Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Nói Một Ai

Chương 23

Tác giả: Harlan Coben

Cuộc gọi khẩn cấp vào máy nhắn tin của tôi liên quan đến TJ. Nó va tay vào cạnh cửa. Với hầu hết bọn nhóc, bị thế nghĩa là một phát xịt Bactine chống đau nhức; với TJ, bị thế nghĩa là một đêm trong bệnh viện. Khi tôi đến, họ đã gắn bình truyền cho nó. Bạn chữa trị chứng máu không đông bằng cung cấp những sản phẩm máu như cryoprecipitate hay huyết thanh đông lạnh. Tôi bảo một y tá gắn bình truyền cho nó ngay lập tức.

Như tôi đã nói lúc trước, tôi gặp Tyrese lần đầu tiên sáu năm trước khi anh ta bị còng tay và chửi rủa tục tĩu. Một giờ trước đó, anh ta vội vã đưa thằng con trai lúc đó mới chín tháng tuổi, TJ, vào phòng cấp cứu. Tôi có mặt ở đó, nhưng không đảm nhận vai trò chính. Một bác sĩ chuyên điều trị lo cho TJ.

TJ không phản ứng lại và bị hôn mê. Nó thở không sâu. Tyrese, người cư xử theo biểu đồ thất thường (tôi tự hỏi, làm thế nào, một người cha vội vã đưa đứa con trai bé bỏng của mình vào phòng cấp cứu lại có thể đóng kịch được?) bảo với bác sĩ trực ban thằng bé mỗi lúc một yếu đi suốt cả ngày.

Bác sĩ trực liếc nhìn cô y tá vẻ ra hiệu. Cô y tá gật đầu và đi gọi điện thoại. Chỉ là để phòng khi.

Kiểm tra con ngươi cho thấy đứa trẻ bị xuất huyết rất nhiều trên cả hai võng mạc mắt, nghĩa là, những mạch máu ở phía trong cả hai mắt đã bị vỡ. Khi bác sĩ tập hợp các triệu chứng lại – chảy máu võng mạc, hôn mê sâu, và, à ừm, người cha – ông chuẩn đoán:

Hội chứng trẻ em bị ngược đãi.

Lực lượng bảo vệ có trang bị súng đến. Họ còng tay Tyrese, và đó là lúc tôi nghe những tiếng gào thét chửi rủa tục tĩu. Tôi chạy đến góc phòng xem chuyện gì xảy ra. Hai thành viên mặc đồng phục của Sở cảnh sát thành phố New York đến. Cùng với một phụ nữ vẻ mỏi mệt từ ACS – được gọi là Trung tâm Hỗ trợ Trẻ em. Tyrese cố gắng nài xin cho trường hợp của mình. Mọi người đều lắc đầu theo kiểu chúng-ta-đang-sống-trong-thế-giới-nào-cơ-chứ.

Tôi chứng kiến những cảnh tượng như thế này hàng chục lần ở bệnh viện. Thực ra, tôi còn thấy những thứ tồi tệ hơn nhiều. Tôi đã chữa trị cho một bé gái ba tuổi bị bệnh lây qua đường tình dục. Tôi có lần phải dùng bộ dụng cụ kiểm tra tìm bằng chứng bị cưỡng hiếp trên cơ thể một bé trai bốn tuổi bị chảy máu trong. Trong cả hai trường hợp – và tất cả những vụ lạm dụng tình dục tương tự vậy mà tôi có tham gia chữa trị – thủ phạm hoặc là người thân trong gia đình hoặc là người bạn trai gần nhất của bà mẹ.

Kẻ xấu không núp ở những sân chơi, các em bé ạ. Hắn sống ngay trong nhà bạn.

Tôi cũng biết – và số liệu thống kê này chưa bao giờ thôi làm tôi choáng váng – hơn chín mươi lăm phần trăm những ca chấn thương sọ não nghiêm trọng ở trẻ em là do bị bạo hành. Điều đó tạo ra một xác xuất cao – hoặc thấp khủng khiếp, phụ thuộc vào điểm nhìn của bạn – rằng Tyrese đã đánh đập con trai mình.

