Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Truy Tìm Ký Ức

Chương 58: Nửa Đời Vứt Bỏ Tình Yêu

Tác giả: Đinh Mặc
Chọn tập

Hàn Trầm và Cẩm Hi từ bệnh viện về đến nhà là đã hơn 10 giờ đêm. Cẩm Hi nằm trên giường nghỉ ngơi, còn Hàn Trầm đi tắm. Cô chợt nhớ đến hình ảnh và giọng nói hiện lên trong đầu trước đó. Nếu cô bị mất trí nhớ do ngạt thở trong trận hỏa hoạn cháy nhà, tại sao tiếng của Hàn Trầm lại xuất hiện nơi ký ức vụn vặt của cô? Hoặc giả, đó chỉ là ảo giác của cô.

Cẩm Hi đang chìm trong suy tư, Hàn Trầm đã ra khỏi phòng tắm. Anh chỉ mặc quần dài, thân trên để trần, còn đọng vài giọt nước. Dù đã từng đụng chạm thân mật, nhưng Cẩm Hi vẫn hơi ngượng ngùng, liền quay sang một bên. Độc tác nhỏ này của cô lập tức bị anh phát hiện. Anh ngồi xuống giường, cúi đầu nói: “Em trốn tránh làm gì chứ? Tối nay, anh sẽ không động vào em”. Nói xong anh nâng cằm cô, giống như tán tỉnh, cũng như muốn xem xét vết thương trên cổ cô.

Cẩm Hi lên tiếng: “Là anh nói không đụng đấy nhé! Thật ra, em chẳng có vấn đề gì hết, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”

Thế nào được gọi là “được đằng chân, lân đàng đầu”, chính là chỉ người phụ nữ trước mặt anh. Bắt gặp ánh mắt tinh nghịch và đắc ý của Cẩm Hi, Hàn Trầm chỉ cười cười, nằm xuống bên cạnh cô. Anh tắt đèn, hai người lặng yên bên nhau. Một lúc sau, anh cầm tay Cẩm Hi hôn nhè nhẹ lên các ngón, lòng bàn tay và mu bàn tay của cô. Cuối cùng, anh ôm cô, đặt nụ hôn lên mái tóc.

“Cẩm Hi!”

“Gì cơ?”

“Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh!”

Sáng hôm sau, Hàn Trầm tỉnh giấc, Cẩm Hi vẫn đang ngủ say. Anh gọi điện cho Châu Tiểu Triện. Đợi cậu ta đến nhà, anh dặn dò một hồi mới đi đến Cục Công an.

Bây giờ vẫn còn sớm, tòa nhà văn phòng vô cùng yên tĩnh. Trong phòng làm việc của đội hình sự, không ít người nằm bò ra bàn hoặc tựa vào thành ghế ngủ gật. Biết Tư Đồ Dập và Thiệu Luân chính thức bị bắt giữ, chứng cứ định tội về cơ bản đã thu thập đầy đủ, Hàn Trầm cũng không vội đi thẩm vấn bọn họ, mà mở ngăn kéo của đồng nghiệp, lấy nửa bao thuốc lá và bật lửa rồi đi ra ngoài.

Hành lang không một bóng người. Hàn Trầm châm thuốc, hít một hơi. Nghĩ đến Cẩm Hi, anh nhếch miệng. Buổi tối về nhà ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, không biết cô sẽ châm chọc anh đến mức nào đây?

Đầu kia hành lang chợt vang lên tiếng bước chân. Hàn Trầm quay đầu, liếc qua người đang đi đến rồi lại tiếp tục hút thuốc, dõi mắt về phía trước.

Từ Tư Bạch dừng bước ở sau lưng Hàn Trầm, cất giọng từ tốn: “Cô ấy sao rồi?”

Hàn Trầm gảy tàn thuốc: “Cô ấy vẫn ổn.”

Trong đầu Từ Tư Bạch vụt qua hình ảnh Bạch Cẩm Hi bị thương tối qua, anh hít sâu một hơi: “Anh hãy bảo vệ cô ấy, đừng bao giờ để cô ấy bị thương.”

Hàn Trầm im lặng vài giây, sau đó hít một hơi thuốc rồi trả lời: “Anh khỏi cần bận tâm”. Nói xong, anh liền quay người bước đi.

Từ Tư Bạch dõi theo bóng lưng đối phương, đầu ngón tay hơi run rẩy. Anh ngước nhìn không trung. Bầu trời xanh biếc, gợn mây trắng xóa, tia nắng vàng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

8 giờ sáng, cuộc thẩm vấn Thiệu Luân chính thức bắt đầu. Người phụ trách xét hỏi anh ta là Hàn Trầm và Lải Nhải. Hứa Nam Bách dự thính với tư cách chuyên gia tâm lý tội phạm.

“Chúng tôi nắm được rất nhiều chứng cứ phạm tội của anh, chứng thự anh đã bắt cóc, hành hạ bốn nạn nhân Hàn Sa, Diệp Tưởng Tình, Châu Tự Cẩm và Triệu Hảo Hảo. Anh có chịu nhận tội không?” Lải Nhải hỏi.

Thiệu Luân như bị rút hết sinh khí, ngồi tựa vào thành ghế, cúi đầu bất động.

“Là tôi làm.” Anh ta nói khẽ.

“Tại sao anh lại làm vậy?” Lải Nhải hỏi tiếp.

Thiệu Luân ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt lóe lên tia căm hận: “Cảnh sát cũng như tất cả mọi người đều không tin Tư Đồ Dập là hung thủ. Tôi làm vậy để người đời nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.”

“Anh điên rồi sao?” Lải Nhải đập bàn, “Anh đã giết những người phụ nữ vô tội. Mạng sống của họ thì tính thế nào đây? Rốt cuộc anh muốn người đời nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta hay của anh? Anh đã giết người, bốn mạng người, anh có biết tội mình nặng đến cỡ nào không?”

Thiệu Luân mấp máy môi, ánh mắt lộ vẻ không phục, nhưng cuối cùng anh ta vẫn lặng thinh.

