Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

A Summer To Remember

Chương 14

Tác giả: Mary Balogh

Mặt trời tỏa nắng trong ngày tiếp theo và có thể bắt đầu những hoạt động giải trí ngoài trời. Lauren không ra ngoài cho đến chiều – nếu không kể đến chuyến đi về nhà với Kit từ căn lều sau sáu giờ sáng một chút. Nàng giúp nữ bá tước xem xét những kế hoạch cho ngày sinh nhật và đề nghị đảm nhận vài trách nhiệm cho những sự kiện trong ngày đó. Nàng bỏ một giờ trong phòng trẻ theo lời mời của Nell Clifford. Và nàng ngồi chuyện trò một lúc lâu, đầu tiên với ông nàng và rồi với bà bá tước thừa kế và Quý bà Irene.

Một nhóm những người trẻ tuổi cùng nhau đi cưỡi ngựa vào buổi chiều. Họ ồn ào nài nỉ Gwendoline và Lauren đi cùng. Gwen khá dứt khoát khi từ chối, nhưng lý do từ chối của Lauren thì bị gạt qua một bên.

“Ồi, đi đi mà,” Marianne Butler trẻ tuổi nằn nì. “Con muốn thấy bộ trang phục cưỡi ngựa của cô. Con cá nó rất mê hồn.”

“Các quý cô không cá cược,” anh trai Crispin của cô bé nhắc cô và nhận được một cái nhìn chằm chằm chăm chú thô lỗ mà Lauren vờ như không để ý thấy – và nàng ngạc nhiên khi thấy rất thú vị vì điều ấy.

“Dĩ nhiên là cô ấy sẽ đi,” Daphne Willard nhanh nhẹn nói. “Nếu đây chỉ là một trò trẻ con, thì tôi không dám nói với cô đâu.”

“Và chú Kit sẽ gầy mòn vì cô không ở đấy đó,” Frederick Butler thêm vào, “và có thể ngã ngựa.”

“Chúng ta sẽ phải đưa chú ấy về nhà trước nhất,” Phillip Willard nói, thêm vào không cần thiết.

“Dĩ nhiên cô Lauren sẽ đi mà,” Kit nói với một nụ cười toe toét. “Chú đã hứa làm cho mùa hè này vui vẻ hơn bất cứ mùa hè nào cô ấy từng biết. Làm sao làm mình vui nếu không ra ngoài để ít nhất đi phi nước đại kha khá chứ.”

Nàng nhìn anh quở trách, nhưng hôm nay anh đã mang đôi mắt vui vẻ thường lệ và nàng biết không thể tranh luận với anh. Lòng nàng xốn xang khi nhớ lại nàng đã qua đêm với anh, nằm trong hơi ấm của anh, lắng nghe tiếng hơi thở sâu của anh, thậm chí vài lần nàng đã trôi nổi trong sự nhận thức lơ mơ. Nàng đã ngủ với anh. Cư xử của nàng trước hè này có thể trở nên tai tiếng hơn tới mức nào? Và một giọng nói nho nhỏ trong lòng nàng thêm vào rằng vui vẻ hơn biết là bao nhiêu khi nàng bắt đầu nhận ra bản tính nổi loạn đang dậy lên của mình. Đó là đêm tuyệt diệu nhất trong cuộc đời nàng.

“Ồ, được thôi.” Nàng yếu ớt nói. “Tôi sẽ đi. Nhưng tôi không phi nước đại đâu, Kit. Ý tưởng hay thật đấy! Tôi sẽ là người trở về nhà trước tiên.”

Kit nháy mắt với nàng và đám họ hàng thấy lời lẽ của nàng thật là hài hước. Bà bá tước thừa kế và Dì Clara, có mặt ở đấy, cũng mỉm cười khoan dung.

