Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Nói Một Ai

Chương 46

Tác giả: Harlan Coben

Chúng tôi rẽ khỏi đường cao tốc và đi về phía vùng nông thôn. Đèn đường thưa dần cho đến khi chỗ duy nhất tỏa sáng là đèn pha ôtô. Hoyt vươn người ra ghế sau và cầm một cái phong bì lên.

“Bố có nó ở đây rồi, Beck. Tất thảy.”

“Tất thảy gì?”

“Những gì cha con có được về Brandon. Những gì Elizabeth có được về Brandon.”

Tôi bối rối trong một giây. Ông đã giữ chúng trong suốt thời gian qua. Và rồi tôi tự hỏi. Cái xe. Tại sao Hoyt vào trong xe?

“Những bản copy khác đâu?” tôi hỏi.

Ông cười toét như thể sung sướng vì tôi đã hỏi. “Không có bản nào. Tất cả đều ở đây.”

“Con vẫn không hiểu.”

“Con sẽ hiểu, David ạ. Bố xin lỗi, nhưng con là kẻ hứng tội của bố bây giờ. Đấy là cách duy nhất.”

“Scope sẽ không tin,” tôi nói.

“Phải, lão ta sẽ không tin. Như con nói đấy, bố đã làm việc cho lão ta từ rất lâu rồi. Bố biết lão ta muốn nghe điều gì. Tối nay mọi chuyện kết thúc.”

“Bằng cái chết của con?” tôi hỏi.

Ông không trả lời.

“Bố sẽ giải thích mọi chuyện với Elizabeth như thế nào?”

“Nó có thể sẽ ghét bố,” ông nói. “Nhưng ít nhất con bé sẽ còn sống.”

Phía trước, tôi có thể nhìn thấy lối vào đen đen có đóng cổng của khu đất. Trò chơi kết thúc, tôi nghĩ. Nhân viên an ninh mặc đồng phục vẫy cho chúng tôi qua. Hoyt vẫn gí súng vào tôi. Chúng tôi tiếp tục đi và rồi, không báo trước, Hoyt đạp phanh gấp.

Ông quay sang phía tôi. “Con có mang máy ghi lén không, Beck?”

“Sao? Không.”

“Mẹ kiếp, để bố xem.” Ông vươn người về phía ngực tôi. Tôi ngả ra sau. Ông giơ khẩu súng lên cao hơn, lấp khoảng trống giữa chúng tôi, và rồi bắt đầu lục soát tôi. Thỏa mãn, ông ngả lại chỗ mình.

“Con may mắn,” ông nói, cười nhếch mép.

Ông tiếp tục lái. Ngay cả trong đêm tối, bạn cũng có thể có cảm nhận được sự sum suê tươi tốt của những thứ trên mặt đất. Cây cối đứng in bóng lên mặt trăng, đung đưa mặc dù hình như không hề một gợn gió. Xa xa, tôi thấy một chùm đèn sáng. Hoyt chạy theo con đường về phía những ngọn đèn. Bản hiệu màu xám đã bạc màu nói cho chúng tôi biết đã đến Khu nuôi ngựa Tự do. Chúng tôi đậu xe ngay chỗ đầu tiên bên trái. Tôi nhìn ra cửa xe. Tôi không biết nhiều lắm về khu nuôi ngựa, nhưng cái nơi ngổn ngang này thật ấn tượng. Có một tòa nhà trông giống như khu nhà chứa máy bay to đủ để chứa một chục sân chơi tennis. Khu nuôi ngựa chính có hình chữ V và kéo dài xa ngút tầm mắt tôi. Có một đài phun nước đang phun ở chính giữa khu đất. Còn có đường rãnh và thanh xà để nhảy và chướng ngại vật.

Cũng có người đang đợi chúng tôi.

Nắm khẩu súng vẫn chĩa vào tôi, Hoyt nói, “Ra ngoài.”

Tôi bước ra ngoài. Khi tôi đóng cửa xe, tiếng sập cửa vang vọng trong không gian yên tĩnh. Hoyt đi vòng qua xe và gí khẩu súng vào mạng sườn tôi. Các loại mùi đưa đến một ảo ảnh hội chợ phiên ở vùng quê. Nhưng khi tôi nhìn thấy bốn gã đứng trước mặt mình, hai trong chúng tôi nhận ra, hình ảnh kia biến mất.

Hai gã kia – tôi chưa bao giờ gặp – đều mang kiểu súng trường bán tự động gì đó. Chúng chĩa súng vào chúng tôi. Tôi hầu như không run rẩy. Tôi đoán là tôi đã quen với việc có súng chĩa vào mình. Một trong bốn gã đứng phía xa bên phải gần lối vào khu chuồng ngựa. Gã khác dựa vào một cái xe bên trái.

