Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Nói Một Ai

Chương 35

Tác giả: Harlan Coben

Khi màn đêm đã buông, Tyrese tìm cho tôi một phòng tại căn hộ của đứa em họ Latisha. Chúng tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh sát sẽ bới ra được mối liên hệ của tôi với Tyrese, nhưng tại sao lại tạo cho họ cơ hội?

Tyrese có một cái laptop. Chúng tôi kết nối mạng. Tôi kiểm tra email, hy vọng nhận được một lá thư từ người gửi bí hiểm. Không có gì trong tài khoản thư ở chỗ làm. Không có gì trong tài khoản thư ở nhà. Tôi thử vào cái tài khoản mới tại bigfoot.com. Cũng không có gì.

Tyrese đã nhìn tôi khang khác từ khi chúng tôi rời khỏi văn phòng Flannery. “Tôi hỏi anh điều này, bác sĩ?”

“Nói đi,” tôi nói.

“Khi cái tay đại diện pháp luật kia nói về một gã bị giết…”

“Brandon Scope,” tôi nói thêm vào.

“Phải, nó. Anh trông như thể vừa bị ai đó dùng dùi cui đập vào vậy.”

Tôi đã cảm thấy như thế. “Anh tự hỏi tại sao?”

Tyrese nhún vai.

“Tôi biết Brandon Scope. Anh ta và vợ tôi làm chung một văn phòng tại quỹ từ thiện trong thành phố. Cha tôi cùng lớn lên và làm việc cho cha anh ta. Trên thực tế, cha tôi là người chịu trách nhiệm dạy cho Brandon về cổ phần của gia đình anh ta.”

“Ừm,” Tyrese nói. “Gì nữa?”

“Như thế chưa đủ?”

Tyrese đợi. Tôi quay lại đối diện với anh. Anh giữ mắt không chớp và trong một khoảnh khắc tôi nghĩ anh có thể thấy toàn bộ đường vào những ngóc ngách đen tối nhất trong tâm hồn tôi. May quá, khoảnh khắc ấy cũng qua. Tyrese nói, “Vậy anh muốn làm gì tiếp đây?”

“Gọi vài cú điện thoại,” tôi nói. “Anh chắc chúng sẽ không bị lần ra ở đây?”

“Không thể thấy có cách nào. Tuy nhiên để tôi nói cho anh. Chúng ta sẽ tạo ra một cuộc điện thoại theo kiểu nhiều người tham gia cho một cái điện thoại di động khác. Càng khiến cho chuyện đó khó hơn nữa.”

Tôi gật đầu. Tyrese thiết kế cuộc gọi. Tôi phải gọi cho một số khác và nói với một người nào đó rằng tôi không biết số nào để gọi. Tyrese đi về phía cửa. “Tôi sẽ đi xem TJ thế nào. Tôi sẽ quay lại trong vòng một giờ.”

“Tyrese?”

Anh nhìn lại. Tôi muốn nói cám ơn, nhưng như thế nghe có vẻ không đúng lắm. Tyrese hiểu ra. “Cần anh sống, bác sĩ ạ. Cho con tôi, hiểu không?”

Tôi gật đầu. Anh rời đi. Tôi nhìn đồng hồ trước khi gọi vào điện thoại di động Shauna. Cô trả lời ngay hồi chuông đầu tiên. “Alô?”

“Chloe thế nào?” tôi hỏi.

“Tuyệt,” cô nói.

“Cậu đi bộ bao nhiêu dặm?”

“Ít nhất ba. Có lẽ đến bốn hoặc năm,” Cảm giác nhẹ nhõm chạy khắp người tôi. “Vậy việc tiếp theo…”

Tôi mỉm cười và ngắt máy. Tôi gọi đến anh chàng chuyển tiếp số điện thoại và cho anh ta một số khác. Anh ta lầm bầm câu gì đó về việc anh ta không phải là nhân viên trực điện thoại chết tiệt, nhưng anh ta làm như tôi yêu cầu.

