Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Truy Tìm Ký Ức

Chương 98: Chuyện Cũ Kể Lại 4: Cùng Anh Ngủ Say – P2

Tác giả: Đinh Mặc
Chọn tập

Dưới ánh đèn tối mờ mờ, Tô Miên chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ của hắn, nhưng vẫn cảm nhận được mùi hương xa lạ đang từ từ bủa vây. Khi hắn chạm vào môi cô, Tô Miên liền nghiêng đầu tránh né rồi dùng sức đẩy người hắn. Tuy nhiên, S lập tức túm chặt hai tay cô, ấn xuống sofa. Đôi môi lạnh giá của hắn lại một lần nữa phủ xuống.

Tô Miên lập tức ngừng giãy giụa. Cô đang ở trong sào huyệt của địch, sự phản kháng chỉ càng chọc giận đối phương, khiến cô chịu sự xâm phạm càng lớn hơn. Thế là cô bất động, mím chặt miệng, toàn thân hơi run run.

S nhắm mắt, lặng lẽ hôn Tô Miên. Sau khi kết thúc nụ hôn ngắn ngủi, hắn mở mắt, mơ màng nhìn cô.

“Tôi yêu em.” Hắn khẽ thổ lộ.

Tô Miên lập tức đẩy người hắn. Lần này, hắn buông tay cô chứ không ép buộc. Cô chạy một mạch lên tầng trên, lao vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa. Cô tựa người vào cánh cửa, toàn thân như chìm trong băng tuyết.

Một lúc sau mới định thần, cô liền đi vào nhà tắm nhanh chóng lắp ráp, chạy thử thiết bị liên lạc. Xong xuôi, cô gửi tin nhắn bằng mật mã cho người liên lạc trực tiếp với mình là giáo sư Hứa Mộ Hoa: Thân phận của em đã bị bại lộ. Kế hoạch của chúng là cái bẫy. Xin hãy cứu em.

Làm xong những việc này, Tô Miên ngồi bệt trong nhà tắm, thẫn thờ hồi lâu. Tin nhắn đã được gửi đi. Giáo sư Hứa từng nói sẽ mở kênh liên lạc khẩn cấp 24/24. Chỉ cần nhận được tin nhắn, cảnh sát sẽ có thể xác nhận vị trí của cô, đồng thời cử người đến cứu viện.

Điều gì đang chờ đợi cô ở phía trước? Liệu cô có được cứu thoát không? Giáo sư Hứa và cả Hàn Trầm có tìm thấy cô hay không? Ngày mai sẽ là một ngày khủng khiếp như thế nào?

Cô cúi đầu, lôi sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo. Để tránh gây sự chú ý, cô xâu chiếc nhẫn đính hôn do Hàn Trầm tặng vào sợi dây chuyền rồi đeo ở cổ.

Cô giơ chiếc nhẫn lên cao, nhìn dòng chữ “S&H My Heart” khắc ở bên trong, sau đó đưa lên môi hôn.

Cô nghĩ, cô đã chuẩn bị tinh thần từ bỏ tính mạng. Nếu S định cưỡng bức, cô sẽ không để hắn toại nguyện. Cô chỉ trung thành với tình yêu của mình và Hàn Trầm, với phù hiệu của cảnh sát. Như thế, cô sẽ chết trước Hàn Trầm, không thể ở bên anh trọn đời. Mọi lời thề cuối cùng cũng trở thành bong bóng.

Tô Miên lau nước mắt, đứng dậy rửa mặt rồi rời khỏi nhà tắm.

Ở thời điểm đó, Tô Miên không biết, cô chuẩn bị tâm lý dù chết cũng không phục tùng thì có tác dụng gì chứ? Bởi thứ S muốn cướp đoạt là trí nhớ và thân phận của cô. Nếu một ngày nào đó tỉnh lại mà quên mất bản thân và Hàn Trầm, liệu cô còn trung thành với tình yêu và tín ngưỡng của mình hay không?

Tối hôm đó, người phụ trách giám sát Tô Miên là A, nhưng hắn không hề phát hiện ra điều bất thường. Cho tới lúc trời sáng, A nhận được điện thoại của K. K chính là Hứa Nam Bách, con trai giáo sư Hứa Mộ Hoa.