Hai gã tôi nhận ra đứng túm tụm dưới một ngọn đèn. Một là Larry Gandle. Tên kia là Griffin Scope. Hoyt dùng khẩu súng huých tôi tiến về phía trước. Khi chúng tôi tiến về phía họ, tôi thấy cửa tòa nhà lớn kia mở ra.

Eric Wu bước ra.

Tim tôi nện thình thình lên lồng ngực. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của mình trong tai. Chân tôi ngứa ran. Tôi có thể miễn dịch với việc bị súng ống đe dọa, nhưng cơ thể tôi nhớ những ngón tay của Wu. Tôi vô tình lùi lại một bước.

Wu hầu như không liếc nhìn tôi. Hắn bước lại chỗ Griffin Scope và đưa cho lão ta cái gì đó.

Hoyt bảo tôi dừng lại khi chúng tôi cách khoảng chục mét. “Tin tốt lành đây,” ông gọi lớn.

Mọi con mắt đổ vào Griffin Scope. Dĩ nhiên tôi biết người này. Suy cho cùng, tôi là con trai người bạn cũ và em trai của một nhân viên thân tín. Cũng như những người khác, tôi kính sợ người đàn ông vạm vỡ có đôi mắt long lanh này. Ông ta là loại người mà bạn luôn tìm cách thu hút sự chú ý của ông ta – một chiến hữu vỗ-lưng mua-cho-bạn-một-ly có khả năng hiếm có là xoay xở như đi trên dây giữa bạn bè và ông chủ. Đó là một thứ kết hợp hiếm khi thành được. Ông chủ hoặc là đánh mất sự kính trọng khi trở thành bạn bè, hoặc bạn bè bực bội khi người kia đột nhiên trở thành ông chủ. Đó không phải là vấn đề đối với một đầu tàu như Griffin Scope. Ông ta luôn biết cách dẫn lối như thế nào.

Griffin Scope trông bối rối. “Tin tốt lành hả, Hoyt?”

Hoyt cố rặn một nụ cười. “Tin rất tốt lành, tôi nghĩ thế.”

“Tuyệt vời,” Scope nói. Ông ta liếc nhìn Wu. Wu gật đầu nhưng vẫn đứng yên tại chỗ. Scope nói, “Vậy nói ta nghe tin tốt lành nào, Hoyt. Ta nóng lòng lắm lắm.”

Hoyt hắng giọng. “Trước tiên, ông phải hiểu điều này. Tôi không bao giờ có ý định hãm hại ông. Thực ra, tôi đã phải nỗ lực khủng khiếp để chắc chắn không một thông tin buộc tội nào lọt ra ngoài. Nhưng tôi cũng cần phải cứu con gái tôi. Ông có thể hiểu điều đó chứ?”

Mặt Scope sầm lại. “Ta có hiểu mong muốn bảo vệ một đứa con?” ông ta hỏi, giọng ông đùng đục. “Có, Hoyt ạ, ta nghĩ ta có hiểu.”

Một con ngựa hí vang ở xa. Tất cả xung quanh im lặng. Hoyt liếm môi và giơ chiếc phong bì lên.

“Cái gì thế, Hoyt?”

“Mọi thứ,” ông đáp lại. “Ảnh, bản báo cáo, băng phim. Mọi thứ mà con gái tôi và Stephen Beck có được về con trai ông.”

“Có bản copy không?”

“Duy nhất một,” Hoyt nói.

“Ở đâu?”

“Ở một nơi an toàn. Luật sư giữ nó. Nếu tôi không gọi cho ông ta trong một giờ nữa và nói cho ông ta mật khẩu, ông ta sẽ tung chúng ra. Tôi không có ý đe dọa đâu, ngài Scope. Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ những gì tôi biết. Tôi cũng có quá nhiều thứ sợ mất như bất cứ ai.”

“Ừ,” Scope nói. “Anh nên làm thế.”

“Nhưng bây giờ ông có thể để chúng tôi yên. Ông có tất thảy rồi. Tôi sẽ gửi phần còn lại. Không cần thiết phải làm tổn hại tôi hay gia đình tôi.”

Griffin Scope nhìn Larry Gandle, rồi Eric Wu. Hai gã đứng vòng ngoài mang vũ khí có vẻ căng thẳng. “Con trai ta thì sao, Hoyt? Một kẻ nào đó đã bắn nó như một con chó. Anh mong đợi ta bỏ qua việc đó ư?”

“Thế thôi,” Hoyt nói. “Elizabeth không làm việc đó.”

Scope nheo mắt lại như thể rất quan tâm, nhưng tôi nghĩ tôi nhìn thấy thứ gì đó khác, một thứ gần giống với sửng sốt. “Xin hãy nói,” ông ta nói. “Vậy ai làm?”