Claude Willard là người quyết định tốc độ, khi dẫn đường ra khỏi chuồng ngựa, rất bình tĩnh làm người ta vững dạ. Lauren đi giữa Marianne, người cứ tiếc rẻ là không có dáng để mặc một thứ tao nhã tuyệt diệu như bộ đồ cưỡi ngựa của Lauren, và Penelope Willard, người muốn biết – trong vô số điều khác – là các quý ông ở London có đẹp trai hơn những người ở đây không. Đó là một kinh nghiệm mới lạ, khá là vui đối với Lauren khi trở thành thần tượng được ngưỡng mộ của các cô gái trẻ chưa bị “out”.

Kit cưỡi phía trước cách một quãng ngắn, giữa một nhóm đang cười đùa xả láng. Dù vậy, anh vẫn thường liếc lại, và mỉm cười. Và để kiểm tra xem nàng có còn ngồi vững trên yên ngựa không chứ gì? Lauren tự nhủ. Nhưng nàng đang bắt đầu thấy thích thú cả việc cưỡi ngựa lẫn những người bầu bạn.

Ấy là, cho đến khi, Quý cô Freyja Bedwyn và quý ngài Rannulf xuất hiện, cũng trên lưng ngựa, và chọn gia nhập vào nhóm đi phía sau sau khi trao đổi những câu chào hỏi ầm ĩ với cả nhóm, mà gần như tất cả mọi người đều có vẻ quen biết nhau.

Đột nhiên, không biết làm sao, Lauren thấy mình đi giữa hai người họ.

“Vậy, cô thực biết cưỡi ngựa, Cô Edgeworth,” Quý cô Freyja nói, kiểm soát với kỹ năng tuyệt vời con chiến mã đầy hứng khởi và của mình, nó rõ ràng đã quen với tốc độ nhanh hơn nhiều.

“Và với một dáng ngồi rất tao nhã,” quý ngài Rannulf thêm vào, đôi mắt chế giễu của anh ta lướt khắp người nàng làm cho những lời lẽ ấy càng khiếm nhã thêm.

“Tôi đã nghĩ sẽ thấy cô ở Alvesley, vất vả làm việc với khung mẫu thêu của cô,” Quý cô Freyja nói.

“Thật à?” Lauren lạnh nhạt đáp lại. “Thật lạ kỳ.”

“Em đang thể hiện sự thiếu hiểu biết đấy,” người anh trai nói với cô ta. “Ngay cả anh còn biết là chỉ có những cô bé gái mới dùng khung mẫu thêu thôi. Cô Edgeworth chắc chắn đã thành thạo từ rất lâu với mấy thứ đăng ten và dệt vải, làm ren, đan len, kết chỉ viền và những thứ tài năng hấp dẫn khác mà các quý cô thực thụ sử dụng thời gian một cách rất hữu ích để làm.”

“Ồ, cô làm tất cả những thứ ấy à, Cô Edgeworth?” Quý cô Freyja hỏi. “Cô làm tôi xấu hổ quá. Tôi luôn thấy chúng quá tẻ ngắt.”

“Rất may là,” Lauren nói, “trên đời có rất nhiều dạng hoạt động khác nhau để phù hợp với mọi sở thích.”

“Phải, sở thích của tôi không phải là bò trên bề mặt trái đất khi tôi có một con ngựa dưới chân,” Quý cô Freyja nói. “Nếu chúng ta đi chậm hơn nữa thì chúng ta sẽ rơi vào nguy hiểm bị bỏ lại đằng sau đó. Đua với tôi đi, Cô Edgeworth. Đến đỉnh đồi đó nhé?” cô ta chỉ ngọn roi qua đồng cỏ mà họ đang đi đến ngọn đồi có lẽ cách đó khoảng vài dặm – Lauren nghĩ đó là ngọn đồi đằng sau Alvesley và là nơi kết thúc của con đường ít người lui tới.

“Tôi e là tôi không thể làm cô hài lòng được,” Lauren nói. “tốc độ này phù hợp tuyệt hảo với tôi.”

“Tôi phải thú nhận, Cô Edgeworth,” quý ngài Rannulf nói, hạ giọng xuống, vẻ chế nhạo trong mắt chuyển sang nét cười, “là một tốc độ chậm chạp thỉnh thoảng có thể làm thỏa mãn cũng bằng phi nước đại mạnh mẽ tới đích. Chỉ cần có một con ngựa xứng đáng với cố gắng của sự kềm chế mà thôi.”