GIọng nói của Hứa Nam Bách rất đè nén và uể oải: “A, các cậu chẳng để ý đến tiểu sư muộn gì cả. Bốn giờ sáng ngày hôm nay, cô ta gửi tin “Thân phận của em đã bị bại lộ. Kế hoạch vốn là cái bẫy. Xin hãy cứu em.” cho ông già nhà tôi. Nếu tổ chuyên án biết được, kế hoạch của chúng ta sẽ tiêu tùng”.

Nghe câu “Nếu tổ chuyên án biết được”, A lập tức hiểu ý, mở miệng hỏi: “Bố anh thế nào rồi?”

Hứa Nam Bách lãnh đạm trả lời: “Ông già xảy ra tai nạn giao thông khi đang trên đường đến Sở Công an. Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi”.

A cười nhạt: “Thế mà anh cũng ra tay được”. Bình thường, A thật sự không thích Hứa Nam Bách. Hắn luôn cảm thấy đối phương không giống bọn hắn.

Hứa Nam Bách không tiếp lời. Hắn đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn bố nằm trên giường bệnh qua tấm kính. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng vài tiếng đồng hồ trước.

Trên xe ô tô và các góc ở nhà bố hắn đều được lắp camera giám sát. Tất nhiên, phần lớn đều dưới hình thức quà tặng, ví dụ chậu hoa nhỏ hay bức tranh thủy mặc… Bình thường, ông già thường mặt nặng mày nhẹ với hắn nhưng những món quà này, ông đều để ở vị trí dễ thấy nhất.

Vì vậy, khi bắt gặp hình ảnh bố nhận được tin nhắn tình báo của Tô Miên rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài qua camera giám sát, hắn không còn cách lựa chọn nào khác.

Nghĩ đến đây, lồng ngực Hứa Nam Bách nhói đau. Hắn liền kết thúc cuộc trò chuyện với A.

Ở đầu kia, sắc mặt cảu A hơi hoảng hốt. Tuy hắn sớm biết, Tô Miên chỉ đóng kịch với bọn hắn, nhưng trong quá trình tiếp xúc, hắn cảm nhận được cô rất thấu hiểu và thật lòng với bọn hắn. Hôm nay, bọn hắn và cô phải ngả bài hay sao?

Đúng lúc này, S từ thư phòng đi ra ngoài. A sáng mắt, vội vàng mở miệng: “Tô Miên đã…”

S bình tĩnh ngắt lời: “Tôi biết rồi”.

A ngậm miệng. Hắn dõi theo S cho đến khi đối phương lên tầng trên, đi về phía phòng của Tô Miên. Không hiểu tại sao, trong lòng A đột nhiên rất buồn.

Cửa bị khóa trái, vệ sĩ đứng sau S liền rút chìa khóa mở ra. A vẫn đứng ở tầng dưới, nghe thấy giọng nói vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng của Tô Miên: “Anh đừng có mơ, tôi thà chết còn hơn”.

S không nói một lời, đi thẳng vào trong phòng, thuận tay khép cửa. Vài phút sau, hắn bế Tô Miên đã bất tỉnh đi ra ngoài.

“Đi thôi!” S nói, “Mọi người cứ làm theo kế hoạch đã định.”

Rất lâu sau này, A vẫn thường xuyên nhớ tới ngày hôm đó. Hắn nghĩ, không biết ngay từ đầu S đã có ý định cùng Tô Miên xóa bỏ trí nhớ, hay sau đó mới có quyết định? Lúc ở trong phòng, hai người đã nói chuyện gì mà kể từ hôm ấy, trên thế gian không còn sự tồn tại của S? Hay là do từ nhỏ sống trong máu tanh nên S đã sớm chán ngán tất cả? Nên anh ấy mới rời đi khi cuộc đời đang ở trên đỉnh cao. Tô Miên chính là sự cứu rỗi của anh ấy.

Hàn Trầm đứng trước xe chỉ huy của cảnh sát, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo. Tổ trưởng tổ chuyên án và mấy vị lãnh đạo nhìn anh bằng ánh mắt khó xử.

