“Rất có khả năng tâm lý của hắn bỗng dưng trở nên biến thái, điều này có nghĩa là, chỉ cần hắn muốn, cả thành phố sẽ trở thành trường săn của hắn.” Bạch Cẩm Hi nói xong câu này, mọi người đều trầm mặc.
Bản thân cô cũng ngẩn ngơ. Trước đây, cô công tác ở đồn nhỏ Quan Hồ nên không có cơ hội tiếp xúc các vụ án lớn như giết người hàng loạt. Vậy mà tại sao khi thốt ra những lời này, trong lòng cô lại dội lên cảm giác căng thẳng, nghiêm túc và… kích thích quen thuộc? Giống như, đây không phải là lần đầu tiên cô làm vậy.
Bạch Cẩm Hi chưa kịp đào sâu suy nghĩ, một đồng nghiệp dẫn hàng xóm sống ở nhà đối diện căn hộ của nạn nhân sang bên này. Cô và Châu Tiểu Triện lập tức đi tới nghênh đón.
Người hàng xóm là một bà nội trợ ngoài ba mươi tuổi. Chị ta đứng ngoài cửa căn hộ xảy ra vụ án, sắc mặt trắng bệch.
“Bình thường, chúng tôi không tiếp xúc với cậu ta, chỉ thỉnh thoảng chạm mặt ở ngoài hành lang. Cậu ta cả ngày đeo tai nghe, chẳng thèm để ý đến ai.” Người hàng xóm cho biết: “Hình như cậu ta không có nghề nghiệp đàng hoàng, cả ngày rúc ở nhà, để rác chất đống ngoài cửa. Lần nào đến thu dọn, nhân viên vệ sinh cũng cằn nhằn. Đồng chí cảnh sát, có phải cậu ta bị đám côn đồ giết chết không?”
“Tại sao chị lại nói vậy?” Bạch Cẩm Hi hỏi.
“Thanh niên sống kiểu cậu ta phần lớn đều nghiện ma túy. Tôi nghe thím Triệu ở tầng trên nói, có lần cậu ta bị hai tên lưu manh đánh một trận ở ngoài cổng khu chung cư, mắng cậu ta vẫn chưa trả tiền mua thuốc lắc. Thời buổi này, con nghiện rất hống hách.”
“Bình thường, Trần Tây Hiền có bạn bè hay họ hàng thân thích không?”
Người hàng xóm ngẫm nghĩ, thở dài: “Họ hàng chẳng thấy đâu, nhưng trước kia cậu ta có bạn gái, thường đến đây chơi. Cô gái có vẻ hiền lành tử tế. Thời gian con bé hay đến đây, không thấy cậu ta vất rác ở ngoài cửa nữa. Có điều, người tốt thường đoản mệnh. Nghe nói, cô bạn gái đã qua đời vì tai nạn giao thông. Hôm đó, cậu ta đốt tiền giấy ở dưới sân, bị bảo vệ mắng một trận. Ồ, cả đôi đều chết hết, mấy tên nghiện ngập cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.”
Sau khi tiễn người hàng xóm, Châu Tiểu Triện lên tiếng: “Trần Tây Hiền là đồ cặn bã của xã hội. Bạn gái qua đời, bản thân cũng bị giết chết. Chị thử nói xem, có phải tên sát thủ cảm thấy cậu ta không cần thiết tồn tại trên cõi đời này nên mới chọn cậu ta làm mục tiêu?”
Bạch Cẩm Hi dừng bước. Hừm, phán đoán của Châu Tiểu Triện nghe cũng có lý. Cô liền vỗ vai cậu ta: “Được đấy! Có tiến bộ, nhưng bây giờ đưa ra kết luận vẫn hơi sớm, đợi đi xem nạn nhân còn lại rồi bàn sau.”
Hai người đi vào nhà. Hàn Trầm và hai thành viên của tổ đứng bên cửa sổ bị bắn thủng. Anh chàng Lải Nhải thò tay vào túi lấy ra một cái… thước đo góc.
Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy dụng cụ “nguyên thủy” này, trong khi Lải Nhải nghiêm nghị cúi xuống, dùng thước đo trái đo phải.
