Sau khi T dập máy, văn phòng vô cùng yên tĩnh. Vài giây sau, Lải Nhải chửi thề, “Mẹ kiếp!”
Tim Châu Tiểu Triện như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ta quay sang Bạch Cẩm Hi, thấy cô không hề hoảng hốt, thậm chí khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ nụ cười chế nhạo.
Còn Hàn Trầm đứng thẳng người, sắc mặt vẫn bình tĩnh, miệng cười rất nhạ, y hệt Bạch Cẩm Hi.
Đúng rồi, hai người này đều ngang tàng từ trong cốt tủy, đâu sợ sự uy hiếp của T. Châu Tiểu Triện bất giác cảm thấy yên lòng.
Tần Văn Lang nói với Hàn Trầm, “Vụ này hết sức quan trọng, cậu hãy cùng tôi đi báo cáo với Cục trưởng.”
Nhưng Hàn Trầm cúi xuống nhìn đồng hồ, “Không kịp nữa, tôi và Cẩm Hi đến đó trước.”
Đội trưởng Tần ngẫm nghĩ, gật đầu, “Được, chúng ta chia nhau ra hành động. Tôi sẽ đi tìm đội đặc nhiệm để nghiên cứu phương án tấn công núi Điểu Lâm, giải cứu con tin. Hai người cứ xuất phát trước, nếu có thể dùng biện pháp mạnh thì thực thi ngay. Chúng ta không thể để T dắt mũi.”
Hàn Trầm gật đầu, quay người về bốn thành viên tổ Khiên Đen.
Lải Nhải và Châu Tiểu Triện đồng thanh, “Bọn em cũng đi.” Mặt Lạnh tiến lên phía trước một bước.
“Không được, các cậu ở lại đây, thu thập tư liệu chi tiết về những người tham gia cuộc thi đấu lần này và vùng núi Điểu Lâm. Mặt Lanh, cậu hãy cùng đội đặc nhiệm nghiên cứu kế hoạch tấn công.”
“Vâng… tôi rõ rồi…”
Hàn Trầm đưa mắt về phía Bạch Cẩm Hi. Cô nhìn anh cười cười rồi lấy áo khoác trên thành ghế mặc vào người, “Chúng ta đi thôi.”
Chiếc Land Rover được lắp đèn cảnh sát lao nhanh trên đường cao tốc, vượt hết xe này đến xe khác.
Bạch Cẩm Hi ngồi ở ghế phụ, giơ tay chỉnh chiếc gương chiếu hậu rồi vuốt lại mái tóc, rút tờ giấy ướt lau mặt sạch sẽ.
Hàn Trầm dõi theo một loạt động tác của cô, cho đến khi cô xoay gương chiếu hậu về chỗ cũ.
“Cô thảnh thơi thật đấy, không sợ chết hay sao?” Anh hỏi.
“Sợ chứ.” Cẩm Hi tựa vào thành ghế, bình thản đáp, “Anh đã nghe câu này chưa? Càng ở thời khắc quan trọng, phụ nữ càng phải chỉn chu mới có thể ổn định được cục diện.”
Thật ra, trong lòng cô cũng hơi căng thẳng. Nhưng biết căng thẳng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì nên cô cố gắng thả lỏng bản thân, thốt ra những lời nhẹ nhàng, hài hước.
Hàn Trầm dõi mắt về con đường phía trước, khóe miệng nhếch lên, “Ừ, cô nói có lý.”
Bây giờ đã là buổi chiều, mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào chỗ ngồi của hai người. Lái xe một lúc, anh lại liếc cô một cái.
Dưới ánh nắng chói chang, gương mặt Cẩm Hi đặc biệt yên tĩnh. Tóc mái được chỉnh ngay ngắn, để lộ đôi lông mày đen nhánh khiến ngũ quan của cô ngày càng rung động lòng người. Tuy nhiên, dáng ngồi của cô không tao nhã chút nào, mà tùy tiện ngả về một bên.