“Tiểu Hàn!” Tổ trưởng tổ chuyên án lên tiếng, “Chúng tôi biết mối qua hệ giữa cậu và Tô Miên, cũng biết cậu rất quan tâm đến cô ấy. Đây cũng là nguyên nhân khiến đợt trước chugns tôi không đồng ý để cậu tiếp tục ở lại tổ chuyên án. Vì sự kiên trì của cậu nên chúng tôi mới đồng ý. Bây giờ chẳng có chứng cứ chứng minh cô gái ngày hôm trước là giả. Cậu cũng chỉ dựa vào trực giác chứ đâu có bằng chứng. Tiểu Hàn, chẳng phải cậu luôn coi trọng chứng cứ hay sao? Liệu có phải cậu quá lo lắng cho Tô Miên nên mới suy đoán vu vơ hay không?

Hiện tại, kế hoạch hành động đã được sắp đặt đâu vào đấy. Chúng tôi không thể chỉ dựa vào cảm giác hay một câu nói của cậu mà thay đổi toàn bộ kế hoạch. Hơn nữa, bên Tô Miên tiến triển rất thuận lợi. Nếu sai một nước cờ, chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm khó gặp hốt trọn bọn chúng, đồng thời có thể khiến Tô Miên bị bại lộ thân phận, đẩy cô ấy vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Nếu cậu không yên tâm, tôi đề nghị cậu đừng tham gia vào hành động truy bắt tội phạm lần này, mà hãy ở lại hậu phương. Cậu đừng lo lắng quá. Sáng hôm qua, chúng ta còn nhận được tin tình báo của Tô Miên, nói mọi việc thuận lợi còn gì? Cậu hãy tin tưởng cô ấy”.

Hàn Trầm một mình ngồi trước máy tính, chạy đua với thời gian. Tổ chức tội phạm không thể tim một người có diện mạo giống hệt Tô Miên trong một thời gian ngắn. Chúng phải có âm mưu từ lâu. Ngoài ra, có thể chỉnh hình đến mức độ này, chứng tỏ hai người nhìn cũng tương đối giống nhau.

Anh đột nhiên nhớ Tô Miên từng nhắc qua, cô còn một người dì và em gái họ ở tỉnh K.

Hàn Trầm lập tức viết hai từ “Tỉnh K” vào mẩu giấy rồi kẹp sau trong ví tiền.Là một người thông minh, tiềm thức của anh đã có dự cảm. Nếu ngày hôm nay thật sự mất cô, vậy thì tỉnh K có lẽ là một đầu mối để tìm kiếm cô.

Anh cất chiếc ví tiền này vào ngăn kéo.Một năm sau, khi đã bị mất trí nhớ, Hàn Trầm trở lại văn phòng này. Tất cả mọi thứ liên quan đến Tô Miên đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ duy nhất mẩu giấy trong ví tiền là không bị phát hiện. Do đó, sau này bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm người con gái trong mơ, trực giác báo cho anh biết, cô đang ở một nơi nào đó thuộc tỉnh K. Vì một lý do nào đó nên cô không thể gặp anh, mà chờ anh đi tìm cô.

Hàn Trầm lại cầm tập hồ sơ vụ án lên xem. Ngoài địa điểm sẽ tiến hành kế hoạch bắt giữ ngày hôm nay còn ba địa điểm khác cũng có dấu hiệu tội phạm tụ tập. Anh không do dự, lập tức cầm súng một mình đi tới những nơi đó.

Tầm chạng vạng, Hàn Trầm tìm đến địa điểm nghi vấn thứ ba. Đây là một khu nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Sắc trời tối dần, mấy nhà kho có ánh đèn lờ mờ, nếu không tiến lại gần sẽ chẳng thể phát hiện ra điều đó. Cả khu vực tĩnh mịch va lạnh lẽo như không có sự tồn tại của con người. Nhưng Hàn Trầm biết, chỗ này không bình thường. Anh rút súng, nép mình vào bờ tường, lặng lẽ tiến lại gần.

