Lại một đêm không ngủ. Gần như toàn bộ lực lượng cảnh sát trong thành phố được huy động, tuần tra trên mọi nẻo đường và xung quanh các tòa kiến trúc. Tổ Khiên Đen và đội hình sự cũng dốc toàn lực vào công tác phòng bị. Lãnh đạo đội Công an tỉnh ra chỉ thị: “Tôi không cần biết vụ án này khó đến mức nào, sáng ngày mai không được có người nào bị sát hại. Nếu có, toàn đội hình sự sẽ bị kỷ luật, Tần Văn Lang và Hàn Trầm đi ngồi chơi xơi nước ở đồn công an khu vực.”
Tuy bình thường hay cười nói vui vẻ nhưng trong công việc, Tần Văn Lang vô cùng nghiêm túc. Anh ta nhắc nhở cấp dưới rồi ngồi rịt ở phòng chỉ huy theo dõi tình hình.
Dù cảnh sát có đông đến mấy cũng không thể canh chừng cả thành phố gần mười triệu dân. Dù là thần thám, Hàn Trầm cũng không phải ba đầu sáu tay, cũng có lúc bất lực. Tô Miên lo anh bị kỷ luật, nhưng anh điềm nhiên nói: “Lần này mà không cứu được nạn nhân, anh sẽ ngồi chơi xơi nước.”
Ba giờ sáng, Từ Tư Bạch lái chiếc Chevrolet của mình đi chầm chậm trên đường phố không một bóng người. Nóc xe lắp đèn hiệu cảnh sát nhấp nháy.
Sau khi biết chuyện Tô Miên nhận được tin nhắn của A, anh đã xin Tần Văn Lang cho đi tuần tra ban đêm. Đây không phải là công việc của bác sĩ pháp y nhưng Tô Miên đang ở bên ngoài. Anh không muốn về ký túc nghỉ ngơi. Cùng tham gia với mọi người như thế này, anh có cảm giác gần gũi cô hơn, cô cũng sẽ an toàn hơn.
Phía trước là đèn đỏ. Dù lúc này ngã tư không có xe cộ qua lại nhưng Từ Tư Bạch vẫn dừng xe, kiên nhẫn chờ đèn xanh. Hằng ngày, cuộc sống của anh rất quy củ, hiếm khi thức đêm nên gương mặt tuấn tú đã có chút mệt mỏi. Anh châm một điếu thuốc, trong đầu chợt nhớ tới hình ảnh Tô Miên vội vàng xuống sân cơ quan, lên xe Hàn Trầm.
Nơi trái tim hơi nhói đau, nhưng anh đã quen với nỗi đau âm ỉ và bất lực này. Anh lặng lẽ hút thuốc, tự nhủ: Như vậy cũng tốt, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được.
Con đường bên phải xuất hiện một chiếc xe tải cỡ lớn đang rẽ sang đường bên này. Ban đêm, xe tải ngoại tỉnh thường phóng như điên, không kiêng nể gì cả. thấy chiếc xe lao đi rất nhanh Từ Tư Bạch vẫn bất động dù đèn xanh đã bật sáng. Anh nhìn chằm chằm vào điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, có chút thất thần.
Chiếc xe tải nhanh chóng tiến gần đến chỗ Từ Tư Bạch, đèn pha sáng choang khiến anh nheo mắt theo phản xạ. Đúng lúc này, xe tải đột ngột đổi hướng, lao thẳng về phía anh.
Từ Tư Bạch giật mình. Trong một khoảnh khắc, anh nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang ngồi sau tay lái, nhìn rất giống A.
Tuy chỉ làm công tác kỹ thuật ở văn phòng nhiều năm nhưng não bộ và thân thể Từ Tư Bạch vẫn phản ứng rất nhanh. Vào thời khắc sinh tử, anh lập tức nhấn ga lao thẳng về phí trước. Xe Chevrolet xẹt qua đầu xe tải, tránh được cú đâm đáng sợ trong tích tắc. nào ngờ, phản ứng của A còn nhanh hơn sự tưởng tượng của Từ Tư Bạch. Hắn đánh mạnh tay lái, thân xe xô vào xe Chevrolet, đẩy nó va vào vách tường ven đường.
Sự việc chỉ diễn ra trong mấy phút đồng hồ, A mở cửa buồng lái xuống xe, R cũng từ thùng xe phía sau nhảy xuống. Hai người lôi Từ Tư Bạch lúc này đã bất tỉnh lên trên rồi lái chiếc xe Chevrolet của anh vào thùng xe. Cuối cùng, chúng thu dọn sạch sẽ những mảnh kính vỡ trên đường.
