Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

A Summer To Remember

Chương 2

Tác giả: Mary Balogh

Lauren đến vũ hội của quý bà Mannering trong tuần tiếp đó với vợ chồng công tước Anburey và hầu tước Attingsborough. Sau nhiều kháng cự ban đầu, nàng đã đồng ý tham dự dù nàng biết chắc hầu hết giới thượng lưu sẽ có mặt. Hoặc có lẽ là bởi vì sự thật đó. Nàng đã quyết định là đến hoàn toàn vì lòng kiêu hãnh.

Nàng đã ở London suốt Mùa, và nàng là một thành viên của họ. Nếu nàng vẫn giữ quyết định sống một cuộc đời ẩn dật làm bạn với Elizabeth, nàng có thể tạo ra ấn tượng cuối cùng là nàng sợ xuất hiện nơi công cộng, rằng nàng sợ bị chê cười, bị khinh bỉ, bị xa lánh vì là một cô dâu bị bỏ rơi đáng thương. Nàng thực sự sợ, sợ đến chết được, nhưng quan trọng hơn hết, nàng đã được nuôi dạy để trở thành một quý cô. Mà các quý cô thì không được để sự sợ hãi kiểm soát mình. Các quý cô không rút lui khỏi xã hội chỉ vì họ xấu hổ và bất hạnh, chỉ vì họ thấy mình không hấp dẫn hay không được ai thèm muốn. Các quý cô không được tự thương hại mình.

Và vì vậy nàng đã đặt dũng khí vào cả hai bàn tay và chấp nhận xuất hiện trước họ tại một trong những sân chơi ưa thích của họ – một phòng khiêu vũ ở London trong suốt mùa. Nàng sẽ đến và giữ cao đầu, đương đầu với những ma quỷ đã đi theo nàng suốt từ các buổi sáng khủng khiếp ở nhà thờ Newburry. Nàng sẽ ở London cho đến khi Elizabeth sanh con – và sau đó nàng sẽ làm điều nàng đã quyết định muốn làm. Nàng sẽ lấy phần tài sản khiêm tốn của mình và tự gầy dựng cuộc sống, có lẽ ở Bath, và nàng sẽ sống một cuộc sống ẩn dật, tĩnh lặng với một vòng tròn nhỏ những người bạn được lựa chọn. Nàng sẽ chịu đựng vũ hội này, vì làm vậy, thì không ai có thể bảo nàng là kẻ nhát gan.

Chiếc xe ngựa có huy hiệu của Công tước Anburey đậu vào trong hàng xe ngựa dành cho khách bên ngoài lâu đài Mannering ở quảng trường Cavendish. Lauren có thể nhìn thấy mọi cánh cửa sổ sáng bừng ánh nến. Ánh sáng tràn ra từ những cánh cửa đôi đang mở, và chiếu sáng tấm thảm đỏ trải xuống những bậc thang và băng qua lối đi. Thậm chí vượt lên trên tiếng khịt mũi của những con ngựa, tiếng giậm chân của chúng, và tiếng ầm ầm của những chiếc bánh xe, nàng có thể nghe thấy âm thanh của những tiếng nói hội hè cất cao chào hỏi và cười đùa.

Đó là một khoảnh khắc vỡ-dây thần kinh và làm nàng hoàn toàn hiểu nàng đã thay đổi bao nhiêu trong mười bốn tháng qua từ buổi vũ hội đám cưới của nàng. Rồi nàng thấy rất thoải mái khi thu mình lại, hoàn toàn dễ chịu, đảm bảo toàn vẹn giá trị và vị trí của mình trong các thứ bậc của xã hội thượng lưu. Đây là lúc nàng lấy lại vị trí đó, không phải là cô dâu tương lai của và nữ bá tước của Neville, mà là Cô Lauren Edgeworth danh giá. Nàng hếch cằm, một cử chỉ kiêu ngạo vô tình nhằm che dấu khao khát muốn nhảy ra khỏi xe và chạy, chạy cho đến khi quảng trường Cavendish, Mayfair, London và cái tôi của bản thân ở xa phía sau nàng.

Đến phiên họ xuống xe. Một người hầu mở cửa xe ngựa và hạ bậc thang xuống, các quý ông xuống trước, Chú Webster nắm tay Dì Sadie xuống, và Joseph với tay ra để giúp Lauren. Nàng nắm tay anh và bước xuống thảm đỏ, chú ý ngay đến tư thế và các biểu hiện trên mặt khi bước. Nàng biết nàng đang trông đẹp nhất. Chiếc áo dài của nàng được đặc biệt may cho dịp này bởi thợ may riêng của Elizabeth, và Elizabeth đã giúp nàng chọn vải và kiểu dáng, cũng như các phụ trang đi kèm với nó. Nữ công tước Portfrey nổi tiếng về khiếu thẩm mỹ tinh tế. Nhưng chính Lauren Edgeworth cũng vậy.

Lauren mỉm cười khi dì và chú nàng dẫn đường vào trong và nàng để bàn tay lên ống tay áo đưa ra của Joseph.

“Vậy đó, Lauren,” anh hài lòng thì thầm, mỉm cười với nàng và thậm chí còn nháy mắt. “Em bắt chước làm nữ hoàng đi, cô gái của anh. Em còn yêu kiều hơn bất cứ nữ hoàng nào anh từng thấy.”

“Vậy anh thấy được bao nhiêu rồi, Joseph?” nàng hỏi, nhấc tà váy trước lên với bàn tay còn rảnh và duyên dáng bước lên những bậc thang vào trong đám đông, gian sảnh sáng rực rỡ. Nàng đã chế ngự được niềm tin tưởng đầy hoảng hốt bất chợt là mình hẳn đã quên điều gì đó quan trọng – như chiếc áo của nàng.

