Thành phố Lan Châu thủ phủ của tỉnh Cam Túc. Dãy núi nhấp nhô ở phía xa xa, đô thị rộng lớn được xây dựng dọc theo bờ sông Hoàng Hà lộ vẻ thăng trầm trong nét phồn hoa đô hội.
Hàn Trầm hẹn gặp Triệu Tử Húc tại một quán café nhỏ. Triệu Tử Húc là người đàn ông cao lớn, sáng sủa, trông vẫn giống như trên ảnh tốt nghiệp của khóa 56.
Nhìn thấy Hàn Trầm, anh ta mỉm cười nhã nhặn: “Xin chào, chắc anh là đồng nghiệp của Tiểu Hi đúng không?”
Hàn Trầm gật đầu: “Cậu không phiền khi tôi hút một điếu thuốc chứ?”
“Không sao, tôi cũng hút thuốc.” Hàn Trầm châm một điếu thuốc, đồng thời đưa điếu khác mời Triệu Tử Húc.
Hai người lặng lẽ nhả khói, nhất thời không lên tiếng.
Trước đó, Hàn Trầm gọi điện cho Triệu Tử Húc, chỉ nói ngắn gọn: “Tôi là đồng nghiệp của Bạch Cẩm Hi, có việc đến Lan Châu, muốn gặp cậu một lát.”
Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Triệu Tử Húc vẫn nhận lời. Yên lặng một lúc, anh ta hỏi: “Hiện tại, cô ấy sống thế nào?”
“Rất tốt.” Hàn Trầm đáp, “Cô ấy đang công tác ở Cục Công An tỉnh K.”
Triệu Tử Húc cười: “Không tồi, nhờ anh chuyển lời chúc mừng của tôi đến Tiểu Hi. Anh là bạn trai của cô ấy phải không?”
Hàn Trầm gật đầu.
Giữa đàn ông với nhau, nhiều lúc không cần phải nói rõ ràng, đặc biệt là với những người thông minh như Triệu Tử Húc. Anh ta nhìn Hàn Trầm bằng ánh mắt dò xét, rồi lên tiếng: “Thời đại học, tôi và cô ấy yêu nhau hơn một năm. Sau đó, do tính cách không hợp, gật đầu lại muốn tôi về quê thi công chức nên chúng tôi chia tay. Tiểu Hi là cô gái tốt”. Anh ta cầm tách café lên: “Tôi xin chúc phúc cho hai người.”
Hàn Trầm cũng nâng cốc, cụng với anh ta.
Ngồi một lúc, Hàn Trầm đứng lên: “Xin lỗi đã làm phiền cậu.”
Vừa đi đến cửa quán café, điện thoại của Hàn Trầm kêu tít tít. Là tin nhắn do Mặt Lạnh gửi tới: Ngày mai, Tiểu Bạch xuất viện.
Hàn Trầm về đến thành phố Lam, đã là hơn 10h đêm. Do đã quá giờ thăm của bệnh viện nên anh về thẳng cơ quan.
