Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Biến Yêu Thành Cưới

Chương 26: Gặp lại kẻ thù

Tác giả: Lục Xu
Chọn tập

Ngày hôm sau, Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông quay về Cố gia. Sức khỏe Cố lão gia thoạt nhìn đã rất tốt, hoàn toàn giống với lúc trước khi chưa đổ bệnh. Nhìn thấy vợ chồng bọn họ trở về, tâm trạng ông càng tốt, nhất là khi thấy bọn bọ ăn ý như vậy.

Thừa dịp tất cả mọi người có mặt đầy đủ, Cố Hoài Đông liền đem chuyện kia nói ra, nhưng chỉ là khơi mào câu chuyện chứ cũng không lên tiếng khuyên nhủ gì, nói xong còn liếc mắt nhìn Cố Thúc Quân và Cố Kế Đông. Cố Kế Đông thì thế nào cũng được, nói thì nói. Đương nhiên anh ta bị Cố lão gia giáo huấn mộ trận. Cố gia toàn bộ đều do một tay ông nội gây dựng, đã từng phải ăn bánh màn tầu, uống nước suối. Hiện tại cuộc sống tốt rồi, nhưng ông vẫn không quên quá khứ. Một người nếu lúc nào cũng nghĩ tới hưởng thụ thì sẽ chẳng làm được chuyện gì cả.

Cố lão gia một lời đã định, tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại gia, cả nhà đoàn tụ đông đủ là được.

Việc này cũng cứ như vậy lắng xuống.

Cố Kế Đông thì chẳng quan trọng, bị lão gia mắng cũng nhiều rồi, dù sao cũng không mất một miếng thịt. Cố Hoài Đông nhếch môi cười, anh ta biết sẽ như vậy.

Cái tính toán ấy của Cố Hoài Đông, Cố lão gia đương nhiên nhìn thấy rõ. Chỉ có điều, đó cũng là cháu trai của ông, nếu việc không quá lớn, ông cũng coi như không biết.

Nhưng Cố Thừa Đông lại bị Cố lão gia gọi vào trong phòng nói chuyện riêng. Dương Cẩm Ngưng cũng làm như không có liên quan, Cố Hoài Đông nhìn thấy vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, ngay cả lời nói cũng mang theo chút châm chọc.

Cố Thừa Đông theo ông nội vào phòng. Căn phòng lịch sự tao nhã, trưng bày rất nhiều sách đã không còn xuất bản nữa,bìa sách đã ố vàng, trên tường treo không ít những bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng, tất cả đều được vẽ bằng mực tàu.

Cố lão gia đứng trước cửa sổ, “Ông nhớ rõ ràng đã nhắc nhở cháu.”

Cố Thừa Đông không có biểu tình gì. Ông nội còn dạy dỗ anh nhiều hơn cả bố anh dạy dỗ anh. Cảm tình của anh đối với ông nội cũng nhiều hơn đối với bố. Cho dù ông nghĩ thế nào, anh cũng tuyệt đối không tỏ ra bất mãn trước mặt ông: “Vậy chuyện này mình cháu sẽ xử lý.”

Cố lão gia nghĩ đến quá khứ, “Thừa Đông, trả lời ông nội. Có phải cháu oán giận ông?”

Vì sao anh vừa trở về liền lập tức kết hôn với Dương Cẩm Ngưng, người biết chuyện vô cùng ít, hơn nữa cũng không quá rõ ràng. Đây được coi như là chuyện mà Cố lão gia làm quyết liệt nhất cả đời này.

“Ông nội, đều đã là quá khứ.” Chuyện quá khứ, anh không muốn nhắc lại.

“Không phải ông cố chấp, nhưng cô gái kia, thực sự không thích hợp.” Không phù hợp với sự chờ mong đối với một người nắm quyền Cố gia trong tương lai. Cho dù cô ta có ưu tú thế nào, chỉ cần liếc mắt, ông cũng nhận thấy đó không phải là một người đơn giản.

“Cháu hiểu.”

“Nếu như thật sự hiểu, sao còn sắp xếp nó bên cạnh cháu?”

“Ông nội, chuyện này cháu sẽ tự mình xử lý.”

“Đừng làm cho Cẩm Ngưng biết, con bé sẽ không vui.”