Hàn Trầm không ngờ lại gặp Tân Giai ở nơi này.Tân Giai là cô gái cùng sống trong một khu với anh từ nhỏ. Trong ấn tượng của anh, cô ta luôn đi theo anh, còn anh chẳng có lòng kiên nhẫn ứng phó. Đến lúc trưởng thành, bố mẹ hai bên đều có ý tác hợp, cô ta cũng thường xuất hiện ở nhà anh, khiến anh càng có ác cảm. Đến khi vào trường cảnh sát, anh không cần phải nhìn thấy cô ta nữa.

Tuy nhiên, Tân Giai vẫn không chịu bỏ cuộc. Tuần trước, Hàn Trầm về nhà ăn cơm, cô ta cũng có mặt. Lúc đó, anh tuyên bố thẳng: “Mấy hôm trước con đã cầu hôn bạn gái rồi, vài ngày nữa sẽ dẫn về ra mắt bố mẹ. Cô ấy rất dễ thương và hiểu chuyện”. Nghe anh nói vậy, sắc mặt Tân Giai trở nên khó coi, còn bố mẹ anh cũng tỏ ra khó xử nhưng Hàn Trầm mặc kệ.

Đối với người phụ nữ tên Tân Giai này, anh không biết nhiều về cô ta, cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ cảm thấy phiền phức trước sự cố chấp của cô ta. Không ngờ, cô ta lại có mặt ở địa điểm nghi vấn, thậm chí còn mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang.

Nhìn thấy Hàn Trầm, ánh mắt Tân Giai vụt qua tia kinh ngạc và hoảng hốt. Cô ta chưa kịp lên tiếng, anh đã xong tới và chĩa súng vào thái dương cô ta.

“Cô ấy đang ở đâu?” Hàn Trầm cất giọng lạnh lùng.

Tân Giai không phản kháng, khóe miệng để lộ ý cười lạnh nhạt.

“Tân Giai! Làm những chuyện này, cô không thấy có lỗi với bố mẹ mình sao?” Anh nghiêm giọng chất vấn.

Tân Giai cười cười, “Sao em phải cảm thấy có lỗi cơ chứ? Hàn Trầm, anh đến muộn rồi. Anh đã không thể giành được cô ấy. Cô ấy không còn là của anh nữa. Tất cả đã kết thúc rồi.”

Tân Giai không nói rõ ràng. Trong lòng Hàn Trầm lạnh toát, anh lập tức đánh mạng vào gáy đối phương, khiến cô ta lịm đi. Anh đặt Tân Giai nằm dưới đất rồi cầm súng đi vào bên trong. Tuy ý thức mơ hồ nhưng Tân Giai vẫn cố khuyên anh, “Hàn Trầm… Anh đừng đi… Đừng đi… Anh sẽ chết đó!”

Hàn Trầm không bận tâm đến những lời nói của cô ta. Tân Giai nằm dưới đất. Trong lúc mê man, cô ta nghe thấy tiếng súng vọng tới. Tiếng súng đanh giòn như xé toạc màn đêm yên tĩnh. Cô ta có thể nghe ra, đây chính là tiếng súng của Hàn Trầm.

Anh đang tấn công đồng bọn của cô ta, lao vào chốn hiểm nguy để cứu người con gái trong lòng anh. Vì người đó, anh bất chấp mạng sống của mình. Hai hàng lệ chảy dài xuống gò má Tân Giai, cô ta hướng ánh mắt về phía phòng chứa khí độc. Nơi đó đã bùng cháy ngọn lửa. Trước đó, A đã cài bom ở căn phòng này để hủy chứng cứ. Vì Hàn Trầm nhả đạn nên nơi đó đã bị nổ trước dự định. Tiếp theo, Tân Giai nghe thấy một loạt tiếng nổ cực lớn, tựa như tất cả sắp bị hủy diệt đến nơi.

Khi bầu trời tối đen như mực, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Không gian tràn ngập mùi khói thuốc nổ nồng nặc. Những đốm lửa vẫn cháy dưới chân A, T, L, R, E, K, cũng chính là Hạ Tuấn Ngải, Quý Tử Trường, La Bân, Tân Giai và Hứa Nam Bách. Bọn chúng cùng đi tới căn phòng chứa khí độc đã bị nổ tan tành.