“Hmmm, để anh xem nào,” anh làm ra vẻ đang xem xét câu trả lời. “Thực ra là một. Nữ hoàng Charlotte của chúng ta. Em duyên dáng hơn gấp một trăm lần đấy.”

“Anh nói nhỏ thôi,” nàng khuyên anh. “Anh sẽ bị chặt đầu vì tội phản quốc nếu ai đó nghe thấy đấy.” Nhưng nàng ném nhanh cho anh một nụ cười mỉm đầy biết ơn. Anh rõ là hiểu điều gì đó về đàn bướm đang khiêu vũ điên cuồng trong bụng nàng và đang cố hết sức để làm nàng sao lãng.

Anh dẫn nàng đi về hướng cầu thang và hàng khách khứa đang chậm chạp đi lên. Nàng thở vài hơi sâu, đều đặn và cưỡng lại thôi thúc nhìn vào những thứ khác thay vì nhìn người. Có bao nhiêu vị khách trên cầu thang, và bao nhiêu vị khách trong phòng khiêu vũ phía trên, đã tham dự đám cưới của nàng và chứng kiến sự nhục nhã của nàng?

Câu trả lời là, dĩ nhiên, một con số đầy ý nghĩa. Nhưng Lauren sớm nhận ra là cả đời luyện tập có thể làm nên một điều phi thường. Nàng đi lên lầu, dọc theo dòng người, vào trong gian phòng khiêu vũ đầy những người chẳng có việc gì để làm hơn là đứng xem và bình luận về những người khách mới đến.

Nàng cố tập trung vào vẻ lộng lẫy của phòng khiêu vũ, được thắp sáng bởi hàng trăm ngọn nến đặt trên ba chùm đèn treo pha lê to tướng trên trần và vô số những đế nến cắm trên tường, và những bông hoa lộng lẫy phủ đầy phòng bằng các sắc thái màu nhẹ thanh nhã và hương thơm của chúng. Và nàng cố gắng – với một chút thành công – làm cho mình trông lạnh nhạt, giao tiếp bằng mắt với rất nhiều khách khứa khác, khẽ nghiêng đầu lịch sự với những người nàng nhận ra.

Nhưng chính gia đình nàng đã giết chết bất kỳ cơ hội nhỏ nào để nàng có thể hưởng thụ buổi tối – giết chết nó bởi sự tử tế. Gần như trước khi Lauren ở hẳn trong phòng khiêu vũ, vẫn đặt trên tay Joseph, chú và dì nàng đi sát cạnh, Wilma và quý quý ngài Sutton đi bên hông, với cử chỉ hạ mình lịch thiệp, một người đàn ông trẻ gầy, mảnh khảnh hướng dẫn họ và làm công việc giới thiệu. Ông Bartlett-Howe tha thiết khẩn khoản bàn tay của Cô Edgeworth cho lượt tiếp theo, hiểu rằng Hầu tước Attingsborough đã chứng tỏ là người đầu tiên. Và chỉ một phút hay sau đó, quý ngài Sutton, sau khi đi lang bang, quay lại nhưng với một quý ông khác, người rõ ràng đã có một khao khát nóng bỏng được nhảy trong lượt thứ ba với Cô Edgeworth.

Có vẻ là gia đình nàng, lo lắng rằng nàng có thể không có bạn nhảy trong vũ hội đầu tiên của mình từ hơn một năm qua, đã bỏ ra vài ngày từ khi nàng đồng ý tham dự để sắp hàng những bạn nhảy tương lai cho nàng – và cũng là những người cầu hôn tương lai?

Chỉ hơn một năm từ khi nàng khiêu vũ trong buổi khiêu vũ tại đám cưới của mình, với sự quyến rũ của nàng, làm trung tâm chú ý của tất cả mọi con mắt, là cô dâu được ngưỡng mộ và thèm muốn của bá tước Kilbourne. Tối nay nàng đã già hơn, sắc đẹp đã nhạt đi, không thể thu hút các bạn nhảy của mình được nữa, và mối nguy hiểm kinh khủng bị rơi vào tình trạng không chồng bất di bất dịch và vĩnh viễn. Hoặc gia đình nàng đã làm cho nàng cảm thấy thế.

Lauren cảm thấy bẽ mặt vô cùng. Ngay cả sự tử tế của Joseph khi đề nghị hộ tống nàng đến buổi khiêu vũ là – phải, đó chỉ là sự tử tế.

Lauren mỉm một nụ cười ngạo mạn vô thức và khiêu vũ với người hâm mộ mình với sự uyển chuyển từ tốn.

Khi Kit và quý ngài Farrington đến quảng trường Cavendish, buổi khiêu vũ đã bắt đầu được một lúc. Đó là một buổi tối sáng trăng, trong trẻo, ấm áp trái mùa so với không khí giữa tháng Năm, và các cánh cửa chính vẫn còn mở. Những âm thanh trò chuyện và cười đùa vui vẻ tràn ra khỏi sảnh và cầu thang. Âm thanh dàn nhạc đang chơi một điệu khiêu vũ đồng quê sôi nổi thoảng xuống từ phòng khiêu vũ phía trên.

“Đông thật,” Kit nói, trao chiếc áo choàng không tay và chiếc mũ lụa của mình cho một người hầu đội tóc giả mặc chế phục, và nhìn về lối vào sảnh với niềm thích thú rõ rệt. “Cậu có cho là phòng khiêu vũ cũng đông thế không, Farrington?”