Vài phút sau có một chiếc xe cảnh sát tuần tra đi ngang qua đoạn đường đó nhưng tất cả đã quay về nguyên trạng, còn camera giám sát dường như đã bị trẻ con dùng súng cao su bắn vỡ nên họ cũng chẳng để tâm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng một cái đã tới năm giờ sáng. Lúc này, trời vẫn tối mờ mờ, Lải Nhải và Châu Tiểu Triện lái xe của cảnh sát đến một ngõ nhỏ cách Cục Công an không xa. Lải Nhải dừng xe, hai người ngáp dài ngáp ngắn. Thành viên tổ Khiên Đen là những người mệt mỏi nhất, mấy ngày nay có khi chỉ được chợp mắt vài tiếng đồng hồ, hai người đàn ông lại vừa đi tuần cả đêm nên họ chỉ cần nhắm mắt là có thể chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, đối với Châu Tiểu Triện, điều quan trọng hơn là có thứ gì đó bỏ vào bụng. Cậu ta đẩy cửa, ngoảnh đầu nói với Lải Nhải: “Anh không đi ăn cùng tôi thật đấy à? Sắp đến cuộc chiến căng thẳng, cần phải làm một bát mì nóng hổi cho tinh thần sảng khoái mới được.”
Lải Nhải tựa vào thành ghế: “Khỏi! Tôi tranh thủ ngủ một lát. Ăn xong, cậu mua một bát về cho tôi. Tôi hoàn toàn có thể vừa ngủ vừa ăn.”
Châu Tiểu Triện nhảy xuống xe. Ngọn gió lạnh thổi tới khiến cậu ta so vai rụt cổ, thọc hai tay vào túi quần, đi về phía trước. trong ngõ chỉ có một quán bật đèn sáng. Bà chủ ngoài sáu mươi tuổi, thường mở cửa từ rất sớm, nấu mì tương đối ngon. Cậu ta cũng hay ăn ở đây.
Đi vào ngõ một đoạn, Châu Tiểu Triện đột nhiên nghe thấy tiếng chân khe khẽ ở đằng sau. Không phải là Lải Nhải, lẽ nào là người qua đường hay sao? Một linh cảm bất thường dội vào lòng, khiến sống lưng cậu ta lạnh toát. Nếu là đám sát thủ… liệu cậu ta có thể đối phó hay không?
Châu Tiểu Triện không quay đầu cũng chẳng dừng bước, tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra. Tiếng bước chân dường như biến mất. Không biết đối phương đi đâu rồi? Hắn muốn làm gì?
Giây tiếp theo, bờ vai Châu Tiểu Triện đột nhiên bị một bàn tay đặt lên. Người cậu ta run run theo phản xạ, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm. Khi quay đầu, cậu ta liền nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang che kín gương mặt.
Đó là A. Người xuất hiện trước mặt Châu Tiểu Triện chính là A. Giây tiếp theo, cậu ta nhìn thấy A nhếch miệng rồi tung một cú đấm vào bụng mình. Hắn ra tay rất nhanh và mạnh, không thua kém Mặt Lạnh là bao. Dù đã đề phòng nhưng Châu Tiểu Triện vẫn không có cách nào né tránh, cậu ta ngã đập mặt xuống đất, gập người một lúc vẫn không thể đứng lên.
A từ từ tiến lại gần, đồng thời cất giọng ôn hòa: “Đừng lằng nhằng nữa, mau đi theo tôi”.
Châu Tiểu Triện nghiến răng: “Các người… Các người muốn gì…” Còn chưa nói hết câu, cậu ta đột ngột nhổm đầu húc mạnh vào bụng A.
A không ngờ thành viên yếu ớt nhất tổ Khiên Đen vừa trúng một đòn hiểm của hắn, có lẽ ruột gan đã lộn tùng phèo nhưng vẫn cố gắng đánh trả. Hắn không kịp né tránh, bị mất thăng bằng nên ngã xuống đất, sắc mặt tối sầm trong giây lát.
Châu Tiểu Triện không bỏ lỡ cơ hội, bắm vào bờ tường rồi rút khẩu súng đeo bên hông, định giơ lên trời bắn pháo hiệu.
Tuy nhiên, một tiếng “bụp” khẽ vang lên. Châu Tiểu Triện biến sắc mặt, ngã vật xuống đất, hai mắt nhắm nghiền. A đứng dậy, nhìn R từ trong bóng tối đi ra, trên tay là khẩu súng gây mê.
“Không ngờ cậu còn thua cả Châu Tiểu Triện.” R lạnh nhạt buông một câu: “Mau vác thằng đó lên xe.”
A “hừ” một tiếng, vác Châu Tiểu Triện đi theo hắn.
Khoảng thời gian đó, Hàn Trầm, Tô Miên và Mặt Lạnh đã quay về chiếc xe chỉ huy lưu động, giám sát tình hình trên toàn thành phố. Đúng lúc này, máy liên lạc trên bàn đổ chuông.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Hàn Trầm lập tức bấm nút kết nối: “Nói đi.”
