*Chú ý: Chuẩn bị khăn giấy trước khi đọc chương này… T^TDương Cẩm Ngưng liên lạc với Cố Thừa Đông không được, cũng không biết anh đang ở đâu, Cố Y Hạm lại khuyên cô hãy trở về nhà trước, có lẽ Cố Thừa Đông bây giờ chỉ muốn ở một chỗ yên tĩnh suy nghĩ một lát thôi, đợi sau khi anh nghĩ thông rồi thì sẽ chủ động liên lạc với cô thôi. Thế nhưng bản thân cô biết rõ rằng, anh sẽ không liên lạc với cô, cũng sẽ không bao giờ làm thế nữa.
Nơi này cũng đã không còn thuộc về cô nữa rồi, cô đột nhiên nhận ra, nơi này vậy mà lại xa lạ đến thế.
Cố Y Hạm muốn đưa cô về nhà, cô cũng từ chối rồi.Vừa bước đến cửa thì gặp phải Nhiễm Tuyết và Cố Bá Quân từ ngoài bước vào. Khóe miệng Nhiễm Tuyết nhếch lên ý cười, quan sát Dương Cẩm Ngưng một lúc, rồi mới phá lên cười, “Úi chao, đến xem xem là ai đây này? Tôi làm sao cũng không biết người này là ai nha?”
Cố Bá Quân đứng bên cạnh vợ của mình, cũng mỉm cười trả lời, “Cũng không phải là người nhà họ Cố, đương nhiên không quen biết rồi.”
“Cũng phải nha, quản gia thật là càng ngày càng thất trách mà, loại người như vậy mà cũng cho vào đây, nghĩ rằng Cố gia chúng ta không còn ông nữa thì không có ai làm chủ nữa sao?”
“Đừng tức giận, đừng tức giận, vì người ngoài mà tức giận thật không đáng chút nào!”
“Tôi có thể tức giận vì cái gì đây? Còn không phải chỉ vì bố mà không cam tâm sao, nhiều năm như thế cũng không biết nuôi dưỡng con hoang của ai nữa. Còn em ba của ông nữa, cũng thật là chịu nhiều uất ức rồi, vậy mà lại nuôi dưỡng con của loại tiện nhân đó, thế mà còn xem nó như bảo bối nữa chứ!”
Cố Bá Quân một bên giúp vợ mình, “Con hoang thường không biết người biết ta đâu, không chỉ ăn không ở không, còn lừa được nhiều cổ phần như thế. Bố hồ đồ mới đem cổ phần giao cho loại người dó, cũng không nghĩ đến Hoài Đông của chúng ta đã chịu bao nhiêu là oan ức.”
“Bố chính là nhìn người không kĩ mới nuôi dưỡng ra kẻ lòng lang dạ sói như thế, nhưng phàm là những người còn có chút lương tâm thì nên mang những thứ không thuộc về mình trả lại đi chứ nhỉ.”
Dương Cẩm Ngưng hừ một tiếng, “Nói đủ chưa?” Bọn họ kẻ tung người hứng như thế suy cho cùng cũng chỉ vì buộc vợ chồng cô trả lại cổ phần mà ông nội đã cho Cố Thừa Đông, thật buồn cười mà, “Nói đủ rồi thì thôi đi, nếu không tôi không thể bảo đảm được ở đây còn diễn ra chuyện gì chướng mắt hơn nữa đâu. Tôi thì không sao rồi, dù sao thì tôi cũng không phải nhân vật to lớn nào. Chỉ là có một vài người nếu lên mặt báo mà ngồi vì ức hiếp một tiểu bối trói gà không chặt như tôi đây, người khác sẽ nghĩ gì đây? Đương nhiên, tôi không có nói hai người nha, đừng vội tỏ ra nguy hiểm mà đi chế nhạo người khác. Chỉ là, ai là tiện nhân thì trong lòng người đó hiểu rõ thôi.” (Hay quá chị Cẩm Ngưng ơi :-*!!!)
Nhiễm Tuyết vẫn còn muốn tranh luận với Dương Cẩm Ngưng thì lại bị Cố Bá Quân lôi đi.
Trong lòng Dương Cẩm Ngưng cũng không vui vẻ gì, cô đang nghĩ, bọn họ đối với cô nói ra những lời như vậy, vậy thì những lời nói với Cố Thừa Đông chắc chắn còn khó nghe hơn. Mà người đàn ông đó, nhất định sẽ không giống với dạng đàn bà đanh đá chua ngoa như cô đây, anh sẽ nhẫn nhịn vờ như không nghe không thấy. Nghĩ như thế khiến cô càng khó chịu hơn.