“Chắc chắn. Thực ra, còn hơn thế.” Bạn anh thả áo khoác và mũ ra và kiểm tra những nếp gấp không chê vào đâu được của chiếc cà vạt. “Tốt hơn mình lên đó và kiểm tra xem.”

Kit lịch sự gật đầu với vài người quen, phần lớn là nam giới, khi họ đi lên cầu thang. Đây là vũ hội đầu tiên anh tham dự từ hồi ở Lisbon. Anh thậm chí không nhớ nổi là đã bao lâu. Anh đã có lời mời của vài chỗ ở London này, đương nhiên. Những thành tích phóng túng chói lọi của anh hẳn đã khiến nhiều người nhướng mày lên phản đối kịch liệt và đa số những bậc cha mẹ tận tâm của các quý cô trẻ tập trung con lại để có thêm sự bảo vệ từ sự đùm bọc của gia đình, nhưng dù sao anh cũng là Tử tước Ravensberg. Quan trọng hơn, anh là con trai và là người thừa kế của Bá tước Redfield. Và đây là hội Mùa, chợ hôn nhân lớn nhất, nơi mọi người ở bất kỳ địa vị vai vế ở mọi nơi đều được mời.

“Cậu chắc là cô ta sẽ có mặt ở đây tối nay chứ?” anh hỏi khi họ lên đến đỉnh cầu thang và xoay người về hướng vào phòng khiêu vũ. Đám đông dày đặc hơn và có một chỗ nổi bật đáng chú ý trong sự ồn ào. Kit nhận thấy rõ sức nóng tăng lên và mùi hương nặng nề của hàng ngàn bông hoa trộn lẫn với mùi nước hoa đắt tiền của các vị khách.

“Chắc chắn.” quý ngài Farrington dừng lại ở ngưỡng cửa phòng khiêu vũ và thong thả nhìn chăm chăm vào đám đông. “Sutton nói là cô ta sẽ đến và cậu ta phải biết – người hứa hôn của Quý cô Wilma Fawcitt, cậu biết mà. Đương nhiên, cô ta có thể bị bệnh nặng hay gãy tay gãy chân hay đơn giản là đã đổi ý. Ah!” Anh ta đưa kính một mắt lên.

“Cậu thấy cô ta rồi à?” Kit hỏi.

Anh hẳn phải cảm thấy không tự nhiên vì đây là lần đầu tiên anh xuất hiện tại một nơi giải trí lớn của giới thượng lưu sau bao nhiêu năm, và không nghi ngờ gì là anh đang thu hút nhiều sự chú ý đáng kể. Nhiều người không khiêu vũ đang chĩa thẳng cái nhìn vào anh. Ống nhòm và kính một mắt được đưa lên những con mắt tò mò tọc mạch. Những cái đầu ghé sát vào nhau và những câu chuyện riêng tư thay đổi. Hơn một vài quý cô trẻ lén lút liếc trộm vào anh, đặc biệt là những quý cô đã được cho biết về nhân dạng của anh – Quý ngài gây sốc, bị cấm đoán Ravensberg! Nhưng Kit chưa bao giờ bận tâm tới những điều người ta nghĩ hay nói về anh và tối nay anh cũng không ngoại lệ.

“Cô Merklinger ngon lành,” quý ngài Farrington lẩm bẩm, cái kính một tròng chĩa vào một trong những người đang khiêu vũ. “lúm đồng tiền và những lọn tóc xoăn vàng bềnh bồng. Đừng để ý đến bộ ngực nhé.”

Kit cười thầm và xem xét cái sắc đẹp đang được nói đến kia bằng một cái nhìn xem xét kỹ lưỡng rất lâu qua cái kính của anh. “Và chưa một ngày bước qua tuổi mười tám,” anh nói. “Chắc chắn không phải là đối tượng cho những trò tán tỉnh yêu đương đặc biệt của cậu đâu, Farrington.”

“Trời ạ, không phải,” bạn anh đồng ý với một cái thở dài. “Còn hơn là đáng tiếc. Rất thu hút, tớ cho là là thế. Nào giờ, Cô Edgeworth.”

Anh ta lại bắt đầu thong thả xem xét kỹ lưỡng căn phòng và những người trong nó khi lượt khiêu vũ kết thúc và những người khiêu vũ rời sàn vào những đám đông xa hơn ở ngoài biên.

“Kellard đã chỉ cô ta cho tớ trong công viên một buổi sáng cách đây ba bốn bữa,” quý ngài Farrington nói. “Tớ khá chắc là sẽ nhận ra cô ta.”

“Nhưng cậu chưa được giới thiệu,” Kit nói, “nên giờ không thể giới thiệu tớ cho cô ta được.”

“Dù sao thì tớ cũng sẽ không làm cho mấy chuyện đó dễ dàng cho cậu đâu,” bạn anh đảm bảo. “Tớ có một cuộc cá độ phải thắng, nếu cậu còn nhớ. À, cô ta kia rồi. Đang được Attingsborough hộ tống bên cạnh Stennson ấy. Ô, khó khăn đấy, anh bạn già. Anburey và nữ công tước của ông ta cũng đang lảng vảng quanh kìa. Cô ta được rào khá kỹ bởi những cai ngục kinh khủng.” Anh ta cười nhăn nhở.

