Lauren đang trên đường đến Alvesley. Thật ra, nàng nghĩ, chuyến hành trình dài đến Hampshire gần như đã qua. Buổi chiều có khá hơn.
Hơn hai tuần đã trôi qua từ buổi tối ở vườn Vauxhall khi sự điên rồ này bắt đầu. Và nó chắc chắn là sự điên rồ. Có lúc nàng đã tưởng tượng – nếu nàng ngừng suy nghĩ – thì nàng đơn giản đã đi cùng với Tử tước Ravensberg với trò giả mạo của họ, và họ sẽ tiếp tục ngày kế tiếp đến Alvesley và mùa hè phiêu lưu của nàng.
Đó không phải là cách thoát ra. Dĩ nhiên nó không phải. Thậm chí trước khi nàng buông mình và chuyển hướng qua một đêm không ngủ sau khi nhà Merklingers đưa nàng về nhà, nàng đã nhận ra rằng điều nàng đã đồng ý – không, điều nàng đã đề nghị – không chỉ là một lời chế nhạo vô tư của cả hai người họ mà còn là một sự dối trá khổng lồ liên quan đến nhiều người. Cảm xúc thông thường và một sự quan tâm đến sự đúng đắn đã thắng ở điểm đó. Nàng gần như đã viết vội một lời nhắn cho Quý ngài Ravensberg, hủy bỏ mọi kế hoạch của họ. Gần như. Nhưng nàng đã xuống ăn sáng trước, và Elizabeth đã hỏi nàng về buổi tối ở Vauxhall.
“Rất thú vị,” nàng đáp – và sau một khắc lưỡng lự, “Elizabeth, anh ấy đã cầu hôn cháu và cháu đã đồng ý.”
Elizabeth đứng bật dậy dù đang mang thai và ôm lấy Lauren cười sung sướng và cam đoan rằng nàng đã có một chọn lựa khôn ngoan cho dù bất cứ điều gì Dì Sadie và những người cùng một giuộc với bà có thể nói ngược lại.
“Cháu đã lựa chọn với cả trái tim, Lauren,” cô nói. “Ta rất hãnh diện về cháu và hạnh phúc cho cháu.”
Quý ngài Ravensberg đã đến tìm chỉ sau đó một giờ và nói chuyện với Công tước Portfrey, dù ông không phải là người bảo hộ của nàng. Đó là chuyến viếng thăm mà Lauren không hy vọng anh sẽ làm, nhưng Elizabeth đã giải thích nó là vì lời cầu hôn.
Đột nhiên dường như việc đơn giản đi Alvesley với người hứa hôn của nàng không còn là vấn đề nữa. Làm sao nàng, Lauren Edgeworth, có thể suy nghĩ trong một giây phút nào đó là nó có thể xảy ra? Tự nhiên mọi việc trở nên rất trang trọng và chính xác.
Những thông báo được đưa ra – đến gia đình Quý ngài Ravensberg đang chờ đón nàng, cho ông nàng ở Yorkshire, cho gia đình nàng ở Newburry Abbey, cho người thân của nàng ở London, cho đông đảo giới thượng lưu.
Việc hứa hôn – hứa hôn của một tên phóng đãng – đã trở thành sự thật đáng lo ngại và không có tí phiêu lưu nào cả. Chú Webster quát tháo ầm ĩ tức giận và gọi tử tước – khi anh không có mặt – là tên khốn hợm hĩnh xấc xược mặt dày vô liêm sỉ. Dì Sadie phải gọi bột sừng hươu, và Wilma nhanh chóng ngất xỉu. Joseph trông hơi thích thú nhưng không đưa ra bình luận nào ngoài lời chúc Lauren hạnh phúc. Công tước Portfrey đưa ra ý kiến của mình rằng tai tiếng của Quý ngài Ravensberg rốt cuộc cũng đâu có gì ngoài sự chơi bời trác táng. Hồ sơ trong quân ngũ của anh kể một câu chuyện rất ấn tượng, ông thêm vào. Ông bảo Elizabeth tổ chức một bữa tối gia đình lớn để đánh dấu sự kiện ngày trước khi Quý ngài Ravensberg rời đi Alvesley để báo tin cho cha mẹ và hai ngày trước khi thông báo xuất hiện trên tất cả các tờ báo buổi sáng.
Không thể nào đến Alvesley một mình hay chỉ với một người hầu được, dĩ nhiên, cho dù chuyến đi chỉ mất một ngày. Và cũng không thể đi với sự hộ tống của Quý ngài Ravensberg được. Cách cư xử như vậy đơn giản là không đúng đắn – họ chưa cưới nhau. Elizabeth chưa đầy một tháng nữa là sinh và không thể đi được. Lauren thậm chí không đề nghị Dì Sadie đi cùng nàng.
Dì Clara, nữ bá tước thừa kế của Kilbourne, sẽ làm điều đó. Và Gwendoline, Quý cô Muir góa chồng. Tất cả họ đã từ Dorsetshire đến London để khóc và cười với nàng và ôm nàng cho đến khi xương sườn thâm tím hết cả – và đi cùng nàng đến Alvesley theo lời mời của nữ bá tước Redfield.