Anh ta không thể có ý… nhưng Lauren không có cơ hội tiêu hóa cơn sốc của mình.

Quý cô Freyja đã lên giọng để kêu gọi sự chú ý của cả nhóm “Cô Edgeworth sẽ không đua với tôi,” cô ta kêu to. “Không ai chấp nhận thách thức của tôi à? Kit? Anh không thể nói không được. Dù với con ngựa đó anh còn không thể đánh bại một con la để đến đỉnh đồi nữa.”

“À, một thách thức,” quý ngài Rannulf rì rầm.

Kit cười tinh quái. “Em sẽ phải ăn mấy lời đó trong vòng vài phút đấy, Freyja,” anh nói. Anh tạo một cử chỉ ngông cuồng bằng một cánh tay. “Bắt đầu đi.”

Vài người họ hàng hò reo nhiệt tình khi Quý cô Freyja thúc cựa giày vào hông ngựa và, cúi thấp xuống một bên yên, phi thẳng về hướng ngọn đồi. Với một tiếng cười, Kit theo sau cô ta.

“Cô ấy luôn sôi nổi quá chừng,” Daphne Willard vui vẻ nhận xét.

“Và thường nhiều hơn Kit,” quý ngài Rannulf thêm vào.

Lauren nhìn họ vào một cuộc đua mà nàng biết rõ chắc chắn được sắp đặt vì lợi ích của nàng. Họ trông giống như nàng đã hình dung vào ngày ở trên đồi cùng Gwen. Họ phi nước đại bên nhau, bay bay như ngọn gió. Và họ trông rất tuyệt diệu cùng nhau.

Họ sẽ tuyệt diệu cùng nhau một khi mùa hè này trôi qua và cả hai đều tự do và không bị áp lực làm liên minh với nhau nữa. Họ cân xứng với nhau về sự đam mê và liều lĩnh.

Mình không bận tâm, Lauren tự nhủ. Nàng không trách Kit. Nàng không muốn trách cứ gì anh. Nàng chỉ muốn được tự do. Nhưng nàng không thể ngừng nhớ đến đêm đó – những câu chuyện cùng chia sẻ, sự dịu dàng, cùng chia sẻ tiếng cười, tiếng kẽo kẹt thành giai điệu của cái ghế bập bênh, khi lười nhác giật mình thức giấc vì anh bế nàng ra khỏi ghế và đặt lên giường, cảm giác nằm ngủ dễ chịu khi cơ thể nàng tựa vào anh.

Hai người đua ngựa ngồi cạnh nhau dưới chân đồi khi cả nhóm đến nơi. Ngựa của họ được tháo dây đang gặm cỏ gần đó. Lauren bắt gặp cái liếc của Quý cô Freyja và nhìn thấy sự thách thức, niềm hân hoan thắng lợi và thoáng ác ý hiểm độc mờ mờ ở đó.

“Vậy, ai thắng?” Claude Willard hỏi.

“Kit,” Quý cô Freyja đáp lại. “Anh ấy hẳn đã tụt lại sau để cho tôi thắng, nhưng tôi bảo tôi sẽ bắn vào giữa hai mắt anh ấy nếu anh ấy hạ mình như thế.”

“Phần thưởng là gì, Kit?” quý ngài Rannulf hỏi.

“Ah,” anh nói, đứng lên, leo lên ngựa, và đi về phía Lauren, “chúng tôi chưa thảo luận trước về điều đó, giờ, nếu không ai phản đối, vợ hứa hôn của tôi và tôi muốn có chút thời gian một mình với nhau.”

Lauren quay ngựa mà không bình luận gì và đi với Kit trong khi Daphne phía sau họ đang đề nghị mọi người leo lên đồi và nghỉ trên đỉnh.

“Freyja và Ralf làm phiền cô phải không?” Kit hỏi.