“Stennson? Cây gậy già khô quắt đó?” Kit nhìn theo hướng cái nhìn chăm chăm của bạn. Anh biết cả Hầu tước Attingsborough lẫn George Stennson và sớm nhận ra họ trong đám đông cách đó khá xa. Một cặp lớn tuổi hơn đang đứng với họ hẳn phải là công tước và nữ công tước. Và cô gái đang đứng giữa hai quý ông phải là người anh đến để gặp. Cô dâu tương lai của anh. Kit lại nâng kính lên mắt.

Cô ta khá cao và mảnh mai, anh có thể thấy, nhưng không phải là không có những đường cong nữ tính dịu dàng. Anh cược là bên dưới cái áo sơ mi buông rủ và cái áo dài chiết eo cao kia là một đôi chân dài và thon thả. Cô ta có một dáng điệu rất yêu kiều duyên dáng, với cái xương sống cong cong như mời mọc một bàn tay đàn ông ôm chặt vào phía sau eo. Mái tóc sẫm màu loang loáng trong ánh nến. Mái tóc được bới cao, cài chặt bởi những chiếc lược trang sức, và những lọn tóc mềm mại rủ xuống cổ và thái dương . Khuôn mặt trái xoan với gò má cao, sống mũi thẳng và đôi mắt to – anh không thể nhìn thấy màu của nó từ nơi anh đứng. Cô rất tao nhã và ăn vận sang trọng trong một chiếc áo dài satin tỏa sáng mờ mờ màu tím đậm cùng với đôi găng tay và giày màu bạc và một cái quạt màu tím nhạt.

Cô chẳng có điểm nào là không đẹp cả. Môi Kit chu ra với một cái huýt sáo thầm lặng.

Cô đang nói chuyện với những người quen, nhưng cô đang quạt cho mình và nhìn quanh cùng một lúc. Trong một lúc Kit thấy ngạc nhiên dễ chịu với nụ cười mỉm trên mặt cô. Nó cho thấy vẻ bề ngoài với ý niệm rằng cô lạnh lẽo như một bức tượng cẩm thạch là giả dối . Nhưng biểu hiện của cô, anh chú ý khi anh vẫn tiếp tục quan sát, không hề thay đổi khi cô tiếp tục trò chuyện và nhìn ngó xung quanh. Rồi nó đập thẳng vào anh rằng có lẽ nụ cười mỉm đó không gì hơn ngoài sự kiêu kỳ ngạo mạn, cái nhìn khinh thường hạ cố cho tất cả những người kém cỏi hơn trong quỹ đạo của cô.

“Một viên kim cương nước tốt nhất,” anh lẩm bẩm, hạ kính xuống.

“Đúng vậy,” Quý ngài Farrington đồng tình. “Và là một pháo đài không thể đánh chiếm được chưa từng thấy, Ravensberg. Cô ta nhìn cứ như cô ta xem xét mọi thứ dưới con mắt của một người trong hoàng tộc và chẳng có gì xứng đáng để cô ta để mắt hết.” Anh ta rõ ràng thấy suy nghĩ này rất thú vị.

“Nhưng mà,” Kit nói, nhìn bà chủ nhà, người đang vui vẻ tìm đường đến chỗ họ, với một nụ cười đón chào trên mặt. “Tớ luôn mềm yếu trước những bà chủ nhà cứng cỏi, Farrington. Và đủ loại thách thức không thể nào làm được khác.”

“Quý ngài Farrington, Quý ngài Ravensberg.” Quý bà Mannering với tất cả sự quyến rũ lịch thiệp khi xuất hiện chìa bàn tay đeo găng cho mỗi người họ cúi chào. “Thật thú vị khi thấy cả hai người có hứng tham dự vũ hội của tôi. Và rất là chọc tức tôi khi các anh đến trễ như thế. Các anh không biết làm bà chủ nhà đau đầu thế nào khi phải cung cấp bạn nhảy cho tất cả các quý cô trẻ vào đầu mỗi lượt khiêu vũ khi mà tất cả các quý ông trẻ trung đều cố chấp xem đến trễ là thời thượng đâu.”

“Nhưng không phải tôi đến để khiêu vũ với mọi quý cô trẻ đâu nhé, thưa bà,” Quý ngài Farrington nói với nụ cười làm nguôi giận nhất. “Tôi thấy bạn nhảy được tôi lựa chọn đã bận rộn trong trong lượt đầu tiên với việc tìm bạn nhảy cho khách khứa của bà ấy. Hy vọng của tôi là bây giờ bà đã rảnh rỗi để cho phép tôi vinh dự nắm tay bà trong lượt tiếp nhé.”

Quý bà Mannering cười to khi bà đập nhẹ quạt vào cánh tay anh. “Anh là một kẻ ranh ma, Farrington,” bà nói. “Rất đáng đời anh nếu ta bám chặt vào tay anh suốt phần còn lại của buổi tối. Giờ thì, anh làm thế nào mà thành công trong việc dụ dỗ được Quý ngài Ravensberg đến đây thế? Theo ta hiểu thì anh chàng này luôn bận rộn đi đua xe song mã đến Brighton và mất hết thời gian với những hoạt động đàn ông thú vị khác hơn là tham gia vào những sự kiện buồn tẻ như vũ hội mà. Dù sao, sự hiện diện khét tiếng của cậu ở đây sẽ đảm bảo một thành công tuyệt đối cho ta.” Bà vỗ nhẹ cái quạt xếp lên cánh tay Kit.

Anh nghiêng đầu. “Làm sao tôi từ chối được, thưa bà,” anh nói, “khi tôi nhận ra rằng lời mời đến từ một trong những người bạn thân nhất của mẹ tôi?”