Cô cảm thấy lúc cô cần anh nhất, anh lại chưa hề ở bên cạnh cô. Lúc anh cần cô nhất, cô không chỉ không ở bên cạnh anh, mà còn tặng cho anh một sự đả kích trầm trọng nữa.
Người con gái như thế, ai sẽ thích chứ?
Cô liên lạc với Cố Thừa Đông không được, cho dù là ngăn vị luật sự trước kia lại hỏi vẫn không hề có tin tức gì của Cố Thừa Đông. Anh dường như đã triệt để biến mất trong cuộc sống của cô. Nếu không phải là cô trở về biệt thự Dạ Hoa, cô còn có thể nhìn thấy những đồ đạc của anh vẫn còn ở đó, thì có lẽ cô đã thật sự cho rằng, cuộc sống của cô trước đây toàn bộ chẳng qua chỉ là hoang tưởng mà thôi.
Cô đã nghĩ mọi cách rồi, đều không thể tìm được Cố Thừa Đông, chỉ có thể đi tìm Cố Thúc Quân mà thôi. Cô trước đây không đi tìm ông ấy là vì nghĩ đến việc Cố Thúc Quân đã biết chuyện Cố Thừa Đông không phải là con ruột của ông, nhất định có suy nghĩ khác đi. Có lẽ Cố Thúc Quân cũng giống như bọn họ, hiện tại đối với Cố Thừa Đông cũng đã có bài xích, đứa con mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua vậy mà lại không phải là con ruột do mình sinh ra. Cô tin rằng, ngay cả người bình thường cũng không thể nào chấp nhận nổi sự thật như vậy.
Nhưng cô bây giờ đã không còn cách nào nữa, chỉ có thể đi tìm Cố Thúc Quân mà thôi.
Cô nghĩ rằng, ít nhất Cố Thừa Đông cũng sẽ liên lạc với Cố Thúc Quân, cho dù Cố Thúc Quân đã biết anh không phải là con ruột của ông ấy, ông cũng sẽ không lập tức coi anh như người xa lạ. Cô biết Cố Thừa Đông không phải là người như thế, khẳng định nói không rõ được nguyên nhân thôi.
Cô cũng không biết chính xác chỗ ở hiện tại của Cố Thúc Quân, chịu tang bảy ngày của ông nội vẫn còn chưa kết thúc, theo lí mà nói, Cố Thúc Quân nên ở Cố gia mới đúng.
Cô gọi điện thoại cho Cố Y Hạm trước, lại được thông báo là sau khi ông nội qua đời, Cố Thúc Quân cũng lập tức trở về nhà rồi. Bởi vì chuyện của Cố Thừa Đông, cho nên trong nhà vô cùng náo loạn, ông cho rằng bọn họ đã làm thái quá lên, thậm chí còn có dấu hiệu cho thấy huynh đệ tương tàn, Cố Thúc Quân cũng tức giận bỏ đi.
Dương Cẩm Ngưng nghe được tin này, dần dần tĩnh tâm lại, ít nhất Cố Thừa Đông sẽ không cảm thấy quá buồn, ít nhất bố anh vẫn còn nhìn nhận sự tồn tại của anh.
Vậy nên cô lập tức chạy đến nhà Cố Thúc Quân,lúc cô đến nơi, nơi này so với trước đây cũng không có bất cứ khác biệt nào, Phương Không vẫn rất nhiệt tình đón tiếp cô. Cô lại cảm thấy vô cùng áy náy, khẳng định bọn họ vẫn chưa biết chuyện cô và Cố Thừa Đông đã ly hôn. Mà lúc này đây, cô cũng không thể nào chủ động đi nói cho họ biết. giống như chỉ cần cô mở miệng thì thật sự chứng minh giữa cô và Cố Thừa Đông sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
“Bố có nhà không ạ?”
Phương Không chỉ chỉ ra bên ngoài, Dương Cẩm Ngưng hiểu được ý tứ của bà.
Cô nhìn Cố Thúc Quân đang ngồi bên bờ hồ, dường như ông đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời, cô không còn nhìn thấy vẻ nho nhã trước kia của ông nữa. Cố Thúc Quân ngoái đầu, sau khi nhìn thấy cô, liền vẫy tay gọi đến.
Cố Thúc Quân liếc mắt nhìn cô, cô cảm thấy trong đó có ẩn ý sâu xa gì đó, cũng không biết liệu có phải là mình cảm nhận sai hay không nữa, dường như ông chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu được cô vậy.
Cô bước đến, ngồi xuống bên cạnh ông.
