Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Truy Tìm Ký Ức

Chương 53: Sư Huynh Nam Bách

Tác giả: Đinh Mặc
Chọn tập

Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt đứng dậy, Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hàn Trầm đang trao đổi với các vị lãnh đạo ở hàng ghế phía trước.

“Hàn Trầm phân tích rất chuẩn.” Một giọng nói khàn khàn vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong giây lát.

Người vừa thốt ra câu này là một cảnh sát hình sự lớn tuổi, họ Tuân. Ông sắp về hưu, rất có uy danh trong đội nên vừa mở miệng, lãnh đạo Cục, Tần Văn Lang, Hàn Trầm cùng các thành viên Tổ Khiên Đen đều quay về phía ông.

“Vụ này tuy hơi khó, nhưng chỉ cần bỏ tinh lực vào công tác điều tra chi tiết như Hàn Trầm, chẳng mấy ngày nữa là có thể phá án.” Lão Tuân nói.

“Đúng! Đúng!” Mọi người đều vỗ tay hoan hô, Bạch Cẩm Hi cũng mỉm cười, vỗ tay theo mọi người. Nào ngờ, Lão Tuân bỗng dưng chuyển đề tài: “Về việc, phát họa chân dung gì đó, chỉ dựa vào suy đoán để tìm kiếm đối tượng tình nghi tôi thấy nên thận trọng thì hơn. Người Mỹ còn chưa nghiên cứu thấu đáo lĩnh vực này, chúng ta đã đòi cầm đèn chạy trước ô tô? Điều tra hình sự là môn khoa học chặt chẽ, cẩn thận, sai một ly sẽ đi một dặm, mà theo tôi thấy, tâm lý tội phạm chẳng chặt chẽ chút nào.” Ông quay sang Hàn Trầm, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Tuổi trẻ các cậu nên học theo Hàn Trầm, rèn luyện nền tảng vững chắc mới tính đến chuyện phá vụ án lớn. Ví dụ, đã học được cách theo dõi và truy lùng chưa? Đã có thể phục hồi dấu vân tay chưa? Vấn đề cơ bản cũng không biết, đòi phá án kiểu gì?”

Ông vừa dứt lời, phòng hội nghị im phăng phắc trong giây lát. Có người quay đầu nhìn Cẩm Hi. Cô “xì” một tiếng trong lòng. Lúc này, Hàn Trầm cũng dõi mắt về phía Cẩm Hi, phát hiện thần sắc cô vẫn rất bình thản.

Tuy tính cách có chút cao ngạo nhưng cô không phải là người nông nổi. Vào thời khắc này, nghe lời phê bình thẳng thắn của Lão Tuân, điều cô nghĩ đến không phải cố sống cố chết tranh luận với ông, mà là: Hừ, ông già bảo thủ chứ gì? Tôi sẽ dùng tâm lý tội phạm bắt hung thủ cho ông xem! Đến lúc đó, tôi sẽ tặng ông một câu: Hành động đáng giá hơn lời nói.

Những lời vừa rồi của Lão Tuân rất đúng ý Tần Văn Lang, bởi anh ta cũng muốn bảo vệ địa vị của phương pháp điều tra truyền thống. Cô gái nhỏ kia đành chịu ấm ức rồi, vì dù sao phân tích của cô cũng rất khá, ngay bản thân anh ta cũng thấy có lý.

Tần Văn Lang ho khan một tiếng. Anh ta vừa định mở miệng dàn hòa, Hàn Trầm đã lên tiếng trước: “Sao tôi lại cảm thấy… lập luận của cô ấy xuất sắc hơn của tôi.”

“Khụ…” Tần Văn Lang suýt sặc nước. Anh ta quay sang Hàn Trầm, phát hiện vẻ mặt của anh vẫn hết sức trầm tĩnh. Người khác có thể không nhận ra, nhưng Đội trưởng Tần rất hiểu tâm phúc của mình. Thằng nhóc này rõ ràng cố ý đối chọi với Lão Tuân. Trong đầu vụt qua một ý nghĩ, anh ta hết nhìn Hàn Trầm lại liếc Bạch Cẩm Hi.

Trong đội hình sự, Hàn Trầm luôn để lại ấn tượng là một người cao ngạo, bất cần nên nghe anh nói vậy, không ít người tỏ ra kinh ngạc. Nhưng cũng có một số người bật cười thành tiếng, trong đó có các thành viên tổ Khiên Đen.

“A… bình thường lão đại trông có vẻ lạnh lùng, vậy mà vào thời khắc then chốt lại có nghĩa khí ra phết!” Lải Nhải lộ vẻ xúc động, “Em Bạch, lão đại đang bảo vệ em đấy! Có một lão đại như vậy là vinh hạnh của chúng ta! Quả thực anh ấy rất đàn ông.”

Mặt Lạnh mỉm cười, không lên tiếng. Châu Tiểu Triện ghé tai sát Cẩm Hi: “Bây giờ, chị đang vô cùng cảm động và hạnh phúc đúng không? Lão đại quả là yêu thương chị, che chở chị tới nơi tới chốn. Chị nhất định phải đối xử thật tốt với anh ấy, rõ chưa?”

Cẩm Hi: “Tiểu Triện, tôi phát hiện cậu đã hoàn toàn đứng về phía Hàn Trầm rồi.”

Châu Tiểu Triện cười hì hì. Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm, được anh đứng ra bảo vệ, một chút không vui vừa nãy đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự cảm động và buồn cười. Người đàn ông này… anh không sợ người khác nhận ra hay sao?

Trong số những người kinh ngạc, tất nhiên có cả Lão Tuân. Chắc ông không ngờ Hàn Trầm sẽ cãi lại lời mình nên nhất thời không phản ứng. Kết quả, Hàn Trầm nói tiếp: “Tốt là tốt, không tốt là không tốt. Lão Tuân, sao chú còn bảo thủ hơn cả cháu nữa.”