Đầu kia vang lên giọng đầy căng thẳng và sốt ruột của một người cảnh sát tuần tra: “Báo cáo! Chúng tôi vừa phát hiện ra hai thằng hề ở nhà vệ sinh nam trong công viên Dương Tứ Hồ!”
“Cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào?”
“Tôi không biết.”
‘Bất kể cô ấy chọn ai, kết cục cũng như nhau cả thôi.”
“Ừ.”
….
Trời đã sáng hẳn. Vô số chiếc xe cảnh sát lao nhanh về phía công viên Dương Tử Hồ, nơi phát hiện ra hai người đàn ông mặc trang phục thằng hề. Tô Miên và Hàn Trầm ngồi trên xe chỉ huy, trong lòng như có sương mù bao phủ. Cô nhẹ nhàng nắm tay Hàn Trầm. Anh dõi mắt về phía trước, cầm tay cô đặt lên đùi mình.
6 giờ 35 phút. Còn nửa tiếng nữa là tới giờ quả bom phát nổ, trong khi bọn họ chỉ mất vài phút là có thể tới hiện trường.
Sau một đêm thức trắng, cuối cùng nỗ lực của bọn họ cũng được đền đáp. Lần này, hai thằng hề vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền bị cảnh sát tuần tra phát hiện. Vì được phát hiện kịp thời nên họ vẫn chưa kịp đi ra ngoài đường, không gây ra sự hoảng loạn. Ngoài ra, cảnh sát cũng có nhiều thời gian gỡ bom hơn.
“Tiểu Triện tắt máy rồi.” Mặt Lạnh thông báo rồi lại gọi cho Lải Nhải.
Hàn Trầm hơi chau mày, Tô Miên quay sang Mặt Lạnh: “Sao lại thế nhỉ? Tiểu Triện lúc nào cũng mang theo sạc pin bên mình, làm gì có chuyện tắt máy?”
Điện thoại nhanh chóng kết nối. Sau mấy hồi chuông, Lải Nhải mới bắt máy, cất giọng ngái ngủ: “A lô! Mặt Lạnh, có chuyện gì vậy?”
“Thằng hề xuất hiện rồi, ở công viên Dương Tử Hồ. Các cậu đang ở đâu vậy?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Lải Nhải dụi mắt, ngồi thẳng người, dõi mắt lên bầu trời. Vừa rồi Châu Tiểu Triện xuống xe, anh ta liền chìm vào giấc ngủ. Anh ta xem đồng hồ, đã hơn nửa tiếng trôi qua mà Châu Tiểu Triện vẫn chưa quay về.
Lải Nhải lập tức báo cáo vị trí của mình, đẩy cửa xuống xe: “Tiểu Triện đi ăn sáng, tôi ngủ trên ô tô. Bây giờ, tôi sẽ đi tìm cậu ta rồi qua bên đó ngay.”
Sau khi gác máy, anh ta vội vàng chạy tới con hẻm.
Hàn Trầm lặng thinh. Tô Miên “ừ” một tiếng, nhưng vẫn cảm thấy việc Châu Tiểu Triện tắt máy có chút kỳ lạ. Cô vừa định rút điện thoại gọi cho cậu ta, ô tô bỗng phanh kít. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Xung quanh toàn là cây cối xanh mướt, trước cửa nhà vệ sinh ở góc công viên đậu đầy xe cảnh sát. Hai người đàn ông mặc trang phục thằng hề đứng ở giữa, mấy cảnh sát trong bộ đồ bảo hộ chống cháy nổ đang an ủi họ.
Cửa thùng xe mở ra, mọi người lần lượt nhảy xuống. Tô Miên lại nhét điện thoại vào túi, cùng Hàn Trầm xuống ô tô. Anh quay sang nói với Mặt Lạnh: “Cử người đi xem Lải Nhải và Tiểu Triện thế nào.”
Mặt Lạnh lập tức tuân lệnh. Hàn Trầm đặt tay lên lưng Tô Miên, ra hiệu cô đi theo mình.
Vừa chạy vào sâu trong ngõ, Lải Nhải liền cảm thấy có gì đó bất ổn. Anh ta ngửi thấy mùi tanh của máu. Điều này khiến anh ta giật mình thon thót. Quán mì của bà lão ở phía trước có vài người khánh, nhưng không hề xuất hiện bóng dáng của Châu Tiểu Triện. Anh ta tập trung tinh thần, đứng sát vào tường, tìm theo mùi lạ. Ngay sau đó, Lải Nhải nhìn thấy vết máu dưới mặt đất gần bức tường, xung quanh có dấu chân hỗn loạn, giống như vừa xảy ra cuộc ẩu đả kịch liệt.