Hàn Trầm tập trung lái xe.
Máy tính bảng của Cẩm Hi đột nhiên kêu “ting” một tiếng, cô rút khỏi túi xách, ngón tay lướt trên màn hình, “Tiểu Triện gửi tư liệu đến rồi.”
Cô vừa đọc vừa nói với Hàn Trầm, “Đã điều tra ra, cuộc thi đấu lần này là do một cá nhân phát động và tài trợ trên diễn an CS từ ba tháng trước. Vì phần tưởng rất hấp dẫn nên thu hút nhiều người đăng ký tham gia. Cuối cùng, nhà tổ chức chọn ra tám người. Tiểu Triện và nhân viên phòng kỹ thuật đang truy tìm IP của nhà tổ chức, nhưng chắc khó có thu hoạch.”
Nói đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhà tài trợ thần bí này rất có thể chính là T
“Ngoài ra, nhà tài trợ không công khai danh sách những người tham gia cuộc thi trên diễn an nên Tiểu Triện vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Hàn Trầm gật đầu. Hai người yên lặng một lát, anh lại lên tiếng, “Lời nói của T hôm nay có hai từ rất quan trọng.”
Cẩm Hi, “Từ đầu tiên là “kết quả”. Hắn nói: đến lúc đó, bất luận kết quả thế nào, có nghĩa là hắn muốn thông qua sự việc lần này đạt được kết quả nào đó. Mà kết quả này có lẽ là chân tướng của một sự việc khác, hoặc là sự trừng phạt đối với người nào đó. Căn cứ vào tình hình trước mắt, có thể thấy, đối tượng mà T muốn trừng phạt nằm trong tám người tham gia cuộc thi đấu. T hoặc là trốn trong bóng tối, giám sát tình hình cả ngọn núi, hoặc là trà trộn vào đám người tham gia.”
Cô nhắm mắt, “Thử tưởng tượng một chút, khi tiếng súng vang lên, ai cũng tưởng chỉ là trò chơi. Kết quả có người trúng đạn thật, ngã xuống đất, còn hung thủ là một trong số chúng ta. Nỗi kinh hoàng bao trùm lên mỗi con người. Hắn cố ý sắp xếp cuộc thi “đuổi giết” này, chúng tỏ trong mấy người tham gia, có kẻ từng mang lại nỗi hoảng sợ và tổn thương cho bản thân hắn hoặc người hắn yêu thương.”
Hàn Trầm gật đầu, “Bảo Tiểu Triện và Lải Nhải điều tra thêm về những vụ án hoặc sự cố liên quan đến hoạt động CS trong mấy năm gần đây.”
“Vâng.” Cẩm hi mở mắt nhìn anh, “Còn nữa, anh thử nói xem, tại sao T lại chỉ định chúng ta tham gia?”
Hàn Trầm hỏi ngược lại, “Cô có từng làm chuyện gì trái lương tâm không đấy?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Thế thì được, chúng ta sẽ ổn thôi.”
Cẩm Hi cười cười, khẽ “hừ” một tiếng.
“Dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi cũng bảo vệ cô.” Hàn Trầm cất giọng trầm trầm.
Cẩm Hi im lặng vài giây, đáp lại, “Anh đừng nói chắc chắn thế, ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu.”
Anh liền quay sang cô, “Được, là cô bảo vệ tôi.”
Cẩm Hi phì cười. Hai người yên lặng một lúc, cô lại lên tiếng, “Có hai cảnh sát tham gia cuộc “đuổi giết” nhưng không được để lộ thân phận, chỉ có thể làm chứng cho sự trừng phạt của hắn. Đối với bất cứ kẻ giết người hàng loạt nào, chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng đủ thấy kích thích rồi.