Bạch Cẩm Hi đi đến bên Hàn Trầm, hỏi nhỏ: “Làm vậy cũng được sao?”
“Cô cho rằng tôi sẽ chọn người tầm thường?” Hàn Trầm dán mắt vào lỗ đạn.
Không chọn người tầm thường, có nghĩa chọn toàn cao thủ? Bạch Cẩm Hi khẽ cong khóe môi, ai ngờ anh nói tiếp: “Chỉ riêng người chuyên về mảng tâm lý tội phạm không phải là cao thủ.”
Bạch Cẩm Hi hết nói nổi. Người đàn ông này…
Đúng lúc này, anh chàng Lải Nhải lau mồ hôi trên trán, đứng thẳng dậy: “Viên đạn không phải được bắn từ hướng vuông góc với mặt kính, mà chếch 50,3 độ. Điều đó có nghĩa là…” Anh ta chỉ tay về phía ban công bên phải: “Đầu đạn được bắn ra từ phương hướng kia. Trong tầm bắn hữu hiệu của cây súng bắn tỉa theo phương hướng này, chỉ có một tòa nhà mà thôi.”
Mọi người dõi mắt theo hướng Lải Nhải chỉ, phát hiện cách nơi này khoảng một, hai trăm mét có một tòa nhà 18 tầng. Xung quanh nó là những tòa nhà nhà cũ kỹ thấp hơn, san sát bên nhau, trông rất chật chội. Ngoài ra, còn có cả những dãy nhà “ổ chuột”.
Lải Nhải tiếp tục mở miệng: “Góc của viên đạn và trục hoành là 13,8 độ; khoảng cách giữa tòa nhà kia và nơi này là 155 mét. Chiều cao bình quân một tầng của hai tòa cao ốc là 3,5 mét. Vì vậy, viên đạn xuất phát từ…”
“Sân thượng.” Nói xong, Hàn Trầm liền quay người đi ra ngoài.
Mặt Lạnh lập tức đi theo. Anh chàng Lải Nhải ngẩn người vài giây rồi cũng sải bước dài ra ngoài, miệng không quên lẩm bẩm: “Đúng là bộ não Đại thần có khác, nhanh kinh khủng.”
Bạch Cẩm Hi huých tay Châu Tiểu Triện: “Vua thi cử, cậu vẫn chưa tính ra sao?”
“Em còn chưa kịp rút máy tính.”
Khu vực này là trung tâm thành phố nên tương đối đông đúc và chật chội. Khi đi bộ qua tòa nhà bên kia, bọn họ nhìn thấy không ít xe ô tô đỗ ở bãi hay vị trí được phép đỗ xe bên đường, nhưng cũng không ít xe vi phạm luật giao thông, đỗ bậy bạ. Một tiếng đồng hồ trước khi xảy ra vụ án, liệu có phải hung thủ núp trong một chiếc xe nào đó? Hắn từ thế giới tăm tối trà trộn vào cuộc sống của người dân thường và chuẩn bị ra tay giết người?
Vừa lên sân thượng, năm người liền nhìn thấy ký hiệu chữ “T”.
Đó là chữ T viết hoa rất lớn, hung thủ đã dùng sơn đỏ phun lên bờ tường. Ở phương hướng đó vừa vặn là tòa chung cư nơi nạn nhân sinh sống.
Anh chàng Lải Nhải gần như lao đến, tay trái rút một cái thước cặp đồng hồ, tai phải lấy panme bắt đầu đo đạc.
(Thước cặp đồng hồ và panme là dụng cụ đo lường điện tử chính xác đến micrômét)
Những người khác cũng vội đi đến. Mặt Lạnh ngồi xổm xuống cạnh bờ tường, giơ tay chạm nhẹ rồi ngẩng đầu nói với Hàn Trầm: “Xung quanh đều có bụi đất, duy chỉ chỗ này đã được lau chùi cẩn thận.”
Hàn Trầm gật đầu. Lải Nhải tiếp lời: “Góc độ vừa vặn trùng khớp. Đây chính là nơi hung thủ nổ súng bắn chết nạn nhân. Hắn dám để lại chữ “T” ở đây, em gái Tiểu Bạch, cô hãy thử phân tích tâm lý của hắn đi!”