“Là tự ti đúng không?” Giọng nói trầm tĩnh của Hứa Nam Bách vang lên. Anh ta nhìn thẳng vào gương mặt ủ rũ của Thiệu Luân: “Oán hận, tự ti, áy náy… thậm chí còn có cả khao khát? Thật ra, anh không cần biện minh, bởi trong lòng anh biết rõ hơn ai hết?”

Thiệu Luân giật mình, hết nhìn người đàn ông xa lạ lại đưa mắt qua Lải Nhải, cuối cùng dừng lại ở Hàn Trầm. Đúng vậy anh ta không cần nhiều lời, những người cảnh sát này đã nói trúng tâm tư, sự mâu thuẫn và khao khát trong nội tâm anh ta.

Từ nhỏ đến lớn, Thiệu Luân luôn cảm thấy tự ti về bản thân. Thật ra, anh cũng như nhiều đứa trẻ có diện mạo và gia thế bình thường khác, thứ duy nhất đáng nhắc tới là thành tích học tấp xuất sắc. Tuy nhiên, không có nữ sinh nào vì ưu điểm này mà thích và chấp nhận anh ta. Sau khi vào trường đại học hàng đầu, ưu điểm này không còn sót lại chút gì. Anh ta lại trở thành nam sinh bình thường nhất, ít được chú ý đến nhất.

Thu hoạch lớn nhất trong cuộc đời Thiệu Luân có lẽ là tìm được người bạn gái vừa xinh đẹp vừa thông minh như Nguyễn Thiếu Song. Trường đại học không có ít nữ sinh cặp kè với đại gia giàu có, ngoài cổng trường thường xuyên xuất hiện xe hơi sang trọng. Vì vậy nhiều người không hiểu tại sao Nguyễn Thiếu Song lại chọn Thiệu Luân. Anh ta cũng từng hỏi cô, cô chỉ cười đáp: “Em cảm thấy anh khác mọi người. Em thầm quan sát anh. Anh rất trầm tĩnh, làm việc gì cũng tập trung. Anh làm thí nghiệm cũng nhanh nhất lớp. Anh chỉ không thích xuất đầu lộ diện thôi.” Cô kéo tay anh ta, “Em thấy yên lòng khi ở bên anh.”

Rất lâu sau này, Thiệu Luân mới biết, trên đời tồn tại một số người đàn ông có thể khiến phụ nữ yên lòng, nhưng cũng có những người đàn ông sẽ khiến phụ nữ yêu điên cuồng, can tâm tình nguyện đốt cháy bản thân vì anh ta.

Nguyễn Thiếu Song đúng là có yêu anh ta, chỉ là yêu không đủ mà thôi. Trong mối quan hệ của hai người, cô tương đối tỉnh táo. Nhưng cô không hề hay biết, anh là người yêu điên cuồng.

Cho đến khi Nguyễn Thiếu Song vào làm việc ở công ty tài chính hàng đầu toàn quốc, trở thành nhân viên văn phòng “cổ vàng”[1], sự tự ti của Thiệu Luân mới trở nên càng nghiêm trọng. Có lúc đón cô tan sở, đồng nghiệp nói: “Bạn trai giáo sư của chị đến rồi kìa”. Anh ta muốn giải thích mình chỉ là một nhân viên nghiên cứu quèn, năm sáu năm nữa mới may ra phấn đấu lên được chức giáo sư. Nhưng cô bóp tay ra hiệu, anh đành phải giữ im lặng.

[1] Cổ vàng: Là những người làm công ăn lương có trình độ đại học, cao đẳng hoặc tốt nghiệp các trường dạy nghề, trường kỹ thuật… Theo các nhà nghiên cứu xa hội học Mỹ năm 2007: “công nhân cổ vàng” bao gồm các kỹ thuật viên, phi công, điều khiển viên, y sĩ, y tá…

Thiệu Luân cũng cảm thấy áy náy. Bởi trước khi tốt nghiệp, Nguyễn Thiếu Song đã có cơ hội ra nước ngoài, nhưng do anh ta ra sức khẩn cầu, cuối cùng cô cũng mềm lòng, chấp nhận ở lại. Lần đó, cô nói: “A Luân, anh nợ em đấy nhé! Sau này nhất định phải đối xử tốt với em, rõ chưa? Dù một ngày nào đó chúng ta chia tay, anh cũng vẫn phải đối xử tốt với em đấy.”

Anh ta cười hì hì: “Làm sao có chuyện chia tay cơ chứ?”

Sau đó, Nguyễn Thiếu Song phản bội anh ta. Hôm cô gọi điện thoại cầu cứu, anh ta không thèm để ý đến cô. Tới khi cô bị mất tích, hồi tưởng lại quá khứ, nhìn những dấu vết cô để lại ở nhà, anh ta mới nhận ra sai lầm của mình.

Nếu bắt đầu, anh ta không cầu xin cô đừng ra nước ngoài, thì làm gì có chuyện cô sống không thấy người, chết không thấy xác.

Nếu không phải anh ta suốt ngày chúi mũi vào công việc nghiên cứu, ít dành thời gian bên cô, thì làm gì có chuyện, vì cô đơn nên cô mới ngã vào lòng trước một người đàn ông khác.

Nếu không phải gia thế của anh ta bần hàn, tướng mạo bình thường, tính cách cũng không tâm lý, hài hước, làm sao cô có thể rơi vào tấm lưới do Tư Đồ Dập dệt nên?

Nếu không phải… Anh ta không giữ lời hứa, thì bây giờ đâu đến nỗi ngày đêm nhớ nhung cô, nhìn bất cứ cô gái văn phòng xinh đẹp nào cũng đều tưởng nhầm là cô?

Sau đó, cuộc đời anh ta cũng chỉ còn lại mục đích duy nhất. Làm thế nào để trả thù? Con đường phía trước mờ mịt, trên đời này ai chú ý đến nỗi hận của người thấp cổ bé họng.

“Sao anh lại nghĩ đến chuyện mô phỏng chân dung tâm lý tội phạm của Tư Đồ Dập rồi đi giết người?” Hàn Trầm hỏi.

“Tôi đọc sách.” Thiệu Luân cười gượng gạo, “Tôi xem rất nhiều sách về tâm lý tội phạm.”

Bắt đầu, anh ta chỉ muốn theo dõi Tư Đồ Dập để thu thập chứng cứ phạm tội của anh ta, nhưng bận rộn mấy tháng trời cũng không thu được kết quả. Một ý nghĩ luôn quanh quẩn trong đầu anh ta: Thu thập chứng cứ thì có tác dụng gì? Nhà Tư Đồ vừa có quyền thế vừa có tiền, đến lúc đó họ cũng tìm người gánh tội thay cho hắn mà xem.

Anh ta cũng không biết ý tưởng điên rồ này xuất hiện từ bao giờ, chỉ biết có quá nhiều lý do thôi thúc anh ta hành động. Những cô gái ở hộp đêm vốn nhơ nhớp bẩn thỉu, nhìn thấy họ, giống như nhìn thấy Nguyễn Thiếu Song khi bị cám dỗ. Chỉ cần tạo ra chứng cứ, tạo ra vụ án lớn có thể khiến cảnh sát vạch trần tấm mặt nạ của Tư Đồ Dập. Hơn nữa, vì Nguyễn Thiếu Song, anh ta đã quyết định từ bỏ tất cả.

Đối với một người xuất thân ngành kỹ thuật như Thiệu Luân, kế hoạch tiếp theo như một bàn toán đang chờ được giải đáp. Vô số buổi đêm, anh ta nhốt mình trong phòng nghiên cứu nguyên lý tâm lý tội phạm, đặt ra nhiều vấn đề từ các góc độ khác nhau, vượt qua muôn vàn khó khăn vất vả mới có thể tạo ra được chân dung Tư Đồ Dập, để từ đó đưa ra một kế hoạch phạm tội mà anh ta sẽ thực thi trong tương lai.

“Anh tiến hành quá trình phạm tội như thế nào? Đề nghị kể lại chi tiết.” Lải Nhải lên tiếng. Lời khai của Thiệu Luân khiến ba người đàn ông có mặt đều trầm mặc.

“Sau khi bán nhà bố mẹ để lại, tôi mua một chiếc xe trả góp giống y hệt Tư Đồ Dập.” Thiệu Luân nói, “Xác định mục tiêu xong, tôi sẽ tạo ra cơ hội gặp gỡ tình cờ trong cuộc sống hằng ngày. Ví dụ, chạy thể dục buổi sáng, không cẩn thận đâm phải xe đối phương… thế là quen biết bọn họ một cách tự nhiên.”

Bắt đầu, anh ta chỉ định dè dặt thử nghiệm. Nhưng vì anh ta lái xe sang, mặc comple đắt tiền, tự xưng là giáo sư nên các cô gái không một ai nghi ngờ, hiệu quả đạt được rất tốt. Dần dần, anh ta trở nên thành thục hơn, thậm chí có thể tiếp xúc với các cô gái xinh đẹp một cách dễ dàng. Không những thế, anh ta còn tương đối thích quá trình này.

Bình thường, Thiệu Luân hay dùng ê-te, khiến các cô gái ngất xỉu trên ô tô, hoặc trực tiếp đánh vào đầu bọn họ. Sau đó, anh ta bắt họ về ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố.

“Anh có nhớ rõ quá trình hành hạ từng nạn nhân không?” Lải Nhải hỏi.

Thiệu Luân im lặng một lúc rồi trả lời: “Tôi chỉ nhớ người cuối cùng thôi. Còn ba cô gái đầu tiên, tôi đều uống rượu trắng trước khi ra tay. Hễ uống rượu vào là tôi không thể khống chế bản thân, chuyện gì cũng chẳng nhớ rõ”.

Nhưng như vậy thật ra cũng tốt. Anh ta vẫn còn nhớ tường tận, khi bắt cóc nạn nhân đầu tiên về nhà, bắt gặp đôi mắt khiếp sợ của các cô gái, trong lòng anh ta cũng hoảng loạn và mâu thuẫn.

“Xin hãy thả tôi ra! Giáo sư, tôi xin anh! Anh cần bao nhiêu tiền, tôi cũng cho anh!” Cô gái ra sức khẩn cầu.

“Câm miệng!” Anh ta ngồi ở phía đối diện, mặt mày u ám. Cảm thấy cổ họng khô rát, anh ta uống một ngụm nước lớn rồi bắt đầu tu rượu ừng ực. Thiệu Luân nghĩ, làm thế nào bây giờ? Nếu thả người phụ nữ kia về, chắc chắn anh ta sẽ bị tống vào tù, toàn bộ kế hoạch sẽ trở thành công cốc.

Anh ta không nhớ sau khi say rượu, bản thân đã làm gì. Vài tiếng sau, anh ta mới tỉnh dậy, đầu nhức như búa bổ. Vừa mở mắt, Thiệu Luân liền nhìn thấy người phụ nữ giống con búp bê bị vỡ thoi thóp ngồi ở đó, toàn thân đầy vết thương, mặt đất máu tươi lênh láng. Còn anh ta nằm sấp bên chân cô gái, tay cầm con dao dính đầy máu.

Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, anh ta chết sững trong giây lát. Anh ta là ác quỷ nên sau khi say rượu, mới hành hạ cô gái thê thảm đến mức này. Người phụ nữ không thể thốt ra lời, ánh mắt càng lộ vẻ kinh hoàng khi thấy anh ta đứng dậy. Thiệu Luân bất động hồi lâu, cuối cùng, ánh mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh. Anh ta cầm dao, đâm thẳng vào tim cô gái.

Tối hôm Tư Đồ Dập bị cảnh sát đưa đi, Thiệu Luân loanh quanh bên ngoài Cục Công an cả đêm. Anh ta hi vọng Tư Đồ Dập bị bắt giữ và chịu tội trước pháp luật, nhưng cũng lo bản thân bị bại lộ.

Hai ngày sau, thấy Tư Đồ Dập được thả về, trong lòng anh ta rất bình tĩnh. Thật ra, anh ta đã sớm tiên liệu trước kết quả này. Nhưng không sao, anh ta đã sớm chuẩn bị món quá hậu hĩnh khác tặng Tư Đồ Dập.

Chỉ là tối hôm đó, sau khi tỉnh dậy từ cơn say, anh ta phát hiện người phụ nữ vẫn bị trói ở ghế, trên người không một vết thương, nhìn anh ta bằng cặp mắt kinh hãi. Thiệu Luân lại tiếp tục uống rượu. Tiếp theo, anh ta bắt đầu lựa chọn công cụ tra tấn treo xung quanh căn phòng. Anh ta đã quan sát từng vết thương trên cơ thể các nạn nhân trước đó vô số lần, trong đầu nhớ rõ mồn một như được đóng dấu. Cuối cùng, anh ta nhắm mắt, vung gậy gỗ và con dao sắc nhọn xuống thân thể người phụ nữ… cho đến khi cô gái tắt thở.

“Tôi đã khai hết mọi chuyện.” Thiệu Luân ngẩng đầu, “Tôi có thể cầu xin các anh một việc được không?”

“Anh nói đi!” Hàn Trầm lên tiếng.

“Tôi đã thất bại, không thể kéo Tư Đồ Dập xuống địa ngục. Tuy nhiên, tôi xin các anh hãy điều tra các chết của Thiếu Song. Chắc chắn Tư Đồ Dập là kẻ giết người hàng loạt, xin các anh nhất định phải bắt hắn.”

Hàn Trầm nhướng mày nhìn anh ta: “Mấy vụ án mà anh phạm tội, Tư Đồ Dập cũng có liên quan.”

Thiệu Luân sửng sốt. Lải Nhải tiếp lời: “Có một chuyện chắc anh không biết. Thật ra, người hành hạ ba nạn nhân đầu tiên chính là Tư Đồ Dập. Việc anh theo dõi hắn một thời gian dài đã thu hút sự chú ý của hắn. Có lẽ nhất cử nhất động của anh đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Tư Đồ Dập lắp camera theo dõi ở nhà anh, còn bỏ thuốc ngủ vào nước và rượu của anh, đặc biệt là chai rượu. Vì vậy, mỗi lần uống rượu xong, anh đều ngủ say như chết. Thế là hắn liền đột nhập vào nhà anh, thay anh ngược đãi những người phụ nữ kia. Sau đó, hắn bỏ hung khí vào tay anh, khiến anh lầm tưởng bản thân ra tay. Chỉ có nạn nhân cuối cùng, hôm đó hắn bị cảnh sát theo dõi nên đành ở lại ngôi biệt thự xem anh gây án.”

Thiệu Luân trừng mắt.

“Chúng tôi đã tìm thấy đoạn băng ghi lại toàn bộ quá trình ở nhà Tư Đồ Dập.” Hàn Trầm nói, “Vì vậy lần này, anh ta cũng sẽ bị trừng trị trước pháp luật. Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ điều tra mấy vụ mất tích trước đó, bao gồm cả vụ của Nguyễn Thiếu Song. Chắc chắn anh ta sẽ không thoát tội.”

Thiệu Luân để lộ ánh mắt phức tạp, kinh ngạc, tự giễu, oán hận, thư thái… cuối cùng là bình thản. Anh ta nhếch miệng cười.

“Tôi muốn hỏi anh một vấn đề cuối cùng.” Hứa Nam Bách lên tiếng, “Lúc hành hạ, giết hại các cô gái, nội tâm của anh có cảm thấy vui vẻ không?”

Thiệu Luân im lặng hồi lâu mới trả lời: “Không, tôi chỉ cảm thấy thần kinh tê liệt.”

Cuộc thẩm vấn Thiệu Luân mất khá nhiều thời gian, tổ Khiên Đen nghỉ ngơi một lúc mới tiếp tục xét hỏi tội phạm thứ hai Tư Đồ Dập.

Trong thời gian nghỉ ngơi, mọi người ngồi xem lại đoạn video thu được từ camera giám sát. Tối qua, sau khi nhìn thấy cảnh sát khám xét nhà Thiệu Luân, đồng thời phát hiện camera, Tư Đồ Dập đã lập tức xóa những đoạn băng này, phá hỏng máy tính xách tay rồi lái xe bỏ trốn.

Sáng sớm hôm nay, nhân viên kỹ thuật của Cục Công an đã khôi phục thành công dữ liệu trong ổ cứng máy tính của anh ta. Ngoài những đoạn băng về mấy vụ án lần này còn có cả video ghi lại toàn bộ quá trình anh ta ra tay với những nạn nhân trước kia. Chứng cứ rành rành, anh ta không thể nào thoát tội.

Lải Nhải cảm thán: “Tiểu Bạch từng cho biết, đối với Tư Đồ Dập, vật lưu niệm như túi xách phụ nữ không đủ tính cá nhân hóa. Xem ra, cô ấy nói không sai chút nào. Tên này đúng là biến thái, ghi lại toàn bộ quá trình phạm tội để thưởng thức. Đây mới là đồ lưu niệm tốt nhất. Còn túi xách phụ nữ thích hợp với Thiệu Luân hơn.”

Mấy đoạn băng ghi hình ở nhà Thiệu Luân phần lớn đều không có nội dung, vì anh ta hầu như không có ở nhà, trừ lúc mang “con mồi” về. Mặt Lạnh tua nhanh đến đoạn Thiệu Luân uống rượu xong liền gục xuống nhà nằm ngủ. Nạn nhân tiếp tục hoảng loạn cầu cứu, nhưng không ai hồi đáp. Cho đến khi Tư Đồ Dập đi vào, ánh mắt nạn nhân tỏ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ trong giây lát. Tuy nhiên, cô ta nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt khó tin và hoảng sợ, bởi Tư Đồ Dập vừa mỉm cười vừa cầm dụng cụ tra tấn tiến lại gần cô ta…

Người phụ trách thẩm vấn Tư Đồ Dập là Tần Văn Lang và Mặt Lạnh. Hứa Nam Bách vẫn ngồi bên cạnh dự thính.

Trong phòng thẩm vấn, Tư Đồ Dập vẫn tỏ ra phong độ và bình thản như thường lệ. Mọi người vừa yên vị, anh ta liền mở miệng: “Tôi thừa nhận những chuyện đó đều do tôi làm. Tôi xin nhận tội. Tôi cũng sẽ nói cho các anh biết nơi giấu xác những người chết trước đó, phối hợp điều tra với các anh. Có điều tôi không muốn nhắc tới quá khứ của mình. Tôi cũng sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến vấn đề cá nhân.”

Trong mấy tiếng đồng hồ sau đó, bất kể Tần Văn Lang và Mặt Lạnh truy vấn kiểu gì, anh ta cũng đều trả lời ngắn gọn về hành vi phạm tội, chứ không hề đả động đến quá khứ.

Cuối cùng, trước khi bị cảnh sát còng tay dẫn đi, Tư Đồ Dập nói: “Xin hãy chuyển lời giúp tôi đến Thiệu Luân, anh ta mô phỏng rất lợi hại. Các anh cũng bảo anh ta đừng hận tôi nữa, bởi vì không phải tôi chọn Nguyễn Thiếu Song mà là số phận.”

Ngay tối hôm đó, cảnh sát dựa vào lời khai của Tư Đồ Dập, tiến hành tìm kiếm ở mấy khu vực ngoại ô thành phố, đào được năm bộ xương phụ nữ. Mấy tháng sau, Tư Đồ Dập và Thiệu Luân bị tuyên án tử hình. Nhưng đó là chuyện của sau này.

Sau nhiều đêm căng thẳng, cuối cùng vụ án cũng tạm kết thúc. Lúc Tổ Khiên Đen từ hiện trường tìm thấy xác nạn nhân ở ngoại ô quay về thành phố, đã là sáng sớm tinh mơ hôm sau.

Trong xe ô tô của Hàn Trầm, Mặt Lạnh và Lải Nhải chợp mắt phía sau, còn anh yên tĩnh lái xe. Thỉnh thoảng anh cúi đầu liếc di động đặt bên cạnh. Điện thoại có mấy tin nhắn Cẩm Hi gửi tối qua. Đầu tiên, cô báo cáo với anh, vết thương đã đỡ nhiều, tiếp theo hỏi anh tiến triển của vụ án. Tối muộn, cô lại nhắn tin chúc ngủ ngon. Vì bận rộn cả ngày, anh không có thời gian nói chuyện với cô, chỉ nhắn lại một tin: Công việc thuận lợi. Đợi anh về. Ngoan.

Nghĩ đến người phụ nữ đang ở nhà đợi mình, trong lòng anh rất ngọt ngào, khóe miệng bất giác mỉm cười. Lúc đi ngang qua siêu thị, bộ não Hàn Trầm chợt vụt qua một ý nghĩ: Có lẽ hôm nay nên đi mua thứ đó.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Tiếng chuông lanh lảnh đánh thức hai người ở đằng sau. Họ giật mình, ngồi thẳng dậy. Liếc thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, sắc mặt Hàn Trầm trở nên lạnh lùng trong giây lát. Chuông điện thoại kêu mãi, cuối cùng, anh cũng đeo tai nghe, bấm nút nhận cuộc gọi, đồng thời nghiêm giọng: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Miên… Tô Miên… Tô Miên của anh…

Giọng đàn ông trầm thấp vang vọng mãi trong đầu cô. Cô nhắm chặt mắt, khẽ chau mày. Anh đang gọi tên ai nhỉ? Ai là Tô Miên? Cô… lại là ai?

Trong giấc mơ hỗn loạn, cảm giác đau đớn nghẹt thở lại ùa về. Lần này, hình ảnh mà cô nhìn thấy càng rõ nét hơn.

Cô nhìn thấy ngọn lửa cháy rừng rực, che chắn mọi tầm nhìn, thấy luồng khí từ vụ nổ như đại dương đủ để nuốt chửng tất cả đang ập về phía cô.

Thế giới đang sụp đổ, linh hồn của cô kêu gào trong nỗi tuyệt vọng… Sau đó, cô nhìn thấy Hàn Trầm.

“Tô Miên!” Anh chạy về phía cô, trên người mặc bộ cảnh phục, gương mặt tuấn tú lộ vẻ đau đớn.

Sau đó, anh ôm chặt người cô. Giây tiếp theo, một luồng khí cực lớn hất văng bọn họ.

“Aaaaa…” Cô nghe thấy tiếng hét của mình. Khi ngẩng đầu, cô nhìn thấy Hàn Trầm đang nhắm nghiền hai mắt.

“Hàn Trầm! Hàn Trầm!” Cô ra sức gọi tên anh nhưng không thể phát ra âm thanh. Dần dần, cảm giác đau đớn hỗn độn nhấm chìm toàn thân cô. Cô cũng từ từ nhắm mắt.

Nhưng cô thật sự không cam lòng, không cam lòng cứ chết đi như vậy, không cam lòng khi cả Hàn Trầm cũng mất mạng. Dù bản thân có chết, cô cũng hi vọng anh sẽ sống sót.

Trong lúc mê man, cô nhìn thấy ngọn lửa dần tắt lụi. Có bóng hình từ đằng sau, luồng sáng đang chầm chậm đi tới.

“A!” Theo tiếng kêu đè nén, Bạch Cẩm Hi giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy căn phòng quen thuộc, cô mới thở phào, đồng thời phát hiện đôi mắt mình đã ướt đẫm.

Đây là giấc mơ gì vậy? Cẩm Hi lau nước mắt, giơ tay bóp trán, Kể từ lúc bị đánh lén ở nhà Thiệu Luân, những hình ảnh và âm thanh vụn vặt đó luôn thường trực trong đầu cô. Có lẽ, chính cảm giác nghẹt thở khi ở giữa ranh giới sinh tử đã đánh thức ký ức ngủ quên từ lâu trong đại não của cô. Vì vậy, chúng mới ngày càng rõ mồn một trong giấc mơ, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng Hàn Trầm gọi mình.

“Tô Miên?” Cẩm Hi nghi hoặc nhắc lại tên này. Đầu cô lại đau như búa bổ. Năm xưa, bác sĩ nói, cô và bố mẹ cùng gặp vụ hỏa hoạn. Vậy mà trong mơ, cô chỉ nhìn thấy Hàn Trầm và hình bóng xa lạ.

Sự thật này quá khủng khiếp, dù đang ở trong căn phòng ấm áp, Cẩm Hi cũng thấy lạnh toát sống lưng.

Một lúc lâu sau, cô mới đi ra ngoài phòng khách. Bắt gặp Châu Tiểu Triện đang ngáy khò khò trên sofa, cô mỉm cười, đi vào bếp, tùy tiện nấu hai bát mì ăn liền rồi mới ra ngoài gọi cậu ta: “Dậy ăn sáng đi!”

Châu Tiểu Triện ngồi dậy: “Lão đại vẫn chưa về sao? Em phải ở đây trông chị đến bao giờ?” Nghe cậu ta hỏi vậy, Cẩm Hi nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 9 giờ sáng.

“Chắc anh ấy vẫn chưa xong việc.” Cô nói, “Chẳng phải bọn họ đào thi thể thâu đêm sao?”

Hai người ngồi xuống ăn mì. Châu Tiểu Triện nhanh chóng phát hiện hôm nay Cẩm Hi đặc biệt kiệm lời. Cậu ta cho rằng có thể vết thương trên cổ cô vẫn còn đau,hay do bị tấn công nên tâm trạng của cô không tốt. Cậu ta liền cười híp mắt với cô: “Tiểu Bạch, cảm giác bị lão đại “kim ốc tàng kiều”[2] có vui không?”

[2] Nhà vàng cất giấu người đẹp. Điển tích này bắt nguồn từ câu chuyện Hán Vũ Đế Lưu Triệt cho xây dựng nhà vàng dành riêng cho hoàng hậu Trần A Kiều.

Cẩm Hi phì cười: “Giấu cái đầu cậu ấy! Bọn tôi rất quang minh chính đại.”

“Hì! Quang minh chính đại mà ở văn phòng suốt ngày giấu giấu giếm giếm. Buổi sáng đi làm, cách hai con phố chị đã xuống xe rồi.” Châu Tiểu Triện cố tình trêu chọc cô, “Lão đại đúng là người đàn ông tốt. Chị xem, anh ấy vừa đẹp trai, vừa giỏi giang, gia thế tốt, lại chung thủy với chị. Chậc chậc… Một công tử Bắc Kinh hồn bay phách lạc vì chị bao nhiêu năm liền!”

Nghe cậu ta nói vậy, trong lòng Cẩm Hi quả nhiên vui hơn nhiều. Châu Tiểu Triện ngẫm nghĩ rồi thu lại nụ cười, đồng thời cất giọng nghiêm túc: “Em cảm thấy lão đại thích chị đến cực hạn rồi. Sau này, chị phải đối xử tốt với anh ấy, giở thói tiểu thư ít thôi!”

Cẩm Hi từ tốn hỏi: “Sao cậu biết anh ấy thích tôi đến cực hạn rồi?”

Châu Tiểu Triện: “Sáng hôm qua, trước khi đi làm, anh ấy ngồi bên giường chị một lúc lâu. Ánh mắt đó… Thật khó diễn tả. Anh ấy cầm tay chị hôn mãi. Không phải em cố tình nhì trộm đâu, tại anh ấy không đóng cửa, cũng chẳng thèm để ý, cứ coi em như không tồn tại. Trước đây, em cho rằng bác sĩ Từ tương đối si tình. Hôm qua em mới phát hiện, đừng thấy lão đại bình thường ngạo nghễ, thật ra còn si tình hơn cả bác sĩ Từ ấy chứ. Chị đến với lão đại mới là một quyết định đúng đắn.”

Cẩm Hi lặng thinh. Cô chợt nhớ đến lúc mới ở bên nhau, Hàn Trầm từng nói: “Anh luôn nhớ đến sự tồn tại của em, tìm em hết ngày này đến ngày khác. Tại sao em chưa bao giờ nhớ tới anh?”

Hình như anh yêu cô nhiều hơn cô yêu anh thì phải. Trong tim dội lên cảm giác mềm mại nói khẽ: “Thật ra, tôi thấy bản thân ngày càng thích anh ây, thích vô cùng.”

Câu này hơi buồn nôn, Châu Tiểu Triện bật cười thành tiếng. Cẩm Hi liền cầm hộp giấy ăn đánh cậu ta.

“Đúng rồi!” Chợt nhớ đến một chuyện khác, sắc mặt cậu ta lại trở nên nghiêm túc.: “Em muốn báo với chị một tin xấu. Chẳng phải chúng ta phát hiện camera trong nhà Thiệu Luân, rồi đi khám xét nhà Tư Đồ Dập hay sao? Nhưng mọi người phát hiện đoạn phim chị bị đánh lén đã bị xóa mất. Hôm qua, người của phòng kỹ thuật nói là không thể khôi phục. Tư Đồ Dập khẳng định không phải anh ta xóa. Lúc đó, anh ta bận rộn thu dọn hành lý để bỏ trốn nên chẳng kịp để ý xem đối tượng trong hình ảnh thu được là ai.”

Cẩm Hi ngoáy đôi đũa trong bát hồi lâu.

“Chị không nhìn thấy mặt mũi kẻ tấn công mình sao?”

Cẩm Hi lắc đầu: “Thân thủ của hắn cũng ngang tôi.” Ngừng vài giây, cô cất giọng lạnh lùng: “Thù này không báo, tôi sẽ không ngừng nghỉ!”

Châu Tiểu Triện đập bàn: “Đúng! Đây mới là tác phong của Tổ Khiên Đen chúng ta!”

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên reo vang. Hai người nhìn nhau, Châu Tiểu Triện hỏi nhỏ: “Ai đấy nhỉ?”

“Tôi làm sao biết được! Đây là nhà Hàn Trầm chứ có phải nhà tôi đâu!”

Châu Tiểu Triện đi đến cửa, quan sát bên ngoài qua lỗ mắt mèo: “Ồ, là một đồng nghiệp của phòng Giám Định, hình như họ Đàm, anh ta đến đây làm gì nhỉ?”

“Tổ trưởng Hàn!” Người đó vừa gõ cửa vừa gọi lớn tiếng.

Cẩm Hi cũng đứng dậy, đi đến mép tường rồi đưa mắt ra hiệu cho Châu Tiểu Triện. Cậu ta mở hé cánh cửa, cười hì hì với người bên ngoài: “Anh Đàm, anh tìm lão đại có chuyện gì thế?”

Đồng nghiệp họ Đàm bất ngờ khi thấy Châu Tiểu Triện: “Là Tiểu Triện đúng không? Cậu làm gì ở đây vậy?”