Cả đội hình sự, cũng chỉ có mình Hàn Trầm dám có thái độ như vậy với Lão Tuân. Ông tức giận, chỉ tay vào mặt anh: “Thằng nhóc này hôm nay sao thế?”

Tần Văn Lang vội đi đến giảng hòa. Anh ta nháy mắt với Hàn Trầm, đồng thời cất cao giọng: “Cậu ngậm miệng lại ngay cho tôi!” Nói xong anh ta quay sang mọi người: “Các cậu còn ở đây làm gì? Mau giải tán, đi điều tra vụ án đi.” Anh ta lại chạy đến bên Lão Tuân, vừa đưa điếu thuốc vỗ về, vừa kéo ông ta ra khỏi phòng hội nghị.

Mọi người cũng lập tức giải tán, chỉ có mấy lãnh đạo ở hàng ghế đầu vẫn đang trao đổi điều gì đó. Đám Châu Tiểu Triện đi ra ngoài làm việc. Cẩm Hi đã hoàn tất công tác phát họa chân dung, giờ chỉ chờ kết quả điều tra nên trở thành người nhàn rỗi nhất. Vừa định rời đi, cô liền nhìn thấy Hàn Trầm đang tiến về phía mình.

Xung quanh không có ai khác, Cẩm Hi cười với anh: “Tổ trưởng, vừa rồi cám ơn anh.”

Thật ra, Hàn Trầm lên tiếng giúp Cẩm Hi, về công hay tư đều đã cân nhắc kỹ càng. Về công, báo cáo của cô quả thực không tồi, thậm chí khiến anh hơi bất ngờ, rất có giá trị được việc phá án. Lão Tuân có thành kiến với cô, là người phụ trách, anh không thể khoanh tay đứng nhìn. Về tư, vào thời khắc này, bắt gặp gương mặt ửng hồng và đôi mắt ngời sáng của cô…

“Cảnh sát Bạch không cần khách sáo, đây là phận sự của tôi…”

Người bên cạnh nghe thấy, chỉ cho rằng anh đang làm tròn trách nhiệm của một Tổ trưởng, nhưng Cẩm Hi nghe ra ý khác, khóe miệng cong cong.

Anh liếc cô một cái rồi quay người đi ra ngoài. Cẩm Hi cũng đi theo anh. Đến cửa phòng hội nghị, cô đột nhiên dừng bước, bởi cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau. Cô vô thức quay đầu, phát hiện các vị lãnh đạo vẫn đang ngồi trò chuyện. Cẩm Hi không chậm trễ, lập tức rảo bước nhanh theo Hàn Trầm.

Văn phòng Tổ Khiên Đen không có một ai, hai người đi vào, Cẩm Hi thuận tay khép cửa.

“Vừa rồi, sao anh lại nói câu đó?” Cô trách móc: “Lộ liễu quá! Bình thường anh mặc kệ thiên hạ, bây giờ lại bảo vệ em…”

Hàn Trầm về phòng làm việc để lấy tài liệu rồi đi ngay. Nghe nói vậy, anh không nhiều lời, lập tức ôm eo Cẩm Hi, chặn miệng cô bằng nụ hôn. Nhưng anh nhanh chóng buông người cô: “Anh đi đây!”

Cẩm Hi “vâng” khẽ một tiếng. Ngước nhìn mặt nghiêng của anh, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh anh bảo vệ mình trước đám đông. Trong lòng cô vô cùng xúc động, Cẩm Hi kéo tay Hàn Trầm, kiễng chân hôn anh.

Hàn Trầm liền ôm cô vào lòng, đáp trả càng mãnh liệt hơn. Một lúc sau, anh rời khỏi đôi môi cô, nhưng vẫn đè người cô vào cánh cửa, đồng thời cất giọng dịu dàng: “Không nỡ để anh đi à?”

Cẩm Hi đỏ mặt, né tránh ánh mắt của anh: “Ai bảo thế? Anh đừng có tưởng bở.”

Hàn Trầm cười, cúi đầu hôn Cẩm Hi một cái, tay vẫn vòng qua eo cô: “Vừa rồi cô cảnh sát nào đó chủ động lao vào vòng tay anh cũng là do anh tưởng bở?”

Cẩm Hi phì cười, giơ tay ôm cổ anh. Hàn Trầm nhìn cô đăm đăm: “Nhớ đợi anh về.”

“Vâng.”

Tuy nói vậy nhưng không ai buông tay. Xung quanh rất yên tĩnh, không khí như tăng thêm mấy độ. Cẩm Hi nhìn sâu vào mắt anh, cảm thấy bản thân dường như đang chìm đắm trong đó.

Đột nhiên, Hàn Trầm dịch chuyển bàn tay đặt ở đang thắt lưng Cẩm Hi xuống dưới, dừng lại ở mông cô. Cẩm Hi đờ người ngay tức thì. Giây tiếp theo, anh bóp nhẹ một cái. Cẩm Hi đỏ bừng mặt, lập tức đẩy người anh.

Hàn Trầm cười tủm tỉm, mở cửa đi ra ngoài. Cẩm Hi ngẩn ra hồi lâu, chỉ cảm thấy nơi anh chạm vào vừa tê tê vừa ngưa ngứa. Cuối cùng, cô không nhịn được cười, trong lòng thầm mắng một câu: “Khốn kiếp!”

Bạch Cẩm Hi đang xem tài liệu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng trò chuyện. Cục phó phụ trách đội hình sự cùng một người đàn ông lạ mặt đi qua. Cẩm Hi lập tức đứng dậy. Cục phó chỉ tay vào phòng, nói với người bên cạnh: “Đây là văn phòng Tổ Khiên Đen, mời giáo sư Hứa tham quam chỉ đạo. Tiểu Bạch, mau đi rót trà cho cậu ấy.”

