Lauren luôn yêu thích cái đẹp. Công viên ở Newburry Abbey rất đẹp, đặc biệt vào những ngày hè đầy nắng khi những cơn gió thổi ra biển không quá dữ dội. Những thảm cỏ và vườn hoa trong công viên là thứ nàng yêu thích nhất dù chúng đã được xới lên và trồng tỉa lại. Chúng đã được làm cho văn minh hơn. Nàng chưa bao giờ thực sự thích thung lũng và bờ biển hoang sơ, chúng là một phần của công viên. Chúng chưa được khai phá và còn rất lộn xộn. Đôi khi chúng làm nàng thấy sợ theo cách mà nàng chưa bao giờ giải thích được. Có lẽ, chúng nhắc nàng nhớ rằng khả năng kiểm soát số phận mình của con người mới nhỏ bé làm sao, và chúng ta luôn kề cận với sự lộn xộn đến thế nào.
Nàng kinh sợ sự lộn xộn.
Vườn Vauxhall sáng rực rỡ. Thiên nhiên chế ngự nơi đây và làm cho nó rất đáng yêu. Khu vườn sáng rực ánh đèn, những lối đi rộng rãi vắt ngang dọc, sáng bừng với những tác phẩm điêu khắc và hang động thêm thắt vào sự thú vị hấp dẫn và tao nhã. Những con đường đầy người đi tản bộ, ai ai cũng mang dáng vẻ tác phong lịch sự hoàn hảo.
Nhưng nàng đang cảm thấy sự nguy hiểm. Cô Merklinger và Quý ngài Farrington, Cô Abbott và Ông Weller đi trước họ, nói chuyện và cười đùa với nhau. Quý ngài Ravensberg chẳng hề cố gắng chút nào để gia nhập vào những cuộc trò chuyện đó dù Quý ngài Farrington là bạn thân của anh. Và mỗi phút trôi qua hai người lại càng tụt lại phía sau bốn người kia hơn một chút.
Thường xuyên có những con đường hẹp hơn uốn lượn đi xa vào trong những hàng cây. Chúng tối tăm hơn, cô độc hơn đường cái chính.
Lauren gần như có thể đọc được suy nghĩ của Quý ngài Ravensberg. Anh định đưa họ đi vào một trong con đường nhánh đó. Chỉ hai người họ thôi. Nàng rùng mình. Nàng có thể tăng tốc độ và rút ngắn khoảng cách với những người kia. Nàng có thể tự mình tham gia vào câu chuyện của họ. Hoặc nàng có thể, khi thời điểm đến, cứng rắn từ chối rời khỏi đường chính. Dù sao thì, anh sẽ khó mà buộc được nàng phải làm theo mong muốn của anh. Sự thật là nàng đang có một cuộc đấu tranh nội tâm làm nàng bối rối. Lauren Edgeworth luôn biết cái gì là cái gì, và nó chắc chắn không phải là chuyện đi chơi khuất mắt với một người lạ thực sự trên một con đường vắng vẻ khi anh ta chẳng có gì ngoài những suy nghĩ tán tỉnh đùa bỡn, cợt nhả trong đầu.
Nhưng nàng đang bị cám dỗ khủng khiếp. Nó là cái gì nhỉ – sự tán tỉnh cợt nhả? Nó hẳn phải khác biệt với những lời tán tỉnh đơn điệu, chắc chắn thế. Có người có thể tán tỉnh cùng lúc với nhiều người khác. Người khác cần được một mình với người họ ve vãn. Nàng chưa bao giờ thắc mắc về điều ấy. Chưa bao giờ dù chỉ thoáng qua.
Nhưng tối nay nàng có.
“Đường này đông quá,” Tử tước Ravensberg nói, nghiêng đầu anh sát vào nàng. “Cô có muốn được đi dạo thư thái, yên tĩnh hơn trên một trong những con đường nhánh kia không, Cô Edgeworth?” đôi mắt anh nhảy múa vui vẻ, trêu chọc cô. Anh biết, dĩ nhiên là nàng hiểu. Anh cũng có biết là nàng đang bị cám dỗ không?
Nàng cảm thấy như thể nàng đã đến vài mốc quyết định trong đời mình. Nàng có thể và nên nói không và điều ấy sẽ chấm dứt vấn đề. Hoặc nàng có thể nói có. Nàng có thể đơn giản nói có và mạo hiểm… cái gì? Bị phát hiện? Bị phơi bày? Gây tai tiếng? Họ không có người đi kèm. Anh có định đánh cắp một nụ hôn của nàng không? Đó là một suy nghĩ gây choáng váng. Nàng mới chỉ được Neville hôn. Nàng đã hai mươi sáu tuổi và chỉ mới được hôn một lần duy nhất – một nụ hôn giản dị – của người hứa hôn trước đây. Có lẽ anh muốn nhiều hơn hôn. Có lẽ…
“Cảm ơn,” nàng nghe chính mình nói trước khi nàng có thể bảo mình rằng đồng ý là điều không thể. “Rất thú vị.”
Anh rẽ không chút chần chừ vào một con đường nhỏ bên trái họ. Hai cặp kia đang đi dạo phía trước, không biết rằng đã bị bỏ rơi.
Con đường hẹp – chỉ vừa đủ rộng cho hai người đi song song nếu họ đi sát vào nhau. Quý ngài Ravensberg khoác chặt tay nàng bên mình để nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài vai kề vai với anh. Chính con đường này không cho nàng cơ hội – con đường và những hàng cây cao, tĩnh lặng mọc hai bên và giao vào nhau trên đầu, gần như hoàn toàn che khuất ánh trăng. Ánh sáng duy nhất đến từ ngọn đèn treo trên một nhánh cây.
Nàng không nên đồng ý với điều này, Lauren nghĩ. Có một cảm giác trơ trọi và riêng tư hơn là nàng nghĩ. Những tiếng nói và tiếng nhạc ngay tức khắc dường như trở nên mờ nhạt. Không còn ai khác trên con đường này.
Tại sao nàng đã đồng ý? Vì tò mò? Hay khát khao được hôn?