Lải Nhải trợn mắt, lập tức chạy ra ngoài ngõ tìm kiếm, thậm chí túm lấy người qua đường hỏi thăm. Một nỗi hoảng hốt bao trùm toàn thân anh ta.
“Hai nạn nhân tên Vương Viễn Đức và Tô Đại Dũng.” Người cảnh sát tuần tra đầu tiên có mặt ở hiện trường báo cáo tình hình với Hàn Trầm: “Họ đều sống cách nơi này không xa. Đêm qua, họ bị đánh ngất khi đang ở bên ngoài, tỉnh lại đã ở trong nhà vệ sinh”.
Hàn Trầm, Tô Miên và mọi người đều mặc bộ trang phục chống cháy nổ. Họ xem đồng hồ, bây giờ là 6 giờ 42 phút, còn cách vụ nổ hai mươi lăm phút nữa.
Các chuyên gia gỡ bom giỏi nhất của tỉnh cũng đã đến hiện trường, đang nghiên cứu kỹ lưỡng quả bom tự tạo trên người nạn nhân. Lần này, tuy bầu không khí tương đối căng thẳng nhưng đỡ hơn hai lần trước nhiều. Các chuyên gia tìm cách gỡ bom, tổ Khiên Đen đồng thời phụ trách giải mật mã. Chỉ cần một việc thành công, nạn nhân sẽ được cứu thoát.
Hàn Trầm đi đến trước mặt một người đàn ông, Tô Miên đi theo sau anh. Mặc dù được cảnh sát động viên nhưng anh ta vẫn rất kích động, vừa khóc vừa la hét, không nói được một câu tử tế.
Hàn Trầm nhướng mày nhìn anh ta, cất giọng lạnh nhạt: “Hãy bình tĩnh, phối hợp với chúng tôi. Bằng không, chúng tôi làm sao có thể cứu anh?” Bắt gặp vẻ mặt điềm tĩnh của Hàn Trầm, người đàn ông liền ngậm miệng.
“Hung thủ dạy anh hát một bài đúng không? Nội dung là gì?” Tô Miên hỏi.
“Hát ư?” Nạn nhân khịt mũi, lắc đầu: “Không… Không có bài hát nào. Hắn bảo tôi học thuộc… học thuộc một bài thơ.”
Người cảnh sát ở bên cạnh lập tức đưa quyển sổ: “Đây là nội dung anh ta vừa trần thuật”.
Hàn Trầm cầm quyển sổ, Tô Miên ghé sát cùng đọc:
Sự tồn tại đơn giản nhất của vũ trụ.
Giao thoa xen kẽ.
Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh.
Sáng mất tối được.
Có thể bao trùm mỗi ngày.
Có thể chiếm cứ mỗi năm.
Mất đi nhưng vẫn sẽ giành lại được như cũ.
Trong mộng cảnh hư vô của tôi.
Tên của người ấy.
Sẽ không bị thời gian vùi lấp.
Hai người đọc xong bài thơ, nhất thời im lặng. Những người cảnh sát xung quanh cảm thấy mù mịt, đều quay sang nhìn Hàn Trầm.
Vào thời khắc cấp bách này, Hàn Trầm vẫn tỏ ra bình tĩnh. Anh suy tư vài giây rồi ngẩng đầu nói với Tô Miên: “Tô Miên, anh cần em giúp anh xác nhận hai vấn đề từ góc độ tâm lý tội phạm.”
Tô Miên hơi ngây ra: “Vâng.”
“Bài thơ này do ai viết?” Anh hỏi.
“R”. Cô buột miệng đáp.
Cô biết tại sao Hàn Trầm lại hỏi điều này, vì không ai hiểu ba tên sát thủ bằng cô. Hơn nữa, từ góc độ tâm lý tội phạm, không phải cùng một người sáng tác, hàm nghĩa và mật mã cũng sẽ hoàn toàn khác biệt, cho dù chúng đều là thành viên của tổ chức sát thủ đi chăng nữa.
A không thể viết ra bài thơ như vậy. Thơ của L càng khoa trương, ướt át và trừu tượng hơn, nhưng về bản chất không quá phức tạp. Còn bài thơ này hết sức ngắn gọn, tuy nhiên, người đọc có thể cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của nó. Vì vậy trong ba tên sát thủ, chỉ có thể là R sáng tác. Hơn nữa, L mới bị Hàn Trầm bắn trọng thương, làm gì có tâm trạng và sức lực làm thơ?
Hàn Trầm nhìn vào mắt cô: “Em thử nghĩ xem, bài thơ này rốt cuộc nói về điều gì?”