Tất cả đều rất trang trọng, rất đúng mực.
Lauren thấy nặng nề vì sự khủng khiếp của lời nói dối nàng đã làm. Nàng thậm chí không nói sự thật cho cả Gwen. Và không có lời nào từ Quý ngài Ravensberg cho nàng biết tốt – hay xấu đến mức nào – về những thông báo của chàng khi được tiếp nhận ở Alvesley. Chỉ có lá thư mời trang trọng từ mẹ anh.
“À,” Dì Clara nói, tỉnh giấc từ giấc ngủ lơ mơ làm hai người phụ nữ trẻ hơn im lặng và để Lauren một mình với những suy nghĩ và lương tâm mình. “Phải thế này chứ. Dì không thấy tiếc khi chuyến đi này kết thúc đâu, dì phải nói thế.”
Cỗ xe bốn bánh – của Công tước Portfrey, hoàn toàn với tất cả vẻ phô trương rực rỡ của huy hiệu công tước và người đánh xe mặc chế phục hoa mỹ, những người xà ích và người cưỡi ngựa theo hầu – vừa đi qua một ngôi làng nhỏ và chậm rãi rẽ vào giữa những cánh cổng to tướng rèn bằng sắt, với một người gác cổng đang mở rộng ra. Ông ta đứng sang bên, liếc nhìn lên cỗ xe, và nghiêng đầu, kính cẩn kéo chùm tóc trước trán.
“Ồ, Lauren.” Gwen nghiêng người siết chặt gối em họ. “Trông ấn tượng lắm, thật đó. Em hẳn phải nổ tung vì vui sướng. Em chưa gặp lại ngài Ravensberg gần hai tuần rồi.”
“Dì cũng rất nóng lòng quen biết người này,” Dì Clara nói. “Dù sự phản đối của Sadie và sự ngất xỉu ngu ngốc của Wilma, dì sẵn sàng thích anh ta. Elizabeth thích, và cô ấy luôn nhạy cảm trong việc đánh giá tính cách con người. Và cậu ta có được sự quan tâm của cháu, Lauren. Điều đó quan trọng hơn bất cứ nghi ngờ nào ta có thể cảm thấy.”
Lauren cong môi mỉm cười – họ thấy khó khăn đáng kể. Nàng không muốn làm điều này – nói dối hai người thân nhất trên đời của mình, nói dối bá tước Redfield và gia đình ông, chiếc xe bon nhanh qua một khu vườn rợp bóng, rất nhiều cây hướng vế phía trò chơi đố chữ mà nàng lập ra. Nhưng dĩ nhiên giờ đã quá trễ để không làm nó.
Làm thế nào nàng có thể đưa ra đề nghị vô trách nhiệm đó ở Vauxhall? Cái gì trên trái đất ám ảnh nàng vậy? Nàng không bao giờ bốc đồng. Và nàng thậm chí không thích Quý ngài Ravensberg. Phải không? Chắc chắn nàng không chấp nhận anh. Đôi mắt nhảy múa và nụ cười thường trực của anh tất cả đều gợi lên một thái độ không quan tâm với cuộc sống. Rõ ràng anh rất thích thú khi nói và làm những điều kỳ quặc mà đơn giản là không chút lịch thiệp. Ngay lúc này, nàng nghĩ với một ít báo động, nàng thậm chí không thể nhớ chính xác anh trông như thế nào.
Đột nhiên bên trong cỗ xe lại ngập tràn ánh nắng. Lauren đưa đầu đến gần cửa sổ cạnh nàng và nhìn ra. Họ đã ra khỏi khu vườn và đang đến gần một con sông, nơi họ sẽ băng qua bằng một cây cầu Palladian (theo phong cách của kiến trúc sư Andrea Palladis thế kỷ 16) có mái che. Xa kia bên trái nàng có thể thấy con sông đổ nước vào một cái hồ, chỉ thoáng thấy giữa những cái cây. Bên kia cầu, những bãi cỏ được cắt tỉa đẹp đẽ nghiêng dần lên một dinh thự to bằng đá xám thanh nhã cổ điển. Những bãi cỏ được điểm xuyết với những cây cổ thụ. Mé hướng về bờ hồ của ngôi nhà là chuồng ngựa và một ngôi nhà để xe ngựa.
“ồ,” nàng kêu lên, và Gwen cũng áp mặt vào cửa sổ, xoay đầu nhìn về phía sau.
“Đẹp quá,” Dì Clara nói. Bà đang nhìn qua cánh cửa sổ đối diện. “Hẳn phải có giàn hoa hồng cạnh ngôi nhà với những bồn hoa bên dưới.”
Gwen lại siết chặt gối Lauren và mỉm cười, đôi mắt lấp lánh thích thú.
“Chị rất hạnh phúc cho em!” cô kêu lên. “Chị biết sớm hay muộn em cũng sẽ bị trói buộc khi gặp người được tạo ra cho em. Em yêu anh ta sâu đậm lắm phải không?”