“Ta không hỏi thăm mẹ anh nhiều năm rồi,” Quý bà Mannering thẳng thừng. “Bà ấy đang ở miền quê. Nào, cho phép ta tìm bạn nhảy cho cả hai anh. Nếu tất cả những bà mẹ trìu mến không túm ngay lấy các cô con gái và bỏ chạy với chúng ngay khi nhìn thấy Bá tước Ravensberg đầy tai tiếng trong phòng khiêu vũ của ta, ta sẽ ngạc nhiên lắm đấy.”

“Có lẽ, thưa bà,” Kit nói, giúp bà với nụ cười duyên dáng nhất,” bà giới thiệu tôi với Cô Edgeworth của Newburry nhé?”

Lông mày Quý bà Mannering nhướng lên. “Tôi tin là những quý cô trẻ tuổi thèm muốn những người bạn nhảy tinh quái đẹp trai hơn nhiều so với Cô Edgeworth,” bà nói, “Và chính gia đình cô ấy, chứ không phải tôi, chọn lựa bạn nhảy cho cô ấy tối nay. Dù sao thì, nếu đó là ý muốn của cậu.”

“Đúng vậy, thưa bà.” Kit lại cúi mình.

“Và cũng là của cậu?” Quý bà Mannering hỏi Quý ngài Farrington.

“Cảm ơn, thưa bà,” anh ta nói, “nhưng tôi thấy vài người quen bên kia phòng và tôi phải tự làm mình thú vị – vì bà bị kẹt chuyện khác mất rồi.”

Kit đi theo bà chủ nhà băng qua phòng khiêu vũ trong khi những đám đông dạt ra chừa đường cho họ đi qua. Sự có mặt của anh rõ ràng đã gây nên sự ồn ào, anh chú ý thấy với sự thích thú rầu rĩ, dù đó là sự ồn ào phẫn nộ hay xét đoán thì anh cũng chẳng cần biết hay quan tâm. Anh đang thấy tiếng gõ của sự may mắn khi Công tước và nữ công tước Anburey đang bận trò chuyện với cặp đôi phía sau họ, Stennson đã biến mất, và Attingsborough đang hướng sự chú ý và những lời tán tỉnh về phía một quý cô trẻ đang cười rúc rích bẽn lẽn vừa rời khỏi sàn nhảy. Cô Edgeworth đứng đó, gần như không có ai giám sát vào lúc ấy, vẫn nhìn quanh và mang nụ cười mỉm không đổi đó.

“Cô Edgeworth.” Khi Quý bà Mannering gọi tên nàng, nàng quay cái nhìn về hướng những người mới đến, lông mày nàng nhướng cong và chuyển động của chiếc quạt cũng đột ngột dừng lại cùng lúc. “Bá tước Ravensberg đã đề nghị được hân hạnh giới thiệu với Cô.”

Nàng chăm chú nhìn anh với đôi mắt to màu tím với hàng lông mi sẫm, cùng màu chính xác với chiếc áo dài của nàng – chắc chắn là điểm xinh đẹp nhất trong khuôn mặt đẹp đẽ lạ thường. Một cú nốc ao khá trọn vẹn, thật thế.

Nhưng đó là khuôn mặt mà anh chắc chắn đã từng nhìn thấy trước đây, Kit nghĩ – và gần đây nữa. Trong một lúc, anh không nhớ nổi thời điểm chính xác. Nhưng rồi anh nhớ ra trận đấu tuần trước ở công viên Hyde và cái ôm với cô nàng vắt sữa. Khi anh nhìn lên sau khi hôn cô ta, anh thấy mắt mình khóa chặt vào một sắc đẹp choáng váng – rõ ràng không phải của cái cô vắt sữa ấy – mà ở cách đó một quãng và anh có một mong muốn chớp nhoáng và bậy bạ là chính nàng mới là người đang trong vòng tay anh. Nhưng trước khi anh kịp cười toe hay nháy mắt với nàng, nàng đã quay ngoắt về phía trước và để lại cái nhìn chăm chăm của anh vào phía sau chiếc mũ thanh nhã của mình. Khi anh tìm kiếm nàng một thời gian ngắn ngủi sau đó, nàng đã biến mất vào những đám đông đang tản bộ ở Rotten Row.

Anh đã không còn nghĩ đến nàng từ khi đó… cho đến bây giờ.

Kit thực hiện một cú cúi chào duyên dáng nhất.

Lauren thấy choáng váng khi nhận ra anh, dù anh trông rất khác đêm nay – anh có mặc quần áo từ cổ trở xuống. Anh mặc một bộ trang phục thanh nhã hoàn hảo không chê vào đâu được, thực ra là, với chiếc áo khoác buổi tối vừa vặn màu đen, quần ống túm bằng lụa màu kem và áo gi lê thêu bằng vải lanh và đăng ten trắng tinh.

Anh không đẹp trai nổi bật. Và Lauren ngạc nhiên nhận ra là anh cũng không cao hơn nàng quá hai hay ba inch. Nhưng có một sức sống mạnh mẽ toát ra từ anh, tạo ra cảm giác lừa dối về một vẻ ngoài đẹp trai hấp dẫn phi thường. Khuôn mặt rám nắng hài hước, và đôi mắt xám đang cười với vài đốm sáng nhảy múa bên trong.