Bạch Cẩm Hi lườm anh ta một cái: “Anh tưởng tôi là thần tiên chắc, mỗi chữ T có thể nhìn ra điều gì? Không biết chừng điều hắn muốn biểu đạt không phải là T, mà là một cây đinh thì sao?”
Miệng nói vậy nhưng cô vẫn quan sát kỹ lưỡng chữ T đó. Chữ có màu đỏ như máu, đến mức nhức mắt, lại nằm đúng hướng nạn nhân bị trúng đạn. Giống như hung thủ muốn đóng ký hiệu này lên xác nạn nhân.
Vừa ngẩng đầu, cô liền bắt gặp Hàn Trầm đi men theo mép sân thượng, thò đầu quan sát bên dưới, không biết anh đang làm gì. Anh chàng Lải Nhải vẫn bận rộn đo đạc, còn Mặt Lạnh đột nhiên quay người, tiến về bên phải phía trước một bước, hai bước, ba bước… sau đó ngồi xổm xuống, lật giở đống đồ lặt vặt dưới nền đất.
Bạch Cẩm Hi dõi theo bọn họ, trong lòng dần trở nên sôi sục. Hàn Trầm nói đúng, họ đều là cao thủ.
Thế là cô cũng chống tay lên cằm, đăm chiêu suy nghĩ.
“Tìm thấy rồi.” Mặt Lạnh đứng dậy, khóe miệng để lộ nụ cười hiếm hoi, đồng thời giơ tay lên cao: “Vỏ đạn.”
Hàn Trầm đi đến, cầm xem rồi mỉm cười vỗ vai anh ta.
Tìm thấy vỏ đạn tức là có thể dùng thiết bị chuyên ngành phân tích ra nhiều thông tin liên quan đến khẩu súng. Châu Tiểu Triện lập tức rút ni lông đựng vỏ đạn, đồng thời nhìn Mặt Lạnh bằng ánh mắt sùng bái: “Anh Mặt Lạnh, sao anh lại biết vỏ đạn nằm ở đó?”
Mặt Lạnh không còn có phản ứng khi nghe thấy biệt danh này, anh ta ngước nhìn bầu trời: “Hôm nay không có gió, loại súng bắn tỉa này sau khi nhả đạn, vỏ đạn sẽ bay về bên phải. Có thể suy đoán vỏ đạn bay bao xa.”
Châu Tiểu Triện: “Thế à?”
Đúng lúc này, Hàn Trầm giơ tay về phía Châu Tiểu Triện: “Giấy bút!”
Châu Tiểu Triện liền đưa quyển sổ và cây bút bi cho anh. Anh xé một tờ rồi lại ném trả quyển sổ cho cậu ta, sau đó đi đến mép sân thượng.
Bạch Cẩm Hi liền tiến lại gần: “Anh đang làm gì thế?”
Anh vẽ nhiều đường uốn lượn ngoằn ngoèo lên tờ giấy mới liếc cô một cái: “Nhìn không hiểu sao?”
“Vâng…”
“Không hiểu cũng phải thôi.” Anh ném bút cho cô rồi quay đầu gọi: “Mặt Lạnh!”
Mặt Lạnh bình thản đi đến, Hàn Trầm đưa tờ giấy cho anh ta: “Cậu hãy đi cầu thang bộ xuống đến tầng tám, rồi từ sân phơi ở tầng tám nhảy xuống nóc tòa nhà đó. Tôi không cần chỉ rõ tuyến đường tiếp theo, chắc cậu có thể đọc hiểu.”
Châu Tiểu Triện và Lải Nhải đều sán lại gần, Mặt Lạnh xem kỹ tờ giấy rồi nhếch miệng: “Đây là lộ trình hung thủ thoát thân.”
“Ờ.” Hàn Trầm nói: “Cậu chạy thử đi. Tiểu Triện hãy bấm giờ, điểm cuối cùng cũng bố trí một người tính thời gian.”
Mặt Lạnh cởi áo khoác ném cho Lải Nhải rồi đứng tại chỗ vận động gân cốt. Ba người còn lại đều kinh ngạc.