Hester Crimstein trả lời như thể bà ta đang phát điên lên. “Sao?”

“Beck đây,” tôi nói nhanh. “Họ có thể nghe được không, hay chúng ta có được thể loại bảo vệ luật sư – khách hàng ở đây?”

Có một sự ngập ngừng kỳ lạ. “An toàn,” bà ta nói.

“Tôi có lý do chạy trốn,” tôi bắt đầu.

“Như phạm tội?”

“Cái gì?”

Lại ngập ngừng. “Tôi xin lỗi, Beck. Tôi đã không ra làm sao. Khi cậu chạy trốn như thế, tôi phát khùng lên. Tôi nói vài điều ngu xuẩn với Shauna, và từ chối không làm luật sư của cậu nữa.”

“Đừng bao giờ nói với tôi thế,” tôi nói, “Tôi cần bà, Hester.”

“Tôi sẽ không giúp cậu chạy trốn.”

“Tôi không muốn chạy trốn nữa. Tôi muốn đầu hàng. Nhưng theo thời hạn của chúng ta.”

“Cậu không ở vị trí mà ra được thời hạn, Beck ạ. Bọn họ sẽ khóa cậu rất kỹ. Cậu có thể quên chuyện bảo lãnh xin tại ngoại đi.”

“Giả sử tôi đưa ra bằng chứng tôi không giết Rebecca Schayes.”

Lại ngập ngừng. “Cậu có thể làm được thế?”

“Phải.”

“Bằng chứng kiểu gì?”

“Một chứng cớ ngoại phạm vững chắc.”

“Được cung cấp bởi?”

“E hèm,” tôi nói, “đó chính là lúc sẽ có chuyện thú vị đấy.”

Đặc vụ Carlson nhấc điện thoại di động lên. “Đây.”

“Có cái này nữa,” cộng sự Stone nói.

“Cái gì?”

“Beck đến thăm một tay luật sư đại diện pháp luật rẻ tiền tên là Flannery cách đây vài giờ. Một thằng nhóc đen đường phố đi cùng anh ta.”

Carlson nhíu mày. “Tôi nghĩ Hester Crimstein là luật sư của anh ta.”

“Anh ta không tìm đại diện luật pháp. Anh ta muốn biết về một vụ trong quá khứ?”

“Vụ nào?”

“Một thằng tội phạm đủ kiểu nào đó tên là Gonzalez bị bắt vì giết Brandon Scope tám năm trước. Elizabeth Beck đã cho thằng này một chứng cớ ngoại phạm chết tiệt. Beck muốn biết chuyện đó.”

Carlson thấy đầu mình như đang xoay tròn. Làm thế nào…?

“Gì nữa không?”

“Thế thôi,” Stone nói. “Này, anh đang ở đâu?”

“Tôi sẽ nói chuyện với anh sau, Tom.” Carlson gác máy và nhấn một số khác.

Một giọng trả lời, “Trung tâm Truy nguyên Quốc gia.”

“Làm việc muộn được không, Donna?”

“Tôi đang cố ra khỏi đây, Nick. Anh muốn gì?”

“Một đặc ân cực cực lớn.”

“Không,” cô nói. Rồi với một tiếng thở dài thõng thượt, “Cái gì?”

“Cô vẫn còn giữ khẩu 38 mà chúng ta tìm thấy trong két sắt của Sarah Goodhart chứ?”

“Nó làm sao?”

Anh ta nói với cô điều anh ta muốn. Khi anh ta nói xong, cô nói, “Anh đùa phải không?”

“Cô hiểu tôi mà, Donna. Không hài hước tí nào cả.”

“Không phải thế.” Cô thở dài. “Tôi sẽ đưa nó vào danh sách, nhưng không có chuyện xong được trước tối nay đâu.”

“Cám ơn, Donna. Cô là tuyệt nhất.”

Khi Shauna bước vào sảnh tòa nhà, một giọng nói vang lên gọi cô.