Văn phòng tắt đèn tối om, không một bóng người. Anh đi đến bàn làm việc ngồi xuống, bỏ hết tư liệu thu thập được lên trên, sau đó, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Lý lịch của Bạch Cẩm Hi từ lúc chào đời đến nay rất rõ ràng, đâu vào đấy. Hơn nữa, có nhiều chứng cứ gián tiếp chứng minh rằng. đúng là cô sinh ra ở huyện Hồng Sơn, học trường cảnh sát Sa Hồ, chưa từng đến Bắc Kinh, cũng không hề tham gia vụ án vào mấy năm trước. Một người phụ nữ như vậy không thể dính dáng đến anh. Trước chuyến đi vừa rồi, Hàn Trầm có suy nghĩ, Bạch Cẩm Hi đã quên anh, quá khứ của hai người bị một thế lực nào đó tìm cách che giấu, thậm chí xóa bỏ. Nhưng bây giờ, anh đã thay đổi quan điểm. Cho dù bề nổi chẳng tồn tại một chút sơ hở nhưng khi đi sâu điều tra quá khứ của cô, anh mới phát hiện… không có gì cả. Chuyển nhà, tư liệu bị phá hủy, vụ hỏa hoạn… Không biết tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay do… bàn tay con người tạo ra? Hiện tại, kết quả bày ra trước mắt anh là: “Bạch Cẩm Hi” của quá khứ chỉ còn lưu lại dấu vết rất mờ nhạt trên cõi đời này, mơ hồ đến mức không thể nhìn rõ, còn “Bạch Cẩm Hi” của hiện tại thì tồn tại một cách chân thực và sinh động. Giữa hai người này dường như có quá nhiều thói quen và chi tiết khác biệt. Trên thế giới vốn có nhiều người nhìn rất giống nhau. Hơn nữa, diện mạo của con người cũng có thể thay đổi. Nếu Bạch Cẩm Hi của hiện tại không phải là Bạch Cẩm Hi trong quá khứ. Nếu cô không phải là Bạch Cẩm Hi, mà là vị hôn thê của anh…
Nghĩ đến đây, lồng ngực Hàn Trầm nhói đau. Là ai đã “trộm xà đổi cột”, giấu cô ở nơi này? Là ai đã khiến cô mù mịt, sống với thân phận người khác, tưởng rằng bản thân chỉ là một cô gái bình thường, bố mẹ qua đời, trong khi cô quên mất anh, quên mất tình yêu khắc cốt ghi tâm của hai người? Trong đầu anh lại hiện ra nụ cười vô tư của Cẩm Hi, trái tim anh tràn ngập nỗi xót xa và đau đớn.
Anh nhả khói, tắt mẩu thuốc, đứng dậy đi ra ngoài.
Cũng trong buổi tối đó, Bạch Cẩm Hi trằn trọc mất ngủ. Ban nãy trước khi ra về, Châu Tiểu Triện có nói, sáng mai cậu ta sẽ cùng Lải Nhải đến đón cô xuất viện. Dõi mắt lên trần nhà, cô vô cớ nhớ đến Hàn Trầm. Đã năm ngày trôi qua, cô sắp xuất viện rồi, vậy mà không biết anh đi đâu, làm gì, bao giờ mới về thành phố Lam?
Nỗi nhớ nhung khó có thể kìm nén khiến cô càng nghĩ càng buồn bực. Cuối cùng, cô lấy điện thoại ra xem thời gian. Đã 12 giờ đêm rồi. Biết rõ là không nên nhưng bàn tay lại không chịu sự chi phối của não bộ, cô gửi một tin nhắn cho Hàn Trầm: Anh đang ở đâu? Bao giờ về? Chúng ta phải gặp mặt nói cho rõ ràng.
Hàn Trầm: Tôi đang ở ngay bên dưới.
Bạch Cẩm Hi ngẩn người, lập tức bật đèn, xuống giường đi đến bên cửa sổ. Bên dưới vô cùng tĩnh mịch, xe oto của anh đỗ ngay dưới ngọn đèn đường. Còn Hàn Trầm đứng tựa vào cửa xe, trên tay kẹp điếu thuốc lá, đang ngẩng đầu dõi về phía cửa sổ phòng bệnh của cô. Dáng vẻ anh rất yên tĩnh, Cẩm Hi chỉ lờ mờ nhìn thấy đường nét gương mặt anh. Viền mắt cô hơi cay cay. Anh về từ lúc nào? Tại sao âm thầm đứng ở đó mà không gọi cho cô?
Cẩm Hi cầm di động, gửi tin nhắn cho anh: Anh ở đây làm gì?
Hàn Trầm cúi đầu, ngón tay động đậy vài cái rồi lại ngẩng lên, tiếp tục nhìn cô. Tôi chờ em xuất viện.
Rõ ràng chỉ là mấy từ đơn giản nhưng lại như một dòng nước ngầm len lỏi vào trái tim cô trong giây lát. Cẩm Hi im lặng vài giây rồi quay người ngồi xổm xuống đất. Bộ não của cô toàn là hình bóng vừa rồi của anh. Cô luồn tay vào mái tóc, đột nhiên rất nhớ anh, muốn gặp anh ngay tức khắc.
Hàn Trầm vẫn không rời mắt khỏi ô cửa sổ. Bóng hình ở đó bỗng biến mất nhưng đèn trong phòng vẫn bật sáng. Mường tượng ra bộ dạng buồn bực nằm song soài trên giường của cô, anh hơi nhếch miệng. Sáng ngày mai, khi xuống dưới làm thủ tục, có lẽ vô sẽ mắng anh là “thần kinh” hay “khốn kiếp” cũng nên.