Sao có thể vẽ ra tuyến đường thoát thân của hung thủ?
Hai phút sau, Bạch Cẩm Hi và hai đồng nghiệp tròn mắt khi chứng kiến bóng Mặt Lạnh thoăn thoắt trên các nóc nhà thấp ở bên dưới.
Lải Nhải không kiềm chế nổi, mở miệng hỏi: “Lão đại, sao anh có thể vẽ ra lộ trình? Anh biết hung thủ nhất định sẽ đi theo tuyến đường đó?”
Hàn Trầm đáp: “Súng bắn tỉa tương đối cồng kềnh nên không có chuyện hung thủ vác súng đi lại trên đường phố, bởi làm vậy quá lộ liễu. Hắn sẽ sử dụng ô tô và giấu khẩu súng trong xe.
Bạch Cẩm Hi và hai người đàn ông gật đầu.
“Hắn sẽ không đỗ xe ở bãi đỗ, vì nơi đó có camera giám sát. Hắn sẽ dừng ở vị trí được phép đỗ xe bên đường.”
Châu Tiển Triện nói xen ngang: “Nơi này có nhiều người đỗ xe lung tung, hung thủ có thể tùy tiện tìm một nơi kín đáo đỗ xe.”
“Không có chuyện đó.”
“Không đâu.”
Bạch Cẩm Hi và Hàn Trầm đồng thời lên tiếng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Bạch Cẩm Hi giải thích: “Bất cứ tội phạm lão luyện nào cũng sẽ không đỗ xe trái phép trong lúc gây án. Bởi vì nhỡ bị cảnh sát giao thông tóm được, có nghĩa hắn tự nộp mình cho cảnh sát. Tội phạm của chúng ta là một tên sát thủ chuyên nghiệp nên tuyệt đối không phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy.”
Hàn Trầm tiếp lời: “Trên đường đến hiện trường vụ án, tôi đã xem qua bản đồ. Khu vực này có năm con đường cho phép đỗ xe, trong đó có một con đường ở ngay dưới tòa nhà này. Nhưng hung thủ sẽ không đỗ ở đây, bởi nơi này thuộc phạm vi lục soát của chúng ta.” Anh hơi nheo mắt, hướng về phía trước: “Tuyến đường Mặt Lạnh đang chạy là lối gần nhất tới nơi có thể đỗ xe. Những tuyến khác quá xa, sẽ để lại nhiều dấu vết nên hung thủ sẽ không chọn.”
Lải Nhại thông suốt vấn đề nên không tiếp tục đặt câu hỏi, Châu Tiểu Triện nhanh chóng ghi chép lại ý chính phân tích của Hàn Trầm. Bạch Cẩm Hi đảo tròng mắt, hỏi: “Sao anh biết tuyến đường do anh vạch ra nhất định là gần nhất?”
Hàn Trầm quay sang anh Lải Nhải: “Lải Nhải, làm sao mới có thể khiến một người mù đường hiểu rõ điều này?”
Lải Nhải và Châu Tiểu Triện cười hì hì, Bạch Cẩm Hi “xì” một tiếng, má hơi ửng đỏ. Hàn Trầm nhìn cô, khóe miệng nhếch lên.
“Vì thế…” Lải Nhải suy đoán tiếp theo hướng của Hàn Trầm: “Bởi đã biết rõ thời gian xảy ra vụ án nên chỉ cần tính toán thời gian hung thủ trốn chạy, kiểm tra camrea giám sát ở xung quanh con đường đó, chúng ta có khả năng phát hiện ra ô tô của hung thủ. Như vậy, phạm vi điều tra sẽ được thu hẹp.”
“Ừ!” Hàn Trầm đáp.
Châu Tiểu Triện tỏ ra xúc động: “Vụ án sắp được phá đến nơi rồi, nhanh quá đi!”
“Chưa chắc.” Hàn Trầm nói: “Đây mới chỉ là tìm ra ô tô mà thôi.”
Dù anh nói vậy nhưng Châu Tiểu Triện và Lải Nhải vẫn cười híp mắt.
