Chắc chắn.” Có tín hiệu, điện thoại di động mới của tôi đổ chuông. Tôi nghe máy.

“Mọi thứ ổn chứ?” Tyrese hỏi.

“Ừ.”

“Bước ra ngoài đi.”

“Tại sao?”

“Anh tin tên cớm đó?”

“Tôi không chắc.”

“Bước ra ngoài đi.”

Tôi bảo Hoyt tôi phải đi. Ông kiệt sức đến nỗi không buồn quan tâm. Tôi lấy lại khẩu Glock và vội đi ra cửa. Tyrese và Brutus đang đợi tôi. Mưa nặng hạt hơn, nhưng không ai trong bọn tôi có vẻ quan tâm.

“Có điện thoại gọi cho anh. Đứng ra kia đi.”

“Tại sao?”

“Riêng tư,” Tyrese nói. “Tôi không muốn nghe.”

“Tôi tin anh.”

“Cứ làm như tôi nói đi.”

Tôi dịch ra chỗ mọi người không nghe thấy nữa. Phía sau, tôi nhìn thấy một cái bóng đổ. Hoyt đang hé nhìn ra. Tôi nhìn lại Tyrese. Anh ra hiệu cho tôi đưa điện thoại lên tai nghe. Tôi làm theo. Im lặng và rồi Tyrese nói, “Đã thông, nói đi.”

Giọng sau đó tôi nghe là của Shauna. “Tớ đã gặp cô ấy.” Tôi vẫn im lặng tuyệt đối.

“Cô ấy bảo nói với cậu gặp cô ấy tối nay tại Dolphin.” Tôi hiểu. Điện thoại dập. Tôi bước lại chỗ Tyrese và Brutus. “Tôi cần đi đến chỗ này một mình,” tôi nói. “Tôi không thể bị bám đuôi ở chỗ đó.”

Tyrese liếc Brutus. “Vào xe đi,” Tyrese nói.

Bình luận
× sticky