Bọn chúng phải đưa người đi trước khi cảnh sát tới nơi. Bên trong bức tường cháy đen, có ba người đang nằm trên mặt đất. Hàn Trầm ôm chặt Tô Miên, Tô Miên gối đầu lên ngực anh. Toàn thân hai người đen sì, mắt nhắm nghiền, không rõ còn sống hay đã chết. S nắm ở đằng sau Tô Miên, gương mặt trầm tĩnh, tựa như chỉ chìm vào giấc ngủ say. Lông mày của hắn hơi nhíu lại, không biết lo lắng cho ai.

Tân Giai là người đầu tiên lao đến, ngồi sụp bên cạnh Hàn Trầm. Cô ta sờ vào mũi anh, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ. Sau đó, cô ta ra sức kéo tay anh ra khỏi Tô Miên.

L không nói một lời, tiến lên phía trước, giúp một tay để Tân Giai có thể ôm Hàn Trầm vào lòng. Cô ta thông thạo pha chế chất độc, còn hắn chuyên sử dụng chất độc. Hai người luôn là cộng sự ăn ý. Ai cũng biết L yêu Tân Giai, còn Tân Giai không thích hắn. Nhưng L chưa bao giờ thừa nhận điều đó.

“Hai người muốn làm gì hả?” Hứa Nam Bách cất giọng lạnh lùng.

Giây tiếp theo, Tân Giai rút ra một lọ thuốc nhỏ, giơ về phía bọn chúng, “Các anh không thể giết anh ấy! Giết anh ấy có nghĩa là giết tôi! Tôi sẽ đưa anh ấy đi! Anh ấy đã ở trong căn phòng chứa hơi độc, dù không thành người “thực vật” cũng bị mất trí nhớ, não bộ bị tổn thương. Anh ấy sẽ không còn là mối đe dọa đối với các anh… Tôi sẽ đưa anh ấy đi! Nếu các anh không đồng ý thì tôi cũng không muốn sống nữa!”

“Tân Giai!” T đột nhiên lên tiếng. Mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh như chớp đoạt lấy lọ thuốc từ tay Tân Giai.

Tân Giai biến sắc mặt, T cúi đầu nói với cô ta, “Chị mau đưa anh ta rời khỏi nơi này đi.”

Tân Giai mừng rỡ kéo Hàn Trầm. A không bày tỏ thái độ. R và Hứa Nam Bách liếc nhìn nhau rồi định tiến lên. T như có mắt mọc ở phía sau, lập tức rút khẩu súng shotgun đeo trên lưng ngăn cản bọn chúng.

Tân Giai lôi Hàn Trầm lên xe, phóng đi trong chốc lát. Nơi này chỉ còn lại năm người đàn ông cùng Tô Miên và S nằm dưới đất. T cõng S, A bế Tô Miên. R lái ô tô tiến lại gần, Hứa Nam Bách và L không nói một lời, đi theo ba người kia. Chúng nhanh chóng lên xe, rời khỏi hiện trường vụ nổ.

Những ngày tiếp theo diễn ra một loạt hoạt động phạm tội mang tính trả thù. Bạch Cẩm Hi cũng xuất hiện trong nhóm sát thủ với thân phận Tô Miên, khiến tổ chuyên án cho rằng, cô đã hoàn toàn thay đổi. Chính cô đã khiến Hàn Trầm bị trọng thương, rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Chính cô và nhóm tội phạm của cô đã khiến cảnh sát bị tổn thất nặng nề.

Trường đại học Công an thật sự đã gạch tên Tô Miên và hủy mọi hồ sơ về cô. Mấy lãnh đạo Sở Công an bị kỷ luật, phải rời bỏ chức vụ, nhiều cảnh sát hình sự bị thuyên chuyển công tác. Tuy giáo sư Hứa Mộ Hoa đã tỉnh lại từ cơn hôn mê nhưng tin tình báo ông nhận được không đủ để lấy lại sự trong sạch cho Tô Miên. Khi Hứa Nam Bách đến bệnh viện thăm bố, ông lạnh lùng hỏi hắn, “Nam Bách! Chuyện này có thật không liên quan đến anh hay không?”