Tô Miên nheo mắt, trầm tư vài giây. Thật ra vừa rồi đọc bài thơ, cảm giác đầu tiên của cô là: “Em cảm thấy nó đề cập đến môn Toán học và Triết học. Chắc anh cũng biết câu: Toán học mới là sự tồn tại đơn giản nhất, cơ bản nhất, sinh ra các môn khoa học phức tạp khác. Bài thơ này dường như có ý đó. Mấy câu cuối tương đối trữ tình, tổng thể có mùi vị của Triết học.”
Nói đến đây, ánh mắt cô trở nên thâm trầm. Từ trước đến nay, sự hiểu biết của cảnh sát về R là rất ít. Bọn cô chỉ nắm được hắn là bác sĩ, hắn moi tim của các cô gái mà không để lại dấu vết. Không ngờ, tư duy của R lại có đặc điểm này. Có lẽ hắn thích Toán học, thích nghiên cứu hàm nghĩa đằng sau sự vật. Rất có thể hắn cũng có khả năng thấu suốt vấn đề, thậm chí, tư duy của hắn đầy sự hấp dẫn. Hắn là người đàn ông bí ẩn như một câu đố. Tuy nhiên… Trong đầu Tô Miên vụt qua ý nghĩ. Toán học ư? Hàn Trầm chẳng phải là “vua” của môn Toán hay sao?
Cô ngẩng đầu, bắt gặp anh đang tập trung suy nghĩ. Những người cảnh sát xung quanh không dám thở mạnh. Ai nấy nghĩ thầm, tuy Hàn Trầm là thần thám nhưng bài thơ do một kẻ điên viết ra, liệu anh có hiểu nổi không? Tô Miên thì không nghĩ vậy, cô không coi R là một người điên khùng. Hàn Trầm giỏi môn Toán, R hiển nhiên cũng có cảm tình với Toán học. Đây vốn là một cuộc đấu giữa hai người.
Quả nhiên một lúc sau, Hàn Trầm ngẩng đầu, đưa quyển sổ cho Tô Miên, khóe mắt thoáng nụ cười rất nhạt: “Mật mã là 18749019”.
Hàn Trầm vừa dứt lời, mọi người đều ngây ra. Anh liền giải thích ngay:
“Sự tồn tại đơn giản nhất là 1.
Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh là 8. Trong các chữ số từ 0 đến 9 chỉ có 8 là tương tự ký hiệu vô cũng, cũng giống như dạng chuỗi DNA. Câu thứ hai và câu thứ tư Giao thoa xen kẽ và Sáng mất tối được có vẻ trữ tình như Tô Miên nhận xét, tôi đoán là cảm giác của tội phạm về hai chữ số này.
Có thể bao trùm mỗi ngày là 7. Một tuần bảy ngày, bao trùm tất cả.
Có thể chiếm cứ mỗi năm là 4: một năm có bốn mùa.
Mất đi nhưng sẽ vẫn giành lại được như cũ…”
Hàn Trầm hơi dừng lại, khóe mắt vụt qua nụ cười chế giễu,“Câu này chỉ là trò chơi chữ nghĩa của tội phạm mà thôi. Bốn từ “mất đi lại được” cũng xuất hiện trong câu cuối của 1 và 8. “Như cũ” tức là lại thêm một lần, vì vậy, 1 cộng với 8 là 9. Ngoài ra, về mặt chữ nghĩa của mất đi lại được cũng có hàm nghĩa “lâu dài”[1] đồng âm với số 9.
[1] “Lâu dài” âm Hán Việt là “Trường cửu”, số 9 cũng là cửu.
Tô Miên lẩm bẩm: “Tên này xảo quyệt quá…”
Hàn Trầm nói tiếp: “Mộng cảnh hư vô. Hư vô chỉ có thể là số 0. Câu cuối cùng. Tên của người ấy sẽ không bị thời gian vùi lấp…” Anh quay sang Tô Miên: “Em còn nhớ bài thơ trước có đoạn kết như thế nào không?”
Tô Miên chau mày: “Em nhớ! Mấy chữ cái đều lấy S làm trung tâm. Vì vậy, “người ấy” chính là S. Thứ tự của S trong bảng chữ cái là…” Cô không thạo về môn Toán nên phải nhẩm tính nhưng đã chắc tám, chín phần.
Hàn Trầm lập tức đưa ra đáp án: “19. Vì vậy, mật mà là 18749019. Bài thơ bắt đầu từ số 1 và kết thúc bằng số 9, cũng phù hợp với ý nghĩa luân hồi và tuần hoàn mà nó muốn nhấn mạnh”.
Hàn Trầm vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng trong giây lát. Lúc này, ánh nắng đã xuyên qua tầng mây, chiếu xuống mặt đất. Tất cả đều bất động, chỉ có đồng hồ hẹn giờ ở trái bom trên người nạn nhân là vẫn đếm ngược đều đều.