Nhưng Lauren nghe được có một nửa. Cỗ xe đã đi qua chuồng ngựa, và những bánh xe đang nghiến lạo xạo trên lối đi rải sỏi rộng rãi hướng về những bậc thang bằng cẩm thạch dốc dần lên qua phía bên kia những chiếc cột có rãnh to tướng đến chiếc cửa đôi khổng lồ của ngôi nhà, đang mở toang. Có người trên các bậc thang – hai, ba, không, bốn người. và ở bậc dưới cùng, bảnh bao và thanh nhã trong một chiếc áo khoác vừa vặn màu xanh thanh lịch phủ ngoài chiếc quần ống túm chật căng màu xám và đôi giày bốt Hessian có tua, bóng loáng, một nụ cười mỉm vui vẻ trên mặt anh…
“À, vâng,” Lauren nói, không biết là trả lời cho câu hỏi của Gwen hay cho nỗi lo sợ ngốc ngếch là nàng sẽ không nhận ra anh, dù không ai nghĩ là sẽ hỏi – ít nhất là với Lauren.
Kit bồn chồn suốt cả ngày. Anh đã cưỡi ngựa hàng giờ, một mình, xuyên qua thị trấn, không theo hành trình cụ thể nào, cố giết thì giờ cho đến khi nghĩ là nàng sắp đến. Rồi, khi đã quay về nhà, anh đi ra đi vào những căn phòng nhìn ra phía cửa, nhìn chăm chú rất lâu qua cửa sổ trước khi cỗ xe có thể lăn bánh vào trong tầm nhìn trừ phi nó rời London vào lúc nửa đêm. Thậm chí anh đã đi nhanh xuống nhà của người gác cổng một chốc sau bữa tiệc trưa để tán chuyện với ông ta.
Anh ước gì toàn bộ chuyện này không xảy ra. Anh ước gì, giờ thì đã quá trễ để làm được gì khác, rằng anh đơn giản đã viết thư cho cha đầu mùa xuân với một lời từ chối kiên quyết cho bất kỳ sự sắp xếp hôn lễ nào cho anh. Anh thậm chí cũng đã nên từ chối trở về nhà cho đến khi anh thấy sẵn sàng cho việc đó. Ngay cả không nên phản bội bổn phận năm ngoái nữa. Bây giờ anh nên ở trong quân ngũ, làm điều anh làm giỏi nhất. Anh đã nên viết cho cha…
Nhưng rắc rối là anh là Ravensberg. Anh là người thừa kế. Và là một người thừa kế, anh phải có trách nhiệm, thứ mà anh đã né tránh gần hai năm ngay cả khi anh đã chấm dứt nghề nghiệp của mình. Bổn phận của anh là phải ở nhà, thiết lập hòa bình với cha, và học xem Bá tước tương lai của Redfield cần phải biết những cái gì, lấy vợ, có con – phải, tốt nhất là nhiều hơn một đứa.
Nhưng giờ anh đang thực hiện các bổn phận đó đấy à? Với một hôn ước giả dối? Và trở về nhà sẽ khó khăn thậm chí dưới tình huống tốt đẹp nhất? Cha anh sẽ rất giận dữ khi, sau sự thay đổi thái độ vụng về lúng túng ban đầu lúc chào đón anh trở về, nghe anh tuyên bố lời thông báo của mình. Một tình huống, anh phát hiện ra sau đó , tồi tệ xa hơn nhiều so với anh nhận ra. Một sự sắp xếp hôn sự đã được thảo luận và hoàn toàn được cha anh và Công tước Bewcastle, anh trai của Freyja đồng ý. Thậm chí họ đã ký kết một thỏa thuận. Rõ ràng điều không ai trong họ nghĩ là nên hỏi tham khảo mong muốn của cô dâu và chú rể tương lai trước.
Kit nghi ngờ chuyện mong muốn của Freyja đã được hỏi qua.
Mẹ anh bị hoảng hốt và rồi bật khóc. Cái ôm chặt mà bà chào đón anh từ lúc đó không được lặp lại nữa. Ngay cả bà anh cũng đã lắc đầu với anh với sự khiển trách không nói ra. Bà không thể nói nhiều, vì bị chứng liệt do tắc mạch máu năm năm trước và bà không bao giờ hồi phục lại được tất cả năng lực của mình. Bà vẫn đối xử với anh với sự yêu mến, nhưng anh biết anh đã làm bà thất vọng.
Và Sydnam – à, anh và em trai anh, người đã lúng túng bắt tay anh mà không nhìn thẳng vào mắt anh khi anh về, tối đó đã cáu kỉnh và gần như không nói chuyện với ai. Kit tìm thấy cậu trong văn phòng của người quản lý sau khi mọi người đã vào giường đi nghỉ, đang khó nhọc viết sổ sách bằng tay trái.
“Vậy ra đây là nơi em biến mất sau bữa tối,” Kit nói. “Sao lại ở đây, Syd?”