Anh là loại đàn ông mà nàng nên tránh quen biết bằng mọi giá, Lauren nghĩ trong vài giây khi Quý ngài Ravenberg cúi chào và nàng nhún gối chào lại sau lời giới thiệu của Quý bà Mannering. Cho dù không chứng kiến hành vi khó coi của anh ở công viên, thì nàng chắc chắn vẫn cảm nhận được bầu không khí không thể xác định được về vẻ nam tính nguyên sơ mà không biết làm sao cứ toát ra từ anh. Có cái gì đó rất khác biệt về anh so với sự phô trương cao quý rõ rệt của các quý ông mà Wilma và Quý ngài Sutton đã giới thiệu với nàng suốt tối nay. Nàng thấy lòng dậy lên một làn sóng thích thú không ngờ khi nhận thấy dì nàng, chú nàng và Joseph đang xoay sự chú ý trở lại với nàng và nhìn đầy quan tâm – cứ như nàng là một cô gái thơ ngây non nớt không đủ khả năng tự chăm sóc mình vậy. Và Quý ngài Sutton đang cố ý bước lại gần từ một chỗ gần đó với một chàng trai trẻ trông béo tốt và đứng đắn – cứ như nàng là một sinh vật buồn tẻ, già cỗi không còn đủ sức hấp dẫn quyến rũ bất cứ một quý ông không bị ép buộc nào.

Bá tước Ravensberg không bị ép buộc.

“Thưa quý ngài,” nàng thầm thì.

“Cô Edgeworth? Thật quyến rũ.” Nụ cười ngấp nghé trong mắt anh lan ra hết phần còn lại của khuôn mặt bày ra hàm răng trắng bóng và những nếp nhăn nơi khóe mắt. Lauren điều chỉnh lại ấn tượng anh không đẹp trai đặc biệt ban đầu. “Tôi đã nài nỉ lời giới thiệu vì đơn giản là tôi phải đến đủ gần để tìm hiểu xem liệu chiếc áo của cô có thực sự cùng màu với mắt cô hay không. Chúng có.”

Lauren chậm rãi quạt vào má nàng – phòng khiêu vũ chắc chắn là quá nóng dù cả hai bộ cửa sổ kiểu pháp hướng ra ban công ở phía bên kia của phòng đều đang mở rộng. Anh đợi nàng đỏ mặt và mỉm cười ngớ ngẩn với những lời tán tỉnh trắng trợn như thế à – khi nàng đã nghe thấy những ngôn từ rất khác biệt từ môi anh tuần trước? Đến đây nào, bọn chó chết.

Joseph hắng giọng đầy chủ ý.

“Tôi có hy vọng cô dành lượt khiêu vũ tiếp theo với tôi được không, Cô Edgeworth?” Tử tước Ravensberg hỏi trong khi Quý bà Mannering mỉm cười rộng lượng bên cạnh anh.

“Tôi sẽ đưa em họ tôi đến phòng nghỉ,” Joseph nhẹ nhàng nói với một âm điệu xua đuổi dứt khoát trong giọng anh. Anh đưa cánh tay cho nàng. “Cô Edgeworth đang khát và cần nghỉ ngơi sau khi khiêu vũ. Lauren?”

Nhưng Quý ngài Ravensberg không rời mắt khỏi nàng. Anh nhướng mày dò hỏi trong khi nụ cười nhảy múa trong mắt anh. Anh đang đợi câu trả lời từ chính môi nàng. Không quý ông chân chính nào làm thế. Và nàng không cần phải trả lời khi Joseph đã làm điều như vậy cho nàng. Nàng đơn thuần chỉ cần đặt bàn tay lên cánh tay anh, mỉm cười khinh khỉnh, và bước đi. Đó là một cách khá hoàn hảo để xử lý một đòi hỏi thiếu lịch sự. Nhưng nàng không làm thế.

Quý ngài Ravensberg không bị ép buộc. Anh đã khen ngợi đôi mắt nàng, dù ngu ngốc khi tâng bốc như thế. Và anh hấp dẫn không thể phủ nhận được.

“Cảm ơn anh, Joseph,” nàng nghe thấy mình nói, “nhưng có lẽ em còn đủ sức để khiêu vũ thêm một lượt nữa trước khi nghỉ ngơi.”

Nàng bước tới, đặt bàn tay lên tay áo Bá tước, và để anh dẫn nàng ra chỗ trống trên sàn nhảy. Nàng có làm thế không nếu Joseph không lên tiếng bảo vệ nàng? Hay nếu quý ngài Sutton không mang đến cho nàng một bạn nhảy khác nữa? Nàng không biết. Nhưng nàng thình lình nhận ra, giờ đã quá trễ để thay đổi ý định, rằng lượt nhảy tiếp theo là điệu van – một điệu nhảy thân mật, vẫn được xem là khá kinh tởm bởi những người khắt khe, và nàng đã từng thấy nó thật lãng mạn cực kỳ. Nhưng đó là khi nàng khiêu vũ điệu này với Neville ở đám cưới của nàng. Và chưa bao giờ trước đó hay sau đó.

“Trông trang nghiêm quá,” bá tước thì thầm khi nàng quay nhìn anh. “Cô mệt à? Hay tôi đưa cô đến phòng nghỉ nhé?”

“Không. Cảm ơn quý ngài.” Thật lạ lùng là sự nổi loạn nho nhỏ thế này lại làm tinh thần nàng lâng lâng đến thế. Và nàng thực sự thấy vui khi điệu vũ là điệu van. Có lẽ nàng có thể xua đuổi được nhiều bóng ma trong đêm nay.