Cẩm Hi lập tức vâng lời. Người đàn ông cười cười: “Không cần đâu. Cấp dưới của Cục phó bắt nạt người ngành tâm lý tội phạm chúng tôi, tôi đến để động viên cô ấy chứ không phải để uống trà.”

Cục phó cười lớn. Đúng lúc này, có người mang văn bản đến cho Cục phó ký tên, ông liền đi sang một bên. Người đàn ông lạ mặt tự mình đi vào phòng.

Cẩm Hi đoán anh ta ngoài 30 tuổi, mặc bộ comple nghiêm chỉnh, gương mặt không hẳn đẹp trai nhưng toát vẻ ôn hòa. Trông anh ta không giống Giáo sư như Cục phó gọi, mà giống giảng viên môn tâm lý tội phạm hay một đàn anh hơn.

Anh ta mỉm cười, giơ tay về phía cô: “Hứa Nam Bách.”

Cẩm Hi từng nghe qua tên này. Hứa Nam Bách là một trong người giáo sư ngành tâm lý tội phạm trẻ tuổi nhất cả nước. Anh ta đang giảng dạy tại một trường đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh, được biết đến nhờ quan điểm sắc bén, không theo lý lẽ thông thường, lại hay đưa ra lý luận và phác họa chân dung theo lối táo bạo. Thỉnh thoảng, anh ta cũng giúp cảnh sát Bắc Kinh phá án. Nhưng có lẽ bởi tư tưởng cấp tiến nên đánh giá của giới cảnh sát và giới tâm lý tội phạm về Hứa Nam Bách chia làm hai thái cực trái ngược. Có người cho rằng anh ta hoang đường, cũng có người cảm thấy, anh ta là tương lai của ngành tâm lý tội phạm.

Cẩm Hi mỉm cười bắt tay đối phương, trong lòng nhủ thầm: Vị đại thần này đến đây làm gì không biết? Xem ra, người vừa nhìn cô chằm chằm ở phòng hội nghị chính là anh ta.

Tựa như phát giác sự nghi hoặc của cô, Hứa Nam Bách mỉm cười giải thích: “Thời gian gần đây, tôi có một dự án nghiên cứu ở tỉnh K nên ở lại một thời gian. Cục phó của các cô biết được kéo tôi đến nơi này. Ông ấy nói tỉnh K cũng có nhân tài ngành tâm lý tội phạm, bảo tôi đi gặp cô. Hôm nay được tận mắt chứng kiến khả năng của cô, quả thực không tồi. Báo cáo của cô rất tốt, thậm chí khiến tôi có chút cảm động. Không ngờ ở nơi này cũng có người kiên trì nghiên cứu tâm lý tội phạm và áp dụng vào thực tiễn.”

Cẩm Hi khiêm tốn đáp: “Giáo sư Hứa quá khen. Thật ra anh có thể đến đây, coi như tôi đã nhận được sự động viên rất lớn rồi.”

Cau nói thể hiện sự chân thành, vẻ mặt của Hứa Nam Bách càng trở nên ôn hòa hơn. Anh ta gật đầu, đảo mắt một vòng: “Hãy đưa tôi đi tham quan văn phòng của Tổ Khiên Đen.”

Lúc này, Cục phó cũng ký tên xong, đi đến vỗ vai Hứa Nam Bách: “Sư đệ, cậu cứ đi theo Tiểu Bạch nhé! Tôi có chút việc bận, lát nữa sẽ bảo thư ký đón cậu đi ăn cơm.”

Ông lại quay sang Cẩm Hi: “Tiểu Bạch, tôi đã hứa với cô, sẽ mời một giáo sư ngành tâm lý tội phạm về chỉ đạo cho Tổ Khiên Đen. Bây giờ người ở đây rồi, cô hãy nắm bắt cơ hội, biểu hiện thật tốt vào. Cậu ấy không phải là người dễ mời đâu. Ngoài ra, cô hãy trình bày toàn bộ vụ án của T cho giáo sư Hứa, cậu ấy rất có hứng thú về vụ đó. Tôi đi trước đây.”

Cục phó nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cẩm Hi và Hứa Nam Bách. Cẩm Hi giới thiệu qua về các thành viên của Tổ Khiên Đen. Hứa Nam Bách quan sát bàn làm việc của Hàn Trầm gật đầu: “Vừa rồi, tôi đã nghe tổ trưởng của các cô báo cáo, quả là danh bất hư truyền. Còn hai thành viên Trì Thâm và Thi Hoành nghe nói rất giỏi về giám định dấu vân tay và lần theo dấu vết tội phạm. Khi nào có cơ hội, tôi cũng hi vọng được mở mang kiến thức.”

Cẩm Hi mỉm cười: “Thế thì tốt quá. Lần sau phiền anh chỉ dẫn bọn họ”. Đây là câu nói lịch sự, ai ngờ Hứa Nam Bách cười cười, cởi áo comple vắt lên tay: “Nói chuyện với tôi không cần khách sáo như vậy, nếu em không ngại thì có thể gọi tôi là sư huynh.”

Cẩm Hi: “Vâng Hứa sư huynh.”

Vì Cục phó đã có lời nên Cẩm Hi liền thuật lại chi tiết về vụ án của T với anh ta. Hứa Nam Bách chăm chú lắng nghe, hỏi han kỹ càng. Cẩm Hi còn chưa nói ra một số kết luận về chân dung của T, anh ta đã phát biểu trước, khiến cô vô cùng khâm phục, đồng thời cũng có cảm giác thân thiết như gặp được người cùng hội cùng thuyền.

Đến khi kết thúc, Cẩm Hi đã một câu “sư huynh” hai câu “Sư huynh” gọi rất thuận miệng. Cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Sư huynh, anh có đến Tổ Khiên Đen giúp bọn em không?”