Bỗng nhiên, Cố Thừa Đông mở to mắt, giờ anh mới nhớ ra gần đây có gì đó không đúng.

Thái độ của Dương Cẩm Ngưng mấy ngày này dường như khang khác, anh có thể cảm nhận rõ sự thay đổi. Nhất là chuyện anh phát hiện ra trong thùng rác có một nắm thuốc. Đem đi hỏi thì đó là vi ta min. Vậy thật ra cô đã uống thuốc gì? không cần chứng thực nữa, anh hoàn toàn có thể đoán ra được.

Lòng phụ nữ, quả thật không hề dễ đoán được.

Trong lòng anh âm thầm đáp lại ông nội một câu: “Có lẽ, cô ấy cũng chẳng thèm để ý.”

Tâm tư Dương Cẩm Ngưng đều đặt hết cả vào ba cửa hàng kia. chỉ cần có thời gian cô sẽ tự mình tới cửa hàng xem tình hình tiêu thụ hàng thế nào, tranh thủ nghĩ ra vài cách giảm giá cho nhưng trang phục đã cũ. Hai trăm lại lãi ba mươi đồng, ba trăm lãi năm mươi đồng. Đối với việc này, cô rất quan tâm. Hơn nữa cô cũng nói cười vui vẻ với những nhân viên trong cửa hàng, đẩy mạnh sự tha thiết giữa hai bên. Thời gian rảnh các cô ấy làm gì, Dương Cẩm Ngưng cũng không hỏi tới. Bọn họ đồng ý làm việc ở đây, nguyên nhân chủ yếu là công việc tương đối dễ dàng, tiền lương chỉ là thứ yếu.

Dương Cẩm Ngưng ăn không ngồi rồi ở nhà vô cùng buồn chán, sau đó lại bị Cố Y Hạm lôi đi dạo phố. Cô cũng vô tư, dù sao thì thời gian cô cũng có nhiều, không ngại đi chơi. Hơn nữa, đi quẹt thẻ của Cố Thừa Đông, một chút cô cũng không thấy tiếc.

Trong trung tâm thương mại, thời trang mùa xuân đang được gấp gáp đẩy mạnh tiêu thụ, hiện tại mua thì sẽ khá rẻ. Nhưng cô lại khăng khăng muốn mua đồ mùa hè, chẳng những đắt, mà lại còn chưa mặc được ngay.

“Sao lại hẹn em đi chơi?” Thấy Cố Y Hạm có gì muốn nói lại thôi, Dương Cẩm Ngưng chủ động lên tiếng trước, giúp cho cô ấy đỡ khó xử. Được rồi, cô thừa nhận, bản thân mình cũng có lúc thiện lương suy nghĩ vì người khác như thế!

“Em nghĩ là chị muốn lắm hả? Chẳng qua là ông nội sai chị đi tìm hiểu một chút, xem có phải hai vợ chồng em xảy ra chuyện không thôi.”

“Ồ. . . Vậy hẳn là chị biết trả lời ông thế nào khi về nhà?” Dương Cẩm Ngưng ngắm nghĩa những bộ trang phục hè đẹp đẽ kia, tâm trạng tự nhiên tốt lên. Cô thích nhất mặc những bộ đồ mỏng và ngắn này.

Thực ra cô thích nhất là quần áo trẻ con, vừa đẹp vừa đáng yêu, cầm trong tay có cảm giác như mấy món đồ chơi, không giống như trang phục nam sinh, lúc nào cũng hình thức kiểu cách trang nghiêm, chẳng thú vị chút nào.

Cô rất thích mua thật nhiều quần áo về, cho dù bản thân không dùng đến, nhưng cứ nhìn quần áo chất đầy tủ thì tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

“Em nói xem, chị có giống một nha hoàn thời cố đại không. Già rồi vẫn bị sai đi dò la tin tức.”

“Sao có thể chứ? Chị thông minh như vậy sao? Rõ ràng là chị đang chủ động rút dây động rừng, tự nói cho em biết mình bị theo dõi.”

Cố Y Hạm giả bộ muốn đánh cô.

“Khó trách chị không lấy được chồng, đanh đá như thế cơ mà.”

“Mau xin lỗi tôi đi.” Cố Y Hạm giả vờ tức giận.

“Trùi ui, em vô cùng sợ chị tức giận nha.”