Ban nhạc bắt đầu ngân lên những cung bậc đầu tiên. Lauren nâng bàn tay trái lên vai anh và đặt bàn tay kia lên bàn tay anh. Nàng có thể cảm thấy bàn tay phải của anh mạnh mẽ đặt lên xương sống sau lưng nàng. Chiều cao của anh làm cho vị trí của họ có vẻ thân mật hơn so với chiều cao hơn của Neville. Nàng không dễ gì tránh nhìn vào mặt anh được. Nàng không thể né tránh cảm nhận sự hiện diện của cơ thể mạnh mẽ của anh. Nàng có thể cảm thấy sức mạnh ấm áp trong cả hai bàn tay anh. Nàng có thể ngửi thấy mùi nước hoa như mùi xạ hương phảng phất của anh. Nàng trút ra một hơi thở chậm và nhìn vào mắt anh.

Họ mỉm cười ấm áp, anh cố ý ép vào phía sau nàng – như thể anh cảm nhận được sự lo lắng của nàng và thích thú với điều ấy. Một người đàn ông thực sự nguy hiểm, nàng nghĩ. Nàng chưa bao giờ thấy thoải mái dễ chịu với những người đàn ông như vậy. Nàng đã tránh né họ cả đời.

Anh dẫn nàng vào điệu van.

Những ký ức cay đắng về đêm khiêu vũ đám cưới nàng và cái ngày sau đó đe dọa tràn ngập nàng mất một lúc. Nàng trấn tĩnh lại bằng cách đếm cẩn thận từng bước đi của mình và tập trung vào giai điệu của bản nhạc và chuyển động của chân mình. Nhưng chẳng mất nhiều thời gian để nàng nhận ra rằng nàng đang được dẫn đi bởi một vũ công hoàn hảo. Thật dễ dàng – gần như là bản năng thứ hai – điều chỉnh hòa hợp bước chân của nàng vào sự dẫn dắt của anh đi theo vòng xoay duyên dáng mà anh vẽ ra vòng theo chu vi của sàn khiêu vũ. Thật dễ dàng cảm thấy thoải mái với chiều cao của anh, thưởng thức sự thật là nàng có thể nhìn qua vai anh và ngắm nghía xung quanh mình.

Nàng đã không hề hưởng thụ tối nay cho đến bây giờ – đấy là đã nói nhẹ đi. Nhưng nàng tự an ủi là nàng biết sự xuất hiện của nàng trong một đám đông như thế này là một việc hữu ích. Và bây giờ, đột ngột, đầy bất ngờ, nàng thấy vui. Sự phô diễn phong phú của hoa và những chiếc áo dài của các quý bà quý cô, tất cả hòa trộn thành một chiếc kính vạn hoa rực rỡ của màu sắc. Những ngọn nến trong những chiếc đèn treo thành những dải ánh sáng xoay tít. Và có cái gì đó vui vẻ không thể xác định được về điệu van với một người đàn ông không chỉ biết bước nhảy mà còn chắc chắn cảm nhận được sự kỳ diệu của điệu vũ giống như nàng.

Nhưng suy nghĩ ấy lôi tuột Lauren trở lại với hiện thực sau vài phút. Nàng đang khiêu vũ tại phòng khiêu vũ của Quý bà Mannering trong vòng tay của một người lạ mà nàng gặp lần đầu tiên chỉ cách đây có một tuần trong một hoàn cảnh rất khó coi và đáng hổ thẹn. Joseph đã cố gắng ngăn cản nàng không khiêu vũ với hắn ta tối nay. Vậy thì, vị bá tước này vẫn không đáng kính trọng, bất kể tước vị và sự hiện diện của hắn ta tại một buổi khiêu vũ của giới thượng lưu sao? Bản năng đầu tiên của nàng về hắn có đúng không? Hắn có phải là một kẻ chơi bời phóng đãng?

Một phần trong nàng không quan tâm, và thật sự, thậm chí bị kích động một cách đáng ngạc nhiên bởi các khả năng có thể. Nhưng đó là phần bên trong nàng mà nàng hoàn toàn xa lạ, phần cần phải được kiểm soát.

“Ngài có tham dự nhiều buổi vũ hội không, thưa quý ngài?”nàng tập trung đầu óc vào việc tạo một buổi trò chuyện lịch sự và thiết lập một số khoảng cách xã hội an toàn giữa họ. “Tôi phải thú nhận đây là lần đầu tiên của tôi năm nay.”

“Không, tôi không,” anh trả lời. “Và phải, tôi biết.”

Nàng nổi giận với sự ngắn gọn trong câu trả lời của anh. Hắn ta chẳng biết gì về một cuộc trò chuyện lịch sự à? Và rồi nàng bị nện một cú bởi sự kỳ quặc của nó. Hắn ta có ý gì – phải, tôi biết. Nếu hắn không tham dự nhiều buổi vũ hội, làm thế nào hắn biết nàng cũng chẳng tham dự?

“Ở đây đông quá,” nàng nói, cố gắng lần nữa, cố giữ vẻ khách sáo. “Quý bà Mannering hẳn phải rất vui với sự thành công cho những nỗ lực của bà ấy.”

“Thực sự thành công.” Đôi mắt đang cười của anh không hề dao động khỏi mắt nàng.

“Những bông hoa và những trang trí khác đều rất duyên dáng và đẹp đẽ,” nàng nói, bước về phía trước. “Ngài không đồng ý à, quý ngài?”

“Tôi không nhìn để ngắm, nhưng tôi đồng ý với cô về điểm ấy.”

Hắn ta đang tán tỉnh nàng, nàng bất ngờ sửng sốt nhận ra. Hắn đang ám chỉ rằng hắn chẳng để mắt đến ai ngoài nàng. Và thật sự, hắn đang làm cho các hành động khớp lại với nhau. Nàng thấy mình có một cảm giác khó chịu và xa lạ – và rồi lại phẫn nộ.