“À, lão đại đang bận việc ở cơ quan, bảo em đi qua nhà lấy ít tài liệu ấy mà.” Châu Tiểu Triện đáp rất trôi chảy.

Người đồng nghiệp lại nói: “Vừa rồi, tôi đi qua văn phòng của các cậu, chẳng thấy một ai, gọi điện thoại cho Tổ trưởng Hàn không được nên tôi mang đến nhà.” Anh ta đưa một chiếc hộp nhỏ cho Châu Tiểu Triện: “Cậu mang vào trong cất giúp tôi nhé!”

Châu Tiểu Triện nhận lấy: “Gì vậy anh?” Nhìn thấy chiếc hộp, Cẩm Hi hơi ngẩn người.

“Mấy ngày trước, Tổ trưởng Hàn mang đến văn phòng chúng tôi nhờ kiểm nghiệm ấy mà. Thấy anh ấy có vẻ coi trọng nó nên vừa ra kết quả, tôi liền mang cho anh ấy ngay. Được rồi, cậu nhờ giúp tôi, tôi về đây!”

Cẩm Hi mở chiếc hộp, bên trong quả nhiên là sợi dây chuyền đen sì sì của cô. Mặt dây chuyền đã được cắt thành 5 mảnh nhỏ, vỏ ngoài tuy đen, nhưng bên trong là màu trắng bạc. Trong hộp còn có một tờ kết quả giám định.

Châu Tiểu Triện cầm lên đọc: “Thành phần: Plantinum (bạch kim). Do bị va đập nghiêm trọng và xảy ra phản ứng với các chất hóa học khác nên đã bị đổi màu và biến dạng.”

Cẩm Hi cầm năm mảnh vụn, đưa đến dưới ngọn đèn, quan sát kỹ lưỡng. Cô lờ mờ có thể nhìn thấy chữ cái khắc trên bề mặt.

“S… My… Hea…” Cô lẩm nhẩm.

Châu Tiểu Triện đọc tiếp: “Qua xác nhận, bề mặt vật thể bạch kim có khắc chữ…”

“S&H My Heart.” Cẩm Hi đọc ra trước cậu ta. Cô cúi đầu nắm chặt mảnh vụn trong tay.

S&H My Heart.

H&S Forever Love.

Tô Miên và Hàn Trầm, trái tim của tôi.

Hàn Trầm và Tô Miên, yêu nhau mãi mãi.

Châu Tiểu Triện hơi hoảng hốt khi thấy bô dạng này của cô: “Sao mắt chị đỏ thế?”

Cẩm Hi hít hít mũi: “Tôi không sao”. Vừa nói, cô vừa lấy di động gọi cho Hàn Trầm. Bây giờ, cô chỉ muốn gặp anh ngay lập tức.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…” Cẩm Hi gác máy. Vừa rồi đồng nghiệp cũng nói không gọi được cho anh, mà anh cũng không ở văn phòng. Lẽ nào có việc đột xuất sao?

Cô lại gọi cho Mặt Lạnh. Lần này, đầu kia có tín hiệu, Mặt Lạnh bắt máy ngay, giọng nói khàn khàn như đang ngủ: “Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy?”

“Mặt Lạnh, Hàn Trầm có ở chỗ anh không?”

“Lão đại chưa về sao? Bốn tiếng trước, anh ấy đã lái xe về nhà rồi mà.” Mặt Lạnh đáp.

Cẩm Hi đờ người trong giây lát: “Chưa, anh ấy vẫn chưa về. Chuyện này là thế nào?”

Mặt Lạnh hồi tưởng lại cảnh tượng ban sáng: “5 giờ sáng hôm nay, chúng tôi từ ngoại ô trở về, tôi và Lải Nhải ngồi xe ô tô của lão đại. Đến cổng cơ quan, anh ấy thả chúng tôi xuống, nhưng cũng không thấy nói đi nơi khác. Hay là anh ấy về văn phòng rồi?”

“Không đâu.” Cẩm Hi đột nhiên cảm thấy bất an, “Vừa rồi Tiểu Đàm ở phòng Giám định đến nhà, nói văn phòng không có người. Anh ấy đi đâu nhỉ? Lúc đó, anh ấy không nói gì với các anh sao?”

Mặt Lạnh chau mày: “Tôi nhớ lúc đó, lão đại nhận được một cuộc điện thoại, hình như là Tân Giai gọi tới. Anh ấy hầu như không nói gì, cuối cùng chỉ đáp “Được!” rồi dập máy.”

Cẩm Hi tròn mắt: “Tân Giai ư?”

Sau khi gác máy, Cẩm Hi có chút thất thần. Châu Tiểu Triện liền an ủi: “Chị đừng lo, chắc chắn Tân Giai bám lấy lão đại nên anh ấy đi gặp để nói rõ ràng với cô ta, bảo cô ta sau này đừng quấy rầy hai người nữa.”

Cẩm Hi lắc đầu: “Không thể có chuyện đó. Hàn Trầm vốn chẳng để ý Tân Giai. Hơn nữa, với tính cach của Tân Giai, Hàn Trầm có nói chuyện thì cũng có tác dụng sao?”

“Vậy…”

Cẩm Hi cắn môi. Sự việc này hết sức kỳ quặc. Tại sao Hàn Trầm đột nhiên mất tích? Tại sao điện thoại của anh không có tín hiệu? Hôm trước cô mới bị tấn công, hôm nay Hàn Trầm lại mất liên lạc. Cho dù hai sự việc không liên quan nhưng cô vẫn có dự cảm chẳng lành vô cùng mãnh liệt.

“Hàn Trầm có khả năng xảy ra chuyện rồi!” Cô cầm áo khoác chạy ra ngoài cửa: “Tôi phải đi tìm anh ấy.”

Một tiếng sau, tại văn phòng Tổ Khiên Đen. Ngoài Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện, Mặt Lạnh và Lải Nhải cũng vừa đến nơi. Điện thoại của Hàn Trầm vẫn không thể kết nối, tâm trạng của Cẩm Hi ngày càng trở nên nặng nề.