Cố Y Hạm luôn cảm thấy cô em dâu này quả thật là một cô em gái bốc đồng, lần nào cũng khiến cô phải bó tay. Nhưng bản thân cô rất thích cô em gái này, chí ít là rất đáng yêu.

Cố Y Hạm cầm vài bộ quần áo màu sắc tươi đẹp dí lên người Dương Cẩm Ngưng mà khoa chân múa tay. Có một cô em như vậy thật là tốt, có thể thỏa mãn sở thích thử quần áo.

Dương Cẩm Ngưng đẩy tay Cố Y Hạm ra, bất mãn với tâm ý của đối phương.

Cố Y Hạm đành thu tay lại, chuẩn bị lấy một bộ trang phục khác. Đúng lúc ấy cô nhìn thấy có hai người đi tới, lập tức kéo tay Dương Cẩm Ngưng: “Quần áo ở đây nhìn qua cũng không có gì đẹp, chúng ta về nhà đi.”

“Em cảm thấy cũng được mà… trời ơi, chị buông tay em ra, đau quá!” Dương Cẩm Ngưng xoa xoa tay: “Chị phản ứng mạnh thế, làm gì mà khoa trương quá vậy.”

Cố Y Hạm day trán, coi như không thấy đi. Dù sao thì Dương Cẩm Ngưng cũng không nhận ra bọn họ. Nghĩ vậy, trong lòng Cố Y Hạm cũng bình tĩnh lại, tiếp tục cầm một bộ trang phục lên xem. Lúc ngẩng đầu lên cô đã thấy Dương Cẩm Ngưng đứng trước mặt hai mẹ con nhà kia, cô lập tức quẳng chiếc áo trong tay ra mà chạy tới.

Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm Tô Tình, rồi chuyển ánh mắt sang Diệp Vãn Hi đang đỡ bà ta: “Đã lâu không gặp.”

Dương Cẩm Ngưng tận lực cười, tỏ ra vô cùng vui vẻ, khuôn mặt vì thế lại càng kiều mị.

Tô Tình vừa nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng, trong ngực liền thở hổn hển. Diệp Vãn Hi chắn trước người Tô Tình, vẻ mặt thản nhiên không rõ biểu cảm: “Dương Cẩm Ngưng, đủ rồi.”

“Cái gì đủ rồi?” Dương Cẩm Ngưng cúi đầu nhìn lối đi dưới chân: “Lẽ nào, trung tâm thương mại này của nhà các người, tôi không tới được?”

Dương Cẩm Ngưng cười như một đứa trẻ ngây thơ. Có điều, với Diệp Vãn Hi, mặc dù Dương Cẩm Ngưng xinh đẹp đến nỗi khiến cho vô số người say mê nhưng trong lòng lại vô cùng độc ác, độc ác không ai sánh bằng.

Diệp Vãn Hi không muốn cãi vã cùng Dương Cẩm Ngưng, dìu Tô Tình đi qua.

Dương Cẩm Ngưng lùi về phía sau vài bước, ngăn cản hai người bọn họ: “Lâu không gặp mà một câu cũng không nói với nhau được sao? Đây là cách ứng xử của một học sinh ngoan ngoãn học giỏi ư?”

“Dương Cẩm Ngưng, rốt cuộc cô muốn gì?” Diệp Vãn Hi nhìn chằm chằm Dương Cẩm Ngưng: “Cần gì phải gây sự như vậy?”

“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Nếu mọi người chỉ là trùng hợp gặp gỡ thì đương nhiên muốn bắt chuyện thôi. Đúng rồi, các người có thích bộ quần áo nào ở đây không? Đừng ngại giá cả, hôm nay tôi có mang thẻ thanh toán, cho thể cho cô mượn vô điều kiện.”

“Dương Cẩm Ngưng, cô đừng khinh người quá đáng.”

“Tôi chỉ đang lo lắng cho các người mà thôi. Dù sao thì thành thật mà nói đi, dựa vào số tiền lương ít ỏi kia mà đòi vào đây thì có chút khó khăn… Huống hồ, các người không phải là rất thích tiêu tiền của người khác hay sao?”