“Bố cũng không biết Thừa Đông đang ở đâu.”
Còn không đợi cô mở miệng hỏi, ông đã đưa ra đáp án cho cô, cô lại cảm thấy thất vọng.
“Anh ấy không ghé qua đây sao ạ?”
“Có ghé qua.” Cố Thúc Quân nhìn cô, “Đến để xác định chuyện kia có phải là thật hay không.”
Trong mắt Dương Cẩm Ngưng ánh lên sự ngạc nhiên, vốn sự thật là, Cố Thúc Quân đã sớm biết Cố Thừa Đông không phải là con ruột của mình, lại cam tâm tình nguyện nhận đứa con của người đàn ông khác mà vợ mình đang mang.
Cô biết rằng, Cố Thừa Đông hẳn là đã biết rõ chân tướng mọi việc rồi, có lẽ cũng đã nhận định rồi, chỉ là đến để khẳng định thêm mà thôi.
“Mẹ của Thừa Đông, là một người phụ nữ tốt, cũng là một người mẹ tốt…”
Nhưng nhất định không phải là một người vợ tốt.
Cố Thúc Đông đương nhiên biết được đứa con vợ mình đang mang không phải là con mình, lúc mới kết hôn bà đã mang thai rồi, đương nhiên cũng khiến ông khó chấp nhận. Nhưng ông yêu bà ấy, cuối cùng ông thỏa hiệp với chính tình cảm của mình. Huống hồ, bà ấy còn khóc lóc cầu xin ông, hy vọng ông giúp đỡ bà. Người nhà ép hôn, nếu như bà không thể nhanh chóng gả đi, đứa bé trong bụng nhất định không thể tiếp tục giấu giếm được nữa, bà nhất định phải giữ lại đứa bé này.
Mà Cố Thúc Quân cũng xem đứa trẻ này như con ruột chính mình sinh ra, trong lòng cũng thầm hy vọng, hy vọng bọn họ có thể giống như một nhà ba người hạnh phúc mãi mãi.
Nhưng không biết vì sao, chuyện này lại bị đồn đại ra ngoài. Trong gia tộc lớn như vậy, việc này đặc biệt gây được sự chú ý, loại bỏ đi một người, tài sản đương nhiên cũng sẽ tăng thêm được một phần. Lúc đó Cố Thúc Quân biết rằng anh trai mình đã bắt đầu hoài nghi chuyện này, hơn nữa còn âm thầm đi điều tra. Ông không biết làm sao, hy vọng có thể mượn cớ mình không bước chân vào thương trường mà đánh tan đi sự chú ý của bọn họ đối với chuyện này. Thế nhưng bọn họ vẫn không hề từ bỏ, nhất định phải tìm cho được chân tướng sự việc, thậm chí còn kéo đến đối đầu vợ ông.
Bạch Vũ tự mình lăn từ trên cầu thang xuống, bà dùng cái chết của mình để ngăn cản bọn họ tiếp tục điều tra thân thế của con mình, bà hy vọng con trai mình có thể đường đường chính chính mà sống ở Cố gia, không bị người khác soi mói châm biếm.
Cố Hoài Đông sau khi đẩy Bạch Vũ xuống cầu thang, Bạch Vũ chết tại chỗ, bọn họ cũng không dám nhắc đến việc này nữa, lại lo sợ bọn họ sẽ tính sổ với mình, đó là một mạng người, nếu tính toán ra, việc này đối với Cố Hoài Đông mà nói cũng không hề có lợi gì.
Nhưng Cố Thừa Đông cũng không phải không biết hậu quả xung quanh việc này, Cố Thúc Quân đương nhiên biết được nỗi khổ tâm của vợ mình, muốn Cố Thừa Đông quên hết những chuyện này đi. Thế nhưng Cố Thừa Đông lúc đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, đối với việc này không thể nào tha thứ được, thế nên vẫn luôn âm thầm thù địch với Cố Hoài Đông, cộng thêm việc anh ta vẫn luôn cản trở anh, khiến yếu tố nổi loạn trong lòng Cố Thừa Đông càng được bộc phát đến cực điểm.
May mà, Cố Thừa Đông sau này cuối cùng cũng đã trưởng thành hơn.
Cố Thúc Quân vốn cho rằng, chuyện đó vĩnh viễn sẽ không còn được nhắc đến nữa, lại không thể nào ngờ được, vẫn còn bị người khác lôi ra…
Dương Cẩm Ngưng nghe xong câu chuyện quá khứ này, đã không thể nào đưa ra bất cứ bình luận gì nữa. Có nững người mẹ thật vĩ đại vô cùng, thậm chí những người bình thường không thể nào lí giải được. Cô nghĩ Bạch Vũ thật sự rất yêu Cố Thừa Đông, chỉ là càng yêu cha ruột của Cố Thừa Đông mà thôi, khiến một người con gái cam tâm tình nguyện vì ông ta mà sinh con, chuyện này phải cần đến tình yêu to lớn biết bao mới có thể chống đỡ được đây.