Nàng ước anh nói điều gì đó. Nàng nghĩ đến đủ thứ chuyện anh có thể nói – nàng rất giỏi gợi một cuộc chuyện trò xã hội lịch sự, nhưng bất cứ chủ đề nào xuất hiện trong đầu cũng có vẻ lố bịch trong tình huống hiện tại.
“Tôi muốn hôn em,” anh nói với cái giọng nói chuyện quá bình tĩnh đến nỗi mất một lúc ý anh không lọt vào được tâm trí nàng. Rồi trái tim nàng hiểu được trước khi nó đập không thoải mái trong lồng ngực, cướp lấy một nửa hơi thở của nàng.
Sẽ như thế nào nhỉ, được hôn bởi một người không phải Neville? Được hôn bởi một tên phóng đãng xấu xa? Bởi Tử tước Ravensberg? Và tại sao nàng lại không nói được ngay lập tức lời từ chối cứng rắn và băng giá?
“Tại sao?” thay vào đó nàng hỏi.
Anh cười dịu dàng. “Vì em là một người phụ nữ – một phụ nữ đẹp – và tôi là một người đàn ông máu nóng,” anh nói. “Vì tôi khát khao em.”
Lauren tự hỏi chân nàng có còn đang đứng vững không. Chúng dường như đột nhiên hóa thành đá. Đây có phải là tán tỉnh không?
… Tôi là một người đàn ông máu nóng.
Vì tôi khát khao em.
Sự lựa chọn từ ngữ của anh làm đầu óc nàng tê liệt vì sốc. Nhưng họ vẫn đang tiếp tục đi tới như thể họ chỉ vừa trao đổi lời bình luận về thời tiết. Anh không chỉ muốn hôn nàng. Anh khao khát nàng. Nàng có thể nào được khao khát không? Nàng có đẹp thật không? Rốt cuộc có thể nào đây không đơn giản chỉ là tán tỉnh? Hay nàng đang bị lừa bịp đến mất suy nghĩ vì một kẻ phóng đãng đầy kinh nghiệm?
Họ cùng dừng lại như có sự thông hiểu lẫn nhau, và không biết làm sao mà họ lại đang đứng đối diện với nhau. Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn phía xa nhảy múa qua cái bóng của anh. Anh nâng một bàn tay lên và lưng bàn tay chạy nhẹ nhàng như lông vũ xuống một bên hàm tới cằm nàng.
“Để anh hôn em,” anh thì thầm.
Nàng nhắm mắt và gật đầu – như thể không thể nhìn và nói ra câu trả lời nào mà dù thế nào chăng nữa cũng sẽ xóa cho nàng khỏi trách nhiệm về bất cứ điều gì sẽ xảy ra.
Nàng cảm thấy bàn tay anh đặt lên hai bên eo nàng. Chúng đẩy nàng về phía trước đến mức, dù nàng không dời chân, ngực nàng vẫn chạm vào ngực anh và rồi ép vào sát hơn. Để giữ cân bằng, nàng đưa tay lên chống vào ngực anh – và lại cảm thấy sự thân mật kỳ lạ khi ở gần người chỉ cao hơn nàng không quá hai hoặc ba inch. Nàng mở mắt ra và thấy mặt anh sát mặt nàng, mắt anh chăm chú trên miệng nàng. Và rồi miệng anh phủ lấy nó.
Hai môi anh tách ra. Nàng cảm thấy choáng váng với sức nóng ẩm ướt bên trong miệng anh và hơi ấm của hơi thở anh trên má nàng. Trong vài giây, nàng bị lạc trong suy nghĩ về những cảm giác xác thịt hơn nàng từng nghi ngờ là có. Và rồi nàng cảm nhận được hai điều khác cùng lúc. Lưỡi anh lần theo đường viền môi nàng, tạo nên một cảm giác nguyên sơ khủng khiếp chạy vào trong họng nàng xuống ngực và xuống dưới nữa… và một bàn tay anh vững vàng trải ra sau thắt lưng nàng – không, thấp hơn – và kéo nàng sát chặt anh hơn để đùi nàng nằm giữa đùi anh và…
Nàng đẩy anh ra và chiến đấu với mớ hỗn độn những cảm giác và xúc cảm khác lạ xoáy tròn qua óc. Nó gây ra biết bao cảm giác đến nỗi các quý cô chưa chồng không bao giờ được cho phép ở một mình với một người đàn ông cho đến khi họ được hứa hôn. Nhưng nàng không hề cảm thấy điều nào như thế này với Neville. Neville là… một quý ông.
“Cảm ơn, thưa ngài,” nàng nói, lấy lại sự lạnh lùng vô cảm trong giọng nói, khá mâu thuẫn với sự rối loạn trong tình cảm của mình. “Thế là đủ rồi.”
“Cô Edgeworth.” Anh chăm chú nhìn nàng gần hơn, đầu anh khẽ nghiêng một chút sang một bên. Anh không cố gắng ôm nàng nữa. Anh thậm chí không chạm vào nàng. Anh chắp tay sau lưng. Tuy vậy nàng sẽ lùi lại một bước để tạo thêm khoảng cách giữa họ nếu những cái cây cho phép. “Em hãy cho anh niềm vinh dự chấp nhận lời cầu hôn của anh nhé?”
Cái gì? Nàng chằm chằm nhìn anh, không nói nên lời. Câu đề nghị của anh quá bất ngờ đến nỗi đầu óc nàng không thể níu nổi nó mất một lúc. Đây không phải là tán tỉnh, chắc chắn. Anh đã đề nghị nàng lấy anh.
“Tại sao?” câu hỏi buột ra trước khi nàng có thể kềm lại được.
“Anh đã thấy em qua phòng khiêu vũ của Quý bà Mannering,” anh đáp, “và biết rằng em là người phụ nữ anh sẽ cưới – nếu em đồng ý.”
Đó là giấc mơ của tất cả các cô gái, chắn chắn, được đặc biệt chú ý trong một phòng đầy người, một khoảnh khắc là Cô bé lọ lem, và tình yêu từ linh hồn của Hoàng tử Quyến rũ. Không có chuyện thần thoại nào lãng mạn hơn được nữa. Và Lauren không miễn dịch với điều này. Nhưng nàng không còn là một cô gái trẻ. Có tất cả khác biệt trên thế giới giữa tưởng tượng và hiện thực. Cuộc sống đã giáng cho nàng quá nhiều thực tế đến nỗi nàng chẳng còn nghi ngờ về điều đó nữa. Nàng không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nàng thậm chí không tin vào tình yêu lãng mạn.