Đứng thêm một lúc, Hàn Trầm bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ phía tòa nhà đi tới. Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạch Cẩm Hi. Cô vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân và đi dép lê, bên ngoài choàng áo khoác. Sắc mặt cô nhợt nhạt, viền mắt đỏ hoe.
Hàn Trầm đứng thẳng người, lặng lẽ nhìn cô tiến lại gần. “Anh điên à?” Cẩm Hi mở miệng mắng, nhưng ngữ điệu nghẹn ngào: “Nửa đêm gà gáy, anh đến đây làm gì?”
Hàn Trầm yên lặng vài giây, ném mẩu thuốc lá vào thùng rác gần đó rồi kéo cô vào lòng. Cẩm Hi áp mặt vào ngực anh, nước mắt chảy giàn giụa. Cô muốn đẩy anh ra mà không được. Hơi thở đàn ông bao trùm lấy cô, mang theo sự mê hoặc khiến cô trầm luân.
Trong lòng Cẩm Hi càng mâu thuẫn: “Anh là đồ khốn kiếp!”
“Ừ, anh khốn kiếp.” Hàn Trầm nói nhỏ.
“Mau buông tôi ra!” Cẩm Hi vừa dứt lời, anh liền cúi xuống hôn cô.
Toàn thân Cẩm Hi cứng đờ, quên cả giãy giụa. Cô chỉ có thể cảm nhận đôi tay rắn chắc siết chặt lấy eo mình, còn nụ hôn của anh mãnh liệt và hung hãn hơn cả lần ở trên trực thăng. Khoang miệng anh nồng nàn mùi thuốc lá mát lạnh, đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong, bám đuổi, khiêu khích, quấn lấy đầu lưỡi cô. Toàn thân Cẩm Hi run rẩy. Vào thời khắc này, cô hoàn toàn tỉnh táo chứ không mê man như lần trước. Đường nét gương mặt anh rõ ràng, khiến cảm giác của cô càng nhạy cảm và mãnh liệt hơn bao giờ hết. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhưng hai người dường như đã hòa quyện thành một thể. Mùi hương của anh đã xâm chiếm từng tấc da thịt trên người cô, khiến cô không có cách nào kháng cự.
Một lúc lâu sau, Hàn Trầm mới rời khỏi đôi môi Cẩm Hi. Khi hai người chạm mắt nhau, ánh mắt anh ngời sáng, còn cô ngấn lệ.
“Em lên phòng đi, tôi ở đây đợi em.” Hàn Trầm cất giọng dịu dàng.
“Sao anh lại hôn tôi? Anh muốn là có thể tùy tiện hôn sao?” Cô đấm vào ngực anh.
Hàn Trầm túm lấy cổ tay Cẩm Hi, ôm cô càng chặt hơn: “Đúng. Sau này, tôi sẽ hôn em bất cứ khi nào tôi muốn.”
Trái tim Cẩm Hi loạn nhịp, cô nắm ấy cổ áo anh mà không lên tiếng.
“Em không muốn lên phòng à?” Hàn Trầm thì thầm bên tai cô.
Cẩm Hi nhất thời không lên tiếng. Giây tiếp theo, anh đã giơ tay mở cửa sau ôtô, ôm cô ngồi lên xe. Trong xe vừa chật, vừa tối, Hàn Trầm bế cô ngồi lên đùi mình, nhìn cô ở khoảng cách gần.
“Mấy ngày qua có nhớ tôi không?” Anh hỏi.
Cẩm Hi cúi đầu: “Không.” Bờ vai đột nhiên trĩu nặng, áo jacket mang theo hơi ấm đàn ông đã phủ lên người Cẩm Hi. Anh lại kéo cô sát vào ngực mình, mặt cọ cọ vào mái tóc dài của cô. “Bây giờ em đã có cảm giác với nụ hôn của tôi chưa?”
Cẩm Hi úp mặt vào ngực anh, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, cô nói khẽ: “Có rồi, cảm giác của em chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.” Cô vừa dứt lời, Hàn Trầm lập tức siết chặt vòng tay, đồng thời nâng cằm cô, lại một lần nữa phủ đôi môi xuống.