Tâm trạng của Bạch Cẩm Hi có chút phức tạp. Cô vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, cũng khâm phục Hàn Trầm.
Đúng lúc này, Hàn Trầm đột nhiên quay đầu về phía cô: “Cô mau chuẩn bị đi!”
“Gì cơ?” Bạch Cẩm Hi không hiểu.
“Giờ đến lượt cô chạy, tôi sẽ chạy cùng cô.” Anh nói: “Thời gian cấp bách, tìm nữ cảnh sát khác cũng khó có thân thủ như cô. Vừa rồi tôi đã để ý, không phải leo trèo leo lắm, chắc cô có thể làm được.”
“Vâng.”
Hai người cởi áo khoác ngoài, vận động xương cốt. Châu Tiểu Triện hiểu ra vấn đề, gật đầu: “Vẫn là lão đại suy nghĩ thấu đáo. Hung thủ cũng có khả năng là phụ nữ, vì vậy mới bảo Tiểu Bạch chạy thử. Nhưng vì chị ấy mù đường nên lão đại đích thân chạy cùng chị ấy.”
Nghe cậu ta luôn miệng gọi Hàn Trầm là lão đại, Bạch Cẩm Hi nửa cười nửa không nhìn cậu ta: “Tiểu Triện, cậu đúng là có mới nới cũ.”
Châu Tiểu Triện không hiểu, vẻ mặt mù mờ. Gáy Bạch Cẩm Hi đột nhiên bị đập nhẹ một cái.
“Bụng dạ hẹp hòi.” Hàn Trầm tháo găng tay ném cho Châu Tiểu Triện
Anh nói bằng giọng Bắc Kinh trầm ấm, có chút ngang tàng. Bạch Cẩm Hi bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào.
Hai người đứng ở chỗ vẽ chữ T, Bạch Cẩm Hi đeo chiếc ba lô của Châu Tiểu Triện, bên trong đựng vài cục gạch, tương đương trọng lượng của khẩu súng. Vừa rồi, Mặt Lạnh cũng đeo một chiếc ba lô tương tự.
Hàn Trầm quay sang cô: “Hãy cẩn thận, nhớ theo sát tôi, đừng nhìn xuống dưới.”
“Vâng.”
Châu Tiểu Triện phất tay, Hàn Trầm lập tức lao đi, chớp mắt đã khuất dạng ở lối xuống cầu thang. Bạch Cẩm Hi hít một hơi sâu rồi chạy theo anh.
***
Cầu thang tầng tám có một cánh cửa, bên ngoài là sân phơi rộng. Lúc này đã là hai ba giờ chiều, mặt trời chói chang. Hàn Trầm bám tay vào thành sân phơi, tung mình nhảy xuống dưới, hình bóng màu đen biến mất trong giây lát.
May mà sân phơi này kề sát nóc một tòa nhà khác, khoảng cách chỉ hơn một mét. Bạch Cẩm Hi dừng lại ở mép sân phơi một vài giây rồi nhắm mắt nhảy xuống.
Vừa chạm đất, cô liền nhìn thấy Hàn Trầm đã đầu bên kia nóc nhà, đang chuẩn bị xuống cầu thang. Thấy cô không sao, anh liền quay người chạy tiếp.
Bạch Cẩm Hi hơi ngây ra. Cô cũng không hiểu nguyên nhân vì sao mình lại vô duyên vô cớ thất thần. Thế là cô lấy lại tinh thần, tiếp tục bám theo Hàn Trầm.
Xuống đến tầng 5 có một hành lang dài nối liền với tầng thượng của tòa nhà bên cạnh. Ở thập niên 90 thế kỷ trước, rất nhiều cơ quan thích kiến trúc kiểu này. Bạch Cẩm Hi đi qua hành lang, liền nhìn thấy Hàn Trầm đang đứng ở đầu cầu thang, gần mép bên kia sân thượng.
Bạch Cẩm Hi đột nhiên thẫn thờ.
Ánh nắng chiếu xuống khiến gương mặt nghiêng của anh rất rõ nét. Anh chống tay vào tay vịn cầu thang, quan sát bên dưới. Sau đó, anh quay đầu liếc cô một cái. Giây tiếp theo, anh nhảy xuống bên dưới.