“Parkin nghỉ hưu trước Giáng sinh năm ngoái,” Sydnam giải thích, nhìn xuống cái bìa da của cuốn sổ hơn là nhìn anh trai. “Em đã đề nghị Cha để em thay chỗ ông ấy làm quản lý Alvesley.”
“Làm quản lý?” Kit cau mày. “Em ư, Syd?”
“Rất phù hợp với em,” em trai anh bảo.
Kit đã cho rằng Syd đang sống một cuộc đời vô dụng bắt buộc ở đây vì không có tay phải và chỉ còn một mắt trái để nhìn và không cách nào có thể làm những điều cậu được sinh ra để làm. Họ đã không trao đổi thư từ gì suốt ba năm. Anh đã cho rằng Syd không thể viết lách gì được, và anh không viết lá thư nào vì… à, vì chẳng có gì để nói.
“Em khỏe không?” anh hỏi.
“Khỏe,” một từ duy nhất buông ra rất nhanh, ngang ngạnh. “Em rất khỏe, cảm ơn anh.”
“Thật không?”
Syd kéo ngăn bàn trên cùng bên trái ra và bỏ cuốn sổ vào. “Hoàn toàn khỏe.”
Họ đã thân thiết không bình thường khi còn nhỏ, dù lệch nhau tới sáu tuổi. Anh đã là anh hùng của Syd, và đến phiên anh, anh tôn sùng cậu em trai của mình, người có tất cả các phẩm chất mà anh không có – điềm tĩnh, ngọt ngào, kiên nhẫn, có tầm nhìn, lòng cống hiến.
“Sao em lại bảo anh đi?” Kit đột nhiên buột ra. “Sao em gia nhập vào dàn hợp xướng đó?”
Sydnam không phải hỏi lại anh đang nói về cái gì. Sau khi cha họ cấm cửa Kit ba năm trước, Syd gượng dậy từ giường bệnh và xuống sảnh, trông như kết hợp của một hồn ma và một bộ xương, chỉ mặc mỗi áo ngủ, người hầu riêng và một người hầu quanh quẩn lo lắng trong sân. Nhưng thay vì đưa ra sự cảm thông như anh đã nghĩ, cậu bảo Kit rời khỏi, đi đi, và đừng quay về. Không có lời chia tay, không lời tha thứ…
“Anh đã hủy hoại tất cả chúng ta,” Sydnam trả lời những câu hỏi của anh. “Nhất là bản thân anh. Anh phải đi. Em đã nghĩ anh sẽ chống lại Cha. Em đã nghĩ anh có thể sẽ đi theo Jerome và giết anh ấy. Em bảo anh đi vì em muốn anh đi.”
Kit băng qua phòng đến bên cửa sổ, màn đã được kéo ra. Nhưng anh không thể nhìn thấy gì bên ngoài – chỉ có hình ảnh phản chiếu của anh, và của Syd, vẫn ngồi bên bàn.
“Vậy là, em đã trách anh,” anh nói.
“Phải.”
Một từ đó xuyên thủng trái tim anh. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình về điều đã xảy ra, nhưng không có sự tha thứ của Syd sẽ chẳng có hy vọng cho bất kỳ loại hòa bình nào tồn tại. Chỉ là không ngừng tìm kiếm sự tha thứ, điều anh đã có thể làm được và đo lường được mức độ thành công hồi anh còn là sĩ quan, nhưng không thể làm được từ khi anh xuất ngũ. Anh đã cố thử. Anh không hề nghỉ ngơi, cả ngày lẫn đêm.
“Phải, em trách anh,” Sydnam nói. “Nhưng không phải theo cách anh nghĩ đâu.”
Không đáng theo đuổi nữa.
“Em có nghĩ,” Kit nói, “là anh sẽ không chấp nhận tất cả những gì em phải chịu đựng lên cơ thể anh nếu anh có thể không? Anh ước đó là anh. Anh ước anh đã chọn cách đó. Nếu em có thể được tái tạo lại toàn bộ, em không nghĩ là anh sẽ hy sinh cuộc đời anh để điều đó xảy ra sao?”
“Em chắc là anh sẽ,” em trai anh nói. “Em khá chắc là anh sẽ, Kit à.” Nhưng không có sự tha thứ trong giọng cậu. Chỉ có sự cay đắng khó chịu. “Em không muốn nói về chuyện này nữa. Đó là những nỗi đau của em, đây là những dị dạng của em và đây là cuộc đời em. Em chẳng đòi hỏi gì ở anh hết, không bất kỳ cái gì.”
“Không kể cả tình yêu của anh?” những từ ấy gần như thì thầm vào ô cửa sổ.
“Không kể cả cái đó.”
“Được.” Kit quay lại và mỉm cười, cảm thấy như tất cả máu trong cơ thể anh rút hết xuống dưới, làm anh hơi đau đầu. Anh băng qua phòng về phía cửa với những bước sải dài thong dong cố ý. Anh đi ra và đóng cửa lại sau lưng trước khi cúi đầu xuống, nhắm mắt lại.