Lúc Cẩm Hi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Ánh ban mai chiếu vào cửa kính, bên ngoài oto không ngừng có người đi lại. Cô vẫn giữ nguyên tư thế, đảo mắt một vòng, phát hiện mình đang ngồi trên đùi Hàn Trầm, còn anh vòng tay qua eo cô.
Không ngờ, anh ôm cô ngủ cả đêm, mặt Cẩm Hi lập tức ửng đỏ. Tối qua, quả thực cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình, bây giờ đầu óc vẫn còn hỗn loạn. Nhưng cô có thể nhận thức một điều, phải rời khỏi hiện trường ngay.
Vừa ngẩng đầu, Cẩm Hi liền thấy Hàn Trầm vẫn nhắm mắt, lồng ngực phập phồng. Cô hơi ngây ra. Gương mặt anh đặc biệt rõ nét trong tia nắng sớm mai. Cẩm Hi ngơ ngẩn ngắm anh một lúc mới chuẩn bị mở cửa xuống xe. Nào ngờ, cô vừa động đậy, bàn tay ở thắt lưng đột nhiên siết chặt.
Hàn Trầm từ từ mở mắt. Khóe mắt anh đầy vẻ biếng nhác, dần thấp thoáng ý cười.
“Em định đi đâu?”
Trái tim rung lên một nhịp: “Cẩm Hi đẩy ngực anh: “Liên quan gì đến anh? Mau bỏ tay ra đi.”
Hàn Trầm chẳng thèm để ý đến hành động của cô. Anh không những không rồi tay khỏi thắt lưng cô mà còn đặt nốt bàn tay kia lên đùi cô.
Cẩm Hi như bị điện giật, lập tức nghiêm giọng: “Anh bỏ tay ra đi!”
Hàn Trầm cất giọng trầm thấp: “Anh không bỏ đấy!”
Cẩm Hi lại đỏ mặt. Đúng lúc này, cô nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc đan từ phía xa đi tới. Đó là Châu Tiểu Triện và Lải Nhải.
“Mau bỏ tay em ra, em phải xuống xe bây giờ. Họ đến đón em xuất viện rồi.”
Hàn Trầm đưa mắt ra ngoài cửa xe: “Em định để họ mới sáng sớm đã nhìn thấy em rời khỏi xe oto của anh à?”
Câu nói này khiến Cẩm Hi lập tức ngậm miệng. Cô thật sự không dám, Châu Tiểu Triện hay liên tưởng lung tung, còn đầu óc Lải Nhải tương đối dung tục. Nếu bị hai người đó bắt gặp. chắc họ sẽ tưởng tượng thành màn “rung xe” mất.
Cẩm Hi cuối cùng cũng rời khỏi đùi Hàn Trầm, ngồi bên cạnh anh, còn cố tình nhích ra xa một chút.
“Anh nói xem, phải làm thế nào bây giờ?”
Hàn Trầm xoa bóp đùi, động đậy vài cái. Không cần nghĩ Cẩm Hi cũng biết chân anh đã tê cứng. Cô cảm thấy hơi xấu hổ.
“Đưa di động của em cho tôi.” Hàn Trầm lên tiếng.
Cẩm Hi liền đưa cho anh. Ngón tay anh lướt như bay trên màn hình, loáng một cái đã gửi xong tin nhắn. Cẩm Hi ghé sát vào nhìn, là tin nhắn gửi cho Châu Tiểu Triện: Tôi có việc đi trước, hai người hãy làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Cẩm Hi còn chưa kịp phản ứng, anh đã trả máy cho cô.
“Chỉ vậy thôi sao?” Cô hỏi.
“Thế thôi.”
Cẩm Hi hết nói nổi. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng ngữ khí lạnh nhạt này đâu phải phong cách của cô, Châu Tiểu Triện không bực bội mới là lạ.
Quả nhiên vài giây sau, tin nhắn hồi đáp của Châu Tiểu Triện được gửi tới: “Tiểu Bạch! Chị lên cơn thần kinh gì thế? Định đùa giỡn tình cảm của chúng ta à?”
Cẩm Hi vừa định trả lời, Hàn Trầm đã giật điện thoại ném xuống ghế ngồi. Anh túm tay cô: “Em ngồi lên ghế trên đi”. Sợ anh tiến lại gần, cô ngoan ngoãn nhổm người trèo lên ghế lái phụ.