“Không kiểu nào mà tôi không xử lý được,” nàng đáp.

Anh nhìn qua nàng, một nụ cười trong ánh mắt. “Không,” anh nói. “Tôi đã nhận ra điều đó ở cô. Chiều nay có làm cô vui chút nào không?”

“Dĩ nhiên là có,” nàng quả quyết với anh. “Tôi thích tất cả người thân của ngài, Kit. Tôi thích sự bầu bạn của họ.”

“Nhưng đó không phải là kiểu những điều đáng nhớ mà tôi đã hứa với cô.” Anh cười ma mãnh với nàng. “chúng ta hãy khoan thai đi qua cái cổng đó vào đồng cỏ, rồi ta sẽ thấy.”

“Kit!” nàng phản đối. “Đừng có ý tưởng gì nữa. tôi đã rất hạnh phúc rồi.”

Nhưng anh chỉ cười không thành tiếng.

“Bây giờ.” Anh đóng cánh cửa sau lưng họ lại vài phút sau đó và chăm chú nhìn ra xa – có vẻ rất xa. “Có một cái cửa khác ở phía bên kia, cô có lẽ sẽ nhớ ra cho dù không thể nhìn thấy qua cái đồi nhỏ ở kia được. Chúng ta sẽ đua đến đó.”

“Kit!”

“Và lần này,” anh nói tiếp, “chúng ta sẽ thỏa thuận trước về giải thưởng. Một nụ hôn nếu tôi thắng. Và – cái gì nếu cô thắng nhỉ?”

“Chẳng cần phải định ra cái gì cả,” nàng căm phẫn. “Chắc chắn là quý ngài sẽ thắng, và tôi sẽ rất ngu xuẩn nếu chấp nhận lời thách thức của ngài. Tôi không bao giờ đua đâu, Kit. Tôi không bao giờ bắt một con ngựa phi nước đại.”

“Vậy thì lần này cô sẽ làm thế,” anh nói. “Dù vậy, tôi rất có tinh thần thể thao. Tôi sẽ để cô bắt đầu trước. Tôi sẽ đếm chậm đến mười.”

“Ki-it!”

“Một.”

“Tôi không đua đâu.”

“Hai.”

“Tôi cho là ngài sẽ không thỏa mãn cho đến khi tôi gẫy cổ.”

“Ba.”

Nàng rời khỏi.

Nàng biết con ngựa của nàng có thể phi nước đại ít nhất nhanh gấp đôi tốc độ bình thường. Nàng không có ý để nó làm thế chút nào. Tuy vậy, nàng vẫn cảm thấy mặt đất như đang bay dưới chân nó, như thể gió sẽ thổi bay mũ nàng dù có kim ghim, như thể nàng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì nguy hiểm hay vui vẻ trong đời mình trước đây.

Anh không vượt qua nàng. Mất khá lâu trước khi nàng nhận ra anh ngay ở ngay sau vai trái nàng – ở vị trí có thể tóm kịp nàng nếu nàng ngã? Nàng bắt đầu cười.

Đến khi cánh cửa hiện ra – vẫn còn đóng khi họ lên đến đỉnh đồi – nàng cười mãi không dừng, và nàng có thể nghe thấy tiếng Kit cười sau lưng nàng.

“Tôi sẽ đánh ngài một trận,” nàng hét lên dù chỉ cách nhau vài yards. “Tôi sẽ-“

Anh vượt qua nàng cứ như ngựa nàng đang đứng im vậy.

Nàng chúi về phía trước cho đến khi mũi gần như chạm vào cổ ngựa. Hình như nàng không thể ngừng cười lại được.

“Nếu em ngẩng đầu lên,” cuối cùng anh nói. “tôi có thể đòi phần thưởng của tôi.”

“Không công bằng,” nàng nói, ngồi thẳng dậy. “Ngài chỉ đang đùa với tôi thôi. Tôi sẽ là người đặt phát đạn giữa hai mắt ngài. Ôi, Kit, thật là vui quá!”