Không, không ai hạnh phúc khi anh quay lại Alvesley, ít nhất là chính anh. Anh thấy mình như một người xa lạ trong nhà – một người lạ không thoải mái, không được chào đón. Anh thấy mình vô dụng – anh, người đã từng lanh lợi, thành công sáng chói và được kỳ vọng rất cao trong nghề nghiệp. Cha anh không nhúc nhích gì để dạy anh các bổn phận của một người thừa kế hay đưa anh vào bất cứ hoạt động nào trong lịch trình hàng ngày của ông. Có lẽ anh đang chờ cho đến sau bữa tiệc gia đình và trả lại sự bình thường cho ngôi nhà. Và Kit cũng cảm thấy như anh đang đợi giai đoạn tiếp theo của cuộc sống bắt đầu – nhưng giai đoạn kế đó là một trò chơi đố chữ. Một sự dối trá. Trừ phi, đó là, anh có thể thuyết phục nàng lấy anh sau tất cả và chuộc lại một ít danh dự bằng cách làm những điều đúng đắn với nàng.
Anh đã không ngủ ngon – lần nữa. Và khi anh ngủ vì hoàn toàn kiệt sức, cơn ác mộng cũ lại nhô cái đầu đáng sợ của nó lên. Syd…
Lúc giữa trưa anh thấy mình đang ở trong phòng khách với cả mẹ và cha anh – những người hiếm khi trải qua buổi trưa ở đó – cũng như bà anh. Những người khác ngồi trò chuyện trong im lặng trong khi Kit chẳng giả vờ làm cái gì cả ngoại trừ đứng bên cửa sổ chờ đợi, mắt anh dán chặt vào một điểm trên đường ngay bên kia cầu nơi một cỗ xe xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt. Họ đều đang đợi, dĩ nhiên, những người khách không muốn và không được hoan nghênh – dù không ai trong họ bất lịch sự đến nỗi để lộ điều ấy.
Việc hứa hôn của Kit đã gây ra một mối bất hòa nguy hiểm với những người hàng xóm ở Lindsey Hall cách đó sáu dặm – công tước Bewcastle và nhà Bedwyns, anh chị em gái của ông. Kit đã cưỡi ngựa qua đó khi quay về buổi sáng đầu tiên và đã yêu cầu nói chuyện với công tước. Bewcastle hẳn đã cho rằng, dĩ nhiên, lời yêu cầu là một cử chỉ nhã nhặn để đưa ra lời cầu hôn đúng nghi thức với Freyja. Kit được đưa vào thư viện gần như ngay lập tức.
Wulfric Bedwyn, công tước Bewcastle, không phải là loại đàn ông mà bất cứ ai trong suy nghĩ của anh ta có thể qua mặt được. Cao, da sẫm màu, khá ốm, với đôi mắt xám sắc nhọn trên khuôn mặt gầy, cái mũi khoằm, và đôi môi mỏng, anh ta làm mình buồn tẻ với tất cả vẻ ngạo mạn vô thức về dòng giống của mình. Lớn lên từ cái nôi là vị trí hiện thời và vì thế anh ta luôn giữ mình tách biệt một chút với những người em khác và bạn bè họ, dù chỉ hơn Kit một tuổi một chút. Anh ta là một người lạnh lùng và không có tính hài hước.
Anh ta không bùng nổ giận dữ khi được thông báo về vụ hứa hôn. Anh ta chỉ gác một chân qua chân kia một cách tao nhã, nhấp một ngụm từ ly của mình – loại brandy Pháp ngon nhất, dĩ nhiên – và nói năng rất nhẹ nhàng vui vẻ.
“Không nghi ngờ gì,” anh ta nói, “cậu sẽ giải thích.”
Kit cảm thấy như anh từng cảm thấy suốt những năm niên thiếu khi đứng trước thầy hiệu trưởng ở trường vì vài trò ranh mãnh – bị bắt quả tang, đang làm bậy, và đang ở thế phòng thủ. Anh đã ngăn mình đúng lúc khỏi những phản ứng tương xứng .
“Và anh sẽ giải thích,” anh đáp lại cũng vui vẻ, “tại sao anh thương thuyết một hợp đồng hôn nhân của em gái mình với cha tôi hơn là với tôi, người chồng được đề nghị của cô ấy?”
Anh thấy mình đang được quan sát một cách điềm tĩnh bởi đôi mắt lạnh lùng, khó dò trong một lúc lâu im lặng.
“Thứ lỗi cho tôi,” cuối cùng công tước nhẹ nhàng nói, “vì không khen ngợi cho vụ hứa hôn của cậu, Ravensberg. Tuy vậy, cậu có sự chúc mừng của tôi. Cậu có khả năng trả đũa khá đấy. Tốt hơn cậu đã từng có. Ít hỗn xược hơn, chúng ta nên nói thế chứ?”