Từ quan trọng thứ hai là “tự thú”. Nếu tới lúc đó, hắn thực sự làm vậy, chứng tỏ hắn cũng cho rằng bản thân có tội, định gánh chịu trách nhiệm tương ứng. Trong nội tâm của hắn chắc cũng tồn tại giằng co và mâu thuẫn. Hắn biết rõ về chúng ta, chỉ định chúng ta tham gia, có lẽ hy vọng chúng ta có thể vạch trần sự thật, đồng thời ngăn cản hắn tiếp tục giết người.”
Bốn giờ ba mươi phút chiều, tại văn phòng đội hình sự Công an tỉnh.
Cục trưởng Cục công an, Tần Văn Lang, Đội trưởng đội đặc nhiệm, Mặt Lạnh và một vài lãnh đạo khác đứng quanh tấm bản đồ trên bàn, rì rầm trao đổi.
Sau khi bàn bạc một hồi, Đội trưởng đội đặc nhiệm vẫn lắc đầu, “Không được.” Ông chỉ vào một điểm trên tấm bản đồ, “Đây là lối vào núi Điểu Lâm. Chắc chắn T đã lắp nhiều camera theo dõi và thiết bị kiểm tra gần đó, tấn công chính diện rất khó thành công, con tin sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ba mặt của núi Điểu Lâm là rừng nguyên sinh và sông nước, không hề có lối đi lại. Nếu bây giờ cử người âm thầm đột nhập từ hướng rưng núi, ít nhất cũng phải mất hai ngày mới tới nơi. Nếu chúng ta dùng máy bay trực thăng, chỉ e tiếng động lớn sẽ bị T phát hiện.”
Cục trưởng trầm tư trong giây lát rồi cất giọng nghiêm nghị, “Lẽ nào các đồng chí chỉ có thể để hai cô cậu ấy mạo hiểm? Không nghĩ ra cách khác hay sao?”
Tần Văn Lang ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng, “Cục trưởng, chúng ta có thể thử, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi có thân thủ tốt, năng lực trinh sát cũng rất mạnh. Tôi có lòng tin, họ sẽ tạo ra đột phá từ bên trong, kết hợp hành động của chúng ta từ bên ngoài, cuối cùng sẽ giải cứu con tin, bắt T về chịu tội trước pháp luật.”
Đúng năm giờ chiều.
Lối vào Điểu Lâm thật ra chỉ là một con đường núi chật hẹp, hai xe ô tô đi ngượcc hiều phải miễn cưỡng mới có thể lách qua nhau, một bên là vực sâu không thấy đáy.
Mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài, hơn chục người cảnh sát đang tỏa ra quan sát tình hình xung quanh, đặc biệt là động tĩnh của khu rừng núi phía trước.
Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đứng sau đám đông. Một nhân viên kỹ thuật đi đến, đưa hai khẩu súng tín hiệu bỏ túi cho họ, “Anh chị hãy giữ cẩn thận. Khi nào nhận được tín hiệu của anh chị, cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang sẽ lập tức phát động cuộc tấn công.”
“Được.” Hàn Trầm quay sang Cẩm Hi, “Chúng ta đi thôi.”
Hai người đi xuyên qua đám đông và những chiếc xe cảnh sát, tiến về con đường núi vắng lặng phía trước.
Họ vừa đi vài bước, đằng sau liền vang lên giọng nói của các đồng nghiệp:
“Hai đồng chí chú ý an toàn!”
“Bảo trọng!”
“Cố lên!”
…
Hàn Trầm dừng lại, nhưng nhanh chóng tiến bước. Còn Cẩm Hi đưa tay ra sau lưng, giơ ngón cái với bọn họ.
Mấy tiếng đồng hồ trước, Châu Tiểu Triện đã gửi bản đồ và thông tin cơ bản về núi Điểu Lâm cho hai người. Trên thực tế, không nhiều người biết đến ngọn núi này. Nó có địa thế vô cùng hiểm trở, từ tháng Năm đến tháng Mười thường xảy ra tình trạng đất đã trôi từ trên núi xuống. Bây giờ đang ở khoảng thời gian nguy hiểm, mấy năm gần đây cũng từng có người thích hoạt động dã ngoại gặp nạn ở đây.