“Từ lúc đó,” anh tiếp, “sự quan tâm của anh dành cho em mỗi ngày càng sâu đậm hơn. Mỗi giờ.”
“Vậy sao?” nàng gần như ước ao được trở về thời con gái khờ khạo mà nàng chưa bao giờ biết – niềm tin khờ dại vào những câu chuyện cổ tích lãng mạn . Nàng gần như ước gì nàng có thể tin. “Tại sao?” đó là câu hỏi mà hình như nàng đã dùng nhiều lần dạo gần đây.
“Em đẹp,” anh đáp. “Em tao nhã, duyên dáng và có phẩm cách. Em là một quý cô hoàn hảo, thực ra, anh đang yêu em đến điên cuồng.”
Đó là những từ giải phóng tinh thần nàng khỏi trạng thái mờ mịt. Đàn ông đơn giản không ai yêu đến điên cuồng. Các cô gái trẻ có lẽ, nhưng nếu tình yêu xảy ra với đàn ông, chúng chậm rãi và thực dụng hơn. Quý ngài Ravensberg không phải loại người yêu điên cuồng với bất cứ người phụ nữ nào. Nàng ngờ rằng anh yêu bản thân mình hơn nhiều. Và Lauren Edgeworth không phải loại phụ nữ có khả năng thổi bùng lên những cảm xúc bay bổng trong bất kỳ người đàn ông nào.
“Thưa ngài,” nàng hỏi anh, nhìn thẳng vào mắt anh và ước gì có nhiều ánh sáng hơn, “trò chơi của ngài là gì?”
“Trò chơi?” anh cúi xuống gần hơn một chút và nàng quay phắt đi, bước đi vài bước. Nàng đứng quay lưng về phía anh.
“Tài sản của tôi phải không?” nàng hỏi anh. “Quý ngài cần cưới tiền à?”
“Tôi có tất cả sự giàu có tôi cần rồi,” anh đáp sau một khắc im lặng. “Và tôi là người thừa kế một tài sản còn nhiều hơn thế.”
“Vậy thì tại sao?” nàng nhìn chăm chăm về phía trước và không chú ý đến những hình thù thay đổi của ánh sáng xanh xanh và cái bóng chồng lên nó bởi ngọn đèn phía xa. “Tại sao ngài dự vũ hội của Quý bà Mannering? Tôi được bảo là ngài chưa hề tham dự vũ hội nào trước đó trong mùa này. Sao ngài chỉ khiêu vũ với một mình tôi? Ngài đến đó có chủ đích, đúng không? Ngài định cầu hôn tôi thậm chí trước khi nhìn thấy tôi. Tôi nói đúng không?”
“Tôi đã nhìn thấy em trước đó trong công viên rồi,” anh đáp. “Nhớ không? Em rất khó quên.”
London suốt Mùa là một cái chợ hôn nhân khổng lồ. Tử tước Ravensberg phải gần ba mươi, có lẽ hơn. Anh là người thừa kế của một bá tước. Hoàn toàn có thể hiểu được rằng anh quyết định là đã đến lúc kiếm một cô dâu. Nhưng sao lại là nàng? Và sao lại từ một cái nhìn không chuẩn bị trước? Nàng không tin rằng anh hình thành niềm đam mê về nàng chỉ từ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi bằng mắt trong công viên khi anh đang ôm và hôn cô vắt sữa. Nàng không tin anh say mê nàng. Nàng quay lại nhìn anh. Từ góc nhìn này, gương mặt anh thấy rõ hơn trong ánh sáng. Hình như có ít vẻ cười cợt hơn bình thường.
“Sự say mê giả vờ của ngài là sự sỉ nhục, thưa ngài,” nàng nói. “Dối trá chắc chắn không cần thiết đâu. Sao không đơn giản nói ra sự thật?”
Dáng vẻ anh cứng ngắc như được khắc tạc và không còn vẻ hài hước thông thường. Bây giờ nàng có thể hình dung anh, khi nàng chưa bao giờ có thể trước đây, là một sĩ quan quân đội.
“Sỉ nhục,” anh nhẹ nhàng lặp lại. “Tôi đã sỉ nhục cô. Cô nói đúng. Tôi đã làm thế.”
Nàng có một ấn tượng rõ ràng là trái tim nàng từ ngực rơi thẳng xuống bàn chân. Vậy là, nàng đã đúng. Anh chẳng có cảm giác gì với nàng. Dĩ nhiên là không rồi. Và dù sao thì, nàng cũng không muốn anh. Nàng không muốn tình yêu của anh hay của bất cứ người đàn ông nào. Đặc biệt là anh. Nhưng nàng đột nhiên thấy mình ớn lạnh. Nàng không đẹp. Nàng không đáng được khao khát. Nàng chỉ đơn giản là Lauren Edgeworth, quý cô hoàn hảo và cô dâu thích hợp cho người thừa kế một bá tước – như nàng đã từng trong suốt đời mình, trừ phi người đàn ông tìm thấy một cô dâu hấp dẫn hơn trước khi quá trễ. Nàng quay đầu để xác nhận điều mắt nàng đã thấy trước đó mà không thực sự chú ý – một cái ghế thô sơ. Nàng đi về phía nó và ngồi xuống, sắp xếp áo váy cẩn thận để nàng không phải nhìn anh. Anh đến gần hơn, nhưng không có ý ngồi cạnh nàng.
“Danh dự luôn rất quan trọng đối với tôi,” anh nói, giọng anh không có chút cười cợt nào mà nàng hiếm khi nhận thấy từ anh. “Có một thời gian – khi tôi được phong sĩ quan – với tôi danh dự có ý nghĩa nhiều hơn cuộc sống, thậm chí cuộc sống của những người tôi yêu quý. Nhưng – ” một lúc im lặng trước khi anh nói tiếp. “Trong tất cả những cư xử của tôi với cô, tôi đã hành động hoàn toàn không có danh dự. Tôi vô cùng xấu hổ và xin cô thứ lỗi. Có lẽ cô cho phép tôi hộ tống cô quay lại với Bà Merklinger chứ?”