Tô Miên có niềm tin vào suy luận của Hàn Trầm. Nếu nhìn từ nội dung và mặt chữ của bài thơ thì có nhiều cách lý giải, tuy nhiên, những người theo tư duy toán học đều có suy nghĩ tương đồng. Vì vậy đáp án mà Hàn Trầm đưa ra có khả năng là chính xác nhất.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Tô Miên gật đầu. Cả hai cùng quay sang nạn nhân. Anh ta liếm bờ môi khô khốc, cất giọng run run: “Anh… anh có chắc chắn không?”
Hàn Trầm đi đến trước mặt nạn nhân, bình thản thốt ra ba từ: “Hãy tin tôi!”
Rõ ràng chỉ mấy từ đơn giản, nhưng giọng nói trầm thấp của anh khiến đối phương ít nhiều cảm thấy yên lòng. Nạn nhân nghiến răng, nhắm nghiền hai mắt. Chuyên gia gỡ bom tạm thời đứng tránh sang một bên. Tất cả những người có mắt ở hiện trường đều nín thở. Trong văn phòng Cục công an, các lãnh đạo cũng chăm chú theo dõi màn hình.
Đồng hồ trên trái bom vẫn đang đếm ngược: 13:02, 13:01, 13:00, 12:59… Hàn Trầm cúi đầu, ngón tay bấm nhanh trên khóa mật mà hàng chữ số 18749019.
Bầu không khí yên lặng như tờ. Trống ngực Tô Miên đập thình thịch, nước mắt chảy dài trên gò má nạn nhân.
Đồng hồ hẹn giờ dừng lại ở con số 12:57. Nạn nhân ngơ ngẩn nhìn trái bom trước ngực mình, Hàn Trầm, Tô Miên và chuyên gia gỡ bom đều mỉm cười, những người cảnh sát ở xung quanh vỗ tay hoan hô, mừng rỡ reo hò.
Sau hai lần rơi vào thế bị động, cuối cũng, bọn họ cũng đã thành công trong việc giải cứu nạn nhân thứ nhất.
Nhưng vẫn còn nạn nhân thứ hai nữa. Chứng kiến người cùng cảnh ngộ được cứu thoát, anh ta gào lên: “Cứu tôi với!” Khi đi đến trước mặt người đàn ông, Hàn Trầm chợt phát hiện ánh mắt anh ta còn hoảng hốt và tuyệt vọng hơn trước đó, nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má.
Tô Miên chợt có dự cảm chẳng lành. Hàn Trầm nghiêm giọng hỏi: “Nội dung bài thơ là gì?”
Anh ta cất giọng nghẹn ngào: “Chẳng có gì cả. Hắn… Hắn cứ thế bỏ đi mà không nói với tôi câu nào”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tô Miên cuộn hai tay thành nắm đấm. Không có bài thơ để giải mật mã? Lẽ nào A không muốn tiếp tục trò chơi, cũng chẳng tuân thủ nguyên tắc của trò chơi mà quyết tâm giết chết nạn nhân này?
Bắt gặp phản ứng của cảnh sát, người đàn ông càng tỏ ra sợ hãi. Chuyên gia gỡ bom nói với Hàn Trầm: “Để tôi thử xem sao, hy vọng có thể thành công.”
Câu nói này khiến nạn nhân ngừng sụt sịt, nhìn anh ta bằng ánh mắt mong chờ. Mọi người cũng đổ dồn sự chú ý vào chuyên gia. Hàn Trầm và Tô Miên đứng một bên. Anh kéo lại găng tay, hỏi cô: “Em thấy thế nào?”
Tô Miên đáp khẽ: “Em đang nghĩ, nếu là A, em sẽ cài mật mã là gì?”
Hàn Trầm quay đầu về phía cô. Vào thời khắc này, cô đứng thẳng người trong ánh ban mai, vì thức đêm liên tục nên dưới mắt có hai quầng thâm rõ rệt, nhìn cô lúc này rất giống một con gấu trúc. Tuy nhiên, vẻ mặt của cô hết sức kiên định.
Vài giây sau, Hàn Trầm lại cùng cô dõi mắt về phía nạn nhân. Anh đột ngột lên tiếng: “Anh vừa bảo, hắn cứ thế bỏ đi mà không nói với anh một lời. Anh đã nhìn thấy tội phạm sao?”
Nạn nhân gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đúng là tôi đã nhìn thấy nhưng hắn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ mặt hắn.”
Tô Miên liền mở miệng hỏi ngay: “Lúc đó hắn làm gì? Có cử chỉ hành động thế nào? Đứng ở đâu? Anh hãy kể toàn bộ với tôi, không biết chừng chúng ta có thể đánh cược một phen”.