Mặt trời lấp ló ở rặng núi phía xa xa, rừng cây rậm rạp gần như che khuất ánh sáng, khiến không khí càng trở nên u ám. Con đường vắng lặng không một bóng người qua lại. Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đi bộ khoảng mười phút là hết đường mòn, chỉ còn lại triền núi nhấp nhô.
Hàn Trầm đã xem qua bản đồ. Anh phóng mắt về phía xa xa rồi ngồi xổm xuống. Mặt đất tơi xốp, in dấu chân mờ mờ, anh quan sát một lúc mới đứng lên, “Chúng ta chuẩn bị leo núi thôi.”
“Được.”
Nhưng anh không lập tức hành động mà quay sang Bạch Cẩm Hi.
Cẩm Hi, “Sao thế?”
Anh đột nhiên giơ tay, kéo cô vào lòng. Mặt cô dán vào áo sơ mi của anh, nghe nhịp tim trầm ổn trong lồng ngực người đàn ông.
“Bạch Cẩm Hi, cô nhớ phải đi theo tôi. Chúng ta cùng vào, cùng ra, cô đã rõ chưa?”
“… Tôi biết rồi.”
Anh buông tay, quay người đi lên dốc.
Hai người đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ, phía trước xuất hiện một bãi cỏ, ở đó đặt hai thùng giấy lớn mày xanh lá cây. Họ đưa mắt nhìn nhau rồi tiến lại gần. Thùng giấy không dán kín, Hàn Trầm mở ra, bên trong mỗi thùng có một khẩu súng laser AK47 y như thật, một bộ đồ rằn ri, một đôi giày bốt cổ ngắn và một con dao găm. Ngoài ra còn có một chiếc ba lô, bên trong đựng vật phẩm cần thiết cho các chuyến dã ngoại như la bàn, lương khô, thịt bò khô, bình nước quân dụng chứa đầy nước, ấm nước, túi ngủ, mũ sắt…
Hai người thay bộ đồ rằn ri và đi giày bốt, đeo súng và ba lô, tiếp tục tiền về phía trước.
Lại đi bộ một tiếng đồng hồ, xuyên qua khu rừng sương mù bao phủ, họ tới một thung lũng nhỏ, có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
Một căn nhà gỗ đơn sơ xuất hiện ở ngay trước mặt. Ngôi nhà không có cửa, bên trong thoáng thấy có bóng người.. Nghe tiếng động, họ đều quay đầu về phía Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi.
“Cuối cùng cũng đến rồi.” Một người cười nói, “Hai vị cao thủ này bắt chúng tôi đợi lâu quá đấy.”
Mở miệng là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở cạnh cửa ra vào. Anh ta có thân hình cao lớn, cũng mặc bộ đồ rằn ri như những người khác, để lộ nước da màu đồng khỏe manh, trên cổ đeo tai nghe màu đen.
Sau đó, người đàn ông đứng dậy, giơ tay về phía Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi, “Xin chào, tôi là Nhan Nhĩ.”
Hàn Trầm bắt tay anh ta, “Tôi là Hàn Trầm.”
Cẩm Hi nhanh chóng dò xét Nhan Nhĩ từ đầu đến chân, cũng mỉm cười giơ tay, “Bạch Cẩm Hi.”
Nhan Nhĩ đeo tai nghe, lại ngồi xuống.
Khi Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đi vào trong nhà, có người ngẩng đầu nhìn, cũng có người không thèm để ý đến họ. Đối tượng mà Cẩm Hi chú ý đầu tiên là đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ. Cô gái ngoài hai mươi tuổi, đang khoác tay người đàn ông. Người đàn ông không cao lớn, nhưng tướng mạo khá điển trai. Cô gái có dung nhan bình thường, nhưng lại có một nụ cười rất ngọt ngào. Hai người đang trò chuyện thân mật.