Lồng ngực Hứa Nam Bách nhói đau, nhưng ông già đã nhắm nghiền hai mắt. Kể từ lúc đó cho đến khi qua đời vào nửa năm sau, ông không nói với con trai một lời.

Nhiều tháng sau, Hàn Trầm, Tô Miên và S vẫn hôn mê bất tỉnh. Ban đầu, Tân Giai rất có lòng tin vào chất độc do mình pha chế. Nhưng bởi xảy ra vụ nổ nên cô ta không xác định, ba người sẽ bị tổn thương đến mức nào.

Vào một đêm ở một thành phố nhỏ, tổ chức tội phạm bây giờ chỉ còn lại bảy người tạm thời ẩn náu chờ S tỉnh lại. Về việc sau này sẽ ra sao, bọn chúng từng tiến hành một cuộc bỏ phiếu.

“Mệnh lệnh của S là sau khi anh ấy và Tô Miên tỉnh lại, chúng ta sẽ đưa Tô Miên đến thành phố Giang, thay thế thân phận của Bạch Cẩm Hi.” R nói, “Còn S đã có vỏ bọc là bác sĩ pháp y Từ Tư Bạch. Mấy năm nay, S đã lấy được bằng pháp y. Chúng ta để anh ấy quay về thân phận đó. Một năm sau, anh ấy sẽ được điều đến thành phố Giang. Tất cả sẽ được bắt đầu lại.”

Hứa Nam Bách cười cười, “Đây là quyết định lãng mạn biết bao.”

“Chúng ta còn một sự lựa chọn khác.” L ngẩng đầu nói với mọi người, “Nếu S cũng bị mất trí nhớ thì cứ để anh ấy và Tô Miên ở bên cạnh chúng ta. Chúng ta sẽ nói hai người vốn là một đôi. Như vậy, S có thể đạt được tâm nguyện, muốn làm gì cô ta thì làm, không cần phải hao tâm tổn trí như trước.”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lặng thinh. Đây là việc làm trái với ý định của S trước đó. Nhưng chúng vốn là những kẻ bất chấp đạo lý, cách làm này càng phù hợp với khẩu vị của chúng hơn.

“Tôi phản đối.” T lên tiếng, “Đây không phải là ý của S.”

“Chúng ta bỏ phiếu đi.” R nói.

Cuộc bỏ phiếu nhanh chóng có kết quả. Đối với đề nghị của L, chỉ có T và Hứa Nam Bách phản đối. Lý do T phản đối là nên tôn trọng tâm nguyện của S. Còn Hứa Nam Bách phản đối vì hắn cho rằng, giết Tô Miên là ý tưởng hay hơn.

L, R và Tân Giai đều đồng ý, để S ở bên cạnh Tô Miên. A ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tán thành.

Vì vậy, quyết định cuối cùng của nhóm tội phạm là kiên nhẫn chờ đợi hai người tỉnh lại rồi nói cho họ biết, họ vốn là một cặp tình nhân. Nếu cần thiết, chúng sẽ dùng thuốc kích thích hay thuật thôi miên, để S giành được trái tim lẫn thân thể Tô Miên. Tới lúc đó, rất có thể S vẫn là S trước kia, dẫn dắt cuộc đời của bọn chúng.

Vào một buổi sáng sớm một tháng sau đó, nhóm sát thủ phát hiện cả S và Tô Miên đều biến mất. Người cùng mất tích là T và khẩu súng của hắn.

“Mẹ kiếp!” L chửi thề một câu. A cầm tờ giấy có nét chữ nguệch ngoạc của T: Đó không phải là cuộc đời mà S muốn.

Trên đời này có một số chuyện nhiều khi đã được định trước. Nhiều ngày sau, nhóm tội phạm mò đến tỉnh K, tìm tới nơi ẩn náu của T. Nhưng chúng chỉ thấy một mình hắn ngồi trong phòng vừa xem tivi vừa ăn cơm hộp.

Nhóm tội phạm sững sờ. R mở miệng trước tiên, “S đã tỉnh rồi à?”

