“Cái gì? Xem biểu diễn ư?” Tần Văn Lang ngồi trong xe chỉ huy, nghe cấp dưới báo cáo. Anh ta lại một lần nữa bất ngờ khi nhóm sát thủ “ra bài” theo lẽ thường tình.
“Đúng thế ạ.” Anh chàng cảnh sát hình sự cũng mù mờ, “Sau khi khống chế người dân ở quảng trường, bọn chúng không chủ động liên lạc với chúng ta, cũng chẳng đưa ra điều kiện đàm phán gì cả. Chúng chỉ bắt mọi người xem một màn biểu diẽn, đồng thời cho biết chúng sẽ không giết người.”
Tất cả đều im lặng. Sắc mặt Tần Văn Lang tương đối căng thẳng, trong lòng hết sức nôn nóng. Tuy nhóm tội phạm đều là những kẻ biến thái nhưng ở các vụ án trước đó, chúng tương đối giữ lời, thường tuân thủ quy tắc trò chơi. Lẽ nào, chúng vốn không có ý định giết người hay sao?
Trầm mặc trong giây lát, anh ta mở miệng hỏi, “Vẫn chưa liên lạc được với Hàn Trầm à?”
Châu Tiểu Triện ngồi bên cạnh không ngừng gọi điện thoại. Cậu ta nắm chặt di động trong tay, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, “Vẫn không gọi được ạ.”
Châu Tiểu Triện vừa dứt lời, một cảnh sát hình sự khác buông di động, quay sang báo cáo với Tần Văn Lang, “Đội trưởng! Không xong rồi, đồng nghiệp ở hiện trường đã tìm ra hành tung của nhóm Hàn Trầm. Một nhân chứng nhìn thấy, lúc vụ nổ xảy ra, bốn người đều có mặt ở ngôi biệt thựu và bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Bây giờ, các đồng nghiệp đang đào bới nhưng tình hình không mấy lạc quan.”
Mọi người đều giật mình, Tần Văn Lang nghiêm mặt, Châu Tiểu Triện đờ ra, há hốc miệng nhưng không thể thốt ra lời.
“Tiếp tục đào đi! Kiểu gì cũng phải tìm ra bọn họ cho tôi!” Tần Văn Lang gầm lên, “Mẹ kiếp! Hà Á Ngiêu đúng là tên khốn kiếp, tham sống sợ chết nên giúp tội phạm lừa cảnh sát.”
Người phụ trách liên lạc lập tức cầm điện thoại, truyền đạt nguyên câu nói của đội trưởng Tần, “Tiếp tục đào đi! Kiểu gì cũng phải tìm ra bọn họ!”
Lúc này, một cảnh sát cất cao giọng, “Màn biểu diễn bắt đầu rồi!” Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cúi đầu, theo dõi màn hình máy tính.
Vừa tỉnh lại, Tô Miên lập tức ngửi thấy mùi khói bụi nồng nặc và mùi ẩm ướt, tanh tanh đặc trưng của đất. Toàn thân cô nhức nhối, da thịt bị xây xát nhói đau nhưng chưa đến mức không thể chịu nổi.
Cô mở mắt, phát hiện bên trên tối đen, giống một hang động lớn. Sau giây phút choáng váng ngắn ngủi, cuối cùng, cô cũng nhận ra mình đang nằm trên những tấm xốp. Nơi này dường như là một công trình nhỏ chưa hoàn thiện, bên tường chất đầy đồ lặt vặt, một bóng đèn điện lờ mờ treo bên tường cách đó không xa.
Cô thửu động chân tay, phát hiện vẫn bình thường. Điều này khiến cô yên lòng, lập tức đứng dậy tìm kiếm. Không biết Hàn Trầm đang ở đâu? Còn cả Từ Tư Bạch và Đinh Tuấn nữa?
Sau lưng Tô Miên là một đống đổ nát vừa tối tăm vừa tạp loạn. Xem ra, cô bị văng ra đây, ba người đàn ông không thấy bóng dáng.