Bạch Cẩm Hi kịp nhìn thấy bóng anh biến mất ở đầu kia sân thượng. Trong khi đang chạy theo anh, cô chợt cảm thấy trái tim co rút mạnh. Bạch Cẩm Hi lập tức dừng bước. Ý thức mình đang thi hành công vụ, cô lại tiếp tục chạy nhanh.
Nhưng khi ngẩng đầu, đôi mắt Bạch Cẩm Hi đã ngân ngấn nước
Chuyện này là thế nào vậy?
Tại sao cảnh tượng đuổi theo Hàn Trầm lại quen thuộc đến thế?
Tại sao lồng ngực bị đè nén đến mức cô không thở nổi?
Tại sao nước mắt cứ chảy dài, không thể khống chế tựa như trong giấc mơ của cô…
Tuy nhiên, lý trí khiến cô vẫn giữ nguyên tốc độ. Có lẽ do đoạn đường còn lại dễ chạy hơn nên Hàn Trầm càng nới rộng khoảng cách, cũng không phát hiện ra sự bất thường của cô.
Lúc này, đôi mắt Bạch Cẩm Hi đã trở nên mờ mịt. Cô tiếp tục chạy hết nóc nhà này đến nóc nhà khác, nhảy qua vô số chướng ngại vật. Rõ ràng cô đang ở đây nhưng linh hồn dường như đang ở trong hoàn cảnh khác.
Cảnh đó cũng có một người đàn ông trầm ổn, mạnh khỏe lao nhanh về phía trước, còn cô bám theo sau. Hình bóng của hai người cũng cách một đoạn nhưng lại quấn quýt, cùng hướng về một mục tiêu như thời khắc này.
Trên cõi đời này không có người nào có thể thay thế vị trí của họ trong lòng đối phương.
Bạch Cẩm Hi không thể chạy tiếp. Cô từ từ dừng lại, ngồi xổm xuống, vùi mặt vào hai lòng bàn tay.
Người đàn ông trong giấc mơ cũng từng cùng cô chạy băng băng như vậy sao?
Có phải anh ta cũng quay đầu suốt, xem cô có bình yên vô sự hay không?
Anh ta từng theo đuổi lý tưởng và mục tiêu giống cô? Đó là chính nghĩa, công bằng, trách nhiệm của người cảnh sát, và cả tình yêu khắc cốt ghi tâm nữa?
Tại sao cô chẳng nhớ gì cả?
Anh ta tên là gì? Triệu gì nhỉ? Cô đã quên mất tên của người đó, còn anh cũng đã lấy vợ sinh con. Nhưng tại sao tình cảm được chôn sâu trong ký ức đã bị cô lãng quên vẫn cháy bỏng như ngọn lửa, một khi bị đánh thức, dù chỉ một đốm nhỏ, cũng khiến toàn thân cô đau đớn khôn nguôi?
Bạch Cẩm Hi cúi đầu, để mặc từng giọt lệ rơi xuống nền đất, cho tới khi một đôi giày thể thao màu đen xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Cánh tay bị siết chặt rồi một sức mạnh rất lớn kéo cô đứng dậy. Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hàn Trầm.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, áo phông đã ướt đẫm, dính vào lồng ngực, lòng bàn tay nóng rực. Anh túm cánh tay cô, bàn tay còn lại đỡ mặt cô, sau đó dùng ngón tay thô ráp với vết chai cứng lau đi nước mắt trên mặt cô.
Còn đôi mắt đen sâu hun hút của anh nhìn cô chăm chú.
“Có chuyện gì vậy?” Hàn Trầm hỏi.
Bạch Cẩm Hi ngoảnh mặt đi chỗ khác, né tránh tay anh: “Không có gì. Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu trong người. Thành thực xin lỗi, anh hãy đổi người khác đến thử nghiệm đi.”
Cô muốn gạt tay anh nhưng anh siết càng chặt hơn.