Tôi nghe thấy Hoyt nuốt khan khó nhọc. Ông quay sang và nhìn tôi. “David Beck.”

Tôi không ngạc nhiên. Tôi cũng không tức giận.

“Nó giết con trai ông,” ông nhanh chóng nói tiếp. “Nó phát hiện chuyện gì đang xảy ra và nó quyết định trả thù.”

Scope há hốc mồm và đặt tay lên ngực. Rồi cuối cùng ông nhìn tôi. Wu và Gandle cũng quay sang phía tôi. Scope nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, “Cậu có gì nói để biện hộ, bác sĩ Beck?”

Tôi suy nghĩ trong giây lát. “Liệu có ích gì không khi bảo với ông rằng ông ấy nói dối?”

Scope không trả lời trực tiếp với tôi. Ông ta quay sang Wu và nói, “Mang hộ chiếc phong bì đó lại cho ta.”

Wu có dáng đi của loài báo. Hắn đi về phía chúng tôi, mỉm cười với tôi, và tôi cảm thấy một vài múi cơ trên người mình theo bản năng co lại. Hắn đứng lại trước Hoyt và giơ tay ra. Hoyt đưa cho hắn chiếc phong bì. Wu cầm chiếc phong bì bằng một tay. Bằng tay còn lại – tôi chưa bao giờ thấy ai di chuyển nhanh đến thế – hắn giật phăng khẩu súng của Hoyt như thể từ một đứa trẻ, và ném nó ra sau ông.

Hoyt nói, “Cái quái…?”

Wu đấm thật lực vào trung tâm hệ thần kinh của ông. Hoyt ngã khuỵu gối. Tất cả chúng tôi đều đứng và chứng kiến ông ngã xuống ngay trước mắt, nôn ọe. Wu vòng lại, từ từ, đá thẳng vào ngực Hoyt. Tôi nghe tiếng gãy rụp. Hoyt nằm ngửa ra, mắt chớp chớp, chân tay duỗi thẳng.

Griffin Scope tiến đến, mỉm cười với bố vợ tôi. Rồi ông ta giơ một thứ lên không trung. Tôi liếc nhìn. Nó nhỏ, màu đen.

Hoyt nhìn lên, nhổ máu ra. “Tôi không hiểu,” ông cố thốt ra.

Tôi có thể nhìn thấy thứ giờ đây nằm trên tay Scope. Nó là một cái máy ghi âm micro. Scope nhấn nút chạy. Tôi nghe giọng mình trước tiên, rồi đến giọng Hoyt:

“Elizabeth không giết Brandon Scope.”

“Bố biết. Bố giết.”

Scope tắt cái máy ghi âm. Không ai nói gì. Scope nhìn bố vợ tôi chằm chằm. Khi ông ta nhìn xuống, tôi nhận ra một loạt chuyện. Tôi nhận ra nếu Hoyt Parker biết nhà ông bị đặt máy nghe trộm, ông cũng biết xe của ông không hề tránh khỏi số phận đó. Đó chính là lý do ông rời khỏi nhà khi phát hiện ra chúng tôi ở sân sau. Đó chính là lý do tại sao ông đợi tôi ở trong xe. Đó chính là lý do ông ngắt lời tôi khi tôi nói Elizabeth không giết Brandon Scope. Đó chính là lý do vì sao ông thú nhận đã giết người ở chỗ mà ông biết bọn chúng đang nghe. Tôi nhận ra ông lục soát tôi, ông thực sự cảm thấy máy ghi lén mà Carlson đã đặt lên ngực tôi, rằng ông muốn chắc chắn FBI cũng đang nghe mọi thứ và Scope sẽ không buồn lục soát tôi. Tôi nhận ra Hoyt Parker đang hứng tội, rằng trong khi ông đã làm quá nhiều việc tồi tệ, bao gồm cả việc phản bội cha tôi, đây chỉ là một mưu mẹo, một cơ hội cuối cùng để chuộc lỗi, rằng cuối cùng, ông, chứ không phải tôi, sẽ hy sinh bản thân mình để cứu tất cả chúng tôi. Tôi cũng nhận ra để kế hoạch của mình thành công, ông phải làm thêm một điều nữa. Vì vậy tôi bước đi. Và ngay cả khi tôi nghe tiếng trực thăng của FBI bắt đầu hạ xuống, ngay cả khi tôi nghe giọng Carlson qua loa hét bảo tất cả đứng yên, tôi chứng kiến cảnh Hoyt Parker với xuống bao súng đeo ở mắt cá chân, lôi ra một khẩu súng, và bắn ba phát vào Griffin Scope. Rồi tôi chứng kiến cảnh ông xoay khẩu súng lại.

Tôi hét lên “Không!” nhưng phát súng cuối cùng đã rời nòng.

Bình luận