Nàng nhìn lên anh. Không có danh dự? Chỉ vì anh đã vờ yêu khi anh không có? Sao sự thật đó lại làm nàng thấy trống vắng đến thế? Nàng chưa bao giờ tin anh cơ mà.
“Tôi tin là ngài nợ tôi một lời giải thích trước đã,” nàng nói dù không chắc là nàng muốn biết.
Trong một lúc rất lâu, có vẻ anh sẽ không trả lời cho nàng. Những tiếng bước chân đi gần tới, cùng với những tiếng thì thầm dịu dàng và tiếng cười. Nhưng dù là bất cứ ai thì hẳn cũng đã phát hiện ra họ từ xa và quay trở lại. Tiếng một bản van nữa từ đâu đó dường như rất xa.
“Chỉ cần nói rằng,” cuối cùng Quý ngài Ravensberg nói sau khi hít vào, “là tôi đã đánh cược với ba người khác là tôi sẽ tán tỉnh được cô và cưới cô vào cuối tháng này.”
Lauren bắt buộc kiểm soát mình bằng cách cố gắng – và thất bại – mô tả cảm giác của nàng bằng một từ. Choáng váng? Giận dữ? Đau đớn? Mất mặt?
“Đánh cược?” nàng thầm thì.
“Cô được chọn,” anh nói tiếp, “vì cô có tiếng là có phẩm cách, cao quý và đáng trọng không thể lay chuyển được. Là một quý cô hoàn hảo, thật thế. Bạn… bè tôi cho rằng cô là quý cô có vẻ là người ít chấp nhận nhất lời cầu hôn của tôi.”
“Vì quý ngài là một kẻ phóng đãng à? Tất cả điều này là một trò chơi, phải không?” Giọng nàng, nàng nhận ra, hợp với giọng anh về sự thẳng thừng. “Nhưng là một trò chơi ngu ngốc xuất sắc. Ngài được gì nếu thắng cuộc? Ngài sẽ bị mắc kẹt cả cuộc đời với một người vợ đứng đắn và cứng ngắc. Một quý cô hoàn hảo. Một quý cô buồn tẻ thực sự. Đó chính là tôi đấy, Quý ngài Ravensberg.”
Sự sắc nhọn trong nỗi đau của nàng thật buồn cười. Nàng chưa bao giờ mong người đàn ông này hay tin vào những lời ong bướm ngớ ngẩn của anh. Giờ nàng còn mong muốn anh ít hơn nữa. Có quan trọng gì khi anh cá cược về nàng vì nàng buốn tẻ, chán ngắt? Vì những thứ như phẩm giá, cao quý, đáng trọng đối với anh. Và anh đúng. Nàng chính xác như anh nghĩ về nàng. Nàng luôn tự hào là một quý cô. Nàng vẫn tự hào. Nên nỗi đau không có giá trị. Nàng thực sự không hề cảm thấy nó. Chỉ là giận dữ thôi – với chính nàng hơn là với anh. Nàng đã biết ngay từ đầu anh là ai và là gì. Nàng đã cố tình chọn lựa mà không nghe theo lời gia đình. Nàng đã muốn khẳng định sự độc lập của mình. Và lúc nào nàng cũng thuyết phục mình rằng nàng miễn nhiễm với sự hấp dẫn của anh.
“Không đâu,” anh nói, “cô đang bất công với chính mình. Và nó không phải chỉ là một trò chơi. Tôi thật sự đã – đang – cần một cô dâu. Ai đó như cô. Nhưng tôi không nên tán tỉnh cô … thiếu cảm xúc như vậy. Mà không đếm xỉa cô cũng là một con người. Tôi không nên để cô, hay bất cứ quý cô nào khác, trở thành mục tiêu cá cược. Cô có thể là người vợ hoàn hảo cho tôi, nhưng tôi sẽ chỉ là một người chồng tồi tệ nhất cho cô.”
Nàng nên đứng lên khi, nghe lời giải thích, và quay lưng đi về đường chính và vào ô nơi Ông bà Merklinger đang đợi. Vì danh dự, nàng nên rời khỏi – và từ chối sự hộ tống của anh. Nhưng nàng không nhúc nhích.
“Sao ngài lại cần một cô dâu vào cuối tháng sáu?” nàng hỏi. “Chỉ còn không tới hai tuần nữa. Và tại sao cần một – quý cô hoàn hảo?” nàng không thể giữ sự chua cay khỏi giọng mình.
“Tốt hơn tôi nên kể cho cô nghe hết.” anh thở dài và bước lại gần hơn. Nhưng anh không ngồi xuống cạnh nàng. Thay vì thế anh chống một bàn chân lên cái ghế gỗ và vòng một cánh tay khoác lên cái chân ấy. Khuôn mặt anh, giờ chỉ còn cách mặt nàng một inch, rất nghiêm túc
“Tôi được triệu hồi về Alvesley hè này,” anh nói. “thay chổ ngồi chính của cha tôi. Cái chết của anh tôi gần hai năm trước biến tôi thành người thừa kế và buộc tôi phản bội lại phận sự của mình từ khi ông chỉ cho tôi thấy rằng tôi không được tự do đặt cuộc đời mình vào rủi ro mỗi ngày nữa. Cuộc đời tôi tự nhiên có giá với ông, cô thấy đấy, dù ông cấm cửa tôi mãi mãi kể từ lần cuối tôi gặp ông.”
“Ngài không muốn xuất ngũ sao?” nàng hỏi, để ý thấy vẻ chua cay bất thường trong giọng anh.
“Lúc tôi còn trẻ, tôi đã được nuôi dưỡng để gia nhập quân ngũ,” anh đáp. “Dù sao đó mới là thứ tôi muốn. Và tôi thích nó và mọi thứ liên quan đến nó. Nó là thứ tôi làm tốt.”
Nàng chờ đợi.