Bạch Cẩm Hi hít một hơi sâu, quay đầu, để lộ nụ cười áy náy: “Vừa rồi tại tôi nhìn xuống dưới nên mới bị lên cơn sợ độ cao, tâm trạng hơi mất kiểm soát…” Lý do cô đưa ra có vẻ hợp tình hợp lý, bởi nhiều trường hợp mắc chứng sợ độ cao, khi bị ép buộc quá mức, tinh thần sẽ trở nên hoảng loạn.
Hàn Trầm từ từ buông tay. Hai người im lặng trong giây lát.
“Là tôi suy nghĩ không chu đáo.” Anh đột nhiên mở miệng: “Tôi để cô chạy, vốn là hy vọng cô có thể khắc phục chứng sợ độ cao. Tôi sẽ bảo bọn họ đổi người khác, cô hãy theo tôi xuống dưới đi!” Ngữ khí của anh dịu dàng hiếm thấy.
Sống mũi Bạch Cẩm Hi cay cay, cô vội lau sạch nước mắt: “Không phải lỗi của anh, lần sau tôi sẽ cố gắng hơn.”
Lúc ngồi lên xe, viền mắt Bạch Cẩm Hi vẫn còn đỏ hoe. Châu Tiểu Triện huých tay cô, hỏi nhỏ: “Chị sao thế?”
“Khi nào về nói sau.”
Mặt Lạnh lái xe, Hàn Trầm ngồi ở ghế phụ, trầm tư hút thuốc, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Không khí trong ô tô yên tĩnh suốt quãng đường.
***
Nạn nhân thứ hai tên Trịnh Thành Chí. Anh ta gặp nạn vào trưa hôm qua, thi thể đã được mang đi khám nghiệm nhưng hiện trường vẫn được giữ nguyên như cũ. Lúc tổ Khiên Đen đến nơi, vợ nạn nhân đang khóc lóc thảm thiết, khẳng định ai đó căm ghét chồng mình, yêu cầu cảnh sát nhất định bắt hung thủ đền tội.
Trịnh Thành Chí năm nay 42 tuổi, chỉ đi làm thuê lung tung chứ không có nghề nghiệp chính thức. Bởi vì nhà cũ bị di dời, anh ta được bồi thường hai căn hộ nên cuộc sống cũng không đến nỗi.
“Ngoài chị ra, Trịnh Thành Chí còn người thân nào không?” Châu Tiểu Triện hỏi.
Người vợ nghẹn ngào: “Ông ấy còn một em trai đang làm việc ở Thượng Hải, ngày mai mới có thể trở về.”
“Bạn bè thì sao?”
Chị ta nghiến răng: “Bạn bè chơi bời của ông ấy thì nhiều, suốt ngày cùng nhau hút thuốc, uống rượu, đánh bài. Đồng chí cảnh sát, các cậu hãy điều tra tử tế.” Nói xong, chị ta lại khóc rống lên: “Mẹ góa con côi chúng tôi phải làm thế nào đây?”
Châu Tiểu Triện gật đầu, trong lòng biết rõ, chắc chắn hung thủ không phải đám bạn của nạn nhân.
Hàn Trầm cùng Lải Nhải và Mặt Lạnh xem xét hiện trường, còn Bạch Cẩm Hi đi hỏi thăm hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới.
Tầng dưới là một bà lão hơn bảy mươi tuổi. Nghe cô trình bày, bà liền mời cô vào nhà.
“Cháu gái cảnh sát, cháu thử nói xem, một người đang sống yên lành sao có thể bị bắn chết?” Bà lão thở dài: “Tưởng bây giờ nhà nước quản lý súng ống rất chặt, không phải Thành Chí dính dáng đến xã hội đen đấy chứ?”
Bạch Cẩm Hi cất giọng nhã nhặn: “Hiện tại, chúng cháu vẫn chưa thể đưa ra kết luận. Bà ơi, chắc bà sống ở đây lâu rồi. Trịnh Thành Chí là người thế nào ạ? Có mâu thuẫn hay tranh chấp với ai không? Cũng chỉ vì muốn nhanh chóng phá án nên cháu mới hỏi điều này.”