Hàn Trầm cũng xuống xe, ngồi vào vị trí tài xế. Anh nhanh chóng nổ máy, lái xe rời khỏi bệnh viện.
Bạch Cẩm Hi ngoảnh đầu, dõi mắt về phía dòng xe cộ trên đường, trong lòng có chút buồn bực nên chẳng thèm để ý đến anh.
Hàn Trầm liếc qua gáy cô, châm một điếu thuốc, mở cửa sổ cho thoáng. Một lúc sau, anh mở nhạc. Giọng hát trầm ấm dịu dàng của cô ca sĩ vang lên, khiến Cẩm Hi càng nghe càng mềm lòng. Bầu không khí trong xe cũng trở nên mờ ám hơn.
“Tôi đưa em về ký túc nhé!” Anh lên tiếng.
Cẩm Hi vẫn không nhìn anh: “Vâng.”
Di động bỗng đổ chuông, cô cầm lên xem, hoàn toàn sửng sốt. Bởi vì người gọi tới là “Bạn trai cũ ngu xuẩn Triệu Tử Húc”.
Thấy cô biến sắc mặt, Hàn Trầm liền ngó qua: “Ai gọi thế?”
Cẩm Hi không đáp, nhìn chằm chằm màn hình vài giây mới bắt máy: “Alô.”
“Alo! Tiểu Hi phải không?” Đầu kia vang lên giọng đàn ông ôn hòa, “Tôi là Triệu Tử Húc.”
Cẩm Hi lãnh đạm trả lời: “Chào anh, có việc gì không?”
Cô vốn cho rằng, nếu Triệu Tử Húc liên lạc với mình, lòng cô sẽ dậy sóng, tâm trạng sẽ mất kiểm soát như hôm chạy trên nóc nhà cũng không biết chừng. Vậy mà bây giờ nghe giọng nói anh ta, tuy có chút căng thẳng nhưng cô vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
Lúc này, Hàn Trầm đột nhiên giảm tốc độ, nhìn cô chằm chằm, giống như đang dò xét. Bạch Cẩm Hi lập tức quay lưng về phía anh.
“Em có khỏe không?” Triệu Tử Húc hỏi.
Cẩm Hi mỉm cười: “Khỏe. Còn anh?”
“Tôi cũng bình thường.” Ngữ khí của Triệu Tử Húc tương đối vui vẻ, “Con trai đã hai tuổi rồi.”
Nghe xong câu này, trong lòng Cẩm Hi có chút khó chịu. Cô lên tiếng: “Chúc mừng anh!”
Triệu Tử Húc nói tiếp: “Hôm qua, bạn trai em đến Lan Châu, bọn tôi có gặp mặt. Anh ta trông cũng không tồi, tôi mừng thay cho em. Lúc nào có tin vui, nhớ gửi thiếp mời cho tôi, nhất định tôi sẽ đến chúc mừng.”
Bạch Cẩm Hi giật mình, quay sang Hàn Trầm. Anh đang dõi mắt về phía trước, thần sắc bình thản. Thế là cô hàm hồ đáp: “Chuyện đó … tính sau.”
Triệu Tử Húc gọi cuộc điện thoại này chỉ nhắm mục đích hỏi thăm, anh ta nhanh chóng gác máy, Cẩm Hi ngẩn ngơ một lúc, tay vẫn nắm chặt di động.
Đây chính là người đàn ông cô từng yêu chết đi sống lại sao? Vậy mà trong lòng cô chẳng có cảm giác gì cả. Cô hỏi Hàn Trầm: “Tại sao anh lại đi gặp bạn trai cũ của em? Muốn điều tra em à?”
Hàn Trầm không trả lời mà hỏi lại cô: “Em không muốn làm rõ vụ án xảy ra 5 năm trước sao?”
Bạch Cẩm Hi ngẩn người. Cũng phải, T để lại một đống nghi vấn không lời giải đáp. Với tính cách Hàn Trầm, chắc chắn anh sẽ đi điều tra tới nơi tới chốn về quá khứ của cô.
“Anh đã có kết luận gì chưa?” Cô hỏi.
“Anh vẫn đang điều tra,” Anh đáp.
