Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 68: Ngoại truyện 02

Tác giả: Tương Tử Bối

Hôn lễ

Nắng trời rực rỡ, vạn dặm quang mây, hợp cưới gả.

Cánh truyền thông dốc toàn lực, ào ào chạy tới làng du lịch của Chử thị nhưng đều bị ngăn lại ngoài cửa.

Hôm nay là ngày cưới của Chử Ưng tổng giám đốc Chử thị và nữ diễn viên nổi tiếng Túc Nghệ.

Một dãy xe sang đậu trước cửa nhà.

Túc Nghệ mặc một chiếc váy cưới cúp ngực màu đỏ tươi, nửa trên thêu cầu kỳ, khăn voan màu đỏ, tôn bờ vai trắng ngần đầy quyến rũ, làn váy xếp nếp, lớp voan đỏ phủ bên trên như một tầng sương được thêu vô số đóa hồng.

Phù dâu tất nhiên là Ngô Tuyết. Chị mặc lễ phục màu trắng, gài một bông hồng trắng. Hội phù dâu còn có Chử Khê và Trình An An.

Ba vị phù dâu đang túm tụm lại sốt ruột tìm gì đó.

“Ôi! Giấu ở đây được không?” Chử Khê chỉ lên nóc tủ quần áo.

Ngô Tuyết không cần nghĩ ngợi: “Không được, Chử Ưng với mấy ông phù rể đều cao ráo cả, vừa vào là thấy ngay!”

Trình An An: “Đây thì sao?”

“Không được, dưới gầm giường cũng có nguy cơ cao.”

Bọn họ đang tìm chỗ giấu giầy của cô dâu.

Túc Nghệ dở khóc dở cười: “Mọi người cứ giấu đại đâu đó đi được không?”

“Không được, chuyện lớn thế này sao có thể tùy tiện được?”

Chử Ưng lái xe tới cửa, gõ mấy cái lên cửa.

“Anh à, dạo này em đang muốn đi Hong Kong mua sắm…” Chử Khê ngồi trong phòng hét.

Chử Ưng đáp luôn: “Liên hệ trợ lý Trần.”

Nhốn nháo một lúc, Chử Ưng phải hít đất năm trăm cái mới được cho vào, lúc vào được cửa, tây trang đã bám đầy bụi.

Anh nhìn người ngồi trên giường, môi mỉm cười sung sướng.

“Chử tổng, bước cuối đây, tìm giày.” Ngô Tuyết cười tủm tỉm, “Tìm được giày mới được mang cô dâu đi.”

Lưu Tỉ là một trong số các phù rể, đứng giữa đám lính xuất ngũ trông cũng không đến nỗi gầy còm. Anh ta chạy lại chỗ Ngô Tuyết nói nhỏ: “Nếu anh tìm được giày của em có phải là cũng được mang em đi không?”

Anh ta cầu hôn thành công đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa định ngày cưới, ngày nào anh ta cũng lo lắng thấp thỏm sợ Ngô Tuyết đổi ý.

Ngô Tuyết ngoảnh mặt đi: “Im miệng.”

Lưu Tỉ tội nghiệp: “Ờm.”

Chử Ưng gần như lật tung cả căn phòng lên mà vẫn không thấy bóng dáng đôi giày đâu.

Anh nhìn nhìn người ngồi trên giường.

Túc Nghệ đang định gợi ý, Ngô Tuyết lập tức che hờ mắt cô lại: “Còn chưa gả cơ mà, không được gợi ý.”

Túc Nghệ: “… Được thôi.”

Chử Ưng thở dài một hơi, tiếp tục tìm.

“Ôi chao, các cô giấu ở đâu vậy? Cái phòng này đã bị chúng tôi lật hết lên rồi.” Một tay phù rể thấy Trình An An xem ra là dễ nói chuyện nhất nên nhìn cô mấy lần.

Trình An An lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không nói đâu.”

“…”

Cuối cùng, Túc Nghệ thực sự không nhìn nổi nữa, ho một tiếng, tai đỏ bừng: “Em, em hơi thèm… pudding.”

Ngô Tuyết cảm thấy khó hiểu: “Giờ chị đi đâu tìm pudding cho cô? Tới khách sạn rồi ăn.”

Vừa nói xong liền thấy Chử Ưng đi nhanh tới chỗ Túc Nghệ, bất ngờ khom lưng, nhấc nhẹ làn váy dài của cô lên.

Một bàn tay to mò vào trong, thành công tìm được đồ giấu dưới váy cưới, một đôi cao gót màu đỏ.

*pudding: tên tiếng Trung đọc là “bố đinh”, từ “bố” có nghĩa là vải vóc.

Đi giầy vào cho cô, nhẹ nhàng bế ngang cô lên, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Chử Ưng mỉm cười, cúi đầu bảo: “Ám hiệu không tồi, tối nay có khen thưởng.”

Túc Nghệ ôm cổ anh, cũng cười, môi đỏ răng trắng: “Vâng.”