Hứa Nam Bách cầm tách trà, từ tốn trả lời: “Chưa có gì mà em đã giúp Cục trưởng “câu” người rồi.”

Cẩm Hi phì cười: “Vậy rốt cuộc anh có đến hay không?”

Hứa Nam Bách cũng cười: “Tôi sẽ tham gia giải quyết vụ “trang phục y tá” cùng Tổ Khiên Đen, để mấy ông già cổ hủ trong đội hình sự sau này không dám mở miệng trước mặt em nữa.”

Tuy có vẻ bề ngoài nho nhã nhưng anh ta khá ngang tàng khi nói câu này. Cẩm Hi thầm nghĩ, tin đồn quả là không sai chút nào, có điều, cô cũng không muốn những người cảnh sát lâu năm bị mất mặt, chỉ cần họ chịu thừa nhận cô là được.

Cẩm Hi cười cười, không đáp lời. Hứa Nam Bách đặt tách trà xuống, đứng dậy: “Tổ bọn em còn bác sĩ pháp y đúng không?”

Cẩm Hi gật đầu: “Anh ấy có văn phòng riêng, để em dẫn anh đi.”

Văn phòng của Từ Tư Bạch nằm ở tầng dưới phòng làm việc của Tổ Khiên Đen, Cẩm Hi nhìn thấy Từ Tư Bạch mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, đang cúi đầu bận rộn, Tiểu Diêu đứng bên cạnh, đưa dụng cụ cho anh.

Hứa Nam Bách liền dừng bước: “Xem ra bác sĩ pháp y đang bận. Chúng ta không nên làm phiền cậu ta nữa.” Anh ta quay sang Cẩm Hi: “Mục đích chính của tôi hôm nay là xem lý luận tâm lý tội phạm của em, coi như đạt được rồi.”

Cẩm Hi mỉm cười: “Vâng trình độ chuyên ngành của bác sĩ Từ rất uyên thâm. Lần sau, em sẽ đưa anh đến nói chuyện với anh ấy.”

Sau khi Hứa Nam Bách rời đi, cả buổi chiều Cẩm Hi ở cơ quan, trợ giúp các đồng nghiệp khác về việc điều tra tội phạm. Hàn Trầm, Mặt Lạnh, Lải Nhải và Châu Tiểu Triện đều không thấy bóng dáng.

Đến khi rời khỏi văn phòng đã là hơn 11 giờ đêm. Các thành viên Tổ Khiên Đen vẫn chưa trở về, Cẩm Hi đành một mình về ký túc. Nằm lên giường, cô phát hiện bên dưới kêu cót két, chắc là do bị Hàn Trầm và cô làm hỏng. Cẩm Hi không nhịn được cười.

Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Cẩm Hi bị tiếng chuông di động đánh thức. Cô ngồi dậy, giơ tay lấy điện thoại. Là Châu Tiểu Triện gọi tới, giọng cậu ta lộ vẻ mừng rỡ: “Tiểu Bạch, bọn em về rồi, đã khoanh vùng được ba đối tượng tình nghi.”

Sáng sớm mùa thu, tiết trời se lạnh. Khi Bạch Cẩm Hi đến cơ quan, tòa nhà vẫn vắng lặng như tờ. Đi qua văn phòng của đội hình sự, cô nhìn thấy mấy người cảnh sát đang tựa vào thành ghế ngủ gật. Hiển nhiên, họ đã bận rộn cả đêm cùng Hàn Trầm.

Trong phòng làm việc của Tổ Khiên Đen, Lải Nhải ngồi úp mặt xuống bàn, ngáy khò khò. Châu Tiểu Triện vẫn đang ngồi trước máy tính, gõ bàn phím tạch tạch. Thấy cô đi vào, cậu ta mỉm cười: “Bây giờ vẫn còn sớm, lão đại nói, đợi đến giờ làm việc sẽ đưa đối tượng tình nghi về đây phòng vấn, tránh rút dây động rừng.”

Bạch Cẩm Hi gật đầu. Không thấy Hàn Trầm và Mặt Lạnh đâu cả, cô liền đưa mắt vào phía gian trong.

“Hai người đều ở trong đó, vừa mới chợp mắt một lúc.” Châu Tiểu Triện nói nhỏ: “Lão đại đã làm việc cả đêm. Chị có vào trong với anh ấy một lát không? Để em canh chừng cho?”

Cẩm Hi liếc qua Lải Nhải, trừng mắt với Châu Tiểu Triện rồi làm động tác suỵt. Sau đó, cô mới rón rén đi tới cửa, thò đầu vào quan sát bên trong. Hàn Trầm đang nằm trên chiếc sofa đối diện cửa ra vào, anh vẫn đi giày, áo jacket đắp trên người. Ánh ban mai hắt vào gương mặt anh, đường nét tĩnh lặng như bức họa.

Chợt nhớ đến giấc mơ hồi sáng, Cẩm Hi đứng cạnh cửa trầm mặc hồi lâu. Một lúc sau, Hàn Trầm đột nhiên chau mày, giơ tay ấn huyệt thái dương. Sau đó, anh từ từ mở mắt, nhìn lên trần nhà.

Cẩm Hi yên lặng quan sát anh. Hàn Trầm móc lọ thuốc từ túi quần, lấy ra hai viên bỏ vào miệng, nuốt xuống cổ họng. Tiếp theo, anh thở một hơi dài, giơ tay che mắt, động tác tựa như nhẫn nhịn, lại có vẻ buồn bực không yên.

Cẩm Hi đi vào phòng, nghe tiếng động Hàn Trầm liền bỏ tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô. Cẩm Hi ngồi xổm cạnh sofa, hỏi anh: “Vừa rồi anh uống thuốc gì vậy?”