“Bây giờ đến phiên ngài chọn chủ đề trò chuyện,” nàng nói, giọng nàng cố tình khinh khỉnh để che đậy sự không thoải mái của mình.

Anh nhẹ nhàng cười. “Một người đàn ông không cần phải trò chuyện khi khiêu vũ với một người phụ nữ đẹp,” anh nói. “Anh ta có thể hài lòng với việc chỉ cảm nhận mà thôi. Nuông chiều cả năm giác quan của mình đến trọn vẹn. Trò chuyện chỉ làm xao lãng thôi.”

Không phải chỉ những từ ngữ kỳ quặc đó làm trái tim nàng đập nhanh hơn. Mà là cách chúng được nói ra. Giọng nói thấp, mượt như nhung bao bọc nó quanh nàng như thể bằng cách nào đó nàng trần trụi với sự va chạm của nó. Như thể hai người họ chỉ có một mình với nhau trong phòng khiêu vũ – hay có lẽ ở nơi nào đó nói chung riêng tư hơn.

Và rồi họ đột nhiên một mình với nhau trong bóng tối mờ mờ. Nàng đã không để ý thấy họ đang khiêu vũ sát cánh cửa sổ kiểu Pháp cho đến khi anh xoay nàng xuyên qua chúng và họ một mình – hay gần như thế – ở ban công bên kia ánh nến.

Lauren sửng sốt với vực thẳm trong tâm hồn mình.

“Ánh sáng cũng có thể làm xao lãng,” anh nói, siết chặt bàn tay trên eo nàng đến nỗi trong một khoảnh khắc nàng nhận thức rõ hơn sự gần gũi của anh và lo ngại ngực nàng sẽ chạm phải ngực anh. Đầu anh cúi sát hơn xuống nàng khi anh nói đến nỗi nàng cảm nhận được hơi ấm của hơi thở anh hôn lên má nàng. “Những đám đông cũng thế.”

Sao hắn ta dám! Nàng đã khá đúng khi nghi ngờ… Không phải là quý ông…

Nhưng anh chưa dừng khiêu vũ, và thêm một vòng xoay khác họ đã quay trở lại phòng khiêu vũ, xuyên qua một cánh cửa sổ kiểu pháp khác chưa đầy một phút sau khi rời khỏi. Lời phản đối khinh miệt trên môi nàng lịm tắt mà chưa kịp thốt ra khi nàng bắt gặp đôi mắt đang cười của anh và một lần nữa nàng lại bắt kịp sự kỳ diệu của điệu vũ với một bạn nhảy hấp dẫn, sung sức. Cuộc nổi loạn bé nhỏ của nàng đang mang lại một sự thích thú không thể xác định được, nàng rầu rĩ thú nhận với chính mình. Anh là một người hấp dẫn có kinh nghiệm, dĩ nhiên. Lauren Edgeworth không phải là loại người mà đàn ông hay tán tỉnh. Nàng chưa bao giờ là loại đó kể cả khi nàng còn trẻ và hạnh phúc.

Giờ là lần đầu tiên trong đời nàng đang được tán tỉnh. Và cảm giác về nó khá là vui sướng – nhưng nàng không cho phép mình bị cảm giác đó lừa dối một giây phút nào.

Nàng không cố gắng thêm cuộc chuyện trò nào nữa. Anh cũng vậy.

Khi điệu van chấm dứt, bá tước Ravensberg đưa cánh tay ra hộ tống nàng quay lại nhóm của mình.

“Tôi không đề nghị dẫn cô đến phòng nghỉ đâu, Cô Edgeworth,” anh nói, nụ cười cả trong giọng nói lẫn trong ánh mắt, “dù tôi dám nói là bây giờ cô rất khát rồi. Gia đình cô sẽ không chấp thuận. Họ đang nóng lòng đợi cô quay lại để nói cho cô biết là cô vừa mạo hiểm danh tiếng của mình vì nhảy điệu van với kẻ phóng đãng xấu xa nhất London.”

“Và tôi đã?” nàng hỏi anh.

” Nhảy điệu van với một kẻ phóng đãng? Ồ, không nghi ngờ gì,” anh thì thầm.

“Cảm ơn, thưa quý ngài,” nàng lịch sự nói khi anh trả nàng lại bên cạnh dì Sadie. Nàng chăm chú nhìn anh với một thái độ kiêu kỳ lạnh lùng và cố tình. Hắn ta thậm chí không thấy xấu hổ về tai tiếng của mình sao?

“Vinh hạnh cho tôi, Cô Edgeworth,” anh nói với nàng, và trước khi nàng có thể hiểu ra ý anh, anh đã chiếm lại bàn tay mà nàng vừa nhấc khỏi tay áo anh và nâng nó lên môi. Bàn tay nàng đeo găng, nhưng dù vậy cử chỉ đó quá rõ ràng, thân mật đến choáng váng. Nàng cưỡng lại thôi thúc giật tay ra như thể nó bị bỏng vì như thế sẽ thu hút sự chú ý không hay về cho nàng. Xét cho cùng, thì cũng chẳng có gì quá sai trái về một hành vi như thế.

Và rồi anh rời đi – không chỉ khỏi nàng, mà ra khỏi phòng khiêu vũ luôn. Nàng nhìn anh đi vô cùng nhẹ nhõm – và với một xác nhận lạ lùng, bất đắc dĩ là phần còn lại của tối nay có vẻ sẽ rất phẳng lặng.

Có lẽ với cả phần đời còn lại của nàng nữa, nàng nghĩ với sự cường điệu thường thấy.

Bình luận
× sticky