Bà lão gật đầu: “Bà biết. Hồi nhỏ, Thành Chí là đứa trẻ ngoan, cũng rất hiếu thảo. Sau này lớn lên, cậu ấy lấy vợ, công việc lại chẳng đâu vào đâu nên tính cách dần thay đổi. Bốn mươi tuổi rồi mà vẫn lông bông. Nhà chỉ có hai anh em, bố chết sớm, tôi và mẹ cậu ấy cùng chứng kiến hai anh em trưởng thành…”
“Mẹ anh ta…”
Bà lão lắc đầu, nói giọng buồn bã: “Mẹ cậu ấy qua đời vào tháng trước. Bà già vất vả cả đời, nuôi hai con trai lớn khôn, vậy mà chết cũng không được tử tế. Bà ấy sẩy chân, từ cửa nhà ngã cầu thang xuống dưới…”
Bạch Cẩm Hi im lặng vài giây, lại hỏi: “Hai anh em họ bình thường đối xử với mẹ thế nào? Có hiếu thảo không ạ?”
Bà lão đáp: “Cậu hai Thành Đạt đi làm thuê ở ngoại tỉnh, rất hiếm khi về nhà, nhưng nghe nói vào dịp lễ tết đều gửi tiền về cho mẹ. Cậu cả Thành Chí có lòng nhưng tính cách lại như vậy, cả ngày hút thuốc uống rượu, đâu có quan tâm đến mẹ. Cậu ấy lại lấy cô vợ… Chẹp, thật ra trong lòng bà già cũng rất tủi thân.”
***
Khi Bạch Cẩm Hi quay lại nhà họ Trịnh, vợ Trịnh Thành Chí đã đi mất. Kể từ lúc xảy ra vụ án, chị ta và con trai đã dọn đi chỗ khác.
Hàn Trầm đã xem xét một lượt căn hộ, lại quay về phòng khách. Nghe tiếng động, anh liền ngẩng đầu. Bốn mắt chạm nhau, Bạch Cẩm Hi lập tức liếc đi chỗ khác.
“Cẩm Hi!” Anh gọi: “Cô có kết luận gì không?”
Bạch Cẩm Hi cảm thấy ấm áp trong lòng. Dù có thành kiến với lĩnh vực tâm lý tội phạm nhưng trên thực tế, kể cả vụ án Trần Ly Giang hay vụ này, anh đều lắng nghe phân tích của cô.
Ngày hôm nay, hình như chỉ còn lại một mình cô chưa bộc lộ khả năng.
Bạch Cẩm Hi đi đến chỗ mấy người đàn ông, giơ tay về phía Hàn Trầm: “Cho tôi xin điếu thuốc.”
Lải Nhải nói xen ngang: “Tiểu Bạch hoành tráng quá.”
Hàn Trầm thò tay vào túi quần, lấy một điếu thuốc đưa cho cô. Tuy nhiên, Bạch Cẩm Hi không hút, chỉ đưa lên mũi ngửi ngửi rồi nghịch giữa các ngón tay.
“Hung thủ là một người đàn ông từ 25 đến 35 tuổi, tướng mạo bình thường. Hắn sống âm thầm lặng lẽ tại một khu chung cư bậc trung mà hắn thuê. Ngoài ra, hung thủ lái một chiếc xe phổ thông. Nghề sát thủ không phải là toàn bộ cuộc sống của hắn. Bình thường, hắn kiêm nhiệm công việc liên quan đến kỹ thuật, ví dụ nhân viên sửa máy tính, nhân viên sửa đồng hồ hoặc kiểm nghiệm…”
Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Hắn còn độc thân, không có bạn gái, cũng chẳng có lấy người bạn tử tế. Nội tâm của hắn rất cô độc. Trong ba tháng qua, hắn bị đả kích rất lớn về mặt tình cảm. Đó là thứ tình cảm sâu sắc, có lẽ là tình yêu hay là tình cảm khác đã bị hủy hoại. Đối tượng hủy hoại tình cảm của hắn cũng là người dân thường như hai nạn nhân. Một cao thủ hoạt động trong bóng tối, coi mạng người như cỏ rác lại bị nhân vật yếu ớt, xoàng xĩnh phá hoại hạnh phúc thuộc về hắn. Do đó, bây giờ hắn đi vào thế giới của bọn họ, bắt đầu giết từng người một.”