Cô lập tức lao đến bới tìm trong đống gạch đá theo phản xạ. Lúc cô cúi đầu, có một thứ gì đó bất chợt chạm vào cằm, hóa ra là cái còi mà cô vẫn đeo ở cổ. Tô Miên lập tức ngậm còi, vừa thổi vừa tiếp tục bới đống đổ nát.
Nơi này tương đối trống trải, không khí vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo. Dưới ánh đèn mông lung, Tô Miên lờ mờ nhìn thấy một hành lang dài ở đằng sau. Cô đoán, đây chính là trung tâm thương mại dưới lòng đất đã xây xong nhưng chưa đưa vào hoạt động.
Tiếng còi lanh lảnh xuyên qua không khí, xuyên qua tầm nhìn tăm tối, vang vọng khắp tầng hầm, hết hồi này đến hồi khác, thể hiện tâm trạng sốt ruột và cố chấp.
“Hàn Trầm! Từ Tư Bạch! Đinh Tuấn!” Tô Miên gọi lớn tiếng rồi lại thổi còi. Đúng lúc này, cô nhìn thấy một tấm gỗ cách đó không xa dường như hơi động đậy. Tiếp theo, một cánh tay thò ra ngoài, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn bạch kim hết sức quen thuộc. Tô Miên lập tức lao đến, “Hàn Trầm!”
Khi rơi vào bóng tối đè nén đến nghẹt thở, Hàn Trầm chỉ lịm đi một lúc. Hình ảnh cuối cùng trong bộ não của anh là bản thân và Tô Miên cùng rơi xuống dưới, anh bảo vệ cô trong lòng, dùng tấm lưng của mình che chắn cho cô.
Nhiều lúc, đàn ông là động vật hết sức kỳ lạ, đặc biệt là người có tính cách ngông nghênh, tâm tư thâm trầm như Hàn Trầm. Biết rõ hành động đó có thể gây nguye hiểm đến tính mạng nhưng khi ôm người yêu trong lòng, nội tâm anh lại rất bình tĩnh. Khi chạm đất, lực va chạm rất lớn khiến anh buông người cô. Đoán cô bình yên vô sự, anh mới thở phào nhẹ nhóm rồi ngất đi.
Sau đó là tiếng còi lanh lảnh. Bình thường, khi hai người vui đùa, anh đã nghe qua vô số lần. Vụ nổ vừa nãy xảy ra ngay sau lưng, tai anh vẫn còn dư âm nên ù ù, màng nhĩ tựa hồ tê liệt. Tuy nhiên, tiếng còi quen thuộc dường như đã đánh thức toàn bộ dây thần kinh trên người anh. Vào giây phút mở mắt, anh nhận ra tiếng còi phát ra từ một nơi rất gần mình. Hàn Trầm thậm chí còn mỉm cuòi, giơ tay gạt tấm gỗ trên người, từ từ bò dậy.
Tô Miên nhào vào lòng Hàn Trầm. Anh ôm chặt thắt lưng cô, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ cô. Hai người nhanh chóng buông nhau ra, tiếp tục tìm kiếm hai người còn lại. Người tiếp theo mà họ tìm thấy là Từ Tư Bạch. Anh cũng rơi xuống tấm xốp. May mà anh đã tỉnh lại, cũng không biết ó phải do nghe thấy tiếng còi của Tô Miên. Hàn Trầm phát hiện ra Từ Tư Bạch khi anh giơ tay gạt gạch đá trên người. Bọn họ liền đi đến kéo anh đứng dậy.
Từ Tư Bạch chỉ bị xây xát ngoài da chứ không bị thương nặng. Nhưng cũng giống hai người, toàn thân anh phủ đầy bụi đất trắng xóa, mái tóc lòa xòa, gương mặt trắng trẻo có vết máu. Anh không hề hoảng hốt, sau khi được cứu ra ngoài, anh chỉ thốt một câu “cảm ơn” rồi quay sang Tô Miên, “Em có bị thương không?”
Tô Miên đáp, “Em không sao. Bọn em đều ổn cả.”
“Hãy giúp…” Giọng đàn ông khàn khàn từ một góc truyền tới. Cả ba quay người, nhìn thấy Đinh Tuấn đang gạt gạch đã khỏi người rồi ngồi dậy. Tuy nhiên, sắc mặt anh ta lộ vẻ đau đớn, hai chân dường như bị kẹt, không thể rút ra ngoài.