“Tôi luôn nghĩ,” anh nói, tế ngựa lên sát bên nàng cho đến khi đầu gối nàng ép vào đùi anh, “không gì có thể đáng yêu hơn đôi mắt em. Nhưng chúng có thể đáng yêu hơn nữa khi chúng lấp lánh, như bây giờ vậy.”

“Ồ, ngớ ngẩn,” nàng độp lại lời tâng bốc dại dột đó, nhưng hơi ấm của nó xuyên đến tận giữa tim nàng.

Và rồi môi anh trên môi nàng, dứt khoát, ấm áp, miệng anh mở ra. Anh lấy phần thưởng của mình với sự kỹ lưỡng chậm rãi trong khi nàng lại nghĩ đến sự đáng yêu của đêm qua với nhận ra với một chút sửng sốt là nàng đang trong nguy cơ của việc trở nên thận trọng quá nhiều nên không thể cảm thấy thoải mái.

“Đấy!” nàng nhanh nhẹn nói khi anh kết thúc. “Món nợ được trả rồi đấy, ông ngốc ạ.”

Nàng chờ anh cười toe. Nhưng thay vì vậy anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

“Ngốc à,” anh thì thầm. “Ừ, tôi nghĩ tôi như vậy thật.”

Nàng đang ở trong hiểm nguy nghiêm trọng.

Khi gia đình tụ họp trong phòng khách tối hôm đó là một sự kiện vui vẻ. Hai cái bàn đánh bài được lập nên cho những người già. Vài người trẻ hơn luân phiên đánh đàn piano trong khi những người khác tụ tập xung quanh đó lắng nghe, hát hò, đùa giỡn và cười cợt. Những người khác đứng hoặc ngồi thành nhóm, nhấp trà, nắm bắt các thông tin gia đình và những câu chuyện ngồi lê đôi mách do những người khác cung cấp.

Bà của Kit là trung tâm của tất cả, trong chiếc ghế bên lò sưởi, gật gù và bằng lòng dù sự thật là bà đã thường thích chơi bài hơn. Lauren ngồi trên một chiếc ghế đẩu cạnh bà, xoa bóp bàn tay bị liệt của bà, như đã thành thói quen hàng ngày của nàng. Nàng là một đứa trẻ xinh đẹp, bà già nói với nàng, không phải lần đầu tiên.

“Khó mà làm đứa trẻ được, bà ơi,” Lauren nói với giọng sự-thật-là-thế lặng lẽ thường thấy. “Cháu hai mươi sáu rồi.”

“Nhưng rõ là rất đẹp, thưa bà,” Kit nói từ chỗ ngồi trước lò sưởi. “Cháu hoàn toàn đồng tình với bà ở điểm ấy. Dù vậy, không về những điểm khác đâu nhé. Cháu có thể hỏi, cháu muốn điều gì với một cô dâu trẻ con cơ chứ?”

Bà anh cười nhẹ. Anh biết bà trở nên gắn bó sâu đậm với Lauren rồi.

Nam tước Galton ở một trong mấy cái bàn bài bạc, cùng phe với mẹ Kit, trong khi Quý bà thừa kế Kilbourne và Chú Melvin Clifford đọ kỹ năng với họ. Quý cô Muir trò chuyện với Sydnam ở khung cửa sổ, chỗ ngồi thường lệ của cậu vào buổi tối.

Kit thấy hài lòng. Gia đình Lauren rất phù hợp với anh. Anh thích cả ba người ở đây, và họ đều có vẻ chấp thuận anh. Dĩ nhiên, không ai trong số họ từng ở London suốt năm qua và bị tai tiếng mà anh chuốc lấy ở đó làm hỏng quan điểm của mình. Kit mỉm cười khi anh nhớ đến buổi tra hỏi mà Nam tước Galton đã yêu cầu trong ngày ông đến. Ông đã chinh phục Kit với sự tra hỏi kỹ lưỡng hơn nhiều so với Portfrey, hỏi han về những thành tích trong quân ngũ của anh, những khát vọng hiện giờ của anh, và những triển vọng trong tương lai của anh. Kit đã thấy mình – khá ngu xuẩn, trong tình huống đó – khi trang trọng đề nghị ông già dắt tay Lauren. Vừa lúc Nam tước Galton chính thức chấp thuận điều đó.