A là một người thích đùa giỡn, hắn sẽ không chế tạo một quả bom không thể phá giải mật mã. Một khi bảo R đặt mật mã của trái bom đầu tiên tinh vi như vậy, không có lý do nào hắn đột nhiên phá vỡ quy tắc trò chơi. Thực ra, hắn muốn cô suy đoán, muốn cô mạo hiểm suy đoán trong khi không có căn cứ nào. Dãy số lần này sẽ là bao nhiêu đây?
Lời nhắc nhở của Tô Miên khiến nạn nhân thứ hai chợt nhớ đến hình ảnh mà anh ta bắt gặp vào sáng sớm hôm nay.
Trong nhà vệ sinh tối mờ mờ, thoảng mùi hôi thối, anh ta tỉnh lại từ cơn hôn mê, nỗi khiếp sợ như thủy triều nhấn chìm toàn thân của anh ta. Người đàn ông xa lạ ngồi trong chiếc ghế cũ kỹ cách đó không xa. Hắn đội mũ lưỡi trai màu xanh thẫm, dưới vành mũ để lộ đôi mắt lãnh đạm. Hắn tựa vào thành ghế, ngón tay đeo găng gõ gõ lên tay vịn, tựa như đang suy tư.
Mặc cho anh ta khóc lóc van xin, hắn vẫn không bận tâm. Một lúc sau, hắn rút di động khỏi túi quần, cúi đầu xem chăm chú.
“Hắn xem cái gì vậy?” Tô Miên hỏi ?
Nạn nhân lắc đầu: “Tôi… Tôi không biết.”
Tuy nhiên câu hỏi của Tô Miên khiến anh ta nhớ ra một chi tiết. Điện thoại của tội phạm là loại cũ kỹ, hình như là nhãn hiệu Nokia, màn hình chỉ bé bằng một nửa di động ngày nay. Vì ngón tay hắn lướt trên màn hình nên anh ta đoán là loại cảm ứng đời đầu của Nokia. Trong nhà vệ sinh hơi tối nên ánh sáng từ màn hình hắt mờ lên mặt tên tội phạm.
“Hắn xem ảnh.” Hàn Trầm bất chợt mở miệng, Tô Miên gật đầu: “Điện thoại cũ, những tấm ảnh cũ”.
Sau đó thì sao? Tội phạm nhìn chiếc điện thoại một lúc, khóe mắt thấp thoáng nụ cười. Tiếp theo, hắn rút từ túi áo ra chiếc di động đời mới có màn hình lớn, xem lại một lúc mới cất hai máy vào túi rồi ngẩng đầu nhìn nạn nhân. Vào thời khắc đó, ánh mắt hắn rất tĩnh lặng, khiến anh ta dấy lên tia hy vọng. Tuy nhiên, sau đó bất kể anh ta cầu xin thế nào, tên tội phạm cũng như không nghe thấy, đứng dậy dời đi.
Mật mã là bao nhiêu? Thứ mà hắn xem, điều hắn nghĩ đến là gì?
Hàn Trầm lặng lẽ nhìn Tô Miên rồi đặt tay lên vai cô: “Nếu có đáp án thì em là người duy nhất nắm được”.
Tô Miên im lặng trong giây lát rồi ngẩng đầu, thì thầm bên tai anh: “Nếu đây là hành động hoài niệm của A thì chắc chắn hắn nhớ đến tổ chức sát thủ và em trong quá khứ. Thứ hắn xem có lẽ là hình ảnh của hiện tại. Mật mã chắc liên quan đến em, là con số mà em biết. Dãy số phù hợp điều kiện nhất là 20090420, bởi vì kể từ ngày hôm đó, Tô Miên đã trở thành Bạch Cẩm Hi. Nhưng trong quá khứ, A không bao giờ lặp lại hành động phạm tội, vì vậy mật mã cũng sẽ không lặp lại. Hắn biết em bị mất trí nhớ, đều không nhớ đến mốc thời gian có liên quan đến tổ chức sát thủ và thời kỳ em nằm vùng. Do đó, chỉ còn lại một vài khả năng:
Thứ nhất là thời điểm hắn gây án lần đầu. Nhưng ngày tháng này không liên quan đến em nên có thể loại trừ. Thứ hai là ngày em và hắn gặp lại, cũng là hôm hắn đột nhập vào nhà anh, để lại bức thư khiêu chiến. Hôm đó đúng là có ý nghĩa kỷ niệm, kết nối hiện tại với quá khứ, cũng là sự khởi đầu cuộc chiến giữa chúng ta và bọn chúng. Tuy nhiên, theo mô tả của nạn nhân, thần sắc hắn không phải hưng phấn, kích động mà là yên tĩnh, ôn hòa. Vì vậy ngày này cũng không phù hợp, bởi chắc chắn không có chuyện A nhớ tới hành động tuyên chiến với chúng ta bằng một thái độ hiền hòa và hoài niệm như thế.