Hàn Trầm không đáp, nắm lấy tay cô: “Ngồi lên đây đi!”

Cẩm Hi chẳng nói chẳng rằng, thò tay vào túi quần anh. Anh không hề ngăn cản cô. Đọc được dòng chữ trên lọ thuốc, Cẩm Hi có chút xót xa: “Sao anh lại uống thuốc giảm đau? Anh bị đau đầu à?” Cô chợt nhớ tới, hồi ở thành phố Giang, cô cũng từng nhìn thấy biểu hiện bất thường này của anh.

“Không có gì đâu. Sau khi mất trí nhớ, thỉnh thoảng anh bị như vậy.” Hàn Trầm ngồi dậy, kéo cô vào lòng. Cẩm Hi cọ cọ trán vào cằm anh, nhất thời im lặng.

“Kể từ hôm đó, chứng đau đầu của anh đã đỡ đi nhiều.” Anh thì thầm bên tai cô.

“Hôm nào cơ?”

Hàn Trầm đưa tay cô lên môi hôn: “Hôm đứng dưới bệnh viện ấy.”

Cẩm Hi không biết lời anh nói là thật hay giả, cô ngẩng đầu hôn lên má anh: “Sau này anh đừng thức đêm nữa. Nghe nói, bệnh đau đầu không thể thức thâu đêm.”

“Ừ.” anh đáp khẽ.

Cô ngẫm nghĩ rồi rút di động mở trang web mua sắm: “Bây giờ em sẽ đi mua ít thiên ma[1] về hầm óc lợn. Sau này, mỗi ngày anh phải ăn một cái, không được từ chối đâu đấy.”

[1] Thiên ma: vị thuốc đông y có tác dụng chữa hoa mắt, chóng mặt, đau đầu, chân tay tê…

Hàn Trầm cười cười, đoạt điện thoại từ tay cô ném sang một bên: “Anh không ăn thứ đó.”

Cẩm Hi định kháng nghị, nhưng anh đã cúi xuống hôn cô. Trong phòng vẫn chưa sáng hẳn, ngoài cửa tiếng chim hót líu lo. Hai người hôn rất lặng lẽ, chỉ có hơi thở quấn quýt hòa quyện.

“Đừng mà… mọi người đang ở bên ngoài..:” Cẩm Hi nói ngắt quãng.

“Không sao…” Hàn Trầm hàm hồ đáp, ” Họ sẽ không vào trong này.”

“Mặt Lạnh nằm ở kia kìa.”

“Cậu ấy sẽ không tỉnh dậy bây giờ đâu.”

Mặt Lạnh đã thức giấc từ nãy, muốn đi vệ sinh nhưng cố nhịn, nằm trên chiếc sofa nhỏ bất động. Anh ta biết bản thân không thể tỉnh dậy vào thời khắc này. Đều là đàn ông với nhau, anh ta cần giữ thể diện cho lão đại.

Ở phòng ngoài thấy Cẩm Hi mãi không ra, Châu Tiểu Triện liền rón rén đi tới khép cửa, sau đó quay trở về chỗ ngồi, làm việc với tâm trạng phấn chấn.

Còn Lải Nhải nằm úp mặt xuống bàn… Là một chuyên gia giám định dấu vết, nhãn lực và thính lực của ta nhạy bén hơn người bình thường. Anh ta phát hiện bản thân hình như đã nghe được âm thanh không nên nghe thì phải. Anh ta vô cùng xúc động, băn khoăn không biết liệu có nên tiết lộ vối Châu Tiểu Triện và Mặt Lạnh hay không?

Không! Anh ta phải giữ bí mật cho lão đại và Tiểu Bạch mới được. Trời ơi, anh ta sắp chịu không nổi rồi, tại sao lại bắt anh ta biết chuyện này cơ chứ.

9 giờ sáng. Ba đối tượng tình nghi được mời về Cục Công An tỉnh. Tuy nhiên, bọn họ không tới đội hình sự mà đến phòng thẩm vấn của đội trị an. Cảnh sát mời bọn họ với lý do “hợp tác điều tra” chứ không nhắc đến vụ giết người hàng loạt.

Phía cảnh sát làm vậy là vì chưa xác định được nghi phạm lớn nhất nên không thể tiết lộ quá nhiều với bọn họ. Hơn nữa, đây chỉ là một động thái thăm dò mà thôi.

Giáo sư tâm lý tội phạm Hứa Nam Bách cũng vừa vặn tới nơi. Cục phó đích thân đưa anh ta đi giới thiệu với Tổ Khiên Đen. Từ trước đến nay, Hàn Trầm đều không quan tâm đến chuyên gia hay giáo sư, anh lịch sự bắt tay với Hứa Nam Bách rồi quay trở về công việc của mình. Phản ứng Mặt Lạnh cũng giống anh, chỉ có Lải Nhải và Châu Tiểu Triện là nhiệt tình, vừa rót trà vừa hàn huyên, tạo ra bầu khí thoải mái. Cẩm Hi chỉnh lý lại hồ sơ vụ án rồi đưa cho anh ta.

Khi Hứa Nam Bách thốt ra từ “Tiểu sư muội”, tất cả mọi người trong đó có Hàn Trầm đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người. Hứa Nam Bách thấy vậy mỉm cười: “Ngành tâm lý tội phạm của chúng tôi vốn ít người, có trình độ lại càng hiếm hoi. Coi như tôi đã nhận sư muội này rồi.”

Bên ngoài phòng thẩm vấn, các thành viên Tổ Khiên Đen và Hứa Nam Bách quan sát đối tượng tình nghi qua tấm kính thẫm màu.