“Xin lỗi, cô Shauna.”

Cô nhìn người đàn ông tóc bôi gel và vận một bộ vest đắt tiền. “Và anh là?”

“Đặc vụ Nick Carlson.”

“Chúc ngủ ngon, Ngài Đặc vụ.”

“Chúng tôi biết anh ta đã gọi cho cô.”

Shauna vỗ nhẹ vào miệng giả vờ há hốc mồm ra. “Các anh hẳn là tự hào lắm.”

“Đã bao giờ nghe thuật ngữ giúp đỡ, xúi giục làm bậy và tòng phạm sau khi biết sự thật chưa?”

“Thôi cái trò dọa nạt tôi đi,” cô lớn tiếng dằn giọng, “nếu không tôi có thể vãi tè ra ngay trên cái thảm rẻ tiền này đây.”

“Cô nghĩ tôi đang lừa cô chắc?”

Cô giơ hai tay ra, chắp lại với nhau. “Bắt tôi đi, anh đẹp giai.” Cô liếc ra sau anh ta. “Chẳng phải mấy anh thường đi đâu cũng có đôi có cặp ư?”

“Tôi đến đây một mình.”

“Vậy tôi hiểu rồi. Giờ tôi lên được chưa?”

Carlson cẩn thận chỉnh lại cái kính. “Tôi không nghĩ bác sĩ Beck giết ai cả.”

Câu nói đó khiến cô dừng lại.

“Đừng hiểu nhầm ý tôi. Có hàng đống bằng chứng chứng tỏ anh ta đã làm thế. Đồng nghiệp của tôi tất thảy đều tin anh ta có tội. Vẫn đang truy lùng gắt gao.”

“Ừ há,” Shauna nói bằng một giọng không nghi ngờ mấy. “Nhưng kiểu gì đó anh lại thấy rõ bản chất mọi chuyện?”

“Tôi chỉ nghĩ có chuyên gì đó khác đang diễn ra ở đây thôi.”

“Như cái gì?”

“Tôi hy vọng cô có thể nói cho tôi biết.”

“Và nếu tôi nghi ngờ đây là một cái bẫy?”

Carlson nhún vai. “Tôi không có khả năng đến thế.”

Cô ngẫm nghĩ một lúc. “Không quan trọng,” cô nói. “Tôi chả biết gì cả.”

“Cô biết anh ta đang trốn ở đâu.”

“Tôi không biết.”

“Và nếu cô biết?”

“Tôi sẽ không nói cho anh. Nhưng anh vốn biết rồi còn gì.”

“Tôi biết,” Carlson nói. “Vậy tôi đoán là cô sẽ không nói cho tôi cuộc trò chuyện dắt chó đi dạo là thế nào.”

Cô lắc đầu. “Nhưng anh sẽ sớm tìm ra thôi.”

“Ở ngoài kia anh ta sẽ bị thương cho mà xem, cô biết đấy. Bạn cô đã tấn công một cảnh sát. Điều đó càng mở ra những lý do để anh ta bị như vậy.”

Shauna cố không chớp mắt. “Tôi không có khả năng đến thế.”

“Không, tôi không nghĩ thế.”

“Tôi hỏi anh cái này được không?”

“Nói đi,” Carlson nói.

“Tại sao anh không nghĩ cậu ấy có tội?”

“Tôi không chắc lắm. Rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt, tôi nghĩ thế.” Carlson nghiêng đầu. “Cô có biết Beck đã đặt vé máy bay đi London không?”

Shauna hướng mắt về phía sảnh, cố tìm thêm một hoặc hai giây. Một người đàn ông vừa bước vào vừa mỉm cười kiểu tán dương với Shauna. Cô lờ ông ta đi. “Điêu,” cuối cùng cô nói.

“Tôi vừa từ sân bay đến đây,” Carlson nói tiếp. “Vé được đặt cách đây ba ngày. Anh ta không xuất hiện, dĩ nhiên. Nhưng điều thực sự kỳ quặc là thẻ tín dụng dùng để mua vé có tên là Laura Mills. Cái tên đó có ý nghĩa gì với cô không?”