Dương Cẩm Ngưng cao ngạo nhìn bọn họ. Thái độ ấy của cô khiến Tô Tình không chịu đựng được nữa, đẩy Diệp Vãn Hi ra, trực tiếp nhào tới Dương Cẩm Ngưng, “Con tiện nhân độc ác này, mày hại chết con trai tao. Trả con lại cho tao… Đồ chết tiệt, mày sẽ không được chết tử tế… Trả con trai lại cho tao.”

Cố Y Hạm vốn dĩ đứng một bên, không rõ chuyện gì, lúc này mới chạy tới kéo Tô Tình lại. Cô quay đầu nhìn xem Dương Cẩm Ngưng có làm sao không, nhưng lại thấy cô ấy đang cười, nụ cười ác độc, nhưng lại khiến người ta mê đắm.

“Con trai bà?” Dương Cẩm Ngưng nhếch miệng, “Bà biết vì sao nó chết không? Đó là bởi vì nó có một người mẹ làm bồ nhí như bà. Là ông trời báo ứng sai người, nhầm lên con trai bà!”

Cô biết rõ, hiện tại mình đang bày ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí. Nhưng trong lòng cô vô cùng khoái chí.

“Đồ tiện nhân. Chính mày hại chết con trai tao. Tao phải liều mạng với mày.” Tô Tình lại muốn xông lên, nhưng bị Diệp Vãn Hi kéo lại.

Cố Y Hạm cũng hiểu một chút mối quan hệ của bọn họ, nhưng lại không biết nên nói gì.

Dương Cẩm Ngưng nhìn bọn họ, khinh bỉ.

Diệp Vãn Hi gắt gao ôm lấy mẹ mình: “Dương Cẩm Ngưng, đủ rồi. Không cần đứng ở đây mà phê phán chúng tôi. Năm đó chúng tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, cũng đã vừa ý cô rồi đấy thôi. Cô chẳng lẽ còn muốn bức chết chúng tôi?”

“Bức chết? Không phải các người sống rất tốt đấy ư?” Dương Cẩm Ngưng ngay cả một chút đồng tình cũng không có, “Nghe nói cô còn ra nước ngoài. Dù các người đi tới đâu cũng sống rất tốt. Chỉ là, không biết rằng cuộc sống ấy đánh đổi bằng cái gì?”

Diệp Vãn Hi cắn môi: “Mời cô nói lời sạch sẽ một chút.”

“Thật xin lỗi, xem ra cô chưa bao giờ được biết thế nào là miệng bẩn.” Cô nhìn hai mẹ con bọn họ. Đã từng có một thời gian rất lâu, cô muốn dán tên bọn họ vào sau lưng con búp bê gỗ, mỗi ngày đâm một nhát.

Bọn họ hại cô cửa nát nhà tan, cho tới tận hôm nay, nỗi oán hận của cô đối với bọn họ, một chút cũng chưa từng tiêu biến.

Diệp Vãn Hi gắt gao cắn môi, Tô Tình vẫn còn đang chửi mắng Dương Cẩm Ngưng.

Khóe miệng Dương Cẩm Ngưng lộ ra nụ cười châm chọc đích cười, nếu như ông trời thực sự có mắt, sao còn để cho những người độc ác còn sống trên đời? Nếu như nguyền rủa mà có linh nghiệm, thì ngày hôm nay cô cũng đâu phải như thế này.

Dương Cẩm Ngưng liếc mắt, lúc này cô giống như một nữ vương vừa thắng lợi. Cô xoay người, nhưng đi được hai bước, lại quay lại nhìn chằm chằm Diệp Vãn Hi: “Cảnh cáo cô, tránh xa Cố Thừa Đông ra một chút. Bằng không, tôi không khách khí với cô.”

Cho dù là người đàn ông cô không cần, cô cũng tuyệt đối không để cho Diệp Vãn Hi.

“Cô có ý gì? Cố Thừa Đông là gì của cô?” Diệp Vãn Hi đuổi đến trước mặt Dương Cẩm Ngưng.

“Mặc kệ cô không biết hay giả vờ không biết, tôi không ngại nhắc lại cho cô rõ: chồng của tôi, tuyệt đối người phụ nữ khác đừng mong chạm vào.” Cô nói xong liền xoay người, bỏ lại đằng sau Diệp Vãn Hi đang kinh ngạc.

Cố Y Hạm cũng sững sờ nhìn Dương Cẩm Ngưng. Lúc này, Cẩm Ngưng như biến thành một người khác.

Chọn tập
Bình luận