Nàng thực sự là một người vợ lý tưởng cho anh, một nữ bá tước toàn vẹn, một thành viên hoàn hảo của gia đình anh. Anh đã bị thuyết phục suốt mấy ngày qua là anh có thể sẽ thấy mãn nguyện với nàng. Và cho đam mê – à, đam mê chưa bao giờ có tác dụng với anh. Tốt nhất, nó không bao giờ kéo dài hơn một hoặc hai tuần; tệ nhất, nó làm anh khổ sở cực kỳ. Anh có thể tin cậy vào sự mãn nguyện, thả lỏng bên trong nó, già đi với nó. Với nàng. Chỉ nếu như anh có thể thuyết phục nàng trong tuần tới hoặc tuần tới nữa…

Những suy nghĩ của anh bị ngắt ngang bởi tiếng của cô Marianne trẻ tuổi, yêu cầu mọi người chú ý. Đơn giản là họ phải khiêu vũ, cô tuyên bố, hai bàn tay ôm lấy ngực, cái nhìn nài nỉ chiếu thẳng vào Kit. Những người họ hàng trẻ tuổi khác tụ tập quanh chiếc đàn piano rì rầm sự ủng hộ và cũng nhìn chằm chằm đầy hy vọng vào Kit.

“Khiêu vũ? Một ý tưởng xuất sắc.” Kit cười nhăn và sải bước tới. “Tại sao không ai nghĩ đến nó trước tối nay nhỉ? Chúng ta không phải chờ đến vũ hội sinh nhật, đúng không? Chúng ta sẽ cuộn cái thảm lại ngay bây giờ.”

Tiếng rì rầm nâng lên thành lời cổ vũ yếu ớt, và bà anh mỉm cười gật đầu.

Khi Kit giám sát hai người hầu làm nhiệm vụ cuốn tấm thảm Persian lại, Marianne vòng tay quanh cổ mẹ cô và không chút xấu hổ vòi vĩnh bà đánh nhạc đệm cho.

Tám người họ hàng bắt đầu khiêu vũ với điệu jig mạnh bạo, khuấy động lên nhiều tiếng cười hơn và tiếng vỗ tay của những người xem. Điệu tiếp theo là điệu Roger de Coverly, Dì Honoria thông báo từ chiếc đàn. Kit chìa tay ra mời Lauren và nháy mắt với bà.

“Đến nhảy với tôi đi, Lauren,” anh nói. “Chúng ta sẽ trình diễn một hai điệu cho mấy cậu ấm này xem.”

Họ bắt đầu điệu vũ, lần này gồm tất cả sáu cặp. Trước đây anh mới chỉ nhảy điệu van với Lauren, nhưng anh sớm nhận ra nàng cũng là một vũ công miền quê có tài. Nàng mỉm cười, hai má bừng đỏ, đôi mắt lấp lánh khi họ di chuyển xuống giữa hai hàng người, nàng dọc theo hàng nam, anh dọc theo hàng nữ, xoay tròn từng người trong hàng luân phiên nhau. Chỉ sau khi họ dẫn hai hàng người đi vòng quanh ra vòng ngoài sàn và tạo thành vòm cung bằng cánh tay cho những người khác đi qua bên dưới, anh nhận ra mọi hoạt động khác trong phòng đã ngừng lại – mấy trò bài bạc và những cuộc chuyện trò. Mọi người đang nhìn xem, không chỉ những người đang nhảy nói chung, mà cụ thể là vào anh và Lauren. Cặp đôi mới hứa hôn. Kit và cô-dâu-tương-lai xinh đẹp của anh.