“Nó nên có ư?”

“Có lẽ không. Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, nhưng rõ ràng là một cái tên giả.”

“Của ai?”

Carlson nhún vai. “Cô có biết Lisa Sherman không?”

“Không. Làm thế nào cô ta lại dính dáng ở đây?”

“Cô ta đặt vé cùng chuyến bay đi London đó. Thực ra, cô ta còn được cho là sẽ ngồi cạnh anh chàng của chúng ta.”

“Lại không xuất hiện?”

“Không hẳn. Cô ta đã check in. Nhưng khi họ gọi lên máy bay, cô ta không lên. Kỳ, cô có nghĩ thế không?”

“Tôi không biết phải nghĩ gì,” Shauna nói.

“Không may là, không ai có thể cho chúng tôi một nhận dạng của Lisa Sherman. Cô ta không gửi hành lý và sử dụng máy soát vé điện tử. Vì vậy chúng tôi phải kiểm tra thông tin cơ bản. Đoán xem chúng tôi tìm thấy gì?”

Shauna lắc đầu.

“Không thấy gì,” Carlson đáp lại. “Nó có vẻ như là một cái tên giả khác. Cô có biết cái tên Brandon Scope không?”

Shauna cứng người. “Chuyện quái gì đây?”

“Bác sĩ Beck, được một tay da đen hộ tống, đến gặp một luật sư tên là Peter Flannery hôm nay. Flannery biện hộ cho một kẻ bị tình nghi là thủ phạm trong vụ giết Brandon Scope. Bác sĩ Beck hỏi ông ta chuyện đó và về vai trò của Elizabeth trong việc thả kẻ tình nghi kia. Cô có biết tại sao không?”

Shauna bắt đầu lần mò trong ví.

“Tìm cái gì à?”

“Một điếu thuốc,” cô nói. “Anh có không?”

“Xin lỗi, không.”

“Mẹ kiếp.” Cô thôi tìm, nhìn vào mắt anh ta. “Tại sao anh lại nói cho tôi tất cả những chuyện này?”

“Tôi có bốn thi thể. Tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra.”

“Bốn?”

“Rebecca Schayes, Melvin Bartola, Robert Wolf – đó là hai người đàn ông chúng tôi tìm thấy ở chỗ hồ. Và Elizabeth Beck.”

“KillRoy giết Elizabeth.”

Carlson lắc đầu.

“Điều gì khiến anh chắc chắn đến thế?”

Anh ta giơ tập hồ sơ trong phong bì lên. “Đầu tiên, vì cái này.”

“Cái gì thế?”

“Hồ sơ khám nghiệm tử thi của cô ấy.”

Shauna nuốt khan. Sợ hãi dâng lên trong cô, làm ngón tay cô tê tê. Chứng cớ cuối cùng, cách này hay cách khác. Cô cố gắng hết sức để giữ giọng như cũ. “Tôi xem một chút được không?”

“Tại sao?”

Cô không đáp lại.

“Và quan trọng hơn, tại sao Beck lại thiết tha muốn xem nó?”

“Tôi không biết ý anh nói gì,” cô nói, nhưng lời cô vang lên rỗng tuếch trong tai và, cô chắc chắn, cả trong tai anh ta.

“Elizabeth Beck có phải là người dùng ma túy không?” Carlson hỏi.

Câu hỏi khiến ngạc nhiên hoàn toàn. “Elizabeth? Không bao giờ.”

“Cô chắc chứ?”

“Dĩ nhiên. Cô ấy làm việc với những kẻ nghiện ma túy. Đó là một phần trong nghề nghiệp của cô ấy.”

“Tôi biết kha khá cảnh sát phòng chống tệ nạn xã hội sung sướng tận hưởng một vài giờ với gái điếm.”