Anh ta ám chỉ đến ba năm trước, dĩ nhiên, sau khi làm vỡ mũi Jerome, Kit đã phi nước đại hết tốc lực đến Lindsey Hall và đập ầm ầm vào cửa trước cả nửa tiếng – lúc ấy đã rất khuya – trước khi Rannulf, em trai của Bewcastle và là bạn của Kit, mở cửa và bảo anh đừng có biến mình thành trò cười mà đi về nhà đi. Khi Kid yêu cầu được nghe sự thật về lời hứa hôn của Freyja với Jerome từ chính miệng cô, Rannulf đi ra và họ cởi áo, đánh nhau dữ dội cả mười lăm phút trước khi một người hầu lực lưỡng và Alleyne, một anh em trai khác, kéo họ ra, bầm tím và đẫm máu, cả hai gầm gừ và cố gắng tiếp tục. Bewcastle, đứng ngoài cửa im lặng quan sát trận đấu, sau đó đã khuyên Kit rời khỏi Peninsula, nơi sự giận dữ của anh có thể dùng vào việc tốt hơn. Freyja đứng cạnh anh ta, đầu cô ta kiêu hãnh nghiêng ra sau, một nụ cười mỉm khinh miệt rõ rệt trên môi khi nhìn Kit. Và hoàn toàn không nói một lời.
Giờ, sau ba năm, Kit đang sắp xếp một câu trả lời cho những lời lẽ của công tước khi cánh cửa thư viện sau lưng anh đột nhiên mở bung ra đập vào kệ sách và đôi mắt công tước nhìn qua bên kia vai Kit, chân mày nhướng lên ngạo mạn.
“Ta quên cho mời em,” anh ta nói, “đến đây tham gia với ta, Freyja.”
Nhưng cô ta không đếm xỉa, tiếp tục sải bước vào phòng và đến gần ghế của Kit, lờ ông anh đi. Kit đứng lên cúi chào cô.
“Rõ là anh rất biết sử dụng thời gian khi bỏ lại những vui thú của London sau lưng,” cô nói, khẽ đập chiếc roi ngựa vào váy. “Em đang ra ngoài cưỡi ngựa với Alleyne. Nếu anh muốn gặp em, Quý ngài Ravensberg, anh có thể nhắn với Wulf và em sẽ xem hôm ấy em có rảnh không.” Cô quay đi để rời khỏi mà không chờ câu trả lời của anh.
Cô không thay đổi gì trong ba năm. Vẫn chiều cao trung bình hơi thấp nhưng hoàn toàn do trời phú , cô tạo cho mình vẻ duyên dáng đáng tự hào. Không ai, thậm chí từ hồi cô còn thơ ấu, gọi cô là Freyja xinh đẹp. Cô là một người nhà Bedwyns tóc vàng và mái tóc vàng rực dày dặn mà cô thường rất yêu thích, hơi không hợp thời trang, với những lọn tóc xoăn nhẹ, dài đổ xuống lưng. Như những người Bedwyns tóc vàng khác, cô có cặp lông mày sẫm màu đáng chú ý và nước da sậm màu. Và cái mũi của gia đình. Khi còn bé, cô rất khó chịu với tính nết hay thay đổi. Nhưng khi lớn lên thành thiếu nữ, sự khó chịu ấy được chuyển thành một nét đẹp đáng kể. Cô luôn, từ bé đến lớn, rất nóng nảy.
“Quý cô Freyja,” Kit lầm bầm.
“Nếu em chỉ đơn giản là đi cưỡi ngựa, Freyja,” anh cô nói, vẫn với cái giọng nhẹ nhàng, dễ chịu, “thay vì thấy bối rối khi thông báo cho người ta ý định không chấp nhận Tử tước Ravensberg của em, có lẽ em sẽ thoải mái hơn khi biết một cách công khai rằng cậu ấy đến đây để thông báo với anh. Cậu ấy đã hứa hôn với Quý cô Lauren Edgeworth ở Newburry. Cô ấy sẽ đến Alvesley trong một hay hai tuần nữa.”
Freyja không phải em gái anh ta và là một người nhà Bedwyn cũng chẳng ý nghĩa gì. Sau một lúc im lặng, cô quay đầu lại mỉm cười qua vai với Kit – khoe răng hơn là giống một nụ cười mỉm.
“Ồ, hay lắm, Kit,” cô nhẹ nhàng nói. “Hay thật đấy. Anh đã học được sự khôn khéo mà anh chưa từng có.”
Cô rời phòng mà không nói thêm lời nào.
Ba năm trước, Kit đã thình lình tưởng tượng ra một niềm đam mê và ám ảnh với người phụ nữ đã từng là bạn chơi cùng anh suốt thời niên thiếu của họ – cô đã luôn thẳng thừng từ chối để các anh trai cô và bạn bè họ loại cô ra khỏi những trò mạo hiểm điên rồ nhất. Cô dường như đã trả lại anh tất cả những tình cảm của anh. Anh đã nói đến việc muốn cưới cô và đưa cô về Peninsula với anh để đi theo đoàn quân. Cô chẳng nói gì cản ngăn anh cả. Mùa hè đó anh đã tin là anh sẵn lòng chết vì cô. Và rồi, khi Jerome, không hề báo trước, đột ngột thông báo việc hứa hôn với cô, Kit đã nghĩ anh nên chết đi vì sự phản bội của cô. Nhưng đó đã là ba năm trước rồi. Ai cũng biết là nhiều nước đã chảy qua cầu từ dạo đó.