“Tìm thấy rồi!” Châu Tiểu Triện mừng rỡ leo lên. Mọi người đều vây quanh máy tính của cậu ta. Màn hình hiển thị hình ảnh thu được từ camera giám sát trên đường. Thời gian là 6 giờ 10 phút sáng nay, vì xe cộ thưa thớt nên có thể thấy rõ chiếc Land Rover của Hàn Trầm, bao gồm cả biển số xe.

Người ngồi vị trí tài xế là Hàn Trầm, hàng ghế sau xuất hiện một cô gái. Dù ống kính tương đối xa và không rõ dung mạo của cô gái nhưng vẫn có thể nhận ra, đó là Tân Giai.

“Con đường này đi ra ngoại ô phía Nam thành phố. Nơi đó, ngoài nhà máy cũng chỉ là khu vực núi non, bọn họ đến dó làm gì nhỉ?” Châu Tiểu Triện tỏ ra nghi hoặc.

“Tiểu Triện, tiếp tục tìm kiếm.” Cẩm Hi dán mắt vào màn hình, “Nhất định phải tìm cho ra bọn họ đi đâu, bây giờ đang ở nơi nào?”

“Vâng.”

Ngoài Cẩm Hi, sắc mặt ai nấy đều tương đối nặng nề. Đúng lúc này, một người cảnh sát hình sự đi vào, báo cáo: “Chúng tôi đã cử người đến nhà Tân Giai và trường học nhưng không tìm thấy cô ta. Lãnh đạo nhà trường cho biết, hôm qua Tân Giai đến trường xin nghỉ phép.”

Cẩm Hi im lặng, trong đầu Châu Tiểu Triện chợt hiện lên ánh mắt ai oán và mãnh liệt của Tân Giai mỗi khi nhìn Hàn Trầm.

“Cô ta xin nghỉ phép làm gì?” Châu Tiểu Triện hỏi.

Người cảnh sát không đáp mà nói tiếp: “Ngoài ra, còn một chuyện, không biết có liên quan đến cuộc điều tra của mọi người hay không? Nhà trường vừa tiết lộ với chúng tôi, họ vừa phát hiện phòng thí nghiệm mất một bình khí vào tối hôm qua?”

Lải Nhải lập tức mở miệng hỏi: “Khí gì cơ?”

Người cảnh sát giở tập tài liệu: “Là HKN5-3, chủ yếu dùng trong nghiên cứu bệnh ung thư. Bản thân nó cũng có độc tính, tuy không đến nỗi mất mạng nhưng con người hít vào sẽ hôn mê, bất tỉnh, buồn nôn, hít nhiều sẽ bị tổn thương trung khu thần kinh, trở thành người thực vật. Tuy nhiên, loại khí này lan tỏa rất nhanh, về cơ bản cần không gian khép kín mới có hiệu quả. Chúng tôi đã báo cáo lên cấp trên, lập tức tiến hành biện pháp phòng ngừa ở những nơi công cộng có không gian đóng kín như tàu điện ngầm, xe buýt, đồng thời tìm bình khí độc bị đánh cắp.”

Sau khi người cảnh sát rời đi, các thành viên Tổ Khiên Đen im lặng nhìn nhau.

“Sao lại có sự trùng hợp như vậy? không phải liên quan đến Tân Giai chứ?” Lải Nhải hỏi.

“Rất có khả năng đó.” Cẩm Hi đáp.

“Nhưng Tân Giai thích lão đại cơ mà.” Châu Tiểu Triện biến sắc mặt, “Lẽ nào không chiếm được nên cô ta định hủy hoại anh ấy?”

Cẩm Hi cầm chìa khóa xe cảnh sát ở trên bàn, đi nhanh ra ngoài. Lải Nhải và Mặt Lạnh lập tức đứng dậy, đi theo cô.

“Tiểu Triện khi nào xác định được vị trí cụ thể của bọn họ, hãy thông báo ngay cho chúng tôi!” Mặt Lạnh vừa đi vừa lên tiếng.

“Vâng.”

Cẩm Hi chạy nhanh xuống dưới. Đối với Hàn Trầm, Tân Giai luôn tỏ ra cố chấp. Sau khi cô đến với anh, Tân Giai bị đả kích rất lớn. Nếu tâm trạng đó mà tích tụ đến bờ tuyệt vọng và sụp đổ, Tân Giai sẽ làm gì?

Cẩm Hi dường như có thể dễ dàng phân tích ra: Tân Giai nhất định dùng điều kiện nào đó dụ Hàn Trầm đi theo cô ta. Tiếp theo, cô ta sẽ giăng bẫy để Hàn Trầm trúng độc, biến thành người thực vật.

Sau đó thì sao? Tân Giai sẽ đưa anh đi, rời khỏi cô, và biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Vì mất đi ý thức, trở thành cái xác không hồn, Hàn Trầm sẽ mãi mãi thuộc về cô ta.

Dù biết rõ Hàn Trầm không phải là người dễ dàng trúng kế nhưng nghĩ đến khả năng này, hô hấp của Cẩm Hi cũng đã trở nên khó nhọc.

Đúng là 4 tiếng trước, Hàn Trầm đã nhận được điện thoại của Tân Giai và đi gặp cô ta. Nội dung cuộc điện thoại hoàn toàn nằm ngoài cuộc dự liệu của anh.

“Hàn Trầm, em muốn gặp anh. Em sẽ đợi anh ở phố XXX trong 3 phút nữa.”

Anh chẳng thèm để ý đến cô ta, nhưng vừa định dập máy, lại nghe cô ta nói tiếp: “Hàn Trầm, đến gặp em là cơ hội duy nhất của anh, cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Em nắm được toàn bộ vụ việc năm xưa, cũng biết tại sao hai người bị mất trí nhớ. Em biết tại sao anh và cô ta mỗi người một ngả, cũng biết… ai đã hại hai người.”

Hàn Trầm chấn động, hô hấp trở nên dồn dập. Im lặng trong giây lát: “Dựa vào cái gì bảo tôi tin em?”

Tân Giai dường như nở nụ cười tự giễu. Sau đó, cô ta đáp khẽ: “Dựa vào sự thật, em cũng là một trong số những sát thủ của vụ giết người hàng loạt.”

Chọn tập
Bình luận