“Cô ấy không phải như thế. Elizabeth không phải là người đức hạnh tuyệt đỉnh, nhưng ma túy ư? Không thể có chuyện đó.”

Anh ta giơ chiếc phong bì lên lần nữa. “Kết quả khám nghiệm chất độc cho thấy có cả cocaine và heroin trong cơ thể cô ấy.”

“Vậy thì Kellerton đã tiêm vào người cô ấy.”

“Không,” Carlson nói.

“Điều gì khiến anh chắc chắn thế?”

“Còn có những xét nghiệm khác nữa, Shauna ạ. Xét nghiệm mô và tóc. Chúng cho thấy có sử dụng thường xuyên ít nhất là trong vài tháng.”

Shauna thấy chân mình yếu đi. Cô dựa vào tường. “Nghe này, Carlson, dừng cái việc chơi trò chơi với tôi lại đi. Để tôi xem bản kết quả, okay?”

Carlson có vẻ cân nhắc. “Thế này thì sao?” anh ta nói. “Tôi sẽ để cô xem bất cứ trang nào ở đây. Và đổi lại bất cứ thông tin nào. Thế được không?”

“Chuyện quái quỷ gì đây, Carlson?”

“Chúc ngủ ngon, Shauna.”

“Này này, gượm đã.” Cô liếm môi. Cô nghĩ đến những cái email kỳ lạ. Cô nghĩ đến việc Beck chạy trốn cảnh sát. Cô nghĩ đến việc Rebecca Schayes bị giết và bản kết quả khám nghiệm chất độc không thể như thế được. Bất thình lình, màn biểu diễn để thuyết phục Beck về thao tác ảnh kỹ thuật số dường như không còn có vẻ thuyết phục được nữa.

“Một bức ảnh,” cô nói. “Để tôi xem một bức ảnh của nạn nhân.”

Carlson mỉm cười. “Bây giờ, thật thú vị.”

“Sao thế?”

“Trong này không có bức nào.”

“Nhưng tôi nghĩ…”

“Tôi cũng không hiểu,” Carlson ngắt lời. “Tôi đã gọi cho bác sĩ Harper. Ông ta là người khám nghiệm của vụ này. Tôi xem thử liệu ông ta có thể tìm ra ai là người đã ký để mượn hồ sơ này. Ông ấy đang kiểm tra trong lúc chúng ta nói chuyện đây.”

“Có phải anh đang nói có ai đó đã đánh cắp những bức ảnh?”

Carlson nhún vai. “Thôi nào, Shauna. Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi.”

Cô đã suýt nói. Cô đã suýt kể với anh ta về những cái email và cái link dẫn đến camera trên phố. Nhưng Beck đã rất cương quyết. Người đàn ông này, với toàn bộ cuộc nói chuyện hấp dẫn của anh ta, vẫn có thể là kẻ thù. “Tôi xem phần còn lại của hồ sơ được không?”

Anh ta chậm chạp chìa ra cho cô. Bình tĩnh gớm, cô nghĩ. Cô bước tới và cầm lấy từ tay anh ta. Cô mở ra và thấy trang đầu tiên. Khi mắt cô dịch xuống phía dưới, một khối đá lạnh đè nặng lên bụng cô. Cô nhìn thấy chiều cao và cân nặng của cơ thể nạn nhân rồi nén một tiếng hét.

“Gì thế?” Carlson hỏi.

Cô không trả lời.

Điện thoại di động reo. Carlson rút ra khỏi túi quần. “Carlson đây.”

“Tôi là Tim Harper.”

“Ông có tìm thấy những lần mở hồ sơ trước không?”

“Có.”

“Có phải có ai đó đã xin xem hồ sơ khám nghiệm tử thi của Elizabeth Beck?”

“Ba năm trước,” Harper nói. “Ngay sau khi nó được đưa vào phòng lưu trữ lạnh. Một người đã ký mượn nó.”

“Ai?”

“Cha của nạn nhân. Ông ta cũng là cảnh sát. Tên ông ta là Hoyt Parker.”

Bình luận