“Có một bữa tiệc gia đình tổ chức mừng sinh nhật thứ bảy mươi lăm của bà nội tôi trong hè này,” anh nói. “Lệnh cấm tôi sẽ được hủy bỏ. Cuối cùng thì đứa con hoang đàng cũng được cho về nhà. Và cô biết đấy, anh ta sẽ phải học trách nhiệm trở thành một bá tước tương lai. Mà một trong những trách nhiệm đó là có vợ và có con. Đó là ý định của cha tôi, thật ra, là biến việc hứa hôn của tôi thành sự kiện trung tâm của mọi hoạt động hội hè đình đám mùa hè này. Đó là món quà sinh nhật cho bà tôi.”
Mọi việc bắt đầu sáng tỏ. Sự đứng đắn của nàng, tiếng tăm là một quý cô hoàn hảo của nàng khiến nàng trở thành một ứng viên hoàn hảo. Nàng được lựa chọn với sự tính toán lạnh lùng. Như hầu hết mọi cô dâu trong tầng lớp của nàng, hẳn rồi. Nếu anh cởi mở về những ý định của mình ngay từ đầu thì nàng đã không bị xúc phạm. Về bản chất sẽ không có cuộc đối đầu nào giữa họ.
“Bá tước Redfield đã chỉ thị ngài phải chọn một cô dâu đứng đắn à?” nàng hỏi. “Ông ấy đề nghị tên tôi?”
“Không,” anh vỗ nhẹ bàn tay còn rảnh vào cái chân đang đứng trụ. “Thật ra ông ấy có một ứng viên khác trong đầu.”
“Ồ?”
“Người hứa hôn của ông anh đã chết của tôi.”
“À,” Lauren đan chặt hai bàn tay trong lòng. Thật quá khó chịu đối với cả Quý ngài Ravensberg lẫn quý cô tội nghiệp đó, người được chuyền tay từ người anh vào người em kế tiếp như một món thừa kế bị hư hỏng.
“Và đã từng là của tôi trước khi là của anh ấy,” anh nói tiếp sau một thoáng im lặng. “Nhưng khi được lựa chọn cách đây ba năm, cô ấy đã chọn người thừa kế thay vì người con thứ, chỉ là một thiếu tá kỵ binh. Thật mỉa mai, đúng không? Cô ấy đã có thể có cả tôi lẫn tước vị. Nhưng tôi không muốn lấy cô ấy nữa. Và vì vậy tôi quyết định tự chọn cô dâu cho mình và đến đưa cô ấy đi cùng với tôi khi việc đã rồi. Tôi muốn một cô dâu mà cha tôi không thể phản đối được. Họ đề nghị tên cô cho tôi – không phải như ai đó mà chắc chắn sẽ đồng ý, mà là một quý cô có phẩm cách hoàn hảo có lẽ sẽ từ chối tôi. Nên mới có cá cược.”
Lauren nhìn vào hai bàn tay trong lòng. Nàng không chắc anh đã nói ra sự thật hoàn toàn. Nàng nghĩ có vẻ là nàng được nêu tên ra như ai đó gần như chắc chắn sốt sắng chấp nhận lời cầu hôn của anh hơn. Dù sao thì nàng cũng không phải là một người bị phụ tình, một cô dâu bị bỏ rơi đúng không? Một phụ nữ trải qua lần đỏ mặt đầu tiên của tuổi trẻ, người sẽ chộp lấy người đàn ông đầu tiên hỏi cưới với sự biết ơn tuyệt vọng? Nhưng nếu là vậy, tại sao ba quý ông kia lại cá là anh thua?
Nhưng nó có quan trọng không?
“Tôi xin cô tha lỗi,” anh nói. “Cô đã là nạn nhân của sự đánh mất danh dự không thể tha thứ của tôi. Tôi đã nợ cô sự chân thành ngay từ đầu. Tôi đã nên đến nhà Công tước Portfrey với lời cầu hôn và bằng lòng với bất cứ điều gì ông ấy có thể nói. Nhưng bây giờ quá trễ để tìm hiểu cô đúng cách. Cô không làm gì đáng để bị đối xử đáng khinh như vậy. Xin hãy tin là tôi thực sự hối hận và là người hầu hèn mọn nhất của cô. Liệu tôi có thể hộ tống cô về không?” anh xoay gót và đưa cánh tay ra.
Nàng vẫn nhìn vào hai bàn tay khi anh chờ đợi. Một ngã tư nữa. Nhưng không có gì quyết định thêm nữa, không còn gì hơn để nói nữa.
Vì em là một phụ nữ – một phụ nữ đẹp – và anh là một người đàn ông máu nóng. Và anh ngưỡng mộ em.
Tất cả đều là dối trá. Và nàng đã bị tổn thương không thể phủ nhận được vì điều đó. Tất cả chỉ là một trò bịp bợm đế dụ dỗ nàng chấp nhận anh và giúp anh thắng cược.
Nhưng vẫn còn … một ngã tư.
“Khoan, chờ đã,” nàng nhẹ nhàng nói, cho dù anh đã làm điều đó – đang đợi để hộ tống nàng ra khỏi cuộc đời anh. “Đợi một chút.”
Kit nhìn những ngón tay nàng xòe ra trong lòng. Nàng không nói gì nữa một lúc lâu. Anh thấy khổ sở tồi tệ. Tất cả những gì anh muốn làm, khi đã nói ra sự thật, là đưa nàng về cạnh Bà Merklinger và chờ đêm nay trôi qua với tất cả sự kiên nhẫn mà anh có thể có được. Và sáng mai đi tìm ba ông bạn của anh để trả nợ trước khi về Alvesley.
Anh xấu hổ vô cùng khi nhận ra rằng đồng ý lấy một quý cô – một quý cô hoàn toàn vô tội – làm mục tiêu cá cược hèn hạ như anh làm đã làm ô uế danh dự mà anh đã thiết tha gìn giữ. Lúc ấy có vẻ khá là thú vị, trước khi nàng trở thành một con người đối với anh.
