Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 42

Tác giả: Tương Tử Bối

Chử Ưng nhíu chặt lông mày.

Túc Nghệ chùi sạch nước mắt một lần nữa, nói chuyện bình thường: “Chờ em một chút, cảnh diễn hôm nay em vẫn chưa quay xong.”

Chử Ưng nói: “Không được.”

“Nhân viên đoàn phim chuẩn bị cảnh quay cũng rất vất vả mà, đừng lãng phí.” Cô ngước mắt lên, đáy mắt long lanh, “Quay xong chúng ta về nhé.”

Vừa nói xong liền có nhân viên đoàn phim tới gõ cửa: “Chị Nghệ ơi, ừm… đạo diễn Lý bảo em qua hỏi chị nghỉ ngơi đã ổn chưa?”

Sau khi Túc Nghệ đi rồi, Chử Ưng vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn hai người ngồi trên sô pha.

“Ban nãy xảy ra chuyện gì?”

Chử Khê lắc đầu: “Em vẫn ngồi trong phòng hóa trang nãy giờ.”

Chử Ưng nhíu mày không vui: “Em thì được tích sự gì.”

Chử Khê: “???”

Chờ hai anh em chào hỏi nhau theo phương thức đặc biệt xong, Ngô Tuyết mới lên tiếng, thuật lại chuyện ban nãy một lần từ đầu chí cuối.

Chử Ưng im lặng, nghe xong, bình tĩnh hỏi: “Kể xong rồi?”

Ngô Tuyết bất giác có cảm tưởng ngỡ như mình đang báo cáo với đồng chí cảnh sát, buột miệng đáp: “Vâng.”

Chử Ưng gật đầu, quay lưng rời khỏi phòng hóa trang.

“Sao anh cô nghe xong chẳng thấy tức giận chút nào cả vậy?” Ngô Tuyết lẩm bẩm, “Ban nãy chị có mặt ở ngay đó suýt thì tức chết.”

Chử Khê thì chậc chậc bảo: “Bao lâu nay thế mà không phát hiện ra dáng vẻ khi nổi giận của anh trai em lại đáng sợ như vậy.”

“…”

Chử Ưng đi thẳng tới đứng sau máy quay, đút hai tay vào túi, dáng vẻ ung dung, thoải mái.

Anh phát hiện ra rằng, bất kể là ốm hay là khóc thì giọng của Túc Nghệ cũng không có nhiều thay đổi.

Cô lưu loát đọc lời thoại, giọng nói quyến rũ, sắc sảo, chiếc áo sườn xám bó sát, từng đường cong cơ thể được phác họa cực kỳ đẹp.

Nhớ tới vẻ đẹp đằng sau lớp vải dệt kia, ánh mắt của Chử Ưng cuối cùng cũng dịu lại một chút.

Quay được một nửa, Ngô Kha bỗng đột ngột dừng lại.

Vài giây sau, anh ta ha ha bảo: “Bị chuyện ban nãy ảnh hưởng, hình như giờ tôi không nhập diễn nổi. Đạo diễn Lý, hay là cảnh này chúng ta để sang lần sau… hoặc là cắt luôn đi được không? Có vẻ cũng không phải là cảnh quan trọng gì lắm.”

Đùa sao, anh ta là người có vai vế thế nào, ban nãy bị Túc Nghệ nói như vậy, tất nhiên là làm sao mà nhịn được.

Anh ta muốn để Túc Nghệ biết, những chuyện ban nãy chỉ là chút dạy dỗ nho nhỏ, chỉ cần anh ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt cảnh diễn của cô ta.

Tâm trạng của Túc Nghệ đã hồi phục tương đối, lạnh mặt đứng không nói gì.

Cô thầm rút quyển sổ ghi thù trong lòng ra, gạch một gạch.

Nữ tử báo thù, mười năm không muộn.

Giờ cô chưa làm gì được Ngô Kha nhưng không có nghĩa là sau này vẫn không thể, phong thủy đổi dời, có nhân ắt có quả.

Mấy hôm trước Lâm Hà đấy không phải sao, chẳng nói lại được tiếng nào.

“Đoạn này sao có thể bỏ được?” Lý Mẫn chưa nói gì nhưng người đàn ông trung niên ngồi cạnh cô đã lên tiếng trước, “Đoạn này là bước phát triển của phim hơn nữa cũng là cảnh quan trọng hé lộ tình cảm của Thu Cơ, không thể cắt được! Cũng không được sửa!”

Người đàn ông trung niên này chính là biên kịch của phim, dạo trước phía đầu tư cương quyết nhét thêm người vào đã làm ông ta rất khó chịu, nổi nóng mất nửa tháng trời, hôm nay cuối cùng vẫn không thể bỏ được, đến phim trường xem thử.

Không ngờ vừa tới lại gặp ngay loại chuyện này, trước là bên đầu tư làm khó ông ta, giờ cả diễn viên cũng muốn chỉnh ông ta!

Ngô Kha ôi một tiếng, lập tức cười tươi: “Sao anh lại tới đây.”