Kit cảm nhận được sự tán thành và sự yêu mến tỏa ra từ họ. Và anh cảm thấy điều gì đó ấm áp hơn sự thỏa mãn một chút khi anh nhớ lại những tiếng cười không dừng được của nàng, đôi má bừng đỏ, và đôi mắt sáng bừng rạng rỡ chiều nay – và nụ hôn ưng thuận mềm mại của nàng.

Anh thực sự phải ngăn nàng phá vỡ hôn ước của họ.

Họ lại đang ở tít cuối hàng khi điệu vũ kết thúc, gần cửa sổ. Crispin Butler trẻ tuổi, vừa rời khỏi Oxford và nghĩ rằng mình là người-biết-sành-về-thành-phố, đã đề nghị điệu van với mẹ cậu, và những người khiêu vũ lại hăng hái bắt cặp nhảy mới.

“Cô Edgeworth?” Quý ông Jeremy Brightman, người hứa hôn của Doris, nắm lấy tay nàng và dẫn nàng vào điệu nhảy.

“Quý cô Mui?” Kit cúi chào chị họ của Lauren đang ngồi trên ghế bên cửa sổ. Anh nhớ ra quá trễ về sự khập khiễng của cô và hy vọng một cách không thể tha thứ anh không làm cho cô ngượng. Nhưng cô đã mỉm cười và đứng dậy, đặt bàn tay vào tay anh.

Và rồi Catherine hăng hái bước tới, đầy khí thế.

“Sydnam,” cô yêu cầu, tóm lấy tay cậu bằng cả hai bàn tay, “đến nhảy với em đi. Anh chắc chắn không thể định ngồi đó suốt tối nay được.”

Kit cứng người. Catherine không bao giờ được biết đến là có tính tế nhị hay tính cách dịu dàng, nhưng lần này là một sai lầm lớn của cô.

“Anh xin lỗi, Catherine,” Syd trả lời. “Hỏi Lawrence đi. Anh ấy cần vận động đấy.”

“Em có thể nhảy với chồng bất cứ đêm nào trong năm,” cô nói. “Em muốn mời anh. Anh luôn là một bạn nhảy tuyệt diệu, em nhớ mà. Đến-“

“Catherine!” Kit thốt lên sắc nhọn hơn nhiều so với anh dự định, vô tình gọi tên cô như gọi một binh nhì cứng đầu cứng cổ trong trung đoàn của anh. “Em không thể thấy đó là một lời từ chối lịch sự sao? Syd không nhảy được. Cậu ấy “Có chứ. Cảm ơn em.” Sydnam đứng dậy, gương mặt nhợt nhạt, giọng cậu rung rung với cơn giận cố gắng kìm nén. Cậu cúi chào cô em họ và hoàn toàn lờ phắt ông anh trai. “Cảm ơn, Catherine. Nghĩ lại, anh cho là anh có đủ khả năng để di chuyển mà vẫn tránh làm cho em bị tông vào đồ đạc hay những người khác.”

Đó là một khoảnh khắc căng thẳng, và khó chịu, lóe lên một cơn giận dữ ngắn ngủi, hầu như không được nói buột ra, nhưng đã thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. Kit nhận thức rất rõ sự im lặng khó chịu sau lưng anh, và rồi tiếng động lại ồn ào khi mọi người vờ là không để ý thấy có bất cứ điều gì không hay.

Anh nhắm mắt một khắc. Rồi đột nhiên thấy chóng mặt và buồn nôn. Anh đang cố giúp, bảo vệ Syd khỏi xấu hổ. Nhưng hình như anh đã làm điều ngược lại – và dường như đã bị loại khỏi cuộc chơi. Lại nữa rồi! Viễn cảnh quay lại đối mặt với cả phòng, mỉm cười với Quý cô Muir và khiêu vũ với cô như thể là giây phút vừa qua chưa bao giờ xảy ra, quá nản lòng đến nỗi không thể làm được.

“Xin lỗi, thưa cô,” anh nói, vội vàng cúi chào bạn nhảy của mình. “Xin cô thứ lỗi.”

Anh xoay người vội vã ra khỏi phòng mà không hề nhìn bất cứ ai anh đi ngang qua.

Bình luận
× sticky