Một nhóm người nữa đang đến gần theo con đường hẹp, lần này ồn ào hơn so với cặp trước. Và họ vẫn tiến đến dù họ nhận ra là mình đang ngắt ngang một cuộc nói chuyện tay đôi. Kit ngồi xuống cạnh Lauren, và bốn kẻ tản bộ đi qua trong sự yên lặng ồn ào, cẩn thận quay mắt đi, và rồi phá ra cười vang và cười khúc khích trước khi họ ra khỏi tầm nghe. Kit vẫn ngồi đó.
“Vậy, ngài sẽ về Alvesley,” Lauren hỏi, “và hứa hôn với hôn thê trước đây của ngài?”
“Tôi hy vọng có thể tránh được điều đó,” anh đáp.
“Cô ấy có muốn lấy ngài không?” nàng hỏi.
“Tôi rất nghi ngờ điều ấy,” anh trả lời. “Ba năm trước cô ấy thích Jerome hơn tôi.” Dù Jerome chưa bao giờ hiểu được Freyja.
“Tôi muốn làm một cuộc thương lượng với ngài, Quý ngài Ravensberg,” Lauren nói, giọng nàng đều đều và lạnh lùng, “nếu ngài đồng ý.”
Anh quay đầu lại để nhìn nàng, nhưng mắt anh vẫn nhìn thẳng xuống những ngón tay đang xòe ra của nàng.
“Tôi sẽ đi Alvesley với ngài,” nàng nói rất thận trọng, “như người hứa hôn vủa ngài.”
Anh ngồi bất động.
“Người hôn thê tạm thời của ngài,” nàng giải thích. “Tôi sẽ đi với ngài ra mắt gia đình và làm mọi thứ ngài muốn tôi làm. Tôi sẽ ở đó khi ngài lại biến mình là con trai của cha ngài và đặt mình vào đúng chỗ trong nhà là một người thừa kế. Tôi sẽ ở đó để cuộc đính hôn khó chịu không áp đặt lên cả cho ngài lẫn quý cô đã từng chọn anh trai ngài hơn là chọn ngài. Tôi sẽ trao cho ngài khoảng không để thở, để nói, suốt bữa tiệc gia đình và buổi lễ sinh nhật. Nhưng tôi sẽ không lấy ngài. Cuối tháng sáu tôi sẽ rời Alvesley và hủy hôn ước. Tôi sẽ làm đều đó theo cách để không ai chê trách được ngài. Lúc đó hy vọng là gia đình ngài sẽ chấp nhận quyền chọn lựa cô dâu của ngài vào lúc ngài muốn.”
Anh không thể nào hiểu nhầm ý nàng được. Nàng nói rất cẩn thận. Nhưng cái quỷ gì vậy?
“Cô sẽ hủy hôn ước?” anh hỏi, cau mày. “Cô có nhận ra là nó sẽ gây tai tiếng đến mức nào không? Cô sẽ đặt mình ra ngoài xã hội.”
“Tôi nghĩ không đâu,” nàng đáp mới một nụ cười mờ nhạt vào hai bàn tay mình. “Sẽ có nhiều người chúc mừng tôi giải thoát mình kịp lúc khỏi đám cưới với một tên phóng đãng. Nhưng dù sao tôi cũng ít quan tâm đến điều đó. Tôi đã nói với ngài là tôi không tìm chồng, là tôi không định kết hôn. Điều tôi nhận ra chỉ mới rất gần đây là tôi cần giải phóng mình khỏi những người thân tốt bụng, những người đối xử với tôi như thể tôi còn là một cô gái ngây thơ và là thứ gì cực kỳ dễ vỡ. Thật sự tôi là một phụ nữ đã trưởng thành từ lâu rồi, và tôi có sự độc lập thoải mái của mình. Tôi định tự lập mái nhà cho mình, có lẽ ở Bath. Sau mùa hè ở Staverley, như là người hứa hôn của ngài, và sau đó hủy hôn ước, tôi thấy thế dễ hơn nhiều để làm điều tôi nên làm cách đây một năm. Không người thân nào của tôi sẽ giận tôi đâu. Rõ ràng tôi sẽ trở thành người-không-thể-lấy-chồng.”
Cái quỷ gì vậy? Anh chăm chăm nhìn vào nét mặt nhìn nghiêng của nàng và hoàn toàn nhận ra điều anh đã nên nhận ra từ rất lâu – là anh không biết gì về người phụ nữ này hết. Vậy mà anh đã chuẩn bị để cưới nàng trong vòng hai tuần tới.
“Vậy là cô đã trói buộc sâu nặng với Kilbourne phải không?” anh hỏi nàng.
Đầu nàng hơi cúi xuống. Những ngón tay nắm vào rồi lại xòe ra
“Tôi lớn lên với anh ấy ở Newburry Abbey,” nàng nói, “từ lúc tôi được mang đến đó hồi tôi ba tuổi. Trong nhiều mặt, anh ấy giống anh trai tôi hơn là với Gwen. Nhưng tôi cũng luôn biết chúng tôi được dành cho nhau khi chúng tôi lớn lên. Tôi định hướng cuộc đời mình để hy vọng một ngày tôi sẽ là nữ công tước của anh ấy. Thậm chí khi anh ấy thực hiện bổn phận và ra đi, bảo tôi đừng đợi anh và thoải mái lấy bất cứ ai khác mà tôi muốn, tôi vẫn trung thành với anh. Tôi đợi. Nhưng khi anh đi, anh đã bí mật kết hôn và rồi nhìn thấy vợ chết trong một cuộc phục kích ở Bồ Đào Nha – hoặc là anh ấy đã nghĩ thế. Anh về nhà và hỏi cưới tôi. Có vẻ cuộc đời sẽ đi đúng hướng tôi luôn mong ước. Nhưng Lily không chết. Cô ấy trở về với Neville – vào ngày cưới của tôi.”
Anh không bị lừa bởi giọng nói thiếu cảm xúc của nàng. Câu chuyện đã là tin giật gân của năm ngoái. Nhưng gần như tất cả mấy chuyện ngồi lê đôi mách, anh đoán, đã tập trung vào câu chuyện tình yêu thú vị của Kilbourne và quý cô của mình. Lauren được thương hại, khi được nhắc đến, không nghi ngờ gì, trong những lời thì thầm sửng sốt và bưng bít. Có bao nhiêu người, kể cả anh, Kit nghĩ, thực sự xấu hổ, khi nhìn thấy nỗi đau của người phụ nữ đã phải chịu đựng và vẫn phải chịu đựng? Nàng đã sống chỉ vài phút trong giấc mơ cả đời để rồi bị đập vỡ với sự tàn nhẫn nhất.