“Cậu không cần biết sao tôi lại tới,” biên kịch cau có ra mặt, “giờ tôi đang nói về phim.”

“Anh bảo không bỏ thì tất nhiên là phải giữ lại rồi.” Trong lòng Ngô Kha không thoải mái nhưng vẫn cười, “Chỉ sợ Túc Nghệ diễn không tới, không chuyển tải được làm hỏng ý tưởng vốn có của anh.”

Túc Nghệ hừ một tiếng, muốn lên tiếng.

“Túc Nghệ làm sao? Tôi thấy cô ấy diễn cũng rất được đấy chứ.” biên kịch khác với Lý Mẫn, ông ta không cần phải lo lắng tới mối quan hệ trong đoàn phim, thích gì nói đó, “Ngược lại, cậu đấy, diễn cái kiểu gì vậy! Cậu không diễn được lại muốn cắt cảnh của người khác, tôi là tôi không hiểu cách thức quay phim của các người, không chấp nhận cái lý này được!”

Lý Mẫn vội vã khuyên: “Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa, chúng ta chuyển cảnh này để lần sau quay nhé.”

“Không cần.”

Chử Ưng lạnh lùng lên tiếng.

Bấy giờ mọi người mới để ý tới người đàn ông đứng sau máy quay mặc một thân tây trang màu đen ẩn trong bóng tối, anh vừa lên tiếng lập tức thể hiện được cái uy của mình.

Lý Mẫn ngạc nhiên nhìn anh ta, cô biết quan hệ của Chử Ưng và Túc Nghệ, thầm nghĩ phen này không hay rồi, chuyện này không thể việc lớn hóa nhỏ nữa rồi.

Tin tức ầm ĩ trên mạng, tất nhiên Ngô Kha cũng có biết chút ít, anh ta thoáng giật mình rồi cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Địa vị của anh ta trong giới hiện giờ đâu dễ lung lay, cùng lắm thì sau này không nhận được phim của Chử thị nữa, cái giới này lớn như vậy, đâu phải chỉ có mỗi Chử thị là nhà đầu tư, đoàn phim muốn mời anh ta nhiều không đếm xuể.

Nghĩ đến đây, anh ta lại thấy mình tràn đầy sức mạnh.

Lý Mẫn mở lời: “Chử tổng, sao cậu cũng tới, chẳng nói trước với tôi một tiếng, Tiểu Lưu, lấy ghế cho Chử tổng đi.”

Chử Ưng bình thản nói: “Cảnh này không cần phải để tới lần sau, diễn không tốt thì cắt luôn đi.”

Mọi người đều sửng sốt, chỉ có Túc Nghệ là cười.

Cô căn bản chẳng để ý mọi người đang nói chuyện gì.

Không phải là bị ốm nên hoa mắt nhìn nhầm.

Người đàn ông này đã thực sự tới đây thăm cô.

Chử Ưng thấy cô cười ngốc nghếch cũng nhếch môi cười theo.

“Cắt cảnh của nam chính đi, biên kịch viết lại cảnh này, đổi cách phát triển mạch phim khác đi.”

Mọi người ngỡ ngàng.

Lý Mẫn gượng cười: “Sao tôi nghe không hiểu…”

“Đúng!” Biên kịch vỗ đùi, “Đoạn này trước đây tôi đã muốn sửa rồi, lúc viết cứ do dự mãi, nên để nam chính phát hiện ra tình cảm của Thu Cơ hay để cho nữ chính đây? Dù sao cũng đều là yêu mà không được, nếu nam chính từ đầu chí cuối đều không biết tới nó, không phải là càng hay hơn hay sao?”

Lý Mẫn dở khóc dở cười. Suýt nữa thì cô quên mất, vị biên kịch này, mỗi lần bàn luận về các nhân vật trong kịch bản, đều luôn thẳng thắn bày tỏ nhân vật mình yêu thích nhất chính là nữ phụ Thu Cơ này, chẳng trách vừa rồi ông ta nổi nóng ghê như vậy.

Ngô Kha thật không ngờ loạn một hồi, cuối cùng lại thành ra cảnh của anh ta bị cắt.

“Không…”

“Cảnh này cứ tạm gác lại đã,” biên kịch ngắt ngang lời Ngô Kha, vội vàng đứng dậy, “để tôi cẩn thận nghĩ xem nên sửa như thế nào, chị cứ quay cảnh của nam nữ chính trước đi nhé, của Thu Cơ để tối nay tôi sửa xong, muộn nhất là ngày mai sẽ gửi lại cho chị.”

“… Được.” Lý Mẫn cười, “Vừa khéo mai là ngày Túc Nghệ nghỉ, tôi chờ anh đấy nhé.”

Túc Nghệ thấy mọi chuyện đã được định đoạt xong, chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng tới chỗ Chử Ưng.

Người đàn ông tự nhiên xoa xoa tóc cô: “Về thôi.”

**

Túc Nghệ bị người ta bọc kín nhét vào trong xe.

Ban nãy quay phim không cảm thấy gì, giờ ngồi xuống một cái liền thấy đầu nặng trình trịch, thở khò khè.