Địa điểm tổ chức nằm trên sân cỏ của làng du lịch. Người chủ hôn là Chu Minh, trao nhẫn xong, Chu Minh nói: “Giờ cô dâu chú rể có thể hôn nhau rồi.”

Túc Nghệ đang chuẩn bị đón nhận nụ hôn.

“… Khoan đã, trước khi hôn, chúng tôi có một món quà muốn tặng cho cô dâu chú rể.”

Hai người dừng lại giữa chừng, khách mời bật cười ầm ĩ.

Màn này rõ ràng là không báo trước với nhân vật chính, hai đương sự nhìn nhau, đều cảm thấy bất ngờ.

Bỗng, màn hình lớn lóe sáng.

Hai người lùi sang một bên, Túc Nghệ tò mò nghiêng người nhìn.

Màn hình tối thui một lúc rồi sáng lên. Khung hình liên tục lắc lư, sau khi ổn định lại mới nhìn ra người quay phim đang ở trên thuyền cứu hộ, toàn bộ cây cối xung quanh đều đã gãy đổ.

Bóng dáng những tòa nhà xung quanh lướt qua trong chớp mắt khiến Túc Nghệ cứng đờ sống lưng.

“Bên nhà bên phải kia có người!” Trên màn ảnh, người đi đầu đằng trước hô to một tiếng, quay đầu lại, đúng là Chử Ưng, vẻ mặt anh rất nghiêm nghị, ngũ quan vẫn chưa trưởng thành như bây giờ, có nét của một chàng trai trẻ.

Ống kính quay sang bên phải, Túc Nghệ nhìn thấy ngôi nhà cũ nát của mình hơn chục năm trước.

Chu Minh hỏi: “Xác nhận chưa!”

“Xác nhận!” Chử Ưng nói, “Là một bé gái!”

Chu Minh gật đầu: “Cậu đi đi, tôi ở ngay cửa tiếp ứng!”

Sau một lúc xoay sở, Chử Ưng nhảy vào trong nhà.

Ba phút sau, anh vác trên vai một bé gái đi ra, gọn gàng, lưu loát. Bé gái rất ngoan, liên tục quay đầu nhìn anh, miệng nói không ngừng.

“Anh tên gì?”

“Anh là lính à?”

“Anh đóng quân ở đâu? Sau này em có thể đi tìm anh không?”

Chử Ưng nghiêm mặt, từ đầu chí cuối không đáp một câu nào, thuyền cứu hộ di chuyển tới tòa nhà tiếp theo, Chử Ưng xoay người rời đi.

Ống kính tiếp tục quay cho tới khi cô bé về tới khu vực an toàn, Chử Ưng không ở lại, thuyền cứu nạn tiếp tục rời đi. Thợ quay phim bỗng quay ống kính về, quay cận mặt bé gái trên bờ.

Bé gái vẫn nhìn chăm chú theo họ, tay túm chặt làn váy.

Thước phim kết thúc.

Túc Nghệ xoay người, ngửa đầu, mắt lấp lánh ánh lệ: “Làm sao bây giờ… nhòe lớp trang điểm mất.”

Chử Ưng nhận giấy được người ta đưa từ dưới sân khấu lên, cẩn thận chấm nước mắt cho cô.

Sau đó cúi đầu hôn môi cô.

Đây là một đoạn phim phóng sự ngắn không được sử dụng của đài truyền hình. Một người đồng nghiệp phát hiện ra nó đã mang tới làm quà cưới cho họ.

Về nhà, Túc Nghệ cẩn thận xem lại đĩa phim.

Cô bùi ngùi, mũi đo đỏ.

“Vợ à.” Chử Ưng đi lại đằng sau cô, ngồi xổm xuống, gọi cô một tiếng.

Cách xưng hô mới, Túc Nghệ vẫn chưa quen ngay, nghèn nghẹt hỏi: “Dạ?”

“Khóc gì chứ.”

“Ưng đội.” Túc Nghệ ngẫm nghĩ một hồi chỉ nặn ra được một câu: “Rất thích anh…”

“Sửa miệng.”

“Dạ?”

Tay người đàn ông luồn vào trong áo cô, không khí đang tốt đẹp lập tức biến chất: “Gọi là chồng.”

Túc Nghệ tựa vào đầu vai anh, tay áp lên cánh tay anh, cực kỳ nghe lời: “Chồng ơi.”

Yết hầu của Chử Ưng lên lên xuống xuống, không kìm giữ được, liền hai ba cái, cởi hết bộ áo cưới kiểu cổ phong cô chưa kịp thay ra.

“Hỏng mất đấy.” Bà Chử thuê thợ thêu riêng nó cho cô, cô rất trân trọng.

“Lo cho chính em trước đi.”

Trong suốt cuộc hoan ái này, Túc Nghệ luôn ôm cổ anh, cho dù bị quần đảo thế nào, tay vẫn khoác lên đó.

Làm xong hiệp cuối cùng, má cô hồng hồng, môi cũng hồng hồng, áp tới hôn khóe môi anh.

Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng rất rõ ràng.

“Hôm nay em là người may mắn nhất trên đời này.”

Có thể như nguyện gả cho anh.

Thật tốt quá.

Bình luận