Hàn Trầm và Từ Tư Bạch lập tức chạy tới giúp. Tô Miên cũng đi theo, phát hiện hai chân Đinh Tuấn bị một tảng đá đè cứng, máu chảy ròng ròng. Đặc biệt là chân phải, chắc là đâm vào vật cứng nên càng nặng hơn.
“Đừng động đậy!” Từ Tư Bạch liền vởi áo khoác ngoài, ngồi xổm xuống, nhanh chóng băng bó cho Đinh Tuấn. Hàn Trầm đỡ cánh tay anh ta, đồng thời mở miệng hỏi, “Cậu có đi được không?”
Đinh Tuấn nghiến răng, “Tôi không sao, có thể đi được.”
Từ Tư Bạch nhanh chóng băng bó xong, tuy nhiên cũng chẳng giúp được gì nhiều cho vết thương của Đinh Tuấn. Tô Miên có thể tưởng tượng, anh ta đau đớn đến mức nào. Nhưng rơi vào hoàn cảnh này, ai cũng chỉ còn cách nghiến răng chịu đựng mà thôi.
Hàn Trầm đỡ Đinh Tuấn đứng dậy. Bốn người ngẩng đầu, quan sát trung tâm thương mại dưới lòng đất tối tăm và tĩnh mịch. Chỗ bọn họ đang đứng chắc là khu chưa hoàn thiện. Qua hành lang ở phía trước, họ có thể nhìn thấy một không gian rộng lớn với nền đá hoa bóng loáng, đèn chùm treo trên trần, giá để hàng, màn hình tinh thể lỏng, biển quảng cáo… Nếu được bật đèn sáng, đây chắc chắn là một khu thương mại thời thượng đẹp đẽ. Nhưng vào thời khắc này, nó vừa u tối lại chẳng có một bóng người nên mang lại cảm giác không chân thực, thậm chí có phần kỳ quái khó tả.
Hàn Trầm ngẩng đầu quan sát, trên nóc đã bị bịt kín mít, xung quanh cũng chẳng có cầu thang để trèo lên. Anh rút điện thoại nhưng không có tín hiệu. Bọn họ đã hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Trầm tư trong giây lát, anh lên tiếng, “Chúng ta đi về phía trước!”
Mọi người đều không có ý kiến. Tô Miên biết rõ, nhóm tội phạm tốn bao tâm tư và công sức dụ họ đến nơi này, vậy thì tiến về phía trước mới có thể biết được chiêu tiếp theo của chúng, mới có thể triển khai cuộc đọ sức cuối cùng, tìm ra con đường thoát thân.
Bốn người rút súng, đi men theo hành lang. Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, không hề có bất cứ tiếng động nào. Với thính lực của Hàn Trầm và Tô Miên, có thể xác định xung quanh chẳng có một ai khác.
Bọn họ nhanh chóng đi tới một đại sảnh rộng lớn. Nơi này vẫn không có một bóng người, chỉ có dàn đèn bên bờ tường lần lượt bật sáng nên ở đây sáng hơn chỗ họ rơi xuống nhiều.
Tô Miên nắm tay Hàn Trầm, hỏi nhỏ, “Chúng ta có đi tiếp không?”
Hàn Trầm không trả lời. Ánh mắt anh dừng lại ở màn hình tinh thể lỏng treo trên bức tường đối diện. Đèn đỏ dưới màn hình bật sáng, chứng tỏ nó được kết nối với nguồn điện.
Ba người còn lại cũng chú ý đến chi tiết này, bất giác nín thở nhìn chằm chằm. Khoảng hai, ba giây sau, tiếng “rì ì” vang lên, màn hình đột nhiên bật sáng, một người đàn ông xuất hiện. Hắn đeo mặt nạ thằng hề.
Tô Miên mở to mắt. Cô lập tức nhận ra người này không phải là A. A có mái tóc lòa xòa, đôi mắt dài luôn ẩn chứa nét cười nghịch ngợm. Trong khi đó, người đàn ông này có điểm khác biệt như mái tóc ngắn chải gọn gàng. Hắn mặc bộ comple, không thắt cà vạt, ở trong một căn phòng giống phòng khách sạn. Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng cũng có thể nhận ra vẻ trầm ổn và đôi mắt lạnh nhạt đằng sau tấm mặt nạ.
“Hello!” Người đàn ông nhìn bọn họ, từ tốn mở miệng. Vì được xử lý qua thiết bị thay đổi giọng nói nên thanh âm của hắn the thé khó nghe. Khóe mắt hắn vụt qua ý cười xảo quyệt và lạnh lùng, “Tôi là L. Hoan nghênh các vị đến với… The lastshow[1].”
[1] Buổi biểu diễn cuối cùng.
Trên quảng trường, nếu trước đó đám đông vô cùng hoảng sợ thì vào thời khắc này, họ căng thẳng theo dõi màn hình. Thật khó tưởng tượng đám tội phạm biến thái này sẽ cho bọn họ xem màn biểu diễn gì đây?
Khi tấm màn đen được kéo lên, trên sân khấu rực rỡ ánh đèn xuất hiện sáu người ngồi thành một hàng.
Ngoài cùng bên trái là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, mặc bộ comple cắt may rất khéo và đi giày da bóng loáng. Mặc dù gương mặt ông ta đỏ bừng, ánh mắt khẩn trương, nhưng tổng thể vẫn toát ra vẻ nho nhã và quý phái, có thể dễ dàng đoán ra đây là một người có địa vị trong xã hội.
Bên cạnh ông ta là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, cũng mặc comple chỉnh tề. Anh ta có gương mặt sáng sủa, lúc này đã tái mét vì sợ.
Ngồi ở giữa là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, diện bộ váy dài màu đỏ tươi, đi guốc cao gót tầm mười phân. Nhìn cô ta rất xinh đẹp và quyến rũ.
Bên tay phải cô ta là một người đàn ông tầm ba mười hai, ba mươi ba tuổi, diện mạo tuấn tú. Anh ta đeo cặp kính trắng, từ đầu đến cuối luôn cúi thấp đầu, tựa hồ không muốn nhìn vào ống kính.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông ngoài bốn mươi, bụng phệ. Gương mặt múp míp của ông ta tím tái, không che giấu nỗi sợ hãi.
Ngồi ở bên phải ngoài cùng là một ông già, tuổi tác có vẻ lớn hơn người đầu tiên một chút. Tuy nhiên, bộ dạng của ông ta lạc lõng so với mấy người kia. Ông ta mặc áo khoác màu xanh quân đội dày, quần cũ kỹ, dưới chân là đôi giày chạy bộ đã sờn. Nhìn ông ta giống người thường xuyên ở trong nhà xưởng lâu năm.
“Khán giả” trên quàng trường đều chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Đúng lúc này, tiếng của A vang lên, “Các vị hãy tự giới thiệu đi!”
Cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì để uy hiếp, chỉ thấy sáu người đều ngẩng đầu.
“Tôi là…” Ông già quý phái mở miệng một cách khó nhọc, “Tôi là Hà Kinh Luân… Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn khách sạn Hoa Diên.”
Nghe ông ta giới thiệu, mọi người đều ồ lên. Khi nghe tiếp những người sau đó, đám đông đều há hốc miệng kinh ngạc.
“Tôi là Hà Á Nghiêu, Tổng Giám đốc của tập đoàn khách sạn Hoa Diên.” Người đàn ông trẻ ăn mặc sang trọng ngồi cạnh ông già lên tiếng.
“Tôi là Trần Tố Lâm, Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn.” Người phụ nữ xinh đẹp cất giọng run run.
Người đàn ông đeo kính trắng ngẩng đầu, “Tôi là Quý Tử Trường, kiến trúc sư phụ trách thiết kế mọi công trình của tập đoàn Hoa Diên.”
Tiếp theo là người đàn ông trung niên mập mạp, ông ta lắp bắp, “Tôi tên… Tôi tên Trương Phúc Thái, là… là chủ thầu xây dựng, phụ trách thi công một số công trình của tập đoàn.”
Cuối cùng đến lượt ông già mặc đồ quê mùa, “Tôi tên Chu Phong Mậu, trước đây sống ở nơi này. Tôi là Giám đốc đã về hưu của nhà máy dệt Hồng Anh.”
Thời khắc này cách thời điểm nhóm tội phạm bắt đầu hành động cũng chỉ mấy phút mà thôi. Tần Văn Lang và người của đội hình sự ngồi trong xe chỉ huy, bấm còi hụ lao nhanh trên đường phố.
“Rốt cuộc chúng muốn làm gì nhỉ?” Một người cảnh sát lẩm bẩm. Chúng bắt cóc một số nhân vật nòng cốt của tập đoàn Hoa Diên và người có liên quan nhằm mục đích gì?
Tần Văn Lang nhìn chằm chằm màn hình, không lên tiếng. Đột nhiên nhớ tới vụ án của T, Chẩu Tiểu Triện liền mở miệng, “Lẽ nào tập đoàn này có vấn đề? Chúng định tiến hành trừng phạt bọn họ, bảo vệ chính nghĩa giống T?”
Nói xong, cậu cảm thấy rất khó tin. Trước đó, đám sát thủ này còn coi mạng người như cỏ rác, bây giờ bất thình lình đổi tính, đứng ra phán xét người có tội?
Không thể có chuyện đó… Vậy thì mục đích thật sự của chúng là gì?
Tần Văn Lang lên tiếng, “Từ phản ứng của A và sự giao lưu giữa hắn và người dân trên quảng trường, có thể thấy màn biểu diễn không phải được ghi hình từ trước mà là quay trực tiếp. Hãy lập tức kiểm tra tài liệu về khách sạn Thế Kỷ, xem nơi nào có sân khấu như vậy rồi cử người của chúng ta đến đó.”
Mọi người gật đầu, Tần Văn Lang lại cất giọng nghiêm nghị, “Cần bao nhiêu thời gian để sơ tán toàn bộ người dân?”
Một cấp dưới đáp, “Sếp, sự việc xảy ra quá đột ngột, nếu tính cả thời gian gỡ bom, cộng thêm thời gian điều tàu thuyền và máy bay trực thăng, ít nhất cũng năm, sáu tiếng đồng hồ…”
Tần Văn Lang nhíu chặt lông mày. Mọi người lại hướng ánh mắt về màn hình, bởi vì A cất giọng biếng nhác, “Màn thứ nhất: Cha con tình thù.”
Trên sân khấu chỉ còn ba người ngồi yên tại chỗ, ba người kia đứng dậy đi xuống. Vào thời khắc này, tâm trạng của người dân trên quảng trường vừa căng thẳng vừa hiếu kỳ. Còn cư dân mạng quan tâm đến tiến triển của vụ án đang theo dõi màn phát “trực tiếp” có lẽ cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng hơn cả là sự tò mò và hưng phấn.
Sự việc đang diễn ra có thể nói là rất hoang đường, nhưng nó đã xảy ra trong cuộc sống bình thường và nhạt nhẽo của chúng ta.
Trên sân khấu có hai chiếc sofa và một số đồ gia dụng trong nhà…
CEO Hà Á Nghiêu và Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng Trần Tố Lâm đi đến sofa ngồi xuống. Hà Á Nghiêu dè dặt hỏi, “Bảo bối, hôm nay em có đến chỗ lão già đó không?”
Trần Tố Lâm “ừm” một tiếng, ngập ngừng trong giây lát mới tựa đầu vào vai anh ta, “Em… có. Ông ta tuy già nhưng vẫn còn khỏe lắm.”
Hà Á Nghiêu đặt tay lên vai cô, lắp bắp, “Em… Em thử nói xem… ở… ở trên giường, anh hay lão già đó… khiến em thỏa mãn hơn?”
“Khán giả” trên quảng trường xôn xao. Thật ra mà nói, diễn xuất của các “diễn viên” rất gượng gạo, thoạt nhìn là biết ngay bị bắt ép. Tuy nhiên, nội dung mà họ đề cập thực sự gây chấn động. Vào thời khắc này, bất cứ người nào đang xem cũng đều tò mò muốn biết phần tiếp theo của câu chuyện.
Trần Tố Lâm đáp, “Tất… tất nhiên là anh rồi.”
Hà Á Nghiêu lại nói, “Hôm nay em đến chỗ lão già, nhớ rủ rỉ bên gối, để lão ấy đồng ý… đồng ý bản kế hoạch của Dự án siêu cấp.”
Trần Tố Lâm gật đầu, “Vâng!”
Sau đó, cô ta đứng dậy, đi đễn chỗ Chủ tịch Hà Kinh Luân ở một góc sân khấu rồi giơ tay ôm ông ta. Tấm vải đen từ từ hạ xuống, màn thứ nhất kết thúc.
Tất cả “khán giả” bất giác nghĩ tới một điều: Hay là mục đích của những tên tội phạm này là vạch trần một bí mật kinh thiên động địa nào đó?
Cùng một thời điểm, ở dưới lòng đất, nhóm Hàn Trầm và Tô Miên cũng đứng trước màn hình tinh thể lỏng. Chỉ có điều, kẻ xuất hiện là người đàn ông tự xưng là L. Sau màn chào hỏi, hắn thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên thâm trầm, “Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Có một số người bị chúng tôi nhốt ở cùng một không gian với các vị. Đến đây, chắc các vị cũng rõ nhiệm cụ của mình rồi đúng không? Đây là một chuyến khám phá “mê cung” lý thú biết bao. Những người bị giam giữ hãy tự giới thiệu đi.”
Bốn người nhìn chằm chằm màn hình, không ai lên tiếng. Sau đó, tivi liền chuyển cảnh, xuất hiện sáu hình ảnh nhỏ xếp thành hàng dài. Trong mỗi ô tô là một người đang bị trói chặt.
Tô Miên lập tức lấy di động ra ghi hình lại. Người thứ nhất ngồi ở trong một không gian trống trải nên hoàn toàn không nhìn ra ông ta đang ở đâu. Ông ta ngoài năm mươi tuổi, mặc bộ comple sang trọng, vẻ mặt căng thẳng. Ông ta ngẩng đầu, cất giọng khàn khàn, “Tôi là Hà Kinh Luân, chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn khách sạn Hoa Diên.”
Người thứ hai ngồi ở một nơi rất tối nên không nhìn rõ xung quanh. Anh ta có diện mạo khá giống người đầu tiên, cũng mặc comple chỉnh tề, “Tôi là Hà Á Nghiêu, CEO của tập đoàn khách sạn Hoa Diên.”
Tiếp theo là một người phụ nữ. Người thứ tư ngồi ở trong không gian tối hơn, chỉ duy nhất gương mặt được chiếu sáng, hô hấp của anh ta rất gấp gáp, “Tôi là kiến trúc sư Quý Tử Trường…” Cuối cùng là màn giới thiệu của chủ thầu Trương Phúc Thái và ông già Chu Phong Mậu.
…
Nếu được xem màn biểu diễn ở trên mặt đất, Hàn Trầm và Tô Miên sẽ phát hiện, sáu người trên sân khấu có diện mạo khác hoàn toàn sáu người vừa rồi. Tuy nhiên, bọn họ tạm thời không biết điều đó.
Đúng lúc này, trên đầu bọn họ vang lên tiếng động rất lớn. Lại một trái bom phát nổ, Tô Miên giật mình, Hàn Trầm nhanh chóng kéo cô vào lòng. Sáu người trên từng màn hình nhở cũng trước sau bật ra tiếng kêu kinh hãi. Từ Tư Bạch và Đinh Tuấn lập tức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Giây tiếp theo, màn hình tinh thể lỏng lóe lên tia sáng, người đàn ông đeo mặt nạ thằng hề lại xuất hiện. Hắn nói, “Thật ngại quá! Nhất định là do A chơi quá vui vẻ nên lại ấn nút kích nổ bừa bãi. Các vị không cần để ý đến cậu ta.” Đuôi mắt hắn ẩn hiện nét cười, “Tiếp theo, tôi xin tuyên bố quy tắc trò chơi. Các vị chỉ có ba mươi phút để tìm ra sáu người này. Bằng không bom sẽ… Bùm!”