“Hello!.” Nhận ra Cẩm Hi chú ý đến mình, cô gái vẫy tay với cô.
Cẩm Hi mỉm cười với cô ta, “Hello.”
Cô gái nhìn sang Hàn Trầm, ánh mắt vụt qua một tia ngạc nhiên, “Hai người… cũng là một đôi à?”
Cẩm Hi còn chưa kịp trả lời, bờ vai đột nhiên nặng trĩu, mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ, Hàn Trầm đã ôm cô.
“Đúng vậy.” Anh đáp.
Đây là câu trả lời hợp tình hợp lý, bởi chỉ có vậy, hai người mới có thể nghiễm nhiên ở bên nhau. Cẩm Hi gật đầu thừa nhận.
Kết quả, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua bên này. Hàn Trầm ôm Cẩm Hi, thần sắc bình thản. Cô nở nụ cười lịch sự với bọn họ.
Cẩm Hi hiểu tại sao họ lại nhìn cô và Hàn Trầm bằng ánh mắt đó. Trong quá trình thi đấu, hai người là tình thân, có thể hai đánh một, sẽ càng chiếm ưu thế hơn.
Cô gái trẻ liền đẩy bạn trai, “Anh thấy chưa, còn một đôi nữa, chúng ta không phải là trường hợp đặc biệt duy nhất. Ban tổ chức đã chọn như vậy, chứng tỏ rất công bằng và hợp lý.” Cô ta cười cười, “Vừa rồi, tôi đã nghe thấy tên của anh chị. Tôi tên là Nhạc Lạc Hà, anh chị gọi tôi là Hà Tử là được. Anh ấy là bạn trai tôi, tên Trương Mộ Hàm.”
Trương Mộ Hàm tựa đầu vào vai bạn gái, giơ tay lên trước trán, chào Hàn Trầm và Cẩm Hi theo kiểu nhà binh.
Lúc này, người đàn ông ngồi ở chiếc ghế mây bên trái liền đứng dậy. Ngôi nhà gỗ rất sơ sài, mọi người đều ngồi bệt dưới sàn hoặc trên bậc thang, chỉ có anh ta chiếm vị trí tốt nhất. Anh ta tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, diện mạo sáng sủa.
“Xin chào, tôi tên là Kha Phàm, hai bạn cứ gọi tôi Đại Kha là được.” Anh ta nở nụ cười nhã nhặn, “Để tôi giới thiệu những người khác với hai bạn, đây là Du Xuyên, gọi thân mật là tiểu Du, người anh em của tôi.”
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi tựa vào bậc thang giơ tay vẫy một cái. Anh ta có thân hình cao gầy, lưng đeo khẩu súng. Khi Kha Phàm giới thiệu, anh ta cũng chẳng buồn liếc qua bên này mà vẫn dõi mắt ra ngoài cửa sổ, thần sắc lãnh đạm.
Kha Phàm cười cười, “Tiểu Du rất kiệm lời, hai bạn cứ coi cậu ta như không tồn tại là được. Nhưng trên chiến trường, đừng để cậu ta bắn trúng đầu đấy. Tiếp theo là Minh Nguyệt, một cô gái không dễ động đến.”
Hàn Trầm và Cẩm Hi thuận theo ánh mắt anh ta, thấy một người phụ nữ đang ngồi khoanh chân bên cạnh tường. Cô ta không cài cúc áo rằn ri, mà buộc ở thắt lưng, mái tóc uốn xoăn buộc đuôi gà. Minh Nguyệt không hẳn là mỹ nhân, nhưng cũng khá thanh tú và ưa nhìn.
Nghe Kha Phàm điểm danh, cô ta ngẩng đầu, “Đại Kha dài dòng quá đi.” Nói xong, cô ta liếc hai người, “Tôi là Lý Minh Nguyệt.”