“Cô đã yêu anh ta à?” anh hỏi. Dù anh không chắc thì quá khứ có chính xác hay không.
“Yêu,” nàng nhẹ nhàng. “Yêu là cái gì? Từ đó có nhiều nghĩa lắm. Dĩ nhiên tôi yêu anh ấy. Nhưng không phải theo cách Neville và Lily yêu nhau. Tình yêu là một kiểu cảm xúc lộn xộn, vô kỷ luật, tốt nhất nên tránh đi. Tôi sẽ vẫn trung thành và chung thủy và… dĩ nhiên tôi yêu anh ấy.” nàng thở dài. “tôi không muốn có đám cưới nào nữa, Quý ngài Ravensberg.”
Anh nhìn nàng, thấy thương xót – và tội lỗi sâu sắc – làm anh câm lặng. Nhưng nàng có vẻ đọc được suy nghĩ của anh.
“Tôi không đề nghị lòng trắc ẩn của quý ngài,” nàng nói, “Nên vui lòng đừng có đưa nó ra hay thậm chí cảm thấy nó. Tôi chỉ cần được chấp nhận một đặc quyền mà đàn ông nghĩ là quyền lợi tự nhiên – được cho phép sống cuộc đời tôi theo cách của tôi mà không có người quả quyết là yêu tôi mãi mãi hiểu rõ hơn tôi điều gì làm cho tôi hạnh phúc. Tôi muốn sống một mình và độc lập. Nếu tôi hủy hoại danh tiếng của mình mùa hè này, tôi sẽ đạt được điều mà tôi không phải đấu tranh để có nó.”
“Chúa ơi,” anh nói, cào một bàn tay vào tóc và rồi cúi xuống để gác cánh tay ngang qua chân mình. “Làm sao tôi đồng ý chuyện này được? Vừa nói đến danh dự chỉ vài phút trước, giờ làm sao tôi đồng ý lừa dối cả gia đình tôi lẫn gia đình cô? Làm sao tôi để tất cả gánh nặng hủy hôn ước cho cô? Cô hiểu, rằng là một quý ông, tôi không thể tự mình hủy nó, phải không?”
“Và đấy là câu trả lời của ngài,” nàng nói. “Với ngài, người hứa hôn phải là một người thật, phải không, thưa quý ngài? Nếu tôi cư xử đáng hổ thẹn, ngài thấy đấy, và từ chối hủy nó thậm chí sau khi tôi thương lượng với ngài, ngài sẽ không còn chọn lựa nào khác mà phải cưới tôi. Và vì vậy ngài sẽ không liên quan gì đến việc lừa gạt nếu ngài đồng ý với đề nghị của tôi.”
Anh cố tìm ra một kẽ hở trong lập luận của nàng. Nhưng thực sự không có. Dĩ nhiên nếu anh đồng ý với đề nghị kỳ quặc này, người hứa hôn sẽ là một người có thật đối với anh. Và có lẽ – phải, có lẽ anh có thể chuộc lại danh dự anh đã đánh mất vài tuần qua và suốt mùa hè thuyết phục nàng cưới anh. Có lẽ anh có thể thuyết phục nàng rằng điều anh đề nghị hấp dẫn hơn một chút so với sống cô đơn một mình. Phụ nữ, dù là có tiềm lực để sống độc lập, cũng có rất ít tự do thực sự.
Anh không yêu Lauren Edgeworth. Anh thậm chí không biết nàng, anh rầu rĩ thừa nhận. Nhưng là điều anh đã đau đớn nhận ra suốt nửa tiếng vừa qua hoặc khoảng đó. Nàng là một con người rất thật với những cảm giác cũng rất thật. Và nàng là một trong những người anh quan tâm. Và là một người anh mang nợ.
“Cô có chắc là một bữa tiệc gia đình lớn phù hợp với sở thích của cô không?” anh hỏi nàng, lại ngồi thẳng lên.
Lần đầu tiên nàng quay đầu sang nhìn anh. “Tôi tin là nó hợp với tôi một cách tuyệt vời,” nàng nói. “Tôi được nuôi dạy để trở thành một nữ công tước, ngài nhớ không? Tôi được dạy dỗ để một ngày nào đó quản lý Newburry Abbey, là quý cô của điền sản đó. Đến Alvesley như là người hứa hôn của người thừa kế Bá tước Redfield là điều mà tôi có thể dự tính với sự tin tưởng và dễ dàng nhất. Ngài sẽ không phải thất vọng về tôi đâu.”
Anh nhăn mặt nhìn vào mắt nàng. “Nhưng tại sao cô làm hết chuyện này chỉ để thuyết phục gia đình để cô chọn cách sống cho mình?” anh hỏi. “Thứ lỗi cho tôi, nhưng cô không phải là một người nhút nhát hay dễ dàng bị chi phối, Cô Edgeworth. Tất cả những gì cô thực sự cần làm, chắc chắn, là nói cho họ biết là cô đã quyết định về tương lai của mình để họ sớm có thể ngăn bản thân mỗi khi muốn yêu cầu cô đổi ý.”
Nàng lại nhìn đi – vào những cái cây tối tăm ở bên kia đường, vào bầu trời trên đầu, chỉ có thể nhìn thấy qua những tán cây.
“Sự thú nhận của ngài tối nay chứng thực với tôi tất cả những điều tồi tệ xấu xa mà tôi đã nghĩ hoặc được nghe về ngài,” nàng nói. “Mất một lúc tôi không thể nghĩ được gì ngoài việc rời khỏi ngài và không bao giờ gặp lại ngài nữa. Nhưng…”
Dường như nàng không thể nói tiếp mất một lúc. Anh đợi.