Cẩm Hi không tiếp tục truy vấn mà dõi mắt về phía trước. Cuộc điện thoại của Triệu Tử Húc khiến cô có chút cảm khái: “Em vốn có ý định sắp xếp thời gian đi gặp anh ta một chuyến.”
“Khỏi cần gặp, cậu ta chẳng có giá trị gì cả.” Hàn Trầm thản nhiên đáp lời.
Cẩm Hi có chút buồn cười, nhưng lại không muốn cười với anh nên ngoảnh đầu ngắm bầu trời. Hai người yên lặng một lúc, Hàn Trầm lại lên tiếng: “Em có cảm giác với cậu ta không?”
Câu hỏi này khiến Bạch Cẩm Hi hơi bất ngờ, nhưng dù sao cũng là chuyện của quá khứ, cô thấy khá thoải mái: “Em không biết nữa. Nhưng em nghĩ, trong quá khứ, chắc là em rất yêu anh ấy. Bởi vì ngay cả trong giấc mơ, em vẫn nhớ những lời anh ấy từng nói với em. Có điều, tất cả đã qua rồi!” Thật kỳ lạ, không ngờ cũng có lúc cô tâm sự chuyện tình cảm với Hàn Trầm.
Hàn Trầm im lặng một lúc, từ tốn hỏi: “Cậu ta nói những gì?”
Cẩm Hi nhắm mắt, thở dài: “Anh ấy nói, đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh ấy sẽ không lấy ai khác…”
Cẩm Hi còn chưa dứt lời, ôtô đột nhiên đâm chệch về một bên, tiếp theo là tiếng phanh xe sắc lạnh. Cô giật mình mở mắt, liếc nhìn thấy xe đã dừng lại giữa hàng cây xanh hai bên đường. Tất cả xảy ra quá nhanh, cô kinh ngạc quay sang Hàn Trầm.
Vào thời khắc này, anh đã rời tay khỏi vô lăng, nghiêng người nắm chặt hai tay cô. Cẩm Hi mù mờ, cổ tay bị anh bóp đến nhói đau: “… Anh làm gì vậy?”
Vẻ mặt Hàn Trầm không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng đôi mắt anh đã trở nên u tối.
“Em hãy nhắc lại một lần nữa đi!” Hàn Trầm nói rất chậm. Cẩm Hi tròn mắt nhìn anh.
Không hiểu tại sao, bắt gặp vẻ mặt này của anh, trái tim Cẩm Hi bỗng đập dữ dội.
Người đàn ông trong mơ nói… Anh ta nói…
Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.
Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.
Hàn Trầm nhìn cô đăm đăm, thanh âm của anh gần như đồng thời vang lên cùng cô. Hai câu nói có cùng nội dung và tốc độ như nhau, ngừng ngắt cũng thế, chứa đựng tâm tình phức tạp tương tự.
Giống như… anh chính là người đàn ông trong giấc mộng, đang nhắc lại lời hứa hôm nào với cô.
Bạch Cẩm Hi chấn động, não bộ hoàn toàn trống rỗng. Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng chỉ có gương mặt anh hiện rõ trong tầm mắt cô. Tuy nhiên, Hàn Trầm bỗng ngoái đầu, né tránh mắt cô.
Vì cách rất gần nên Cẩm Hi có thể thấy rõ, đôi mắt luôn trầm tĩnh của anh lấp lánh ánh lệ.
“Hàn Trầm, anh…”
Giây tiếp theo, thắt lưng bị siết chặt, anh dùng một sức mạnh chưa từng thấy ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai cô. Vì anh dùng sức nên hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn.
Cẩm Hi trầm mặc trong giây lát rồi giơ tay ôm anh, nước mắt chảy dài xuống gò má.
Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.
Bạch Cẩm Hi! Liệu có phải em cũng từng mơ thấy đôi mắt anh? Liệu có phải em cũng từng vì anh, quyến luyến ở tận đáy sâu những ký ức vụn vặt, không chịu thức tỉnh? Có phải em vẫn khắc khoải nhớ về bóng dáng mơ hồ và câu nói của anh? Liệu có nhớ tới một Hàn Trầm đã dâng tặng cả trái tim chân thành cho em, sau khi để mất em, không còn biết thế nào là hạnh phúc?