“À,” anh nói, đầu óc anh quay lại phòng khách của cha anh, đôi mắt anh nhìn điểm bên kia cầu nơi khu rừng chấm dứt, “họ đến rồi.”
Một cỗ xe bốn bánh, sang trọng có thể nhận ra rõ ràng, được kéo bởi bốn con ngựa cân xứng hoàn hảo và được người hầu cưỡi ngựa hộ tống, đi vào tầm nhìn. Không thể chỉ là một người hàng xóm đến thăm mẹ hay bà anh được.
Mọi người đều đứng lên, anh nhận thấy khi quay người về phía cửa, ngay cả bà anh với sự viện trợ của cây gậy. Nhưng hẳn nhiên rồi. Tất cả họ đều phải làm điều đúng đắn và đi xuống chào đón những vị khách không được hoan nghênh theo đúng nghi thức trang trọng. Tự nhiên anh ước rằng đó là người hứa hôn thật, là sự hòa hợp trong tình yêu, và cuối cùng anh có thể thuyết phục gia đình anh – và làm họ bị thuyết phục – là anh đã làm điều gì đó đúng đắn và có trách nhiệm và tốt cho cả gia đình khi anh đã chọn Cô Lauren Edgeworth cao quý đáng kính làm nữ bá tước của anh.
Anh đã nên đưa tay cho bà, nhưng cha anh đã làm trước anh. Nên thay vì thế, anh đưa tay cho mẹ, và họ đi xuống cầu thang, xuyên qua sảnh vang vọng tiếng bước chân, và đi ra bậc thềm cùng nhau, mà không trao đổi lời nào. Anh luôn là kẻ gây rắc rối nhất trong ba người con trai. Nếu có trò tinh quái nào – và luôn luôn có – thì anh không bao giờ thay đổi vị trí luôn ở trung điểm của nó, là kẻ chủ mưu và là người tham gia chính. Nhưng dù sao bà vẫn luôn yêu anh. Đôi khi bà còn chảy nước mắt vì anh sau khi cha đã dạy dỗ anh xong. Từ khi anh về – ngoại trừ cái ôm ấm áp đầu tiên – anh không còn chắc bà có còn yêu anh nữa hay không.
Cỗ xe đã đến chuồng ngựa. Portfrey đưa họ đi bằng cỗ xe của ông, và bao quanh với tất cả sự phô trương rực rỡ bởi tước vị công tước của ông. Tất cả chúng đều thích đáng và trịnh trọng một cách đáng nguyền rủa. Anh đã thực sự hình dung trong suốt giờ khắc điên rồ ở Vauxhall là anh có thể đơn giản bỏ nàng vào trong một cỗ xe thuê ngay ngày hôm sau và đưa nàng đến đây để làm cha mẹ anh ngạc nhiên với lời thông báo của họ phải không nhỉ?
Anh rời khỏi vị trí bên cạnh mẹ và chạy xuống bậc thềm. Quỷ tha ma bắt nó đi nhưng cảm giác này thật kỳ lạ. Anh sẽ lại nhìn thấy nàng. Trò giả dối khủng khiếp của họ sẽ bắt đầu. Nàng có hồi hộp không?
Rồi cỗ xe dừng lại, một trong những xà ích nhảy xuống mở cửa và hạ bậc thang xuống, và Kit bước tới, mỉm cười, đưa bàn tay ra. Anh nửa nhận ra có hai quý cô nữa, nhưng Lauren bước ra trước và đặt bàn tay đeo găng vào tay anh.
Anh đã nửa quên mất cô đẹp và trang nhã đến thế nào. Chiếc áo dài đi đường màu xám lông chim và chiếc mũ, cả hai với đồ trang trí màu tím, hiện ra không nhàu nhĩ gì nhiều dù hành trình dài. Nàng trông tươi tắn, yêu kiều và hoàn toàn bình tĩnh.
“Lauren.” Anh nắm tay nàng và nghiêng đầu hôn lên má nàng, và không biết làm sao lại hôn phải một khóe môi nàng.
“Kit.”
Họ đã đồng ý ở Vauxhall – hay đúng hơn là anh đã thuyết phục nàng – là họ sẽ dùng tên thánh của nhau, nhưng họ chưa từng thử cho đến bây giờ. Anh siết chặt tay nàng, vẫn nắm chặt trong tay mình, và cười toe với nàng. Tự nhiên sự phiền muộn hai-tuần-dài như một gánh nặng được nhấc lên khỏi vai anh và anh cảm thấy tràn dâng sự tin tưởng và hồ hởi với viễn cảnh những ngày sắp tới. Lauren thực là một chọn lựa đúng đắn của anh, cho dù chỉ trong mùa hè. Và có tất cả những thử thách để làm thay đổi ý định của nàng về kết cục của mùa hè. Anh yêu những thử thách.