“Cuộc đời tôi quá bình lặng và đứng đắn,” nàng nói. “Chỉ đến gần đây tôi mới nhận ra nó cũng buồn tẻ nữa. Sự buồn tẻ của nó hợp với tôi. Đó là cái tôi biết, cái tôi thấy thoải mái, cái tôi khá bằng lòng sống cùng trong suốt phần đời còn lại. Nhưng gần đây tôi cảm thấy thèm được biết chỉ một lần cuộc sống sẽ thế nào nếu có một chút phiêu lưu. Để… à, tôi không biết chuyển cảm xúc thành lời như thế nào. Tôi nghĩ trải qua mùa hè làm bạn với ngài, giả mạo là người hứa hôn của ngài, sẽ khá là … phiêu lưu. Nghe có vẻ rất khập khiễng khi chuyển thành lời.”
Nhưng nàng đang nói nhiều hơn bản thân những từ đó có thể truyền đạt. Rõ ràng, nàng là một phụ nữ chưa bao giờ biết đến niềm vui thú, người đã quá lâu ngăn cản tất cả tiềm năng của mình để sống tự nhiên và hạnh phúc.
“Cái tôi muốn có trong thỏa thuận này,” nàng tiếp tục, “là lời hứa của ngài, Quý ngài Ravensberg, trao cho tôi một mùa hè mà tôi không thể quên trong suốt phần đời còn lại của mình. Phiêu lưu và… vâng, phiêu lưu. Đó là điều tôi muốn trao đổi để giúp ngài thoát khỏi đám cưới không mong muốn.”
Anh nghĩ nàng đã nói xong, nhưng nàng giơ lên một bàn tay khi anh định nói. Nàng lại nhìn vào bàn tay kia, vẫn mở ngửa ra trong lòng nàng.
“Có một buổi sáng,” nàng nói. “Ở Newburry, chỉ vài ngày sau đám cưới của tôi – cái đám cưới không bao giờ có. Tôi đi dạo sớm và một mình xuống hướng bãi biển – ba điều mà tôi gần như chưa bao giờ làm. Khi tôi đang đi xuống đồi trong thung lũng dẫn ra bãi biển, tôi nghe thấy tiếng cười nói. Đó là Neville và Lily, đang tắm với nhau trong cái hồ ở chân thác cạnh ngôi nhà tranh nhỏ mà ông của Neville dựng cho vợ. Cửa để mở. Họ đã qua đêm ở đó. Họ… à, tôi tin là cả hai đều đang không mặc quần áo. Và họ đang… tôi nghĩ chỉ có một từ thích hợp là đang đùa giỡn. Đó là lúc tôi nhận ra cô ấy đã thắng tôi trong nhiều mặt hơn là chỉ một. Anh ấy rất hạnh phúc và sung sướng, ngài biết không. Và tôi chưa bao giờ có thể làm được điều đó. Tôi chưa bao giờ có thể xử sự với sự… buông thả hoàn toàn như thế. Ít nhất, tôi không tin là tôi có thể. Đó là sự đam mê mà tôi được chứng kiến chỉ vài phút trước khi tôi bỏ chạy nhanh hết sức có thể.”
Nàng hít vào để tiếp tục, nhưng rồi lắc đầu và ngừng lại.
“Cô đang yêu cầu tôi,” anh hỏi, “một mùa hè đam mê và phiêu lưu à?
“Dĩ nhiên là không.” Trong một khoảnh khắc nàng có vẻ trở lại là chính mình, vươn thẳng cột sống và nâng cằm lên, trông rất choáng váng. “Tôi chỉ muốn biết là – nó như thế nào khi ném bỏ những xiềng xích trói buộc tôi. Chỉ thoáng qua thôi. Tôi không phải là người được sinh ra cho những cảm xúc đam mê, hoang dã. Hay cho niềm hạnh phúc đầy sức sống. Tôi chỉ muốn một mùa hè để nhớ. Ngài có thể làm nó cho tôi không? Nếu có, tôi sẽ đi cùng ngài đến Alvesley.”
Chúa ơi! Anh ngồi xuống ghế và nhìn mặt khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng. Nàng là một người phức tạp hơn nhiều so với anh từng hình dung. Một người đầy thương tích. Một người vì lý do nào đó anh không hiểu vì sao chưa bao giờ sống hoàn toàn, và chưa bao giờ tự do. Anh ngờ rằng, dù cho nàng có lấy Kilbourne, thì nàng cũng sẽ chỉ sống một nửa cuộc đời giấu sau chiếc mặt nạ đoan trang hoàn hảo. Chính xác thì nàng đang yêu cầu anh điều gì vậy? Mang nàng ra khỏi cái những cái bóng mà nàng đã trú ngụ suốt cuộc đời? Dạy cho nàng cách sống tự nhiên không gò bó với đam mê và tiếng cười? Niềm vui thú? Để sau đó nàng có thể bỏ rơi anh và tiếp tục cuộc sống của một bà cô đơn độc là tất cả những gì còn lại của những giấc mơ của nàng?
Anh có muốn sự thử thách và trách nhiệm này không? Cái gì sẽ xảy ra nếu anh không thể làm được? Hoặc tệ hơn, nếu anh có thể? Nhưng một thử thách hấp dẫn luôn là hơi thở của cuộc đời đối với anh. Và nếu anh đồng ý với đề nghị kỳ cục này, anh sẽ, dĩ nhiên, phải xông vào nó, quyết định biến nàng thành vợ anh. Nàng yêu Kilbourne – đã luôn luôn, sẽ luôn luôn. Anh không tìm kiếm tình yêu. Nhưng có thể nào anh… mang nàng ra ngoài ánh sáng?
“Tôi có thể trao cho cô một mùa hè đáng nhớ,” anh nói.
Nàng quay phắt đầu về phía anh. “Vậy là, ngài đồng ý?”
Anh gật. “Tôi đồng ý.”
Đúng vào lúc đó, bông pháo hoa đầu tiên nổ tung với một loạt những tiếng lép bép ồn ào. Thậm chí trong khu rừng nhỏ rợp bóng nơi họ đang ngồi, họ cũng có thể nhìn thấy bầu trời đêm đột nhiên bừng sáng với hàng loạt tia sáng màu sắc chói mắt tạo thành hình vòng cung rất to.