Cô nghĩ, Cố Thừa Đông nhất định lúc nổi loạn nhất trong đời đã gặp được Tô Tây, tính cách của Tô Tây vừa may đã cảm hóa được sự ngỗ ngược của Cố Thừa Đông, thế là đương nhiên bọn họ sẽ ở bên nhau rồi. Cô trong thời khắc này, một chút cũng không hận, chỉ là đứng ở góc độ của người ngoài cuộc nhìn vào để đoán tất cả mà thôi. Cố Thừa Đông lúc đó cũng coi như đã hạnh phúc rồi, có thể gặp được người con gái mình thích, hơn nữa còn nguyện ý thay đổi vì cô ấy nữa.
Suy cho cùng, trong lúc anh nổi loạn, buồn bực nhất, bên cạnh anh cũng không phải là cô. Cô cảm thấy bản thân mình thật biến thái mà, chỉ trong nháy mắt, lại có những suy nghĩ như vậy, thật tốt, lúc anh khốn đốn, vẫn còn có người ở bên cạnh anh, cho dù người đó không phải là cô.
Cô nghĩ Cố Thừa Đông thật sự không hề lừa dối mình, anh nói tuổi thơ của anh không tốt, tất cả đều là sự thật. Mà cô lúc đó lại nghĩ anh đang nói đùa, không hề tin tưởng lời nói của anh, sự thực lại nói với cô rằng, anh chưa hề nói dối cô, trước giờ cũng chưa từng có…..
Cố Thúc Quân không hề hỏi giữa cô và Cố Thừa Đông đã xảy ra chuyện gì, mặc dù cô nghĩ ông nhất định đã biết chuyện gì rồi, việc này khiến cô vô cùng cảm kích ông, ít nhất bản thân cô cũng sẽ không mượn lời đi giải thích.
Rời khỏi nơi này, tâm trạng của cô đã nặng nề đến cực điểm rồi.
Cô nghĩ rằng, người cuối cùng mà Cố Thừa Đông gặp là Tô Tây, việc này có thể giải thích được. Từ đầu tới cuối, trong cuộc đời của Cố Thừa Đông, người đối xử tốt với anh, an ủi anh, ở bên cạnh anh, mãi mãi chỉ có một mình Tô Tây thôi. Tô Tây chính là người không bao giờ rời bỏ anh, là người con gái vĩnh viễn tốt đẹp nhất trong kí ức của anh.
Cô cái gì cũng không phải, cô ấy là người bị hại, cô làm sao có tư cách đi so bì với Tô Tây?
Cô đáng ghét như thế, ghen tị với Tô Tây, thậm chí còn ghét bỏ cô ấy, rõ ràng biết rằng Tô Tây là một người lương thiện như thế, lại vẫn không ngừng oán trách cô ấy. Cô như vậy làm sao có thể sánh với Tô Tây?
Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy chính mình có bao nhiêu sự độc ác.
Vậy trong lòng Cố Thừa Đông, liệu cô có giống với một kẻ độc ác hay không?
Tên của cô làm sao có thể xứng đáng mà đặt cùng một chỗ với Tô Tây kia chứ, làm sao xứng đây?
Hoặc có thể nói, Cố Thừa Đông sẽ không ghét bỏ cô, cũng sẽ không ghê tởm cô, chỉ là đối xử với cô như một người hoàn toàn xa lạ, sau đó cô sẽ biến thành một người không hề tồn tại trong thế giới đau khổ của anh nữa.
Cô che miệng cố ngăn mình khóc thành tiếng, cho dù vẻ mặt của cô bây giờ đã bán đứng chính cô rồi.
Cô không muốn trở thành người không có liên quan đến những đau khổ trong đời anh, cũng không muốn trở thành người xa lạ trong thế giới của anh.
Cô không thể nào chấp nhận được, có một ngày cô đứng trước mặt anh, mà anh ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn cô, trực tiếp bước qua.
Cô thật sự không thể nào chấp nhận được, cũng không thể chịu đựng nổi giữa bọn họ bây giờ thật sự đã không còn một chút quan hệ gì…
(Cà Chua: Mình đi khóc đây…. Làm chương này mà cứ thấy cay cay mắt, đau lòng quá!!! @@)