“Dì Clara,” Lauren nói khi anh quay lại cỗ xe và chìa tay cho quý cô lớn tuổi hơn trong hai người, “đây là Kit, Tử tước Ravensberg. Dì của em, nữ công tước thừa kế Kilbourne.”
Bà là một quý bà thông minh, đẹp đẽ với đôi mắt linh lợi và thái độ kiêu hãnh.
“Thưa bà,” anh nói, cúi chào sau khi đưa bà xuống.
“Và Gwendoline, Quý cô Muir, chị họ tôi.”
Anh chìa tay đưa quý cô trẻ hơn xuống, người rất nhỏ nhắn, tóc rất vàng, và rất đẹp. Cô nhìn anh với đôi mắt đánh giá thẳng thắn và lóng lánh.
Rồi đến lúc quay lại và giới thiệu gia đình anh, vẫn đang đợi trên bậc thềm. Họ đều được giáo dục kỹ lưỡng về phong thái hòa nhã hoàn hảo, lịch sự hoàn hảo. Nếu Lauren đang cảm thấy lo âu, hay băn khoăn lo lắng, thì chắc chắn cô cũng không để lộ ra. Không ai trong bố mẹ anh để lộ ra trong bất kỳ dạng nào là sự hứa hôn của con trai họ không được họ chấp nhận chút nào. Bà anh, khi được giới thiệu, thậm chí đã nắm chặt tay Lauren và kéo nàng xuống hôn một cái.
“Đẹp lắm,” bà nói, gật gù theo kiểu bà ngụ ý rằng bà sẽ nói nhiều hơn thế nếu bà có thể. “Hẳn…phải…biết… Kit sẽ chọn một… người đẹp.”
Lauren không hề biểu lộ vẻ không thoải mái khi phải chờ lâu quá mức cho một câu nói ngắn ngủn hoàn thành. Nàng đang mỉm cười – phải, thực sự – và hoàn toàn hướng sự chú ý của nàng vào bà anh.
“Cháu cảm ơn, thưa bà,” nàng nói.
Nhưng Kit đột nhiên chú ý thấy Sydnam đứng ở bậc thang trên cùng, khuất trong bóng của một cái cột, khẽ xoay để lộ nửa khuôn mặt bên trái ra. Kit nắm lấy khuỷu tay Lauren.
“Còn một người nữa anh muốn em gặp,” anh nói và kéo nàng lên bậc thềm. Anh nửa hy vọng Syd đi vào qua cánh cửa mở, nhưng cậu vẫn đứng đó. “Em trai anh, Sydnam. Lauren Edgeworth, vợ hứa hôn của anh, Syd.”
Nếu nàng thấy sốc khi nàng thấy hết con người cậu, thì nàng cũng không để lộ dấu hiệu nào, không thậm chí cứng khuỷu tay lại dù chỉ một chút trong bàn tay anh. Khi được nhìn từ phía bên trái của mình, Syd trông đẹp trai lạ thường như cậu vẫn luôn thế cả đời. Nhưng ngay khi cậu quay người, người quan sát có thể nhìn thấy ống tay áo phải trống không được ghim chặt vào áo khoác, những đốm màu tím do những vết bỏng cũ bị mất màu nằm cố định trên mặt và cổ bên phải của cậu, và một miếng vải đen băng qua hốc mắt phải. Người đẹp và quái vật ngự trị trên hai nửa của cùng một cơ thể.
Syd chìa bàn tay trái ra, và nàng không hề lưỡng lự nắm lấy nó bằng tay trái của nàng để họ có thể trao đổi một cái bắt tay không quá chặt.
“Cậu Butler.”
“Quý cô Edgeworth, chào mừng đến Alvesley,” Syd nói. “”Chuyến đi của cô mệt mỏi lắm không?”
“Không hẳn,” nàng đáp. “Tôi đi cùng dì và chị gái, cậu thấy đấy, và biết rằng cuối chuyến đi Kit sẽ đang ở đây đợi tôi.”
Kit nhìn nàng khen ngợi. Nàng có vẻ quá thuyết phục đầy ấm áp khiến anh cảm thấy sự tròng trành xuẩn ngốc của niềm vui trong cả trái tim.
Nhưng mẹ anh, như thường lệ, là bà chủ nhà hoàn hảo. Bà đi cùng các quý cô đến phòng họ, bà nói chuyện với họ, đến tham gia với họ ở đầu cầu thang, để họ có cơ hội tắm rửa thay quần áo trước khi trà được phục vụ trong phòng khách. Bà nắm cánh tay Lauren, tách nàng ra khỏi cả hai ông con trai, và dẫn đường trong khi Quý bà Kilbourne và Quý cô Muir bước theo đằng sau. Quý cô Muir hơi khập khiễng, Kit nhận thấy.