Sau khi loại trừ thì những con số ý nghĩa mà em biết không còn nhiều. Nếu lúc đó, người hắn nghĩ đến là em, muốn em đoán ra đáp án, một đáp án mà hắn hoài niệm, vậy thì chỉ có một dãy số phù hợp điều kiện, đó là 19890317 ngày sinh của Tô Miên. Điều mà A tưởng nhớ là quá khứ. Nếu tổ chức sát thủ không bị tan rã, vậy thì em cũng không trở thành Bạch Cẩm Hi. Lúc gặp lại, hắn gọi em là Tô Miên chứ không phải Bạch Cẩm Hi. Nếu muốn đùa giỡn em, gọi Bạch Cẩm Hi chẳng phải càng thú vị hơn sao? Nhưng từ đầu đến cuối, hắn đều gọi em là Tô Miên, là chị. Người mà hắn yêu quý chính là Tô Miên, cho dù cô ấy là cảnh sát nằm vùng đi chăng nữa”.
Năm phút sau, quả bom thứ hai cũng được tháo gỡ thành công. Hiện trường tràn ngập tiếng hoan hô vang dội. Hai nạn nhân khóc vì mừng rỡ. Còn trước màn hình, các lãnh đạo đều nở nụ cười nhẹ nhõm.
Hàn Trầm lập tức ra chỉ thị cho những người cảnh sát hình sự: “Hãy rà soát hiện trường, tìm kiếm dấu vết và chứng cứ, kiểm tra camera giám sát ở xung quanh xem có đối tượng tình nghi hay không…”
Hai trái bom vừa được tháo gỡ đương nhiên giao cho chuyên gia xử lý. Anh ta mở hộp sắt, đặt vào bên trong. Vừa định đóng nắp, anh ta bỗng đờ người.
“Mau chạy đi !” Anh ta vừa hét lớn tiếng vừa kéo người cảnh sát ở bên cạnh chạy ra xa.
Tô Miên và Hàn Trầm cùng quay đầu, nhìn thấy đồng hồ hẹn giờ trên quả bom lúc nãy đã dừng lại, bây giờ lại bắt đầu hoạt động: 1:32, 1:31, 1:30..
Tất cả mọi người đều sững sờ, vô thức hét lên: “Chạy đi! Sắp nổ bây giờ!” Ai nấy đều bỏ chạy, cách xa hàng trăm mét mới dừng lại. Hàn Trầm ôm Tô Miên, dõi mắt về phía trước. Tô Miên lẩm bẩm: “Sao lại như vậy…”
0:10, 0:09… 0:01, 0:00… một góc công viên im lặng như tờ, mọi người ngẩng đầu nhìn nhau, bởi quả bom không phát nổ.
Đúng lúc này, di động trong túi quần Tô Miên đột nhiên “tít tít” hai tiếng. Kể từ khi nhận được đoạn băng khiêu vũ của L. Mỗi lần nghe thấy tiếng báo hiệu tin nhắn, Tô Miên đều giật mình thon thót. Điện thoại nhận được tin nhắn vào thời khắc này, trong lòng cô có dự cảm chẳng lành.
Nhận ra vẻ mặt khác thường của Tô Miên, Hàn Trầm cúi đầu nhìn cô. Điện thoại nhận được hai đoạn video nhưng không hiện số người gửi.
Tô Miên hít một hơi sâu, mở đoạn băng đầu tiên. Cô hóa đá ngay tức thì, bởi người xuất hiện trên màn hình là Châu Tiểu Triện. Hàn Trầm cũng nhìn thấy, ánh mắt anh như phủ một lớp băng trong giây lát.
Đó là một căn phòng xa lạ, không có bất cứ đồ đạc gì. Châu Tiểu Triện bị trói trên một chiếc ghế, gương mặt có vết máu đông khô, đầu ngoẹo sang một bên. Trên ngực cậu ta buộc một quả bom, đồng hồ hiển thị con số 30:00, bắt đầu đếm ngược.
Hô hấp của Tô Miên dường như ngưng trệ. Nội tâm xuất hiện một dự cảm mãnh liệt, cô lại mở tiếp đoạn băng thứ hai.
Là Từ Tư Bạch. Mặt anh cũng đầy vết máu như Châu Tiểu Triện. Anh chăm chú nhìn ống kính, ánh mắt trống rỗng ngực cũng bị buộc một trái bom.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Miên lại nhận được một tin nhắn: Mật mã của trái bom là dấu vân tay ngón áp út tay phải của chị. Chị chỉ đủ thời gian cứu sống một người.
Việc hai trái bom trước ngừng hoạt động, chỉ là sự khởi đầu của trái bom mới. Tô Miên, chị sẽ lựa chọn người nào?