T ngẩng đầu nói với chúng, “Anh ấy tỉnh rồi.”

Buổi tối cùng ngày, chúng lái xe đến cơ quan khám nghiệm tử thi. Đợi một lúc lâu ở bên ngoài, chúng mới nhìn thấy một chiếc Chevrolet màu trắng từ trong đi ra. Đây là loại xe mà S thích nhất. Không ngờ sau khi mất trí nhớ, sở thích của hắn vẫn không thay đổi.

Một người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế. Anh ta vẫn là người đó, nhưng dường như có điểm khác biệt. Anh ta không mặc bộ comple đen lạnh lẽo mà đổi sang áo khoác màu xám nhạt. Anh ta cắt tóc rất ngắn, gương mặt trắng trẻo càng lộ rõ.

Dáng điệu của anh ta không còn vẻ tùy ý, biếng nhác mà rất yên tĩnh và tập trung. Ghế bên cạnh có một tập hồ sơ, bên trên chú thích rõ ràng, “Từ Tư Bạch, Phòng khám nghiệm tử thi.”

Người đàn ông không hút thuốc. Dường như có linh cảm, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía nhóm tội phạm. Giây tiếp theo, anh ta bình thản đưa mắt đi chỗ khác, giống như nhìn thấy những người xa lạ.

Xe của nhóm tội phạm bám theo người đàn ông từ phía xa. Anh ta đi hết con phố này đến con phố khác, cuối cùng dừng lại trước một khu chung cư cao tầng yên tĩnh. Anh ta sống ở phòng 705, cầu thang 3, dãy số 10. Đây là nhà mà “bố mẹ” định cư ở Mỹ để lại cho anh ta.

Cuộc sống của anh ta rất giản dị và yên bình. Tiểu Diêu là trợ lý mà T bố trí ở bên cạnh người đàn ông. Tiểu Diêu từng là nhận vật tép riu trong tổ chức tội phạm, chắc cũng lờ mờ đoán ra thân phận của người đàn ông nhưng không biết chính xác. Cậu ta sẽ trung thành bảo vệ người đàn ông ấy, sẽ giữ kín như bưng. Trước khi vụ tai nạn giao thông dẫn đến mất trí nhớ, người đàn ông đã đệ đơn xin chuyển công tác. Néu không có gì bất ngờ, một năm sau, anh ta sẽ đến thành phố Giang nhậm chức. Cuộc đời anh ta sẽ diễn biến theo như kế hoạch đã định. Anh ta sẽ gặp lại cô, sẽ bắt đầu mối quan hệ từ điểm khởi đầu. Anh ta sẽ hoàn toàn trong sạch, không còn dính dáng đến tội ác.

Nhiều ngày sau, Hàn Trầm ở Bắc Kinh và Tô Miên ở thành phố Giang cũng lần lượt tỉnh lại.

Bố mẹ Hàn Trầm đã thông qua mối quan hệ từ bên trên, gây sức ép cho Sở Công an, đồng nghiệp và bạn bè của anh. Họ đưa ra lý do, “Nhà họ Hàn chúng tôi chẳng lẽ không cần thể diện hay sao? Con bé đó là kẻ giết người hàng loạt, hơn nữa đã chết rồi. Hàn Trầm cũng đã mất trí nhớ, tính nó vừa cứng rắn vừa cố chấp, việc gì phải để nó biết những chuyện này? Chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Đồng nghiệp cũ hoặc là đã hy sinh, hoặc là bị thuyên chuyển đi nơi khác. Chứng kiến Hàn Trầm thoi thóp trên giường bệnh, tỉnh dậy lại bị mất trí nhớ, đám bạn bè như Hầu Tử và Đại Vĩ biết Hàn công tử ngang ngược, mồm miệng cay độc ngày nào đã chết. Bọn họ thề không nhắc đến người phụ nữ đó với anh.

Bốn năm sau, trong căn phòng của hộp đêm Tố Sắc ở thành phố Giang, Hàn Trầm ngồi sau tấm bình phong hút thuốc lá. Tư Tư ở bên ngoài bận rộn pha cafe cho anh.