Người thứ nhất tên Kim Lanh Hanh, 32 tuổi, còn độc thân, là Tổng Giám Đốc một doanh nghiệp tư nhân, cũng là con trai duy nhất của Chủ tịch hội đồng quản trị công ty. Anh ta có tướng mạo bình thường, thân hình cao lớn, mặc bộ comple phẳng lì, phụ kiện như đồng hồ, giày da, ca táp đều là hàng hiệu. Tuy nhiên, nước da ngăm đen, giọng nói thô lỗ và ánh mắt của anh ta khiến Cẩm Hi có cảm giác không ăn nhập, tựa hồ anh ta chỉ là một tên nhà giàu mới nổi.

Tư liệu Châu Tiểu Triện vừa mang đến đã chứng thực điều này: Bố Kim Lan Hanh làm nghề buôn bán vật liệu xây dựng, mười mấy năm trước mới phát tài, lúc anh ta còn nhỏ, gia đình rất nghèo khó. Ba tháng trước, vì vi phạm luật giao thông một cách nghiêm trọng, anh ta bị cảnh sát giao thông tạm giam 5 ngày. Hai tháng qua, anh ta cũng phạm luật mấy lần và phải nộp tiền phạt, nhưng tình hình không mấy nghiêm trọng. Ngoài ra, Kim Lan Hanh có mối quan hệ với nạn nhân thứ hai. Camera giám sát ghi được hình ảnh anh ta đi đón cô gái tan ca. Anh ta lái một chiếc Porsche Cayenne màu đen, phù hợp với chi tiết đối tượng tình nghi đi xe SUV.

“Ngoài ra…” Châu Tiểu Triện đóng tập tài liệu, “Anh ta còn đứng tên nhiều bất động sản, bao gồm hai ngôi biệt thự riêng.”

Mọi người im lặng quan sát Kim Lan Hanh. Bên trong, người cảnh sát phụ trách thẩm vấn hỏi anh ta: “Anh có quen Diệp Tưởng Tình không?” Diệp Tưởng Tình là tên nạn nhân thứ hai.

Kim Lan Hanh ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tôi không có ấn tượng về cái tên này.”

Người cảnh sát ném tấm ảnh chụp từ camera giám sát lên bàn: “Ngày 3 tháng 8, camera dười tòa nhà làm việc của cô ấy ghi lại được hình ảnh xe của anh đón cô ấy tan sở, anh còn nói không quen biết người ta?”

Kim Lan Hanh lộ vẻ kinh ngạc, cầm tấm ảnh lên xem: “Hình như cũng có chút ấn tượng. Nhưng mà tôi có rất nhiều bạn bè và tiếp xúc với nhiều người trong công việc, làm sao tôi có thể nhớ hết. Đồng chí cảnh sát, cô ấy có vấn đề gì à?”

Ở phòng bên này, Hứa Nam Bách lên tiếng: “Anh ta đang nói dối.”

Cẩm Hi gật đầu. Đúng thế, vẻ mặt của Kim Lan Hanh rất không tự nhiên. Ngoài ra, hơn một tháng trước, anh ta đến tận công ty đón một cô gái xinh đẹp. làm gì có chuyện không ấn tượng cơ chứ?

Người cảnh sát không trả lời câu hỏi của Kim Lan Hanh, mà tiếp tục truy vấn: “Vào thứ Sáu tuần trước, tức ngày 11 tháng 9, trong khoảng thời gian từ 7h – 9h tối anh làm gì, ở đâu? Đây là thời điểm nạn nhân thứ ba Châu Tự Cẩm mất tích.”

“Để tôi nghĩ xem nào… Thứ Sáu à? Hôm đó hết giờ làm là tôi về nhà ngay.” Kim Lan Hanh đáp.

“Anh ở nhà suốt cả buổi tối sao?”

“Đúng thế.”

“Buổi tối ngày cuối tuần, anh một mình ở nhà làm gì? Điều này không giống tác phong của một ông chủ độc thân như anh.” Người cảnh sát từ tốn hỏi.

Kim Lan Hanh cười cười: “Đồng chí cảnh sát, bình thường tôi phải quản lý cả doanh nghiệp, khá là vất vả. Cuối tuần, tôi chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng mới đi đánh bóng, uống trà. Tôi lúc nào cũng hướng đến cuộc sống lành mạnh.”

Người phụ trách thẩm vấn lại hỏi thêm vài câu, nhưng có lẽ phát giác sự việc không đơn giản, Kim Lan Hanh đều thận trọng trả lời. Từ tối ngày 13 tháng 9 đến sáng sớm ngày 14 tháng 9, cũng là thời điểm Châu Tự Cẩm bị giết hại rồi bị giấu xác, anh ta khai mình ngủ ở nhà, vì vậy không có chứng cứ vắng mặt.”

Sau khi kết thúc cuộc thẩm vấn, người cảnh sát đi ra ngoài xin ý kiến: “Tổ trưởng Hàn, chúng ta xử lý đối tượng này như thế nào đây?”

“Cứ để anh ta một mình ở đó, chúng ta thẩm vấn nốt hai đối tượng còn lại rồi tính sau.” Hàn Trầm đáp.

Đối tượng tình nghi thứ hai tên Tưởng Tử Dịch. Khác với Kim Lan Hanh, Tưởng Tử Dịch là người đàn ông độc thân giàu có chính hiệu. Anh ta cao một mét tám, đeo cặp kính gọng vàng, tướng mạo trắng trẻo nho nhã. Trang phục của anh ta cũng rất chỉnh chu, tuy không phải hàng hiệu như Kim Lan Hanh, nhưng cũng rất lịch sự.

Anh ta là kỹ sư cao cấp của một công ty IT, mặc dù không phải cấp bậc quản lý nhưng thu nhập và địa vì không hề thua kém một ông chủ bình thường.