Trong phòng cấp cứu này, chúng tôi nghe đủ mọi loại lý do. Đứa bé ngã từ đi văng xuống. Nắp lò nướng đập vào đầu đứa bé. Anh trai thằng bé ném đồ chơi vào nó. Bạn làm việc ở đây đủ lâu, bạn trở nên tàn nhẫn hơn một tay cảnh sát thành phố tha hóa biến chất nhất. Sự thật là, những đứa trẻ khỏe mạnh chịu đựng được các loại đánh đập đột ngột này khá tốt. Rất hiếm khi, chẳng hạn, bị ngã mỗi từ đi văng xuống khiến chảy máu võng mạc.

Tôi không có vấn đề gì với chẩn đoán đứa trẻ bị đánh đập. Dù sao không phải là mới nhìn thấy lần đầu.

Nhưng có gì đó ở cái cách Tyrese nài xin khiến tôi băn khoăn dữ dội. Không phải tôi nghĩ anh ta vô tội. Tôi không tránh khỏi việc đưa ra những đánh giá nóng vội dựa trên vẻ bề ngoài – hay dùng một thuật ngữ phổ biến nghe có vẻ chính xác hơn, phản xạ tự nhiên. Chúng ta đều làm vậy. Nếu bạn sang đường để tránh một toán choai choai da đen, bạn đang phản xạ tự nhiên; nếu bạn không sang đường vì bạn sợ mình sẽ trông giống như một kẻ phân biệt chủng tộc, bạn đang phản xạ tự nhiên; nếu bạn thấy toán choai choai đó và thấy chẳng làm sao cả, bạn đến từ một hành tinh nào đó mà tôi chưa bao giờ đặt chân lên.

Điều khiến tôi phải suy nghĩ ở đây chính là cái gọi là đạo thiện ác thuần túy. Tôi đã chứng kiến một trường hợp kinh hãi tương tự trong một lần luân phiên đi làm việc bên ngoài gần đây ở vùng ngoại ô giàu có Short Hills, New Jersey. Một ông bố và một bà mẹ da trắng, cả hai diện không chê vào đâu được và lái một chiếc Range Rover nội thất trang bị hoàn hảo, vội vã đưa đứa con gái sáu tháng tuổi vào phòng cấp cứu. Bé gái, đứa con thứ ba của họ, hiện trạng như TJ.

Không một ai còng tay ông bố.

Vì vậy tôi tiến về phía Tyrese. Anh ta liếc nhìn tôi bằng ánh mắt của những kẻ ở trong khu ổ chuột. Trên đường phố, nó sẽ khiến tôi bối rối; tại đây, nó giống như một con sói lớn nguy hiểm đang thổi một ngôi nhà bằng gạch. “Con trai anh sinh ở bệnh viện này?” tôi hỏi.

Tyrese không trả lời.

“Con trai anh sinh ở đây, phải hay không?”

Anh ta đủ bình tĩnh lại để nói: “Phải.”

“Nó có được cắt bao quy đầu?”

Tyrese lại nhìn bằng ánh mắt lúc nãy. “Anh thuộc loại gay nào đó?”

“Ý anh là có hơn một loại?” Tôi đáp trả. “Nó được cắt bao quy đầu ở đây, phải hay không?”

Miễn cưỡng, Tyrese nói, “Phải.”

Tôi tìm số an sinh xã hội của TJ và nhập vào máy. Hồ sơ của nó hiện ra. Tôi xem mục cắt bao quy đầu. Bình thường. Chết tiệt. Nhưng rồi tôi thấy một mục khác. Đây không phải là lần đầu tiên TJ đến bệnh viện. Khi mới được hai tuần, bố nó đưa nó vào đây vì bị chảy máu ở rốn – chảy máu từ núm rốn.

Kỳ lạ.

Chúng tôi cho tiến hành một vài xét nghiệm máu khi đó, mặc dù cảnh sát khăng khăng đòi bắt giam Tyrese. Tyrese không tranh cãi. Anh ta chỉ muốn các xét nghiệm được hoàn thành. Tôi cố để chúng được tiến hành thật nhanh, nhưng tôi không có chút quyền lực nào trong bộ máy hành chính quan liêu này. Rất ít người làm được thế. Tuy nhiên, phòng xét nghiệm có thể xác định qua các mẫu máu rằng xét nghiệm kiểm tra thời gian máu đông bị kéo dài, mặc dù cả thời gian máu đông và số lượng tiểu huyết cầu đều bình thường. Được rồi, được rồi, nhưng hãy chịu đựng tôi một chút.

Điều tốt nhất – và tồi tệ nhất – được khẳng định. Thằng bé không bị ông bố ăn mặc như ở trong khu ổ chuột đánh đập tàn tệ. Chứng máu loãng khó đông gây ra việc xuất huyết trên võng mạc mắt. Nó cũng khiến thằng bé bị mù.

Lực lượng bảo vệ thở dài và tháo còng cho Tyrese rồi bỏ đi không nói một lời. Tyrese xoa xoa cổ tay. Không một ai xin lỗi hay nói một lời cảm thông với người đàn ông vừa bị buộc tội lầm là đánh đập đứa con trai giờ đây đã bị mù của mình.

Hãy tưởng tượng việc đó ở những khu ngoại ô giàu có.

TJ trở thành bệnh nhân của tôi từ đó.

Bây giờ, trong phòng bệnh của nó, tôi vuốt đầu TJ và nhìn vào đôi mắt không nhìn thấy gì. Bọn trẻ thường nhìn tôi bằng vẻ kính sợ tuyệt đối, một sự giao thoa mạnh mẽ giữa sợ hãi và thành kính. Đồng nghiệp của tôi tin rằng trẻ con hiểu rõ hơn người lớn chuyện gì đang xảy ra với chúng. Tôi nghĩ câu trả lời chắc hẳn đơn giản hơn. Trẻ con coi cha mẹ chúng vừa gan dạ vừa có quyền hạn tuyệt đối – vậy mà cha mẹ chúng đây, ngước nhìn tôi chằm chằm, vị bác sĩ, với niềm khao khát mãnh liệt tràn đầy sợ hãi thông thường chỉ có ở phấn khích tôn giáo.

Với một đứa nhỏ, điều gì có thể khiến kinh hãi hơn được nữa?

Một vài phút sau, mắt TJ nhắm lại. Nó ngủ thiếp đi.

“Nó chỉ va vào cạnh cửa thôi mà,” Tyrese nói. “Thế thôi. Nó bị mù. Có thể xảy ra, đúng không?”

“Chúng tôi cần giữ thằng bé qua đêm,” tôi nói. “Nhưng nó sẽ khỏe thôi.”

“Bằng cách nào?” Tyrese nhìn tôi. “Bằng cách nào nó có thể bình thường trong khi nó không ngừng chảy máu?”

Tôi không có câu trả lời.

“Tôi sẽ đưa nó ra khỏi đây.”

Ý anh ta không phải là bệnh viện.

Tyrese cho tay vào túi và bắt đầu lôi ra những tờ dollar. Tôi không vui lắm. Tôi giơ một tay lên và nói, “Tôi sẽ kiểm tra lại sau.”

“Cám ơn vì đã đến, bác sĩ. Tôi rất cảm kích.”

Tôi toan nhắc tôi đến vì con trai anh, không phải vì anh, nhưng tôi chọn im lặng.

Thận trọng, Carlson nghĩ khi tim anh ta đập dồn. Phải thật thận trọng.

Bốn người – Carlson, Stone, Krinsky và Dimonte – ngồi tại bàn họp cùng với Phó phòng công tố quận Lance Fein. Fein, một con chồn đầy tham vọng với đôi lông mày nhướng cong lên không ngừng và khuôn mặt quá giống sáp đến nỗi nó trông có vẻ sẵn sàng tan chảy trong sức nóng cực đại, đang nhăn nhó.

Dimonte nói, “Ập tới bắt cái thằng chó chết đó đi.”

“Một lần nữa,” Lance Fein nói. “Tập trung bằng chứng cho tôi để ngay cả Alan Dershowitz cũng muốn giam hắn lại.”

Dimonte gật đầu với cộng sự của mình. “Trình bày đi, Krinsky. Làm anh sướng cái.”

Krinsky lấy sổ ghi chép ra và bắt đầu đọc:

“Rebecca Schayes bị bắn hai phát vào đầu ở cự ly rất gần bằng một khẩu súng lục tự động 9 ly. Theo lệnh khám nhà được chính quyền liên bang ban ra, một khẩu 9 ly được xác định nằm trong gara nhà bác sĩ David Beck.”

“Có dấu vân tay trên súng?” Fein hỏi.

“Không. Nhưng xét nghiệm đạn bắn khẳng định khẩu 9 ly tìm thấy trong gara bác sĩ Beck chính là vũ khí giết người.”

Dimonte mỉm cười và nhướng mày lên. “Ai khác nữa đang sướng không?”

Mày Fein nhíu lại rồi giãn ra. “Xin tiếp tục,” ông ta nói.

“Cũng theo lệnh khám do chính quyền liên bang ban ra đó, một đôi bao tay bằng nhựa được tìm thấy trong một thùng rác tại khu nhà của bác sĩ David Beck. Thuốc súng còn sót lại được tìm thấy trên chiếc bao tay phải. Bác sĩ Beck thuận tay phải.”

Dimonte kéo đôi bốt da rắn lên và đẩy cái tăm hết bên khóe miệng này qua bên khóe miệng kia. “Ôi, đúng thế, em ơi, nữa đi, nữa đi. Anh thích anh thích thế.”

Fein cau mặt. Krinsky, mắt không rời khỏi quyển sổ, liếm một ngón tay và lật sang trang.

“Cũng trên chiếc bao tay phải bằng nhựa, phòng xét nghiệm tìm ra một sợi tóc đã được khẳng định chắc chắn là khớp với màu tóc của Rebecca Shayes.”

“Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi!” Dimonte bắt đầu la hét giả vờ như khi đạt được cực khoái. Hoặc có thể là thật.

“Xét nghiệm AND để xác định sẽ mất thêm nhiều thời gian,” Krinsky nói tiếp. “Hơn nữa, dấu vân tay của bác sĩ David Beck được tìm thấy tại hiện trường vụ án mạng, mặc dù không phải trong phòng tối nơi thi thể cô ta được phát hiện.”

Krinsky gấp cuốn sổ của anh ta lại. Mọi con mắt đổ dồn về Lance Fein.

Fein đứng dậy và xoa xoa cằm. Mặc cách cư xử của Dimonte, tất cả bọn họ đều nén biểu lộ chút ít choáng váng. Căn phòng rộn rạo những cảm xúc tiền-bắt giữ lên đến cao trào và có sức hút dữ dội, loại cảm xúc thường đi đôi với vụ án chắc chắn có mức án chung thân – tử hình. Sẽ có họp báo, những cú điện thoại của chính khách và những bức ảnh trên báo.

Chỉ Nick Carlson vẫn còn hơi sợ hãi. Anh ta ngồi hết vặn rồi mở, rồi lại vặn cái kẹp giấy. Anh ta không thể dừng được. Thứ gì đó đã lê lết vào vùng thần kinh ngoại biên của anh ta, bám chặt chỗ rìa, vẫn chưa rõ hình, nhưng ở đó, và gây cảm giác khó chịu chết đi được. Thứ nhất là vì, có thiết bị nghe trộm trong nhà bác sĩ Beck. Ai đó đang theo dõi anh ta. Nghe lén điện thoại nữa. Có vẻ không ai biết hay quan tâm tại sao.

“Lance?” Dimonte nói.

Lance Fein hắng giọng. “Anh có biết bác sĩ Beck ngay lúc này ở đâu không?” ông ta hỏi.

“Phòng khám của anh ta,” Dimonte nói. “Tôi đã bố trí hai cảnh sát mặc đồng phục canh chừng anh ta.”

Fein gật đầu.

“Thôi nào, Lance,” Dimonte nói. “Trao nó cho tôi đi, đại nhân.”

“Đầu tiên hãy gọi bà Crimstein đã,” Fein nói. “Một động thái xã giao lịch sự.”

Shauna kể gần như toàn bộ với Linda. Cô bỏ đi phần Beck “nhìn thấy” Elizabeth trên máy tính. Không phải vì cô có tin tí gì vào câu chuyện đó. Cô đã chứng minh khá rõ ràng đó chỉ là một trò lừa kỹ thuật số. Nhưng Beck vẫn cứng đầu. Đừng nói một ai. Cô không giữ bí mật với Linda, nhưng làm thế thích hợp hơn là phản bội lòng tin của Beck.

Linda dõi nhìn mắt Shauna trong suốt cuộc nói chuyện. Chị không gật đầu hay lên tiếng, thậm chí không cả cử động. Khi Shauna nói xong, Linda hỏi, “Cậu có nhìn thấy những bức ảnh không?”

“Không.”

“Cảnh sát lấy đâu ra chúng?”

“Tớ không biết.”

Linda đứng dậy. “David không bao giờ đánh Elizabeth.”

“Tớ biết mà.”

Linda khoanh tay lại. Chị bắt đầu hít vào thật sâu. Mặt chị tái mét.

“Em ổn chứ?” Shauna lo lắng.

“Cậu không kể với em những gì?”

“Điều gì khiến em nghĩ còn có điều cậu không kể cho em?”

Linda chỉ nhìn cô.

“Hỏi em trai em ấy,” Shauna nói.

“Tại sao?”

“Việc kể không phải của tớ.”

Chuông cửa lại kêu một lần nữa. Lần này Shauna trả lời.

“Vâng?”

Qua máy liên lạc nội bộ: “Hester Crimstein đây.”

Shauna nhấn nút nhả để cửa mở. Hai phút sau, Hester hối hả vào phòng.

“Hai người có biết một thợ chụp ảnh tên là Rebecca Schayes?”

“Có chứ.” Shauna nói. “Ý tôi là, tôi không gặp cô ấy lâu lắm rồi. Linda?”

“Hàng bao năm rồi,” Linda đồng ý. “Cô ấy và Elizabeth sống cùng với nhau ở trung tâm thành phố. Sao cơ?”

“Cô ta bị giết tối qua,” Hester nói. “Họ nghĩ Beck giết cô ta.”

Cả hai người phụ nữ sững người lại cứ như thể ai đó vừa tát họ. Shauna trấn tĩnh lại trước.

“Nhưng tôi ở cùng Beck tối qua,” cô nói. “Tại nhà cậu ấy.”

“Cho đến mấy giờ?”

“Chị cần đến mấy giờ?”

Hester nhíu mày. “Đừng đùa với tôi, Shauna. Chị rời ngôi nhà đó lúc mấy giờ?”

“Mười, mười rưỡi. Cô ta bị giết lúc mấy giờ?”

“Tôi vẫn chưa biết. Nhưng tôi có nguồn tin trong. Anh ta bảo họ có bằng chứng rất vững chắc chống lại cậu ấy.”

“Điên rồ.”

Một chiếc di động đổ chuông. Hester Crimstein túm lấy gí lên tai mình. “Sao?”

Người ở đầu dây bên kia nói trong một khoảng thời gian có vẻ dài. Hester nghe không nói gì. Nét mặt bà ta bắt đầu giãn ra như kiểu gặp thất bại. Một hai phút sau, không nói tạm biệt, bà gập điện thoại lại đánh tách một phát.

“Một cú điện thoại xã giao,” bà ta lúng búng.

“Sao cơ?”

“Họ đang bắt em trai chị. Chúng ta có một giờ để giao cậu ấy cho cảnh sát.”

Bình luận