Thật ra, anh không thích quanh quẩn ở những nơi như thế này. Nhưng người phụ nữ trong mơ chẳng biêý sống chết ra sao, mãi vẫn không tìm thấy tung tích. Anh sợ nhất trường hợp cô bị lừa, bị ép buộc vào khu “đèn đỏ”.

Hàn Trầm hút hết điếu này đến điếu khác, tâm trạng dần trở nên buồn bực. Anh cảm nhận rõ ràng, mình rất nhớ người phụ nữ đó. Nhưng ngay cả diện mạo và tên họ của cô, anh cũng không rõ.

“Cafe của anh đây ạ.” Tư Tư cầm tách cafe đi vào.

Hàn Trầm nhận lấy, “Mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này, cảm ơn em.”

Tư Tư lắc đầu, “Em phải cảm ơn anh mới đúng. Anh Hàn, anh đã giúp mẹ con em rất nhiều.”

Anh quen biết Tư Tư trong một dịp tình cờ. Sau khi anh tỉnh lại, chứng cứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của người phụ nữ đó là chiếc nhẫn không thể nào tháo ra trên ngón áp út của anh. Chiếc nhẫn tựa như sự hóa thân của cô, cố chấp chờ đợi anh phát hiện bí mật liên quan đến cô.

Bên trong chiếc nhẫn có hàng chữ: H&S Forever Love, một tình yêu vĩnh hằng.

Anh đã tìm ra xưởng sản xuất chiếc nhẫn nhưng vì thời gian quá lâu nên chẳng có manh mối, chỉ biết kiểu nhẫn này bán thành từng cặp.

Môitj lần tìm kiếm trong hộp đêm Tố Sắc, anh vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn tương tự trên tay Tư Tư. Vào thời khắc đó, tim anh như ngừng đập. Nhưng khi nhìn rõ mặt Tư Tư, một cảm giác kỳ lạ dội vào lòng anh. Anh biết cô gái này không phải là người anh tìm kiếm.

Không hiểu tại sao, Hàn Trầm luôn cho rằng, dù không nhận ra người phụ nữ trong mơ nhưng anh có thể cảm nhận được cô. Nếu gặp lại, chắc chắn anh sẽ có cảm giác với cô.

Xuất phát từ nguyên nhân chiếc nhẫn, công thêm Tư Tư nuôi con một mình, nên anh quan tâm hơn đến mẹ con cô, đồng thời cũng nhờ cô giúp anh tìm người trong khu “đèn đỏ”.

“Anh Hàn, xảy ra chuyện rồi.” Tư Tư đột nhiên hét lớn. Cô vén rèm cửa sổ, quan sát bên dưới, “Cảnh sát đang tiến hành quy quét ở nơi này.”

Hàn Trầm không tỏ ra căng thẳng, “Tôi biết rồi.” Anh vừa nói vừa châm một điếu thuốc.

Lúc này, trời tối đen như mực. Bên ngoài vang lên tiếng la hét, tiếng bước chân hỗn loạn. Sau đó, anh nghe thấy có người tiến lại gần. Tư Tư căng thẳng đến mức không thốt ra lời.

Một tiếng lách cách mở khóa vang lên. Anh dập điếu thuốc, lặng lẽ chờ đợi.

“Anh hãy ra ngoài ngay. Mời anh về đồn lấy lời khai, nếu không phạm pháp, chúng tôi sẽ không đổ oan cho anh.” Một giọng nói lanh lảnh mang chút kiêu ngạo từ đằng trước tấm bình phong truyền tới.

Hàn Trầm vốn không muốn để ý, nhưng khi ngẩng đầu, vào một khoảnh khắc, anh đột nhiên thất thần.

Vì cảnh sát kiểm tra đột xuất nên bên ngoài bật đèn sáng trưng. Ánh mắt rọi vào cửa sổ, khiến hình bóng mảnh mai của người phụ nữ đó hiện rõ trên tấm bình phong.

Anh biết, trên cõi đời này có rất nhiều sự thật bị chôn vùi. Vào thời khắc này, bên tai anh chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, như muốn nói thầm với anh, điều bí mật không ai biết đó.

Chọn tập
Bình luận