“Tưởng Tử Dịch từ Mỹ trở về, bố mẹ anh ta đều sống ở nước ngoài.” Châu Tiểu Triện lên tiếng, “Tiểu Bạch, trong ba đối tượng, anh ta là người phù hợp chân dung tội phạm nhất. Trẻ tuổi, đẹp trai, nhiều tiền, xem trọng tiểu tiết trong cuộc sống, bình thường thích uống rượu vang và phụ nữ. Được biết, cuộc sống riêng của anh ta rất phóng túng, thường hay la cà ở các hộp đêm và các buổi tiệc tùng. Năm tháng trước, anh ta bị cuốn vào một vụ án kinh tế nên tạm thời bị đình chỉ chức vụ để tiếp nhận điều tra của công an kinh tế. Nhưng nghe nói vì không có chứng cứ nên ngay sau đó được thả ra. Cuối cùng, Tưởng Tử Dịch cũng có một ngôi biệt thự và xe SUV.”

Mọi người quan sát người đàn ông trong phòng. Người cảnh sát phụ trách thẩm vấn đang hỏi một số câu giống đối tượng đầu tiên. Nhưng khác với Kim Lan Hanh, anh ta tỏ ra bình tĩnh, thỉnh thoảng còn mỉm cười. Về cơ bản, người phụ trách hỏi câu nào, anh ta trả lời câu đó. Tuy nhiên, ánh mắt của anh ta từ đầu đến cuối có chút u ám.

“Tưởng Tử Dịch có mối quan hệ với nạn nhân đầu tiên và nạn nhân thứ ba à?” Lải Nhải vừa xem tư liệu vừa kinh ngạc thốt lên.

Châu Tiểu Triện gật đầu: “Đúng thế, công ty của nạn nhân đầu tiên là khách hàng của Tưởng Tử Dịch nên hai người quen biết nhau. Nạn nhân thứ ba được anh ta đến đón đi ăn cơm vào tối thứ Tư hai tuần trước, camera giám sát đã thu được hình ảnh.”

“Hừm…” Lải Nhải thở dài, “Công nhận thế giới này nhỏ thật đấy. Cậu đừng nói với tôi, đối tượng tình nghi thứ ba cũng có liên quan đến mấy cô gái bị giết hại đấy nhé!”

Châu Tiểu Triện gật đầu: “Anh đoán đúng rồi đấy! Trong di động của nạn nhân thứ hai và thứ ba đều lưu số điện thoại của đối tượng tình nghi thứ ba.”

Hàn Trầm và Cẩm Hi đưa mắt nhìn nhau, Hứa Nam Bách lặng thinh.

Cuộc thẩm vấn tiến triển kết thúc như dự định. Buổi tối hôm nạn nhân thứ ba Châu Tự Cẩm mất tích, khoảng thời gian từ 7h-9h anh ta đang làm thêm ở công ty có người làm chứng. Nhưng khoảng thời gian sau đó không có nhân chứng nên anh ta vẫn thuộc dạng tình nghi.

Nghi phạm thứ ba tên Tư Đồ Dập, là một người đàn ông hết sức đẹp trai, thân hình cao lớn. Khác với vẻ cục mịch của Kim Lan Hanh và nho nhã của Tưởng Tử Dịch, anh ta mang lại cảm giác dễ chịu cho người đối diện. Bộ comple cắt may rất khéo, tư thế ngồi thẳng tắp, nụ cười lịch sự. Khi tiến hành thẩm vấn anh ta, người phụ trách vô thức tỏ ra khách khí hơn.

“Tưởng Tử Dịch, Tổng Giám Sát thị trường của công ty Thông tin kỹ thuật ITO, đồng thời cũng là con riêng của vợ Chủ tịch Hội đồng quản trị Tư Đồ Thừa Húc của công ty Hongkong này. Năm anh ta lên tám tuổi, mẹ anh ta tái giá với Tư Đồ Thừa Húc. Tiểu Bạch, Tư Đồ Dập cũng phù hợp với chân dung tội phạm của chị.” Châu Tiểu Triện nói, “Anh ta có biệt thự và xe SUV. Bốn tháng trước, do đánh người bị thương, anh ta bị đưa về đồn cảnh sát, sau đó được thả ra.”

“Đánh người bị thương ư?” Cẩm Hi hỏi.

Châu Tiểu Triện gật đầu: “Vâng theo ghi chép của đồn cảnh sát, do vấn đề tình cảm, anh ta đã đánh người bạn trai chính thức của cô gái kia.”

Lải Nhải cười: “Nhìn không ra công tử nhà giàu như vậy lại đi giật người yêu của kẻ khác.”

Châu Tiểu Triện tiếp lời: “Chúng ta sẽ mời những người có dính dáng đến ba đối tượng tình nghi, gồm chủ xe bị Kim Lan Hanh đâm phải, đại diện pháp nhân cậu ta có tranh chấp kinh tế với Tưởng Tử Dịch và người bạn trai cũ bị Tư Đồ Dập đánh về điều tra. Tuy nhiên, trong số bọn họ có người đang ở nước ngoài, có người đã thay đổi địa chỉ nên cần thời gian hiên hệ.”

Trong phòng thẩm vấn, người phụ trách hỏi Tưởng Tử Dịch về chứng cứ vắng mặt. Anh ta nói cuối tuần nghỉ ngơi ở ngôi biệt thự nên không có người làm chứng.

Sau cuộc thẩm vấn sơ bộ, ba đối tượng tình nghi bị đưa vào ba căn phòng khác nhau. Còn trong phòng thẩm vấn, năm thành viên Tổ Khiên Đen tiến hành cuộc trao đổi ngắn gọn với Hứa Nam Bách,

Châu Tiểu Triện mở miệng trước: “Tôi xin bổ sung một điểm, theo tư liệu tôi nắm được, Tư Đồ Dập là người có tiếng tăm tốt nhất, trong cuộc sống khiêm tốn hòa nhã, không có quan hệ nam nữ bừa bãi, hòa đồng với đồng nghiệp, trong công việc cũng rất chịu khó. Mấy năm qua, dưới sự chỉ đạo của anh ta, công ty phát triển rất tốt. Người này không giống đối tượng có tâm lý bị méo mó.”