Cô quay mặt về phí Chử Ưng, mắt nhắm nghiền.

Má không biết là đỏ vì phấn hay vì sốt nữa, Chử Ưng đưa tay xoa xoa mấy cái.

Hàng mi cô chớp chớp, mắt vẫn nhắm chặt, chậm rì rì thò tay vào trong túi xách mò mẫm: “Chúng ta đi đâu đây? Thẻ phòng khách sạn ở trong túi của em.”

Chử Ưng thu tay về, cho xe chạy: “Không về khách sạn.”

Túc Nghệ gật đầu, không hỏi xem đi đâu, chỉ khẽ ừm một tiếng.

Người đàn ông mím môi, chân nhấn chân ga mạnh hơn một chút.

Túc Nghệ phải dìu mới xuống được xe.

Cô tựa vào người Chử Ưng, mơ mơ màng màng hé mắt nhìn tòa nhà trước mặt rồi lẩm bẩm: “Bệnh viện?”

Chử Ưng cúi đầu ừm một tiếng, đóng sập cửa xe lại, ôm chặt cô đi vào trong.

Anh có cảm tưởng như mình đang ôm một cái bếp lò nóng hừng hực.

Đáng lẽ không nên mềm lòng cho cô quay thêm một cảnh nữa.

Túc Nghệ: Em chỉ mới hơn 38 độ, uống thuốc hạ sốt là được rồi, không cần đi bệnh viện… Người anh có mùi dễ chịu quá, là mùi sữa tắm của em.”

Nói năng lộn xộn quá, Chử Ưng bước vội hơn, trước khi tới anh đã gọi điện thoại trước cho bạn ở bệnh viện, bớt được thời gian đăng ký.

Vào phòng khám, bác sĩ thấy họ liền đứng ngay dậy.

“Nặng lắm à?”

“Ừ,” Chử Ưng nói, “bị sốt.”

Bác sĩ chủ trị: “… Anh bảo tôi sắp xếp thời gian trống ra chỉ là vì bị sốt?”

Chử Ưng cau chặt lông mày: “Bị sốt không nghiêm trọng sao?”

“Nghiêm trọng, nghiêm trọng.” Quen biết Chử Ưng đã lâu, đây là lần đầu tiên đối phương gọi điện thoại cho mình, anh ta còn tưởng là bệnh nguy kịch gì.

Anh ta lấy nhiệt kế đo cho Túc Nghệ: “39 độ 3, ừ, rất nghiêm trọng.”

Chử Ưng tỏ thái độ: “Đừng tiêm vội.”

“Ừ, tôi cũng đâu có đề nghị tiêm, tôi kê thuốc cho nhé, cô ấy có thường xuyên ốm không?”

Chử Ưng nhớ lúc cô mở túi, trong túi có đầy thuốc: “Vâng, thường xuyên.”

Túc Nghệ nói khẽ: “Không thường xuyên ốm đâu ạ…”

“Thế này đi, cứ làm chút xét nghiệm máu theo quy trình thông thường.” Bác sĩ nói xong liền cầm bút viết đơn thuốc, tiện tay rút một cái khẩu trang mới, “Tốt xấu gì thì cũng là nhân vật công chúng, cậu không nên ôm cô ấy thẳng vào như vậy, đeo cái này vào trước đã, tránh truyền nhiễm.”

Túc Nghệ vươn tay ra lấy khẩu trang đeo vào, rồi khò khè nói qua lớp khẩu trang: “Cám ơn bác sĩ.”

Kê đơn xong, bác sĩ mỉm cười bảo: “Vợ tôi rất thích cô, có thể phiền cô ký tên cho tôi được không?”

Chử Ưng liếc nhìn đối phương, định từ chối, Túc Nghệ nhận bút bác sĩ đưa, ký tên lên giấy.

Chử Ưng.

“…” Bác sĩ chủ trị giật giật khóe môi, “Sốt không nhẹ nhỉ, mau đi lấy thuốc đi.”

Chử Ưng tủm tỉm cười, cầm đơn thuốc đi ra ngoài, ra tới cửa lại dừng chân lại hỏi: “Tình hình vợ của Huy Tử thế nào rồi?”

“Tìm được tủy tương thích rồi, một thời gian nữa sẽ mổ.”

Chử Ưng gật đầu: “Ông chú ý một chút nhé.”

“Yên tâm, tôi biết, mọi người đều là bạn bè cả mà.”

Làm xong hết mọi chuyện, Chử Ưng ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện, tách từng viên thuốc bỏ vào lòng bàn tay Túc Nghệ.

“Uống thuốc.”

Túc Nghệ ngoan ngoãn uống.

“Đúng rồi, sao anh lại tới? Không phải bảo mai bận việc rồi sao?”

Cung phản xạ dài kinh người.

“Ừ.” Chử Ưng rót thêm cho cô một cốc nước ấm, “Việc đó tên là Túc Nghệ.”

Túc Nghệ nghe xong liền cảm thấy hình như nhiệt độ cơ thể lại sốt thêm mấy độ rồi.

Bình luận