Mọi người còn chưa phản ứng, Hứa Nam Bách đã lên tiếng trước: “Cậu sai rồi!”

Châu Tiểu Triện ngượng ngùng sờ đầu: “Giáo sư, tôi chỉ đoán bừa, anh đừng để ý.”

Hứa Nam Bách mỉm cười: “Chúng ta không thể dựa vào bề ngoài để phán đoán một người có tâm lý bình thường hay không. Cậu xem tôi có bình thường hay không?”

Tất cả mọi người đều nhìn anh ta. Châu Tiểu Triện đáp: “Tất nhiên anh bình thường rồi!”

Hứa Nam Bách lắc đầu, thản nhiên đáp: “Rất nhiều phương diện về hành vi và tâm lý của tôi sau khi trắc nghiệm đều cho thấy đạt mức cố chấp vượt quá người bình thường. Ngoài ra, tôi còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế[1] ở mức độ trung bình. Lấy ví dụ, nếu trong hàng ghế cho một chiếc xếp không ngay ngắn, tôi nhất định sẽ đi chỉnh lại. Nếu không làm vậy, rất có thể cả ngày tôi sẽ luôn nghĩ đến chuyện đó. Một ví dụ khác, khi đỗ xe vẫn còn chút sai lệch khỏi vị trí, tôi sẽ điều chỉnh đi điều chỉnh lại, cho đến lúc ngay ngắn mới thôi. Mặc dù vậy, người ngoài không hề biết đến những trạng thái tâm lý này của tôi.”

[1] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive Compulsive Disorder OCD): Là rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do cụ thể và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến stress.

Mọi người nhất thời im lặng, Hứa Nam Bách cầm cốc trà uống một ngụm: “Tuy nhiên, mức độ méo mó của tôi còn lâu mới đạt đến độ biến thái, các cậu không cần lo lắng.”

Châu Tiểu Triện và Lải Nhải nở nụ cười gượng gạo. Bạch Cẩm Hi nhếch môi: “Sư huynh, câu chuyện cười của anh nhạt quá đi.”

“Làm thế nào bây giờ?” Mặt Lạnh hỏi.

Hứa Nam Bách đáp: “Quan điểm của tôi là tiếp tục theo dõi quan sát ba đối tượng tình nghi, từ góc độ tâm lý tội phạm, chúng ta cần nhiều chứng cứ hành vi hơn mới có thể phán đoán, ai là thủ phạm. Trong giả có thật, trong thật có giả. Người nhìn có vẻ giống nhất chưa chắc đã phải, người không giống nhất nhiều khi lại là kẻ che giấu giỏi nhất. Chúng ta không thể căn cứ vào cuộc thẩm vấn ngày hôm nay rồi nhận định một cách qua loa. Đó là một việc hoàn toàn sai lầm.”

Cẩm Hi gật đầu tán thành, vô thức quay sang Hàn Trầm. Tình hình bày ra trước mắt họ bây giờ là:

Ba đối tượng tình nghi dù có tính cách và lối sống khác nhau nhưng ít nhiều cũng phù hợp với chân dung tội phạm.

Đều từng có mối quan hệ với nạn nhân.

Vì sự việc xảy ra vào buổi tối cuối tuần nên họ đều không có chứng cứ vắng mặt.

Vô hình trung, dường như bọn họ tồn tại một mối liên quan nào đó.

Điều này khiến Cẩm Hi có cảm giác, sự việc không đơn giản chỉ là vụ án giết người hàng loạt như ban đầu. Hơn nữa, quá trình tìm r aba đối tượng tình nghi nói trên có vẻ hơi “thuận lợi”.

Đang chìm trong suy tư, cô chợt nghe Hàn Trầm lên tiếng: “Mặt Lạnh, cậu hãy sắp xếp để ba người tình cờ gặp nhau nhưng không cho họ cơ hội nói chuyện.”

Cẩm Hi sáng mắt, đây là cách hay.

Những người khác cũng tỏ ra phấn chấn, còn Hứa Nam Bách cười cười, nhìn Hàn Trầm bằng ánh mắt tán thưởng,

Tổ Khiên Đen ngồi trong phòng giám sát, dõi mắt lên màn hình. Kim Lan Hanh, Tưởng Tử Dịch, Tư Đồ Dập được cảnh sát đưa từ những căn phòng khác nhau ra ngoài, cùng đi tới một chỗ rẽ hành lang. Thần sắc họ có vẻ bình thường. Kim Lan Hanh trò chuyện với người cảnh sát bên cạnh, hòng dò hỏi thông tin vụ án, còn Tưởng Tử Dịch và Tư Đồ Dập đều lặng thinh.

Cả ba nhanh chóng chạm mặt. Nhìn thấy nhau, họ đều ngẩn người, nhưng không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

“Lão đại, không phải tập thể gây án như vụ lần trước đấy chứ?” Lải Nhải mở miệng hỏi.

Hàn Trầm im lặng. Châu Tiểu Triện tiếp lời: “Lẽ nào có người mô phỏng T, âm thầm tiết lộ tội ác của ba đối tượng này?”

Hứa Nam Bách cười cười: “Nếu lại xuất hiện một gã T thứ hai, vậy thì thành phố Lam năm nay quá không yên bình.”

Hàn Trầm nghiêm giọng: “Việc đưa ra giả thiết chẳng có gì ý nghĩa cả, chỉ khiến chúng ta đi chệch hướng thôi. Phải tiếp tục tìm chứng cớ, hãy cử người theo dõi bọn họ 24/24.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky